Đêm, rất sâu, thật lạnh.
Bóng cây lay động, mặt trăng len lén ẩn nấp.
Giai Giai có thể ở trong thứ tình yêu dữ dội ấy, dứt ra, thậm chí lúc gặp lại, mặc những trang phục anh thích, mang trang sức anh thích, thậm chí nâng ly Hỏa Liệt Điểu mà anh rất thích uống, không phải chỉ vì yêu mới có thể quấn quýt si mê, mà trong khoảnh khắc trống rỗng đó, lúc có một người vì mình mà xuất hiện, vì tôn trọng mình, mà đi làm vài món ăn mình thích, loại cảm giác này, với đối phương, thực sự là một chuyện rất hạnh phúc, rất tốt đẹp.
Đường Khả Hinh ngồi trên sô pha, hai mắt yếu ớt nhìn về phía những ngọn sóng nước dập dờn xanh thẳm, mỉm cười.
Biệt thự lầu hai.
Trang Hạo Nhiên ngồi trên sô pha, cùng bạn học đã lâu không gặp trò chuyện vui vẻ, lại nhìn thấy Giai Giai mỉm cười đi tới, anh sửng sốt, nhìn cô, cười hỏi: "Khả Hinh đâu?"
"Cô ấy nói muốn ở lại một mình.” Giai Giai nhìn về phía Trang Hạo Nhiên,cười nói: "Thế nhưng... Anh có phải là lạnh nhạt với cô ấy lâu lắm rồi không?"
Trang Hạo Nhiên hơi thu sắc mặt, liếc mắt xin lỗi nhìn mọi người, lại mỉm cười nhìn mọi người mong thông cảm, nói câu xin lỗi, liền lập tức đứng dậy, vỗ vỗ vai Giai Giai, cảm ơn lời nhắc nhở của cô, mới nhanh chóng đi xuống dưới...
Giai Giai đứng tại chỗ, đôi mắt chớp lóe, đột nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuống lầu, đi ra ngoài biệt thự, nhìn xung quanh toàn bộ hoa viên vắng vẻ, hầu hết những người bạn bè, bạn học cũng đã ngà ngà say nặng nề đi lên lầu , vậy người kia đâu? Anh có chút khẩn trương cất bước đi ra hoa viên, dọc theo bốn phía hồ bơi, tìm toàn bộ trước hoa viên, vẫn không có ai, anh lập tức lo lắng đứng dậy, chạy về phía biệt thự, kêu nhỏ: "Giai Giai?"
Giai Giai đang cùng các bạn bè đùa giỡn nói chuyện phiếm, nghe thấy Trang Hạo Nhiên gọi mình, liền tò mò nghiêng mặt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trang Hạo Nhiên thở dốc chạy tới, có chút căng thẳng nhìn cô, cười nói: "Em không phải đang nói đùa với anh chứ?"
Giai Giai nhíu mày, cười nói: "Em đùa giỡn cùng anh cái gì?"
" Không thấy cô ấy đâu cả! !" Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn cô, nói: "Em... Em không cùng cô ấy trò chuyện gì sao?"
Giai Giai lập tức cố ý mở to mắt nhìn anh, nói: "Em có thể cùng cô ấy trò chuyện gì? Chính anh đều đem mọi chuyện của em lật tẩy ra hết rồi!"
Nét mặt Trang Hạo Nhiên lập tức biến sắc nói: "Thế nhưng không thấy cô ấy đâu cả! ! Thực sự không thấy! Anh tìm khắp nơi rồi ! Anh lật tung cả biệt thự này lên rồi! !"
Giai Giai cũng có chút lo lắng đứng lên, nhìn anh nói: "Anh không có nói đùa sao?"
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn sắc mặt Giai Giai nghiêm túc cùng lo lắng, lập tức xoay người chạy như bay xuống lầu, lại thở dốc chạy ra hoa viên, nhìn xung quanh, gọi to: "Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh! ! !"
Toàn bộ hoa viên, tối tăm vắng lặng!
Trang Hạo Nhiên sốt ruột kêu to: "Đừng đùa giỡn! Đây chính là ở nước Anh, thất lạc, cũng không là trò đùa đâu!"
Cả đám bạn học cùng bạn bè cũng dồn dập đi xuống lầu, lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, vội vã bước nhanh ra hoa viên, dặn dò quản gia vừa mới ra tới, cùng người giúp việc nhanh chóng tìm người, còn mình lại đi ra con đường lớn hoa anh đào, thở hổn hển nặng nề nhìn về phía đoạn đường quanh co dày đặc sương mù, lập tức chạy thật nhanh về phía trước, kêu to: "Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh —————— "
Cô gái này dường như đã biến mất , cả con đường chỉ còn một màu đen tối mù mịt, hoàn toàn không có bất kỳ tiếng trả lời!
"Đường Khả Hinh ——————" Trang Hạo Nhiên lại liều mạng chạy như bay về phía trước, kêu to! ! !
Tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc dồn dập truyền đến!
Toàn bộ mọi người đều giúp đỡ chạy ra tìm, có một vài người bạn đã cầm điện thoại lên, chuẩn bị báo cảnh sát!
"Đường Khả Hinh ———— anh cho em biết, em không thể lại tùy hứng như vậy! Muốn thế nào thì làm thế đó! ! !" Trang Hạo Nhiên lại chạy như bay về phía trước, kêu to: "Đường Khả Hinh —————— "
Điện thoại lúc này chợt vang lên.
Trang Hạo Nhiên thở gấp đứng dưới một gốc cây quê, lấy điện thoại di động ra, nuốt xuống một cái, cổ họng khô cạn, mới ấn điện thoại, đáp lại: "Alo?"
"Hạo Nhiên! ! Anh mau trở lại!" Giọng nói Giai Giai, gấp gáp truyền đến.
Một cảm giác lạnh lẽo, như rơi xuống đáy vực thẳm! !
Trang Hạo Nhiên lập tức không cách nào bình tĩnh được, hai mắt nặng nề nháy, khẩn trương cầm di động hỏi: "Chuyện gì?"
"Mau! ! Lập tức! !" Giai Giai kêu to! !
Trang Hạo Nhiên hai mắt chợt lóe, dường như trong khoảnh khắc biết được Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện, anh lập tức ném di động xuống mặt đường, lại liều mạng chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa thở dốc nghĩ đến kết quả đáng sợ nhất, rất nhiều bạn học cũng nhận được điện thoại, dồn dập quay trở lại...
"Giai Giai ————" Trang Hạo Nhiên vọt vào biệt thự, khẩn trương kêu to: "Giai Giai! ! Có phải có tin tức gì của Khả Hinh hay không?"
Giai Giai nhanh chóng nâng váy dài lên, đi ra khỏi biệt thự, sắc mặt nặng nề cứng ngắc đưa ngón tay lên miệng xuỵt một tiếng, ý muốn anh đừng nói gì cả.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt, rất nhiều bạn học chạy như bay về, bộ dạng kỳ quái nhìn trên mặt đất.
Giai Giai nhịn cười vẫy tay, dẫn mọi người thật cẩn thận bước qua con đường nhỏ bên cạnh biệt thự, sau đó hướng về phía sau hoa viên đi tới, rất nhanh, cũng đã nghe thấy một loạt tiếng hắt nước...
Trang Hạo Nhiên lập tức khẩn trương đi qua, đứng sau tường nhà, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, người này lại có thể vào giữa lúc khí trời lạnh giá cuối mùa xuân, dường như say, mặt đỏ choáng váng, vén nhẹ chiếc váy lên, ngồi trên hồ bơi,giơ đôi chân nhỏ trắng tuyết nhẹ đá bọt nước, cười...
Bên cạnh là đôi giày múa, đặt ở một bên, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Tất cả mọi người đều ngẩn người , vừa rồi nơi nào cũng đều đi qua, thế nào mà còn sót lại nơi này?
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ thở dốc nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi cạnh hồ bơi, hai mắt choáng váng, nhẹ nhàng lóe ra, bộc lộ một chút đau thương, hai chân lại nhẹ đá bọt nước... Anh im lặng nhìn cô...
Giai Giai mỉm cười thấy ánh mắt Trang Hạo Nhiên như vậy, liền mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai anh, cùng tất cả bạn học, bạn bè hiểu được tình huống này nên cũng im lặng cùng nhau rời khỏi, bởi vì nơi này vốn là biệt thự của Trang Hạo Nhiên...
Tiếng bọt nước, trong trẻo tiếp tục vang lên.
Đường Khả Hinh dường như rơi vào lặng im suy nghĩ, hai mắt bộc lộ vài phần trầm tĩnh, mất mát cùng với một chút cô đơn.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cô kỳ quái quay đầu, cư nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã cởi bỏ âu phục màu đen, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cầm theo một chai Margaux 08, cùng với hai ly thủy tinh đế cao đi tới, khẽ đặt xuống bên cạnh mình, anh cũng lặng lẽ ngồi xuống, hai tay chống trên mặt đất, duỗi thẳng đôi chân dài, ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng, nặng nề mệt mỏi thở hổn hển một hơi...
"Bạn bè anh đâu hết rồi? Bạn học đâu? Chị Giai Giai đâu?" Đường Khả Hinh suy đoán, kỳ quái nhìn anh, hỏi!
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ quay đầu, nhìn cô gái này, ngồi bên cạnh hồ bơi, ánh đèn màu lam dưới nước chiếu rọi lên khuôn mặt của cô, một chút màu xanh đọng lại, thật vô cùng đáng yêu, thế nhưng anh không nhìn cô, nặng nề thở dài một hơi, chính mình vừa vội vã chạy với tốc độ ít nhất phải mấy trăm mét, hoặc có thể là cả kilomet! !
"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Đường Khả Hinh có chút khẩn trương nhìn về phía anh, hỏi.
"Họ đều về cả rồi..." Trang Hạo Nhiên không biết nói gì, đành nói.
"Hả? Vậy chúng ta cũng đi nhanh lên đi, để cho bạn tốt của anh nghỉ ngơi sớm." Đường Khả Hinh nói xong, vừa muốn nhấc chân lên.
Trang Hạo Nhiên lại mệt đến mức không thể nắm được cổ tay của cô, bất đắc dĩ nói: "Đi đâu nữa? Đây là biệt thự của anh!"
"Hả? Biệt thự này của anh sao?" Đường Khả Hinh thực sự cảm giác mình hôm nay thật ngu ngốc, cô không chú ý nói: "Anh sao lại không nói với em, anh có một biệt thự ở đây? Nếu anh đã có biệt thự, vì sao tối hôm qua còn ở khách sạn?"
"Đó không phải là vì muốn gần em hơn một chút sao?" Trang Hạo Nhiên thực sự cảm thấy cô gái này thật ngốc!
Đường Khả Hinh không lên tiếng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng không nói gì mở to mắt nhìn người này, sau đó hỏi: "Em sao lại chạy đến nơi này? Đến rồi cũng không thông báo với người nào một tiếng?"
Đường Khả Hinh nghe , oan uổng nói: "Anh đừng có nói vớ vẩn như thế chứ. Là chị Giai Giai gọi em tới nơi này , em hình như uống hơi nhiều cocktail, đầu óc có chút choáng váng, chị ấy liền nói với em nơi này là hồ bơi nước ấm, ngâm chân rất thoải mái, em nghe , liền tò mò đến ngồi một chút, ai biết nước này lạnh như băng , thế nhưng em vẫn muốn cởi giày, đạp bong bóng nước thôi..."
"... ... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói không nên lời.
Đường Khả Hinh mở to hai mắt, nhìn về phía anh.
"Anh thực sự mệt muốn chết! ! !" Trang Hạo Nhiên mệt mỏi rã rời cầm rượu đỏ lên, nặng nề đẩy nút rượu vừa rồi đã được mở ra, trực tiếp rót rượu đỏ vào hai ly...
Trang Hạo Nhiên đem ly rượu đỏ đã được rót gần đầy kia, uống một hơi hết toàn bộ xuống bụng cho qua cơn khát, sau đó nặng nề nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện! !
"Anh sao lại uống rượu như vậy? Đây là rượu Margaux đó?" Đường Khả Hinh hung dữ trợn mắt liếc anh một cái, mới tự mình nâng ly rượu đỏ lên, uống một ngụm nhỏ, thực ra vừa rồi mình đã uống không ít cocktail, cũng có chút say, chỉ là vừa rồi hai chân ngâm trong nước lạnh, cũng đã tỉnh táo lên một chút, nhìn thấy bộ dáng của Trang Hạo Nhiên như người mất hồn như vậy, liền có chút hài hước nằm bò ở trước mặt của anh, học theo tư thế của anh ở Cambridge, cúi đầu nhìn anh, đẹp đẽ cười nói: "Em sẽ vì anh... Đọc một bài thơ của Từ Chí Ma, thế nào?"
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, trên mặt vẫn không có biến hóa, lại chậm rãi nâng ngón trỏ lên, giữa không trung đưa qua trái lại qua phải nâng lên lại hạ xuống vài lần, ý muốn nói, đừng nghĩ tới việc bẻ ngón tay lão tử!
Đường Khả Hinh sắc mặt vừa thu lại, chụp lấy bờ vai anh, nói: "Anh thật nhát gan! !"
"Anh không muốn em vì buồn phiền chuyện tình yêu, mà hi sinh ngón trỏ của anh!" Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, lười nói chuyện, dường như tối nay thật sự uống nhiều hơn bình thường.
Đường Khả Hinh tức giận cúi đầu nhìn lúc anh nhắm mắt lại, lông mi thật dài, cô lại có chút tức giận mà mạnh mẽ nói: "Anh làm sao biết được, em là vì chuyện tình yêu? ! !"
"Nhìn bộ dạng của em xem, không phải là vì chuyện tình yêu, thì còn là vì cái gì?" Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói.
"... ... ..." Đường Khả Hinh không lên tiếng.
"Thật là không thể hiểu nổi các người, vì tình yêu mà chết đi sống lại ! !" Trang Hạo Nhiên nói lời thật lòng.
"Em không có tự do phóng khoáng được như anh và chị Giai Giai!" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt cô, đang áp sát vào mặt mình, chóp mũi gần như tiếp xúc với chóp mũi mình, anh liền khẽ thở một cái, đoán không sai nói: "Giai Giai đã nói với em cái gì?"
Hai mắt Đường Khả Hinh có chút lạnh lùng nhìn anh, nói: "Nói hai người chia tay, đều tự do phóng khoáng như vậy! ! Sau khi chị ấy chia tay, vẫn còn mặc trang phục anh thích, đeo trang sức anh thích, cầm ly Hỏa Liệt Điểu anh thích uống! !"
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn cô.
Đường Khả Hinh không nói thêm nữa, lập tức nâng ly rượu đỏ tràn đầy kia, uống một hơi cạn sạch, lại cúi đầu thở dốc nhìn anh, nói: "Nói cho em biết, vì sao em lại làm không được?"
"Em say rồi!" Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp muốn đứng dậy! !
Đường Khả Hinh lại đè chặt thân thể anh, đưa mặt nhìn về phía anh, kêu to: "Vì sao em làm không được? Vì sao?"
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật lâu, lại muốn đứng dậy...
"Em đọc một bài thơ cho anh thôi! Chỉ một bài! ! Sau này em sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện tình yêu trong quá khứ kia nữa ! Được không?" Đường Khả Hinh lại cúi mặt xuống, cùng anh đối mặt nhìn, tay chống trên lồng ngực anh!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, im lặng nhìn cô một cái, mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, trực tiếp nhắm mắt lại, không muốn thấy cô như vậy, nói: "Đọc đi! Đọc xong, anh phải về đi ngủ!"
Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, tay đột nhiên nhẹ nắm lấy áo sơ mi trước ngực anh, nhẹ nhàng đọc: "Em là một áng mây trên bầu trời xanh thẳm, tình cờ chiếu xuống làm dao động trái tim tôi, em không cần ngạc nhiên, càng không cần vui mừng —— trong khoảnh khắc hình bóng ấy sẽ biến mất. Em cùng tôi gặp lại nhau vào đêm tối trên biển, em có mục tiêu của em , tôi có hướng đi của tôi , em nhớ cũng tốt, tốt nhất em vẫn nên quên đi, lúc gặp nhau tại đây, thắp chút ánh sáng cho nhau….. Yêu, bắt đầu từ một nụ cười, từ một nụ hôn mà lớn dần, lại dùng một giọt lệ để kết thúc..."
Một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống...
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở hai mắt, yếu ớt nhìn Đường Khả Hinh đang cúi mặt về phía mình, khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng mà run run, chứa đầy tình cảm sâu sắc nhìn mình, đôi mắt run run đẫm lệ, từng giọt từng giọt lăn xuống, từng giọt từng giọt lại giống như chứa đựng vô hạn những bi thương... Tim anh, xẹt qua một chút đau nhói, liền thật sâu nhìn về phía cô.
Bóng cây lay động, mặt trăng len lén ẩn nấp.
Giai Giai có thể ở trong thứ tình yêu dữ dội ấy, dứt ra, thậm chí lúc gặp lại, mặc những trang phục anh thích, mang trang sức anh thích, thậm chí nâng ly Hỏa Liệt Điểu mà anh rất thích uống, không phải chỉ vì yêu mới có thể quấn quýt si mê, mà trong khoảnh khắc trống rỗng đó, lúc có một người vì mình mà xuất hiện, vì tôn trọng mình, mà đi làm vài món ăn mình thích, loại cảm giác này, với đối phương, thực sự là một chuyện rất hạnh phúc, rất tốt đẹp.
Đường Khả Hinh ngồi trên sô pha, hai mắt yếu ớt nhìn về phía những ngọn sóng nước dập dờn xanh thẳm, mỉm cười.
Biệt thự lầu hai.
Trang Hạo Nhiên ngồi trên sô pha, cùng bạn học đã lâu không gặp trò chuyện vui vẻ, lại nhìn thấy Giai Giai mỉm cười đi tới, anh sửng sốt, nhìn cô, cười hỏi: "Khả Hinh đâu?"
"Cô ấy nói muốn ở lại một mình.” Giai Giai nhìn về phía Trang Hạo Nhiên,cười nói: "Thế nhưng... Anh có phải là lạnh nhạt với cô ấy lâu lắm rồi không?"
Trang Hạo Nhiên hơi thu sắc mặt, liếc mắt xin lỗi nhìn mọi người, lại mỉm cười nhìn mọi người mong thông cảm, nói câu xin lỗi, liền lập tức đứng dậy, vỗ vỗ vai Giai Giai, cảm ơn lời nhắc nhở của cô, mới nhanh chóng đi xuống dưới...
Giai Giai đứng tại chỗ, đôi mắt chớp lóe, đột nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuống lầu, đi ra ngoài biệt thự, nhìn xung quanh toàn bộ hoa viên vắng vẻ, hầu hết những người bạn bè, bạn học cũng đã ngà ngà say nặng nề đi lên lầu , vậy người kia đâu? Anh có chút khẩn trương cất bước đi ra hoa viên, dọc theo bốn phía hồ bơi, tìm toàn bộ trước hoa viên, vẫn không có ai, anh lập tức lo lắng đứng dậy, chạy về phía biệt thự, kêu nhỏ: "Giai Giai?"
Giai Giai đang cùng các bạn bè đùa giỡn nói chuyện phiếm, nghe thấy Trang Hạo Nhiên gọi mình, liền tò mò nghiêng mặt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trang Hạo Nhiên thở dốc chạy tới, có chút căng thẳng nhìn cô, cười nói: "Em không phải đang nói đùa với anh chứ?"
Giai Giai nhíu mày, cười nói: "Em đùa giỡn cùng anh cái gì?"
" Không thấy cô ấy đâu cả! !" Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn cô, nói: "Em... Em không cùng cô ấy trò chuyện gì sao?"
Giai Giai lập tức cố ý mở to mắt nhìn anh, nói: "Em có thể cùng cô ấy trò chuyện gì? Chính anh đều đem mọi chuyện của em lật tẩy ra hết rồi!"
Nét mặt Trang Hạo Nhiên lập tức biến sắc nói: "Thế nhưng không thấy cô ấy đâu cả! ! Thực sự không thấy! Anh tìm khắp nơi rồi ! Anh lật tung cả biệt thự này lên rồi! !"
Giai Giai cũng có chút lo lắng đứng lên, nhìn anh nói: "Anh không có nói đùa sao?"
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn sắc mặt Giai Giai nghiêm túc cùng lo lắng, lập tức xoay người chạy như bay xuống lầu, lại thở dốc chạy ra hoa viên, nhìn xung quanh, gọi to: "Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh! ! !"
Toàn bộ hoa viên, tối tăm vắng lặng!
Trang Hạo Nhiên sốt ruột kêu to: "Đừng đùa giỡn! Đây chính là ở nước Anh, thất lạc, cũng không là trò đùa đâu!"
Cả đám bạn học cùng bạn bè cũng dồn dập đi xuống lầu, lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, vội vã bước nhanh ra hoa viên, dặn dò quản gia vừa mới ra tới, cùng người giúp việc nhanh chóng tìm người, còn mình lại đi ra con đường lớn hoa anh đào, thở hổn hển nặng nề nhìn về phía đoạn đường quanh co dày đặc sương mù, lập tức chạy thật nhanh về phía trước, kêu to: "Khả Hinh! ! Đường Khả Hinh —————— "
Cô gái này dường như đã biến mất , cả con đường chỉ còn một màu đen tối mù mịt, hoàn toàn không có bất kỳ tiếng trả lời!
"Đường Khả Hinh ——————" Trang Hạo Nhiên lại liều mạng chạy như bay về phía trước, kêu to! ! !
Tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc dồn dập truyền đến!
Toàn bộ mọi người đều giúp đỡ chạy ra tìm, có một vài người bạn đã cầm điện thoại lên, chuẩn bị báo cảnh sát!
"Đường Khả Hinh ———— anh cho em biết, em không thể lại tùy hứng như vậy! Muốn thế nào thì làm thế đó! ! !" Trang Hạo Nhiên lại chạy như bay về phía trước, kêu to: "Đường Khả Hinh —————— "
Điện thoại lúc này chợt vang lên.
Trang Hạo Nhiên thở gấp đứng dưới một gốc cây quê, lấy điện thoại di động ra, nuốt xuống một cái, cổ họng khô cạn, mới ấn điện thoại, đáp lại: "Alo?"
"Hạo Nhiên! ! Anh mau trở lại!" Giọng nói Giai Giai, gấp gáp truyền đến.
Một cảm giác lạnh lẽo, như rơi xuống đáy vực thẳm! !
Trang Hạo Nhiên lập tức không cách nào bình tĩnh được, hai mắt nặng nề nháy, khẩn trương cầm di động hỏi: "Chuyện gì?"
"Mau! ! Lập tức! !" Giai Giai kêu to! !
Trang Hạo Nhiên hai mắt chợt lóe, dường như trong khoảnh khắc biết được Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện, anh lập tức ném di động xuống mặt đường, lại liều mạng chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa thở dốc nghĩ đến kết quả đáng sợ nhất, rất nhiều bạn học cũng nhận được điện thoại, dồn dập quay trở lại...
"Giai Giai ————" Trang Hạo Nhiên vọt vào biệt thự, khẩn trương kêu to: "Giai Giai! ! Có phải có tin tức gì của Khả Hinh hay không?"
Giai Giai nhanh chóng nâng váy dài lên, đi ra khỏi biệt thự, sắc mặt nặng nề cứng ngắc đưa ngón tay lên miệng xuỵt một tiếng, ý muốn anh đừng nói gì cả.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt, rất nhiều bạn học chạy như bay về, bộ dạng kỳ quái nhìn trên mặt đất.
Giai Giai nhịn cười vẫy tay, dẫn mọi người thật cẩn thận bước qua con đường nhỏ bên cạnh biệt thự, sau đó hướng về phía sau hoa viên đi tới, rất nhanh, cũng đã nghe thấy một loạt tiếng hắt nước...
Trang Hạo Nhiên lập tức khẩn trương đi qua, đứng sau tường nhà, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, người này lại có thể vào giữa lúc khí trời lạnh giá cuối mùa xuân, dường như say, mặt đỏ choáng váng, vén nhẹ chiếc váy lên, ngồi trên hồ bơi,giơ đôi chân nhỏ trắng tuyết nhẹ đá bọt nước, cười...
Bên cạnh là đôi giày múa, đặt ở một bên, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Tất cả mọi người đều ngẩn người , vừa rồi nơi nào cũng đều đi qua, thế nào mà còn sót lại nơi này?
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ thở dốc nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi cạnh hồ bơi, hai mắt choáng váng, nhẹ nhàng lóe ra, bộc lộ một chút đau thương, hai chân lại nhẹ đá bọt nước... Anh im lặng nhìn cô...
Giai Giai mỉm cười thấy ánh mắt Trang Hạo Nhiên như vậy, liền mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai anh, cùng tất cả bạn học, bạn bè hiểu được tình huống này nên cũng im lặng cùng nhau rời khỏi, bởi vì nơi này vốn là biệt thự của Trang Hạo Nhiên...
Tiếng bọt nước, trong trẻo tiếp tục vang lên.
Đường Khả Hinh dường như rơi vào lặng im suy nghĩ, hai mắt bộc lộ vài phần trầm tĩnh, mất mát cùng với một chút cô đơn.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cô kỳ quái quay đầu, cư nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã cởi bỏ âu phục màu đen, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cầm theo một chai Margaux 08, cùng với hai ly thủy tinh đế cao đi tới, khẽ đặt xuống bên cạnh mình, anh cũng lặng lẽ ngồi xuống, hai tay chống trên mặt đất, duỗi thẳng đôi chân dài, ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng, nặng nề mệt mỏi thở hổn hển một hơi...
"Bạn bè anh đâu hết rồi? Bạn học đâu? Chị Giai Giai đâu?" Đường Khả Hinh suy đoán, kỳ quái nhìn anh, hỏi!
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ quay đầu, nhìn cô gái này, ngồi bên cạnh hồ bơi, ánh đèn màu lam dưới nước chiếu rọi lên khuôn mặt của cô, một chút màu xanh đọng lại, thật vô cùng đáng yêu, thế nhưng anh không nhìn cô, nặng nề thở dài một hơi, chính mình vừa vội vã chạy với tốc độ ít nhất phải mấy trăm mét, hoặc có thể là cả kilomet! !
"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Đường Khả Hinh có chút khẩn trương nhìn về phía anh, hỏi.
"Họ đều về cả rồi..." Trang Hạo Nhiên không biết nói gì, đành nói.
"Hả? Vậy chúng ta cũng đi nhanh lên đi, để cho bạn tốt của anh nghỉ ngơi sớm." Đường Khả Hinh nói xong, vừa muốn nhấc chân lên.
Trang Hạo Nhiên lại mệt đến mức không thể nắm được cổ tay của cô, bất đắc dĩ nói: "Đi đâu nữa? Đây là biệt thự của anh!"
"Hả? Biệt thự này của anh sao?" Đường Khả Hinh thực sự cảm giác mình hôm nay thật ngu ngốc, cô không chú ý nói: "Anh sao lại không nói với em, anh có một biệt thự ở đây? Nếu anh đã có biệt thự, vì sao tối hôm qua còn ở khách sạn?"
"Đó không phải là vì muốn gần em hơn một chút sao?" Trang Hạo Nhiên thực sự cảm thấy cô gái này thật ngốc!
Đường Khả Hinh không lên tiếng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng không nói gì mở to mắt nhìn người này, sau đó hỏi: "Em sao lại chạy đến nơi này? Đến rồi cũng không thông báo với người nào một tiếng?"
Đường Khả Hinh nghe , oan uổng nói: "Anh đừng có nói vớ vẩn như thế chứ. Là chị Giai Giai gọi em tới nơi này , em hình như uống hơi nhiều cocktail, đầu óc có chút choáng váng, chị ấy liền nói với em nơi này là hồ bơi nước ấm, ngâm chân rất thoải mái, em nghe , liền tò mò đến ngồi một chút, ai biết nước này lạnh như băng , thế nhưng em vẫn muốn cởi giày, đạp bong bóng nước thôi..."
"... ... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói không nên lời.
Đường Khả Hinh mở to hai mắt, nhìn về phía anh.
"Anh thực sự mệt muốn chết! ! !" Trang Hạo Nhiên mệt mỏi rã rời cầm rượu đỏ lên, nặng nề đẩy nút rượu vừa rồi đã được mở ra, trực tiếp rót rượu đỏ vào hai ly...
Trang Hạo Nhiên đem ly rượu đỏ đã được rót gần đầy kia, uống một hơi hết toàn bộ xuống bụng cho qua cơn khát, sau đó nặng nề nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện! !
"Anh sao lại uống rượu như vậy? Đây là rượu Margaux đó?" Đường Khả Hinh hung dữ trợn mắt liếc anh một cái, mới tự mình nâng ly rượu đỏ lên, uống một ngụm nhỏ, thực ra vừa rồi mình đã uống không ít cocktail, cũng có chút say, chỉ là vừa rồi hai chân ngâm trong nước lạnh, cũng đã tỉnh táo lên một chút, nhìn thấy bộ dáng của Trang Hạo Nhiên như người mất hồn như vậy, liền có chút hài hước nằm bò ở trước mặt của anh, học theo tư thế của anh ở Cambridge, cúi đầu nhìn anh, đẹp đẽ cười nói: "Em sẽ vì anh... Đọc một bài thơ của Từ Chí Ma, thế nào?"
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, trên mặt vẫn không có biến hóa, lại chậm rãi nâng ngón trỏ lên, giữa không trung đưa qua trái lại qua phải nâng lên lại hạ xuống vài lần, ý muốn nói, đừng nghĩ tới việc bẻ ngón tay lão tử!
Đường Khả Hinh sắc mặt vừa thu lại, chụp lấy bờ vai anh, nói: "Anh thật nhát gan! !"
"Anh không muốn em vì buồn phiền chuyện tình yêu, mà hi sinh ngón trỏ của anh!" Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, lười nói chuyện, dường như tối nay thật sự uống nhiều hơn bình thường.
Đường Khả Hinh tức giận cúi đầu nhìn lúc anh nhắm mắt lại, lông mi thật dài, cô lại có chút tức giận mà mạnh mẽ nói: "Anh làm sao biết được, em là vì chuyện tình yêu? ! !"
"Nhìn bộ dạng của em xem, không phải là vì chuyện tình yêu, thì còn là vì cái gì?" Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói.
"... ... ..." Đường Khả Hinh không lên tiếng.
"Thật là không thể hiểu nổi các người, vì tình yêu mà chết đi sống lại ! !" Trang Hạo Nhiên nói lời thật lòng.
"Em không có tự do phóng khoáng được như anh và chị Giai Giai!" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt cô, đang áp sát vào mặt mình, chóp mũi gần như tiếp xúc với chóp mũi mình, anh liền khẽ thở một cái, đoán không sai nói: "Giai Giai đã nói với em cái gì?"
Hai mắt Đường Khả Hinh có chút lạnh lùng nhìn anh, nói: "Nói hai người chia tay, đều tự do phóng khoáng như vậy! ! Sau khi chị ấy chia tay, vẫn còn mặc trang phục anh thích, đeo trang sức anh thích, cầm ly Hỏa Liệt Điểu anh thích uống! !"
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn cô.
Đường Khả Hinh không nói thêm nữa, lập tức nâng ly rượu đỏ tràn đầy kia, uống một hơi cạn sạch, lại cúi đầu thở dốc nhìn anh, nói: "Nói cho em biết, vì sao em lại làm không được?"
"Em say rồi!" Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp muốn đứng dậy! !
Đường Khả Hinh lại đè chặt thân thể anh, đưa mặt nhìn về phía anh, kêu to: "Vì sao em làm không được? Vì sao?"
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật lâu, lại muốn đứng dậy...
"Em đọc một bài thơ cho anh thôi! Chỉ một bài! ! Sau này em sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện tình yêu trong quá khứ kia nữa ! Được không?" Đường Khả Hinh lại cúi mặt xuống, cùng anh đối mặt nhìn, tay chống trên lồng ngực anh!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, im lặng nhìn cô một cái, mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, trực tiếp nhắm mắt lại, không muốn thấy cô như vậy, nói: "Đọc đi! Đọc xong, anh phải về đi ngủ!"
Đường Khả Hinh im lặng cúi đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, tay đột nhiên nhẹ nắm lấy áo sơ mi trước ngực anh, nhẹ nhàng đọc: "Em là một áng mây trên bầu trời xanh thẳm, tình cờ chiếu xuống làm dao động trái tim tôi, em không cần ngạc nhiên, càng không cần vui mừng —— trong khoảnh khắc hình bóng ấy sẽ biến mất. Em cùng tôi gặp lại nhau vào đêm tối trên biển, em có mục tiêu của em , tôi có hướng đi của tôi , em nhớ cũng tốt, tốt nhất em vẫn nên quên đi, lúc gặp nhau tại đây, thắp chút ánh sáng cho nhau….. Yêu, bắt đầu từ một nụ cười, từ một nụ hôn mà lớn dần, lại dùng một giọt lệ để kết thúc..."
Một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống...
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở hai mắt, yếu ớt nhìn Đường Khả Hinh đang cúi mặt về phía mình, khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng mà run run, chứa đầy tình cảm sâu sắc nhìn mình, đôi mắt run run đẫm lệ, từng giọt từng giọt lăn xuống, từng giọt từng giọt lại giống như chứa đựng vô hạn những bi thương... Tim anh, xẹt qua một chút đau nhói, liền thật sâu nhìn về phía cô.