Mưa rơi càng lúc càng lớn, rào rào vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi che dù, đứng trong đêm mưa, lặng lẽ lấy ví tiền ra, chuẩn bị trả tiền taxi, Đường Khả Hinh khẽ hạ cửa kính xe xuống, nhìn anh yếu ớt nói: "Để em."
Tưởng Thiên Lỗi cầm ví tiền, nhìn cô một cái, mới cất vào, sau đó mới cúi người kéo cửa taxi, che dù đứng ở bên ngoài, đón mưa to gió lớn, nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn anh một cái, mới bước ra khỏi taxi...
Tưởng Thiên Lỗi lập tức tiến lên, nhẹ đỡ cánh tay cô, dùng cây dù che cho cô, đóng cửa xe lại.
Taxi chậm rãi bật đèn chạy đi.
"Anh sao có thể đến đây?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi cầm dù, che chở cho thân thể nhỏ xinh của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Sáng sớm đã tới rồi, đã đợi em từ rất lâu."
Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống, không lên tiếng.
"Đi đâu vậy ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
"Đi thăm cha em." Đường Khả Hinh mềm giọng trả lời: "Ông ấy bệnh , mới vừa được cấp cứu ở bệnh viện rồi đưa qua đây."
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, đôi mắt thoáng qua ánh nhìn lo lắng, khẩn trương hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Khả Hinh nhẹ lắc lắc đầu, vẫn còn buồn phiền về sức khỏe của cha mình.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô một cái, mới hiểu ra nói: "Vốn muốn đi báo cho chú tin tức tốt sao? Không nghĩ đến đột nhiên thân thể ông ấy không được khỏe..."
Đường Khả Hinh mỉm cười, vẫn mệt mỏi vô lực.
"Em đã ăn gì chưa?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Đường Khả Hinh lắc lắc đầu.
"Anh cùng em đi ăn chút gì đó, nhìn em như vậy về nhà chắc chắn cũng không có tâm trạng nấu cơm." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền vươn tay nhẹ nắm bả vai cô, muốn xoay người cô hướng về phía trước...
"Không cần..." Đường Khả Hinh nhẹ cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía anh mỉm cười nói: "Hiện tại em rất mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, được nằm một chút lại càng tốt. Anh cũng về sớm đi, sau này không cần lại đến chờ em ."
Cô nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi…
Tưởng Thiên Lỗi khẽ nắm lấy cổ tay của cô, cười nhạt nói: "Anh không phải người xấu, sẽ không bắt cóc em, cũng sẽ không ăn thịt em, em đừng từ chối anh, đều không có tác dụng , hiện tại trước hết nghĩ cách làm cho bản thân thoải mái một chút đi. Không cần vì người khác mà suy nghĩ quá nhiều."
Đường Khả Hinh hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì nữa, chỉ có chút cương quyết đỡ bả vai cô, đi về phía trước, mới nói: "Lúc anh vừa qua đây, thấy phía trước có con đường buôn bán, có không ít đồ ăn, chúng ta đi tới đó một chút."
Đường Khả Hinh vừa muốn từ chối.
Tưởng Thiên Lỗi đã nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Tám giờ, mưa càng lúc càng lớn, ánh sáng đèn đường, giữa trời mưa rơi tầm tã, dường như rất yếu ớt.
Đường Khả Hinh ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ sát đất của một cửa hàng cháo nào đó, xoay mặt nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ thủy tinh, từng dòng từng dòng chảy xuống, giống như những giọt nước mắt buồn bã của cha mình, hai mắt cô lại ngấn lệ.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không ép buộc cô, chỉ cởi tây trang, mặc áo sơ mi đen, nới lỏng hai cúc áo, xăn tay áo lên, để lộ cánh tay to lớn, ngồi đối diện cô, cầm thìa lên, nhẹ khuấy đều nồi cháo gà ác mà phục vụ vừa đưa đến, thả vào bên trong một chút hành, một chút gừng, mới hỏi: "Em có muốn bỏ vào một chút rau thơm không?"
Đường Khả Hinh ánh mắt chớp lóe, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã cầm lên một đĩa rau thơm nhỏ, yên lặng nhìn nồi cháo kia, nhàn nhạt hỏi mình, cô do dự một lúc, mới lắc lắc đầu.
Tưởng Thiên Lỗi buông đĩa xuống, lại dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều hành và gừng trong nồi, nói: "Anh yêu em như vậy, thế mà lại không biết em thích ăn gì..."
Đường Khả Hinh nhìn anh, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, múc một thìa cháo, cúi xuống nhẹ nhàng thổi, cho đến cảm thấy cháo đã nguội, mới cầm đưa đến bên miệng Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới vươn tay muốn cầm lấy cái thìa kia...
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cầm lấy tay cô, nhìn cô cười nói: "Em ăn xong miếng này, anh sẽ đưa thìa cho em."
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, liền cúi đầu mở miệng ăn thìa cháo kia...
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, mỉm cười, cuối cùng mới đem cái thìa để trong nồi cháo, nhẹ đưa cho cô, nói: "Có một người bạn gái không thích lãng phí đồ ăn thật tốt, mặc kệ cô ấy có bao nhiêu khổ sở, tim có bao nhiêu đau đớn, vì quý trọng những nguyên liệu nấu ăn kia, cô ấy đều muốn ăn cơm, loại cảm giác này, thực sự rất thực tế, rất thoải mái, rất tốt..."
Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn anh, nặng nề thở dài một hơi.
"Ăn đi..." Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn cô, dịu dàng nói.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ biết cầm thìa lên, cúi xuống im lặng húp từng miếng từng miếng cháo.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức bộc lộ vài phần ôn nhu cùng sâu sắc nhìn cô.
"Anh... Đi về đi. Em ăn xong tự mình quay về..." Đường Khả Hinh vừa húp cháo, vừa lạnh lùng nói.
"Làm gì có đạo lý nào như vậy." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lại khẽ thở dài một cái, mới khuyên bảo: "Thực sự không cần giúp em, em không sao..."
"Anh không phải giúp em..." Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn cười nói: "Chỉ là anh nhìn em, trong lòng anh thực sự cảm thấy thoải mái."
Đường Khả Hinh không nói gì .
"Mau ăn đi, nếu không cháo sẽ nguội..." Tưởng Thiên Lỗi hối thúc cô.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, đành phải tăng tốc độ húp cháo nhanh hơn.
Lúc này, nhân viên phục vụ mới đưa lên ba miếng sủi cảo tôm thịt, Tưởng Thiên Lỗi nói câu cảm ơn, liền cầm đũa lên, gắp một miếng sủi cảo, bỏ vào trong cháo của cô...
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn ba miếng sủi cảo kia, kỳ quái hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Anh ăn rồi..." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.
Đường Khả Hinh không tin nhìn anh, nói: "Anh vừa mới nói đợi em rất lâu, em bảy giờ mới trở về, anh làm sao có thể ăn cơm rồi?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đột nhiên cười, nói: "Em lo lắng anh sao?"
Một cảm giác mệt mỏi chợt ập đến, Đường Khả Hinh bất đắc dĩ buông thìa, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn cô mỉm cười nói: "Anh thực sự ăn rồi."
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ ngẩng đầu nhẹ giọng gọi nhân viên phục vụ, nói: "Nhân viên phục vụ, cho tôi thêm một phần cháo lớn, có tai heo cắt nhỏ."
"Được!" Bà chủ bên kia cười đáp lại.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một tia cảm động, ngọt ngào nhìn cô.
Đường Khả Hinh lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Thực sự, sau này không cần đến nữa , em thực sự… thực sự… thực sự sẽ không quay đầu lại, tình yêu nếu như là cát bụi, thì em đã từng gom lại, cũng đã từng giữ chặt, nhưng hiện tại em không có sức lực để nói chuyện tình cảm, em cũng không muốn nói. Em ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn đi, ăn xong thì về sớm một chút."
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, thật sâu nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng thở dài một cái, mệt mỏi nhìn anh.
"Cháo đến rồi đây!" Bà chủ cửa hàng thật cẩn thận đem cháo đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, mới cười nói: "Soái ca, cậu tới rồi?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, hơi sửng sốt nhìn bà.
Tưởng Thiên Lỗi cũng tỉnh táo, nhìn bà một cái, mỉm cười gật đầu.
"Đã lâu không thấy tới ! Cô gái này chính là bạn gái của cậu sao?" Bà chủ lấy khăn lau tay, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Ôi, cô gái nhỏ này nhìn thất xinh đẹp! Cô cũng không biết, lúc cô đi nước ngoài, bạn trai cô mỗi ngày đều tới đây ăn cháo, nói bạn gái ở gần đây, cậu ấy nói có thời gian liền tới nơi này dạo, thuận tiện chờ cô trở về, hiện tại cuối cùng người cậu ấy trông mong cũng đã trở về rồi! !"
Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi chỉ cúi đầu cười cười, cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy đều nồi cháo nóng đang bốc khói, lại theo thói quen cho thêm một ít hành, một ít gừng vào...
"Hai người cứ thong thả dùng!" Bà chủ cười đi ra, còn cùng cô gái phục vụ nói; "Này bạn gái soái ca đã trở về!"
Trong cửa hàng mấy nhân viên phục vụ, bao gồm đầu bếp bên trong nghe thấy , đều hết sức tò mò ló đầu ra, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh gấp rút cúi mặt, thở dốc cố gắng ẩn giấu nước mắt, cầm lên túi xách đứng lên nói: "Anh từ từ ăn, em đi trước! Cám ơn anh đã chờ em!"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, tay vẫn nhẹ khuấy nồi cháo.
Đường Khả Hinh giữa ánh nhìn kỳ quái của nhiều người, bước nhanh tới trước cửa hàng, đẩy cửa kính đi ra ngoài, một trận mưa gió điên cuồng kéo đến, có chút lạnh lẽo, cô ôm chặt túi xách, đang muốn đi về phía trước, lúc đi ngang qua trước cửa sổ sát đất, dừng bước lại, nhìn thấy bên trong Tưởng Thiên Lỗi một mình yên tĩnh ngồi trên bàn, cầm thìa lên, múc từng miếng từng miếng cháo ăn, khuôn mặt vô cảm nhẹ nhàng nhai, có lẽ cảm thấy vị hơi nhạt, lại quay sang múc thêm một chút muối cùng với gừng... Lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, mắt đẫm lệ nhìn anh...
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chớp lóe, có lẽ cảm thấy hôm nay gừng quả thực rất ngon miệng, cho thêm một ít gừng, lại từng miếng từng miếng ăn.
Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, nhìn bóng dáng cô đơn lạnh lẽo của anh, cô đột nhiên có chút xót xa trong lòng, xoay người, bước đi về một góc tối tăm bên cạnh, ngồi xổm trên mặt đất, che miệng khóc thút thít.
Tưởng Thiên Lỗi có lẽ cảm giác tiếng nức nở nghẹn ngào của cô gái bên ngoài cửa sổ, hai mắt anh hiện lên vài tia đau đớn, cầm thìa lên lại từng miếng từng miếng ăn mặc kệ cháo vẫn còn rất nóng.
Mưa gió điên cuồng trút xuống, cửa sổ thủy tinh trong suốt, tiếp tục rơi xuống từng dòng từng nước mưa, giống như nước mắt chia ly của những cặp tình nhân vậy.
Đường Khả Hinh lại cầm túi xách đứng lên, xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn một mình ngồi bên trong ăn cháo, nước mắt cô lại rơi xuống, cuối cùng xoay người rời khỏi ...
Lúc này, động tác trong tay Tưởng Thiên Lỗi mới ngừng lại, đôi mắt thoáng qua vài tia mất mát, nhìn nồi cháo Đường Khả Hinh vừa ăn xong, vẫn còn dính lại vài hạt cháo nhuyễn, cái thìa nho nhỏ, nghiêng sang một bên, anh mỉm cười, nói: "Làm tốt lắm, Đường Khả Hinh... Chính là phải rời đi như vậy, một người đàn ông mới có thể hạ quyết tâm một lần nữa kiêu ngạo theo đuổi em... Làm tốt lắm..."
Tưởng Thiên Lỗi che dù, đứng trong đêm mưa, lặng lẽ lấy ví tiền ra, chuẩn bị trả tiền taxi, Đường Khả Hinh khẽ hạ cửa kính xe xuống, nhìn anh yếu ớt nói: "Để em."
Tưởng Thiên Lỗi cầm ví tiền, nhìn cô một cái, mới cất vào, sau đó mới cúi người kéo cửa taxi, che dù đứng ở bên ngoài, đón mưa to gió lớn, nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn anh một cái, mới bước ra khỏi taxi...
Tưởng Thiên Lỗi lập tức tiến lên, nhẹ đỡ cánh tay cô, dùng cây dù che cho cô, đóng cửa xe lại.
Taxi chậm rãi bật đèn chạy đi.
"Anh sao có thể đến đây?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi cầm dù, che chở cho thân thể nhỏ xinh của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Sáng sớm đã tới rồi, đã đợi em từ rất lâu."
Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống, không lên tiếng.
"Đi đâu vậy ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
"Đi thăm cha em." Đường Khả Hinh mềm giọng trả lời: "Ông ấy bệnh , mới vừa được cấp cứu ở bệnh viện rồi đưa qua đây."
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, đôi mắt thoáng qua ánh nhìn lo lắng, khẩn trương hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Khả Hinh nhẹ lắc lắc đầu, vẫn còn buồn phiền về sức khỏe của cha mình.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô một cái, mới hiểu ra nói: "Vốn muốn đi báo cho chú tin tức tốt sao? Không nghĩ đến đột nhiên thân thể ông ấy không được khỏe..."
Đường Khả Hinh mỉm cười, vẫn mệt mỏi vô lực.
"Em đã ăn gì chưa?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Đường Khả Hinh lắc lắc đầu.
"Anh cùng em đi ăn chút gì đó, nhìn em như vậy về nhà chắc chắn cũng không có tâm trạng nấu cơm." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền vươn tay nhẹ nắm bả vai cô, muốn xoay người cô hướng về phía trước...
"Không cần..." Đường Khả Hinh nhẹ cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía anh mỉm cười nói: "Hiện tại em rất mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, được nằm một chút lại càng tốt. Anh cũng về sớm đi, sau này không cần lại đến chờ em ."
Cô nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi…
Tưởng Thiên Lỗi khẽ nắm lấy cổ tay của cô, cười nhạt nói: "Anh không phải người xấu, sẽ không bắt cóc em, cũng sẽ không ăn thịt em, em đừng từ chối anh, đều không có tác dụng , hiện tại trước hết nghĩ cách làm cho bản thân thoải mái một chút đi. Không cần vì người khác mà suy nghĩ quá nhiều."
Đường Khả Hinh hai mắt ngấn lệ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì nữa, chỉ có chút cương quyết đỡ bả vai cô, đi về phía trước, mới nói: "Lúc anh vừa qua đây, thấy phía trước có con đường buôn bán, có không ít đồ ăn, chúng ta đi tới đó một chút."
Đường Khả Hinh vừa muốn từ chối.
Tưởng Thiên Lỗi đã nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Tám giờ, mưa càng lúc càng lớn, ánh sáng đèn đường, giữa trời mưa rơi tầm tã, dường như rất yếu ớt.
Đường Khả Hinh ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ sát đất của một cửa hàng cháo nào đó, xoay mặt nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ thủy tinh, từng dòng từng dòng chảy xuống, giống như những giọt nước mắt buồn bã của cha mình, hai mắt cô lại ngấn lệ.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không ép buộc cô, chỉ cởi tây trang, mặc áo sơ mi đen, nới lỏng hai cúc áo, xăn tay áo lên, để lộ cánh tay to lớn, ngồi đối diện cô, cầm thìa lên, nhẹ khuấy đều nồi cháo gà ác mà phục vụ vừa đưa đến, thả vào bên trong một chút hành, một chút gừng, mới hỏi: "Em có muốn bỏ vào một chút rau thơm không?"
Đường Khả Hinh ánh mắt chớp lóe, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã cầm lên một đĩa rau thơm nhỏ, yên lặng nhìn nồi cháo kia, nhàn nhạt hỏi mình, cô do dự một lúc, mới lắc lắc đầu.
Tưởng Thiên Lỗi buông đĩa xuống, lại dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều hành và gừng trong nồi, nói: "Anh yêu em như vậy, thế mà lại không biết em thích ăn gì..."
Đường Khả Hinh nhìn anh, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, múc một thìa cháo, cúi xuống nhẹ nhàng thổi, cho đến cảm thấy cháo đã nguội, mới cầm đưa đến bên miệng Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới vươn tay muốn cầm lấy cái thìa kia...
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cầm lấy tay cô, nhìn cô cười nói: "Em ăn xong miếng này, anh sẽ đưa thìa cho em."
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh một cái, liền cúi đầu mở miệng ăn thìa cháo kia...
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, mỉm cười, cuối cùng mới đem cái thìa để trong nồi cháo, nhẹ đưa cho cô, nói: "Có một người bạn gái không thích lãng phí đồ ăn thật tốt, mặc kệ cô ấy có bao nhiêu khổ sở, tim có bao nhiêu đau đớn, vì quý trọng những nguyên liệu nấu ăn kia, cô ấy đều muốn ăn cơm, loại cảm giác này, thực sự rất thực tế, rất thoải mái, rất tốt..."
Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn anh, nặng nề thở dài một hơi.
"Ăn đi..." Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn cô, dịu dàng nói.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ biết cầm thìa lên, cúi xuống im lặng húp từng miếng từng miếng cháo.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức bộc lộ vài phần ôn nhu cùng sâu sắc nhìn cô.
"Anh... Đi về đi. Em ăn xong tự mình quay về..." Đường Khả Hinh vừa húp cháo, vừa lạnh lùng nói.
"Làm gì có đạo lý nào như vậy." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lại khẽ thở dài một cái, mới khuyên bảo: "Thực sự không cần giúp em, em không sao..."
"Anh không phải giúp em..." Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn cười nói: "Chỉ là anh nhìn em, trong lòng anh thực sự cảm thấy thoải mái."
Đường Khả Hinh không nói gì .
"Mau ăn đi, nếu không cháo sẽ nguội..." Tưởng Thiên Lỗi hối thúc cô.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, đành phải tăng tốc độ húp cháo nhanh hơn.
Lúc này, nhân viên phục vụ mới đưa lên ba miếng sủi cảo tôm thịt, Tưởng Thiên Lỗi nói câu cảm ơn, liền cầm đũa lên, gắp một miếng sủi cảo, bỏ vào trong cháo của cô...
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn ba miếng sủi cảo kia, kỳ quái hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Anh ăn rồi..." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.
Đường Khả Hinh không tin nhìn anh, nói: "Anh vừa mới nói đợi em rất lâu, em bảy giờ mới trở về, anh làm sao có thể ăn cơm rồi?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đột nhiên cười, nói: "Em lo lắng anh sao?"
Một cảm giác mệt mỏi chợt ập đến, Đường Khả Hinh bất đắc dĩ buông thìa, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu, nhìn cô mỉm cười nói: "Anh thực sự ăn rồi."
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ ngẩng đầu nhẹ giọng gọi nhân viên phục vụ, nói: "Nhân viên phục vụ, cho tôi thêm một phần cháo lớn, có tai heo cắt nhỏ."
"Được!" Bà chủ bên kia cười đáp lại.
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một tia cảm động, ngọt ngào nhìn cô.
Đường Khả Hinh lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Thực sự, sau này không cần đến nữa , em thực sự… thực sự… thực sự sẽ không quay đầu lại, tình yêu nếu như là cát bụi, thì em đã từng gom lại, cũng đã từng giữ chặt, nhưng hiện tại em không có sức lực để nói chuyện tình cảm, em cũng không muốn nói. Em ăn no rồi, anh cứ từ từ ăn đi, ăn xong thì về sớm một chút."
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, thật sâu nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng thở dài một cái, mệt mỏi nhìn anh.
"Cháo đến rồi đây!" Bà chủ cửa hàng thật cẩn thận đem cháo đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, mới cười nói: "Soái ca, cậu tới rồi?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, hơi sửng sốt nhìn bà.
Tưởng Thiên Lỗi cũng tỉnh táo, nhìn bà một cái, mỉm cười gật đầu.
"Đã lâu không thấy tới ! Cô gái này chính là bạn gái của cậu sao?" Bà chủ lấy khăn lau tay, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: "Ôi, cô gái nhỏ này nhìn thất xinh đẹp! Cô cũng không biết, lúc cô đi nước ngoài, bạn trai cô mỗi ngày đều tới đây ăn cháo, nói bạn gái ở gần đây, cậu ấy nói có thời gian liền tới nơi này dạo, thuận tiện chờ cô trở về, hiện tại cuối cùng người cậu ấy trông mong cũng đã trở về rồi! !"
Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi chỉ cúi đầu cười cười, cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy đều nồi cháo nóng đang bốc khói, lại theo thói quen cho thêm một ít hành, một ít gừng vào...
"Hai người cứ thong thả dùng!" Bà chủ cười đi ra, còn cùng cô gái phục vụ nói; "Này bạn gái soái ca đã trở về!"
Trong cửa hàng mấy nhân viên phục vụ, bao gồm đầu bếp bên trong nghe thấy , đều hết sức tò mò ló đầu ra, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh gấp rút cúi mặt, thở dốc cố gắng ẩn giấu nước mắt, cầm lên túi xách đứng lên nói: "Anh từ từ ăn, em đi trước! Cám ơn anh đã chờ em!"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, tay vẫn nhẹ khuấy nồi cháo.
Đường Khả Hinh giữa ánh nhìn kỳ quái của nhiều người, bước nhanh tới trước cửa hàng, đẩy cửa kính đi ra ngoài, một trận mưa gió điên cuồng kéo đến, có chút lạnh lẽo, cô ôm chặt túi xách, đang muốn đi về phía trước, lúc đi ngang qua trước cửa sổ sát đất, dừng bước lại, nhìn thấy bên trong Tưởng Thiên Lỗi một mình yên tĩnh ngồi trên bàn, cầm thìa lên, múc từng miếng từng miếng cháo ăn, khuôn mặt vô cảm nhẹ nhàng nhai, có lẽ cảm thấy vị hơi nhạt, lại quay sang múc thêm một chút muối cùng với gừng... Lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, mắt đẫm lệ nhìn anh...
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chớp lóe, có lẽ cảm thấy hôm nay gừng quả thực rất ngon miệng, cho thêm một ít gừng, lại từng miếng từng miếng ăn.
Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, nhìn bóng dáng cô đơn lạnh lẽo của anh, cô đột nhiên có chút xót xa trong lòng, xoay người, bước đi về một góc tối tăm bên cạnh, ngồi xổm trên mặt đất, che miệng khóc thút thít.
Tưởng Thiên Lỗi có lẽ cảm giác tiếng nức nở nghẹn ngào của cô gái bên ngoài cửa sổ, hai mắt anh hiện lên vài tia đau đớn, cầm thìa lên lại từng miếng từng miếng ăn mặc kệ cháo vẫn còn rất nóng.
Mưa gió điên cuồng trút xuống, cửa sổ thủy tinh trong suốt, tiếp tục rơi xuống từng dòng từng nước mưa, giống như nước mắt chia ly của những cặp tình nhân vậy.
Đường Khả Hinh lại cầm túi xách đứng lên, xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn một mình ngồi bên trong ăn cháo, nước mắt cô lại rơi xuống, cuối cùng xoay người rời khỏi ...
Lúc này, động tác trong tay Tưởng Thiên Lỗi mới ngừng lại, đôi mắt thoáng qua vài tia mất mát, nhìn nồi cháo Đường Khả Hinh vừa ăn xong, vẫn còn dính lại vài hạt cháo nhuyễn, cái thìa nho nhỏ, nghiêng sang một bên, anh mỉm cười, nói: "Làm tốt lắm, Đường Khả Hinh... Chính là phải rời đi như vậy, một người đàn ông mới có thể hạ quyết tâm một lần nữa kiêu ngạo theo đuổi em... Làm tốt lắm..."