Sáng sớm hôm sau, trận mưa đêm qua làm lá cây rụng đầy trên mặt đất, trải dài dưới gốc cây ngô đồng trên đường.
Nhân viên chung cư, mặc đồng phục màu đỏ cầm chổi, tại nơi chim hót hoa thơm này, nhẹ nhàng quét lá cây ẩm ướt trên mặt đất.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống, rọi vào trước căn hộ nhỏ màu trắng, một gia đình người nước ngoài nào đó, mặc quần áo thể thao màu trắng, đeo tai nghe đi qua vườn hoa nhỏ này, nhìn vào bên trong, mỉm cười kêu một tiếng: "Oa a".
Trận mưa đêm qua dường như đã gột rửa, trong vườn hoa nhỏ những quả cà chua đã chín, hơn mười cây cải trắng trên mặt đất đã nở hoa, cây ớt nhỏ sát tường, từng quả từng quả cũng rũ xuống, khoai lang tím, bò đầy trên mặt đất, phía trước có một mảnh đất hình vuông nhỏ, còn mọc ra rất nhiều quả dâu tây chín, thần linh của tôi ơi, rốt cuộc Tiểu Nhu đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, trong cái vườn nhỏ này đây, cô ấy vốn còn muốn trồng hai cây long nhãn, một cây bên trái một cây bên phải căn nhà, sẽ cho bóng mát cùng thật nhiều hoa hoa cỏ cỏ, đến mùa thu sẽ có long nhãn ăn, cô hoàn toàn quên mất căn nhà này, không phải của Khả Hinh và Nhã Tuệ.
Sáng sớm yên tĩnh ngập tràn nơi đây, tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.
"Ai vậy?" Trang Hạo Nhiên đã thức dậy từ sớm, có lẽ do hôm qua uống nhiều canh nhân sâm, nghe thấy tiếng chuông cửa, liền một mình xuống lầu, vừa mở cửa vừa nói.
Anh sững sờ đứng tại chỗ, dường như bị đứng hình ngay cửa, nhìn thấy hai ông bà cụ, ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc quần áo vải bông màu xanh đậm, bà ước chừng hơn năm mươi tuổi, mặc áo bông mỏng màu đỏ sậm, quần dài màu đen, hơi thở đậm nét dân dã thôn quê, sau lưng mang một cái túi lớn, vẻ mặt bộc lộ nét giản dị cùng thật thà phúc hậu, cũng kinh ngạc nhìn về phía mình...
"À..." Trang Hạo Nhiên có chút không thích ứng được với ánh nhìn của hai ông bà, ban đầu miễn cưỡng cười, sau đó lại vô cùng lễ phép hỏi: "Xin hỏi hai người... Là...".
Hai ông bà, ông nhìn bà một chút, bà lại nhìn ông, cùng nhau nghiêng mặt mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên đẹp trai, sửng sốt thật lâu, mới hỏi: "Xin hỏi... Nơi này có phải là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh không?".
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, lập tức ánh mắt sáng lên, vẻ mặt tôn kính cùng nhiệt tình tươi cười, nói: "Đúng đúng đúng! Đây là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh! Xin hỏi hai người là...".
Sắc mặt hai ông bà cụ lập tức yên tâm cười rộ lên nói: "Chúng tôi là cha mẹ của Nhã Tuệ!".
"Dạ! !" Trang Hạo Nhiên vừa nghe lại càng tôn kính hơn, bởi vì anh thường nghe Khả Hinh nhắc tới cha mẹ của Nhã Tuệ, hơn nữa còn nói hai người bọn họ yêu thương mình như con gái, anh lập tức tránh ra qua một bên, mỉm cười nói: “ Chú dì, mời hai người vào, bây giờ vẫn còn sớm, đoán chừng hai người bọn họ vẫn đang ngủ".
"Như vậy à, được được được!" Lưu Chí Đức xách cái túi lớn, cười đi vào trước, sau đó La Nguyệt Lan cũng xách cái giỏ vào theo, nhìn khắp căn hộ nhỏ vô cùng tinh tế này, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chú dì, những thứ này để cháu!" Trang Hạo Nhiên lập tức nhận lấy túi cùng giỏ xách trong tay dì, thả xuống bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn hai ông bà đứng cạnh cửa, đang nhìn căn hộ sạch sẽ này, có chút cẩn trọng, liền mỉm cười nói: "Mời chú dì ngồi, để cháu đi pha trà cho hai người, tiện thể gọi hai cô ấy dậy, bây giờ mới bảy giờ, chắc rằng hai cô ấy còn đang ngủ...".
"À, được." Hai vợ chồng Lưu Chí Đức vừa nghe, liền cẩn thận ngồi trên sô pha màu trắng sữa đắt tiền, ngẩng đầu đã nhìn chàng trai trẻ tuổi đẹp trai vô cùng lễ giáo nhã nhặn, vóc người cao ráo, khôi ngô tuấn tú, mỉm cười bước đi vào phòng bếp rộng rãi, nấu một ấm nước nóng, xem chỗ này như nhà mình vậy, kéo một ngăn tủ ly nào đó ra, mới hỏi: "Chú dì có thói quen uống trà gì?".
Hai ông bà cụ nhìn bóng lưng của anh đều cảm thấy rất đẹp, đẹp đến ngây ngẩn cả người, nghe thấy câu hỏi này của anh, liền cười rộ lên nói: "Gì cũng được, gì cũng được, chúng tôi không có kén chọn!".
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, mỉm cười nói: "Vậy uống trà hoa hồng đi, sáng sớm, uống trà xanh không tốt cho dạ dày".
"À à à, được!" Hai ông bà cụ gật đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên liền mỉm cười lấy ra một bình thủy tinh, chuẩn bị pha trà.
La Nguyệt Lan ngồi trên sô pha, có chút khẩn trương cùng vui vẻ nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, càng nhìn càng thích, bà ở dưới quê vẫn luôn rất lo lắng cho chung thân đại sự của con gái, năm nay cũng đã hai mươi bảy rồi, vậy mà bên cạnh một người cũng không có, lần này cố ý qua đây thăm con gái, thuận tiện nói chuyện này, nhưng không nghĩ đến, cư nhiên trong căn phòng này nhìn thấy đứa nhỏ đẹp trai như vậy, bà lập tức có chút hài lòng cùng hưng phấn cười hỏi: "Cháu trai, xin hỏi cháu là...".
Lúc này Trang Hạo Nhiên, mới phát hiện mình còn chưa kịp tự giới thiệu, liền thoáng cái mỉm cười bưng trà nóng đi tới, ngồi đối diện hai người, mới cười nói: "Thực sự quá sơ ý rồi, vừa rồi cháu quên giới thiệu, cháu tên là Hạo Nhiên, là bạn của Nhã Tuệ và Khả Hinh, vừa về nước hôm qua, bởi vì thân thể có chút không khỏe, liền tạm thời chiếm dụng phòng khách của các cô ấy một chút để nghỉ ngơi".
"Oh, vừa mới về nước sao..." La Nguyệt Lan nhìn anh, coi như con rể của mình, đúng là càng nhìn càng anh tuấn cười nói: "Vậy cháu là...bạn của Nhã Tuệ, hay là bạn của Khả Hinh?".
Hai ông bà cụ tò mò hỏi.
Trang Hạo Nhiên nghe xong, có chút sửng sốt, mới châm trà cho hai ông bà, cười nói: "Cháu là bạn của cả hai người bọn họ...".
Tên tiểu tử này không chịu thừa nhận, còn có chút xấu hổ.
La Nguyệt Lan càng nhìn anh càng thích thú, híp mắt tươi cười.
"À!" Lưu Chí Đức nhìn vợ mình thất lễ như vậy, vội vàng đẩy bà một cái!.
La Nguyệt Lan liền không dám nói chuyện, nâng tách trà lên híp mắt cười nói: "Đi nước ngoài, đi nước ngoài sao… tốt...".
Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, nhìn dáng vẻ của hai người như vậy, chính anh cũng có chút lúng túng cười rộ lên, nhẹ nắm tay vịn sô pha, nói: "À, chú dì, hai người cứ ngồi ở đây. Cháu đi lên lầu gọi các cô ấy dậy".
"Được được được!" Hai ông bà cụ vội vã nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, bước nhanh đi lên lầu hai...
"Ông nói xem, cậy ấy là bạn trai của con gái chúng ta hay là bạn trai của Khả Hinh?" La Nguyệt Lan lập tức có chút khẩn trương nhìn chồng mình.
"Trời ơi, người ta vẫn chưa thừa nhận, bà đắc ý cái gì chứ?" Lưu Chí Đức đối với vợ mình thật không có cách nào, ghét bỏ nói.
"Ông không nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không ngừng vui vẻ! !" La Nguyệt Lan nhìn chồng mình, nhịn cười.
"Này!" Lưu Chí Đức cũng có chút ý cười.
Trang Hạo Nhiên đi lên lầu hai, đi tới phòng Nhã Tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa, mềm giọng nói: "Nhã Tuệ? Lưu quản lý?".
"Uhm?" Tiếng Nhã Tuệ từ trong phòng mơ hồ truyền đến.
"Cha mẹ của cô đã tới, đều đang ở dưới lầu." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
"Hả?"Giọng nói khẩn trương của Nhã Tuệ truyền đến, lập tức mặc vào áo lông trắng xanh, quần đen bó sát người, tóc không chải, mặt không rửa bổ nhào tới, trong nháy mắt mở cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ cười rộ lên nói: "Cha mẹ của tôi tới sao? Thật không?".
"Uhm..." Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói.
"Cha mẹ! ! !" Nhã Tuệ lập tức vui vẻ chạy như bay xuống dưới lầu! !.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn bộ dáng vui vẻ của Nhã Tuệ, cười cười, lại quay đầu nhìn thấy bên trong gian phòng ưu nhã ấm áp, trên giường nệm màu hồng phấn, còn một cô gái khác còn đang mơ màng ngủ, anh bỗng cười, hai tay nhẹ đút túi quần đi vào, đi tới bên giường nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc bộ quần áo ngủ dài màu hồng phấn, nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vùi trên gối mềm mại, ngón tay nhẹ nắm một góc chăn, đôi mắt nhắm lại, dịu dàng như một chú thỏ con, ngủ thật ngon.
Nhớ tới đêm qua người này ngồi xổm trong mưa, khóc thương tâm như vậy, cũng không biết có bị cảm mạo phát sốt hay không?.
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi bên giường, cúi đầu nhìn cô vẫn ngủ say như thế, có chút lo lắng liền vươn tay nhẹ đặt trên trán của cô, không có cảm giác nóng, anh liền cười rộ lên, vươn tay đặt trên bả vai của cô, vốn muốn cho cô ngủ thêm
một lát nữa, nhưng nhớ đến có chú dì đến, không nên ngủ thêm nữa, liền nhẹ nhàng gọi: "Khả Hinh? Thức dậy đi, cha mẹ của Nhã Tuệ tới rồi".
Đường Khả Hinh vẫn say sưa ngủ.
"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên lại vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt trái xoan của cô.
Dường như Đường Khả Hinh không muốn ai quấy rầy, trở mình lại, vẻ mặt như nói đừng tới đây, vài giọt nước mắt nhỏ chảy ra, cô nằm mơ mình đang khóc...
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái này.
Đường Khả Hinh dường như cảm giác có chút lạnh, vô thức nhẹ kéo chăn trùm qua mặt, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt lại chảy xuống, một nỗi buồn từ trên người cô lan tỏa ra.
Anh liền ngây người nhìn cô, kìm lòng không được vươn tay lau nước mắt trên mặt cô.
"Khả Hinh! ! ! !" Nhã Tuệ xông tới, cười lớn kêu to: "Cha mẹ tới rồi! !".
Đường Khả Hinh giật mình khiếp sợ, lập tức mới nheo mắt, có chút mơ màng mở hai mắt ra, nhìn về phía Nhã Tuệ giọng khàn khàn hỏi: "Ai tới vậy?".
"Cha mẹ! !" Nhã Tuệ cười rộ lên nói: "Mau dậy đi! !".
Đường Khả Hinh cũng có chút giật mình ngồi dậy, vui vẻ nhìn về phía Nhã Tuệ, cười hỏi: "Chú dì tới rồi sao?".
"Đúng! !" Nhã Tuệ đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu!.
Đường Khả Hinh vừa mới kinh ngạc cười rộ lên, lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trang Hạo Nhiên đang nhìn mình, cô sửng sốt, khuôn mặt ửng hồng, ôm mặt cúi đầu, nhẹ chỉnh lại áo ngủ mình, nói: "Này, này, chuyện gì vậy… Anh tại sao lại ở trong này hả?".
"Gọi em cũng không chịu tỉnh, ngủ say giống như heo vậy!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được bật cười lên nói.
Đường Khả Hinh lập tức mở to mắt nhìn anh, nói: "Ai nhờ anh kêu em dậy chứ! ! Anh thế nào lại tùy tiện vào phòng con gái như vậy hả?".
"Anh còn ngủ trong phòng em rồi đấy chứ!" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, không quấy rầy các cô rửa mặt chải đầu, nói: "Nhanh lên một chút ! ! Đừng để cho chú dì phải chờ quá lâu!".
Đường Khả Hinh rất yêu mến chú dì, lập tức nhảy ra khỏi phòng của Nhã Tuệ, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, chạy vào phòng mình rửa mặt chải đầu!.
Trang Hạo Nhiên bị cô đẩy ra như thế, suýt chút nữa ngã, tức giận nhìn người này nói: "Em không thể dịu dàng một chút sao?"
"Hừ! !" Đường Khả Hinh phịch một tiếng đóng cửa phòng mình, nói: "Tối hôm qua anh còn nói em dịu dàng chu đáo!".
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn chăm chú cánh cửa kia, nói: "Anh thu hồi câu nói kia!".
"Không thể thu hồi! !" Đường Khả Hinh tức giận từ bên trong vọng ra nói: "Anh nói xem em mặc quần áo nào bây giờ? Chú dì đều nói em chưa trưởng thành! !".
Trang Hạo Nhiên không để ý đến hai cô gái hoạt bát đáng yêu này nữa, mà một mình xuống lầu, nhìn thấy hai ông bà cụ đã ngồi xổm trên mặt đất, đem túi mở ra, từ bên trong lấy ra nhiều táo, còn có nhân sâm cùng thảo dược, anh lập tức cười rộ lên nói: "Chú dì, hai người không nghỉ ngơi một chút sao?".
"Không cần nghỉ ngơi, đã ngủ lúc ngồi trên xe lửa rồi, thắt lưng đều bị đau!" Lưu Chí Đức ngồi xổm trên mặt đất, lại lấy ra một ít củ súng cùng với nguyên liệu nấu canh, đặt trên bàn nhỏ, bà đứng dậy xoay người vài cái, đều đã già cả rồi, đi ra bên ngoài cho thoải mái, nói: "Ô kìa, mảnh đất trồng rau này nhất định là của Khả Hinh chúng ta, nhìn xem vườn rau này thật tốt? Không dùng thuốc trừ sâu, cỏ dại cũng phân theo dòng nước mà mọc, rãnh nước cũng được đào rất đúng cách."
Trang Hạo Nhiên nghe xong, liền cười khổ, nhưng vẫn là tìm một chủ đề khác, nhận lấy táo của chú, nói: "Hai người đã lớn tuổi rồi, ngồi xe lửa bất tiện như vậy, lần sau nếu muốn đến đây cứ gọi điện thoại cho thư ký của cháu, cháu sẽ nói các cô ấy đặt vé máy bay cho."
Lưu Chí Đức cùng với La Nguyệt Lan vừa mới đi vào tới, có chút ngạc nhiên vui vẻ nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên thấy hai ông bà cụ nhìn mình như vậy, anh sửng sốt, liền mới cười rộ lên nói: "Sao vậy ạ? Chú dì?".
"Không có việc gì… Không có việc gì….! Nhờ thư ký của cháu đặt vé máy bay cho chúng tôi vậy..." La Nguyệt Lan càng nghe thì càng cảm thấy đứa con rể này rất đáng tin cậy, cười đến híp mắt lại.
Nhân viên chung cư, mặc đồng phục màu đỏ cầm chổi, tại nơi chim hót hoa thơm này, nhẹ nhàng quét lá cây ẩm ướt trên mặt đất.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống, rọi vào trước căn hộ nhỏ màu trắng, một gia đình người nước ngoài nào đó, mặc quần áo thể thao màu trắng, đeo tai nghe đi qua vườn hoa nhỏ này, nhìn vào bên trong, mỉm cười kêu một tiếng: "Oa a".
Trận mưa đêm qua dường như đã gột rửa, trong vườn hoa nhỏ những quả cà chua đã chín, hơn mười cây cải trắng trên mặt đất đã nở hoa, cây ớt nhỏ sát tường, từng quả từng quả cũng rũ xuống, khoai lang tím, bò đầy trên mặt đất, phía trước có một mảnh đất hình vuông nhỏ, còn mọc ra rất nhiều quả dâu tây chín, thần linh của tôi ơi, rốt cuộc Tiểu Nhu đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, trong cái vườn nhỏ này đây, cô ấy vốn còn muốn trồng hai cây long nhãn, một cây bên trái một cây bên phải căn nhà, sẽ cho bóng mát cùng thật nhiều hoa hoa cỏ cỏ, đến mùa thu sẽ có long nhãn ăn, cô hoàn toàn quên mất căn nhà này, không phải của Khả Hinh và Nhã Tuệ.
Sáng sớm yên tĩnh ngập tràn nơi đây, tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.
"Ai vậy?" Trang Hạo Nhiên đã thức dậy từ sớm, có lẽ do hôm qua uống nhiều canh nhân sâm, nghe thấy tiếng chuông cửa, liền một mình xuống lầu, vừa mở cửa vừa nói.
Anh sững sờ đứng tại chỗ, dường như bị đứng hình ngay cửa, nhìn thấy hai ông bà cụ, ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc quần áo vải bông màu xanh đậm, bà ước chừng hơn năm mươi tuổi, mặc áo bông mỏng màu đỏ sậm, quần dài màu đen, hơi thở đậm nét dân dã thôn quê, sau lưng mang một cái túi lớn, vẻ mặt bộc lộ nét giản dị cùng thật thà phúc hậu, cũng kinh ngạc nhìn về phía mình...
"À..." Trang Hạo Nhiên có chút không thích ứng được với ánh nhìn của hai ông bà, ban đầu miễn cưỡng cười, sau đó lại vô cùng lễ phép hỏi: "Xin hỏi hai người... Là...".
Hai ông bà, ông nhìn bà một chút, bà lại nhìn ông, cùng nhau nghiêng mặt mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên đẹp trai, sửng sốt thật lâu, mới hỏi: "Xin hỏi... Nơi này có phải là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh không?".
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, lập tức ánh mắt sáng lên, vẻ mặt tôn kính cùng nhiệt tình tươi cười, nói: "Đúng đúng đúng! Đây là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh! Xin hỏi hai người là...".
Sắc mặt hai ông bà cụ lập tức yên tâm cười rộ lên nói: "Chúng tôi là cha mẹ của Nhã Tuệ!".
"Dạ! !" Trang Hạo Nhiên vừa nghe lại càng tôn kính hơn, bởi vì anh thường nghe Khả Hinh nhắc tới cha mẹ của Nhã Tuệ, hơn nữa còn nói hai người bọn họ yêu thương mình như con gái, anh lập tức tránh ra qua một bên, mỉm cười nói: “ Chú dì, mời hai người vào, bây giờ vẫn còn sớm, đoán chừng hai người bọn họ vẫn đang ngủ".
"Như vậy à, được được được!" Lưu Chí Đức xách cái túi lớn, cười đi vào trước, sau đó La Nguyệt Lan cũng xách cái giỏ vào theo, nhìn khắp căn hộ nhỏ vô cùng tinh tế này, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chú dì, những thứ này để cháu!" Trang Hạo Nhiên lập tức nhận lấy túi cùng giỏ xách trong tay dì, thả xuống bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn hai ông bà đứng cạnh cửa, đang nhìn căn hộ sạch sẽ này, có chút cẩn trọng, liền mỉm cười nói: "Mời chú dì ngồi, để cháu đi pha trà cho hai người, tiện thể gọi hai cô ấy dậy, bây giờ mới bảy giờ, chắc rằng hai cô ấy còn đang ngủ...".
"À, được." Hai vợ chồng Lưu Chí Đức vừa nghe, liền cẩn thận ngồi trên sô pha màu trắng sữa đắt tiền, ngẩng đầu đã nhìn chàng trai trẻ tuổi đẹp trai vô cùng lễ giáo nhã nhặn, vóc người cao ráo, khôi ngô tuấn tú, mỉm cười bước đi vào phòng bếp rộng rãi, nấu một ấm nước nóng, xem chỗ này như nhà mình vậy, kéo một ngăn tủ ly nào đó ra, mới hỏi: "Chú dì có thói quen uống trà gì?".
Hai ông bà cụ nhìn bóng lưng của anh đều cảm thấy rất đẹp, đẹp đến ngây ngẩn cả người, nghe thấy câu hỏi này của anh, liền cười rộ lên nói: "Gì cũng được, gì cũng được, chúng tôi không có kén chọn!".
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, mỉm cười nói: "Vậy uống trà hoa hồng đi, sáng sớm, uống trà xanh không tốt cho dạ dày".
"À à à, được!" Hai ông bà cụ gật đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên liền mỉm cười lấy ra một bình thủy tinh, chuẩn bị pha trà.
La Nguyệt Lan ngồi trên sô pha, có chút khẩn trương cùng vui vẻ nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, càng nhìn càng thích, bà ở dưới quê vẫn luôn rất lo lắng cho chung thân đại sự của con gái, năm nay cũng đã hai mươi bảy rồi, vậy mà bên cạnh một người cũng không có, lần này cố ý qua đây thăm con gái, thuận tiện nói chuyện này, nhưng không nghĩ đến, cư nhiên trong căn phòng này nhìn thấy đứa nhỏ đẹp trai như vậy, bà lập tức có chút hài lòng cùng hưng phấn cười hỏi: "Cháu trai, xin hỏi cháu là...".
Lúc này Trang Hạo Nhiên, mới phát hiện mình còn chưa kịp tự giới thiệu, liền thoáng cái mỉm cười bưng trà nóng đi tới, ngồi đối diện hai người, mới cười nói: "Thực sự quá sơ ý rồi, vừa rồi cháu quên giới thiệu, cháu tên là Hạo Nhiên, là bạn của Nhã Tuệ và Khả Hinh, vừa về nước hôm qua, bởi vì thân thể có chút không khỏe, liền tạm thời chiếm dụng phòng khách của các cô ấy một chút để nghỉ ngơi".
"Oh, vừa mới về nước sao..." La Nguyệt Lan nhìn anh, coi như con rể của mình, đúng là càng nhìn càng anh tuấn cười nói: "Vậy cháu là...bạn của Nhã Tuệ, hay là bạn của Khả Hinh?".
Hai ông bà cụ tò mò hỏi.
Trang Hạo Nhiên nghe xong, có chút sửng sốt, mới châm trà cho hai ông bà, cười nói: "Cháu là bạn của cả hai người bọn họ...".
Tên tiểu tử này không chịu thừa nhận, còn có chút xấu hổ.
La Nguyệt Lan càng nhìn anh càng thích thú, híp mắt tươi cười.
"À!" Lưu Chí Đức nhìn vợ mình thất lễ như vậy, vội vàng đẩy bà một cái!.
La Nguyệt Lan liền không dám nói chuyện, nâng tách trà lên híp mắt cười nói: "Đi nước ngoài, đi nước ngoài sao… tốt...".
Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, nhìn dáng vẻ của hai người như vậy, chính anh cũng có chút lúng túng cười rộ lên, nhẹ nắm tay vịn sô pha, nói: "À, chú dì, hai người cứ ngồi ở đây. Cháu đi lên lầu gọi các cô ấy dậy".
"Được được được!" Hai ông bà cụ vội vã nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, bước nhanh đi lên lầu hai...
"Ông nói xem, cậy ấy là bạn trai của con gái chúng ta hay là bạn trai của Khả Hinh?" La Nguyệt Lan lập tức có chút khẩn trương nhìn chồng mình.
"Trời ơi, người ta vẫn chưa thừa nhận, bà đắc ý cái gì chứ?" Lưu Chí Đức đối với vợ mình thật không có cách nào, ghét bỏ nói.
"Ông không nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ không ngừng vui vẻ! !" La Nguyệt Lan nhìn chồng mình, nhịn cười.
"Này!" Lưu Chí Đức cũng có chút ý cười.
Trang Hạo Nhiên đi lên lầu hai, đi tới phòng Nhã Tuệ, nhẹ nhàng gõ cửa, mềm giọng nói: "Nhã Tuệ? Lưu quản lý?".
"Uhm?" Tiếng Nhã Tuệ từ trong phòng mơ hồ truyền đến.
"Cha mẹ của cô đã tới, đều đang ở dưới lầu." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
"Hả?"Giọng nói khẩn trương của Nhã Tuệ truyền đến, lập tức mặc vào áo lông trắng xanh, quần đen bó sát người, tóc không chải, mặt không rửa bổ nhào tới, trong nháy mắt mở cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ cười rộ lên nói: "Cha mẹ của tôi tới sao? Thật không?".
"Uhm..." Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói.
"Cha mẹ! ! !" Nhã Tuệ lập tức vui vẻ chạy như bay xuống dưới lầu! !.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn bộ dáng vui vẻ của Nhã Tuệ, cười cười, lại quay đầu nhìn thấy bên trong gian phòng ưu nhã ấm áp, trên giường nệm màu hồng phấn, còn một cô gái khác còn đang mơ màng ngủ, anh bỗng cười, hai tay nhẹ đút túi quần đi vào, đi tới bên giường nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc bộ quần áo ngủ dài màu hồng phấn, nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vùi trên gối mềm mại, ngón tay nhẹ nắm một góc chăn, đôi mắt nhắm lại, dịu dàng như một chú thỏ con, ngủ thật ngon.
Nhớ tới đêm qua người này ngồi xổm trong mưa, khóc thương tâm như vậy, cũng không biết có bị cảm mạo phát sốt hay không?.
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi bên giường, cúi đầu nhìn cô vẫn ngủ say như thế, có chút lo lắng liền vươn tay nhẹ đặt trên trán của cô, không có cảm giác nóng, anh liền cười rộ lên, vươn tay đặt trên bả vai của cô, vốn muốn cho cô ngủ thêm
một lát nữa, nhưng nhớ đến có chú dì đến, không nên ngủ thêm nữa, liền nhẹ nhàng gọi: "Khả Hinh? Thức dậy đi, cha mẹ của Nhã Tuệ tới rồi".
Đường Khả Hinh vẫn say sưa ngủ.
"Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên lại vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt trái xoan của cô.
Dường như Đường Khả Hinh không muốn ai quấy rầy, trở mình lại, vẻ mặt như nói đừng tới đây, vài giọt nước mắt nhỏ chảy ra, cô nằm mơ mình đang khóc...
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái này.
Đường Khả Hinh dường như cảm giác có chút lạnh, vô thức nhẹ kéo chăn trùm qua mặt, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt lại chảy xuống, một nỗi buồn từ trên người cô lan tỏa ra.
Anh liền ngây người nhìn cô, kìm lòng không được vươn tay lau nước mắt trên mặt cô.
"Khả Hinh! ! ! !" Nhã Tuệ xông tới, cười lớn kêu to: "Cha mẹ tới rồi! !".
Đường Khả Hinh giật mình khiếp sợ, lập tức mới nheo mắt, có chút mơ màng mở hai mắt ra, nhìn về phía Nhã Tuệ giọng khàn khàn hỏi: "Ai tới vậy?".
"Cha mẹ! !" Nhã Tuệ cười rộ lên nói: "Mau dậy đi! !".
Đường Khả Hinh cũng có chút giật mình ngồi dậy, vui vẻ nhìn về phía Nhã Tuệ, cười hỏi: "Chú dì tới rồi sao?".
"Đúng! !" Nhã Tuệ đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu!.
Đường Khả Hinh vừa mới kinh ngạc cười rộ lên, lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trang Hạo Nhiên đang nhìn mình, cô sửng sốt, khuôn mặt ửng hồng, ôm mặt cúi đầu, nhẹ chỉnh lại áo ngủ mình, nói: "Này, này, chuyện gì vậy… Anh tại sao lại ở trong này hả?".
"Gọi em cũng không chịu tỉnh, ngủ say giống như heo vậy!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được bật cười lên nói.
Đường Khả Hinh lập tức mở to mắt nhìn anh, nói: "Ai nhờ anh kêu em dậy chứ! ! Anh thế nào lại tùy tiện vào phòng con gái như vậy hả?".
"Anh còn ngủ trong phòng em rồi đấy chứ!" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, không quấy rầy các cô rửa mặt chải đầu, nói: "Nhanh lên một chút ! ! Đừng để cho chú dì phải chờ quá lâu!".
Đường Khả Hinh rất yêu mến chú dì, lập tức nhảy ra khỏi phòng của Nhã Tuệ, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, chạy vào phòng mình rửa mặt chải đầu!.
Trang Hạo Nhiên bị cô đẩy ra như thế, suýt chút nữa ngã, tức giận nhìn người này nói: "Em không thể dịu dàng một chút sao?"
"Hừ! !" Đường Khả Hinh phịch một tiếng đóng cửa phòng mình, nói: "Tối hôm qua anh còn nói em dịu dàng chu đáo!".
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn chăm chú cánh cửa kia, nói: "Anh thu hồi câu nói kia!".
"Không thể thu hồi! !" Đường Khả Hinh tức giận từ bên trong vọng ra nói: "Anh nói xem em mặc quần áo nào bây giờ? Chú dì đều nói em chưa trưởng thành! !".
Trang Hạo Nhiên không để ý đến hai cô gái hoạt bát đáng yêu này nữa, mà một mình xuống lầu, nhìn thấy hai ông bà cụ đã ngồi xổm trên mặt đất, đem túi mở ra, từ bên trong lấy ra nhiều táo, còn có nhân sâm cùng thảo dược, anh lập tức cười rộ lên nói: "Chú dì, hai người không nghỉ ngơi một chút sao?".
"Không cần nghỉ ngơi, đã ngủ lúc ngồi trên xe lửa rồi, thắt lưng đều bị đau!" Lưu Chí Đức ngồi xổm trên mặt đất, lại lấy ra một ít củ súng cùng với nguyên liệu nấu canh, đặt trên bàn nhỏ, bà đứng dậy xoay người vài cái, đều đã già cả rồi, đi ra bên ngoài cho thoải mái, nói: "Ô kìa, mảnh đất trồng rau này nhất định là của Khả Hinh chúng ta, nhìn xem vườn rau này thật tốt? Không dùng thuốc trừ sâu, cỏ dại cũng phân theo dòng nước mà mọc, rãnh nước cũng được đào rất đúng cách."
Trang Hạo Nhiên nghe xong, liền cười khổ, nhưng vẫn là tìm một chủ đề khác, nhận lấy táo của chú, nói: "Hai người đã lớn tuổi rồi, ngồi xe lửa bất tiện như vậy, lần sau nếu muốn đến đây cứ gọi điện thoại cho thư ký của cháu, cháu sẽ nói các cô ấy đặt vé máy bay cho."
Lưu Chí Đức cùng với La Nguyệt Lan vừa mới đi vào tới, có chút ngạc nhiên vui vẻ nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên thấy hai ông bà cụ nhìn mình như vậy, anh sửng sốt, liền mới cười rộ lên nói: "Sao vậy ạ? Chú dì?".
"Không có việc gì… Không có việc gì….! Nhờ thư ký của cháu đặt vé máy bay cho chúng tôi vậy..." La Nguyệt Lan càng nghe thì càng cảm thấy đứa con rể này rất đáng tin cậy, cười đến híp mắt lại.