Hoàng hôn hoàn toàn tắt hẳn, trời đất lập tức chìm vào bóng tối, nhưng đỉnh núi đầu kia, hiện lên một vừng hồng, lúc này rừng nho lại xuất hiện quang cảnh thần kỳ.
Gió thổi thật to, ban đêm có chút mát mẻ.
“Vườn nho Bác Dịch vẫn duy trì nguyên tắc trồng trọt truyền thống của Pháp, tuyệt đối không nhận nước suối bên ngoài, hoặc nhân công tưới nước, mỗi ngày anh ấy đều nhìn vườn nho, biết dây nho đang bị hạn, sẽ cắm rễ dưới đất thật sâu, hút lấy nước ngầm, cũng đồng thời hấp thu nhiều nguyên tố vi lượng và khoáng chất hơn, anh ấy vẫn tin tưởng, vạn vật trong trời đất đều có cách sinh tồn ở khắp mặt đất, cũng luôn tin tưởng, sau khi trải qua hoàn cảnh tự nhiên khác nhau cây nho có được linh hồn và dũng khí của mình.”
“Có bao nhiêu lòng tin, mới có thể ký thác cho dây nho như thế?”
“Đó là bởi vì. . . . . . Anh ấy hiểu được quy luật tự nhiên. . . . . . Anh ấy cảm thấy quy luật tự nhiên mới thật sự là Thượng Đế.”
Trang Hạo Nhiên tiếp tục đi về phía trước, lạnh nhạt nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhàn nhạt đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, nện vào bước chân của anh, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên cảm giác sau lưng không có tiếng động, sửng sốt xoay người, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ở phía sau anh, mỉm cười ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô, hỏi.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, xua tay cười nói: “Anh đi đi. . . . . . Đi mau!”
Trang Hạo Nhiên không hiểu, nhưng vẫn cười xoay người, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh lập tức đi theo phía sau anh, dịu dàng nói: “Bác Dịch đối với cây nho cũng có lòng tin, anh không có lòng tin đối với một người sống sờ sờ như em đây? Em không có yếu ớt như trong tưởng tượng của anh, ít nhất em cảm thấy, đối hành trình cuộc đời mình. Em . . . . . Sẽ sống cho chính mình và lựa chọn chịu trách nhiệm!”
Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi quay đầu, nghi ngờ nhìn cô.
Lúc này Đường Khả Hinh mới cất bước, đi tới trước mặt của anh, nhìn người đàn ông đứng ở trong bóng đêm, đẹp trai hấp dẫn, nhịn cười cố ý nhìn anh chằm chằm nói: “Nếu anh dám chạy trốn! ! Xem em có thu thập anh không! ! Chuyện lần trước ở nước Anh, anh còn không có bị ăn giày cao gót của em chưa sợ phải không?”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, dịu dàng nhìn cô.
“Đi thôi! Đói bụng chết!” Đường Khả Hinh không để ý đến anh nữa, mà cười cười đi qua bên cạnh anh, cất bước đi về phía mảng cỏ Lavender.
Trang Hạo Nhiên nhìn bước chân của Đường Khả Hinh thoải mái đi về phía trước, anh cũng không nhịn được mỉm cười.
“Này! !” Đường Khả Hinh lập tức có chút nghi ngờ quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tại sao anh không tặng cho em bó hoa? Nơi này có sẵn rất nhiều, còn dùng không tốn tiền!”
“Không muốn!” Trang Hạo Nhiên cười đứng đi về phía trước, lại đi ở trước mặt cô.
“Không muốn?” Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, kêu to: “Quỷ hẹp hòi! !”
“Chuyện ngây thơ như vậy, anh mới sẽ không làm!” Trang Hạo Nhiên cất bước đi về phía trước.
“Ghét! !” Đường Khả Hinh dậm chân một cái, mới đi theo sau, kêu lên: “Chờ em một chút.”
“Không chờ!”
“Chờ em một chút!”
“Không chờ! !”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào biệt thự của Bác Dịch, lúc này mới phát hiện anh đã nấu rất nhiều món ăn, đặt ở trên bàn ăn ngoài trời, có hầm gà rượu vang, gan ngỗng Pháp áp chảo, dưa chua dồi trường, chân giò hun khói Kim Hoa, rau dại trộn salad, bánh xếp Napoleon, thịt dê nướng, bò nấu rượu đỏ. . . . . . đủ các món, bên cạnh trên bàn ăn, để mười mấy chai rượu vàng, đỏ, xanh. . . . . .
Ở Trung Quốc, rượu đỏ giống như rất được hoan nghênh, thật ra vẫn không bằng ở nước ngoài, rượu vang trắng và rượu vang sủi bọt đang thịnh hành, có thân phận tôn quý, cùng nhiệt tình theo đuổi.
“Ồ. . . . . . Rất nhiều đồ ăn . . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự rất cảm động đi tới bên cạnh bàn ăn, hưng phấn nhìn tất cả món ăn, cũng muốn chảy nước miếng.
Trang Hạo Nhiên cười to nâng một chai khai vị rượu vang sủi bọt, rót một ly cho mình trước, sau đó xé một chút bánh xếpbỏ vào trong miệng, mới hưởng thụ cảm thán nói: “Chỉ có ở lúc này, tôi mới cảm giác Bác Dịch giống chồng của tôi!”
“Không phải Tổng Giám đốc Tưởng sao?” Bác Dịch đang cầm một đĩa hải sản cuối cùng, cua Nhật Bản đặt ở trên bàn ăn, đã kẹp lỏng vỏ, bọn họ có thể ăn rất dễ dàng.
“Cho nên vào lúc này, mới nhớ tới anh, anh vẫn là người tôi yêu nhất!” Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bàn ăn, lại nâng ly rượu vang sủi bọt lên, cảm thán cười nói: “Rất thư thái! ! Tôi chỉ nghĩ đến ăn con gà bốn chân chiều hôm nay, tôi liền khó chịu. Quả thật là chà đạp dạ dày của tôi.”
“Có ý gì?” Đường Khả Hinh lập tức ngồi tại chỗ, mình cũng rót một ly rượu vang sủi bọt, uống vào trong miệng, nhất thời cảm giác mùi hương vải xông lên, hơi nóng ấm tỏa ra, mùi vị thơm mát, nồng đậm kích thích làm cho người ta thật vui vẻ, ánh mắt cô sáng lên, cũng hưởng thụ cảm thán bật cười, nói: “Trời ạ, uống rượu vang sủi bọt thật ngon!”
“Dĩ nhiên! ! Đây chính là rượu vinh dự đoạt được huy chương vàng thế giới!” Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu, cười uống một hớp, lại cảm thán thở một hơi, lập tức cầm nĩa lên, chọn một đĩa rau dại trộn chân giò hun khói, salad ăn.
“Có thật không? huy chương vàng thế giới à?” Đường Khả Hinh mình cũng chọn một phần rau dại trộn chân giò hun khói, salad đặt ở trên đĩa, mới giật mình kì quái nhìn Bác Dịch nói: “Nhưng. . . . . . loại rượu chúng ta mua không có chai rượu này ?”
Bác Dịch nhàn nhạt ngồi xuống, cũng rót một ly rượu vang sủi bọt uống.
“Thứ nhất, rượu được huy chương vàng của anh ấy, cũng sẽ không giống rượu nho được tuyên truyền, thứ hai, rượu được huy chương vàng của anh ấy, hàng năm chưng cất không được nhiều, bình thường đều để lại cho bạn thân nhất uống chung!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút thán phục nhìn thoáng qua Bác Dịch, lại gắp một chút rau dại ăn, nhất thời ánh mắt sáng lên, phát hiện rau này ngọt thanh, có mùi thơm đặc biệt, hơn nữa khó được nhất là gan ngỗng chiên giòn có mùi vị thịt động vật dân dã kì lạ, cô lại ah một tiếng, khẽ che miệng, thật sự cảm thấy đây là hưởng thụ cao cấp nhất trên đời, cảm thán kích động cười nói: “Trời ạ, rau dại này ăn quá ngon. Cho tới bây giờ tôi cũng không có ăn rau dại ngon như vậy. Có một loại mùi vị không diễn tả được!”.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười lớn nói: “Anh cho em biết, rau dại của ông chủ vườn Bác Dịch chúng ta là rau dại ăn ngon nhất trời đời! Thậm chí có lúc, anh ấy mang rượu không tốt đổ vào ruộng bậc thang.”
“Thật à?” Đường Khả Hinh lại hưng phấn kích động nhìn Bác Dịch.
Bác Dịch vẫn nhàn nhạt không nói lời nào, kéo bánh mì mới nướng xong, bỏ vào trong miệng.
Đường Khả Hinh giằng co cả ngày, thật sự là đói muốn điên, thiếu chút bưng đĩa rau dại, toàn bộ bỏ vào trong miệng nhai, Trang Hạo Nhiên tiếp tục ăn thịt dê nướng, nhai rất thích thú.
Bác Dịch nhìn hai người này, cau mày nói: “Các người mấy chục năm chưa từng ăn cơm sao? Ăn như hổ đói vậy?”
“Anh cho chúng tôi vào chậm một chút nữa, cũng ăn anh luôn rồi!” Trang Hạo Nhiên tự cầm một chai Pinot Noir, biết đã giải rượu, liền tự rót cho mình một ly vào trong cái ly khác.
Đường Khả Hinh vừa vươn tay, cầm nĩa lên, ghim một chút gan ngỗng ăn, Bác Dịch nhàn nhạt đứng lên, đi về phía bên cạnh cái bàn nhỏ màu trắng, cầm một chai rượu Botrytis Pinot Gris năm 2000, rót cho cô một ly. . . . . .
“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nâng ly rượu Botrytis mỉm cười hớp một ngụm nhỏ, lập tức một mùi hương hoa hồng tỏa ra trong khoang miệng, phối hợp mùi gan ngỗng, vị giác kích thích đến điểm cao nhất, ánh mắt của cô nóng lên. Lập tức chạy đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, đôi tay nắm chặt cánh tay của anh, thật kích động cúi đầu. . . . . .
“Em làm gì vậy?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.
“Quá hoàn mỹ, ăn quá ngon. Làm sao sẽ phối hợp được hoàn mỹ như vậy?” Đường Khả Hinh muốn khóc, nắm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên giật mạnh.
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Bác Dịch cười lớn.
Bác Dịch cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt rốt cuộc hiện lên nụ cười ôn hòa.
“Mau ăn, mau ăn.” Trang Hạo Nhiên cười đỡ cô ngồi dậy, lại để vào trong đĩa của cô một càng cua Nhật Bản, mới nói: “Ở chỗ ông chủ Bác Dịch của chúng ta không có gì cả, chỉ có nhiều rượu! ! !”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động ngồi dậy, có lẽ đây là người bởi vì một yêu rượu đỏ, có thể hưởng thụ thức ăn ngon và rượu đạt tới loại cảnh giới thượng thừa, cười thật vui vẻ, mới vừa muốn đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình. . . . . .
“Ngồi!” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nhìn cô một cái, mới nói: “Ngồi nơi này!”
Đường Khả Hinh liếc anh một cái, liền không thể làm gì khác hơn là cười ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức món ăn ngon.
Bác Dịch nhàn nhạt ngẩng đầu lên, vừa mút rượu đỏ, vừa nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt lóe lên một cái.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, hiểu ý của anh.
Bữa này bữa ăn tối, tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, nhất là Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên rất tận hứng, vừa cười vừa nâng ly cụng ly, từ rượu vang sủi bọt, rồi đến rượu Botrytis, uống đến rượu băng. . . . . . Bữa ăn tối này vẫn dùng đến khoảng chín giờ tối, gió thổi càng lúc càng lớn, nhưng ba người vẫn cười nói, rốt cuộc Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên nhìn như say, Bác Dịch nhàn nhạt ngồi ở giữa, mút nhẹ rượu đỏ, có lúc giống như nhìn người tình, nhìn vườn nho phía ngoài sân. . . . . .
“Lần sau thời, chúng ta cũng mang Phó tổng bọn họ tới, cùng nhau hưởng thụ!” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Ông chủ Bác Dịch chúng ta không thích quá nhiều người, sẽ ầm ĩ đến cây nho của anh ấy.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, cười cười nhìn Bác Dịch, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên, ngưng mặt nhìn vầng đỏ phía chân trời, lộ ra một chút lo lắng. . . . . .
“Bác Dịch tiên sinh, anh làm sao vậy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút ngạc nhiên gọi nhỏ.
Trang Hạo Nhiên hơi thu nụ cười, nhìn Bác Dịch.
“Không có. . . . . .” Người anh đã đứng lên, đi về phía trong nhà.
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói: “Anh ấy làm sao rồi? Mới vừa rồi còn thật tốt.”
“Anh ấy vẫn như vậy.” Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô một cái, nhưng cũng ngẩng đầu lên, nhìn vầng đỏ trên bầu trời. . . . . .
“Vào đi. . . . . .” Bác Dịch biết bọn họ đã ăn no một trận rồi.
“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đáp lời, sau đó đầy thâm ý nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Vào đi.”
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như từ ánh mắt của anh cảm thấy nghiêm túc, cô ngạc nhiên sửng sốt.
Gió thổi thật to, ban đêm có chút mát mẻ.
“Vườn nho Bác Dịch vẫn duy trì nguyên tắc trồng trọt truyền thống của Pháp, tuyệt đối không nhận nước suối bên ngoài, hoặc nhân công tưới nước, mỗi ngày anh ấy đều nhìn vườn nho, biết dây nho đang bị hạn, sẽ cắm rễ dưới đất thật sâu, hút lấy nước ngầm, cũng đồng thời hấp thu nhiều nguyên tố vi lượng và khoáng chất hơn, anh ấy vẫn tin tưởng, vạn vật trong trời đất đều có cách sinh tồn ở khắp mặt đất, cũng luôn tin tưởng, sau khi trải qua hoàn cảnh tự nhiên khác nhau cây nho có được linh hồn và dũng khí của mình.”
“Có bao nhiêu lòng tin, mới có thể ký thác cho dây nho như thế?”
“Đó là bởi vì. . . . . . Anh ấy hiểu được quy luật tự nhiên. . . . . . Anh ấy cảm thấy quy luật tự nhiên mới thật sự là Thượng Đế.”
Trang Hạo Nhiên tiếp tục đi về phía trước, lạnh nhạt nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhàn nhạt đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, nện vào bước chân của anh, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên cảm giác sau lưng không có tiếng động, sửng sốt xoay người, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ở phía sau anh, mỉm cười ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô, hỏi.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, xua tay cười nói: “Anh đi đi. . . . . . Đi mau!”
Trang Hạo Nhiên không hiểu, nhưng vẫn cười xoay người, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh lập tức đi theo phía sau anh, dịu dàng nói: “Bác Dịch đối với cây nho cũng có lòng tin, anh không có lòng tin đối với một người sống sờ sờ như em đây? Em không có yếu ớt như trong tưởng tượng của anh, ít nhất em cảm thấy, đối hành trình cuộc đời mình. Em . . . . . Sẽ sống cho chính mình và lựa chọn chịu trách nhiệm!”
Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi quay đầu, nghi ngờ nhìn cô.
Lúc này Đường Khả Hinh mới cất bước, đi tới trước mặt của anh, nhìn người đàn ông đứng ở trong bóng đêm, đẹp trai hấp dẫn, nhịn cười cố ý nhìn anh chằm chằm nói: “Nếu anh dám chạy trốn! ! Xem em có thu thập anh không! ! Chuyện lần trước ở nước Anh, anh còn không có bị ăn giày cao gót của em chưa sợ phải không?”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, dịu dàng nhìn cô.
“Đi thôi! Đói bụng chết!” Đường Khả Hinh không để ý đến anh nữa, mà cười cười đi qua bên cạnh anh, cất bước đi về phía mảng cỏ Lavender.
Trang Hạo Nhiên nhìn bước chân của Đường Khả Hinh thoải mái đi về phía trước, anh cũng không nhịn được mỉm cười.
“Này! !” Đường Khả Hinh lập tức có chút nghi ngờ quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tại sao anh không tặng cho em bó hoa? Nơi này có sẵn rất nhiều, còn dùng không tốn tiền!”
“Không muốn!” Trang Hạo Nhiên cười đứng đi về phía trước, lại đi ở trước mặt cô.
“Không muốn?” Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, kêu to: “Quỷ hẹp hòi! !”
“Chuyện ngây thơ như vậy, anh mới sẽ không làm!” Trang Hạo Nhiên cất bước đi về phía trước.
“Ghét! !” Đường Khả Hinh dậm chân một cái, mới đi theo sau, kêu lên: “Chờ em một chút.”
“Không chờ!”
“Chờ em một chút!”
“Không chờ! !”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào biệt thự của Bác Dịch, lúc này mới phát hiện anh đã nấu rất nhiều món ăn, đặt ở trên bàn ăn ngoài trời, có hầm gà rượu vang, gan ngỗng Pháp áp chảo, dưa chua dồi trường, chân giò hun khói Kim Hoa, rau dại trộn salad, bánh xếp Napoleon, thịt dê nướng, bò nấu rượu đỏ. . . . . . đủ các món, bên cạnh trên bàn ăn, để mười mấy chai rượu vàng, đỏ, xanh. . . . . .
Ở Trung Quốc, rượu đỏ giống như rất được hoan nghênh, thật ra vẫn không bằng ở nước ngoài, rượu vang trắng và rượu vang sủi bọt đang thịnh hành, có thân phận tôn quý, cùng nhiệt tình theo đuổi.
“Ồ. . . . . . Rất nhiều đồ ăn . . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự rất cảm động đi tới bên cạnh bàn ăn, hưng phấn nhìn tất cả món ăn, cũng muốn chảy nước miếng.
Trang Hạo Nhiên cười to nâng một chai khai vị rượu vang sủi bọt, rót một ly cho mình trước, sau đó xé một chút bánh xếpbỏ vào trong miệng, mới hưởng thụ cảm thán nói: “Chỉ có ở lúc này, tôi mới cảm giác Bác Dịch giống chồng của tôi!”
“Không phải Tổng Giám đốc Tưởng sao?” Bác Dịch đang cầm một đĩa hải sản cuối cùng, cua Nhật Bản đặt ở trên bàn ăn, đã kẹp lỏng vỏ, bọn họ có thể ăn rất dễ dàng.
“Cho nên vào lúc này, mới nhớ tới anh, anh vẫn là người tôi yêu nhất!” Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bàn ăn, lại nâng ly rượu vang sủi bọt lên, cảm thán cười nói: “Rất thư thái! ! Tôi chỉ nghĩ đến ăn con gà bốn chân chiều hôm nay, tôi liền khó chịu. Quả thật là chà đạp dạ dày của tôi.”
“Có ý gì?” Đường Khả Hinh lập tức ngồi tại chỗ, mình cũng rót một ly rượu vang sủi bọt, uống vào trong miệng, nhất thời cảm giác mùi hương vải xông lên, hơi nóng ấm tỏa ra, mùi vị thơm mát, nồng đậm kích thích làm cho người ta thật vui vẻ, ánh mắt cô sáng lên, cũng hưởng thụ cảm thán bật cười, nói: “Trời ạ, uống rượu vang sủi bọt thật ngon!”
“Dĩ nhiên! ! Đây chính là rượu vinh dự đoạt được huy chương vàng thế giới!” Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu, cười uống một hớp, lại cảm thán thở một hơi, lập tức cầm nĩa lên, chọn một đĩa rau dại trộn chân giò hun khói, salad ăn.
“Có thật không? huy chương vàng thế giới à?” Đường Khả Hinh mình cũng chọn một phần rau dại trộn chân giò hun khói, salad đặt ở trên đĩa, mới giật mình kì quái nhìn Bác Dịch nói: “Nhưng. . . . . . loại rượu chúng ta mua không có chai rượu này ?”
Bác Dịch nhàn nhạt ngồi xuống, cũng rót một ly rượu vang sủi bọt uống.
“Thứ nhất, rượu được huy chương vàng của anh ấy, cũng sẽ không giống rượu nho được tuyên truyền, thứ hai, rượu được huy chương vàng của anh ấy, hàng năm chưng cất không được nhiều, bình thường đều để lại cho bạn thân nhất uống chung!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút thán phục nhìn thoáng qua Bác Dịch, lại gắp một chút rau dại ăn, nhất thời ánh mắt sáng lên, phát hiện rau này ngọt thanh, có mùi thơm đặc biệt, hơn nữa khó được nhất là gan ngỗng chiên giòn có mùi vị thịt động vật dân dã kì lạ, cô lại ah một tiếng, khẽ che miệng, thật sự cảm thấy đây là hưởng thụ cao cấp nhất trên đời, cảm thán kích động cười nói: “Trời ạ, rau dại này ăn quá ngon. Cho tới bây giờ tôi cũng không có ăn rau dại ngon như vậy. Có một loại mùi vị không diễn tả được!”.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười lớn nói: “Anh cho em biết, rau dại của ông chủ vườn Bác Dịch chúng ta là rau dại ăn ngon nhất trời đời! Thậm chí có lúc, anh ấy mang rượu không tốt đổ vào ruộng bậc thang.”
“Thật à?” Đường Khả Hinh lại hưng phấn kích động nhìn Bác Dịch.
Bác Dịch vẫn nhàn nhạt không nói lời nào, kéo bánh mì mới nướng xong, bỏ vào trong miệng.
Đường Khả Hinh giằng co cả ngày, thật sự là đói muốn điên, thiếu chút bưng đĩa rau dại, toàn bộ bỏ vào trong miệng nhai, Trang Hạo Nhiên tiếp tục ăn thịt dê nướng, nhai rất thích thú.
Bác Dịch nhìn hai người này, cau mày nói: “Các người mấy chục năm chưa từng ăn cơm sao? Ăn như hổ đói vậy?”
“Anh cho chúng tôi vào chậm một chút nữa, cũng ăn anh luôn rồi!” Trang Hạo Nhiên tự cầm một chai Pinot Noir, biết đã giải rượu, liền tự rót cho mình một ly vào trong cái ly khác.
Đường Khả Hinh vừa vươn tay, cầm nĩa lên, ghim một chút gan ngỗng ăn, Bác Dịch nhàn nhạt đứng lên, đi về phía bên cạnh cái bàn nhỏ màu trắng, cầm một chai rượu Botrytis Pinot Gris năm 2000, rót cho cô một ly. . . . . .
“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nâng ly rượu Botrytis mỉm cười hớp một ngụm nhỏ, lập tức một mùi hương hoa hồng tỏa ra trong khoang miệng, phối hợp mùi gan ngỗng, vị giác kích thích đến điểm cao nhất, ánh mắt của cô nóng lên. Lập tức chạy đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, đôi tay nắm chặt cánh tay của anh, thật kích động cúi đầu. . . . . .
“Em làm gì vậy?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.
“Quá hoàn mỹ, ăn quá ngon. Làm sao sẽ phối hợp được hoàn mỹ như vậy?” Đường Khả Hinh muốn khóc, nắm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên giật mạnh.
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Bác Dịch cười lớn.
Bác Dịch cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt rốt cuộc hiện lên nụ cười ôn hòa.
“Mau ăn, mau ăn.” Trang Hạo Nhiên cười đỡ cô ngồi dậy, lại để vào trong đĩa của cô một càng cua Nhật Bản, mới nói: “Ở chỗ ông chủ Bác Dịch của chúng ta không có gì cả, chỉ có nhiều rượu! ! !”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động ngồi dậy, có lẽ đây là người bởi vì một yêu rượu đỏ, có thể hưởng thụ thức ăn ngon và rượu đạt tới loại cảnh giới thượng thừa, cười thật vui vẻ, mới vừa muốn đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình. . . . . .
“Ngồi!” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nhìn cô một cái, mới nói: “Ngồi nơi này!”
Đường Khả Hinh liếc anh một cái, liền không thể làm gì khác hơn là cười ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức món ăn ngon.
Bác Dịch nhàn nhạt ngẩng đầu lên, vừa mút rượu đỏ, vừa nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt lóe lên một cái.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, hiểu ý của anh.
Bữa này bữa ăn tối, tất cả mọi người ăn rất vui vẻ, nhất là Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên rất tận hứng, vừa cười vừa nâng ly cụng ly, từ rượu vang sủi bọt, rồi đến rượu Botrytis, uống đến rượu băng. . . . . . Bữa ăn tối này vẫn dùng đến khoảng chín giờ tối, gió thổi càng lúc càng lớn, nhưng ba người vẫn cười nói, rốt cuộc Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên nhìn như say, Bác Dịch nhàn nhạt ngồi ở giữa, mút nhẹ rượu đỏ, có lúc giống như nhìn người tình, nhìn vườn nho phía ngoài sân. . . . . .
“Lần sau thời, chúng ta cũng mang Phó tổng bọn họ tới, cùng nhau hưởng thụ!” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Ông chủ Bác Dịch chúng ta không thích quá nhiều người, sẽ ầm ĩ đến cây nho của anh ấy.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, cười cười nhìn Bác Dịch, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên, ngưng mặt nhìn vầng đỏ phía chân trời, lộ ra một chút lo lắng. . . . . .
“Bác Dịch tiên sinh, anh làm sao vậy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút ngạc nhiên gọi nhỏ.
Trang Hạo Nhiên hơi thu nụ cười, nhìn Bác Dịch.
“Không có. . . . . .” Người anh đã đứng lên, đi về phía trong nhà.
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói: “Anh ấy làm sao rồi? Mới vừa rồi còn thật tốt.”
“Anh ấy vẫn như vậy.” Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô một cái, nhưng cũng ngẩng đầu lên, nhìn vầng đỏ trên bầu trời. . . . . .
“Vào đi. . . . . .” Bác Dịch biết bọn họ đã ăn no một trận rồi.
“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đáp lời, sau đó đầy thâm ý nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Vào đi.”
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như từ ánh mắt của anh cảm thấy nghiêm túc, cô ngạc nhiên sửng sốt.