Thời gian từng giờ trôi qua, mưa to điên cuồng rơi xuống ào ào, cho đến khi bầu trời trong lại.
Ánh đèn phòng cấp cứu, từ giữa trưa tới tám giờ tối vẫn sáng, vô số chuyên gia tới tới lui lui ra vào, sắc mặt mọi người nghiêm túc.
Người nhà họ Tưởng và người nhà họ Trang đang lo lắng chờ đợi, Đường Khả Hinh lại như người bị cuộc đời vứt bỏ, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy ngây ngô ngồi xổm ở bên cạnh ghế dựa, đầu dựa vào tường, sợi tóc vẫn rũ xuống khuôn mặt của cô, ánh mắt mờ mịt đáng thương, nhìn tới trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cùng với cha mẹ ngồi ở bên cạnh, sắc mặt nặng nề và lo lắng, thỉnh thoảng chuyển mắt, nhìn cô gái kia.
Trang Ngải Lâm nhìn em trai một cái, lập tức dùng sắc mặt ra hiệu cho anh !
Trang Hạo Nhiên hiểu ý, không thể làm gì khác, thở mạnh một hơi, nhìn ánh đèn phòng cấp cứu.
Đèn chợt tối.
Mọi người lập tức gấp gáp kinh ngạc đứng dậy nhào tới trước, Đường Khả Hinh cũng lập tức chống mạnh tay trên mặt sàn, mệt mỏi đứng lên, thở gấp đi về phía cửa chính phòng cấp cứu . . . .
Rốt cuộc viện trưởng dẫn cả đám giáo sư, mặc đồng phục giải phẫu, mang khẩu trang đi ra.
“Viện trưởng! ! Con tôi ra sao?” Tưởng Vĩ Quốc ôm lấy bà vợ không đến bao lâu đã tỉnh lại, lập tức tiến lên, nhìn viện trưởng, căng thẳng hỏi.
Mọi người cũng thiết tha nhìn ông ta.
Viện trưởng bình tĩnh tháo khẩu trang xuống, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười, thở dài, mới nói: “Có lúc, thật không thể không cảm thán, khi chúng tôi đã cố gắng xong, tất cả phải dựa và bản thân người đó. Cám ơn bản tính kiên cường Tổng Giám đốc Tưởng, lúc phẫu thuật mấy lần trải qua nguy hiểm, cũng bình an đi qua. Phẫu thuật rất thành công, bây giờ cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, mọi người có thể yên tâm. . . . . .”
Mọi người nghe xong, tất cả đều mãnh liệt thở phào nhẹ nhõm, nhất là Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc, hai mắt lập tức tràn ra nước mắt, cười biết ơn, nhìn viện trưởng vô cùng cám ơn, nói: “Cám ơn ông viện trưởng! ! Cám ơn các vị giáo sư, bác sĩ!”
Đường Khả Hinh cũng rưng rưng thở dài, nở nụ cười, nhớ tới mới vừa rồi, một phút, một giây cũng dài giống như một thế kỷ nặng nề, đầu óc của cô giống như thiếu dưỡng khí, nhanh chóng muốn ngã xuống, nhưng vẫn cố chống đỡ. . . . . .
“Lúc nào tôi có thể gặp được con trai của tôi?” Diệp Mạn Nghi vội vàng kích động rơi lệ nhìn bác sĩ.
“Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa tiến hành phẫu thuật xong, thuốc mê chưa tan, nên vẫn phải ở phòng chăm sóc đặc biệt, được bảo vệ và chăm sóc đặc biệt, hôm nay phải cách ly, cho từ lối đi phòng giải phẫu, trực tiếp đẩy cậu ấy tới phòng VIP, hiện tại mọi người có thể đi nhìn.” Viện trưởng mỉm cười nói.
Mọi người cùng nhau mỉm cười, rối rít kích động bước đi.
Đường Khả Hinh cũng kích động muốn đi về phía trước. . . . . .
Diệp Mạn Nghi đang được chồng ôm lấy, lạnh lùng ngừng lại, tức giận nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô còn có mặt mũi ở chỗ này? Cô chê con trai tôi không có chết, muốn hại nó lần thứ hai phải không?”
Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận muốn tiến lên. . . . . .
Trang Ngải Lâm lập tức nắm chặt tay em trai, móng tay ngắt vào trong thịt của anh! !
Đường Khả Hinh uất ức bất đắc dĩ rưng rưng ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, trong lòng chua xót van xin nói: “Con chỉ muốn nhìn anh ấy. . . . . . Cũng chỉ liếc anh ấy một cái. . . . . .”
“Mạn Nghi!” Trang Tĩnh Vũ cũng lập tức nói: “Mặc dù nói Thiên Lỗi đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng trước lúc nó gặp chuyện không may, vẫn lo an nguy cho Khả Hinh, nếu như bà để cho cô ấy đi, Thiên Lỗi nhớ tới Khả Hinh, nhìn không thấy, đối với thân thể của nó cũng có ảnh hưởng.”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, tạm thời im lặng.
Anh mắt Tưởng Vĩ Quốc chợt lóe, liền đưa ra quyết định nói: “Để cho cô ấy đi.”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc. . . . . . .
Diệp Mạn Nghi không muốn nói chuyện, lạnh lùng xoay người đi về phía trước, Tưởng Vĩ Quốc cùng Tuyết Nhi cũng bước đi, người nhà học Trang đi theo sau, lúc này Trang Ngải Lâm mới đi đến bên cạnh Đường Khả Hinh, tay nắm chặt cổ tay của cô, nói khẽ: “Cô phải tha thứ một chút, Tưởng phu nhân không phải là người bình thường, cô vẫn còn làm việc và thi đấu ở Hoàn Cầu, còn có sự nghiệp của cô, không nên tùy ý lộ ra ý nghĩ của cô. Bà ấy không tiếc bất cứ giá nào, để cho cô biến mất khỏi thế giới này.”
“Em biết rõ. . . . . .” Đường Khả Hinh mệt mỏi nói.
Trang Ngải Lâm lập tức quay đầu lại, nhìn bộ dáng tiều tụy của Đường Khả Hinh, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Phòng chăm sóc đặc biệt, trước vách tường thủy tinh trong suốt.
Mọi người đi tới trước cửa kính, vẻ mặt kích động nhìn vào bên trong. . . . . .
Đôi tay Đường Khả Hinh chống nhẹ trước cửa kính, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên trán quấn vải băng, đắp chăn dầy cộm nặng nề, nằm ở trên giường bệnh, xung quanh vang lên âm thanh máy điện tâm đồ, lại chìm vào ngủ say. . . . Hai tròng mắt của cô kịch liệt đỏ bừng, nóng lòng nhìn người đàn ông bên trong phòng bệnh, nhớ tới anh ở trong mưa đẩy mình ra, thân thể bị tông mạnh hộc máu, cảm xúc của cô mãnh liệt xáo trộn, nhìn anh thật sâu. . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, cũng đau lòng quay đầu nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lại dịu dàng nghiêng mặt nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, lộ ra một chút màu hồng sự sống, lúc này mới giống như không còn ở trong ác mộng, anh vẫn sống. . . . . . Trong thân thể cô dâng lên cảm giác đau xót, hai mắt đỏ bừng lại không khỏi cảm thấy cuộc sống quá ảm đạm mệt mỏi, chỉ nhìn thật chặt người đàn ông trong phòng bệnh, trong lòng thầm cầu nguyện, chỉ cần anh vui vẻ là được, đừng bỏ ra bất cứ chuyện gì vì em. . . . . .
Trang Hạo Nhiên mất mát khổ sở nhìn cô.
“Được rồi. Rốt cuộc Thiên Lỗi không sao. Chúng ta cũng yên tâm.” Trang Tĩnh Vũ thở phào một hơi, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong bức tường thủy tinh, đang ngủ say, ông nói với Tưởng Vĩ Quốc nói: “Vĩ Quốc, giằng co cả ngày, hai người cũng mệt mỏi, Tuyết Nhi cũng mệt mỏi, không bằng đi nghỉ ngơi đi, tôi để Ngải Lâm và Hạo Nhiên ở chỗ này coi chừng. . . . . .”
“Không! Tôi muốn ở cùng với con trai của tôi!” Diệp Mạn Nghi chua xót kích động rơi lệ nhìn con trai bên trong bức tường thủy tinh, lại xúc động dữ dội, cho rằng đời này không nhìn thấy anh được nữa.
“Như thế nào đi nữa cũng phải cẩn thận nghỉ ngơi. Nếu như bà ngã xuống, nó tỉnh lại cũng không nhìn thấy được. Trở về đi. . . . . .” Bản thân Trang Tĩnh Vũ cũng hơi có vẻ mệt mỏi, nói.
“Đúng vậy. . . . . .” Ân Nguyệt Dung cũng gấp nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, bất đắc dĩ nói: “Nhanh đi về nghỉ ngơi đi. Tôi đưa bà đi. . . . . .”
Mới vừa dứt lời, không đến bao lâu, phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Cấp dưới của Tưởng Thiên Lỗi, ba Phó Tổng Giám đốc, Thẩm Quân Dụ, Trần Tuấn Nam, Tiêu nại, thư ký Đông Anh, còn có bốn người Lâm Sở Nhai cùng Tiêu Đồng cũng mới vừa chủ trì xong cuộc họp quan trọng hôm nay, lo lắng chạy tới. . . . . .
Sau lưng, còn đi theo ba viên cảnh sát!
“Lão đại! ! Tổng Giám đốc Tưởng không có sao chứ?” Lâm Sở Nhai nhớ tới chuyện ở trong phòng ăn nhân viên hôm nay, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi.
“Không sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mệt mỏi nói.
Tất cả Phó tổng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Đông Anh quan tâm Tưởng Thiên Lỗi nhất, hai tròng mắt của cô rưng rưng nghẹn ngào nói: “Tại sao đột nhiên bị xe tông? Là cố ý hay . . . . .”
“Chào mọi người ! Chúng tôi là cảnh sát Tổ Trọng Án khu Tây!” Ba viên cảnh sát đồng thời đưa thẻ ngành, nhìn mọi người nói: “Chúng tôi nhận được tin báo án, nói ở công viên hoa anh đào có người bị xe đụng! Vừa rồi chúng tôi cùng pháp y đến hiện trường tìm hiểu tình huống, từ vết xe trên đường, cùng phân tích tình trạng hiện trường vụ án, to gan đặt ra, đây là một âm mưu ám sát!”
Mọi người cùng nhau căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn anh ta.
Đường Khả Hinh cũng lập tức kích động, lạnh lẽo nhìn ba viên cảnh sát.
“Có âm mưu ám sát?” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đông lại, hai mắt mãnh liệt chợt lóe, nắm chặt quả đấm nói: “Phân tích vụ án như thế nào?”
“Tình huống cụ thể, còn chờ báo cáo, mới có thể giải thích cho các vị, hiện tại chúng tôi muốn tới hỏi Đường tiểu thư mấy vấn đề tại hiện trường lúc ấy !” Ba viên cảnh sát nghiêm túc nói.
Mọi người đều nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát, gấp gáp nói: “Mời ngài hỏi! Tôi nhất biết gì nói nấy không lừa gạt!”
Cảnh sát cất bước đi về phía Đường Khả Hinh, đầu tiên nhìn cô thật kỹ, mới nhàn nhạt hỏi: “Chúng tôi tìm hiểu tình huống, các người đến công viên hoa anh đào vào lúc 12 giờ 50 phút.”
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu nói: “Thời gian không sai biệt lắm.”
Cảnh sát gật đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: “Lúc ấy trên đường đến công viên hoa anh đào, cô có phát hiện người hoặc xe khả nghi theo dõi mọi người hay không?”
Đường Khả Hinh nhàn nhạt suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Khi đó, cảm xúc hai người cũng cực độ mênh mông, làm sao có thể chú ý những thứ này.
Cảnh sát quay đầu, lại nhìn mọi người nói: “Chúng tôi biết được, Tổng Giám đốc Tưởng bị một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm tông trúng! Dưới tình huống bình thường, nếu như có âm mưu gây án, cũng không thể lợi dụng màu sắc nổi bật như vậy dễ làm người khác chú ý, trừ khi người đó căn cứ vào mức độ tình trạng bị kích thích mới quyết định hành động, nhưng tôi đã hỏi nhân viên quản lý công viên, lúc 12 giờ 10 phút tới 5 giờ chiều cũng không có nhìn thấy bóng dáng chiếc Ferrari màu đỏ.”
“Không nhìn thấy? Nếu các người không nhìn thấy, là xác định không có, hay. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.
Cảnh sát suy nghĩ một chút, ngay lập tức nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, chúng tôi có rất nhiều giả thuyết, cần cô phối hợp phân tích hoàn cảnh, có thể mời cô đến hiện trường một lần không? Chúng tôi muốn dựng lại tình huống lúc đó. . . . . .”
Thân thể Đường Khả Hinh rét lạnh run lên.
Diệp Mạn Nghi lạnh lùng nhìn cô, nói: “Thế nào? Chột dạ à?”
“Dì. . . . . .” Trang Ngải Lâm tiến lên một bước mỉm cười nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, dàn xếp ổn thỏa nói: “Con biết rõ hiện tại tâm trạng của dì vô cùng kích động, nhưng Diêm Vương muốn thu người cũng phải có Sổ Sinh Tử. Mọi việc phải có chứng cớ, nếu quả thật do Khả Hinh làm, mỗi người chúng ta cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy, nhưng chuyện này, rõ ràng vẫn không đáng tin, tại sao dì muốn châm chích như vậy? Như vậy thật không tốt, dù sao cô ấy là người trong lòng của Thiên Lỗi, Thiên Lỗi cũng không thích người mẹ yêu quý nhất và cô gái mình yêu nhất có xung đột nào. Bây giờ cảm xúc của mọi người cũng cực độ sụp đổ và mệt mỏi, bao gồm cô gái này, cho cô ấy một chút thời gian, phối hợp với cảnh sát hành động.”
Ánh đèn phòng cấp cứu, từ giữa trưa tới tám giờ tối vẫn sáng, vô số chuyên gia tới tới lui lui ra vào, sắc mặt mọi người nghiêm túc.
Người nhà họ Tưởng và người nhà họ Trang đang lo lắng chờ đợi, Đường Khả Hinh lại như người bị cuộc đời vứt bỏ, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy ngây ngô ngồi xổm ở bên cạnh ghế dựa, đầu dựa vào tường, sợi tóc vẫn rũ xuống khuôn mặt của cô, ánh mắt mờ mịt đáng thương, nhìn tới trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cùng với cha mẹ ngồi ở bên cạnh, sắc mặt nặng nề và lo lắng, thỉnh thoảng chuyển mắt, nhìn cô gái kia.
Trang Ngải Lâm nhìn em trai một cái, lập tức dùng sắc mặt ra hiệu cho anh !
Trang Hạo Nhiên hiểu ý, không thể làm gì khác, thở mạnh một hơi, nhìn ánh đèn phòng cấp cứu.
Đèn chợt tối.
Mọi người lập tức gấp gáp kinh ngạc đứng dậy nhào tới trước, Đường Khả Hinh cũng lập tức chống mạnh tay trên mặt sàn, mệt mỏi đứng lên, thở gấp đi về phía cửa chính phòng cấp cứu . . . .
Rốt cuộc viện trưởng dẫn cả đám giáo sư, mặc đồng phục giải phẫu, mang khẩu trang đi ra.
“Viện trưởng! ! Con tôi ra sao?” Tưởng Vĩ Quốc ôm lấy bà vợ không đến bao lâu đã tỉnh lại, lập tức tiến lên, nhìn viện trưởng, căng thẳng hỏi.
Mọi người cũng thiết tha nhìn ông ta.
Viện trưởng bình tĩnh tháo khẩu trang xuống, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười, thở dài, mới nói: “Có lúc, thật không thể không cảm thán, khi chúng tôi đã cố gắng xong, tất cả phải dựa và bản thân người đó. Cám ơn bản tính kiên cường Tổng Giám đốc Tưởng, lúc phẫu thuật mấy lần trải qua nguy hiểm, cũng bình an đi qua. Phẫu thuật rất thành công, bây giờ cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng, mọi người có thể yên tâm. . . . . .”
Mọi người nghe xong, tất cả đều mãnh liệt thở phào nhẹ nhõm, nhất là Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc, hai mắt lập tức tràn ra nước mắt, cười biết ơn, nhìn viện trưởng vô cùng cám ơn, nói: “Cám ơn ông viện trưởng! ! Cám ơn các vị giáo sư, bác sĩ!”
Đường Khả Hinh cũng rưng rưng thở dài, nở nụ cười, nhớ tới mới vừa rồi, một phút, một giây cũng dài giống như một thế kỷ nặng nề, đầu óc của cô giống như thiếu dưỡng khí, nhanh chóng muốn ngã xuống, nhưng vẫn cố chống đỡ. . . . . .
“Lúc nào tôi có thể gặp được con trai của tôi?” Diệp Mạn Nghi vội vàng kích động rơi lệ nhìn bác sĩ.
“Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa tiến hành phẫu thuật xong, thuốc mê chưa tan, nên vẫn phải ở phòng chăm sóc đặc biệt, được bảo vệ và chăm sóc đặc biệt, hôm nay phải cách ly, cho từ lối đi phòng giải phẫu, trực tiếp đẩy cậu ấy tới phòng VIP, hiện tại mọi người có thể đi nhìn.” Viện trưởng mỉm cười nói.
Mọi người cùng nhau mỉm cười, rối rít kích động bước đi.
Đường Khả Hinh cũng kích động muốn đi về phía trước. . . . . .
Diệp Mạn Nghi đang được chồng ôm lấy, lạnh lùng ngừng lại, tức giận nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô còn có mặt mũi ở chỗ này? Cô chê con trai tôi không có chết, muốn hại nó lần thứ hai phải không?”
Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận muốn tiến lên. . . . . .
Trang Ngải Lâm lập tức nắm chặt tay em trai, móng tay ngắt vào trong thịt của anh! !
Đường Khả Hinh uất ức bất đắc dĩ rưng rưng ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, trong lòng chua xót van xin nói: “Con chỉ muốn nhìn anh ấy. . . . . . Cũng chỉ liếc anh ấy một cái. . . . . .”
“Mạn Nghi!” Trang Tĩnh Vũ cũng lập tức nói: “Mặc dù nói Thiên Lỗi đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng trước lúc nó gặp chuyện không may, vẫn lo an nguy cho Khả Hinh, nếu như bà để cho cô ấy đi, Thiên Lỗi nhớ tới Khả Hinh, nhìn không thấy, đối với thân thể của nó cũng có ảnh hưởng.”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, tạm thời im lặng.
Anh mắt Tưởng Vĩ Quốc chợt lóe, liền đưa ra quyết định nói: “Để cho cô ấy đi.”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc. . . . . . .
Diệp Mạn Nghi không muốn nói chuyện, lạnh lùng xoay người đi về phía trước, Tưởng Vĩ Quốc cùng Tuyết Nhi cũng bước đi, người nhà học Trang đi theo sau, lúc này Trang Ngải Lâm mới đi đến bên cạnh Đường Khả Hinh, tay nắm chặt cổ tay của cô, nói khẽ: “Cô phải tha thứ một chút, Tưởng phu nhân không phải là người bình thường, cô vẫn còn làm việc và thi đấu ở Hoàn Cầu, còn có sự nghiệp của cô, không nên tùy ý lộ ra ý nghĩ của cô. Bà ấy không tiếc bất cứ giá nào, để cho cô biến mất khỏi thế giới này.”
“Em biết rõ. . . . . .” Đường Khả Hinh mệt mỏi nói.
Trang Ngải Lâm lập tức quay đầu lại, nhìn bộ dáng tiều tụy của Đường Khả Hinh, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Phòng chăm sóc đặc biệt, trước vách tường thủy tinh trong suốt.
Mọi người đi tới trước cửa kính, vẻ mặt kích động nhìn vào bên trong. . . . . .
Đôi tay Đường Khả Hinh chống nhẹ trước cửa kính, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên trán quấn vải băng, đắp chăn dầy cộm nặng nề, nằm ở trên giường bệnh, xung quanh vang lên âm thanh máy điện tâm đồ, lại chìm vào ngủ say. . . . Hai tròng mắt của cô kịch liệt đỏ bừng, nóng lòng nhìn người đàn ông bên trong phòng bệnh, nhớ tới anh ở trong mưa đẩy mình ra, thân thể bị tông mạnh hộc máu, cảm xúc của cô mãnh liệt xáo trộn, nhìn anh thật sâu. . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, cũng đau lòng quay đầu nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lại dịu dàng nghiêng mặt nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, lộ ra một chút màu hồng sự sống, lúc này mới giống như không còn ở trong ác mộng, anh vẫn sống. . . . . . Trong thân thể cô dâng lên cảm giác đau xót, hai mắt đỏ bừng lại không khỏi cảm thấy cuộc sống quá ảm đạm mệt mỏi, chỉ nhìn thật chặt người đàn ông trong phòng bệnh, trong lòng thầm cầu nguyện, chỉ cần anh vui vẻ là được, đừng bỏ ra bất cứ chuyện gì vì em. . . . . .
Trang Hạo Nhiên mất mát khổ sở nhìn cô.
“Được rồi. Rốt cuộc Thiên Lỗi không sao. Chúng ta cũng yên tâm.” Trang Tĩnh Vũ thở phào một hơi, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong bức tường thủy tinh, đang ngủ say, ông nói với Tưởng Vĩ Quốc nói: “Vĩ Quốc, giằng co cả ngày, hai người cũng mệt mỏi, Tuyết Nhi cũng mệt mỏi, không bằng đi nghỉ ngơi đi, tôi để Ngải Lâm và Hạo Nhiên ở chỗ này coi chừng. . . . . .”
“Không! Tôi muốn ở cùng với con trai của tôi!” Diệp Mạn Nghi chua xót kích động rơi lệ nhìn con trai bên trong bức tường thủy tinh, lại xúc động dữ dội, cho rằng đời này không nhìn thấy anh được nữa.
“Như thế nào đi nữa cũng phải cẩn thận nghỉ ngơi. Nếu như bà ngã xuống, nó tỉnh lại cũng không nhìn thấy được. Trở về đi. . . . . .” Bản thân Trang Tĩnh Vũ cũng hơi có vẻ mệt mỏi, nói.
“Đúng vậy. . . . . .” Ân Nguyệt Dung cũng gấp nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, bất đắc dĩ nói: “Nhanh đi về nghỉ ngơi đi. Tôi đưa bà đi. . . . . .”
Mới vừa dứt lời, không đến bao lâu, phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Cấp dưới của Tưởng Thiên Lỗi, ba Phó Tổng Giám đốc, Thẩm Quân Dụ, Trần Tuấn Nam, Tiêu nại, thư ký Đông Anh, còn có bốn người Lâm Sở Nhai cùng Tiêu Đồng cũng mới vừa chủ trì xong cuộc họp quan trọng hôm nay, lo lắng chạy tới. . . . . .
Sau lưng, còn đi theo ba viên cảnh sát!
“Lão đại! ! Tổng Giám đốc Tưởng không có sao chứ?” Lâm Sở Nhai nhớ tới chuyện ở trong phòng ăn nhân viên hôm nay, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi.
“Không sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mệt mỏi nói.
Tất cả Phó tổng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Đông Anh quan tâm Tưởng Thiên Lỗi nhất, hai tròng mắt của cô rưng rưng nghẹn ngào nói: “Tại sao đột nhiên bị xe tông? Là cố ý hay . . . . .”
“Chào mọi người ! Chúng tôi là cảnh sát Tổ Trọng Án khu Tây!” Ba viên cảnh sát đồng thời đưa thẻ ngành, nhìn mọi người nói: “Chúng tôi nhận được tin báo án, nói ở công viên hoa anh đào có người bị xe đụng! Vừa rồi chúng tôi cùng pháp y đến hiện trường tìm hiểu tình huống, từ vết xe trên đường, cùng phân tích tình trạng hiện trường vụ án, to gan đặt ra, đây là một âm mưu ám sát!”
Mọi người cùng nhau căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn anh ta.
Đường Khả Hinh cũng lập tức kích động, lạnh lẽo nhìn ba viên cảnh sát.
“Có âm mưu ám sát?” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đông lại, hai mắt mãnh liệt chợt lóe, nắm chặt quả đấm nói: “Phân tích vụ án như thế nào?”
“Tình huống cụ thể, còn chờ báo cáo, mới có thể giải thích cho các vị, hiện tại chúng tôi muốn tới hỏi Đường tiểu thư mấy vấn đề tại hiện trường lúc ấy !” Ba viên cảnh sát nghiêm túc nói.
Mọi người đều nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát, gấp gáp nói: “Mời ngài hỏi! Tôi nhất biết gì nói nấy không lừa gạt!”
Cảnh sát cất bước đi về phía Đường Khả Hinh, đầu tiên nhìn cô thật kỹ, mới nhàn nhạt hỏi: “Chúng tôi tìm hiểu tình huống, các người đến công viên hoa anh đào vào lúc 12 giờ 50 phút.”
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu nói: “Thời gian không sai biệt lắm.”
Cảnh sát gật đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: “Lúc ấy trên đường đến công viên hoa anh đào, cô có phát hiện người hoặc xe khả nghi theo dõi mọi người hay không?”
Đường Khả Hinh nhàn nhạt suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Khi đó, cảm xúc hai người cũng cực độ mênh mông, làm sao có thể chú ý những thứ này.
Cảnh sát quay đầu, lại nhìn mọi người nói: “Chúng tôi biết được, Tổng Giám đốc Tưởng bị một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm tông trúng! Dưới tình huống bình thường, nếu như có âm mưu gây án, cũng không thể lợi dụng màu sắc nổi bật như vậy dễ làm người khác chú ý, trừ khi người đó căn cứ vào mức độ tình trạng bị kích thích mới quyết định hành động, nhưng tôi đã hỏi nhân viên quản lý công viên, lúc 12 giờ 10 phút tới 5 giờ chiều cũng không có nhìn thấy bóng dáng chiếc Ferrari màu đỏ.”
“Không nhìn thấy? Nếu các người không nhìn thấy, là xác định không có, hay. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp.
Cảnh sát suy nghĩ một chút, ngay lập tức nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, chúng tôi có rất nhiều giả thuyết, cần cô phối hợp phân tích hoàn cảnh, có thể mời cô đến hiện trường một lần không? Chúng tôi muốn dựng lại tình huống lúc đó. . . . . .”
Thân thể Đường Khả Hinh rét lạnh run lên.
Diệp Mạn Nghi lạnh lùng nhìn cô, nói: “Thế nào? Chột dạ à?”
“Dì. . . . . .” Trang Ngải Lâm tiến lên một bước mỉm cười nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, dàn xếp ổn thỏa nói: “Con biết rõ hiện tại tâm trạng của dì vô cùng kích động, nhưng Diêm Vương muốn thu người cũng phải có Sổ Sinh Tử. Mọi việc phải có chứng cớ, nếu quả thật do Khả Hinh làm, mỗi người chúng ta cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy, nhưng chuyện này, rõ ràng vẫn không đáng tin, tại sao dì muốn châm chích như vậy? Như vậy thật không tốt, dù sao cô ấy là người trong lòng của Thiên Lỗi, Thiên Lỗi cũng không thích người mẹ yêu quý nhất và cô gái mình yêu nhất có xung đột nào. Bây giờ cảm xúc của mọi người cũng cực độ sụp đổ và mệt mỏi, bao gồm cô gái này, cho cô ấy một chút thời gian, phối hợp với cảnh sát hành động.”