Trong kho rượu.
Đường Khả Hinh cảm thấy mình bụng càng lúc càng khó chịu, đau đến đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt đứng ở trong kho rượu, trong đầu vẫn vang vọng lời cam kết của người đàn ông ở trong bóng tối đối với mình, cô chớp mắt, nghĩ tới cha bị mang tội danh ghi vào lịch sử, trái tim của cô đau giống như bị nện mạnh, trong đầu cô vẫn không ngừng nghĩ tới nghĩ lui, sẽ có cách . . . . Sẽ có cách. . . . .
“Làm gì mất hồn như vậy!” Vista nhanh chóng đi tới, tay cầm một ly rượu màu đen, giơ ngay trước mắt, hỏi.
Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, nhìn Thầy giáo, miễn cưỡng cười nói: “Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi muốn giải quyết một chuyện, nhưng bây giờ tôi tìm không ra cách để giải quyết, nên làm cái gì? Tôi không muốn đi đường tắt. . . . . .”
Vitas cầm ly rượu trong tay, nhìn học trò nói: “Cái gọi là đường tắt. . . . . .”
“Là. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh có chút tái nhợt, nhưng vẫn cố nén đau đớn, mỉm cười nói: “Chính là tìm một con đường để đi làm cho quá trình rút ngắn một chút, đi được thuận lợi hơn. Ít ra sẽ không mất phương hướng như bây giờ.”
Vitas nghiêm túc lạnh lùng nhìn học trò, nói: “Cô phải nhớ, đường tắt là bẫy rập của thượng đế, không phải là con đường.”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Thầy giáo.
Vitas lại nhàn nhạt cầm một chai rượu đỏ Chateau Saint Christophe năm 2003, cầm dụng cụ mở chai, chậm rãi xoay, nói: “Sở dĩ cuộc sống có con đường đi, đó không phải là chỉ dẫn của thượng đế, Thượng Đế vẫn luôn ở cõi Niết bàn, con người đi qua như thế nào là chuyện của con người. Nhưng lựa chọn đường tắt, nhanh chóng đến gần Thượng Đế, đây cũng không phải là một chuyện tốt! Bởi vì con đường này thường là chết chóc!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động.
Vitas cau mày nhìn học trò, hỏi: “Tại sao cảm thấy mất phương hướng?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng vẫn nặng nề đè nén khổ sở nói: “Bây giờ tôi muốn điều tra một chuyện đã qua, nhưng tôi không biết làm thế nào để tìm ra ngọn nguồn, phát hiện tất cả manh mối đã biến mất sạch, không biết nên làm sao . . . . .”
Vitas nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Sở dĩ chuyện quá khứ quý giá, đó là bởi vì nó đã xảy ra, hơn nữa sẽ không thể thay đổi, giống như vách tường vững chắc vẫn luôn ở nơi đó. Nếu như cô muốn điều tra chuyện đã qua, nhất định phải tìm ra ngọn nguồn của nó, hoặc gốc rễ.”
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, nói: “Ngọn nguồn, hoặc. . . . . . gốc rễ. . . . . .”
Cô không nhịn được suy nghĩ, lúc ấy cha bị tội tham nhũng 1,2 tỷ, Trang Tĩnh Vũ biết chuyện này không? Cô có thể đi tìm Trang Tĩnh Vũ hỏi tình hình liên quan, nếu như Trang Tĩnh Vũ không biết, ít ra có thể lộ ra một chút manh mối, cô gái này dần dần nổi lên không ít ý tưởng. . . . . .
“Một người thông minh là người có suy nghĩ tiến bộ.” Từ trong ánh mắt học trò, Vitas tìm được đáp án, lại chậm rãi nói: “Nếu như cô muốn lựa chọn một con đường gian nan nhất, đầu tiên phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, thậm chí có năng lực theo đuổi và khiêu chiến, vượt qua người khác, có thể sẽ xử lý vấn đề tốt hơn. Dù sao, muốn xử lý bất cứ chuyện gì, cũng phải có năng lực!”
Đường Khả Hinh có chút biết ơn ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo.
Vitas vẫn hơi quan tâm học trò nói: “Thân thể không thoải mái sao?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nói: “Nhưng cảm giác thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, bởi vì không cần thông qua đường tắt để cho mình trở nên nặng nề, ngược lại nhẹ nhõm thư thái.”
“Vốn thông qua cố gắng của mình, đạt tới cảnh giới nhất định, đây mới là ý nghĩa của rượu đỏ cho cô.” Vitas đột nhiên đảo mắt nhìn sang poster vườn nho trên vách tường, thăm thẳm xanh tươi, lộ ra sức sống bừng bừng, giống như âm mưu và tội ác trong cuộc đời đều biến mất, ông lạnh nhạt nói: “Rượu đỏ có thể mang cho người ta thế giới yên tĩnh và thanh xuân, nhưng ở trong thế giới này, mặc kệ trong lòng cô có chuyện muốn theo đuổi như thế nào, cũng tuyệt đối không thể buông tha lý tưởng của cô!”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, lại nặng nề, thật chắc chắn gật đầu, nói: “Tôi biết rồi. . . . . . Tôi hiểu rồi.”
Vitas lập tức kéo tấm vải màu đen, nhìn từng dãy rượu đỏ tỏa sáng trước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn học trò nói: “Ở thời La Mã cổ đại, năm đó có Chateau La Fleur- Petrus, bình thường bọn họ uống loại rượu đỏ ngọt ngào này như thế nào?”
Đường Khả Hinh sững sờ, xong rồi, mình đã quên xem phần tài liệu.
Vitas lập tức cầm cây roi bạc, kéo ra, nhanh chóng đi tới trước mặt học trò, lạnh lùng nói: “Đưa tay ra ! !”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cô không muốn chịu roi, vốn hôm nay thân thể không quá tốt.
“Đưa tay ra! !” Vitas vung roi lên, đánh mạnh cánh tay Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhịn đau, chậm rãi đưa hai tay ra, run rẩy mở ra.
Hai mắt Vitas chợt lóe, vung cây roi dài lên, quất mạnh xuống lòng bàn tay cô gái này, chát một tiếng.
Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, cả bàn tay nhanh chóng tê dại, cô đau đến lăn lộn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảm giác cánh tay đau rát, cô cúi đầu, nức nở kêu nhỏ: “Đau quá. . . . . .”
Sắc mặt của Vitas lạnh lẽo, không nói hai lời, vung mạnh lên! !
“A! !” Đường Khả Hinh đau đến da lòng bàn tay muốn rách ra, trán của cô cũng rịn mồ hôi lạnh.
“Ở thời La Mã cổ đại, năm đó có Chateau La Fleur- Petrus, bình thường bọn họ uống rượu đỏ ngọt ngào này như thế nào? Rõ ràng tôi đã nói với cô rồi ! ! Cô lại quên mất! Như vậy làm sao cô thi viết?” Vitas không nói nữa, vung roi quất mạnh xuống.
“Chờ một chút! !” Đường Khả Hinh đột nhiên thu đôi tay lại, run rẩy nhìn Thầy giáo, ánh mắt xoay chuyển, vừa suy nghĩ vừa kéo dài thời gian nói: “Tôi biết rõ! ! Đừng đánh! Tôi biết rõ! Tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự thực nhớ rồi!”
Vitas lại lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi thật sự nhớ ra rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh lẩm bẩm nói xong, ánh mắt của cô sáng lên, hả hê nói: “Tôi biết rồi! ! ! Lúc ấy bọn họ uống rượu đỏ, quen thay nước ấm hoặc nước lạnh, còn có uống nước biển! ! !”
Vitas thở dài một cái, nhìn Đường Khả Hinh lạnh lùng gọi: “Như vậy rốt cuộc cô muốn nhầm lẫn tới khi nào? Gần đây đã bỏ rất nhiều khóa học!”
“Tôi không có, tôi chỉ không xem một buổi tối. . . . . .” Đường Khả Hinh oan ức nói.
“Thời gian quý giá cỡ nào cô biết không? Lần này cô đối mặt với đối thủ mạnh nhất thế giới, một đề thi, là một cơ hội! ! Nếu như cô thi viết cũng không qua, rất có khả năng cô sẽ dừng bước tại uống rượu trong bóng tối trước vòng thi đấu thứ ba! ! Vòng thi đấu thứ ba sau này mới là cuộc thi đỉnh của thế giới, bây giờ vòng thứ hai thi viết, cô còn ô ô a a, thì như thế nào?” Vitas lạnh lùng hỏi.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nghĩ tới: Đúng vậy, hiện tại quan trọng nhất là tranh tài chuyên gia hầu rượu.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Vitas vừa lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, vừa đáp: “Vào đi”.
“Vitas tiên sinh, Tưởng phu nhân mới vừa gọi điện thoại tới, nói tối nay muốn mời Đường tiểu thư đến nhà họ Tưởng dùng cơm tối.” Thư ký cung kính đi vào nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, sửng sốt.
“Báo lại Tưởng phu nhân, nói học trò của tôi không rãnh, tôi không thả người!” Vitas nhanh chóng ngưng mặt nói.
“Vâng . . . . .” Mặc dù Thư ký có chút cố kỵ, nhưng vẫn chậm rãi lui ra ngoài.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô chuyển đến nhà tôi, ở chung với tôi! Mỗi tối, hơn tám giờ không về nhà, cô vĩnh viễn không còn là học trò của tôi!” Vitas nói nhanh.
“À? Chuyển đến. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời này sững sờ.
“Thân thể của cô có quá nhiều năng lượng dư thừa, tôi muốn cô nhanh chóng giải quyết nó!” Vitas nhàn nhạt nâng một ly rượu đỏ, nhìn học trò nói: “Trên bàn này có khoảng 17 loại rượu đỏ, tìm ra “Excheaux” năm 2003.
“Vâng” Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ đành phải gật đầu.
Vitas không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt đi ra kho rượu, trước khi đi khỏi, nhìn học trò đứng ở trước từng hàng ly rượu đỏ, chợt cầm miếng vải đen che kín hai mắt của mình, trên mặt của ông lộ ra nụ cười an ủi. . . . . .
Hoàng hôn.
Trời có mưa.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen chậm rãi dừng ở trước khu dân cư cao cấp, đường ngô đồng.
Vitas từ trong xe nhanh chóng xuống xe, đi về phía nhà của mình.
Đường Khả Hinh cũng che dù, kéo rương hành lý, đi theo sau lưng thầy giáo, vừa nhìn về phía rừng núi trùng điệp lộ ra nóc nhà màu vàng, đỏ, xanh, vừa cảm thán ở đô thị hiện đại, còn có nơi như Tiên cảnh.
Lúc này Bác Dịch đã sớm che dù, lạnh lùng đứng ở trước căn nhà hai tầng, chờ Đường Khả Hinh.
“Bác Dịch tiên sinh?” Đường Khả Hinh nhìn Bác Dịch, ngạc nhiên gọi.
Bác Dịch cũng không có nhìn Đường Khả Hinh, chỉ nhìn Vitas cung kính gật đầu
Vitas cũng nhìn về phía anh gật đầu một cái.
Đường Khả Hinh chống dù, nhìn hai người bọn họ, đang nghi ngờ tại sao bọn họ hẹn nhau.
Ban đêm, mưa ngừng rơi, ánh sao rực rỡ.
Lầu cuối.
70 ngọn nến chậm rãi lay động.
Đường Khả Hinh ngâm nước thuốc xong, trần nửa người, nằm ở trên giường nhỏ, mặt dán nhẹ vào một bên, lại bắt đầu có chút căng thẳng.
Bác Dịch cầm kim châm dài trong tay, vừa nhẹ nhàng lau kim châm lên vải, nói: “Vòng thi đấu thứ hai này, mười đối thủ, từng người đều là đỉnh cấp thế giới, trừ cô ra!”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.
“Tuyển thủ do Hạo Nhiên và Tổng Giám đốc Tưởng lựa chọn ra, tất cả bọn họ đều tốt nghiệp trường học rượu đỏ, cho nên căn bản cũng không sợ thi viết, mặc dù cô có một chút thông minh, nhưng kiến thức cơ bản không đủ vững chắc, cho nên phải thi cẩn thận, nếu như vượt qua, cô có thể chạm vài cánh cửa thi vòng thứ hai, nhìn thấy rất đông người! ! Bao gồm Hạo Nhiên, Tổng Giám đốc Tưởng, tôi, còn có một đám giám khảo khác! Trong đó Tổng Giám đốc Tưởng sẽ dựa vào anh ấy là người đứng ra tổ chức cuộc thi, uống với cô ly rượu đầu tiên, đề thi sẽ ở trong ly rượu đó, Hạo Nhiên uống ly rượu cuối cùng, mà trong số chuyên gia hầu rượu đỉnh cấp thế giới của bảy nước đến từ Italy, Tây Ban Nha, Pháp, Anh, Nhật Bản, La Mã, Hy Lạp, trong đó cô phải cẩn thận tuyển thủ Muzi Linh của Nhật Bản, Jiessc của Anh, còn có Moni của Tây Ban Nha, ba người phụ nữ này đã từng hầu rượu rất nhiều nguyên thủ quốc gia, đối với việc nhận thức thức ăn và phân biệt mùi vị cũng cực cao, có thể nói, cho tới bây giờ bọn họ hầu rượu cũng chưa có thất bại lần nào, cho nên ba người bọn họ còn được gọi là “Tam quốc ngự dụng” (chuyên gia hầu rượu của vua ba nước)! Cũng là thành viên hiệp hội rượu đỏ, kinh nghiệm phong phú đến kinh người !”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, ngưng thần lắng nghe những lời này.
“Nếu như cô muốn thắng bọn họ, tìm lại khứu giác trời sanh của cô, đây là bước đầu tiên!” Bác Dịch không nói hai lời, cầm một cây kim châm, đưa tới huyệt vị ngay eo, ghim thẳng xuống.
Một cơn gió thổi qua.
Đường Khả Hinh theo kim châm ghim xuống bên hông, cả người của cô giống như lắng đọng, không nhịn được hít hơi một cái, đột nhiên gần năm loại mùi thơm, xông vào trong mũi, ánh mắt của cô chợt sáng lên! !
“Mấy mùi vị!” Ánh mắt của Bác Dịch nhíu lại, lạnh lùng ghim châm dài, hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên nói: “Bách Hợp, Hoa Hồng, Tulip, La Lan, còn có. . . . . . Còn có. . . . . .”
Bác Dịch bình tĩnh thong thả ghim cây kim châm thứ hai, nhẹ nhàng buông lỏng dây áo lót của Đường Khả Hinh ra, lại muốn ghim kim xuống. . . . . .
“Hồng Môn! !” Đường Khả Hinh đột nhiên cười nói.
Bác Dịch lập tức nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc ánh mắt lộ ra chút vui vẻ, một lần nữa chậm rãi ghim kim châm. . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh lại từ từ lắng xuống, không tự chủ thở một hơi, ánh mắt của cô sáng lên, nói tiếp: “Sữa tươi, Đàn hương, Táo, Tuyết Lê, mùi bùn rừng rậm, Hồng trắng, Lavender, chuối tiêu. . . . . .”
“Tiếp tục. . . . . .” Bác Dịch lại híp mắt, chậm rãi rút kim châm.
“Mùi vị sau mưa bão, Tuyết, Bùn đất, Cam thảo, Dâu xanh, Việt quất, Mơ. . . . . . Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nhớ tới cha mong đợi ở trong tù, hai mắt của cô chợt ứa lệ.
Bác Dịch dừng lại động tác, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cha là mùi vị gì?”
“Mong đợi, ấm áp, ngọt ngào, đắng chát, khổ sở. . . . . . hơi ấm tản ra từ thân thể. . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi nói.
Bác Dịch không nói gì, lại cầm một cây kim châm ngắn khác tiếp tục châm cứu cho Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhớ tới cha tham nhũng 1,2 tỷ, vất vả vì Hoàn Cầu bỏ ra cả đời, lại chịu đựng bất hạnh, cô cắn chặt răng, nói tiếp: “Khói, chất đốt, cà phê, vanni, phenolic, gỗ sồi, gỗ tuyết tùng, mật ong, pho mát, nước tương, chocolate, hạch đào, hạnh nhân, Bạc Hà, đậu xanh. . . . . . Rượu cồn, sulfur dioxide. . . . . .”
Vista lập tức kích động xoay người, nhìn học trò.
Bác Dịch cũng hơi lộ ra kích động nói: “Cô mới vừa nói. . . . . . Sulfur dioxide. . . . . .”
“Vâng! !” Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên, nói: “Sulfur dioxide!”
Sulfur dioxide thuộc chất chống bay hơi rượu nho, hiện tại, mặc dù Pháp hoàn toàn không có chủ trương thêm vào trong rượu đỏ, nhưng bất quá chỉ đối với loại rượu không thể ủ trong thời gian dài, còn đối với rượu lâu năm vẫn phải tăng thêm chút sulfur dioxide. . . . . . Đây là mùi vị quan trọng nhất đối vị giác của chuyên gia hầu rượu!
“Cô chắc chắn ngửi được mùi sulfur dioxide! ?” Vitas chỉ và mặt của nhìn học trò, hỏi.
“Tôi chắc chắn!” Khuôn mặt Đường Khả Hinh dán trên gối đầu trắng tinh, gật đầu.
Vẻ mặt Vitas lộ ra nhàn nhạt, đi tới phía trước, đẩy tới một xe thức ăn nhỏ đã sớm chuẩn bị, phía trên có 12 ly rượu khác nhau, ông nhìn học trò nhàn nhạt hỏi: “Trong 12 ly rượu này có mấy ly thêm sulfur dioxide?”
Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, chợt cảm nhận mùi thơm kì lạ, tràn tới.
Bác Dịch nhanh chóng ghim kim châm.
Thân thể Đường Khả Hinh lại trầm xuống, ánh mắt của cô chợt sáng lên, nhìn ly rượu đỏ thứ nhất, hàng thứ nhất, bên trái, nói: “Ly kia!”
“Ly nào?” Vitas lại lạnh lùng hỏi.
“Cái ly đó! !” Đường Khả Hinh vươn tay nhanh chóng chỉ ly rượu đỏ thứ nhất! !
Rốt cuộc trên mặt Vitas lộ ra nụ cười.
Bác Dịch cũng nhàn nhạt mỉm cười, tiếp tục ghim châm! !
Đêm dài đằng đẵng.
Ánh nến đong đưa, từng làn mùi thơm bay ra.
Trăng sáng, như người duy nhất biết rõ bí mật, lại yên tĩnh quan sát tất cả mọi thứ trên thế giới.
Thời gian yên lặng trôi qua, cho đến khi ánh sao mai lộ ra.
Cánh cửa căn phòng nào đó ở Lầu hai, phịch một tiếng đẩy mạnh ra! !
Đường Khả Hinh đang quấn như heo, kéo chăn che đầu, muốn ngủ. . . . . .
Vitas lại cầm cây roi thật dài, nhanh chóng đi tới, vươn ra quất mạnh lên bàn chân nhỏ nhắn của cô! !
“A! !” Cả người Đường Khả Hinh giống quỷ, đầu tóc rối bời nhảy bắn lên, nhìn Thầy giáo cũng giống như quỷ xuất hiện tại trước mặt của mình, cô khóc không ra nước mắt, ôm bàn chân nhỏ nhắn, kêu to: “Thầy! ! Thầy làm gì thế ? Tại sao đánh người, đau quá!”
“Năm giờ! Thức dậy chạy bộ! !” Vitas nói xong, cũng đã nhanh chóng nhấc chăn trên người cô.
“Mới năm giờ đã thức dậy chạy bộ! Tại sao ? Tôi buồn ngủ quá . . . . . . Tối hôm qua mười hai giờ tôi mới ngủ. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự mệt mỏi, mới vừa muốn ngã xuống.
Vitas quất mạnh vào trên bàn chân nhỏ của cô! !
“A . . . . . ” Đường Khả Hinh lại bị ép buộc, chỉ đành phải nhảy dựng lên, oa oa khóc lớn.
“Đứng lên! !” Vitas nói xong, bầu trời vang lên tiếng sấm sét.
“Trời mưa rồi!”
“Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, kế hoạch đã lập, có bất kỳ ngăn trở nào cũng phải thực hiện!” Vitas đã đi khỏi.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nức nở rời giường, đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, mặc quần áo thể thao, mặc áo mưa, đi xuống lầu một, nhìn mưa gió sấm sét ngoài cửa, vẫn tối tăm một mảnh, cô bất đắc dĩ. . . . . .
“Đi! !” Vitas mặc quần áo thể thao màu đen, kéo cao khóa kéo nơi cổ, chải tóc gọn gàng, vẫn phong độ thân sĩ nhìn cô.
“Thầy. . . . . . Thầy. . . . . . Thầy không cần mặc áo mưa à?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn ông hỏi.
“Đi!” Vitas đã đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải kéo cái mũ áo mưa, đi theo Thầy giáo bước nhanh ra bên ngoài.
Một tiếng sấm ùng ùng vang lên, mưa to trút xuống.
Vitas không chút sợ hãi mưa gió, nện bước mình từ trước đến giờ vững vàng ngắn bước tốc độ, chạy về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa chạy theo bên cạnh thầy giáo, ánh đèn đường hơi yếu , nhìn cả người Thầy giáo đã ướt đẫm, mưa trút xuống, chảy qua đôi mắt nóng bỏng kiên định của ông, ánh mắt của cô chợt lóe, từ trên người thầy giáo, nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông khác, lúc anh đối mặt với mưa gió, mặc quần áo thể thao màu trắng, khuôn lạnh lùng chạy về phía trước, ánh mắt nóng bỏng. . . . . .
Trong lòng của cô nóng lên, đột nhiên kéo cái mũ áo mưa xuống, cởi áo mưa vứt bỏ, cùng Thầy giáo vững vàng nhịp nhàng chạy về phía trước. . . . . .
Vitas quay đầu, nhìn học trò.
Đường Khả Hinh cũng nhìn Thầy giáo, đột nhiên mỉm cười.
Hai bóng dáng, cứ chạy dọc theo con đường rừng núi uốn lượn. . . . . .
“Cô có biết tại sao Thầy rất thích cô không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô là đứa bé có đức tin, chỉ cần có đức tin, cô mới có thể dũng cảm tiến tới, không sợ hãi! Mọi thứ trên thế giới này rất phức tạp, muốn đơn giản, không phải trốn tránh phức tạp, mà làm cho linh hồn sạch sẽ. Cô muốn làm một chuyên gia hầu rượu thành công, linh hồ cô nhất định phải trong sáng, như vậy mới có thể thử ra mùi vị nguyên thủy nhất của nó.”
Đường Khả Hinh cảm thấy mình bụng càng lúc càng khó chịu, đau đến đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt đứng ở trong kho rượu, trong đầu vẫn vang vọng lời cam kết của người đàn ông ở trong bóng tối đối với mình, cô chớp mắt, nghĩ tới cha bị mang tội danh ghi vào lịch sử, trái tim của cô đau giống như bị nện mạnh, trong đầu cô vẫn không ngừng nghĩ tới nghĩ lui, sẽ có cách . . . . Sẽ có cách. . . . .
“Làm gì mất hồn như vậy!” Vista nhanh chóng đi tới, tay cầm một ly rượu màu đen, giơ ngay trước mắt, hỏi.
Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, nhìn Thầy giáo, miễn cưỡng cười nói: “Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi muốn giải quyết một chuyện, nhưng bây giờ tôi tìm không ra cách để giải quyết, nên làm cái gì? Tôi không muốn đi đường tắt. . . . . .”
Vitas cầm ly rượu trong tay, nhìn học trò nói: “Cái gọi là đường tắt. . . . . .”
“Là. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh có chút tái nhợt, nhưng vẫn cố nén đau đớn, mỉm cười nói: “Chính là tìm một con đường để đi làm cho quá trình rút ngắn một chút, đi được thuận lợi hơn. Ít ra sẽ không mất phương hướng như bây giờ.”
Vitas nghiêm túc lạnh lùng nhìn học trò, nói: “Cô phải nhớ, đường tắt là bẫy rập của thượng đế, không phải là con đường.”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Thầy giáo.
Vitas lại nhàn nhạt cầm một chai rượu đỏ Chateau Saint Christophe năm 2003, cầm dụng cụ mở chai, chậm rãi xoay, nói: “Sở dĩ cuộc sống có con đường đi, đó không phải là chỉ dẫn của thượng đế, Thượng Đế vẫn luôn ở cõi Niết bàn, con người đi qua như thế nào là chuyện của con người. Nhưng lựa chọn đường tắt, nhanh chóng đến gần Thượng Đế, đây cũng không phải là một chuyện tốt! Bởi vì con đường này thường là chết chóc!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động.
Vitas cau mày nhìn học trò, hỏi: “Tại sao cảm thấy mất phương hướng?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng vẫn nặng nề đè nén khổ sở nói: “Bây giờ tôi muốn điều tra một chuyện đã qua, nhưng tôi không biết làm thế nào để tìm ra ngọn nguồn, phát hiện tất cả manh mối đã biến mất sạch, không biết nên làm sao . . . . .”
Vitas nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Sở dĩ chuyện quá khứ quý giá, đó là bởi vì nó đã xảy ra, hơn nữa sẽ không thể thay đổi, giống như vách tường vững chắc vẫn luôn ở nơi đó. Nếu như cô muốn điều tra chuyện đã qua, nhất định phải tìm ra ngọn nguồn của nó, hoặc gốc rễ.”
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, nói: “Ngọn nguồn, hoặc. . . . . . gốc rễ. . . . . .”
Cô không nhịn được suy nghĩ, lúc ấy cha bị tội tham nhũng 1,2 tỷ, Trang Tĩnh Vũ biết chuyện này không? Cô có thể đi tìm Trang Tĩnh Vũ hỏi tình hình liên quan, nếu như Trang Tĩnh Vũ không biết, ít ra có thể lộ ra một chút manh mối, cô gái này dần dần nổi lên không ít ý tưởng. . . . . .
“Một người thông minh là người có suy nghĩ tiến bộ.” Từ trong ánh mắt học trò, Vitas tìm được đáp án, lại chậm rãi nói: “Nếu như cô muốn lựa chọn một con đường gian nan nhất, đầu tiên phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, thậm chí có năng lực theo đuổi và khiêu chiến, vượt qua người khác, có thể sẽ xử lý vấn đề tốt hơn. Dù sao, muốn xử lý bất cứ chuyện gì, cũng phải có năng lực!”
Đường Khả Hinh có chút biết ơn ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo.
Vitas vẫn hơi quan tâm học trò nói: “Thân thể không thoải mái sao?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nói: “Nhưng cảm giác thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, bởi vì không cần thông qua đường tắt để cho mình trở nên nặng nề, ngược lại nhẹ nhõm thư thái.”
“Vốn thông qua cố gắng của mình, đạt tới cảnh giới nhất định, đây mới là ý nghĩa của rượu đỏ cho cô.” Vitas đột nhiên đảo mắt nhìn sang poster vườn nho trên vách tường, thăm thẳm xanh tươi, lộ ra sức sống bừng bừng, giống như âm mưu và tội ác trong cuộc đời đều biến mất, ông lạnh nhạt nói: “Rượu đỏ có thể mang cho người ta thế giới yên tĩnh và thanh xuân, nhưng ở trong thế giới này, mặc kệ trong lòng cô có chuyện muốn theo đuổi như thế nào, cũng tuyệt đối không thể buông tha lý tưởng của cô!”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, lại nặng nề, thật chắc chắn gật đầu, nói: “Tôi biết rồi. . . . . . Tôi hiểu rồi.”
Vitas lập tức kéo tấm vải màu đen, nhìn từng dãy rượu đỏ tỏa sáng trước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn học trò nói: “Ở thời La Mã cổ đại, năm đó có Chateau La Fleur- Petrus, bình thường bọn họ uống loại rượu đỏ ngọt ngào này như thế nào?”
Đường Khả Hinh sững sờ, xong rồi, mình đã quên xem phần tài liệu.
Vitas lập tức cầm cây roi bạc, kéo ra, nhanh chóng đi tới trước mặt học trò, lạnh lùng nói: “Đưa tay ra ! !”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cô không muốn chịu roi, vốn hôm nay thân thể không quá tốt.
“Đưa tay ra! !” Vitas vung roi lên, đánh mạnh cánh tay Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhịn đau, chậm rãi đưa hai tay ra, run rẩy mở ra.
Hai mắt Vitas chợt lóe, vung cây roi dài lên, quất mạnh xuống lòng bàn tay cô gái này, chát một tiếng.
Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, cả bàn tay nhanh chóng tê dại, cô đau đến lăn lộn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cảm giác cánh tay đau rát, cô cúi đầu, nức nở kêu nhỏ: “Đau quá. . . . . .”
Sắc mặt của Vitas lạnh lẽo, không nói hai lời, vung mạnh lên! !
“A! !” Đường Khả Hinh đau đến da lòng bàn tay muốn rách ra, trán của cô cũng rịn mồ hôi lạnh.
“Ở thời La Mã cổ đại, năm đó có Chateau La Fleur- Petrus, bình thường bọn họ uống rượu đỏ ngọt ngào này như thế nào? Rõ ràng tôi đã nói với cô rồi ! ! Cô lại quên mất! Như vậy làm sao cô thi viết?” Vitas không nói nữa, vung roi quất mạnh xuống.
“Chờ một chút! !” Đường Khả Hinh đột nhiên thu đôi tay lại, run rẩy nhìn Thầy giáo, ánh mắt xoay chuyển, vừa suy nghĩ vừa kéo dài thời gian nói: “Tôi biết rõ! ! Đừng đánh! Tôi biết rõ! Tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự thực nhớ rồi!”
Vitas lại lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi thật sự nhớ ra rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh lẩm bẩm nói xong, ánh mắt của cô sáng lên, hả hê nói: “Tôi biết rồi! ! ! Lúc ấy bọn họ uống rượu đỏ, quen thay nước ấm hoặc nước lạnh, còn có uống nước biển! ! !”
Vitas thở dài một cái, nhìn Đường Khả Hinh lạnh lùng gọi: “Như vậy rốt cuộc cô muốn nhầm lẫn tới khi nào? Gần đây đã bỏ rất nhiều khóa học!”
“Tôi không có, tôi chỉ không xem một buổi tối. . . . . .” Đường Khả Hinh oan ức nói.
“Thời gian quý giá cỡ nào cô biết không? Lần này cô đối mặt với đối thủ mạnh nhất thế giới, một đề thi, là một cơ hội! ! Nếu như cô thi viết cũng không qua, rất có khả năng cô sẽ dừng bước tại uống rượu trong bóng tối trước vòng thi đấu thứ ba! ! Vòng thi đấu thứ ba sau này mới là cuộc thi đỉnh của thế giới, bây giờ vòng thứ hai thi viết, cô còn ô ô a a, thì như thế nào?” Vitas lạnh lùng hỏi.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nghĩ tới: Đúng vậy, hiện tại quan trọng nhất là tranh tài chuyên gia hầu rượu.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Vitas vừa lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, vừa đáp: “Vào đi”.
“Vitas tiên sinh, Tưởng phu nhân mới vừa gọi điện thoại tới, nói tối nay muốn mời Đường tiểu thư đến nhà họ Tưởng dùng cơm tối.” Thư ký cung kính đi vào nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, sửng sốt.
“Báo lại Tưởng phu nhân, nói học trò của tôi không rãnh, tôi không thả người!” Vitas nhanh chóng ngưng mặt nói.
“Vâng . . . . .” Mặc dù Thư ký có chút cố kỵ, nhưng vẫn chậm rãi lui ra ngoài.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô chuyển đến nhà tôi, ở chung với tôi! Mỗi tối, hơn tám giờ không về nhà, cô vĩnh viễn không còn là học trò của tôi!” Vitas nói nhanh.
“À? Chuyển đến. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời này sững sờ.
“Thân thể của cô có quá nhiều năng lượng dư thừa, tôi muốn cô nhanh chóng giải quyết nó!” Vitas nhàn nhạt nâng một ly rượu đỏ, nhìn học trò nói: “Trên bàn này có khoảng 17 loại rượu đỏ, tìm ra “Excheaux” năm 2003.
“Vâng” Đường Khả Hinh nghe lời này, chỉ đành phải gật đầu.
Vitas không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt đi ra kho rượu, trước khi đi khỏi, nhìn học trò đứng ở trước từng hàng ly rượu đỏ, chợt cầm miếng vải đen che kín hai mắt của mình, trên mặt của ông lộ ra nụ cười an ủi. . . . . .
Hoàng hôn.
Trời có mưa.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen chậm rãi dừng ở trước khu dân cư cao cấp, đường ngô đồng.
Vitas từ trong xe nhanh chóng xuống xe, đi về phía nhà của mình.
Đường Khả Hinh cũng che dù, kéo rương hành lý, đi theo sau lưng thầy giáo, vừa nhìn về phía rừng núi trùng điệp lộ ra nóc nhà màu vàng, đỏ, xanh, vừa cảm thán ở đô thị hiện đại, còn có nơi như Tiên cảnh.
Lúc này Bác Dịch đã sớm che dù, lạnh lùng đứng ở trước căn nhà hai tầng, chờ Đường Khả Hinh.
“Bác Dịch tiên sinh?” Đường Khả Hinh nhìn Bác Dịch, ngạc nhiên gọi.
Bác Dịch cũng không có nhìn Đường Khả Hinh, chỉ nhìn Vitas cung kính gật đầu
Vitas cũng nhìn về phía anh gật đầu một cái.
Đường Khả Hinh chống dù, nhìn hai người bọn họ, đang nghi ngờ tại sao bọn họ hẹn nhau.
Ban đêm, mưa ngừng rơi, ánh sao rực rỡ.
Lầu cuối.
70 ngọn nến chậm rãi lay động.
Đường Khả Hinh ngâm nước thuốc xong, trần nửa người, nằm ở trên giường nhỏ, mặt dán nhẹ vào một bên, lại bắt đầu có chút căng thẳng.
Bác Dịch cầm kim châm dài trong tay, vừa nhẹ nhàng lau kim châm lên vải, nói: “Vòng thi đấu thứ hai này, mười đối thủ, từng người đều là đỉnh cấp thế giới, trừ cô ra!”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.
“Tuyển thủ do Hạo Nhiên và Tổng Giám đốc Tưởng lựa chọn ra, tất cả bọn họ đều tốt nghiệp trường học rượu đỏ, cho nên căn bản cũng không sợ thi viết, mặc dù cô có một chút thông minh, nhưng kiến thức cơ bản không đủ vững chắc, cho nên phải thi cẩn thận, nếu như vượt qua, cô có thể chạm vài cánh cửa thi vòng thứ hai, nhìn thấy rất đông người! ! Bao gồm Hạo Nhiên, Tổng Giám đốc Tưởng, tôi, còn có một đám giám khảo khác! Trong đó Tổng Giám đốc Tưởng sẽ dựa vào anh ấy là người đứng ra tổ chức cuộc thi, uống với cô ly rượu đầu tiên, đề thi sẽ ở trong ly rượu đó, Hạo Nhiên uống ly rượu cuối cùng, mà trong số chuyên gia hầu rượu đỉnh cấp thế giới của bảy nước đến từ Italy, Tây Ban Nha, Pháp, Anh, Nhật Bản, La Mã, Hy Lạp, trong đó cô phải cẩn thận tuyển thủ Muzi Linh của Nhật Bản, Jiessc của Anh, còn có Moni của Tây Ban Nha, ba người phụ nữ này đã từng hầu rượu rất nhiều nguyên thủ quốc gia, đối với việc nhận thức thức ăn và phân biệt mùi vị cũng cực cao, có thể nói, cho tới bây giờ bọn họ hầu rượu cũng chưa có thất bại lần nào, cho nên ba người bọn họ còn được gọi là “Tam quốc ngự dụng” (chuyên gia hầu rượu của vua ba nước)! Cũng là thành viên hiệp hội rượu đỏ, kinh nghiệm phong phú đến kinh người !”
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, ngưng thần lắng nghe những lời này.
“Nếu như cô muốn thắng bọn họ, tìm lại khứu giác trời sanh của cô, đây là bước đầu tiên!” Bác Dịch không nói hai lời, cầm một cây kim châm, đưa tới huyệt vị ngay eo, ghim thẳng xuống.
Một cơn gió thổi qua.
Đường Khả Hinh theo kim châm ghim xuống bên hông, cả người của cô giống như lắng đọng, không nhịn được hít hơi một cái, đột nhiên gần năm loại mùi thơm, xông vào trong mũi, ánh mắt của cô chợt sáng lên! !
“Mấy mùi vị!” Ánh mắt của Bác Dịch nhíu lại, lạnh lùng ghim châm dài, hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên nói: “Bách Hợp, Hoa Hồng, Tulip, La Lan, còn có. . . . . . Còn có. . . . . .”
Bác Dịch bình tĩnh thong thả ghim cây kim châm thứ hai, nhẹ nhàng buông lỏng dây áo lót của Đường Khả Hinh ra, lại muốn ghim kim xuống. . . . . .
“Hồng Môn! !” Đường Khả Hinh đột nhiên cười nói.
Bác Dịch lập tức nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc ánh mắt lộ ra chút vui vẻ, một lần nữa chậm rãi ghim kim châm. . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh lại từ từ lắng xuống, không tự chủ thở một hơi, ánh mắt của cô sáng lên, nói tiếp: “Sữa tươi, Đàn hương, Táo, Tuyết Lê, mùi bùn rừng rậm, Hồng trắng, Lavender, chuối tiêu. . . . . .”
“Tiếp tục. . . . . .” Bác Dịch lại híp mắt, chậm rãi rút kim châm.
“Mùi vị sau mưa bão, Tuyết, Bùn đất, Cam thảo, Dâu xanh, Việt quất, Mơ. . . . . . Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên sâu kín nhớ tới cha mong đợi ở trong tù, hai mắt của cô chợt ứa lệ.
Bác Dịch dừng lại động tác, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cha là mùi vị gì?”
“Mong đợi, ấm áp, ngọt ngào, đắng chát, khổ sở. . . . . . hơi ấm tản ra từ thân thể. . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi nói.
Bác Dịch không nói gì, lại cầm một cây kim châm ngắn khác tiếp tục châm cứu cho Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy đau đớn, nhớ tới cha tham nhũng 1,2 tỷ, vất vả vì Hoàn Cầu bỏ ra cả đời, lại chịu đựng bất hạnh, cô cắn chặt răng, nói tiếp: “Khói, chất đốt, cà phê, vanni, phenolic, gỗ sồi, gỗ tuyết tùng, mật ong, pho mát, nước tương, chocolate, hạch đào, hạnh nhân, Bạc Hà, đậu xanh. . . . . . Rượu cồn, sulfur dioxide. . . . . .”
Vista lập tức kích động xoay người, nhìn học trò.
Bác Dịch cũng hơi lộ ra kích động nói: “Cô mới vừa nói. . . . . . Sulfur dioxide. . . . . .”
“Vâng! !” Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên, nói: “Sulfur dioxide!”
Sulfur dioxide thuộc chất chống bay hơi rượu nho, hiện tại, mặc dù Pháp hoàn toàn không có chủ trương thêm vào trong rượu đỏ, nhưng bất quá chỉ đối với loại rượu không thể ủ trong thời gian dài, còn đối với rượu lâu năm vẫn phải tăng thêm chút sulfur dioxide. . . . . . Đây là mùi vị quan trọng nhất đối vị giác của chuyên gia hầu rượu!
“Cô chắc chắn ngửi được mùi sulfur dioxide! ?” Vitas chỉ và mặt của nhìn học trò, hỏi.
“Tôi chắc chắn!” Khuôn mặt Đường Khả Hinh dán trên gối đầu trắng tinh, gật đầu.
Vẻ mặt Vitas lộ ra nhàn nhạt, đi tới phía trước, đẩy tới một xe thức ăn nhỏ đã sớm chuẩn bị, phía trên có 12 ly rượu khác nhau, ông nhìn học trò nhàn nhạt hỏi: “Trong 12 ly rượu này có mấy ly thêm sulfur dioxide?”
Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, chợt cảm nhận mùi thơm kì lạ, tràn tới.
Bác Dịch nhanh chóng ghim kim châm.
Thân thể Đường Khả Hinh lại trầm xuống, ánh mắt của cô chợt sáng lên, nhìn ly rượu đỏ thứ nhất, hàng thứ nhất, bên trái, nói: “Ly kia!”
“Ly nào?” Vitas lại lạnh lùng hỏi.
“Cái ly đó! !” Đường Khả Hinh vươn tay nhanh chóng chỉ ly rượu đỏ thứ nhất! !
Rốt cuộc trên mặt Vitas lộ ra nụ cười.
Bác Dịch cũng nhàn nhạt mỉm cười, tiếp tục ghim châm! !
Đêm dài đằng đẵng.
Ánh nến đong đưa, từng làn mùi thơm bay ra.
Trăng sáng, như người duy nhất biết rõ bí mật, lại yên tĩnh quan sát tất cả mọi thứ trên thế giới.
Thời gian yên lặng trôi qua, cho đến khi ánh sao mai lộ ra.
Cánh cửa căn phòng nào đó ở Lầu hai, phịch một tiếng đẩy mạnh ra! !
Đường Khả Hinh đang quấn như heo, kéo chăn che đầu, muốn ngủ. . . . . .
Vitas lại cầm cây roi thật dài, nhanh chóng đi tới, vươn ra quất mạnh lên bàn chân nhỏ nhắn của cô! !
“A! !” Cả người Đường Khả Hinh giống quỷ, đầu tóc rối bời nhảy bắn lên, nhìn Thầy giáo cũng giống như quỷ xuất hiện tại trước mặt của mình, cô khóc không ra nước mắt, ôm bàn chân nhỏ nhắn, kêu to: “Thầy! ! Thầy làm gì thế ? Tại sao đánh người, đau quá!”
“Năm giờ! Thức dậy chạy bộ! !” Vitas nói xong, cũng đã nhanh chóng nhấc chăn trên người cô.
“Mới năm giờ đã thức dậy chạy bộ! Tại sao ? Tôi buồn ngủ quá . . . . . . Tối hôm qua mười hai giờ tôi mới ngủ. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự mệt mỏi, mới vừa muốn ngã xuống.
Vitas quất mạnh vào trên bàn chân nhỏ của cô! !
“A . . . . . ” Đường Khả Hinh lại bị ép buộc, chỉ đành phải nhảy dựng lên, oa oa khóc lớn.
“Đứng lên! !” Vitas nói xong, bầu trời vang lên tiếng sấm sét.
“Trời mưa rồi!”
“Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, kế hoạch đã lập, có bất kỳ ngăn trở nào cũng phải thực hiện!” Vitas đã đi khỏi.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nức nở rời giường, đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, mặc quần áo thể thao, mặc áo mưa, đi xuống lầu một, nhìn mưa gió sấm sét ngoài cửa, vẫn tối tăm một mảnh, cô bất đắc dĩ. . . . . .
“Đi! !” Vitas mặc quần áo thể thao màu đen, kéo cao khóa kéo nơi cổ, chải tóc gọn gàng, vẫn phong độ thân sĩ nhìn cô.
“Thầy. . . . . . Thầy. . . . . . Thầy không cần mặc áo mưa à?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn ông hỏi.
“Đi!” Vitas đã đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải kéo cái mũ áo mưa, đi theo Thầy giáo bước nhanh ra bên ngoài.
Một tiếng sấm ùng ùng vang lên, mưa to trút xuống.
Vitas không chút sợ hãi mưa gió, nện bước mình từ trước đến giờ vững vàng ngắn bước tốc độ, chạy về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa chạy theo bên cạnh thầy giáo, ánh đèn đường hơi yếu , nhìn cả người Thầy giáo đã ướt đẫm, mưa trút xuống, chảy qua đôi mắt nóng bỏng kiên định của ông, ánh mắt của cô chợt lóe, từ trên người thầy giáo, nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông khác, lúc anh đối mặt với mưa gió, mặc quần áo thể thao màu trắng, khuôn lạnh lùng chạy về phía trước, ánh mắt nóng bỏng. . . . . .
Trong lòng của cô nóng lên, đột nhiên kéo cái mũ áo mưa xuống, cởi áo mưa vứt bỏ, cùng Thầy giáo vững vàng nhịp nhàng chạy về phía trước. . . . . .
Vitas quay đầu, nhìn học trò.
Đường Khả Hinh cũng nhìn Thầy giáo, đột nhiên mỉm cười.
Hai bóng dáng, cứ chạy dọc theo con đường rừng núi uốn lượn. . . . . .
“Cô có biết tại sao Thầy rất thích cô không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô là đứa bé có đức tin, chỉ cần có đức tin, cô mới có thể dũng cảm tiến tới, không sợ hãi! Mọi thứ trên thế giới này rất phức tạp, muốn đơn giản, không phải trốn tránh phức tạp, mà làm cho linh hồn sạch sẽ. Cô muốn làm một chuyên gia hầu rượu thành công, linh hồ cô nhất định phải trong sáng, như vậy mới có thể thử ra mùi vị nguyên thủy nhất của nó.”