Vào buổi trưa tiếng “xèo xèo” lại tiếp tục vang lên, vì ánh nắng mặt trời quá chói chang, cây cối thoáng đong đưa, làm cho bầu không khí càng thêm nóng bức.
Trung tâm y tế.
Tòa nhà ba tầng màu trắng, bất chợt thấy hai người bảo vệ, vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đi tới, xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn cười đùa.
Tại phòng bệnh lầu một, cửa sổ sát đất mở ra, thỉnh thoảng điều hòa tỏa ra một luồng khí lạnh.
Đường Khả Hinh mặc sơ mi trắng, váy đen ngắn, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu nằm trên giường, mê man ngủ, mồ hôi trên trán vẫn tuôn ra, cổ tay đang bị kẹp kim tiêm, những giọt nước thuốc chầm chậm theo đường ống từng chút một nhỏ xuống, truyền vào trong tay cô... Cuối cùng, vì tiếng động bên ngoài cửa sổ quá lớn, cô thở hổn hển, chậm rãi mở hai mắt ra, yếu ớt nhìn những hoa văn màu trắng trên nóc, ánh mắt có chút lờ mờ, tư tưởng mang theo vài phần nhợt nhạt, nhưng vẫn theo thói quen quay đầu, cư nhiên nhìn thấy người đang bên cạnh mình, cô hơi sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, ngồi trên ghế bên cạnh, dáng vẻ có chút lười biếng, sắc mặt bình tĩnh, nhìn vào một điểm nào đó, hai mắt như đang suy nghĩ điều gì đó...
Đường Khả Hinh cứ như vậy nhìn theo bóng dáng anh, đôi mắt bỗng đỏ bừng, hơi thở có chút không ổn định, lồng ngực phập phồng.
Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng thở dốc bất thường này, hơi sững sờ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh yếu ớt đã tỉnh lại, hai mắt anh khẽ đảo, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại nét bình tĩnh, cũng không còn cứng rắn như trước, hỏi: "Có đỡ hơn chút nào không?"
Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ, gật đầu, nói không nên lời.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nghiêng người về phía trước, vươn tay sờ nhẹ lên trán Đường Khả Hinh, cảm nhận được nhiệt độ đã hạ xuống mới nói: "Bác sĩ nói em sốt nhẹ, có lẽ là do thời tiết ban ngày nắng nóng."
Đường Khả Hinh nhẹ chớp đôi mắt, cảm nhận đươc nhiệt độ từ lòng bàn tay của Trang Hạo Nhiên truyền đến, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.
"Không còn sốt nữa." Trang Hạo Nhiên nói xong, mới nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn cô, có chút quan tâm hỏi: "Khát nước sao? Có muốn uống chút gì không?"
Đường Khả Hinh yếu ớt lắc lắc đầu, suy nghĩ yếu ớt.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô một cái, liền trầm mặc đứng lên, đi tới phía bên kia phòng bệnh, mở ra một bình giữ nhiệt, mới nói: "Anh vừa cùng Văn Phong nói chuyện, mới biết buổi trưa em vẫn chưa ăn thứ gì, anh đã căn dặn phòng bếp chuẩn bị cháo tổ yến cho em, mau ăn một chút đi..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh khẽ đảo, nhìn bóng lưng anh, bất cứ lúc nào, cũng đều tao nhã và nghiêm nghị như vậy, lúc nào cũng mang theo một cảm giác vô cùng an toàn.
Trang Hạo Nhiên dùng thìa lấy một ít cháo tổ yến, múc vào trong chén nhỏ, vừa dùng thìa nhẹ nhàng khuấy, vừa thổi đi đến bên giường, nói: "Nào, mau ăn một chút đi."
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ đành nghe lời, lấy hai tay chống giường bệnh, ngồi dậy.
Trang Hạo Nhiên lập tức đặt chén xuống, nghiêng người về phía trước, vươn hai tay nhẹ ôm ngang Đường Khả Hinh, để cho cô nằm nghiêng trên giường, nhấc gối đến, cho cô thoải mái mà dựa vào...
Đường Khả Hinh trong lòng ấm áp, ngẩng đầu yếu ớt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, lại cầm chén cháo tổ yến lên, ngồi bên giường, cầm thìa múc một chút, lại nhẹ nhàng thổi, mới đưa tới bên miệng cô, nói: "Ăn đi. Đã nguội bớt rồi."
Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa biết ý mở miệng ra, ăn thìa cháo vào trong miệng.
Trang Hạo Nhiên không nhìn cô, chỉ cầm cái thìa, lại nhẹ nhàng múc một thìa cháo, nhẹ nhàng thổi, cuối cùng mới nói: "Việc nếm thử rượu chắc hẳn là rất mệt? Cơ
thể suy yếu sẽ rất nhanh ngã bệnh... Em bình thường dù giày vò bản thân thế nào, thân thể có gầy một chút, cũng không đến nỗi như vậy. "
Đường Khả Hinh vẫn im lặng, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, có lẽ hiểu được một chút suy nghĩ trong lòng cô, liền đem chén đặt trên chiếc bàn nhỏ, mới yếu ớt nói: "Thực ra em là một người đổi với chuyện tình cảm rất kiên định, anh chỉ là vô tình lẫn lộn vào sự kiên định của em, nhưng tất cả những thứ về em trong lòng anh là không thể nào thay đổi được, mà ngược lại còn đặc biệt vững chắc, không cần cảm thấy mắc nợ, lại không cần cảm thấy có gì đó không thoải mái. Không cần phải như vậy."
Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi mắt lại ngấn lệ, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô, bộc lộ vài phần ý cười, vươn tay nhẹ sờ đầu cô, nói: "Đoán chừng có anh ở đây, em sẽ không thoải mái, anh đã bảo quản lý Lưu qua đây cùng với em. Hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Anh nói xong, người đã lẳng lặng lạnh lùng đứng lên, kéo nhẹ ghế dựa ra, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại nữa.
Đường Khả Hinh nhìn anh thực sự cứ như vậy dứt khoát xoay người rời đi, cô sốt ruột tiều tụy vươn tay, cố gắng hết sức rút kim tiêm truyền dịch ra, máu tươi lập tức tuôn ra, cô lại mờ mịt không để ý đến, đi chân trần gấp gáp bước tới cửa phòng bệnh, hai mắt rưng rưng nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên đã đến phía bên kia, bước đi trên thảm cỏ xanh dưới ánh mặt trời chói chang, rất nhanh đã bước qua cánh rừng phong, lại đi về phía con đường nhỏ quanh co, thỉnh thoảng có thể thấy bóng cây chiếu trên gò má anh, lãnh đạm hờ hững, lòng cô đau xót, nước mắt lại lăn dài, run run khóc nói: "Rốt cuộc em đã tổn thương anh, mới có thể làm cho anh trở nên như vậy... Trang Hạo
Nhiên, đừng đối xử với em như vậy... Nếu như anh đối với em như vậy, em thực sự sẽ không nhịn được ..."
Nhã Tuệ lúc này,từ một hướng khác đi đến, nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người tiều tụy đáng thương đang dựa vào cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt buồn bã khóc, trong lòng cô hoảng sợ, vội vã đi tới, nặng nề đỡ Khả Hinh, kêu to: "Khả Hinh? Cô làm sao vậy?"
"Nhã Tuệ..." Đường Khả Hinh cả người mềm nhũn ngã vào lòng Nhã Tuệ, trong lòng đau đớn, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Đây là báo ứng, trước đây anh ấy đã dồn hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho tôi, tôi không biết quý trọng, tôi thế nào cũng không nghĩ tới, tôi bị Tưởng Thiên Lỗi gây ra những tổn thương nặng nề như vậy, tôi lại đem tất cả những thứ đó, toàn bộ đều trút hết lên người anh ấy, tôi thật đáng chết mà... Tôi thật đáng chết... Tại sao tôi lại không nghĩ đến, lúc tôi bị Tưởng Thiên Lỗi làm tổn thương, tôi rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn... Nhưng bây giờ tôi thực sự rất đau..."
Nhã Tuệ im lặng không lên tiếng, xúc động thở dài một hơi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, đau lòng nói: "Nếu như cô thực sự yêu thương, vậy thì mau theo đuổi đi... Tổng giám đốc Trang thương yêu cô như vậy, tôi tin rằng... Cô nhất định sẽ lại được tình yêu của anh ấy..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống, nhớ tới hẹn ước kia, chỉ cắn chặt rang, để cho một số chuyện câm lặng trong thế giới của mình, lại nhìn Nhã Tuệ giống như đứa bé vô cùng gấp gáp, nói: “Tối hôm nay, tôi muốn làm một việc! Nhất định phải làm một việc!"
"Việc gì?" Nhã Tuệ kỳ quái nhìn cô.
"Tôi nhất định phải làm chuyện này! ! Nhất định phải làm!" Đường Khả Hinh vừa khóc vừa đi về phía giường, kéo chăn đắp lên người mình, bên trong nức nở khóc , nhưng vẫn nỉ non lầm bầm nói: "Tôi muốn làm chuyện này! !"
Nhã Tuệ nghe lời này, mở to mắt.
Tòa nhà Hoàn Á.
Trang Hạo Nhiên đón mặt trời chói chang đi về phía trước, đôi mắt mạnh mẽ lóe sáng, nét mặt căng thẳng ngưng đọng, dường như đã tìm kiếm được cái gì đó, nhanh chóng đi vào đại sảnh.
"Tổng giám đốc!" Nhân viên lễ tân trước quầy liền đứng dậy chào hỏi.
Trang Hạo Nhiên đã đi vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa lại, thang máy lập tức mang theo cả thân thể anh, hướng thẳng lên trên! !
Những đồng nghiệp khu hành chính, đang cười cười nói nói tranh cãi ầm ĩ.
Tháng máy tổng giám đốc vang lên một tiếng đinh.
Trang Hạo Nhiên vừa đi ra, vừa căn dặn Tiêu Đồng, nói: "Tiêu Đồng, gọi Mặc Hàn qua đây gặp tôi!"
"Vâng!" Tiêu Đồng cảm giác được anh đang có việc gấp, lập tức xoay người đi vào phòng thư ký gọi điện thoại.
Trang Hạo Nhiên một mình, phịch một tiếng mở cửa phòng làm việc ra, nhanh chóng đi vào, nặng nề ngồi trên sô pha, nét mặt quái dị, đôi mắt thậm chí mang theo vài phần quyết liệt , nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, trong đầu lại mạnh mẽ kịch liệt hiện lên những lời nói và hình ảnh kích thích của Tiêu Hào Oánh... Đó là một con hẻm nhỏ thật sâu, ẩm ướt, thậm chí phía sau còn sáng lên một biển quảng cáo nào đó... Tay anh nặm nề day ấn trán mình, nheo mắt tập trung tinh thần, tìm kiếm lại những hình ảnh đã lóe lên trong đầu mình lúc nói chuyện với Tiêu Hào Oánh...
"Com hẻm nhỏ kia sáng lên biển quảng cáo rượu gì?" Hơi thở anh bắt đầu trở nên nặng nề, lại nhíu mày cúi đầu, có chút nghi ngờ cố nhớ lại chuyện này, đôi mắt mạnh mẽ lưu chuyển, lại trầm ngâm tại một điểm nào đó, cái hẻm nhỏ tối tăm, ẩm ướt róc rách, trái phải hai bên đều có rất nhiều cửa sắt, cửa sắt khép chặt , đột nhiên phía trước tiếng cửa vang lên, có một giọng nói lanh lảnh từ phía trước truyền đến: Xích Hà Châu, Xà Ngọc Rồng, Phẩm Lệ Châu...
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn một điểm nào đó ở phía trước, dường như nhìn thấy được trong ngõ hẻm sâu thẳm kia có một nhân viên phục vụ mặc đồng phục, cô gái trẻ khoác áo gi lê, từ một nơi nào đó đi ra, trên tay cầm một túi rác ném vào cái sọt trước mặt... Hai mắt anh chợt lóe, muốn tập trung tinh thần tìm bóng dáng cô fasi trong bóng tối kia, khuôn mặt của cô... Khuôn mặt của cô...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục tập trung suy nghĩ, hơi thở nặng nề, cuối cùng người cùng với mình ôm nhau trong bóng tối kia, những kí ức đã mất nhanh chóng quay về, anh lập tức nhìn thấy chính mình hơn ba năm về trước, mạnh mẽ nắm chặt tay một cô gái, đem cô kéo vào một nơi nào đó, sau đó trong bóng đêm, dùng tay bịt miệng cô lại, nói: "Đừng lên tiếng, tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi vừa nghe cô
đọc tên các loại rượu, tôi biết cô là người yêu rượu! Thời gian đã không còn kịp nữa rồi, tôi rất có thể sẽ gặp bất trắc, trên người tôi có một thứ rất quý giá, phiền cô mang nó đến đưa tận tay Tưởng lão- tổng giám đốc khách sạn Á Châu, nhớ kỹ, không được qua tay người khác, dù là người thân cũng không được! Ông ấy nhất định sẽ báo đáp cô! Tôi thề! Đây là tiền đặt cược cuối cùng với tính mạng của tôi, thứ này có liên quan đến vận mệnh hai gia tộc, vô cùng quan trọng! Cầu xin cô !"
Lãnh Mặc Hàn đã nghi ngờ bước tới, nhìn thấy sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng đọng nhìn xa xăm về phía trước, lảm nhảm đọc một câu gì đó, anh cũng nhíu mày nghe.
Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, hai mắt lại chợt lóe, nhìn thấy mình cắn trên môi cô gái kia rồi nói: "Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là của cô, nếu như nhà họ Tưởng thất tín bội nghĩa, tôi hóa thành ma quỷ cũng không bỏ qua cho bọn họ.”
Anh nặng nề thở hổn hển một hơi, cuối cùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Thì ra nhiều năm trước, cô gái tồn tại trong đầu tôi, chính là cô ấy!"
Trung tâm y tế.
Tòa nhà ba tầng màu trắng, bất chợt thấy hai người bảo vệ, vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa đi tới, xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn cười đùa.
Tại phòng bệnh lầu một, cửa sổ sát đất mở ra, thỉnh thoảng điều hòa tỏa ra một luồng khí lạnh.
Đường Khả Hinh mặc sơ mi trắng, váy đen ngắn, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu nằm trên giường, mê man ngủ, mồ hôi trên trán vẫn tuôn ra, cổ tay đang bị kẹp kim tiêm, những giọt nước thuốc chầm chậm theo đường ống từng chút một nhỏ xuống, truyền vào trong tay cô... Cuối cùng, vì tiếng động bên ngoài cửa sổ quá lớn, cô thở hổn hển, chậm rãi mở hai mắt ra, yếu ớt nhìn những hoa văn màu trắng trên nóc, ánh mắt có chút lờ mờ, tư tưởng mang theo vài phần nhợt nhạt, nhưng vẫn theo thói quen quay đầu, cư nhiên nhìn thấy người đang bên cạnh mình, cô hơi sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, ngồi trên ghế bên cạnh, dáng vẻ có chút lười biếng, sắc mặt bình tĩnh, nhìn vào một điểm nào đó, hai mắt như đang suy nghĩ điều gì đó...
Đường Khả Hinh cứ như vậy nhìn theo bóng dáng anh, đôi mắt bỗng đỏ bừng, hơi thở có chút không ổn định, lồng ngực phập phồng.
Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng thở dốc bất thường này, hơi sững sờ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh yếu ớt đã tỉnh lại, hai mắt anh khẽ đảo, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại nét bình tĩnh, cũng không còn cứng rắn như trước, hỏi: "Có đỡ hơn chút nào không?"
Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ, gật đầu, nói không nên lời.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nghiêng người về phía trước, vươn tay sờ nhẹ lên trán Đường Khả Hinh, cảm nhận được nhiệt độ đã hạ xuống mới nói: "Bác sĩ nói em sốt nhẹ, có lẽ là do thời tiết ban ngày nắng nóng."
Đường Khả Hinh nhẹ chớp đôi mắt, cảm nhận đươc nhiệt độ từ lòng bàn tay của Trang Hạo Nhiên truyền đến, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.
"Không còn sốt nữa." Trang Hạo Nhiên nói xong, mới nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn cô, có chút quan tâm hỏi: "Khát nước sao? Có muốn uống chút gì không?"
Đường Khả Hinh yếu ớt lắc lắc đầu, suy nghĩ yếu ớt.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô một cái, liền trầm mặc đứng lên, đi tới phía bên kia phòng bệnh, mở ra một bình giữ nhiệt, mới nói: "Anh vừa cùng Văn Phong nói chuyện, mới biết buổi trưa em vẫn chưa ăn thứ gì, anh đã căn dặn phòng bếp chuẩn bị cháo tổ yến cho em, mau ăn một chút đi..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh khẽ đảo, nhìn bóng lưng anh, bất cứ lúc nào, cũng đều tao nhã và nghiêm nghị như vậy, lúc nào cũng mang theo một cảm giác vô cùng an toàn.
Trang Hạo Nhiên dùng thìa lấy một ít cháo tổ yến, múc vào trong chén nhỏ, vừa dùng thìa nhẹ nhàng khuấy, vừa thổi đi đến bên giường, nói: "Nào, mau ăn một chút đi."
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ đành nghe lời, lấy hai tay chống giường bệnh, ngồi dậy.
Trang Hạo Nhiên lập tức đặt chén xuống, nghiêng người về phía trước, vươn hai tay nhẹ ôm ngang Đường Khả Hinh, để cho cô nằm nghiêng trên giường, nhấc gối đến, cho cô thoải mái mà dựa vào...
Đường Khả Hinh trong lòng ấm áp, ngẩng đầu yếu ớt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, lại cầm chén cháo tổ yến lên, ngồi bên giường, cầm thìa múc một chút, lại nhẹ nhàng thổi, mới đưa tới bên miệng cô, nói: "Ăn đi. Đã nguội bớt rồi."
Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa biết ý mở miệng ra, ăn thìa cháo vào trong miệng.
Trang Hạo Nhiên không nhìn cô, chỉ cầm cái thìa, lại nhẹ nhàng múc một thìa cháo, nhẹ nhàng thổi, cuối cùng mới nói: "Việc nếm thử rượu chắc hẳn là rất mệt? Cơ
thể suy yếu sẽ rất nhanh ngã bệnh... Em bình thường dù giày vò bản thân thế nào, thân thể có gầy một chút, cũng không đến nỗi như vậy. "
Đường Khả Hinh vẫn im lặng, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, có lẽ hiểu được một chút suy nghĩ trong lòng cô, liền đem chén đặt trên chiếc bàn nhỏ, mới yếu ớt nói: "Thực ra em là một người đổi với chuyện tình cảm rất kiên định, anh chỉ là vô tình lẫn lộn vào sự kiên định của em, nhưng tất cả những thứ về em trong lòng anh là không thể nào thay đổi được, mà ngược lại còn đặc biệt vững chắc, không cần cảm thấy mắc nợ, lại không cần cảm thấy có gì đó không thoải mái. Không cần phải như vậy."
Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi mắt lại ngấn lệ, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô, bộc lộ vài phần ý cười, vươn tay nhẹ sờ đầu cô, nói: "Đoán chừng có anh ở đây, em sẽ không thoải mái, anh đã bảo quản lý Lưu qua đây cùng với em. Hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Anh nói xong, người đã lẳng lặng lạnh lùng đứng lên, kéo nhẹ ghế dựa ra, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại nữa.
Đường Khả Hinh nhìn anh thực sự cứ như vậy dứt khoát xoay người rời đi, cô sốt ruột tiều tụy vươn tay, cố gắng hết sức rút kim tiêm truyền dịch ra, máu tươi lập tức tuôn ra, cô lại mờ mịt không để ý đến, đi chân trần gấp gáp bước tới cửa phòng bệnh, hai mắt rưng rưng nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên đã đến phía bên kia, bước đi trên thảm cỏ xanh dưới ánh mặt trời chói chang, rất nhanh đã bước qua cánh rừng phong, lại đi về phía con đường nhỏ quanh co, thỉnh thoảng có thể thấy bóng cây chiếu trên gò má anh, lãnh đạm hờ hững, lòng cô đau xót, nước mắt lại lăn dài, run run khóc nói: "Rốt cuộc em đã tổn thương anh, mới có thể làm cho anh trở nên như vậy... Trang Hạo
Nhiên, đừng đối xử với em như vậy... Nếu như anh đối với em như vậy, em thực sự sẽ không nhịn được ..."
Nhã Tuệ lúc này,từ một hướng khác đi đến, nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người tiều tụy đáng thương đang dựa vào cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt buồn bã khóc, trong lòng cô hoảng sợ, vội vã đi tới, nặng nề đỡ Khả Hinh, kêu to: "Khả Hinh? Cô làm sao vậy?"
"Nhã Tuệ..." Đường Khả Hinh cả người mềm nhũn ngã vào lòng Nhã Tuệ, trong lòng đau đớn, nghẹn ngào rơi lệ nói: "Đây là báo ứng, trước đây anh ấy đã dồn hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho tôi, tôi không biết quý trọng, tôi thế nào cũng không nghĩ tới, tôi bị Tưởng Thiên Lỗi gây ra những tổn thương nặng nề như vậy, tôi lại đem tất cả những thứ đó, toàn bộ đều trút hết lên người anh ấy, tôi thật đáng chết mà... Tôi thật đáng chết... Tại sao tôi lại không nghĩ đến, lúc tôi bị Tưởng Thiên Lỗi làm tổn thương, tôi rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn... Nhưng bây giờ tôi thực sự rất đau..."
Nhã Tuệ im lặng không lên tiếng, xúc động thở dài một hơi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, đau lòng nói: "Nếu như cô thực sự yêu thương, vậy thì mau theo đuổi đi... Tổng giám đốc Trang thương yêu cô như vậy, tôi tin rằng... Cô nhất định sẽ lại được tình yêu của anh ấy..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống, nhớ tới hẹn ước kia, chỉ cắn chặt rang, để cho một số chuyện câm lặng trong thế giới của mình, lại nhìn Nhã Tuệ giống như đứa bé vô cùng gấp gáp, nói: “Tối hôm nay, tôi muốn làm một việc! Nhất định phải làm một việc!"
"Việc gì?" Nhã Tuệ kỳ quái nhìn cô.
"Tôi nhất định phải làm chuyện này! ! Nhất định phải làm!" Đường Khả Hinh vừa khóc vừa đi về phía giường, kéo chăn đắp lên người mình, bên trong nức nở khóc , nhưng vẫn nỉ non lầm bầm nói: "Tôi muốn làm chuyện này! !"
Nhã Tuệ nghe lời này, mở to mắt.
Tòa nhà Hoàn Á.
Trang Hạo Nhiên đón mặt trời chói chang đi về phía trước, đôi mắt mạnh mẽ lóe sáng, nét mặt căng thẳng ngưng đọng, dường như đã tìm kiếm được cái gì đó, nhanh chóng đi vào đại sảnh.
"Tổng giám đốc!" Nhân viên lễ tân trước quầy liền đứng dậy chào hỏi.
Trang Hạo Nhiên đã đi vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa lại, thang máy lập tức mang theo cả thân thể anh, hướng thẳng lên trên! !
Những đồng nghiệp khu hành chính, đang cười cười nói nói tranh cãi ầm ĩ.
Tháng máy tổng giám đốc vang lên một tiếng đinh.
Trang Hạo Nhiên vừa đi ra, vừa căn dặn Tiêu Đồng, nói: "Tiêu Đồng, gọi Mặc Hàn qua đây gặp tôi!"
"Vâng!" Tiêu Đồng cảm giác được anh đang có việc gấp, lập tức xoay người đi vào phòng thư ký gọi điện thoại.
Trang Hạo Nhiên một mình, phịch một tiếng mở cửa phòng làm việc ra, nhanh chóng đi vào, nặng nề ngồi trên sô pha, nét mặt quái dị, đôi mắt thậm chí mang theo vài phần quyết liệt , nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, trong đầu lại mạnh mẽ kịch liệt hiện lên những lời nói và hình ảnh kích thích của Tiêu Hào Oánh... Đó là một con hẻm nhỏ thật sâu, ẩm ướt, thậm chí phía sau còn sáng lên một biển quảng cáo nào đó... Tay anh nặm nề day ấn trán mình, nheo mắt tập trung tinh thần, tìm kiếm lại những hình ảnh đã lóe lên trong đầu mình lúc nói chuyện với Tiêu Hào Oánh...
"Com hẻm nhỏ kia sáng lên biển quảng cáo rượu gì?" Hơi thở anh bắt đầu trở nên nặng nề, lại nhíu mày cúi đầu, có chút nghi ngờ cố nhớ lại chuyện này, đôi mắt mạnh mẽ lưu chuyển, lại trầm ngâm tại một điểm nào đó, cái hẻm nhỏ tối tăm, ẩm ướt róc rách, trái phải hai bên đều có rất nhiều cửa sắt, cửa sắt khép chặt , đột nhiên phía trước tiếng cửa vang lên, có một giọng nói lanh lảnh từ phía trước truyền đến: Xích Hà Châu, Xà Ngọc Rồng, Phẩm Lệ Châu...
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn một điểm nào đó ở phía trước, dường như nhìn thấy được trong ngõ hẻm sâu thẳm kia có một nhân viên phục vụ mặc đồng phục, cô gái trẻ khoác áo gi lê, từ một nơi nào đó đi ra, trên tay cầm một túi rác ném vào cái sọt trước mặt... Hai mắt anh chợt lóe, muốn tập trung tinh thần tìm bóng dáng cô fasi trong bóng tối kia, khuôn mặt của cô... Khuôn mặt của cô...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục tập trung suy nghĩ, hơi thở nặng nề, cuối cùng người cùng với mình ôm nhau trong bóng tối kia, những kí ức đã mất nhanh chóng quay về, anh lập tức nhìn thấy chính mình hơn ba năm về trước, mạnh mẽ nắm chặt tay một cô gái, đem cô kéo vào một nơi nào đó, sau đó trong bóng đêm, dùng tay bịt miệng cô lại, nói: "Đừng lên tiếng, tôi sẽ không làm tổn thương cô, tôi vừa nghe cô
đọc tên các loại rượu, tôi biết cô là người yêu rượu! Thời gian đã không còn kịp nữa rồi, tôi rất có thể sẽ gặp bất trắc, trên người tôi có một thứ rất quý giá, phiền cô mang nó đến đưa tận tay Tưởng lão- tổng giám đốc khách sạn Á Châu, nhớ kỹ, không được qua tay người khác, dù là người thân cũng không được! Ông ấy nhất định sẽ báo đáp cô! Tôi thề! Đây là tiền đặt cược cuối cùng với tính mạng của tôi, thứ này có liên quan đến vận mệnh hai gia tộc, vô cùng quan trọng! Cầu xin cô !"
Lãnh Mặc Hàn đã nghi ngờ bước tới, nhìn thấy sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng đọng nhìn xa xăm về phía trước, lảm nhảm đọc một câu gì đó, anh cũng nhíu mày nghe.
Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, hai mắt lại chợt lóe, nhìn thấy mình cắn trên môi cô gái kia rồi nói: "Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là của cô, nếu như nhà họ Tưởng thất tín bội nghĩa, tôi hóa thành ma quỷ cũng không bỏ qua cho bọn họ.”
Anh nặng nề thở hổn hển một hơi, cuối cùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Thì ra nhiều năm trước, cô gái tồn tại trong đầu tôi, chính là cô ấy!"