Laurence nghe xong, mỉm cười đi về phía khu sâm banh, khẽ chạm thân chai sâm banh, mới xoay người nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Một chuyên gia pha rượu cao cấp, đầu tiên nhất định phải là một chuyên gia ẩm thực, không chỉ hiểu biết đối với thức ăn mà còn phải là người yêu thích nấu nướng thức ăn, nhất định phải quen thuộc và hiểu rõ cách xử lý và phương pháp nấu nướng, món thịt cua trứng cá muối hôm nay của lão đầu bếp, nếu như tôi đoán không lầm, nhất định sẽ có bơ, cà chua bi, xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise, hành tây. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày nhìn bộ dáng Laurence khẳng định như thế, liền có chút không tin, nở nụ cười nói: "Ông xác định như vậy?"
"Tôi xác định. . . . . ." Laurence mỉm cười nói xong liền xoay người, hai mắt lộ ra kiêu ngạo nhìn chai sâm banh màu xanh nhạt có chút do dự nói tiếp: "Nhà hàng truyền thống, khách sẽ chọn Vodka Russia hay Ba Lan kết hợp với trứng cá muối hoàng kim, bởi vì Vodka kích thích kết hợp với vị trứng cá muối, sẽ có một loại cảm giác vô cùng lãng mạn và mạo hiểm, chẳng qua tôi là người Pháp, tôi luôn chú trọng cân bằng thức ăn, không thích Vodka kích thích chi phối mùi vị độc đáo của trứng cá muối, cho nên tôi sẽ chọn sâm banh có vị ngọt nhẹ. . . . . ."
Ông ta nói xong cũng đã giơ tay, nhận lấy bao tay trắng trưởng kíp Cát Lệ đưa đến trước mặt mình, ông lão này vừa tự mình đeo bao tay trắng, nghiễm nhiên từ khách quý của Tổng Giám đốc trở thành một thành viên trong khách sạn, ông ta vừa đưa bàn tay già nua nhưng mạnh khỏe vào trong bao tay trắng, vừa xoay người nhìn Cát Lệ, mỉm cười nói: "Tôi đố cô. . . . . ."
Cát Lệ vừa nghe lập tức căng thẳng, hơi thở có chút không thông, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ Laurence ở trước mặt của Tổng Giám đốc hỏi mình chuyện rất khó khăn, cũng không dám nói nhiều, gật đầu, bình tĩnh nói: "Vâng!"
Bên ngoài Khu vực rượu đỏ, Đường Khả Hinh cũng trừng lớn con ngươi, hơi nghiêng đầu lắng nghe câu hỏi của Laurence. . . . . .
Rốt cuộc Laurence đeo xong bao tay trắng, xoay người nhìn các loại sâm banh, bắt đầu từ nhãn hiệu màu vàng nhạt đến màu vàng đậm, màu hổ phách, còn có loại sâm banh màu hồng nhạt vô cùng đặc biệt, ông ta vừa chậm rãi xem các loại sâm banh, vừa hỏi: "Năm của sâm banh, có ý nghĩa gì?"
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt căng thẳng nhìn về phía Cát Lệ, nhất là Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến lợi siết chặt mười ngón tay của mình, đang suy nghĩ nếu như cô đáp không được, liền cắt đứt cổ họng của cô! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc!
Cát lệ mở trừng hai mắt, cố gắng nhớ lại quá trình huấn luyện nào đó, có chút căng thẳng nói: “Sâm banh chia làm hai loại gồm: sâm banh không năm và sâm banh lâu năm! Mùi của sâm banh không năm. . . . . . ở trên nhãn hiệu chai rượu không có ghi chú năm, dùng loại rượu có thời hạn khác nhau điều chế thành, bình thường loại không năm mùi cọ này, phương thức sản xuất tự do cho nên có thể sản xuất nhiều loại phong cách sâm banh nhưng sâm banh lâu năm ở trên chai rượu có ghi chú số năm, chứng tỏ chỉ có thể dùng quả nho trong cùng một năm để điều chế riêng, bởi vì trong cùng một năm này, quả nho chịu ảnh hưởng các loại nhân tố thời tiết, cho nên không thể điều chế ra sâm banh có phong cách cố định, mùi vị sẽ căn cứ sự biến đổi khác nhau trong năm!"
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Laurence nghe xong khẽ mỉm cười, nói: "Thông thường, sâm banh lâu năm sản xuất ở những năm nào?"
Cát Lệ ngẩng đầu lên có chút căng thẳng nhìn Laurence, nhăn mày, khẽ cắn môi dưới, cố gắng nhớ lại, mỗi chuyên gia pha rượu lựa chọn sâm banh đi ra phòng ăn, có những loại năm nào nhưng cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. . . . . .
Laurence chờ đợi cô. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi quay mặt sang, trầm ngâm nhìn cô.
Cát Lệ muốn khóc. . . . . .
Trần Mạn Hồng nhìn chằm chằm Cát Lệ vô dụng!
Laurence nhìn bộ dáng Cát Lệ như vậy cũng biết đáp án, có lẽ làm khó cô, liền hứng thú nói: "Bảo nhân viên phụ trách hầm rượu đi vào trả lời một chút? Người nào trả lời được, tôi có phần thưởng!"
Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mày nhìn bộ dáng Laurence khẳng định như thế, liền có chút không tin, nở nụ cười nói: "Ông xác định như vậy?"
"Tôi xác định. . . . . ." Laurence mỉm cười nói xong liền xoay người, hai mắt lộ ra kiêu ngạo nhìn chai sâm banh màu xanh nhạt có chút do dự nói tiếp: "Nhà hàng truyền thống, khách sẽ chọn Vodka Russia hay Ba Lan kết hợp với trứng cá muối hoàng kim, bởi vì Vodka kích thích kết hợp với vị trứng cá muối, sẽ có một loại cảm giác vô cùng lãng mạn và mạo hiểm, chẳng qua tôi là người Pháp, tôi luôn chú trọng cân bằng thức ăn, không thích Vodka kích thích chi phối mùi vị độc đáo của trứng cá muối, cho nên tôi sẽ chọn sâm banh có vị ngọt nhẹ. . . . . ."
Ông ta nói xong cũng đã giơ tay, nhận lấy bao tay trắng trưởng kíp Cát Lệ đưa đến trước mặt mình, ông lão này vừa tự mình đeo bao tay trắng, nghiễm nhiên từ khách quý của Tổng Giám đốc trở thành một thành viên trong khách sạn, ông ta vừa đưa bàn tay già nua nhưng mạnh khỏe vào trong bao tay trắng, vừa xoay người nhìn Cát Lệ, mỉm cười nói: "Tôi đố cô. . . . . ."
Cát Lệ vừa nghe lập tức căng thẳng, hơi thở có chút không thông, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ Laurence ở trước mặt của Tổng Giám đốc hỏi mình chuyện rất khó khăn, cũng không dám nói nhiều, gật đầu, bình tĩnh nói: "Vâng!"
Bên ngoài Khu vực rượu đỏ, Đường Khả Hinh cũng trừng lớn con ngươi, hơi nghiêng đầu lắng nghe câu hỏi của Laurence. . . . . .
Rốt cuộc Laurence đeo xong bao tay trắng, xoay người nhìn các loại sâm banh, bắt đầu từ nhãn hiệu màu vàng nhạt đến màu vàng đậm, màu hổ phách, còn có loại sâm banh màu hồng nhạt vô cùng đặc biệt, ông ta vừa chậm rãi xem các loại sâm banh, vừa hỏi: "Năm của sâm banh, có ý nghĩa gì?"
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt căng thẳng nhìn về phía Cát Lệ, nhất là Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến lợi siết chặt mười ngón tay của mình, đang suy nghĩ nếu như cô đáp không được, liền cắt đứt cổ họng của cô! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc!
Cát lệ mở trừng hai mắt, cố gắng nhớ lại quá trình huấn luyện nào đó, có chút căng thẳng nói: “Sâm banh chia làm hai loại gồm: sâm banh không năm và sâm banh lâu năm! Mùi của sâm banh không năm. . . . . . ở trên nhãn hiệu chai rượu không có ghi chú năm, dùng loại rượu có thời hạn khác nhau điều chế thành, bình thường loại không năm mùi cọ này, phương thức sản xuất tự do cho nên có thể sản xuất nhiều loại phong cách sâm banh nhưng sâm banh lâu năm ở trên chai rượu có ghi chú số năm, chứng tỏ chỉ có thể dùng quả nho trong cùng một năm để điều chế riêng, bởi vì trong cùng một năm này, quả nho chịu ảnh hưởng các loại nhân tố thời tiết, cho nên không thể điều chế ra sâm banh có phong cách cố định, mùi vị sẽ căn cứ sự biến đổi khác nhau trong năm!"
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Laurence nghe xong khẽ mỉm cười, nói: "Thông thường, sâm banh lâu năm sản xuất ở những năm nào?"
Cát Lệ ngẩng đầu lên có chút căng thẳng nhìn Laurence, nhăn mày, khẽ cắn môi dưới, cố gắng nhớ lại, mỗi chuyên gia pha rượu lựa chọn sâm banh đi ra phòng ăn, có những loại năm nào nhưng cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. . . . . .
Laurence chờ đợi cô. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi quay mặt sang, trầm ngâm nhìn cô.
Cát Lệ muốn khóc. . . . . .
Trần Mạn Hồng nhìn chằm chằm Cát Lệ vô dụng!
Laurence nhìn bộ dáng Cát Lệ như vậy cũng biết đáp án, có lẽ làm khó cô, liền hứng thú nói: "Bảo nhân viên phụ trách hầm rượu đi vào trả lời một chút? Người nào trả lời được, tôi có phần thưởng!"