Ánh mặt trời rực rỡ.
Đường Khả Hinh chậm rãi mà đau lòng ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhặt từng tờ vé số đã nhàu nát để vào lòng bàn tay, nhớ tới những lời nói vô tình của Trang Hạo Nhiên vừa rồi, cô lập tức cắn môi dưới, tức giận gọi: "Tên hỗn đản này!"
Tưởng Thiên Lỗi từ từ ngồi xổm người xuống, nhìn dáng vẻ thất thần cùng đau lòng của cô, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi..."
"Không phải là lỗi của anh. Đều là tại tên hỗn đản này!" Đường Khả Hinh nhặt tờ vé số cuối cùng đang nằm trong góc lên, đặt vào trong lòng bàn tay, nhìn vào tờ giấy nhỏ màu hồng kia, nặng nề thở ra.
Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ nhìn cô, nói: "Em không đủ tiền dùng sao?"
Đường Khả Hinh nhất thời im lặng ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy buồn cười, cúi xuống, lúc nhếch miệng cười bỗng cảm thấy khóe miệng hơi đau, anh lập tức nhíu mày, bặm bặm môi một chút.
"Anh không sao chứ?" Đường Khả Hinh quan tâm nhìn về phía anh nói: "Nghe nói Trang Hạo Nhiên rất giỏi đánh nhau, nhất định là rất đau..."
"Không sao." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nhẹ nhõm cười.
Hai người cùng nhau lặng lẽ đứng lên.
Đường Khả Hinh nắm mấy tờ vé số trong tay, ngẩng đầu, cảm kích mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm giọng nói: "Hôm nay thật sự cám ơn anh, mời nhiều bạn nhỏ ăn cơm như vậy, cũng đã mời em ăn một bữa cơm phong phú... Em còn một số chuyện muốn di tìm Bác Dịch...Em đi trước. Vết thương này của anh nên đi bác sĩ đi. Nếu để lại sẹo sẽ không đẹp trai nữa đâu.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe cô nói thoải mái như vậy, nhịn không được bật cười.
"Em đi trước..." Đường Khả Hinh cúi đầu chào anh, mới lặng lẽ xoay người đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, ôn nhu nhìn về phía bóng lưng mê người của Đường Khả Hinh, tùy từng thời điểm mà tỏa ra sự ngọt ngào cùng thiện lương. Bất cứ khi nào ở cùng một chỗ với cô, đều nhẹ nhàng như vậy. Hai trong mắt của anh lóe ra, nhìn bóng lưng của cô, hai bàn tay nắm chặt lại.
"Tổng giám đốc." Đông Anh ở bên trong phòng ăn Hải Dương, nghe thấy có mấy vị phó tổng đang ăn cơm bên trong, liền tự nhủ mình nên đi xem một chút, có thể tổng giám đốc sẽ xảy ra chuyện gì. Cô liền lập tức đi đến, lại thấy vết thương bên khóe miệng Tưởng Thiên Lỗi, một mảng đỏ thẫm, thậm chí vẫn còn chảy máu. Cô hít vào một hơi, giật mình đi qua, nhìn về phía anh quan tâm hỏi: "Tổng giám đốc, có chuyện gì xảy ra vậy?" Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, vẫn như cũ nhìn thật sâu vào bóng lưng Đường Khả Hinh, nhớ tới vừa rồi xảy ra tranh chấp cùng Trang Hạo Nhiên, anh cắn chặt răng, nặng nề thở một hơi nói: "Mấy mảnh đất bên cạnh nhà họ Sơn bên kia, tình huống thế nào rồi ?"
Đông Anh nghe những lời này liền kỳ quái đáp: "Ách... Còn chưa có manh mối! ! Kế hoạch sẽ được đẩy nhanh . Tối nay Văn Phong sẽ tới gặp tôi!"
Nghe xong, anh nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Đông Anh sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi đang cấp tốc rời đi, kinh ngạc nghĩ: Vừa rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì...
***
Một chiếc xe Rolls-Royce phanh gấp trước vườn hoa phòng tổng thống.
Trang Hạo Nhiên vội vã , nổi giận đùng đùng bước xuống xe, đi nhanh về phía trước.
"Thiếu gia?" Dì Lý và hai người giúp việc trẻ tuổi nghe thấy tiếng bước chân, vừa mới mới đi ra đến nơi đã nhìn thấy bóng dáng Trang Hạo Nhiên đi vào, cả người tức giận từ cửa đi qua con đường lớn vào trong phòng khách.
"... ..." Dì Lý và mọi người nhìn nhau, bình thường rất khó nhìn thấy thiếu gia tức giận như vậy, nghĩ có nên gọi điện thông báo cho phu nhân hay không.
"Rầm!!!”
Tong nháy mắt Trang Hạo Nhiên đã đi vào phòng ngủ của mình, vừa thở hổn hển đi về phía trước, vừa đưa tay cởi một chiếc cúc áo ra, nhanh chóng đi tới bên giường, cả người mệt mỏi nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Hai tròng mắt anh lóe ra, nhớ tới vừa rồi trước phòng ăn Hải Dương, Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh nhìn nhau vô cùng tình cảm, nhất là Khả Hinh khóc rất thương tâm, nước mắt từng viên một rơi xuống... Tim của anh thắt lại, xoay người nằm sấp lại, vơ lấy gối trùm lên đầu.
Trong một căn phòng khác.
Trang Ngải Lâm mặc bộ đồ chạm nổi màu đen, đi đôi giày La Mã cùng màu, mái tóc dài chấm vai, đứng trước gương, xoay người ngắm nghía bộ dáng của mình, lại nhớ tới lần trước Bác Dịch đã nói, anh không thích phụ nữ quá phức tạp, cô nặng nề thở hổn hển một hơi, lại xoay người nhìn sáu mươi gian tủ quần áo trước mặt, tất cả quần áo đều treo cạnh nhau, kiểu dáng gì cũng có, nhưng lại không có bộ nào nhìn đơn giản.
"Tại sao mình lại phải lấy lòng một người đàn ông chứ? Cho tới bây giờ đều là đàn ông lấy lòng mình! !" Trang Ngải Lâm tức giận nhìn chính mình trong gương, vô cùng tức giận ! !
"Hôm nay! ! Ngay trong hôm nay! ! Cho con về nhà ăn cơm! Nếu như con không mang Bác Dịch trở về cho mẹ! Con vĩnh viễn cút ra ngoài cho mẹ! Con rể của tôi, cháu của tôi, con dâu của tôi! Hu hu hu!" Tiếng khóc đáng thương của mẹ Trang lại vang lên trong đầu cô..
Trang Ngải Lâm nhớ tới hai ngày này mẹ vì chuyện của Khả Hinh chuyện nên rất không vui, cô bất đắc dĩ lại thở dài một hơi, bởi vì quá sợ Điệp Y ném mình ra ngoài, đành phải lại thỏa hiệp với mẹ, tiếp tục tìm kiếm quần áo khắp nơi trong tủ quần áo của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi" Trang Ngải Lâm lấy ra một chiếc váy dài màu trắng từ trong tủ, đột nhiên lại cảm thấy nó thật sự thuần khiết.
"Tiểu thư..." Dì Lý có chút lo lắng đi tới, nhìn về phía Trang Ngải Lâm có chút sốt ruột nói: "Vừa rồi thiếu gia trở về, hình như có điểm gì là lạ, tâm trạng không tốt, còn đóng sập cửa lại."
"Nhà của chúng ta chuyện đóng sập cửa cũng không phải chuyện gì xa lạ! ! Sợ rằng là khi mọi chuyện thực sự xảy ra..." Trang Ngải Lâm nói xong, giống như phát hiện có thể mặc chiếc váy này, cô vui sướng quay đầu, lại phát hiện ra đằng sau thân váy có một hình trái tim, khoét từ bả vai đến bắp đùi. Cô vô cùng tức giận nói: "Ai thiết kế chiếc váy này vậy, thật là buồn nôn!"
Trong nháy mắt cô đã ném nó đi thật xa, lại chui vào một tủ đồ khác tìm, nghĩ nhất định phải tìm một bộ trông thật thuần khiết, mới hỏi: "Chuyện là như thế nào?"
"Chính là lúc đi vào, liền đóng sập cửa rất mạnh. Khuôn mặt có vẻ tức giận muốn nổ tung.!" Dì Lý hình dung lại có chút khoa trương nói!
Trang Ngải Lâm nghe lời này, lập tức xoay người, lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú cười nói: "Hả? Mặt mày còn muốn nổ tung?"
Cô nói hết lời, liền thuận tay chọn hai chiếc váy, một chiếc váy dài màu vàng nhạt và chiếc váy ngắn bằng ren màu đen. Cô cầm hai chiếc váy lên sau đó đi ra khỏi phòng tới phòng của em trai, một cước đạp cửa ra.
Chiếc khóa bằng vàng ròng bịch một tiến rơi xuống đất, văng đi xa.
"Ô kìa, này..." Dì Lý nhìn thấy cửa lại bị phá hư, lập tức đau lòng kêu lên: "Đây đều là tiền! ! Là tiền!"
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm thản nhiên như không có chuyện gì đi vào phòng em trai, đi qua phòng khách đến phòng ngủ, quả nhiên phát hiện em trai mình đang nằm trên giường, im lặng như cá chết. Cô liền cầm váy đi qua, một cước đạp vào mông em trai, kêu to: "Ngồi dậy ! Góp ý cho chị mày xem, nên mặc chiếc váy nào, càng đơn thuần càng tốt, nhưng cũng phải đẹp mắt một chút. "
"Không mặc càng đẹp mắt!" Trang Hạo Nhiên núp đầu vào trong gối, lên tiếng.
"Mày ***! ! Ngay cả em gái của chị cũng dám ăn !" Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền ném hai chiếc váy trong tay ra chỗ khác, nhanh chóng nhảy lên trước mặt em trai mình, cũng không để ý mình đang mặc một bộ quần áo đáng giá ba mươi hai vạn, liền ngồi lên trên bụng em trai, lấy gối xuống, đánh một quyền vào má anh.
"A! !" Trang Hạo Nhiên ôm mặt, kêu một tiếng! !
"Chị và mày nói chuyện nghiêm túc! ! Làm cái gì mà im lặng như cá chết vậy! ! Cho nên mới nói mày thật là vô dụng ! ! Ăn nhiều chuối tiêu làm gì! ! Còn không có bản lĩnh sinh được đứa nhỏ.!" Trang Ngải Lâm ngồi trên bụng em trai, mặt lạnh nói.
"Chị” Trang Hạo Nhiên muốn nâng người ngồi dậy.
Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền vung nắm tay lên, hướng đến quai hàm của anh đánh một quyền.
"A! ! Đừng đánh, đau quá!" Trang Hạo Nhiên lại ôm mặt kêu to !
"Trước đây chị đánh mày như thế nào! ! Cũng không thấy mày kêu một tiếng! ! Hiện tại biết đau rồi hả ?" Trang Ngải Lâm trừng lớn đôi mắt nhìn em trai.
Trang Hạo Nhiên hơi nâng cao đầu, lặng lẽ nhìn về phía chị mình! !
"Mày sống tích cực một chút chị xem nào?" Trang Ngải Lâm dường như hiểu em trai mình, vươn tay xoa mặt anh, mới nhanh chóng nói: "Gương mặt đẹp trai như vậy ! Sợ cái gì? Mẹ luôn muốn mày nhanh chóng gạo nấu thành cơm!"
"... ..." Trang Hạo Nhiên nặng nề thở hổn hển một hơi, tiếp tục ngã xuống giường, nghĩ ngợi một số chuyện !
"Trông dáng vẻ của mày xem, nhìn vào đã thấy buồn nôn”.Trang Ngải Lâm nói xong, liền xoay người xuống giường, lại cầm lên hai chiếc váy của mình, giơ lên hỏi: "Mau lên! ! Giúp chị nhìn xem! Cái váy nào thích hợp với chị?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên nâng người dậy, nhìn về phía Trang Ngải Lâm kỳ quái hỏi: "Sao vậy. Chị muốn đi hẹn hò à?"
"Đi gặp Bác Dịch!" Trang Ngải Lâm có chút mất thể diện nói.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mệt mỏi nói: "Chị hãy bỏ qua anh ấy đi... Anh ấy không thích hợp với chị..."
Trang Ngải Lâm lại giơ nắm đấm về hướng anh nói: "Chị thích hợp với ai, liên quan gì đến mày. Mau lên, nhìn xem cái nào phù hợp!"
"Thời thượng như vậy, anh ấy sẽ không thích. Anh ấy thích phụ nữ đơn thuần. " Trang Hạo Nhiên hiểu Bác Dịch nói.
"Mẹ nó…cái gì mà đơn thuần…! !" Trang Ngải Lâm nói xong, nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng..
Trang Hạo Nhiên lại ngã xuống giường, nghĩ về chuyện của mình và Khả Hinh , nặng nề thở ra.
Bỗng nhiên tối sầm.
"Giúp chị nhìn xem! !" Trong nháy mắt Trang Ngải Lâm ôm một đống lớn quần áo hoa lệ quay lại, toàn bộ vứt lên trên giường, còn có một số rơi trên mặt đất, nói: "Mau lên, Chọn cho chị một bộ ..."
"Chị..." Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, nhàn nhạt hỏi: "Mối tình đầu của phụ nữ đều đặc biệt khó quên?"
"Chị làm sao biết? Chị quen nhiều đàn ông như vậy, đã quên mối tình đầu từ lúc nào rồi! Mày còn nhớ mối tình đầu của mày sao?" Trang Ngải Lâm lật lật đống quần áo.
Trang Hạo Nhiên lắc đầu, mối tình đầu hình như ở nhà trẻ...
"Đấy là đương nhiên!" Trang Ngải Lâm chế nhạo cầm lên một chiếc váy dài màu đen, lại thấy sao giống quả phụ, liền chọn một cái khác mới nói: "Nhà của chúng ta, coi thường nhất chính là mối tình đầu! Nó không quan trọng như thế đâu!"
Trang Hạo Nhiên nghĩ những lời này, mới nhìn đến chị mình đang bận rộn, anh liền thở dài, nhìn chị mình đang xới tung lên để chọn quần áo, hết so sánh cái này rồi lại so sánh cái khác, anh bất đắc dĩ nâng mặt lên nói: "Chị... Chị không có áo sơ mi trắng cùng quần jean sao?"
Trong nháy mắt Trang Ngải Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía em trai mình, tức giận nói: "Chị mày phải mặc quần áo như thế sao?"
***
Tòa nhà rượu vụ tập đoàn Hoàn Cầu! !
Bác Dịch đang ngồi trên ghế da trong phòng làm việc, lặng lẽ nhìn nôi dung trên văn kiện , muốn thảo luận cùng Khả Hinh những điều cần chú ý trong trận thi đấu lớn sắp diễn ra...
Phịch một tiếng cửa bị đá văng ra.
Bác Dịch nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn người đến trước mặt, đột nhiên ngẩn ra! !
Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ mặc áo sơ mi trắng, chân váy dài màu xanh đậm, mái tóc uốn xoăn, đứng trước cửa, nặng nề thở hổn hển một hơi nhìn vào trong, một dáng vẻ không cam tâm tình nguyện.
Đường Khả Hinh chậm rãi mà đau lòng ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhặt từng tờ vé số đã nhàu nát để vào lòng bàn tay, nhớ tới những lời nói vô tình của Trang Hạo Nhiên vừa rồi, cô lập tức cắn môi dưới, tức giận gọi: "Tên hỗn đản này!"
Tưởng Thiên Lỗi từ từ ngồi xổm người xuống, nhìn dáng vẻ thất thần cùng đau lòng của cô, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi..."
"Không phải là lỗi của anh. Đều là tại tên hỗn đản này!" Đường Khả Hinh nhặt tờ vé số cuối cùng đang nằm trong góc lên, đặt vào trong lòng bàn tay, nhìn vào tờ giấy nhỏ màu hồng kia, nặng nề thở ra.
Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ nhìn cô, nói: "Em không đủ tiền dùng sao?"
Đường Khả Hinh nhất thời im lặng ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy buồn cười, cúi xuống, lúc nhếch miệng cười bỗng cảm thấy khóe miệng hơi đau, anh lập tức nhíu mày, bặm bặm môi một chút.
"Anh không sao chứ?" Đường Khả Hinh quan tâm nhìn về phía anh nói: "Nghe nói Trang Hạo Nhiên rất giỏi đánh nhau, nhất định là rất đau..."
"Không sao." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, nhẹ nhõm cười.
Hai người cùng nhau lặng lẽ đứng lên.
Đường Khả Hinh nắm mấy tờ vé số trong tay, ngẩng đầu, cảm kích mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm giọng nói: "Hôm nay thật sự cám ơn anh, mời nhiều bạn nhỏ ăn cơm như vậy, cũng đã mời em ăn một bữa cơm phong phú... Em còn một số chuyện muốn di tìm Bác Dịch...Em đi trước. Vết thương này của anh nên đi bác sĩ đi. Nếu để lại sẹo sẽ không đẹp trai nữa đâu.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe cô nói thoải mái như vậy, nhịn không được bật cười.
"Em đi trước..." Đường Khả Hinh cúi đầu chào anh, mới lặng lẽ xoay người đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, ôn nhu nhìn về phía bóng lưng mê người của Đường Khả Hinh, tùy từng thời điểm mà tỏa ra sự ngọt ngào cùng thiện lương. Bất cứ khi nào ở cùng một chỗ với cô, đều nhẹ nhàng như vậy. Hai trong mắt của anh lóe ra, nhìn bóng lưng của cô, hai bàn tay nắm chặt lại.
"Tổng giám đốc." Đông Anh ở bên trong phòng ăn Hải Dương, nghe thấy có mấy vị phó tổng đang ăn cơm bên trong, liền tự nhủ mình nên đi xem một chút, có thể tổng giám đốc sẽ xảy ra chuyện gì. Cô liền lập tức đi đến, lại thấy vết thương bên khóe miệng Tưởng Thiên Lỗi, một mảng đỏ thẫm, thậm chí vẫn còn chảy máu. Cô hít vào một hơi, giật mình đi qua, nhìn về phía anh quan tâm hỏi: "Tổng giám đốc, có chuyện gì xảy ra vậy?" Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, vẫn như cũ nhìn thật sâu vào bóng lưng Đường Khả Hinh, nhớ tới vừa rồi xảy ra tranh chấp cùng Trang Hạo Nhiên, anh cắn chặt răng, nặng nề thở một hơi nói: "Mấy mảnh đất bên cạnh nhà họ Sơn bên kia, tình huống thế nào rồi ?"
Đông Anh nghe những lời này liền kỳ quái đáp: "Ách... Còn chưa có manh mối! ! Kế hoạch sẽ được đẩy nhanh . Tối nay Văn Phong sẽ tới gặp tôi!"
Nghe xong, anh nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Đông Anh sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi đang cấp tốc rời đi, kinh ngạc nghĩ: Vừa rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì...
***
Một chiếc xe Rolls-Royce phanh gấp trước vườn hoa phòng tổng thống.
Trang Hạo Nhiên vội vã , nổi giận đùng đùng bước xuống xe, đi nhanh về phía trước.
"Thiếu gia?" Dì Lý và hai người giúp việc trẻ tuổi nghe thấy tiếng bước chân, vừa mới mới đi ra đến nơi đã nhìn thấy bóng dáng Trang Hạo Nhiên đi vào, cả người tức giận từ cửa đi qua con đường lớn vào trong phòng khách.
"... ..." Dì Lý và mọi người nhìn nhau, bình thường rất khó nhìn thấy thiếu gia tức giận như vậy, nghĩ có nên gọi điện thông báo cho phu nhân hay không.
"Rầm!!!”
Tong nháy mắt Trang Hạo Nhiên đã đi vào phòng ngủ của mình, vừa thở hổn hển đi về phía trước, vừa đưa tay cởi một chiếc cúc áo ra, nhanh chóng đi tới bên giường, cả người mệt mỏi nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Hai tròng mắt anh lóe ra, nhớ tới vừa rồi trước phòng ăn Hải Dương, Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh nhìn nhau vô cùng tình cảm, nhất là Khả Hinh khóc rất thương tâm, nước mắt từng viên một rơi xuống... Tim của anh thắt lại, xoay người nằm sấp lại, vơ lấy gối trùm lên đầu.
Trong một căn phòng khác.
Trang Ngải Lâm mặc bộ đồ chạm nổi màu đen, đi đôi giày La Mã cùng màu, mái tóc dài chấm vai, đứng trước gương, xoay người ngắm nghía bộ dáng của mình, lại nhớ tới lần trước Bác Dịch đã nói, anh không thích phụ nữ quá phức tạp, cô nặng nề thở hổn hển một hơi, lại xoay người nhìn sáu mươi gian tủ quần áo trước mặt, tất cả quần áo đều treo cạnh nhau, kiểu dáng gì cũng có, nhưng lại không có bộ nào nhìn đơn giản.
"Tại sao mình lại phải lấy lòng một người đàn ông chứ? Cho tới bây giờ đều là đàn ông lấy lòng mình! !" Trang Ngải Lâm tức giận nhìn chính mình trong gương, vô cùng tức giận ! !
"Hôm nay! ! Ngay trong hôm nay! ! Cho con về nhà ăn cơm! Nếu như con không mang Bác Dịch trở về cho mẹ! Con vĩnh viễn cút ra ngoài cho mẹ! Con rể của tôi, cháu của tôi, con dâu của tôi! Hu hu hu!" Tiếng khóc đáng thương của mẹ Trang lại vang lên trong đầu cô..
Trang Ngải Lâm nhớ tới hai ngày này mẹ vì chuyện của Khả Hinh chuyện nên rất không vui, cô bất đắc dĩ lại thở dài một hơi, bởi vì quá sợ Điệp Y ném mình ra ngoài, đành phải lại thỏa hiệp với mẹ, tiếp tục tìm kiếm quần áo khắp nơi trong tủ quần áo của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi" Trang Ngải Lâm lấy ra một chiếc váy dài màu trắng từ trong tủ, đột nhiên lại cảm thấy nó thật sự thuần khiết.
"Tiểu thư..." Dì Lý có chút lo lắng đi tới, nhìn về phía Trang Ngải Lâm có chút sốt ruột nói: "Vừa rồi thiếu gia trở về, hình như có điểm gì là lạ, tâm trạng không tốt, còn đóng sập cửa lại."
"Nhà của chúng ta chuyện đóng sập cửa cũng không phải chuyện gì xa lạ! ! Sợ rằng là khi mọi chuyện thực sự xảy ra..." Trang Ngải Lâm nói xong, giống như phát hiện có thể mặc chiếc váy này, cô vui sướng quay đầu, lại phát hiện ra đằng sau thân váy có một hình trái tim, khoét từ bả vai đến bắp đùi. Cô vô cùng tức giận nói: "Ai thiết kế chiếc váy này vậy, thật là buồn nôn!"
Trong nháy mắt cô đã ném nó đi thật xa, lại chui vào một tủ đồ khác tìm, nghĩ nhất định phải tìm một bộ trông thật thuần khiết, mới hỏi: "Chuyện là như thế nào?"
"Chính là lúc đi vào, liền đóng sập cửa rất mạnh. Khuôn mặt có vẻ tức giận muốn nổ tung.!" Dì Lý hình dung lại có chút khoa trương nói!
Trang Ngải Lâm nghe lời này, lập tức xoay người, lúc này mới cảm thấy có chút hứng thú cười nói: "Hả? Mặt mày còn muốn nổ tung?"
Cô nói hết lời, liền thuận tay chọn hai chiếc váy, một chiếc váy dài màu vàng nhạt và chiếc váy ngắn bằng ren màu đen. Cô cầm hai chiếc váy lên sau đó đi ra khỏi phòng tới phòng của em trai, một cước đạp cửa ra.
Chiếc khóa bằng vàng ròng bịch một tiến rơi xuống đất, văng đi xa.
"Ô kìa, này..." Dì Lý nhìn thấy cửa lại bị phá hư, lập tức đau lòng kêu lên: "Đây đều là tiền! ! Là tiền!"
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm thản nhiên như không có chuyện gì đi vào phòng em trai, đi qua phòng khách đến phòng ngủ, quả nhiên phát hiện em trai mình đang nằm trên giường, im lặng như cá chết. Cô liền cầm váy đi qua, một cước đạp vào mông em trai, kêu to: "Ngồi dậy ! Góp ý cho chị mày xem, nên mặc chiếc váy nào, càng đơn thuần càng tốt, nhưng cũng phải đẹp mắt một chút. "
"Không mặc càng đẹp mắt!" Trang Hạo Nhiên núp đầu vào trong gối, lên tiếng.
"Mày ***! ! Ngay cả em gái của chị cũng dám ăn !" Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền ném hai chiếc váy trong tay ra chỗ khác, nhanh chóng nhảy lên trước mặt em trai mình, cũng không để ý mình đang mặc một bộ quần áo đáng giá ba mươi hai vạn, liền ngồi lên trên bụng em trai, lấy gối xuống, đánh một quyền vào má anh.
"A! !" Trang Hạo Nhiên ôm mặt, kêu một tiếng! !
"Chị và mày nói chuyện nghiêm túc! ! Làm cái gì mà im lặng như cá chết vậy! ! Cho nên mới nói mày thật là vô dụng ! ! Ăn nhiều chuối tiêu làm gì! ! Còn không có bản lĩnh sinh được đứa nhỏ.!" Trang Ngải Lâm ngồi trên bụng em trai, mặt lạnh nói.
"Chị” Trang Hạo Nhiên muốn nâng người ngồi dậy.
Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền vung nắm tay lên, hướng đến quai hàm của anh đánh một quyền.
"A! ! Đừng đánh, đau quá!" Trang Hạo Nhiên lại ôm mặt kêu to !
"Trước đây chị đánh mày như thế nào! ! Cũng không thấy mày kêu một tiếng! ! Hiện tại biết đau rồi hả ?" Trang Ngải Lâm trừng lớn đôi mắt nhìn em trai.
Trang Hạo Nhiên hơi nâng cao đầu, lặng lẽ nhìn về phía chị mình! !
"Mày sống tích cực một chút chị xem nào?" Trang Ngải Lâm dường như hiểu em trai mình, vươn tay xoa mặt anh, mới nhanh chóng nói: "Gương mặt đẹp trai như vậy ! Sợ cái gì? Mẹ luôn muốn mày nhanh chóng gạo nấu thành cơm!"
"... ..." Trang Hạo Nhiên nặng nề thở hổn hển một hơi, tiếp tục ngã xuống giường, nghĩ ngợi một số chuyện !
"Trông dáng vẻ của mày xem, nhìn vào đã thấy buồn nôn”.Trang Ngải Lâm nói xong, liền xoay người xuống giường, lại cầm lên hai chiếc váy của mình, giơ lên hỏi: "Mau lên! ! Giúp chị nhìn xem! Cái váy nào thích hợp với chị?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên nâng người dậy, nhìn về phía Trang Ngải Lâm kỳ quái hỏi: "Sao vậy. Chị muốn đi hẹn hò à?"
"Đi gặp Bác Dịch!" Trang Ngải Lâm có chút mất thể diện nói.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mệt mỏi nói: "Chị hãy bỏ qua anh ấy đi... Anh ấy không thích hợp với chị..."
Trang Ngải Lâm lại giơ nắm đấm về hướng anh nói: "Chị thích hợp với ai, liên quan gì đến mày. Mau lên, nhìn xem cái nào phù hợp!"
"Thời thượng như vậy, anh ấy sẽ không thích. Anh ấy thích phụ nữ đơn thuần. " Trang Hạo Nhiên hiểu Bác Dịch nói.
"Mẹ nó…cái gì mà đơn thuần…! !" Trang Ngải Lâm nói xong, nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng..
Trang Hạo Nhiên lại ngã xuống giường, nghĩ về chuyện của mình và Khả Hinh , nặng nề thở ra.
Bỗng nhiên tối sầm.
"Giúp chị nhìn xem! !" Trong nháy mắt Trang Ngải Lâm ôm một đống lớn quần áo hoa lệ quay lại, toàn bộ vứt lên trên giường, còn có một số rơi trên mặt đất, nói: "Mau lên, Chọn cho chị một bộ ..."
"Chị..." Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, nhàn nhạt hỏi: "Mối tình đầu của phụ nữ đều đặc biệt khó quên?"
"Chị làm sao biết? Chị quen nhiều đàn ông như vậy, đã quên mối tình đầu từ lúc nào rồi! Mày còn nhớ mối tình đầu của mày sao?" Trang Ngải Lâm lật lật đống quần áo.
Trang Hạo Nhiên lắc đầu, mối tình đầu hình như ở nhà trẻ...
"Đấy là đương nhiên!" Trang Ngải Lâm chế nhạo cầm lên một chiếc váy dài màu đen, lại thấy sao giống quả phụ, liền chọn một cái khác mới nói: "Nhà của chúng ta, coi thường nhất chính là mối tình đầu! Nó không quan trọng như thế đâu!"
Trang Hạo Nhiên nghĩ những lời này, mới nhìn đến chị mình đang bận rộn, anh liền thở dài, nhìn chị mình đang xới tung lên để chọn quần áo, hết so sánh cái này rồi lại so sánh cái khác, anh bất đắc dĩ nâng mặt lên nói: "Chị... Chị không có áo sơ mi trắng cùng quần jean sao?"
Trong nháy mắt Trang Ngải Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía em trai mình, tức giận nói: "Chị mày phải mặc quần áo như thế sao?"
***
Tòa nhà rượu vụ tập đoàn Hoàn Cầu! !
Bác Dịch đang ngồi trên ghế da trong phòng làm việc, lặng lẽ nhìn nôi dung trên văn kiện , muốn thảo luận cùng Khả Hinh những điều cần chú ý trong trận thi đấu lớn sắp diễn ra...
Phịch một tiếng cửa bị đá văng ra.
Bác Dịch nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn người đến trước mặt, đột nhiên ngẩn ra! !
Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ mặc áo sơ mi trắng, chân váy dài màu xanh đậm, mái tóc uốn xoăn, đứng trước cửa, nặng nề thở hổn hển một hơi nhìn vào trong, một dáng vẻ không cam tâm tình nguyện.