Edit: Hương Giang
Bên trong phòng bệnh, một đám người tụ tập cùng một chỗ, nói về chuyện Ủy viên Trương nhận Khả Hinh là con gái nuôi, đều đồng ý kiến nói đó là phúc phận của cô, Diệp Mạn Nghi cũng nhân cơ hội này, để người đắc lực nhất Tưởng gia sắp xếp, điều khoảng hai mươi người giúp việc đến phục vụ Khả Hinh và chăm sóc cô ấy khi cô ấy dọn vào khu nhà cao cấp ở lưng chừng núi, sau đó còn cử thêm hai quản gia tên là Thi Ngữ và Ca Cao đi chăm sóc Khả Hinh, đẳng cấp cô ấy bây giờ ngang với Trang Ngải Lâm hay các vị tiểu thư cao quý khác...
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ lo lắng vết thương ở tay Khả Hinh, không ngừng hỏi viện trưởng tình huống tương quan, Ân Nguyệt Dung bận trong bận ngoài, thu xếp mọi việc ăn mặc ngủ nghỉ cho con dâu, Tưởng Tuyết Nhi, Trang Ngải Lâm cùng Đường Khả Hinh, vừa nói chuyện vừa cười...
Trang Hạo Nhiên chăm sóc sát sao bên cạnh Đường Khả Hinh, sủng nịch vươn tay giúp cô gảy đi tóc mái rũ xuống trán...
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn tình huống như vậy, liền cố ý nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi phải đi xem mấy người công nhân bị thương, không thể không rời đi trước được, Khả Hinh, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Mọi người nghe vậy, cũng gật đầu, rối rít mỉm cười đứng lên.
Đường Khả Hinh cũng muốn đứng lên, Diệp Mạn Nghi lại săn sóc giữ cô lại, lại phân phó quản gia ngày mai chuẩn bị canh bổ thượng đẳng cho Khả Hinh uống...
“Cảm ơn phu nhân...” Đường Khả Hinh thấy Diệp Mạn Nghi quan tâm mình như vậy, cô cảm kích mỉm cười tạ ơn.
Diệp Mạn Nghi nghe lời này, trên mặt thoáng qua một tia u ám, nhìn về phía người phụ nữ khôn ngoan trước mặt, trong lòng có muôn vàn điều muốn nói, nhưng vẫn khó để nói ra, chỉ nói: “Ngày mai, tôi và chủ tịch của cô muốn đi chùa cầu phúc, cô có muốn đi cùng không? “
“A? Tôi... Tôi?” Đường Khả Hinh nghe xong, mặt rầm đỏ.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, kìm lòng không được cúi đầu sủng ái nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Ngải Lâm đảo mắt cười nhìn cô, nói: “Em không biết sao? Dì Diệp đến chùa chiền cầu phúc, đây chính là một đại sự, phương trượng đích thân nghênh đón, khắp núi có vệ sĩ mở đường, và vô số cống phẩm được mang lên núi, dầu vừng, ngọc lưu ly, bình thường đi cầu phúc như vậy, chỉ có người trong nhà mới có thể tham gia! Chị cũng chưa từng được đi!”
“Em cũng chỉ mới đi một lần.” Tưởng Tuyết Nhi ôm em bé, lẩm bẩm nói.
“......” Đường Khả Hinh nghe lời này, thấy mình được ưu ái mà hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi!
“Được rồi, các con suy nghĩ nhiều rồi! Lần đó không phải đã gọi các con rồi sao?! Lần này, Hạo Nhiên và Thiên Lỗi cũng phải đi theo!” Diệp Mạn Nghi cố ý nói.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nghe xong, mặt nhăn lại, sợ nhất đi cầu phúc kiểu này, thật nhiều quy củ!!
“Đi cùng nhau...” Tưởng Vĩ Quốc cũng tràn đầy thâm ý nhìn về phía Khả Hinh, nói hết lời liền đỡ bà xã, rời khỏi cùng Trang Tĩnh Vũ và Nguyệt Dung.
Trang Ngải Lâm quay đầu, nhìn về phía em trai vẫn như cũ săn sóc ôm lấy Khả Hinh, cô nhẹ nhíu mày nói: “Có dám đi ngủ lức mười giờ tối không?”
“Nói lời thừa! Đêm nay em không ngủ!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười rộ lên.
“Uy...” Đường Khả Hinh đỏ bừng mặt, đánh nhẹ Trang Hạo Nhiên một cái.
Trang Hạo Nhiên thoáng cái nắm lấy tay cô, cưng chiều nhìn cô.
Trang Ngải Lâm nhìn hai người bọn họ như vậy, liền cười lắc lắc đầu, tiện tay đóng cửa lại, vuốt mái tóc dài, tay cầm túi xách, cùng cây dù người giúp việc đưa tới, một mình đi về phía trước, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Bác Dịch cũng cầm dù màu đen, đi về phía này, cô tạm dừng cước bộ, đôi mắt nhìn thẳng về phía anh...
Bác Dịch cũng che dù, đứng chỗ đó, cũng nhìn cô chăm chú.
Trang Ngải Lâm trầm mặc nhìn anh, ẩn nhẫn một lúc, mới nhận ra đối diện mình là một người đàn ông Anh quốc đang nhìn mình rất lịch sự vẫy tay, cô liếc mắt nhìn kia người đàn ông đẹp trai kia, lại liếc mắt nhìn Bác Dịch đang đứng trong đêm mưa!!
Bác Dịch dường như cũng cảm giác được phía sau có người, anh nắm chặt ô đen, im lặng không lên tiếng.
Trang Ngải Lâm nhìn anh thật sâu, muốn cất bước lướt qua anh tiến về phía trước…
Bác Dịch không kìm được vươn tay, nắm tay cô, nhưng tay lại dừng ở không trung, mưa rơi xuống mu bàn tay lạnh buốt như những giọt nước mắt rơi…
Trang Ngải Lâm không nhúc nhích, chỉ là một mình che dù, nhìn người đàn ông Anh quốc đẹp trai trước mặt.
Bác Dịch vẫn như cũ nắm chặt tay cô, cho dù nội tâm kiên cường cũng không thể chịu đựng được nữa, nói: “Hôm nay... Là giỗ mẹ anh... Nên tâm tình anh cũng có chút không tốt, em không thể ở bên anh một chút sao? Phát sinh nhiều chuyện như vậy, anh thực sự có chút không ổn!”
Trang Ngải Lâm dừng ở trong mưa, trên mặt một điểm biến hóa cũng không có!
Bác Dịch quay mặt sang, nhìn thật sâu về phía cô.
Trang Ngải Lâm lại ở do dự tự hỏi một lúc, nhẹ tay xoay thoát khỏi bàn tay của anh, che dù, một mình đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Chuyện không có khả năng, sẽ không ai còn muốn mộng tưởng hão huyền! Em không phải con người như vậy, càng không thích làm chuyện hy sinh vô nghĩa! Em có cuộc sống của mình, cũng có lý tưởng của riêng mình, giả như em vì anh, buông tha ta tất cả, như vậy em đã không còn là em nữa! Nếu như vậy tình yêu em dành cho anh không còn ý nghĩa gì! Anh vui vẻ! Em cũng vui vẻ! Loại sự tình này đã xảy ra với vô số người ngoài kia rồi, em không muốn nó xảy ra trên người mình!”
Bác Dịch che dù, một mình đứng trong mưa, nghe lời nói quyết tuyệt như vậy, hai tròng mắt kìm không được lóe ra lệ quang...
Trang Ngải Lâm cất bước đi tới trước mặt người đàn ông Anh quốc, cùng hắn mỉm cười nói mấy câu, đối phương liền tỏ vẻ hiểu, một mình đi ra, Trang Ngải Lâm che dù, đứng dưới ngọn đèn dầu, dừng lại một hồi, mới xoay người, nhìn về phía thân ảnh cô đơn của Bác Dịch, cô liếc mắt nhìn anh thật sâu, gọi: “Anh!”
Bác Dịch nghe tiếng gọi này, hai tròng mắt lưu chuyển, chậm chạp xoay người, nhìn về phía cô...
Mặc dù trời đã tạnh mưa...
Nhưng Trang Ngải Lâm vẫn che dù, nhìn về phía Bác Dịch, mang theo vài phần do dự, nhưng vẫn nói: “Ngay hôm nay đi! Em muốn cùng anh!”
Bác Dịch ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía cô, không dám tin lời cô nói!
Trang Ngải Lâm thật tình nhìn về phía hắn, lại lặp lại: “Em muốn cùng anh!”
Bác Dịch vẫn như cũ không dám tin, che dù, đứng ở tại chỗ nhìn cô...
“Không muốn thì thôi!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lại bật dù, một mình đi về phía trước...
Bác Dịch dừng lại một chút, rốt cuộc còn là che dù, nhanh chóng đi theo!!
Trang Ngải Lâm biết hắn ở phía sau, cô tăng cước bộ ra đường lớn của bệnh viện đại đường, lại nhanh chóng đi xuống cầu thang, ngồi vào chiếc Roll-Royce màu trắng của mình, vừa mới ngồi vào phía sau, một thân thể mang đầy hơi ẩm cũng tiến vào, cô quay mặt sang, băng lạnh nhìn về phía anh...
Bác Dịch cũng nhìn thật sâu về phía cô, kìm lòng không được nghiêng người qua, hai tay ôm lấy mặt cô, lấy môi mình phủ lên môi cô hôn kịch liệt!!
Trang Ngải Lâm vừa mới bắt đầu vẫn bị động, mặc đầu lưỡi nóng cháy của anh vừa mút lấy vừa đưa đẩy đầu lưỡi của chính mình, để mặc anh khát vọng...
Bác Dịch tiếp xúc vào môi của cô, kìm lòng không được phân phó tài xế đi lên đỉnh núi phía trước, một bên phân phó, một bên ôm chặt Trang Ngải Lâm gợi cảm, hôn mặt của cô, ánh mắt của cô, lỗ tai của cô, cổ của cô...
Tài xế lái xe, rất có quy củ, đạp mạnh chân ga, chạy lên vườn cây trên đỉnh núi. Cuồng loạn chạy như bay trong mưa.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy lên đỉnh núi, cuối cùng dừng lại ở rừng thông trên đỉnh, mặc đèn xe chớp động, tài xế một mình che dù, đi lên trước phân phó vệ sĩ bảo họ canh gác cẩn thận...
Xe một hồi rung lắc kịch liệt.
“Em... Em sau này cũng sẽ làm như vậy với người đàn ông khác sao? “
“Sẽ không!”
“......”
“ Em thực sự sẽ không! Có thể làm cho em chủ động, chỉ có anh thôi!”
“Nói cho anh biết!! Làm sao em mới vui vẻ? Anh liền cho em vui vẻ!”
“Thôi đi! Vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh! Tâm tình anh cũng không tốt! Nên em... mới mặc anh muốn làm gì thì làm đấy nhé!”
Thân xe vẫn không ngừng lay động, thậm chí từ cửa sổ xe còn truyền ra từng đợt âm thanh thở dốc, thở gấp...
Bên trong phòng bệnh, một đám người tụ tập cùng một chỗ, nói về chuyện Ủy viên Trương nhận Khả Hinh là con gái nuôi, đều đồng ý kiến nói đó là phúc phận của cô, Diệp Mạn Nghi cũng nhân cơ hội này, để người đắc lực nhất Tưởng gia sắp xếp, điều khoảng hai mươi người giúp việc đến phục vụ Khả Hinh và chăm sóc cô ấy khi cô ấy dọn vào khu nhà cao cấp ở lưng chừng núi, sau đó còn cử thêm hai quản gia tên là Thi Ngữ và Ca Cao đi chăm sóc Khả Hinh, đẳng cấp cô ấy bây giờ ngang với Trang Ngải Lâm hay các vị tiểu thư cao quý khác...
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ lo lắng vết thương ở tay Khả Hinh, không ngừng hỏi viện trưởng tình huống tương quan, Ân Nguyệt Dung bận trong bận ngoài, thu xếp mọi việc ăn mặc ngủ nghỉ cho con dâu, Tưởng Tuyết Nhi, Trang Ngải Lâm cùng Đường Khả Hinh, vừa nói chuyện vừa cười...
Trang Hạo Nhiên chăm sóc sát sao bên cạnh Đường Khả Hinh, sủng nịch vươn tay giúp cô gảy đi tóc mái rũ xuống trán...
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn tình huống như vậy, liền cố ý nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi phải đi xem mấy người công nhân bị thương, không thể không rời đi trước được, Khả Hinh, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Mọi người nghe vậy, cũng gật đầu, rối rít mỉm cười đứng lên.
Đường Khả Hinh cũng muốn đứng lên, Diệp Mạn Nghi lại săn sóc giữ cô lại, lại phân phó quản gia ngày mai chuẩn bị canh bổ thượng đẳng cho Khả Hinh uống...
“Cảm ơn phu nhân...” Đường Khả Hinh thấy Diệp Mạn Nghi quan tâm mình như vậy, cô cảm kích mỉm cười tạ ơn.
Diệp Mạn Nghi nghe lời này, trên mặt thoáng qua một tia u ám, nhìn về phía người phụ nữ khôn ngoan trước mặt, trong lòng có muôn vàn điều muốn nói, nhưng vẫn khó để nói ra, chỉ nói: “Ngày mai, tôi và chủ tịch của cô muốn đi chùa cầu phúc, cô có muốn đi cùng không? “
“A? Tôi... Tôi?” Đường Khả Hinh nghe xong, mặt rầm đỏ.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, kìm lòng không được cúi đầu sủng ái nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Ngải Lâm đảo mắt cười nhìn cô, nói: “Em không biết sao? Dì Diệp đến chùa chiền cầu phúc, đây chính là một đại sự, phương trượng đích thân nghênh đón, khắp núi có vệ sĩ mở đường, và vô số cống phẩm được mang lên núi, dầu vừng, ngọc lưu ly, bình thường đi cầu phúc như vậy, chỉ có người trong nhà mới có thể tham gia! Chị cũng chưa từng được đi!”
“Em cũng chỉ mới đi một lần.” Tưởng Tuyết Nhi ôm em bé, lẩm bẩm nói.
“......” Đường Khả Hinh nghe lời này, thấy mình được ưu ái mà hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi!
“Được rồi, các con suy nghĩ nhiều rồi! Lần đó không phải đã gọi các con rồi sao?! Lần này, Hạo Nhiên và Thiên Lỗi cũng phải đi theo!” Diệp Mạn Nghi cố ý nói.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nghe xong, mặt nhăn lại, sợ nhất đi cầu phúc kiểu này, thật nhiều quy củ!!
“Đi cùng nhau...” Tưởng Vĩ Quốc cũng tràn đầy thâm ý nhìn về phía Khả Hinh, nói hết lời liền đỡ bà xã, rời khỏi cùng Trang Tĩnh Vũ và Nguyệt Dung.
Trang Ngải Lâm quay đầu, nhìn về phía em trai vẫn như cũ săn sóc ôm lấy Khả Hinh, cô nhẹ nhíu mày nói: “Có dám đi ngủ lức mười giờ tối không?”
“Nói lời thừa! Đêm nay em không ngủ!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười rộ lên.
“Uy...” Đường Khả Hinh đỏ bừng mặt, đánh nhẹ Trang Hạo Nhiên một cái.
Trang Hạo Nhiên thoáng cái nắm lấy tay cô, cưng chiều nhìn cô.
Trang Ngải Lâm nhìn hai người bọn họ như vậy, liền cười lắc lắc đầu, tiện tay đóng cửa lại, vuốt mái tóc dài, tay cầm túi xách, cùng cây dù người giúp việc đưa tới, một mình đi về phía trước, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Bác Dịch cũng cầm dù màu đen, đi về phía này, cô tạm dừng cước bộ, đôi mắt nhìn thẳng về phía anh...
Bác Dịch cũng che dù, đứng chỗ đó, cũng nhìn cô chăm chú.
Trang Ngải Lâm trầm mặc nhìn anh, ẩn nhẫn một lúc, mới nhận ra đối diện mình là một người đàn ông Anh quốc đang nhìn mình rất lịch sự vẫy tay, cô liếc mắt nhìn kia người đàn ông đẹp trai kia, lại liếc mắt nhìn Bác Dịch đang đứng trong đêm mưa!!
Bác Dịch dường như cũng cảm giác được phía sau có người, anh nắm chặt ô đen, im lặng không lên tiếng.
Trang Ngải Lâm nhìn anh thật sâu, muốn cất bước lướt qua anh tiến về phía trước…
Bác Dịch không kìm được vươn tay, nắm tay cô, nhưng tay lại dừng ở không trung, mưa rơi xuống mu bàn tay lạnh buốt như những giọt nước mắt rơi…
Trang Ngải Lâm không nhúc nhích, chỉ là một mình che dù, nhìn người đàn ông Anh quốc đẹp trai trước mặt.
Bác Dịch vẫn như cũ nắm chặt tay cô, cho dù nội tâm kiên cường cũng không thể chịu đựng được nữa, nói: “Hôm nay... Là giỗ mẹ anh... Nên tâm tình anh cũng có chút không tốt, em không thể ở bên anh một chút sao? Phát sinh nhiều chuyện như vậy, anh thực sự có chút không ổn!”
Trang Ngải Lâm dừng ở trong mưa, trên mặt một điểm biến hóa cũng không có!
Bác Dịch quay mặt sang, nhìn thật sâu về phía cô.
Trang Ngải Lâm lại ở do dự tự hỏi một lúc, nhẹ tay xoay thoát khỏi bàn tay của anh, che dù, một mình đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Chuyện không có khả năng, sẽ không ai còn muốn mộng tưởng hão huyền! Em không phải con người như vậy, càng không thích làm chuyện hy sinh vô nghĩa! Em có cuộc sống của mình, cũng có lý tưởng của riêng mình, giả như em vì anh, buông tha ta tất cả, như vậy em đã không còn là em nữa! Nếu như vậy tình yêu em dành cho anh không còn ý nghĩa gì! Anh vui vẻ! Em cũng vui vẻ! Loại sự tình này đã xảy ra với vô số người ngoài kia rồi, em không muốn nó xảy ra trên người mình!”
Bác Dịch che dù, một mình đứng trong mưa, nghe lời nói quyết tuyệt như vậy, hai tròng mắt kìm không được lóe ra lệ quang...
Trang Ngải Lâm cất bước đi tới trước mặt người đàn ông Anh quốc, cùng hắn mỉm cười nói mấy câu, đối phương liền tỏ vẻ hiểu, một mình đi ra, Trang Ngải Lâm che dù, đứng dưới ngọn đèn dầu, dừng lại một hồi, mới xoay người, nhìn về phía thân ảnh cô đơn của Bác Dịch, cô liếc mắt nhìn anh thật sâu, gọi: “Anh!”
Bác Dịch nghe tiếng gọi này, hai tròng mắt lưu chuyển, chậm chạp xoay người, nhìn về phía cô...
Mặc dù trời đã tạnh mưa...
Nhưng Trang Ngải Lâm vẫn che dù, nhìn về phía Bác Dịch, mang theo vài phần do dự, nhưng vẫn nói: “Ngay hôm nay đi! Em muốn cùng anh!”
Bác Dịch ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía cô, không dám tin lời cô nói!
Trang Ngải Lâm thật tình nhìn về phía hắn, lại lặp lại: “Em muốn cùng anh!”
Bác Dịch vẫn như cũ không dám tin, che dù, đứng ở tại chỗ nhìn cô...
“Không muốn thì thôi!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lại bật dù, một mình đi về phía trước...
Bác Dịch dừng lại một chút, rốt cuộc còn là che dù, nhanh chóng đi theo!!
Trang Ngải Lâm biết hắn ở phía sau, cô tăng cước bộ ra đường lớn của bệnh viện đại đường, lại nhanh chóng đi xuống cầu thang, ngồi vào chiếc Roll-Royce màu trắng của mình, vừa mới ngồi vào phía sau, một thân thể mang đầy hơi ẩm cũng tiến vào, cô quay mặt sang, băng lạnh nhìn về phía anh...
Bác Dịch cũng nhìn thật sâu về phía cô, kìm lòng không được nghiêng người qua, hai tay ôm lấy mặt cô, lấy môi mình phủ lên môi cô hôn kịch liệt!!
Trang Ngải Lâm vừa mới bắt đầu vẫn bị động, mặc đầu lưỡi nóng cháy của anh vừa mút lấy vừa đưa đẩy đầu lưỡi của chính mình, để mặc anh khát vọng...
Bác Dịch tiếp xúc vào môi của cô, kìm lòng không được phân phó tài xế đi lên đỉnh núi phía trước, một bên phân phó, một bên ôm chặt Trang Ngải Lâm gợi cảm, hôn mặt của cô, ánh mắt của cô, lỗ tai của cô, cổ của cô...
Tài xế lái xe, rất có quy củ, đạp mạnh chân ga, chạy lên vườn cây trên đỉnh núi. Cuồng loạn chạy như bay trong mưa.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy lên đỉnh núi, cuối cùng dừng lại ở rừng thông trên đỉnh, mặc đèn xe chớp động, tài xế một mình che dù, đi lên trước phân phó vệ sĩ bảo họ canh gác cẩn thận...
Xe một hồi rung lắc kịch liệt.
“Em... Em sau này cũng sẽ làm như vậy với người đàn ông khác sao? “
“Sẽ không!”
“......”
“ Em thực sự sẽ không! Có thể làm cho em chủ động, chỉ có anh thôi!”
“Nói cho anh biết!! Làm sao em mới vui vẻ? Anh liền cho em vui vẻ!”
“Thôi đi! Vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh! Tâm tình anh cũng không tốt! Nên em... mới mặc anh muốn làm gì thì làm đấy nhé!”
Thân xe vẫn không ngừng lay động, thậm chí từ cửa sổ xe còn truyền ra từng đợt âm thanh thở dốc, thở gấp...