Phòng nghỉ ngơi.
Đường Khả Hinh vẫn mặc thường phục, cuộc tròn nằm trên ghế dựa, không ngừng lật xem tài liệu, đôi mắt luôn dính lên nội dung trong tài liệu, trong miệng lẩm bẩm khen ngợi vài câu, lúc trước xem qua tài liệu, vẫn còn khen ngợi!
Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên nhi đứng ở một bên, nhìn thấy Đường Khả Hinh nghiêm túc như vậy, vốn là cũng không muốn cắt ngang cô, nhưng vẫn là thích hợp mà đánh tỉnh cô, nói: “Đường tiểu thư, yến hội tối hôm nay, là vì các phục vụ rượu trong buổi thi đấu thuận lợi mà cử hành, còn có các Lão sư chuyên rượu đều đến, tôi còn nhớ rõ Vitas tiên sinh có nói, hi vọng cô lấy sự khiêm tốn làm chủ, nhưng nếu như tối nay không tham dự bữa tiệc, có thể sẽ bị người ta nắm thóp mà nói(*hành động bị người ta biết, bắt chẹt, nói này kia với ý xấu)?”
Đường Khả Hinh đang tập trung xem tài liệu không có nói gì, nghe được câu này, cũng giữ lại một chút tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thi Ngữ.
Thi Ngữ cũng giống như xin ý kiến mỉm cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ôm sách giáo khoa suy nghĩ một chút, quay đầu, nhìn phía bầu trời ngoài cửa sổ, có nhiều ánh sáng, gió lạnh thổi qua, đều lộ ra cảm giác đầu thu nhẹ nhàng, biết tối nay Trang Hạo Nhiên có chuyện phải làm, sẽ không tham gia yến hội, nhưng là cô im lặng suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu một cái, nói: “Được rồi. Tôi sẽ tham gia. Chỉ là đồng phục, ngàn vạn lần đừng có cao điệu quá, tránh cho Lão sư lại mất hứng, ngay cả trang sức châu báu, cũng không cần.”
“Ngài yên tâm, sáng sớm tôi đã chuẩn bị xong cho ngài.” Thi Ngữ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía Thi Ngữ mỉm cười.
Một luồng gió thơm ngọt thổi tới.
Lạp Lạp, Tiên nhi còn có Diệp Mạn Nghi vì Đường Khả Hinh ổn định tâm thần mà đốt cây nến hoa huân thảo(*hoa oải hương), trị giá ba vạn một cây nến, thật ra thì đồng giá với loại nước hoa đắt nhất, chỉ thấy thời điểm ánh nến sáng lên, những làn khói tràn ngập hẳn lên, cả cảm giác, bồng bềnh nhẹ nhàng, khiến trong lòng cùng linh hồn của người ta cũng chậm rãi mà buông lỏng.
Bên trong phòng tắm.
Cơ thể của Đường Khả Hinh trần trụi, nằm vào trong bồn tắm, chỉ lộra đôi vai trắng như tuyết, và cả bộ ngực như ẩn như hiện, cô kéo bím tóc hơi ướt, nhắm mắt lại, khuôn mặt mỉm cười, hưởng thụ mùi thơm trong phòng tắm này, Thi Ngữ mỉm cười khuấy nhẹ những cánh hoa hồng đỏ thẳm xoáy nhẹ trong hồ tắm, mỉm cười nói: “Ngửi mùi hoa tắm cảm giác thật thoải mái, nước trong bồn tắm này, Trang phu nhân sai người bỏ thêm vài giọt dịch thể bách, có thể nhanh chóng làm lành vết thương, khiến cho làn da trắng và mịn màng.” Cô nói xong, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười ngọt ngào.
Đường Khả Hinh bởi vì hôm nay cơ thể quá mức mệt mỏi, liền không lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ có nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua từng chút.
Cửa phòng thay quần áo mở ra, Đường Khả Hinh mặc bộ áo liền quần dài màu xanh dương đậm, lộ ra phần vai, nhẹ nhàng đi ra phòng thay quần áo, quần ren lụa mỏng nhẹ nhàng phất lên, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài đầy hấp dẫn, cùng giày cao gót màu bạc, Lạp Lạp cùng Tiên nhi lập tức kéo cô ngồi xuống, để cho cô ngồi ở trước bàn trang điểm, lập tức theo lời dặn của Thi Ngữ, chải tóc đuôi ngựa cột cao cho cô, thậm chí đem mái tóc ngang trước trán vén lên, lộ ra cái trán vô cùng cá tính, còn có mắt nước thật to......
Thi Ngữ lập tức mở tất cả đồ trang điểm ra, tranh điểm khiêm tốn nhã nhặn cho Đường Khả Hinh, đánh một chút phấn mỏng huân hương, tô đậm phần mũi, cầm màu son môi tự nhiên, thoa lên cánh môi đầy đặn và gợi cảm của cô.
Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn trang điểm, hơi nghiêng người nhìn mình ăn diện tối nay, bởi vì Lão sư sẽ thích, liền không nhịn được mỉm cười, Lạp Lạp cầm máy uốn nóng, uốn cong phần đuôi tóc của cô một chút, Tiên nhi lại giúp cô cầm lên thắt lưng màu đen, để cho cô đứng lên, buộc ở eo thon nhỏ, nhất thời dáng người hấp dẫn gợi cảm hiển lộ không sót gì, Tiên nhi thật hâm mộ đứng ở một bên, nhìn eo của Đường Khả Hinh vô cùng thon, cười nói: “Cũng chỉ có Đường tiểu thư, dám cài thắt lưng to như vậy, eo thô một chút cũng không có!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, cả người đứng ở trước gương, khuôn mặt hiếm thấy có chút thành thục nở nụ cười quyến rũ, hài lòng nặng nề thở một hơi, thuận tay cầm cuốn sổ tay nhỏ bên cạnh, mang theo một chút bướng bỉnh quay đầu, nhìn về phía họ khẽ nhếch cười nói: “Đi thôi!”
Thi Ngữ và hai người kia nhìn cô như vậy, cũng không nhịn được cười. Tối nay thật sự là có một bầu trời rực rỡ, sao lốm đốm khắp nơi đầy trời, sóng biển nhẹ nhàng cuốn tới, bọt sóng thỉnh thoảng lại tấp lên bờ......
Một chiếc Rolls-Royce màu đen, lóe ra ánh sáng đèn chói rọi, chậm chạp dừng ở quán rượu, Đông Anh lập tức dẫn mọi người mỉm cười bước lên trước, cô đi trước tổng giám đốc một bước, dịu dàng mà tôn kính mở ra cửa xe, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc, ngài đã tới......”
Ánh sáng bên trong xe di chuyển, không có bao lâu, Tưởng Thiên Lỗi thay một bộ quần áo phong cách hàng ngày, mặc âu phục màu đen viền bạc, bên trong mặc áo sơ mi đen, vô cùng quyến rũ với khăn cổ màu bạc, giấu ở trong áo sơ mi, lộ ra mười phần cảm tính, tản ra hơi thở có thể chết người, nện bước chân ô cùng vững vàng, đi ra Rolls-Royce, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt theo thói quen liếc mắt nhìn đại sảnh của khách sạn mình, mới đút một tay trong túi quần, cất bước đi về phía trước.
Đông Anh cùng Tổng giám đốc, còn có mấy thư ký cùng nhau trầm mặc đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi bên cất bước đi về phía trước, vừa nhàn nhạt hỏi người sau lưng, nói: “Nghe nói bộ trưởng nhà hàng biển, thiếu chút nữa té vào trong ao? Điều này sao có thể? Bình thường cũng chỉ có biểu diễn cùng người nuôi dưỡng mới có thể đi vào, nhưng theo thời gian quy định đi vào, đều phải có quản lý mở mật mã khóa, tại sao cô ta lại rơi vào đó hả?”
Tổng giám đốc lập tức tôn kính, nhưng cũng nghi ngờ trả lời: “Chúng tôi đối với chuyện này cũng vô cùng khó hiểu, Kỳ Gia Minh cũng không rõ ràng, chỉ biết là lúc đó Hân Di tò mò bên trong phòng ăn lại có tiếng vang kỳ lạ, liền đi đi vào, người này bình thường lá gan cũng thật lớn, hơn nữa khách sạn chúng ta quản lý từ trước đến giờ có giao tình rất tốt với nhân viên, biết mật mã cũng không kỳ lạ. Chỉ là thông qua chuyện ngày hôm nay, tôi đã khẩn cấp họp lại với mấy quản lý, tăng thêm trừng phạt quản lý nào để lộ mật mã ra ngoài cho mọi người biết, hơn nữa cũng bịt lại tiếng gió, không để cho tin tức này truyền đi.”
Tưởng Thiên Lỗi hai mắt lóe lên, vừa nghiêm mặt đi về phía trước, vừa nói: “Một nhân viên phòng cháy chữa cháy tốt, không phải nghĩ tới phải dập lửa như thế nào, mà là nghĩ tới, phải làm như thế nào mới không xảy ra hỏa hoạn! Cho nên tuyên truyền cùng trừng phạt, giống nhau phải tăng lên! Thậm chí phải chú ý an toàn! Truyền lại lời của tôi, hôm nay bắt đầu, nhưng vùng nguy hiểm, tỷ như phòng ăn biển, cùng động vật trong quán cà phê, và cả vườn hoa khu bạch hổ, tất cả phải giám sát 24/24! Tuyệt đối không thể khiến chuyện này xảy ra nữa! An toàn của công nhân viên rất quan trọng!”
“Vâng!” Hoắc Minh lập tức gật đầu ứng tiếng.
“Đi đi......” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lạnh nhạt bước lên trước, đi qua vườn hoa sau đại sảnh, đi cùng với Đông Anh, quẹo trái, vòng qua cổng nhỏ, đi tới khách sạn sau vườn hoa.
Ban đêm tối tăm, mênh mông, cây dừa già cùng cỏ rừng nhiệt đới đứng chung một chỗ, khắp nơi lóe ra ánh đèn ngọt ngào, tiếng sóng biển, lãng mạn khắp nơi đánh thẳng vào bờ.
Đường Khả Hinh cùng ba người Thi Ngữ vừa nói vừa cười đi tới phía này, khi cô đi qua cây tùng thấp nhỏ thì thấy Tưởng Thiên Lỗi đang từ thang đá đi xuống, mắt của cô sáng lên, a một tiếng, kêu nhỏ: “Tưởng Thiên Lỗi!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng không khỏi mà dừng bước lại, có chút nghi ngờ quay đầu, thấy Đường Khả Hinh tối nay cư nhiên ăn mặc thành thục và gợi cảm như thế, thậm chí nụ cười vô cùng mê người, đón gió đi tới, lụa mỏng bồng bềnh, dưới ánh đèn lộ ra đôi chân dài mê người, sắc mặt của anh hơi cứng lại, hai mắt có chút xấu hổ khẽ chớp, lại nhàn nhạt nhìn cô......
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười cất bước đến gần Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh tối nay cư nhiên đẹp trai như vậy, cô lập tức trêu chọc oa một tiếng, nụ cười ngọt ngào vui vẻ, nói: “Tối nay anh rất đẹp trai!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, khuôn mặt có chút dịu dàng cười bất đắc dĩ, đôi mắt nóng bỏng, lóe ra thâm tình bên trong, nhìn về phía cô......
Hai người ở gần, đứng ở dưới ánh đèn màu xanh, mỉm cười nhìn về phía đối phương.
Đông Anh đầu tiên là tôn kính nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu, kêu nhỏ: “Đường tiểu thư”
“Tổng giám đốc!!”Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên nhi cũng đồng thời nhìnTưởng Thiên Lỗi tôn kính khom người, kêu nhỏ.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc mà mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, ánh đèn màu xanh này, hơn chiếu lên gương mặt trái xoan của cô, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nước, tối nay càng lộ vẻ mê người, giống như thật lâu không thể rời bỏ tầm mắt, tâm tình cứ lắng đọng xuống như vậy, hưởng thụ thời gian ở một chỗ cùng cô, nhưng lý trí vẫn khôi phục, liền hơi thu liễm ánh mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, nói: “Các cô đi trước đi. Tôi đi cùng Khả Hinh tới tham gia yến hội này.”
Anh biết cặp sinh đôi ở gần đây. Thi Ngữ cùng Đông Anh nghe, liền đồng thời mỉm cười gật đầu, trầm mặc rời đi.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, truyền tới một mùithơm hơi thở.
Tưởng Thiên Lỗi đến gần một bước, đôi mắt nóng rực, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt mỉm cười, không chút nào che giấu ca ngợi, nói: “Tối nay em thật đẹp......”
Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười nhìn anh, phát hiện tất cả đều đã vật đổi sao dời, rất nhiều người cùng chuyện, còn có những cảm xúc bi thương đều đi qua, thật sự là rất may mắn tha thứ quá khứ của anh, cho nên hôm nay mới có thể tự nhiên đối mặt như vậy, mặc kệ như thế nào, người đàn ông dịu dàng phong độ này, luôn khiến người ta tán thưởng và học hỏi theo......
Con đường đi về phía trước, có thể cùng anh nổ lực, đây là hạnh phúc của mình, nghĩ tới đây, cô liền nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô một lúc lâu, mới theo bản năng dời ánh mắt đi, liếc nhìn ánh trăng thật đẹp hôm nau, còn có cách vị trí yến hội cách mình không xa, ánh đèn đang sáng lên, cùng âm nhạc du dương, tâm tình của anh rõ ràng có chút thoải mái, quay đầu, nhìn cô cười nói: “Tối nay, có thể để cho anh làm một hộ hoa sứ giả, đưa em đến buổi yến hội này không?”Anh nói xong, lạnh nhạt nhưng mong đợi nhìn cô.
“............” Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn về phía anh, khẽ cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng người, nhìn về phía cô, cười nói: “Có thể không?”
Đường Khả Hinh đầu tiên là nghiêng mặt, giống như cố ý suy nghĩ thêm một chút, liền mới không nhịn được cười, nhẹ đưa tay vòng qua tay anh, nhẹ nắm cánh tay kiên cố cứng rắn của người đàn ông này, lộ ra một chút bướng bỉnh, nghiêng mặt dịu dàng nói: “Có thể! Chỉ có thể để cho anh đi cùng em một đoạn đường, nhưng không thể trực tiếp đến đại sảnh yến hội, bởi vì Lão sư của em, thật sự không muốn em quá làm nổi! Nếu như để ông ấy thấy được tổng giám đốc Hoàn Cầu đưa em tới, ông ấy có thể sẽ nhốt em lại, mắng một trận rồi không thiếu đánh mấy roi đâu!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, không khịn được cười, hơi xoay người, hưởng thụ cô gái dịu dàng mà mình yêu, kéo cánh tay của mình, đón gió biển êm đềm, cùng với cô cất bước đi về phía trước......
Đường Khả Hinh vẫn mặc thường phục, cuộc tròn nằm trên ghế dựa, không ngừng lật xem tài liệu, đôi mắt luôn dính lên nội dung trong tài liệu, trong miệng lẩm bẩm khen ngợi vài câu, lúc trước xem qua tài liệu, vẫn còn khen ngợi!
Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên nhi đứng ở một bên, nhìn thấy Đường Khả Hinh nghiêm túc như vậy, vốn là cũng không muốn cắt ngang cô, nhưng vẫn là thích hợp mà đánh tỉnh cô, nói: “Đường tiểu thư, yến hội tối hôm nay, là vì các phục vụ rượu trong buổi thi đấu thuận lợi mà cử hành, còn có các Lão sư chuyên rượu đều đến, tôi còn nhớ rõ Vitas tiên sinh có nói, hi vọng cô lấy sự khiêm tốn làm chủ, nhưng nếu như tối nay không tham dự bữa tiệc, có thể sẽ bị người ta nắm thóp mà nói(*hành động bị người ta biết, bắt chẹt, nói này kia với ý xấu)?”
Đường Khả Hinh đang tập trung xem tài liệu không có nói gì, nghe được câu này, cũng giữ lại một chút tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thi Ngữ.
Thi Ngữ cũng giống như xin ý kiến mỉm cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ôm sách giáo khoa suy nghĩ một chút, quay đầu, nhìn phía bầu trời ngoài cửa sổ, có nhiều ánh sáng, gió lạnh thổi qua, đều lộ ra cảm giác đầu thu nhẹ nhàng, biết tối nay Trang Hạo Nhiên có chuyện phải làm, sẽ không tham gia yến hội, nhưng là cô im lặng suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu một cái, nói: “Được rồi. Tôi sẽ tham gia. Chỉ là đồng phục, ngàn vạn lần đừng có cao điệu quá, tránh cho Lão sư lại mất hứng, ngay cả trang sức châu báu, cũng không cần.”
“Ngài yên tâm, sáng sớm tôi đã chuẩn bị xong cho ngài.” Thi Ngữ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía Thi Ngữ mỉm cười.
Một luồng gió thơm ngọt thổi tới.
Lạp Lạp, Tiên nhi còn có Diệp Mạn Nghi vì Đường Khả Hinh ổn định tâm thần mà đốt cây nến hoa huân thảo(*hoa oải hương), trị giá ba vạn một cây nến, thật ra thì đồng giá với loại nước hoa đắt nhất, chỉ thấy thời điểm ánh nến sáng lên, những làn khói tràn ngập hẳn lên, cả cảm giác, bồng bềnh nhẹ nhàng, khiến trong lòng cùng linh hồn của người ta cũng chậm rãi mà buông lỏng.
Bên trong phòng tắm.
Cơ thể của Đường Khả Hinh trần trụi, nằm vào trong bồn tắm, chỉ lộra đôi vai trắng như tuyết, và cả bộ ngực như ẩn như hiện, cô kéo bím tóc hơi ướt, nhắm mắt lại, khuôn mặt mỉm cười, hưởng thụ mùi thơm trong phòng tắm này, Thi Ngữ mỉm cười khuấy nhẹ những cánh hoa hồng đỏ thẳm xoáy nhẹ trong hồ tắm, mỉm cười nói: “Ngửi mùi hoa tắm cảm giác thật thoải mái, nước trong bồn tắm này, Trang phu nhân sai người bỏ thêm vài giọt dịch thể bách, có thể nhanh chóng làm lành vết thương, khiến cho làn da trắng và mịn màng.” Cô nói xong, nhìn về phía Đường Khả Hinh cười ngọt ngào.
Đường Khả Hinh bởi vì hôm nay cơ thể quá mức mệt mỏi, liền không lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ có nụ cười nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua từng chút.
Cửa phòng thay quần áo mở ra, Đường Khả Hinh mặc bộ áo liền quần dài màu xanh dương đậm, lộ ra phần vai, nhẹ nhàng đi ra phòng thay quần áo, quần ren lụa mỏng nhẹ nhàng phất lên, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài đầy hấp dẫn, cùng giày cao gót màu bạc, Lạp Lạp cùng Tiên nhi lập tức kéo cô ngồi xuống, để cho cô ngồi ở trước bàn trang điểm, lập tức theo lời dặn của Thi Ngữ, chải tóc đuôi ngựa cột cao cho cô, thậm chí đem mái tóc ngang trước trán vén lên, lộ ra cái trán vô cùng cá tính, còn có mắt nước thật to......
Thi Ngữ lập tức mở tất cả đồ trang điểm ra, tranh điểm khiêm tốn nhã nhặn cho Đường Khả Hinh, đánh một chút phấn mỏng huân hương, tô đậm phần mũi, cầm màu son môi tự nhiên, thoa lên cánh môi đầy đặn và gợi cảm của cô.
Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn trang điểm, hơi nghiêng người nhìn mình ăn diện tối nay, bởi vì Lão sư sẽ thích, liền không nhịn được mỉm cười, Lạp Lạp cầm máy uốn nóng, uốn cong phần đuôi tóc của cô một chút, Tiên nhi lại giúp cô cầm lên thắt lưng màu đen, để cho cô đứng lên, buộc ở eo thon nhỏ, nhất thời dáng người hấp dẫn gợi cảm hiển lộ không sót gì, Tiên nhi thật hâm mộ đứng ở một bên, nhìn eo của Đường Khả Hinh vô cùng thon, cười nói: “Cũng chỉ có Đường tiểu thư, dám cài thắt lưng to như vậy, eo thô một chút cũng không có!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, cả người đứng ở trước gương, khuôn mặt hiếm thấy có chút thành thục nở nụ cười quyến rũ, hài lòng nặng nề thở một hơi, thuận tay cầm cuốn sổ tay nhỏ bên cạnh, mang theo một chút bướng bỉnh quay đầu, nhìn về phía họ khẽ nhếch cười nói: “Đi thôi!”
Thi Ngữ và hai người kia nhìn cô như vậy, cũng không nhịn được cười. Tối nay thật sự là có một bầu trời rực rỡ, sao lốm đốm khắp nơi đầy trời, sóng biển nhẹ nhàng cuốn tới, bọt sóng thỉnh thoảng lại tấp lên bờ......
Một chiếc Rolls-Royce màu đen, lóe ra ánh sáng đèn chói rọi, chậm chạp dừng ở quán rượu, Đông Anh lập tức dẫn mọi người mỉm cười bước lên trước, cô đi trước tổng giám đốc một bước, dịu dàng mà tôn kính mở ra cửa xe, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc, ngài đã tới......”
Ánh sáng bên trong xe di chuyển, không có bao lâu, Tưởng Thiên Lỗi thay một bộ quần áo phong cách hàng ngày, mặc âu phục màu đen viền bạc, bên trong mặc áo sơ mi đen, vô cùng quyến rũ với khăn cổ màu bạc, giấu ở trong áo sơ mi, lộ ra mười phần cảm tính, tản ra hơi thở có thể chết người, nện bước chân ô cùng vững vàng, đi ra Rolls-Royce, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt theo thói quen liếc mắt nhìn đại sảnh của khách sạn mình, mới đút một tay trong túi quần, cất bước đi về phía trước.
Đông Anh cùng Tổng giám đốc, còn có mấy thư ký cùng nhau trầm mặc đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi bên cất bước đi về phía trước, vừa nhàn nhạt hỏi người sau lưng, nói: “Nghe nói bộ trưởng nhà hàng biển, thiếu chút nữa té vào trong ao? Điều này sao có thể? Bình thường cũng chỉ có biểu diễn cùng người nuôi dưỡng mới có thể đi vào, nhưng theo thời gian quy định đi vào, đều phải có quản lý mở mật mã khóa, tại sao cô ta lại rơi vào đó hả?”
Tổng giám đốc lập tức tôn kính, nhưng cũng nghi ngờ trả lời: “Chúng tôi đối với chuyện này cũng vô cùng khó hiểu, Kỳ Gia Minh cũng không rõ ràng, chỉ biết là lúc đó Hân Di tò mò bên trong phòng ăn lại có tiếng vang kỳ lạ, liền đi đi vào, người này bình thường lá gan cũng thật lớn, hơn nữa khách sạn chúng ta quản lý từ trước đến giờ có giao tình rất tốt với nhân viên, biết mật mã cũng không kỳ lạ. Chỉ là thông qua chuyện ngày hôm nay, tôi đã khẩn cấp họp lại với mấy quản lý, tăng thêm trừng phạt quản lý nào để lộ mật mã ra ngoài cho mọi người biết, hơn nữa cũng bịt lại tiếng gió, không để cho tin tức này truyền đi.”
Tưởng Thiên Lỗi hai mắt lóe lên, vừa nghiêm mặt đi về phía trước, vừa nói: “Một nhân viên phòng cháy chữa cháy tốt, không phải nghĩ tới phải dập lửa như thế nào, mà là nghĩ tới, phải làm như thế nào mới không xảy ra hỏa hoạn! Cho nên tuyên truyền cùng trừng phạt, giống nhau phải tăng lên! Thậm chí phải chú ý an toàn! Truyền lại lời của tôi, hôm nay bắt đầu, nhưng vùng nguy hiểm, tỷ như phòng ăn biển, cùng động vật trong quán cà phê, và cả vườn hoa khu bạch hổ, tất cả phải giám sát 24/24! Tuyệt đối không thể khiến chuyện này xảy ra nữa! An toàn của công nhân viên rất quan trọng!”
“Vâng!” Hoắc Minh lập tức gật đầu ứng tiếng.
“Đi đi......” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lạnh nhạt bước lên trước, đi qua vườn hoa sau đại sảnh, đi cùng với Đông Anh, quẹo trái, vòng qua cổng nhỏ, đi tới khách sạn sau vườn hoa.
Ban đêm tối tăm, mênh mông, cây dừa già cùng cỏ rừng nhiệt đới đứng chung một chỗ, khắp nơi lóe ra ánh đèn ngọt ngào, tiếng sóng biển, lãng mạn khắp nơi đánh thẳng vào bờ.
Đường Khả Hinh cùng ba người Thi Ngữ vừa nói vừa cười đi tới phía này, khi cô đi qua cây tùng thấp nhỏ thì thấy Tưởng Thiên Lỗi đang từ thang đá đi xuống, mắt của cô sáng lên, a một tiếng, kêu nhỏ: “Tưởng Thiên Lỗi!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng không khỏi mà dừng bước lại, có chút nghi ngờ quay đầu, thấy Đường Khả Hinh tối nay cư nhiên ăn mặc thành thục và gợi cảm như thế, thậm chí nụ cười vô cùng mê người, đón gió đi tới, lụa mỏng bồng bềnh, dưới ánh đèn lộ ra đôi chân dài mê người, sắc mặt của anh hơi cứng lại, hai mắt có chút xấu hổ khẽ chớp, lại nhàn nhạt nhìn cô......
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười cất bước đến gần Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh tối nay cư nhiên đẹp trai như vậy, cô lập tức trêu chọc oa một tiếng, nụ cười ngọt ngào vui vẻ, nói: “Tối nay anh rất đẹp trai!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, khuôn mặt có chút dịu dàng cười bất đắc dĩ, đôi mắt nóng bỏng, lóe ra thâm tình bên trong, nhìn về phía cô......
Hai người ở gần, đứng ở dưới ánh đèn màu xanh, mỉm cười nhìn về phía đối phương.
Đông Anh đầu tiên là tôn kính nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu, kêu nhỏ: “Đường tiểu thư”
“Tổng giám đốc!!”Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên nhi cũng đồng thời nhìnTưởng Thiên Lỗi tôn kính khom người, kêu nhỏ.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc mà mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, ánh đèn màu xanh này, hơn chiếu lên gương mặt trái xoan của cô, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nước, tối nay càng lộ vẻ mê người, giống như thật lâu không thể rời bỏ tầm mắt, tâm tình cứ lắng đọng xuống như vậy, hưởng thụ thời gian ở một chỗ cùng cô, nhưng lý trí vẫn khôi phục, liền hơi thu liễm ánh mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, nói: “Các cô đi trước đi. Tôi đi cùng Khả Hinh tới tham gia yến hội này.”
Anh biết cặp sinh đôi ở gần đây. Thi Ngữ cùng Đông Anh nghe, liền đồng thời mỉm cười gật đầu, trầm mặc rời đi.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, truyền tới một mùithơm hơi thở.
Tưởng Thiên Lỗi đến gần một bước, đôi mắt nóng rực, nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẻ mặt mỉm cười, không chút nào che giấu ca ngợi, nói: “Tối nay em thật đẹp......”
Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười nhìn anh, phát hiện tất cả đều đã vật đổi sao dời, rất nhiều người cùng chuyện, còn có những cảm xúc bi thương đều đi qua, thật sự là rất may mắn tha thứ quá khứ của anh, cho nên hôm nay mới có thể tự nhiên đối mặt như vậy, mặc kệ như thế nào, người đàn ông dịu dàng phong độ này, luôn khiến người ta tán thưởng và học hỏi theo......
Con đường đi về phía trước, có thể cùng anh nổ lực, đây là hạnh phúc của mình, nghĩ tới đây, cô liền nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô một lúc lâu, mới theo bản năng dời ánh mắt đi, liếc nhìn ánh trăng thật đẹp hôm nau, còn có cách vị trí yến hội cách mình không xa, ánh đèn đang sáng lên, cùng âm nhạc du dương, tâm tình của anh rõ ràng có chút thoải mái, quay đầu, nhìn cô cười nói: “Tối nay, có thể để cho anh làm một hộ hoa sứ giả, đưa em đến buổi yến hội này không?”Anh nói xong, lạnh nhạt nhưng mong đợi nhìn cô.
“............” Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn về phía anh, khẽ cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng người, nhìn về phía cô, cười nói: “Có thể không?”
Đường Khả Hinh đầu tiên là nghiêng mặt, giống như cố ý suy nghĩ thêm một chút, liền mới không nhịn được cười, nhẹ đưa tay vòng qua tay anh, nhẹ nắm cánh tay kiên cố cứng rắn của người đàn ông này, lộ ra một chút bướng bỉnh, nghiêng mặt dịu dàng nói: “Có thể! Chỉ có thể để cho anh đi cùng em một đoạn đường, nhưng không thể trực tiếp đến đại sảnh yến hội, bởi vì Lão sư của em, thật sự không muốn em quá làm nổi! Nếu như để ông ấy thấy được tổng giám đốc Hoàn Cầu đưa em tới, ông ấy có thể sẽ nhốt em lại, mắng một trận rồi không thiếu đánh mấy roi đâu!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, không khịn được cười, hơi xoay người, hưởng thụ cô gái dịu dàng mà mình yêu, kéo cánh tay của mình, đón gió biển êm đềm, cùng với cô cất bước đi về phía trước......