Editor: Ngày Đẹp Tươi
Bóng đêm, mây đen dày đặc, vây quanh vầng trăng kia.
Tiếng sóng biển “Ào ào” truyền đến.
Cửa lớn phòng cảnh biển ầm ầm mở ra!!
Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh trong nháy mắt từ trong phòng đi ra, nét mặt căng thẳng, hai tròng mắt cường liệt run run kích động mà đau lòng... Hai tay cô vây quanh cổ Trang Hạo Nhiên, tùy ý anh mạnh thế ôm lấy người mình, cảm giác như đang bay lênc, dường như anh vẫn mang đến cho mình chút lãng mạn, lâng lâng, tối nay cô không chút che giấu mở to đôi mắt mơ màng mà nóng cháy bởi tác dụng của thuốc nhìn về phía anh, dù cho đôi mắt rưng rưng, cũng vẫn tăng thêm phần gợi cảm và say mê của cô...
Một cơn gió cường liệt bay đến!
Đuôi chiếc váy dài bằng vải lụa mỏng màu lam đậm kia từ từ bay lên, vén lên đôi chân dài trắng nõn gợi cảm kia, giày cao gót màu bạc cùng với đầu ngón chân màu da mê người, dải lụa mỏng lại nhẹ lướt qua gương mặt anh, như ngón tay thon ngọc của mỹ nhân đang nhẹ phẩy gò má anh, một trận mùi hương nồng đậm mê hoặc lòng người, truyền đến...
Trang Hạo Nhiên ngửi được mùi hương này, trong nháy mắt bị đánh trúng trái tim cúi đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng thở gấp dược lực càng lúc càng mãnh liệt, hai tròng mắt lại dần chuyển snag màu hồng, nhìn về phía anh.
Chiếc váy lụa mỏng, nhẹ nhàng bay lên, trong thế giới hai người, triền miên cùng chu toàn.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, lúc hai mắt nhu tình ái muội, đôi mắt đầy quyến rũ của anh tức khắc trở nên cướp đoạt cùng bá đạo, hai tay không tự chủ siết chặt lại, cách lớp váy lụa mềm mại, cũng có thể cảm nhận được lớp da thịt nóng bỏng của cô, tỏa ra mùi hương gợi cảm mà mê tình đến vậy, lại một cơn gió nhẹ nữa lướt qua, không chỉ cuốn lấy đuôi váy dài mê hoặc kia lên, thậm chí còn nhẹ phất lên dải lụa mỏng đeo ở cỏ của cô, mơ hồ có thể thấy được bộ ngực đầy đặn, như ẩn như hiện...
Thi Ngữ là nhân tài ưu tú tốt nghiệp nghị viện giáo dục lễ nghi châu Âu, đương nhiên không thể bảo thủ như những quản gia bình thường, tự có ánh mắt và thái độ thẩm mỹ của mình.
Tối nay dây đeo váy dài của Đường Khả Hinh, theo phong cách thiết kế của châu Âu, cũng không xuyên qua ngực...
Đường Khả Hinh mặt ửng đỏ, cảm giác được ánh mắt của anh, rơi vào ngực mình, liền có chút kìm lòng không được đưa cánh tay trắng tuyết, kéo mạnh cổ anh, mặt có chút xấu hổ dựa trên vai anh, lúc gió biển nhào tới, dải lụa mỏng kia lại đón gió nhẹ bay lên, Trang Hạo Nhiên cúi xuống, vừa vặn ở góc độ này của mình, có thể thấy rõ dưới bóng dải lụa màu lam là điểm hồng trên bầu ngực đầy đặn hoàn mỹ của cô...
Hai mắt anh trong nháy mắt có chút kịch liệt, nhìn cô.
Cô cũng hơi mở đôi mắt dịu dàng nhìn anh, có lẽ là dưới tác dụng của thuốc kích dục, hoặc có thể là xúc động, khiến cho cô nuốt nơi cổ họng, không hiểu sao muốn ngửa mặt, dán sát đôi môi đỏ mọng đầy đặn mê người của mình, muốn khẽ hôn lên môi mỏng của anh, Trang Hạo Nhiên ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt cô như vậy, cũng muốn cúi xuống hôn cô...
Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra!!
Vitas trước một bước nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, khẩn trương mà lạnh lùng kêu to: “Hạo Nhiên!!”
Hai người trong nháy mắt dừng lại, cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía thầy đã nhanh chóng đi ra, đi theo phía sau là Tô Thụy Kỳ, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Khương Vĩ cùng Đỗ Uy, cặp song sinh, Thi Ngữ tất cả mọi người đều đã dừng lại phía sau Trang Hạo Nhiên!!
Tô Thụy Kỳ trước một bước, bước qua bên người Vitas, nhanh chóng cởi áo khoác âu phục của mình, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, trong nháy mắt đắp lên người cô, lại thần tốc dùng lực đem cả người cô ôm tới!!
“Hạo Nhiên!!” Đường Khả Hinh thoáng cái tựa trong lòng Tô Thụy Kỳ, lại ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ!!
Trang Hạo Nhiên cũng mất mát cùng đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhưng cũng hiểu được cách làm của Tô Thụy Kỳ, nhưng vẫn không nén được xúc động muốn tiến lên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh...
“Hạo Nhiên!!” Vitas lập tức mặt lạnh cất bước, đứng giữa hai người, lại nghiêm túc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói thẳng: “Trận thi đấu lớn sắp tới, cô ấy nỗ lực lâu như vậy, chờ đến ngày hôm nay!! Con làm một trong những giám khảo, không thể xúc động! Để cho cô ấy đi đi! Lập tức cho cô ấy đi, nếu không, đợi một lát truyền thông qua đây, Jackson lại có đề tài để nói!”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ mà kiềm chế nhìn về phía thầy, hai tròng mắt run rẩy kích động, hai tay nắm chặt, cảm giác trong lòng hết đợt sóng này đến đợt sóng khác tuôn trào, nhưng cũng hiểu rằng, tạm thời không thể gặp mặt, anh rất mất mát đứng ở một bên...
Tô Thụy Kỳ ôm ngang Đường Khả Hinh, xoay người, nhìn người này mất mát như vậy, cũng không khỏi xúc động nhìn về phía anh, nói: “Bất qua mấy ngày này, nhịn một chút đi! Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Đường Khả Hinh điềm đạm đáng yêu cùng đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt ôn nhu đẫm lệ, nhưng cũng hiểu rằng lúc này, phải tách ra...
“Đi thôi!” Vitas nhanh chóng xoay người đi về phía trước, Tô Thụy Kỳ cũng ôm lấy Đường Khả Hinh xoay người đi về phía trước, cặp song sinh cùng mấy người Thi Ngữ cũng theo sau...
Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc ngẩng đầu, cấp thiết nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh tựa trong lòng Tô Thụy Kỳ, lại tiếp tục ngẩng đầu, đau lòng không nỡ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, muốn cho anh một chút tươi cười, những vẫn không cách nào ức chế được cảm giác đau lòng muốn ở cùng một chỗ.
Hai người cứ như vậy, tại hành lang xa hoa cảnh biển này, phương hướng trái ngược, cách càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại đuôi váy lam đậm mất mát, trong gió nhẹ tung bay lên...
Thời gian dừng lại!
Trang Hạo Nhiên vẫn nuốt nơi cổ họng, đứng tại chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh biến mất phía hành lang kia, nhớ tới vẻ mặt mất mát cùng đau lòng lúc cô vừa rời đi kia, nặng thở dốc...
Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hành, còn có Lâm Sở Nhai tức khắc cất bước tiến lên, đứng phía sai anh, gọi: “Lão đại!!”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi này, sắc mặt dần thu lại, hai tròng mắt lại trong nháy mắt bộc lộ vô hạn sát khí, ánh mắt sắc bén, dường như dao nhỏ, đầy giận dữ nhìn về một phía khác, từng câu từng chữ, trầm lãnh nói: “Tình hình thế nào?”
Lãnh Mặc Hàn tức khắc nhanh chóng nói: “Đỗ Uy cùng Khương Vĩ đã đuổi theo sát thủ người dạ hành! Hiện trường khách sạn đang có hai điểm có bom, hiện nay Thủ tướng đã cử chuyên gia phá bom đến, đang toàn lực tìm kiếm, và tiến hành phá gỡ! Hoắc Minh đã nhanh chóng dặn nhân viên, sơ tán khách!”
Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người, nhìn ngoài khơi sâu thẳm vô bờ phía trước, hai tròng mắt kịch liệt lóe ra, cắn răng trầm lãnh nói: “Hoàn Cầu mỗi lần nước sôi lửa bỏng, đều có Thủ tướng và Ủy viên Trương giúp đỡ! Đó là bởi vì chúng ta ấn theo quy luật của trò chơi!! Thế nhưng những người này, mỗi người đều phát điên, tổn thương chị và em gái tôi, còn đem em trai còn trong bụng mẹ tôi vô hình giết chết!! Hôm nay lại còn muốn hủy hoại sự thuần khiết của Khả Hinh, đoạn tuyệt người nối dõi Hoàn Cầu chúng ta! Không thể nhịn được nữa!”
Lãnh Mặc Hàn nghe Trang Hạo Nhiên nói trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn anh!
Mấy người Tô Lạc Hoành cũng trong nháy mắt nghe ra ý tứ của những lời này, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đứng trước hành lang!!
Trang Hạo Nhiên phẫn nộ như cuồng sư, hai tròng mắt sắc bén, cắn chặt răng nhanh chóng phân phó: “Lập tức cử người đem Tần Vĩ Nghiệp thẩm tra kỹ lưỡng cho tôi, đem những quan chức công ty cùng hắn cấu kết chiêu dẫn ra, tôi muốn từng người một trong bọn chúng hung hăng mà vạch trần ra!! Qua nhiều năm như vậy, tôi đè nén, chưa từng vội vàng ra tay! Nhưng có một vài người, vốn muốn tự sát! Tôi đương nhiên muốn thành toàn cho bọn chúng!!”
Anh tối nay là thực sự tức giận, lửa nơi lồng ngực như muốn nổ tung, nắm đấm trong nháy mắt lại càng siết chặt, hai tròng mắt rét lạnh lóe ra!!
“Tôi biết phải làm gì rồi!!” Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt cùng với một vài quản lý sự vụ kinh tế chủ yếu của Hoàn Á, tức khắc nói: “Chúng tôi lập tức rút lại tiền vốn Hoàn Cầu, đem tiền vốn bí mật điều động về nước, cho chúng tôi ba ngày! Chúng tôi sẽ cắt đứt yết hầu bọn chúng!”
“Chuyện này... Tôi phải từ từ cùng bọn chúng đấu!! Nhìn xem cuối cùng, người không tuân thủ quy luật trò chơi, sẽ có kết quả gì!!” Trang Hạo Nhiên lại phẫn nộ nghiêng mặt, hai tròng mắt tràn đầy sát khí phẫn hận, nói: “Hiện tại có một việc quan trọng hơn cần phải làm!”
Mọi người nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nắm chặt nắm đấm, tiếng rắc rắc vang lên, ngửa mặt thở dốc, lóe ra ánh mắt bén nhọn, cắn răng nói: “Bắt Như Mạt!!”
***
Đại sảnh khách sạn Á Châu!
Đỗ Uy cùng Khương Vĩ đã đuổi theo đám người dạ hành, còn Thanh Bình cùng Mỹ Linh đang nhanh chóng chạy tới bệnh viện bắt Kỳ Gia Minh, Lãnh Mặc Hàn tức khắc lại dẫn Tiêu Yên cùng Giang Thành, nhanh chóng phái người, thần tốc đi ra bên ngoài khách sạn, thề chết cũng phải bắt được Như Mạt!! Chuyên gia phá bom bên phòng ăn Hải Dương, đang bắt đầu mặc trang phục phòng ngừa bom nổ rất nặng, đội nón che đầu màu đen, nhìn huấn luyện viên từ câu lạc bộ Á Châu cử đến, đang lặn xuống đáy nước, theo chỉ thị, bắt đầu vươn hai tay nhẹ đào cát nhuyễn, quả nhiên thấy đèn một quả bom đang lóe lên sắc đỏ, mặt trên thời gian, còn lại khoảng ba phút, cô ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn về phía đám người tổng quản lý!!
Hoắc Minh cũng khẩn trương đứng bên ngoài thủy cung, khẩn trương cùng nghi ngờ nhìn cô!
Tầng lầu phụ, khu vực xem bạch hổ!
Phương Di dừng bước chân, nhíu mày dừng trước lớp thủy tinh công nghiệp khu bạch hổ, nhẹ ấn tai nghe nói: “Ba phút?”
“Vâng!!”
Phương Di trực tiếp đè điện thoại xuống, lại xoay người, nhìn nhân viên kiểm tra, đang cầm trong tay thiết bị, bắt đầu hướng về phía xung quanh khu thưởng thức bạch hổ chừng ba trăm mét vuông, tìm kiếm tín hiệu của bom, nhưng bọn họ đi tới đi lui, đều phát hiện thiết bị kiểm tra này lúc sáng lên, lúc lại ẩn, bọn họ nhíu mày nghĩ rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Xung quanh khách mời, đã được nhân viên khách sạn mỉm cười xin chỉ thị mời ra ngoài, Từ Trạch Minh đứng chờ một bên, cũng khẩn trương đến mức đổ mồ hôi...
Phương Di đứng ngay chính giữa, bình tĩnh nhìn một con bạch hổ lớn nhất trong đó, đang bộc lộ thú tính sát khí vô hạn, mắt lộ ra ánh nhìn tàn nhẫn, cô lạnh lùng phân phó thuộc hạ, nói: “Đừng! Ta biết bom ở đâu!”
Hai viên cảnh sát lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Di kỳ quái nói: “Ở đâu? Rất kỳ quái thiết bị dò tìm cỡ nhỏ này khó khăn như vậy! Quả thứ nhất, quả thứ hai đều tìm ra, còn có một quả nữa thực sự phân tích không ra số liệu!”
Phương Di trực tiếp nâng cằm, nhìn về phía con hổ đnag nhàn nhã di chuyển kia, hai mắt sắc bén chợt lóe nói: “Ở trong bụng hổ!”
“Hả?” Mọi người khiếp sợ kêu lên!
Bóng đêm, mây đen dày đặc, vây quanh vầng trăng kia.
Tiếng sóng biển “Ào ào” truyền đến.
Cửa lớn phòng cảnh biển ầm ầm mở ra!!
Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh trong nháy mắt từ trong phòng đi ra, nét mặt căng thẳng, hai tròng mắt cường liệt run run kích động mà đau lòng... Hai tay cô vây quanh cổ Trang Hạo Nhiên, tùy ý anh mạnh thế ôm lấy người mình, cảm giác như đang bay lênc, dường như anh vẫn mang đến cho mình chút lãng mạn, lâng lâng, tối nay cô không chút che giấu mở to đôi mắt mơ màng mà nóng cháy bởi tác dụng của thuốc nhìn về phía anh, dù cho đôi mắt rưng rưng, cũng vẫn tăng thêm phần gợi cảm và say mê của cô...
Một cơn gió cường liệt bay đến!
Đuôi chiếc váy dài bằng vải lụa mỏng màu lam đậm kia từ từ bay lên, vén lên đôi chân dài trắng nõn gợi cảm kia, giày cao gót màu bạc cùng với đầu ngón chân màu da mê người, dải lụa mỏng lại nhẹ lướt qua gương mặt anh, như ngón tay thon ngọc của mỹ nhân đang nhẹ phẩy gò má anh, một trận mùi hương nồng đậm mê hoặc lòng người, truyền đến...
Trang Hạo Nhiên ngửi được mùi hương này, trong nháy mắt bị đánh trúng trái tim cúi đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng thở gấp dược lực càng lúc càng mãnh liệt, hai tròng mắt lại dần chuyển snag màu hồng, nhìn về phía anh.
Chiếc váy lụa mỏng, nhẹ nhàng bay lên, trong thế giới hai người, triền miên cùng chu toàn.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, lúc hai mắt nhu tình ái muội, đôi mắt đầy quyến rũ của anh tức khắc trở nên cướp đoạt cùng bá đạo, hai tay không tự chủ siết chặt lại, cách lớp váy lụa mềm mại, cũng có thể cảm nhận được lớp da thịt nóng bỏng của cô, tỏa ra mùi hương gợi cảm mà mê tình đến vậy, lại một cơn gió nhẹ nữa lướt qua, không chỉ cuốn lấy đuôi váy dài mê hoặc kia lên, thậm chí còn nhẹ phất lên dải lụa mỏng đeo ở cỏ của cô, mơ hồ có thể thấy được bộ ngực đầy đặn, như ẩn như hiện...
Thi Ngữ là nhân tài ưu tú tốt nghiệp nghị viện giáo dục lễ nghi châu Âu, đương nhiên không thể bảo thủ như những quản gia bình thường, tự có ánh mắt và thái độ thẩm mỹ của mình.
Tối nay dây đeo váy dài của Đường Khả Hinh, theo phong cách thiết kế của châu Âu, cũng không xuyên qua ngực...
Đường Khả Hinh mặt ửng đỏ, cảm giác được ánh mắt của anh, rơi vào ngực mình, liền có chút kìm lòng không được đưa cánh tay trắng tuyết, kéo mạnh cổ anh, mặt có chút xấu hổ dựa trên vai anh, lúc gió biển nhào tới, dải lụa mỏng kia lại đón gió nhẹ bay lên, Trang Hạo Nhiên cúi xuống, vừa vặn ở góc độ này của mình, có thể thấy rõ dưới bóng dải lụa màu lam là điểm hồng trên bầu ngực đầy đặn hoàn mỹ của cô...
Hai mắt anh trong nháy mắt có chút kịch liệt, nhìn cô.
Cô cũng hơi mở đôi mắt dịu dàng nhìn anh, có lẽ là dưới tác dụng của thuốc kích dục, hoặc có thể là xúc động, khiến cho cô nuốt nơi cổ họng, không hiểu sao muốn ngửa mặt, dán sát đôi môi đỏ mọng đầy đặn mê người của mình, muốn khẽ hôn lên môi mỏng của anh, Trang Hạo Nhiên ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt cô như vậy, cũng muốn cúi xuống hôn cô...
Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra!!
Vitas trước một bước nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, khẩn trương mà lạnh lùng kêu to: “Hạo Nhiên!!”
Hai người trong nháy mắt dừng lại, cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía thầy đã nhanh chóng đi ra, đi theo phía sau là Tô Thụy Kỳ, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Khương Vĩ cùng Đỗ Uy, cặp song sinh, Thi Ngữ tất cả mọi người đều đã dừng lại phía sau Trang Hạo Nhiên!!
Tô Thụy Kỳ trước một bước, bước qua bên người Vitas, nhanh chóng cởi áo khoác âu phục của mình, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, trong nháy mắt đắp lên người cô, lại thần tốc dùng lực đem cả người cô ôm tới!!
“Hạo Nhiên!!” Đường Khả Hinh thoáng cái tựa trong lòng Tô Thụy Kỳ, lại ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ!!
Trang Hạo Nhiên cũng mất mát cùng đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhưng cũng hiểu được cách làm của Tô Thụy Kỳ, nhưng vẫn không nén được xúc động muốn tiến lên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh...
“Hạo Nhiên!!” Vitas lập tức mặt lạnh cất bước, đứng giữa hai người, lại nghiêm túc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói thẳng: “Trận thi đấu lớn sắp tới, cô ấy nỗ lực lâu như vậy, chờ đến ngày hôm nay!! Con làm một trong những giám khảo, không thể xúc động! Để cho cô ấy đi đi! Lập tức cho cô ấy đi, nếu không, đợi một lát truyền thông qua đây, Jackson lại có đề tài để nói!”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ mà kiềm chế nhìn về phía thầy, hai tròng mắt run rẩy kích động, hai tay nắm chặt, cảm giác trong lòng hết đợt sóng này đến đợt sóng khác tuôn trào, nhưng cũng hiểu rằng, tạm thời không thể gặp mặt, anh rất mất mát đứng ở một bên...
Tô Thụy Kỳ ôm ngang Đường Khả Hinh, xoay người, nhìn người này mất mát như vậy, cũng không khỏi xúc động nhìn về phía anh, nói: “Bất qua mấy ngày này, nhịn một chút đi! Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Đường Khả Hinh điềm đạm đáng yêu cùng đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi mắt ôn nhu đẫm lệ, nhưng cũng hiểu rằng lúc này, phải tách ra...
“Đi thôi!” Vitas nhanh chóng xoay người đi về phía trước, Tô Thụy Kỳ cũng ôm lấy Đường Khả Hinh xoay người đi về phía trước, cặp song sinh cùng mấy người Thi Ngữ cũng theo sau...
Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc ngẩng đầu, cấp thiết nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh tựa trong lòng Tô Thụy Kỳ, lại tiếp tục ngẩng đầu, đau lòng không nỡ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, muốn cho anh một chút tươi cười, những vẫn không cách nào ức chế được cảm giác đau lòng muốn ở cùng một chỗ.
Hai người cứ như vậy, tại hành lang xa hoa cảnh biển này, phương hướng trái ngược, cách càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại đuôi váy lam đậm mất mát, trong gió nhẹ tung bay lên...
Thời gian dừng lại!
Trang Hạo Nhiên vẫn nuốt nơi cổ họng, đứng tại chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh biến mất phía hành lang kia, nhớ tới vẻ mặt mất mát cùng đau lòng lúc cô vừa rời đi kia, nặng thở dốc...
Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hành, còn có Lâm Sở Nhai tức khắc cất bước tiến lên, đứng phía sai anh, gọi: “Lão đại!!”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi này, sắc mặt dần thu lại, hai tròng mắt lại trong nháy mắt bộc lộ vô hạn sát khí, ánh mắt sắc bén, dường như dao nhỏ, đầy giận dữ nhìn về một phía khác, từng câu từng chữ, trầm lãnh nói: “Tình hình thế nào?”
Lãnh Mặc Hàn tức khắc nhanh chóng nói: “Đỗ Uy cùng Khương Vĩ đã đuổi theo sát thủ người dạ hành! Hiện trường khách sạn đang có hai điểm có bom, hiện nay Thủ tướng đã cử chuyên gia phá bom đến, đang toàn lực tìm kiếm, và tiến hành phá gỡ! Hoắc Minh đã nhanh chóng dặn nhân viên, sơ tán khách!”
Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người, nhìn ngoài khơi sâu thẳm vô bờ phía trước, hai tròng mắt kịch liệt lóe ra, cắn răng trầm lãnh nói: “Hoàn Cầu mỗi lần nước sôi lửa bỏng, đều có Thủ tướng và Ủy viên Trương giúp đỡ! Đó là bởi vì chúng ta ấn theo quy luật của trò chơi!! Thế nhưng những người này, mỗi người đều phát điên, tổn thương chị và em gái tôi, còn đem em trai còn trong bụng mẹ tôi vô hình giết chết!! Hôm nay lại còn muốn hủy hoại sự thuần khiết của Khả Hinh, đoạn tuyệt người nối dõi Hoàn Cầu chúng ta! Không thể nhịn được nữa!”
Lãnh Mặc Hàn nghe Trang Hạo Nhiên nói trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn anh!
Mấy người Tô Lạc Hoành cũng trong nháy mắt nghe ra ý tứ của những lời này, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đứng trước hành lang!!
Trang Hạo Nhiên phẫn nộ như cuồng sư, hai tròng mắt sắc bén, cắn chặt răng nhanh chóng phân phó: “Lập tức cử người đem Tần Vĩ Nghiệp thẩm tra kỹ lưỡng cho tôi, đem những quan chức công ty cùng hắn cấu kết chiêu dẫn ra, tôi muốn từng người một trong bọn chúng hung hăng mà vạch trần ra!! Qua nhiều năm như vậy, tôi đè nén, chưa từng vội vàng ra tay! Nhưng có một vài người, vốn muốn tự sát! Tôi đương nhiên muốn thành toàn cho bọn chúng!!”
Anh tối nay là thực sự tức giận, lửa nơi lồng ngực như muốn nổ tung, nắm đấm trong nháy mắt lại càng siết chặt, hai tròng mắt rét lạnh lóe ra!!
“Tôi biết phải làm gì rồi!!” Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt cùng với một vài quản lý sự vụ kinh tế chủ yếu của Hoàn Á, tức khắc nói: “Chúng tôi lập tức rút lại tiền vốn Hoàn Cầu, đem tiền vốn bí mật điều động về nước, cho chúng tôi ba ngày! Chúng tôi sẽ cắt đứt yết hầu bọn chúng!”
“Chuyện này... Tôi phải từ từ cùng bọn chúng đấu!! Nhìn xem cuối cùng, người không tuân thủ quy luật trò chơi, sẽ có kết quả gì!!” Trang Hạo Nhiên lại phẫn nộ nghiêng mặt, hai tròng mắt tràn đầy sát khí phẫn hận, nói: “Hiện tại có một việc quan trọng hơn cần phải làm!”
Mọi người nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nắm chặt nắm đấm, tiếng rắc rắc vang lên, ngửa mặt thở dốc, lóe ra ánh mắt bén nhọn, cắn răng nói: “Bắt Như Mạt!!”
***
Đại sảnh khách sạn Á Châu!
Đỗ Uy cùng Khương Vĩ đã đuổi theo đám người dạ hành, còn Thanh Bình cùng Mỹ Linh đang nhanh chóng chạy tới bệnh viện bắt Kỳ Gia Minh, Lãnh Mặc Hàn tức khắc lại dẫn Tiêu Yên cùng Giang Thành, nhanh chóng phái người, thần tốc đi ra bên ngoài khách sạn, thề chết cũng phải bắt được Như Mạt!! Chuyên gia phá bom bên phòng ăn Hải Dương, đang bắt đầu mặc trang phục phòng ngừa bom nổ rất nặng, đội nón che đầu màu đen, nhìn huấn luyện viên từ câu lạc bộ Á Châu cử đến, đang lặn xuống đáy nước, theo chỉ thị, bắt đầu vươn hai tay nhẹ đào cát nhuyễn, quả nhiên thấy đèn một quả bom đang lóe lên sắc đỏ, mặt trên thời gian, còn lại khoảng ba phút, cô ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn về phía đám người tổng quản lý!!
Hoắc Minh cũng khẩn trương đứng bên ngoài thủy cung, khẩn trương cùng nghi ngờ nhìn cô!
Tầng lầu phụ, khu vực xem bạch hổ!
Phương Di dừng bước chân, nhíu mày dừng trước lớp thủy tinh công nghiệp khu bạch hổ, nhẹ ấn tai nghe nói: “Ba phút?”
“Vâng!!”
Phương Di trực tiếp đè điện thoại xuống, lại xoay người, nhìn nhân viên kiểm tra, đang cầm trong tay thiết bị, bắt đầu hướng về phía xung quanh khu thưởng thức bạch hổ chừng ba trăm mét vuông, tìm kiếm tín hiệu của bom, nhưng bọn họ đi tới đi lui, đều phát hiện thiết bị kiểm tra này lúc sáng lên, lúc lại ẩn, bọn họ nhíu mày nghĩ rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Xung quanh khách mời, đã được nhân viên khách sạn mỉm cười xin chỉ thị mời ra ngoài, Từ Trạch Minh đứng chờ một bên, cũng khẩn trương đến mức đổ mồ hôi...
Phương Di đứng ngay chính giữa, bình tĩnh nhìn một con bạch hổ lớn nhất trong đó, đang bộc lộ thú tính sát khí vô hạn, mắt lộ ra ánh nhìn tàn nhẫn, cô lạnh lùng phân phó thuộc hạ, nói: “Đừng! Ta biết bom ở đâu!”
Hai viên cảnh sát lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Di kỳ quái nói: “Ở đâu? Rất kỳ quái thiết bị dò tìm cỡ nhỏ này khó khăn như vậy! Quả thứ nhất, quả thứ hai đều tìm ra, còn có một quả nữa thực sự phân tích không ra số liệu!”
Phương Di trực tiếp nâng cằm, nhìn về phía con hổ đnag nhàn nhã di chuyển kia, hai mắt sắc bén chợt lóe nói: “Ở trong bụng hổ!”
“Hả?” Mọi người khiếp sợ kêu lên!