Ngày một tháng tư, lúc không giờ.
Hiểu Vĩ và Hác Hảo đang bận rộn ở Thần Nông Giá.
Mặc dù không ít bằng hữu và khách nhân đưa ra ý kiến, với tay nghề của Hác Hảo thì nên mở một nhà hàng mới đúng, nếu không vì đồ ăn của Hác Hảo, khách nhân phải chạy đến quán bar này ăn cũng thật tội họ quá. Vì cái gì lại tội, đương nhiên là bởi vì mỗi ngày bar đều đông nghịt khách. Rất nhiều người phải gọi điện thoại hẹn trước, lần đầu tiên có người nghe nói đến quán bar mà còn phải đặt chỗ.
Chính là, chỉ cần chuyện gì liên quan đến Hác Hảo là đại lão bản của quán, một kẻ có lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt, khó chơi vô cùng, Triệu Hiểu Vĩ, nhất nhất đem mọi ý kiến phủ quyết hết.
Muốn hỏi lý do ư? Hắn chỉ lẩm bẩm - Bởi vì lão tử khó chịu!
Mỗi ngày bất quá chỉ có hai mươi bốn giờ, các ngươi còn muốn cướp đoạt lão bà của ta thêm bao nhiêu nữa, có phải là hết muốn sống rồi không? Đến bar ăn cơm một lát ta còn đồng ý chứ ...!
Sau khi Hác Hảo biết cũng chỉ là cười trừ. Hắn không có nhiều tham vọng, cuộc sống hiện tại đã khiến hắn mãn nguyện lắm rồi, mỗi tuần làm khoảng ba bốn đêm, ở công ty tài chính của Hiểu Vĩ cỡ một hai ngày, thời gian rảnh ban ngày dùng để bồi Nhạc Nhạc (con của Trương Lãng, bạn hai người), sắp xếp thời gian như vậy đối với Hác Hảo đã là ổn.
Sẽ có người kỳ quái hỏi vì sao Hác Hảo phải có một hai ngày ở công ty tài chính của Hiểu Vĩ, hắn ở đó để học tập cách kinh doanh chăng? Đáp án đương nhiên là -- không phải.
Đối với Hác Hảo: ngoại trừ học nấu ăn, ngoài ra tất cả đều không có hứng thú. Cho nên, hắn tự nhiên không phải ở công ty tài chính học kinh doanh. Rốt cuộc hắn ở công ty "Phi Thiên" để làm gì?
Đáp án là -- "bồi" Hiểu Vĩ!
Hiểu Vĩ không thể cả ngày đều bám ở Thần Nông giá mà xử lý tất cả công việc, một số công việc trọng yếu vẫn bắt buộc phải xử lý ở Phi Thiên. Nhưng có điều ... so sánh việc kinh doanh với Hác Hảo, hắn lại thấy luyến tiếc lão bà yêu dấu của mình hơn.
Hác Hảo không thích, Hiểu Vĩ liền khóc nháo với Hác Hảo, nói cái gì là mình có bao nhiêu tịch mịch, bao nhiêu khổ sở, chịu không nổi, cái gì mà mặc kệ công việc, nhìn đến ai cũng muốn phát hỏa.
Hơn nữa toàn thể nhân viên công ty Phi Thiên đều hướng Hác Hảo khẩn cầu, bất luận thế nào, đều thỉnh mời cả hai cùng đi làm chung. Nếu không cả bọn sẽ từ chức tập thể, Hác Hảo mới hiểu được tính "nghiêm trọng" của vấn đề, đành phải "bồi" Hiểu Vĩ cùng đi làm.
Hiểu Vĩ thật sự rất dính Hác Hảo, phải nói là một phút cũng không rời. Đến nước này Hác Hảo cũng gần như chịu không nổi, đang tính toán lần thứ N bỏ nhà trốn đi.
Rạng sáng.
"A Hảo, chuyện còn lại giao bọn họ làm đi. Chúng ta về trước được không? Sáng mai anh còn một hội nghị quan trọng." Hiểu Vĩ thăm dò tiến vào phòng bếp nói với Hác Hảo.
"Còn nhiều yêu cầu lắm... không xong được, anh đi về trước đi." Hác Hảo cũng không quay đầu lại nói.
Hiểu Vĩ bắt đầu sinh khí. - Ta muốn đóng cửa Thần Nông Giá ... Hác Hảo chỉ biết lo nấu ăn, chẳng thèm để ý đến ta. Ta thuê nhiều đầu bếp đến vậy để làm gì chứ???
"Tiểu Tào, Tiểu Đường, các cậu làm mấy cái yêu cầu kế tiếp của Hác Hảo đi. Hác đại đầu bếp phải về." Đại lão bản nghiêm mặt ra lệnh.
Chờ Hác Hảo mặt mài giận dữ đi đến, Hiểu Vĩ lập tức cười hì hì, nói nhỏ vào lỗ tai lão bà: "Lão bà à, đồ ăn đều là do em nấu, vậy em để hai đầu bếp kia làm gì?"
"Nếu lỡ bọn họ cảm thấy mình ở Thần Nông giá làm việc mà không được người ta trọng dụng sẽ dễ sinh ra tự ti, cảm thấy không thoải mái mà từ chức nga... Em muốn bọn họ lại vất vả chạy ra ngoài kiếm chỗ khác làm việc nữa sao?"
"A! Em không nghĩ đến chuyện đó! Vậy phải làm sao bây giờ ..." Hác Hảo thần tình lo lắng.
Hiểu Vĩ nhún nhún vai: "Đưa phần lớn yêu cầu của khách chia bớt cho hai người đó là được a!"
"Nhưng mà ... rất nhiều khách chỉ đích danh em làm ..."
"Bọn họ ăn không phân biệt được đâu!"
Lão bà của ta là gì mà để các người chỉ tên chứ? Ngày mai kêu phục vụ trong bar nói, gọi đồ ăn không được yêu cầu chỉ tên đầu bếp. Thật sự là tức chết ta mà. Ta chịu đủ rồi. Lão bà là của ta, bar cũng là của ta, chọc giận lão tử, lão tử không mở cửa bán luôn!
"Thật sao?" Vẻ mặt Hác Hảo nghi hoặc.
"Thật! Tin anh! Đến đây, anh giúp em thay đồ, chúng ta về nhà. Mà em cứ để thế đi về anh cũng không ngại đâu, hắc hắc. A Hảo, anh không ngại cùng em làm khi đang mặc đồng phục đâu..."
Hác Hảo tuy rằng đã sống chung với Hiểu Vĩ nhiều năm, đối với hành vi cứ mở miệng ra là quấy rối tình dục của Hiểu Vĩ cũng đã sớm quen thuộc, chính là mỗi lần nghe hắn nói vẫn không nhịn được trừng mắt cảnh cáo.
Hai giờ sáng.
Hai người cùng tẩy uyên ương dục. (tắm chung)
Từ sau khi đi suối nước nóng về, Hác Hảo trở nên mê thượng ôn tuyền, cho nên Hiểu Vĩ sai người cải tạo phòng tắm trong khu nhà cao cấp của hắn, làm sao khiến Hác Hảo càng thêm thoải mái hưởng thụ lạc thú tắm rửa, đương nhiên cũng thuận tiện giúp hắn làm một tí chuyện xấu.
Ban đầu, Hác Hảo khi tắm còn đuổi Hiểu Vĩ ra ngoài.
Nhưng sau năm lần bảy lượt cứ bị quấy nhiễu nên Hác Hảo cũng dần lười đuổi. Nhiều khi tâm tình vui vẻ, Hác Hảo còn để Hiểu Vĩ vào tắm chung mà không nói gì.
Hiện tại, Hiểu Vĩ đang giúp Hác Hảo mát xa ... bằng chính cơ thể mình.
Ba giờ sáng.
Hai người đang ở trên giường.
Miệng luôn nói sáng mai có buổi hội nghị quan trọng, bằng mọi cách ép Hác Hảo về nhà thật sớm với hắn, bây giờ lại đang cố gắng "phấn đấu"! Hiển nhiên hắn đã quên bén mất hội nghị ngày mai rồi.
Hác Hảo lúc đầu cũng không hứng trí, nhưng nghĩ đến đêm qua Hiểu Vĩ đã cố nhẫn nại quay về làm bé ngoan, để cho chính mình đang quá mệt mỏi được bình yên đi vào giấc ngủ, nên đành mở hai tay, ôm cổ nam nhân đang sờ sờ liếm liếm ở trên người mình kéo vào lồng ngực.
Dù sao, hai người sống chung phải biết khiêm nhượng và bao dung một chút.
Nhờ công Hiểu Vĩ ra sức cày cấy khai phá, Hác Hảo nhanh chóng cảm nhận được khoái cảm, toàn thân không thể khống chế, cùng người trong lòng rơi vào vực sâu dục vọng ...
Ba giờ ba mươi phút sáng.
Trong phòng ngủ, vẫn tràn ngập tiếng thở dốc như cũ, đôi khi cũng phát ra vài câu đứt quãng, bởi vì không thể chống đỡ được khoái cảm mà sinh ra tiếng nức nở mỏng manh.
Bốn giờ sáng.
Triệu Hiểu Vĩ đem chiếc khăn đã được vắt nước ấm, nhẹ nhàng giúp A Hảo lau sạch dấu vết chất lỏng mà hắn để lại cho Hác Hảo, nhất là nơi hậu nguyệt của lão bà, cẩn thận mà ôn nhu lau sạch thứ đã bắn vào.
A Hảo bị làm cho khó chịu, nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị nam nhân đè lại. Ghé vào tai thì thầm dịu dàng, trên tay lại không có một giây đình chỉ, bởi vì hắn biết nếu cứ để nguyên tinh dịch ở trong cơ thể Hác Hảo, ngày mai A Hảo nhất định sẽ bị tiêu chảy. Cùng sống chung suốt sáu năm, hắn đối với cơ thể Hác Hảo chính là nắm rõ đến nhất thanh nhị sở.
A Hảo nhỏ giọng rên rỉ. Tuy rằng biết Hiểu Vĩ vì lo cho hắn, muốn tốt cho hắn nhưng làm thế nào cũng không thể quen được. Muốn tự mình làm, Hiểu Vĩ lại nhất định không chịu, có lẽ là bản thân quá đa nghi, nhưng thế nào cũng cảm thấy được dường như Hiểu Vĩ đối với chuyện này lại tràn ngập hứng thú, suốt sáu năm cũng không thấy chán, thậm chí là còn hứng trí đến không biết mệt.
Nam nhân nghe tiếng Hác Hảo rên rỉ, trong bụng bắt đầu từng đợt co rút.
"Hảo ........." Âm thanh tràn ngập tình dục, động tác ngón tay lúc đầu là thong thả, dần dần biến thành nhu lộng. Hắn biết, khi cao trào đã qua, chính là lúc cơ thể a Hảo trở nên dị thường mẫn cảm, dễ bị khiêu khích. Có lẽ, đêm nay hắn còn có cơ hội ...
Hác Hảo rốt cuộc chịu không nổi, nhỏ giọng cầu xin Hiểu Vĩ đêm nay đừng làm nữa, hắn muốn ngủ.
Nhịn xuống ý muốn kích tình đang tiếp tục dâng lên, Hiểu Vĩ cười cười, hôn lên mặt Hác Hảo một cái: "Ngoan, ngủ đi. Đêm nay không làm nữa."
Hác Hảo lúc này mới an tâm nhắm mắt, giao phó bản thân cho đối phương.
Năm giờ sáng.
Hai người tiến nhập mộng đẹp.
Kẹp chặt đùi Hác Hảo, ở trên cơ đùi của Hác Hảo mãnh liệt ma xát, đến lúc nam nhân tiết ra được dục vọng , cảm thấy thật sự mỹ mãn. Hắn âu yếm ôm ái nhân, vùi đầu vào cổ Hác Hảo, làm cho lão bà cùng hắn trò chơi tình ái giữa đêm ... Chuyện này Hiểu Vĩ tuyệt đối không dám nói ra.
Sáu giờ sáng.
Hai người ngủ thật sự ngon.
Tư thế thoáng cái cải biến, Hác Hảo ôm phần eo Hiểu Vĩ, đầu thì nằm trong lòng ngực hắn, miệng thoáng hé mở tựa như trẻ con.
Bảy giờ sáng.
Thành phố đã bắt đầu hoạt động của một ngày mới.
Chính là thanh âm ồn ào buổi sáng sớm cũng không thể truyền nổi vào trong tai hai người.
Tám giờ sáng.
Đầu óc Hiểu Vĩ bắt đầu hoạt động. Nhưng hắn cự tuyệt tỉnh lại!
Theo bản năng ôm sát ái nhân vào lòng, cảm giác ấm áp, tiếp tục cùng Hác Hảo ngủ.
Chín giờ sáng.
Cuối cùng không quên mười giờ rưỡi có một hội nghị trọng yếu đang chờ, Hiểu Vĩ đành không tình nguyện, thật cẩn thận chú ý không để ái nhân trong lòng tỉnh giấc, từ từ bò khỏi giường.
Rời giường là chuyện thứ nhất, đương nhiên tiếp theo phải đi vệ sinh. Hác Hảo rất ít khi nào cùng hắn sáng sớm làm tình, cho nên trừ bỏ một số nhu cầu sinh lý tất yếu, buổi sáng đại bộ phận Hiểu Vĩ đều là tự ở nhà vệ sinh giải quyết "nhu cầu".
Mười giờ sáng.
Hác Hảo ăn điểm tâm do Hiểu Vĩ làm, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm hai câu với hắn, tốc độ của Hiểu Vĩ cũng không nhanh không chậm, tựa hồ như không lo chuyện bị muộn giờ họp.
Buổi sáng của bọn họ đều như thế, bình thản mà lại an tĩnh, thường thường có vài tiếng cười khẽ chen vào.
Mười một giờ sáng.
Hiểu Vĩ ở phòng họp.
Hác Hảo ngồi trong phòng tổng giám đốc, chơi đùa cùng tiểu Nhạc Nhạc.
Lúc ra khỏi nhà, Hác Hảo thuận tiện mang theo Nhạc Nhạc, do buổi chiều có việc nên hắn không có thời gian chơi đùa cùng tiểu bảo bảo.
Tiểu Nhạc Nhạc đã gần bốn tuổi, đúng là thời điểm siêu đáng yêu, càng lớn má phấn hồng hồng, đụng một cái liền cười khanh khách, bộ dáng đáng yêu không chịu nổi, ngoại trừ tên Triệu Hiểu Vĩ ngay cả đứa nhỏ cũng ăn dấm chua thì đây đúng là đứa trẻ ai gặp đều thích!
Giữa trưa mười hai giờ.
Mang theo lão bà cùng đứa nhỏ (cười), Hiểu Vĩ lái xe chở cả hai đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Hiểu Vĩ kỳ thực không thích ăn ngoài, nhất là khi được sống chung với một đại đầu bếp như Hác Hảo, đầu lưỡi tức thì bị dưỡng phì, càng không dễ dùng cơm bên ngoài.
Nhưng tiểu mao đầu lại thích ăn đồ rác rưởi ở ngoài, gặp Hác Hảo còn sủng nó lên trời nên không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của nó.
Hắn sao lại không sủng ta như vậy? - Nam nhân nghẹn họng, lầm bầm không dám nêu ý kiến.
"Sao con lại không thích ăn thịt ...Ngoan!" Hác Hảo vừa giúp tiểu bảo bảo uống nước vừa hỏi nó.
"Được rồi. Con có muốn ăn một chút thịt bò không?" Nam nhân keo kiệt khó chịu cố ra vẻ đại nhân hỏi.
"Ha ha, vậy giao cho anh, anh giúp em gọi đi, không cần nhiều lắm. Em phải uy Nhạc Nhạc ăn cơm."
"Để anh uy là được, em ăn của em đi. Nhìn em xem, dưỡng em suốt sáu năm mà chẳng thấy em có thêm chút da thịt nào." Hắn tranh thủ nhéo một cái trên mặt Hác Hảo, rồi chạy nhanh đi gọi phục vụ trước khi Hác Hảo nổi giận.
"Ba ba, lêu!" Vật nhỏ đối với Hiểu Vĩ cười ha ha, làm động tác xấu hổ.
"Này, cái kiểu này là học được từ đâu chứ, khẳng định là không tốt rồi, phải giáo lại mới được." Liếc ngang tiểu tử đang kiêu ngạo nhìn hắn, Hiểu Vĩ bất mãn nói, hắn vốn đã rất bất mãn với phươnng thức giáo dục của Trương gia.
"Là trên TV đó. Tiểu Nhạc Nhạc quả thực rất thông minh!" Thơm trên mặt Nhạc Nhạc một cái, Hác Hảo vui vẻ cười rộ lên.
Nhìn Hác Hảo cười, Hiểu Vĩ cũng bất giác ngây ngô hé miệng cười.
Nhạc Nhạc nhìn thấy hai người tự dưng mạc danh kỳ diệu cười, cũng há mồm cười khanh khách, nhất thời, cả nhà ba người tạo thành một bức tranh hạnh phúc.
"Hiểu Vĩ! Thật trùng hợp! Đã lâu không gặp!" Thanh âm trong trẻo của một thanh niên vang lên.
Cả nhà ba người cùng quay nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói.
"Anh còn nhớ em không? Tiểu Lãm đây a. Em từng học chung với anh hồi ở Mỹ đó." Một thanh niên trẻ tuổi diện mạo tuấn tú rất nhiệt tình chạy lại vỗ vỗ bả vai Hiểu Vĩ.
"A, là Tiểu Lãm a. Anh cứ ngỡ là ai. Sao? Học xong rồi?" Hiểu Vĩ theo sâu trong trí nhớ đào ra tư liệu của thanh niên, mặt tươi cười nói.
"Đúng vậy, năm nay mới vừa học xong thạc sĩ, không muốn ở lại nữa. Hiểu Vĩ, em ở bên đó rất nhớ anh. Em gửi nhiều thư cho anh như vậy, anh sao lại một lá thư cũng không hồi âm cho em? Làm hại em cứ lo lắng lung tung. Đúng rồi, tối nay anh có rảnh không? Đi chơi mừng chúng ta hội ngộ". Thanh niên không xem ai ra gì, giữa nơi công cộng biểu đạt nỗi lòng với Hiểu Vĩ.
Thảm! Hác Hảo sẽ hiểu lầm thôi.
Trong lòng nam nhân gấp đến độ muốn chết, nhưng ngoài mặt một chút cũng không biểu lộ, kiên cường trấn định nói: "Thực xin lỗi, tối nay anh không rảnh, anh đã có hẹn với vợ rồi. Đúng rồi, giới thiệu với em, người này chính là vợ của anh, Hác Hảo, anh cùng cậu ấy đã quen nhau tám năm, sống với nhau được sáu năm rồi. Ha ha ha, cũng coi như lão phu phụ đi."
"A Hảo, vị này chính là Tiểu Lãm. Là bạn của anh ở nước ngoài." Để nhấn mạnh giải thích, hắn lại đế thêm một câu: "Anh và cậu ấy cũng đã hơn mười năm không liên lạc."
Ngụ ý: lão bà, ta cho dù trước kia có làm cái gì, khả đều là do hồi còn trẻ lông bông, hơn nữa toàn là từ lúc chưa quen biết ngươi. Từ khi có ngươi, ta đã không còn đào hoa nữa. Ngươi tin tưởng ta a!
Hác Hảo ôm đứa nhỏ, nở nụ cười gật đầu với thanh niên, lấy ra một miếng khăn giấy, dùng bút viết lên mặt giấy: thực xin lỗi, tôi không nói được, cho nên sẽ không phiền cậu cùng Hiểu Vĩ tán gẫu.
A! Chết chắc rồi! Hác Hảo sinh khí!!! Ô ô ô! Chết tiệt XXXXXXXXXX!!! - Trong lòng đem Tiểu Lãm mắng đến không còn gì, Hiểu Vĩ sắp khóc đến nơi.
Lần này xong rồi, Hác Hảo chắc chắn ít nhất một tuần sẽ không thèm ở trên giường cùng ta. Hỏi ngươi như vậy làm sao mà ta sống đây!
Nhìn đến tờ giấy Hác Hảo đưa, nam nhân trong lòng hô không ổn. Bởi vì vài năm nay, mỗi khi A Hảo không muốn nói chuyện với hắn, sẽ dùng phương thức bút đàm. Vừa mới thấy Hác Hảo viết không muốn nói chuyện với hắn, để hắn cùng đối phương tự nhiên tán gẫu, hiển nhiên là đã muốn sinh khí nên không muốn gia nhập câu chuyện của cả hai.
Ô ô, ai tới cứu ta! Nhanh đưa tay Tang Môn thần này đuổi đi. Ta còn phải hống bảo bối nhà mình a...
Tang Mông thần cũng không dễ dàng rời đi như vậy. Vừa nghe Hiểu Vĩ thân mật giới thiệu Hác Hảo là vợ, trên mặt lộ vẻ không thể tin được, lại nhìn nhìn tiểu bảo bối trong ngực Hác Hảo. Nửa ngày mới nói ra được một câu: "Từ khi nào anh bắt đầu thích một lão già vậy? Còn mang theo đứa nhỏ nữa!"
Hác Hảo làm như không nghe thấy gì cả, chỉ lo chọc cười tiểu bảo bảo, đối hai người không thèm để ý.
Ta bất quá tranh không lại các ngươi, nói không bằng các ngươi, không cần để ý đến các ngươi là được, đúng vậy, ta là lão già đó, ngươi nói tất cả đều đúng!
"Ai nói tôi thích lão già? Tôi chỉ thích Hác Hảo! Trên toàn vũ trụ này tôi chỉ thương một mình cậu ấy! Tiểu Lãm, tái kiến!" Hiểu Vĩ không khách khí ra lệnh đuổi khách. Trừ bỏ lão bà của hắn, hắn không ngần ngại trở mặt với bất kì kẻ nào!
Buổi chiều.
Cố gắng kiếm cách giải thích với Hác Hảo, tên Tiểu Lãm kia chỉ là bạn trên giường trước kia với hắn, Hiểu Vĩ vẻ mặt làm lành vừa cười vừa hầu hạ Thái thượng chân nhân của hắn.
Thỉnh thoảng quan sát thần sắc của ái nhân, chờ thời điểm tốt để giải thích.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc thoạt nhìn đáng yêu hơn ngày thường rất nhiều.
"Ba ba, khóc khóc!" Tiểu Nhạc Nhạc mắt mở to, tay trát trát Hác Hảo chỉ chỉ miệng mơ hồ nói .
"Hắn ta khóc mới lạ! Con không thấy hắn ... vừa gặp bạn cũ là ... là vui vẻ hả!" Không biết là cảm thấy tức giận hay khổ sở, Hác Hảo bắt đầu nói đứt quãng.
"A Hảo, em đừng nói vậy, oan uổng anh quá. Anh làm sao mà vui vẻ chứ. Chuyện đó chỉ là trước kia thôi, em cũng đã nghe hắn nói, anh cùng hắn đã lâu không liên lạc." Giúp Hác Hảo cắt thịt bò ra từng miếng nhỏ, nghĩ muốn tiếp nhận đứa nhỏ để uy hắn ăn cơm.
Đem hất hai tay nam nhân giơ ra, Hác Hảo một lòng uy cục cưng
"A Hảo ... lão bà yêu dấu ... đừng có không thèm nói chuyện với anh. Người ta sẽ thương tâm lắm." Nam nhân vẻ mặt ai oán.
"Anh gọi hắn là 『 Tiểu Lãm 』".
"Ân?" Bất ngờ không phản ứng kịp, nhưng giây lát hắn liền hiểu được ý tứ của Hác Hảo, nhanh chóng giải thích: "Anh gọi hắn là Tiểu Lãm bởi vì lúc đó anh chỉ nhớ mỗi tên này, anh không nhớ rõ hắn họ gì! Anh với hắn chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn, không đến hai cái cuối tuần nữa là ..."
"Không đến hai cái cuối tuần mà ... mười năm liền, anh ..., hai cái cuối tuần, còn nhớ thật rõ ràng! Có phải thực hoài niệm không... cảm giác nam nhân trẻ tuổi?" Trong tâm Hác Hảo cũng không muốn nói như vậy, chính là không tự chủ được đại não, miệng cứ thốt ra.
Có lẽ, hắn đối với chuyện bản thân lớn tuổi hơn Hiểu Vĩ nhiều vẫn luôn cảm thấy rất tự ti.
"Lão bà! Em đang nói cái gì chứ?" Hiểu Vĩ không để ý xung quanh nữa, rống to lên.
Không khí bỗng nhiên im lặng, biểu tình của mọi người trong quán khá quái dị.
Hác Hảo không chịu được bầu không khí này, ôm đứa nhỏ đi ra ngoài cửa.
"Hảo! A Hảo! Thực xin lỗi! Em đừng giận!" Thấy Hác Hảo định rời đi, Hiểu Vĩ vội vàng đứng dậy đuổi theo, ngang qua quầy thu ngân, tiện tay bỏ lại tờ tiền mệnh giá lớn rồi bỏ chạy ra ngoài.
Buổi chiều từ hai giờ đến sáu giờ.
Triệu Hiểu Vĩ ở trong phòng hội nghị (bị Hác Hảo đuổi ra khỏi phòng tổng giám đốc) vừa muốn xử lý công tác, vừa muốn tốn tâm tư làm sao để làm dịu cơn giận của Hác Hảo, căn bản là không có tâm tình làm việc.
Thư ký thấy hắn nhiều lần như đi vào cõi tiên, bất đắc dĩ đành chạy đến hỏi Hác tiên sinh là đã xảy ra chuyện gì. Dù sao chỉ cần tâm trạng Triệu tổng dị biến thì hết 99% là có liên quan đến lão bà của ngài rồi.
Sau khi nghe thư ký kể tình huống của Hiểu Vĩ, Hác Hảo chỉ cười cười, nói hắn đừng lo lắng, sau đó kê miệng sát lổ tai thư ký nói thầm, thư ký Trần Tín Nhiên nghe xong thiếu chút nữa cười thật, gật đầu tỏ vẻ đồng ý hợp tác. Dù sao lâu lâu nhìn lão bản của mình chật vật cũng có cái thú vị.
Kỳ thật, Hác Hảo đã không còn giận Hiểu Vĩ từ lâu, bởi vì theo như hiểu biết của hắn đối với tình cảm Hiểu Vĩ, chuyện này chỉ là quá khứ. Nhưng là, hắn không cam lòng chuyện trước kia Hiểu Vĩ đã từng mắng mình lão già, ngẫm lại thấy Hiểu Vĩ ngày thường hay càn rỡ, nên nghĩ muốn cho hắn chút giáo huấn mà thôi.
Đừng cho là ta không nói, mỗi lần có chuyện thì chỉ biết dụ dỗ, lừa gạt cho qua! Nếu không phải vì ta...... Ngươi, ta mới sẽ không để ngươi làm đủ chuyện loạn thất bát tao này đâu!
Ân, nhân cơ hội này cho hắn nếm mùi đau khổ, dù sao hôm nay cũng là ngày cá tháng tư. Hơn nữa, ngày một tháng tư lại là ngày ...
Đương nhiên khi Hiểu Vĩ hỏi Tín Nhiên, Hác Hảo hiện tại như thế nào, thư ký Tín Nhiên nói với hắn, Hác tiên sinh đã về trước, cũng chuyển tuyên cáo với Hiểu Vĩ, thỉnh Triệu tổng chính xác tối nay lúc 7 giờ về nhà, nếu không ...
"Nếu không thì sao?" Hiểu Vĩ nắm chặt cây bút trong tay nôn nóng hỏi.
"Hác tiên sinh không nói".
"Được rồi, đi làm việc tiếp đi." Nam nhân ủ rũ nói.
Hác Hảo .......
Buổi tối bảy giờ.
Ở công ty đến sáu giờ rưỡi, Hiểu Vĩ rốt cuộc không nhịn được, lái xe trộm chạy về nhà.
Hắn không dám mở cửa, đành phải ở ngoài đi tới đi lui, chờ đến bảy giờ.
Bảy giờ là kém ba phút, Hiểu Vĩ lặng lẽ mở cửa, thăm dò nhìn vào trong. Một mảnh yên tĩnh!
A, ông trời phù hộ, nhất định phải làm cho Hác Hảo còn ở nhà a! Ngàn vạn lần đừng để hắn lén trốn đi!
Trước tiên chạy vào bếp xem, không có ai!
Ra phòng khách, cũng không có ai!
Hiểu Vĩ bị không khí tĩnh lặng trong nhà dọa khẩn trương, đi đến trước cửa phòng ngủ, tay vừa vặn chốt cửa.
Mới vừa đẩy cửa ra một cái, đột nhiên cửa phòng bị người bên trong giật mạnh ra, "Phanh!"một tiếng, pháo nổ vang, bông giấy bay đầy phòng.
"Sinh nhật vui vẻ! HAPPY BIRTHDAY!"
Tiểu quỷ cười lớn, chúc mừng Hiểu Vĩ!
Hiểu Vĩ cứng đờ. Chỉ thấy lão bà yêu dấu vẻ mặt tươi cười, tay cầm một cái bánh kem siêu lớn đưa đến trước mặt hắn, hôn một cái lên má hắn, nhẹ nhàng nói: "Sinh nhật vui vẻ, tiểu sắc lang!", sau đó cười lớn chạy nhanh đi.
Hai mươi giây sau, "Oa!!! Hác Hảo!!!" Nam nhân vẻ mặt hung tợn đuổi theo vợ.
Tám giờ tối.
Ngồi trên ghế nhìn ái nhân tay cầm bánh kem, khi thì nói vài câu bông đùa, khi thì ăn bánh đến miệng dính nào là bơ cùng vụn bánh, nam nhân cảm thấy mĩ mãn.
Hác Hảo cầm khăn tay đuổi theo đứa nhỏ, nghĩ muốn giúp nó lau mặt.
Trương Lãng vừa nói chuyện phiếm cùng Hiểu Vĩ, thỉnh thoảng liếc thấy bàn chân Hiểu Vĩ không yên cứ nhip nhịp. Ách, hắn hiện tại cảm thấy có mùi nguy hiểm...
Hiểu Vĩ buồn cười khuyên Hác Hảo không cần quá chăm cho Nhạc Nhạc, vật nhỏ đang muốn chơi thì cứ để nó chơi. Hắn lúc này chính là muốn giống tiểu bảo bảo được Hác Hảo đuổi bắt, lòng ngực còn muốn ái nhân an ủi, dục hỏa trong lòng bị cơn xúc động ban nãy làm bốc cháy không thôi.
Chín giờ tối.
Hai người đều có điểm hơi men, đến cả Hác Hảo vốn không giỏi uống rượu nhưng do không khí vui vẻ cũng bị Hiểu Vĩ ép uống hai ba chén.
Tiểu bảo bảo nháo nhiều dần mệt mỏi, ngoan ngoãn ngồi yên xem tiết mục trên TV.
Mười giờ tối.
Trương Lãng ôm lấy tiểu Nhạc Nhạc đang ghé vào sô pha ngủ, cùng hai người tạm biệt ra về.
Lúc đi, Trương Lãng quay đầu nhìn về phía Hiểu Vĩ, ánh mắt Hiểu Vĩ lộ tia nguy hiểm, nhìn hắn giống như bị phá mất chuyện tốt.
Bỏ lại đống hỗn độn trong phòng khách, Hiểu Vĩ nửa ôm nửa tha Hác Hảo đi vào phòng tắm, hiển nhiên là tên tiểu sắc lang này không có ý tốt rồi.
Mười một giờ tối.
Sau khi bị nam nhân gây sức ép một phen không nhỏ trong phòng tắm, Hác Hảo ủ ở trong chăn, khép hờ mắt, nói chuyện câu được câu mất cùng Hiểu Vĩ.
"Em có biết tiểu tử Trương Lãng đó nghĩ cái gì không?"
"Ngô . .. không biết ....."
"Có lần tiểu tử Trương Lãng đó hỏi anh, đã từng cùng em chơi đồ chơi dành cho người lớn chưa?"
"Ân? Đồ chơi? ... Anh bây giờ còn thích ... đồ chơi?" Nửa tỉnh nửa mê, Hác Hảo mơ màng nói.
"Em có muốn thử không? Anh mua một ít ..."
"Ân ... ngày mai nói sau ..."
"Không thể là ngày mai, nhất định phải là hôm nay! Lão bà, anh hỏi em. Em hôm nay có phải là đùa giỡn anh hay không? Làm hại anh lo lắng quá chừng! Hơn nữa không phải anh đã nói, anh không cần mừng sinh nhật ngày một tháng tư! Phải qua ngày 2 mới được!"
"......Ai kêu anh chê em già!"
"Lão bà, em đừng có để ý mấy thứ đó được không? Anh chê em già hồi nào, anh yêu em còn không kịp!"
"Anh ... năm nay mới ... hai mươi sáu ... , chính là ... yêm đều đã muốn ba mươi ba ... người khác vừa nhìn ... chỉ biết yêm so với ngươi lớn hơn nhiều ..." Thanh âm lẩm bẩm.
"Bảo bối, em muốn dụ dỗ anh sao?" Nam nhân nheo lại ánh mắt. - Hô, đã lâu không nghe A Hảo xưng "yêm"! Thật đúng là ... - "Chờ đến lúc em chín mươi tuổi, anh cũng đã muốn tám mươi ba! Chờ đến lúc em sáu mươi tuổi, anh cũng đã năm mươi ba, đến lúc đó, còn ai có thể nhìn ra em lớn hay anh lớn chứ!"
"Chính là ... thêm vài năm nữa .... Yêm sẽ không động nổi ..."
Hiểu Vĩ thiếu chút nữa cười thành tiếng: "Em yêu a, thì ra em lo lắng chuyện này! Hắc hắc ... hắc hắc hắc !!! Yên tâm, ra sức động thắt lưng nhiều là anh, em chỉ cần nằm phản ứng là được. Anh sẽ làm cho em muốn động cũng không nổi ..."
"Ngô ... anh muốn làm cái gì ...... nha?"
"Sờ em a!
"Tiểu sắc lang!"
"Hắc hắc!"
"Ân! Đây là......cái gì?"
"Không có gì, đồ chơi mà thôi." Hôn nhẹ tâm can bảo bối của mình, nam nhân tiếp tục làm chuyện xấu.
"A! Ngô. . . . . . Ân. . . . . . Yêm. . . . . . Không cần!"
"Không được! Ai bảo em hôm nay cố ý chỉnh anh!" - Khẩn trương cởi chốt đồ ra.
Hác Hảo kêu lớn, rượu đã muốn tỉnh một nửa, cơn buồn ngủ chạy đi không ít.
"Hiểu Vĩ! Anh hồ nháo cái gì! Mau lấy ra."
Nam nhân tiếp tục cười gian.
Đêm khuya mười hai giờ.
Trong phòng ngủ, trừ bỏ tiếng khóc của Hác Hảo, còn có tiếng của nam nhân thì thào to nhỏ, như là lời chú không ngừng vang lên bên tai Hác Hảo: "Em yêu, bảo bối, ngoan, anh yêu em ..."
Tiếng thân thể va chạm vang lên, từ chậm thành nhanh.
"Bảo bối của anh, kêu lên đi, gọi tên anh, gọi anh Hiểu Vĩ. A Hảo!"
"Ô ô ô ... Hiểu...... Hiểu Vĩ! Ngừng lại ... đừng ...! Yêm ... chịu không nổi ........."
"A ... Hảo .....a ..... trời ....! Chịu không nổi phải là anh ! Em ... đúng là yêu tinh!"
Ngày một tháng tư năm nay thế là xong, nhưng tình yêu hai người còn thực dài lâu, hơn nữa trận trừng phạt nho nhỏ này tựa hồ cũng để lại nhiều "ý tứ"...
Hết phiên ngoại 1