Vô Danh hít một hơi sâu để dằn xuống cơn giận của mình.
Đông Phương Thần nhất định là đã dụ được hộ vệ của Trần Hạo Thiên đưa cho nàng đi nơi khác, nhưng thời gian trôi qua, nhất định hắn cũng sẽ phát hiện không ổn mà quay lại, nàng chỉ cần kéo dài thời gian cho tới lúc đó…
Đông Phương Thần càng lúc càng thấy hứng thú với nữ nhân trước mặt mình, một người tưởng như đã không còn hỉ, nộ, ái, ố như nàng hóa ra vẫn còn biết tức giận đấy. À, vậy chỉ có thể nói là giới hạn chịu đựng của nàng cao hơn những người khác chứ nàng không phải là khối băng ngàn năm.
Ha ha, nhìn cái cảnh nàng kiềm nén chịu đựng sự phẫn nộ của mình làm Đông Phương Thần lại càng có cảm giác muốn hiếp đáp nàng hơn nữa. Không biết… đến mức độ nào nàng sẽ xé rách mặt nạ của mình nhỉ?
– Vì sao ngươi muốn ám sát Hạo Thiên Vương?
Đông Phương Thần biết nàng muốn kéo dài thời gian, nhưng hắn không nghĩ nàng sẽ khơi lên chủ đề này, hắn cười giả lả:
– Danh Nhi muốn bàn chuyện quốc gia đại sự sao?
Vô Danh đơn giản đáp:
– Tò mò!
Đông Phương Thần cười, không giấu giọng xem thường nói:
– Được, vậy Danh Nhi muốn biết cái gì, ta sẽ giải đáp cho nàng cái đó! Vấn đề đầu tiên rất đơn giản: bởi vì hắn là kẻ địch của ta!
– Trên chiến trường?
– Đương nhiên!
– Thế gian này trải qua bao cuộc phân tranh, cuối cùng mới định tại tam quốc, thế cuộc hiện thời có thể xem là thái bình, tại sao ngươi còn muốn gây ra chiến tranh?
– Thái bình? Có thật sự là thái bình không? Tỷ như Đông Thần Quốc, tỷ như Dực Thần Quốc, tỷ như Thánh Thiên Quốc, có nước nào mà không ngấp nghé muốn chiếm lĩnh hai nước còn lại? Chiến tranh là việc không thể tránh khỏi!
– Chiến tranh chỉ sinh ra chiến tranh, có thật sự sẽ kết thúc được mọi việc?
– Cho dù Đông Thần Quốc hiện tại không gây chiến, nàng nghĩ Thánh Thiên Quốc có thể cầm cự đến bao giờ? Hoàng đế hiện tại của Thánh Thiên Quốc, hoang quân vô đạo, chỉ biết ăn chơi sa đọa, quan lại lộng quyền, bao che lẫn nhau, bách tính lầm than, thiên tai hạn hán khắp nơi, khắp khố thì trống rỗng… Giữ lại một triều đại như Thánh Thiên Quốc hiện thời mới gọi là đại nghịch bất đạo!
Vô Danh vẫn cứ bình thản đưa câu hỏi, Đông Phương Thần là người trả lời. Chính hắn cũng không ngờ rằng bản thân hắn càng lúc càng nghiêm túc, không xem đây chỉ là cuộc trò chuyện phiếm với một nữ nhân nữa, mà đã trở thành cuộc luận bàn thế sự đương thời với một người đồng vai đồng vế với hắn.
- Nói như vậy, nếu như mọt ngày Đông Thần Quốc có thể thống nhất được tam quốc, cuộc sống của bách tính chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn?
- Phải! Chỉ có thông nhất được tam quốc, những ngăn cách giữa tam quốc mới có thể xóa bỏ, chiến tranh không còn, quốc gia nhất định sẽ phát triển.
- Ngài dám chắc ngăn cách sẽ không còn? Con người vì lợi lọc, sẽ có kẻ cam tâm tình nguyện hạ mình với kẻ khác sao?
- Chỉ cần ngươi đủ mạnh! Một đế vương nắm toàn bộ quyền uy và sức mạnh, lời của kẻ đó nói ra đố ai dám không theo. Đó chính là cách tốt và đơn giản nhất để giải quyết vấn đề hiện tại.
Đến cuối cùng, hắn vẫn tôn sùng vũ lực, dùng vũ lực ép kẻ khác phải tòng mệnh.
- Nhưng ngài dã từng nghĩ tới...
Rầm
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Trần Hạo Thiên đứng đầu một toán hộ vệ, sắc mặt hắn thâm trầm khó xem, hắn nhìn Đông Phương Thần, cao giọng nói:
- Đông Phương thái tử đến thăm tệ xá, sao không cho người thông báo?
Đông Phương Thần biết mình phải dừng tại đây thôi, bật cười nói:
- Bổn cung đến tìm Danh Nhi tâm sự, có can hệ gì với vương gia ngươi không?
Nghe Đông Phương Thần kéo Vô Danh vào cuộc, Trần Hạo Thiên càng sa sầm sắc mặt, gắt gỏng:
- Đông Phương Thần, lần trước để ngươi chạy thoát, ngươi nhìn lần này ngươi cũng có cơ hội vậy sao?
Đông Phương Thần buông giọng khiêu khích:
- Ha ha, không phải bổn cung vẫn ở đây sao?
Trần Hạo Thiên không có ý dong dài với Đông Phương Thần, liền rút gươm ra, hơn hai mươi thủ vệ phía sau lập tức vòng ra bao vây Đông Phương Thần.
Vô Danh cũng đã chuẩn bị tinh thần bỏ chạy bất cứ lúc nào.
...
- Đông Phương Thần, vết thương lần trước đã khỏi hẳn chưa?
Trần Hạo Thiên buông tiếng châm chọc.
Lần ám sát Trần Hạo Thiên lần trước, Đông Phương Thần đã trúng một kiếm của Trần Hạo Thiên, đến giờ
Vô Danh hít một hơi sâu để dằn xuống cơn giận của mình.
Đông Phương Thần nhất định là đã dụ được hộ vệ của Trần Hạo Thiên đưa cho nàng đi nơi khác, nhưng thời gian trôi qua, nhất định hắn cũng sẽ phát hiện không ổn mà quay lại, nàng chỉ cần kéo dài thời gian cho tới lúc đó…
Đông Phương Thần càng lúc càng thấy hứng thú với nữ nhân trước mặt mình, một người tưởng như đã không còn hỉ, nộ, ái, ố như nàng hóa ra vẫn còn biết tức giận đấy. À, vậy chỉ có thể nói là giới hạn chịu đựng của nàng cao hơn những người khác chứ nàng không phải là khối băng ngàn năm.
Ha ha, nhìn cái cảnh nàng kiềm nén chịu đựng sự phẫn nộ của mình làm Đông Phương Thần lại càng có cảm giác muốn hiếp đáp nàng hơn nữa. Không biết… đến mức độ nào nàng sẽ xé rách mặt nạ của mình nhỉ?
– Vì sao ngươi muốn ám sát Hạo Thiên Vương?
Đông Phương Thần biết nàng muốn kéo dài thời gian, nhưng hắn không nghĩ nàng sẽ khơi lên chủ đề này, hắn cười giả lả:
– Danh Nhi muốn bàn chuyện quốc gia đại sự sao?
Vô Danh đơn giản đáp:
– Tò mò!
Đông Phương Thần cười, không giấu giọng xem thường nói:
– Được, vậy Danh Nhi muốn biết cái gì, ta sẽ giải đáp cho nàng cái đó! Vấn đề đầu tiên rất đơn giản: bởi vì hắn là kẻ địch của ta!
– Trên chiến trường?
– Đương nhiên!
– Thế gian này trải qua bao cuộc phân tranh, cuối cùng mới định tại tam quốc, thế cuộc hiện thời có thể xem là thái bình, tại sao ngươi còn muốn gây ra chiến tranh?
– Thái bình? Có thật sự là thái bình không? Tỷ như Đông Thần Quốc, tỷ như Dực Thần Quốc, tỷ như Thánh Thiên Quốc, có nước nào mà không ngấp nghé muốn chiếm lĩnh hai nước còn lại? Chiến tranh là việc không thể tránh khỏi!
– Chiến tranh chỉ sinh ra chiến tranh, có thật sự sẽ kết thúc được mọi việc?
– Cho dù Đông Thần Quốc hiện tại không gây chiến, nàng nghĩ Thánh Thiên Quốc có thể cầm cự đến bao giờ? Hoàng đế hiện tại của Thánh Thiên Quốc, hoang quân vô đạo, chỉ biết ăn chơi sa đọa, quan lại lộng quyền, bao che lẫn nhau, bách tính lầm than, thiên tai hạn hán khắp nơi, khắp khố thì trống rỗng… Giữ lại một triều đại như Thánh Thiên Quốc hiện thời mới gọi là đại nghịch bất đạo!
Vô Danh vẫn cứ bình thản đưa câu hỏi, Đông Phương Thần là người trả lời. Chính hắn cũng không ngờ rằng bản thân hắn càng lúc càng nghiêm túc, không xem đây chỉ là cuộc trò chuyện phiếm với một nữ nhân nữa, mà đã trở thành cuộc luận bàn thế sự đương thời với một người đồng vai đồng vế với hắn.
- Nói như vậy, nếu như mọt ngày Đông Thần Quốc có thể thống nhất được tam quốc, cuộc sống của bách tính chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn?
- Phải! Chỉ có thông nhất được tam quốc, những ngăn cách giữa tam quốc mới có thể xóa bỏ, chiến tranh không còn, quốc gia nhất định sẽ phát triển.
- Ngài dám chắc ngăn cách sẽ không còn? Con người vì lợi lọc, sẽ có kẻ cam tâm tình nguyện hạ mình với kẻ khác sao?
- Chỉ cần ngươi đủ mạnh! Một đế vương nắm toàn bộ quyền uy và sức mạnh, lời của kẻ đó nói ra đố ai dám không theo. Đó chính là cách tốt và đơn giản nhất để giải quyết vấn đề hiện tại.
Đến cuối cùng, hắn vẫn tôn sùng vũ lực, dùng vũ lực ép kẻ khác phải tòng mệnh.
- Nhưng ngài dã từng nghĩ tới...
Rầm
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Trần Hạo Thiên đứng đầu một toán hộ vệ, sắc mặt hắn thâm trầm khó xem, hắn nhìn Đông Phương Thần, cao giọng nói:
- Đông Phương thái tử đến thăm tệ xá, sao không cho người thông báo?
Đông Phương Thần biết mình phải dừng tại đây thôi, bật cười nói:
- Bổn cung đến tìm Danh Nhi tâm sự, có can hệ gì với vương gia ngươi không?
Nghe Đông Phương Thần kéo Vô Danh vào cuộc, Trần Hạo Thiên càng sa sầm sắc mặt, gắt gỏng:
- Đông Phương Thần, lần trước để ngươi chạy thoát, ngươi nhìn lần này ngươi cũng có cơ hội vậy sao?
Đông Phương Thần buông giọng khiêu khích:
- Ha ha, không phải bổn cung vẫn ở đây sao?
Trần Hạo Thiên không có ý dong dài với Đông Phương Thần, liền rút gươm ra, hơn hai mươi thủ vệ phía sau lập tức vòng ra bao vây Đông Phương Thần.
Vô Danh cũng đã chuẩn bị tinh thần bỏ chạy bất cứ lúc nào.
...
- Đông Phương Thần, vết thương lần trước đã khỏi hẳn chưa?
Trần Hạo Thiên buông tiếng châm chọc.
Lần ám sát Trần Hạo Thiên lần trước, Đông Phương Thần đã trúng một kiếm của Trần Hạo Thiên, đến giờ