Sau khi Thụ Nhân hồi phục sức khỏe, Vân Khánh quyết định sẽ đi về phương Bắc cùng với Thụ Nhân để tìm người.
– Vân Khánh cô nương, việc tìm người rất quan trọng, dù cô nương có lòng tốt nhưng không nhất thiết phải đi cùng ta, vì ta mà bỏ lỡ thời gian đâu.
Thụ Nhân nghĩ Vân Khánh vì không an tâm để hắn đi một mình nên mới quyết định đi cùng hắn, hắn vô cùng áy náy.
Vân Khánh phẩy tay, hào phóng nói:
– Tỷ tỷ của ta bị lạc ở đâu, ta cũng không biết, đi cùng ngươi hay không cùng ngươi cũng chẳng có gì khác nhau! Hơn nữa, nghe nói phương Bắc của đất nước này có tuyết rơi, tỷ tỷ của ta từng nói nàng chưa từng thấy tuyết rơi, nếu có cơ hội nàng cũng muốn đi xem một lần. Có thể, tình cờ tìm được nàng ở đấy thì sao…
Thụ Nhân vẫn không thôi khó xử.
– Việc này…
Vân Khánh vỗ mạnh lên vai Thụ Nhân, hùng hồn phát ngôn:
– Là nam nhân thì phải quyết đoán! Đừng lúc nào cũng lo sợ cái này, cái kia!
Thụ Nhân đúng là học trò gương mẫu, sau khi nhận lời giáo huấn của Vân Khánh, gật đầu nói:
– Vậy trên đường, xin làm phiền cô nương giúp đỡ!
Vân Khánh lập tức đồng ý tuyên bố:
– Đó là chuyện đương nhiên!
Ngay sau đó, liền xoay sang nhìn Kiến Văn, rất có tư chất kẻ nịnh nọt nói:
– Trên đường đi, xin toàn nhờ vào đại hiệp!
Kiến Văn sa sầm mặt nhìn hai kẻ rỗi hơi trước mắt mình, tự mình quyết định tất cả mọi chuyện rồi sẵn tiện tính luôn cả phần của hắn vào?
Hắn không phải “đại hiệp”, cũng không phải bảo tiêu của hai người!!!
Nhưng đáng tiếc, dù Kiến Văn có phản đối thế nào, số phận của hắn cũng đã định không thể thoát khỏi.
Ba người bắt đầu thu xếp hành lý lên đường. Kiến Văn xưa nay độc cô lai vãng, lại thêm công việc của hắn nên hắn thường xuyên ra ngoài đã thành thói quen, hành lý càng gọn nhẹ. Thụ Nhân tranh thủ mang thêm một số quần áo, sách vở, không biết hắn có thật sự vác nổi hay không. Vân Khánh lại càng làm quá, bất cứ thứ gì có thể ăn được, xài được, nàng đều gom hết đem theo, hành lý sau lưng nàng còn to gấp hai lần cơ thể của nàng. Kiến Văn càng lúc càng tối sầm mặt mày.
Một tiếng gào chói tai đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên ả:
– Bỏ hết tất cả lại cho taaaaaa…
Sau một hồi tranh cãi quyết liệt, cuối cùng mỗi người nhường một bước, Vân Khánh ôm theo toàn bộ thức ăn, nhất quyết không bỏ lại. Nàng nhất định khăng khăng: lỡ như bị lạc, trong người không có bất cứ thứ gì, không phải nàng chịu đói sao!!!
Quả thật như Kiến Văn dự đoán trước, chỉ được một đoạn đường Vân Khánh đã không xách nổi nữa, toàn bộ hành lý đều chuyển lên lưng hắn. Lại thêm một đoạn đường, đến lượt Thụ Nhân kiệt sức, Kiến Văn không nén được cơn giận, quát tháo khắp nơi nhưng cũng phải vác theo hành lý của Thụ Nhân.
Vân Khánh lôi kéo Thụ Nhân lại, nói nhỏ:
– Này thư sinh, ngươi không biết đâu, vị đại hiệp này tuy là người tốt nhưng lại có tật xấu là tâm trạng dễ thay đổi, ngươi tuyệt đối không được chọc hắn nổi giận đâu đấy…
Thụ Nhân máy móc gật đầu, hoàn toàn tin vào lời Vân Khánh nói. Toàn bộ lời của Vân Khánh nói một chữ cũng không sót, đều lọt vào tai của Kiến Văn, hắn tức tới đen mặt mà không có chỗ phát tác.
Kiến Văn trợn mắt nhìn trời, lầm bầm:
– Ta hận kẻ nào tên gọi “đại hiệp”!!!
———–
Ba người bắt đầu cuộc hành trình về phương Bắc.
Tại làng An Bình vào buổi trưa nọ, từ đâu đó, một bóng người vật vờ xuất hiện, lê từng bước khó nhọc trên con đường mòn vắng vẻ. Mặt trời càng lên cao, ánh nắng trở nên gay gắt hơn, mồ hôi trên người nam nhân ấy càng chảy ròng ròng, hắn há hốc miệng thở hồng hộc từng hơi một. Xung quanh không một bóng người, hắn không tìm thấy sự giúp đỡ từ ai, chỉ mặc niệm phải cố gắng đi về phía trước.
Bước chân loạng choạng của hắn không còn vững nữa, cuối cùng đổ ập xuống đất. Nằm dài trên mặt đất nóng cháy, không còn sức cựa quậy, thần trí hắn dần trở nên mơ hồ, thầm nhủ:
“Ta… ta… phải chết ở đây sao?”
“… ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm… có ai đó không? Có ai đó… làm ơn…”
Trong lúc không còn minh mẫn và vô vọng ấy, hắn dường như gặp ảo giác có người xuất hiện bên cạnh hắn.
– Công tử…
Hắn cố nheo mắt nhìn người đó, nhưng hoàn toàn vô vọng. Tiếng gọi của người đó trở nên xa xăm hơn:
– … công tử…
Trước lúc hắn hoàn toàn mất đi tia ý thức cuối cùng, hắn chợt cảm thấy người đang ở trước mắt mình rất thân quen, hắn muốn gọi tên người đó.
“… U… Uyển…”
Ánh sáng biến mất!
——————-
Thụ Nhân đang nằm nghỉ dưới bóng cây nặng nề mở hai mắt ra, hai mắt vẫn mờ mịt không rõ ràng. Mãi một lúc lâu sau, hắn như nhớ ra cái gì đó, đột ngột mở trừng hai mắt, ngồi bật dậy.
Vân Khánh đang ngồi nghỉ gần đấy bị hành động bất ngờ của Thụ Nhân làm giật mình.
– Này, ngươi lên cơn động kinh à?
Vân Khánh bực bội quát.
Vẻ mặt của Thụ Nhân trông rất bàng hoàng, hai mắt mở to không tiêu cự, dường như hắn đang sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Vân Khánh thấy Thụ Nhân trở nên nghiêm trọng như vậy, đâm ra hối hận vì đã lớn tiếng với hắn, nhích lại gần xem xét.
– Này, Thụ Nhân, ngươi không sao? Này! Thư sinh!
Lay mãi vẫn không thấy Thụ Nhân trả lời, Vân Khánh sợ hãi quay sang nhìn Kiến Văn cầu cứu:
– Đại hiệp, hắn không phải bị say nắng tới hỏng đầu óc rồi chứ? Nguy rồi, Thụ Nhân bị điên rồi! Làm sao bây giờ…
Kiến Văn cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau với hai kẻ bệnh thần kinh trước mặt mình. Một kẻ thì không sợ trời, không sợ đất, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, hết chạy đông lại chạy tây, rốt cuộc bị lạc, làm hắn phải đi tìm khắp nơi. Đến lúc tìm được nàng, mang lại chỗ cũ thì lại phát hiện tên thư sinh yếu ớt kia đã biến mất!!! Một lần nữa, hắn phải dáo dát đi tìm tên thư sinh kia, cũng không dám buông lõng kẻ chuyên phá hoại bên cạnh, sợ nàng lại mất tích tiếp!
Rốt cuộc, Kiến Văn và Vân Khánh cũng tìm được Thụ Nhân bị say nắng đến ngất xỉu trên một con đường nhỏ, Kiến Văn lập tức xóc Thụ Nhân lên vai tìm nơi để hắn nghỉ ngơi cho đến giờ mới tỉnh lại. Thụ Nhân điên rồi? Hắn mới là người phải phát điên lên đây!
Trong lúc rối ren ấy, Thụ Nhân đột ngột lên tiếng nói:
– Ta… ta… đã nhìn thấy Uyển Nhi!
Sau khi Thụ Nhân hồi phục sức khỏe, Vân Khánh quyết định sẽ đi về phương Bắc cùng với Thụ Nhân để tìm người.
– Vân Khánh cô nương, việc tìm người rất quan trọng, dù cô nương có lòng tốt nhưng không nhất thiết phải đi cùng ta, vì ta mà bỏ lỡ thời gian đâu.
Thụ Nhân nghĩ Vân Khánh vì không an tâm để hắn đi một mình nên mới quyết định đi cùng hắn, hắn vô cùng áy náy.
Vân Khánh phẩy tay, hào phóng nói:
– Tỷ tỷ của ta bị lạc ở đâu, ta cũng không biết, đi cùng ngươi hay không cùng ngươi cũng chẳng có gì khác nhau! Hơn nữa, nghe nói phương Bắc của đất nước này có tuyết rơi, tỷ tỷ của ta từng nói nàng chưa từng thấy tuyết rơi, nếu có cơ hội nàng cũng muốn đi xem một lần. Có thể, tình cờ tìm được nàng ở đấy thì sao…
Thụ Nhân vẫn không thôi khó xử.
– Việc này…
Vân Khánh vỗ mạnh lên vai Thụ Nhân, hùng hồn phát ngôn:
– Là nam nhân thì phải quyết đoán! Đừng lúc nào cũng lo sợ cái này, cái kia!
Thụ Nhân đúng là học trò gương mẫu, sau khi nhận lời giáo huấn của Vân Khánh, gật đầu nói:
– Vậy trên đường, xin làm phiền cô nương giúp đỡ!
Vân Khánh lập tức đồng ý tuyên bố:
– Đó là chuyện đương nhiên!
Ngay sau đó, liền xoay sang nhìn Kiến Văn, rất có tư chất kẻ nịnh nọt nói:
– Trên đường đi, xin toàn nhờ vào đại hiệp!
Kiến Văn sa sầm mặt nhìn hai kẻ rỗi hơi trước mắt mình, tự mình quyết định tất cả mọi chuyện rồi sẵn tiện tính luôn cả phần của hắn vào?
Hắn không phải “đại hiệp”, cũng không phải bảo tiêu của hai người!!!
Nhưng đáng tiếc, dù Kiến Văn có phản đối thế nào, số phận của hắn cũng đã định không thể thoát khỏi.
Ba người bắt đầu thu xếp hành lý lên đường. Kiến Văn xưa nay độc cô lai vãng, lại thêm công việc của hắn nên hắn thường xuyên ra ngoài đã thành thói quen, hành lý càng gọn nhẹ. Thụ Nhân tranh thủ mang thêm một số quần áo, sách vở, không biết hắn có thật sự vác nổi hay không. Vân Khánh lại càng làm quá, bất cứ thứ gì có thể ăn được, xài được, nàng đều gom hết đem theo, hành lý sau lưng nàng còn to gấp hai lần cơ thể của nàng. Kiến Văn càng lúc càng tối sầm mặt mày.
Một tiếng gào chói tai đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên ả:
– Bỏ hết tất cả lại cho taaaaaa…
Sau một hồi tranh cãi quyết liệt, cuối cùng mỗi người nhường một bước, Vân Khánh ôm theo toàn bộ thức ăn, nhất quyết không bỏ lại. Nàng nhất định khăng khăng: lỡ như bị lạc, trong người không có bất cứ thứ gì, không phải nàng chịu đói sao!!!
Quả thật như Kiến Văn dự đoán trước, chỉ được một đoạn đường Vân Khánh đã không xách nổi nữa, toàn bộ hành lý đều chuyển lên lưng hắn. Lại thêm một đoạn đường, đến lượt Thụ Nhân kiệt sức, Kiến Văn không nén được cơn giận, quát tháo khắp nơi nhưng cũng phải vác theo hành lý của Thụ Nhân.
Vân Khánh lôi kéo Thụ Nhân lại, nói nhỏ:
– Này thư sinh, ngươi không biết đâu, vị đại hiệp này tuy là người tốt nhưng lại có tật xấu là tâm trạng dễ thay đổi, ngươi tuyệt đối không được chọc hắn nổi giận đâu đấy…
Thụ Nhân máy móc gật đầu, hoàn toàn tin vào lời Vân Khánh nói. Toàn bộ lời của Vân Khánh nói một chữ cũng không sót, đều lọt vào tai của Kiến Văn, hắn tức tới đen mặt mà không có chỗ phát tác.
Kiến Văn trợn mắt nhìn trời, lầm bầm:
– Ta hận kẻ nào tên gọi “đại hiệp”!!!
———–
Ba người bắt đầu cuộc hành trình về phương Bắc.
Tại làng An Bình vào buổi trưa nọ, từ đâu đó, một bóng người vật vờ xuất hiện, lê từng bước khó nhọc trên con đường mòn vắng vẻ. Mặt trời càng lên cao, ánh nắng trở nên gay gắt hơn, mồ hôi trên người nam nhân ấy càng chảy ròng ròng, hắn há hốc miệng thở hồng hộc từng hơi một. Xung quanh không một bóng người, hắn không tìm thấy sự giúp đỡ từ ai, chỉ mặc niệm phải cố gắng đi về phía trước.
Bước chân loạng choạng của hắn không còn vững nữa, cuối cùng đổ ập xuống đất. Nằm dài trên mặt đất nóng cháy, không còn sức cựa quậy, thần trí hắn dần trở nên mơ hồ, thầm nhủ:
“Ta… ta… phải chết ở đây sao?”
“… ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm… có ai đó không? Có ai đó… làm ơn…”
Trong lúc không còn minh mẫn và vô vọng ấy, hắn dường như gặp ảo giác có người xuất hiện bên cạnh hắn.
– Công tử…
Hắn cố nheo mắt nhìn người đó, nhưng hoàn toàn vô vọng. Tiếng gọi của người đó trở nên xa xăm hơn:
– … công tử…
Trước lúc hắn hoàn toàn mất đi tia ý thức cuối cùng, hắn chợt cảm thấy người đang ở trước mắt mình rất thân quen, hắn muốn gọi tên người đó.
“… U… Uyển…”
Ánh sáng biến mất!
——————-
Thụ Nhân đang nằm nghỉ dưới bóng cây nặng nề mở hai mắt ra, hai mắt vẫn mờ mịt không rõ ràng. Mãi một lúc lâu sau, hắn như nhớ ra cái gì đó, đột ngột mở trừng hai mắt, ngồi bật dậy.
Vân Khánh đang ngồi nghỉ gần đấy bị hành động bất ngờ của Thụ Nhân làm giật mình.
– Này, ngươi lên cơn động kinh à?
Vân Khánh bực bội quát.
Vẻ mặt của Thụ Nhân trông rất bàng hoàng, hai mắt mở to không tiêu cự, dường như hắn đang sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Vân Khánh thấy Thụ Nhân trở nên nghiêm trọng như vậy, đâm ra hối hận vì đã lớn tiếng với hắn, nhích lại gần xem xét.
– Này, Thụ Nhân, ngươi không sao? Này! Thư sinh!
Lay mãi vẫn không thấy Thụ Nhân trả lời, Vân Khánh sợ hãi quay sang nhìn Kiến Văn cầu cứu:
– Đại hiệp, hắn không phải bị say nắng tới hỏng đầu óc rồi chứ? Nguy rồi, Thụ Nhân bị điên rồi! Làm sao bây giờ…
Kiến Văn cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau với hai kẻ bệnh thần kinh trước mặt mình. Một kẻ thì không sợ trời, không sợ đất, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, hết chạy đông lại chạy tây, rốt cuộc bị lạc, làm hắn phải đi tìm khắp nơi. Đến lúc tìm được nàng, mang lại chỗ cũ thì lại phát hiện tên thư sinh yếu ớt kia đã biến mất!!! Một lần nữa, hắn phải dáo dát đi tìm tên thư sinh kia, cũng không dám buông lõng kẻ chuyên phá hoại bên cạnh, sợ nàng lại mất tích tiếp!
Rốt cuộc, Kiến Văn và Vân Khánh cũng tìm được Thụ Nhân bị say nắng đến ngất xỉu trên một con đường nhỏ, Kiến Văn lập tức xóc Thụ Nhân lên vai tìm nơi để hắn nghỉ ngơi cho đến giờ mới tỉnh lại. Thụ Nhân điên rồi? Hắn mới là người phải phát điên lên đây!
Trong lúc rối ren ấy, Thụ Nhân đột ngột lên tiếng nói:
– Ta… ta… đã nhìn thấy Uyển Nhi!