Bị thương nghiêm trọng như vậy lại còn có thể đi ra từ trong mật đạo, nghị lực của Harry quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
“Cậu ấy… không sao chứ?” James vốn đang giúp đỡ băng bó Sirius, nhưng khi nhìn thấy tình huống của Harry, anh lo lắng chạy tới.
“Chỉ cần không chết thì cậu có thể cho rằng không sao cả.” Tuy còn đang nghĩ lại mà sợ hãi, nhưng Draco gì thì gì chỉ muốn đùa một chút, “Cậu phải biết Halloween hàng năm người này luôn luôn phải xảy ra một chuyện gì đó, chẳng qua chỉ cần không chết thì chưa đến ba ngày cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy cậu ta vui vẻ trở lại, đương nhiên thì bây giờ có thể lâu hơn một chút.” Cho dù nhìn qua hơi thờ ơ nhưng Draco nói thật, hàng năm Harry đều phải trải qua chuyện gì đó, nhìn như nguy hiểm nhưng chỉ cần không chết thì năng lực khôi phục của cậu ta thật sự kinh người.
Draco vừa nói vừa đỡ Harry lên trên bàn phòng sinh hoạt chung, hiện tại Harry cần phải được bổ sung máu và xử lý miệng vết thương, Draco cho rằng hiện tại không cần đem cậu ta trở về ký túc xá.
Áo chùng Harry đã thấm đẫm máu, Draco không hề do dự dùng thần chú Diffindor xé rách áo chùng của Harry, rất nhanh, nửa người trên của Harry ở trần, lộ trong không khí.
Rất nhiều người không dám nhìn miệng vết thương đang máu chảy ròng ròng kia, mà rất nhiều người còn đang bận chăm sóc bạn học bị thương cho nên người chú ý tới tình huống bên này cũng không nhiều.
Nhưng những người luôn chú ý động tác của Draco, khi nhìn đến sau lưng Harry đều không tự chủ hít một hơi lạnh – đương nhiên Voldemort sẽ không hành động mất khống chế như vậy, anh kinh ngạc mở to hai mắt mình.
[Tom à, sao trên người Harry lại có nhiều vết thương như vậy chứ?] Nagini đi đến bên chân Voldemort, phun lưỡi hỏi.
Voldemort vươn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu Nagini đang dựng thẳng lên, không nói gì.
Mà James và Severus cũng tương đối gần đó đều kinh ngạc nhìn những vết thương khác ngoại trừ cái đang chảy máu kia trên người Harry.
Những vết thương lớn, nhỏ, sâu, nông, ngắn dài trải rộng sau lưng Harry, những miệng vết thương này đã bóc vảy nhưng dấu vết vẫn cực kỳ rõ ràng.
“Đây là… xảy ra chuyện gì vậy?” Severus khẽ hỏi.
Mà Draco không trả lời, cậu đang bận lấy Dược cầm máu, Dược bổ máu, Dược giảm đau và đủ thứ khác từ trong túi không gian, một ít là muốn cho Harry uống mà một ít đổ lên sau lưng Harry.
Về vấn đề của Severus, Draco đương nhiên biết là xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo trên người Harry cậu cũng phản ứng như vậy.
Sau rồi mới biết được, trên người Harry có rất nhiều vết sẹo cũ, là do anh họ của cậu lưu lại, để luyện tập “quyền anh”. Sau khi Harry tiến vào Hogwarts được nhận sự chăm sóc tốt hơn tuy cứ cách một thời gian vì sự cố phải vào bệnh thất nhưng tổng thể nói là tốt rồi. Nhưng vào năm thứ bảy khi Harry ra ngoài tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá thì vết thương trên người cậu lại bắt đầu tăng lên nhiều hơn, nghe nói Hermione còn bị Bellatrix dùng Lời nguyền Hành hạ Crucio mà trên cơ thể của Ron cũng có ít nhiều vết thương, mà những vết thương mới này…
Draco nheo mắt lại. Cậu dám cam đoan Granger cũng không biết, nếu không người này đã sớm bị cấm túc rồi.
Chắc chắn trong thời gian mạo hiểm tên nhóc này đã bị thương, mà cậu ta còn ngại rắc rối mà xử lý vết thương qua loa đại khái, khi khép lại thì hoàn toàn mặt kệ cho nên mới dẫn tới cái lưng của cậu ta có hình dạng… ghê tợn như vầy.
Một mình Draco không thể xử lý được cả hai bên, cậu nghĩ nghĩ, ném Dược bổ máu cho Severus, “Dược bổ máu, cho cậu ta uống hết.”
Severus cầm lấy Dược bổ máu, anh nhanh chóng mở nút chai, nhưng trước khi cho Harry uống cũng không quên kiểm tra một chút Dược bổ máu này, chỉ cần ngửi mùi vị thì anh cũng có thể kiểm tra được phần lớn độc dược.
Sau khi rốt cuộc xác định dược không có vấn đề gì, anh mới cho Harry uống hết.
Trình độ độc dược của Draco còn cao hơn rất nhiều so với học trò ở thời đại này, vết thương nghiêm trọng như vậy ở sau lưng Harry khi được nhỏ dược vào cũng rất nhanh dừng chảy máu. Chưa tới một lúc sau, Harry đã được cho uống Dược bổ máu sắc mặt cũng thoáng trở nên tốt hơn, Severus cầm lấy mấy bình độc dược Draco đặt bên cạnh, mở nắp chai kiểm tra một chút, lấy Dược dinh dưỡng đến bên miệng Harry.
“Cậu ta cần phải ngủ một lúc.” Draco bận bịu xong, tìm ra một áo choàng trong túi không gian phủ lên Harry, “Tác dụng phụ của Dược giảm đau chắc sẽ làm cậu ta hôn mê ít nhất ba ngày.” Chỉ cần trong ba ngày này, pháp lực của Harry sẽ không vì khôi phục quá lớn mà xung đột lần thứ hai thì tất cả sẽ tốt rồi. Hiện tại bọn họ còn không biết khôi phục pháp lực rốt cuộc ở hình thức nào, là khôi phục từng chút hay chỉ trong một khoảng thời gian mà toàn bộ pháp lực lớn bơi trở về, pháp lực xói mòn của Draco tuy cũng rất nhiều nhưng tổng thể mà nói Harry còn thảm thê hơn.
“Sao trò ấy lại biết nơi đó có một mật đạo?” Giáo sư McGonagall đột nhiên hỏi.
“Chắc là do trùng hợp.” Draco nói, cậu biết Harry dường như đã biết tất cả mật đạo trong Hogwarts, vì tấm da dê kia…
Đang nói, cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin bị đẩy ra, cụ Dumbledore đi đến.
“Albus, chuyện gì xảy ra vậy?” Giáo sư McGonagall vừa nhìn thấy cụ đã hỏi.
“Tôi vừa mới chạy tới Rừng Cấm, vì cầu thang di chuyển và đụng phải bọn nhỏ Ravenclaw, thuận tiện giúp chúng giải quyết một ít rắc rối.” Không cần cụ Dumbledore nói, mọi người cũng biết không chỉ có bọn họ mà người ở hai Nhà khác cũng bị thú hoang đỏ tấn công, “Sinh vật trong Rừng Cấm đêm nay thoạt nhìn không thích hợp.” Cụ Dumbledore lo lắng nói.
“Đã điều tra ra được chuyện gì chưa?” Voldemort hỏi.
“Không có, chỉ là,” Cụ nhíu nhíu mày, “Có dấu vết của pháp thuật Hắc ám.”
“Pháp thuật Hắc ám sao?” Giáo sư McGonagall cũng nhíu mày, ngược lại bà nhìn về phía Voldemort, “Vậy giáo sư Voldemort, có thể từ pháp thuật Hắc ám đó mà tìm được người đã ếm chúng không?”
“Tôi sẽ để nhóm Tử thần Thực tử đi tìm kiếm.”
Bên cạnh ba người lớn đang thảo luận điều tra chuyện này, động tác Draco cũng thoáng cứng ngắc lại một chút, sao cậu không biết nhóm Tử thần Thực tử lại còn có tác dụng như vậy chứ nhỉ? Thế giới này… thật sự là đáng sợ.
“Chúng ta nên chuyển người về phòng ngủ thôi.” Draco nhìn Harry, vì tác dụng của độc dược, sắc mặt Harry đã khá lên nhiều, hiện tại Draco hoàn toàn không lo lắng Harry xảy ra chuyện gì nữa.
Severus không nói hai lời ngồi xuống bế Harry lên, sau đó hơi kinh ngạc nhìn người trong ngực.
Harry nhẹ đến nỗi làm anh không thể nào tưởng tượng được.
Tuy rằng bình thường người này nhìn qua rất gầy yếu nhưng không ngờ sau khi ôm vào trong ngực mới phát hiện người này… nhẹ đến nỗi làm cho người ta phải kinh ngạc.
Đúng lúc này túi không gian của Harry truyền ra một trận dao động pháp thuật.
“Toi rồi.” Draco tái nhợt, nhất định là kiên nhẫn của Hermione đã hết rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lực dao động pháp thuật mạnh như vậy thu hút sự chú ý của ba người lớn.
Draco nuốt một ngụm nước bọt, “Gương hai mặt.”
Pháp lực hỗn loạn của Harry sẽ ảnh hưởng đến dòng vận chuyển pháp lực trong túi không gian, gương hai mặt lại đặt trong túi, bên Hermione chắc chắn sẽ cảm ứng được. Gương hai mặt của Harry có thể liên lạc được nhiều mặt gương khác nhưng cùng lắm thì nhóm Gryffindor cũng chỉ có thể cho rằng Harry lại đang mạo hiểm cái gì đó, chỉ có Hermione, cô nhất định sẽ chờ Harry liên lạc với mình, mà hiện tại không đợi được liên lạc, chắc chắn biết xảy ra chuyện rồi.
Kẻ Được Chọn không bao giờ được yên bình vào Halloween cả, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều rõ.
Nhưng Draco hiện tại không lấy ra được gương hai mặt.
Lòng phòng bị của Harry rất mạnh, khi cậu hôn mê thì thần chú bảo vệ đã được thiết lập sẵn trong túi không gian lập tức có hiệu lực, trừ bản thân cậu ta thì không ai có thể lấy được túi không gian, cũng không ai có thể lấy được đồ vật từ trong túi không gian cả.
Draco nhìn lực dao động pháp thuật của túi không gian dần dần yếu đi, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Không đợi cậu kịp phản ứng, túi không gian của cậu liền truyền ra dao động.
Xong đời.
Đại não của Draco nháy mắt trống rỗng, thậm chí cậu còn quên bây giờ còn có rất nhiều người đang nhìn, người Gryffindor cũng đang ở đây, hiện tại cậu chỉ biết nếu tối nay không lôi ra gương hai mặt, nếu thật sự có ngày trở về thì cậu sẽ càng xui xẻo, cho nên lập tức cậu móc gương ra.
“Draco Malfoy!” Một tiếng gào nổi giận giống hệt như bà Pomfrey làm mọi người – kể cả ba vị người lớn – đều sợ tới mức không hẹn mà cùng rụt cổ lại.
“Mình dám cam đoan, Đầu Sẹo thật sự không có việc gì đâu. Thật sự đó, mình lấy vinh dự của Malfoy mà cam đoan.” Draco không đợi người trong gương nói gì vội vàng tiến hành cam đoan, mà lời cam đoan lại khiến cho một người cũng là Malfoy, Lucius nhíu mày.
Nếu anh không đoán sai, Đầu Sẹo trong lời của Draco là Harry Potter? Vậy cậu ta bây giờ xem ra không có chuyện gì sao? Lại có thể dùng vinh dự của Malfoy đi nói dối hả?
“Thật sự cậu ấy không chạy vào sâu trong Rừng Cấm trêu chọc sinh vật huyền bí sao? Không lăn xuống hồ trêu chọc con mực trong đó hả? Cũng không chạy tới tiếp xúc thân mật với quỷ khổng lồ chứ?” Người ở trong gương lớn tiếng hỏi.
Lucius hơi bất nhã co rút khóe miệng.
Sâu trong Rừng Cấm… con mực trong Hồ Đen… quỷ khổng lồ…
Được rồi, so với những sinh vật này thì… Lucius lại nhìn người nào đó hô hấp ổn định – thật sự việc này không tính là chuyện gì hết.
“Mình cam đoan… cho nên cậu có thể buông quyển sách trong tay không vậy, đó là quyển sách quý giá của ba đỡ đầu mình đó, phải biết đồ vật ông ấy để lại cho mình thật sự không nhiều lắm đâu…” Hermione từ đâu lôi được quà sinh nhật của ba đỡ đầu cho cậu để uy hiếp cậu vậy hả? Ôi, tất thối của Merlin, cậu không hề nghi ngờ nếu sau khi Đầu Sẹo trở về xảy ra một chút vấn đề nhỏ xíu thôi thì toàn bộ tài sản quý giá của mình đều xong đời.
Ba mẹ à, vì sai hai người lại để Hermine lượn lờ ở biệt thự Malfoy vậy chứ! Cô ấy không phải nên ở chỗ của Blaise sao?
“Cậu ấy bị thương có nghiêm trọng hay không?” Hermione lại hỏi tiếp.
Người nọ làm sao biết có người bị thương nhỉ?
“Không nghiêm trọng đâu, thật sự không hề nghiêm trọng, chẳng qua sau lưng bị cào một phát, so với việc lần trước tự cậu ấy bẻ gãy xương tay của mình thì tốt hơn nhiều.” Draco so sánh.
Người kia lần trước chạy đi mạo hiểm, kết quả bị sinh vật huyền bí phun nọc độc vào tay, rồi nọc độc chảy vào trong xương tay trái, bất đắc dĩ người kia vứt hết xương cốt của mình, cho nên cậu ta lại ôn lại một lần ác mộng năm thứ hai kia – mọc lại xương.
Lucius vuốt trán mình, hai phương thức bị thương này thật sự không nên dùng để so sánh chứ?
“Nhờ cậu rồi, chăm sóc Harry cho tốt, chờ cậu ấy không sao nhớ rõ nhắc cậu ấy liên lạc với mình.” Hermione rõ ràng cắt đứt liên lạc gương hai mặt, Draco lúc này mới thở phào một hơi.
“Cô ta là?” Severus lâu như vậy lần đầu tiên mở miệng.
Draco đen mặt, nghĩ nghĩ, nói, “Một vị sư tử cậu tuyệt đối không muốn chọc vào.”
Rồi sau đó, Severus ôm Harry vào phòng ngủ không đi ra nữa, ba vị giáo sư vội vàng an ủi cảm xúc của bọn nhỏ. Lucius nhìn bóng dáng Draco đi về phòng ngủ, hơi hơi nheo lại ánh mắt lam xám của mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người có nhìn ra một cp phụ không? Hắc hắc, trong văn của ta, Hermione tuyệt đối không có khả năng ở bên Ron, vì ta oán niệm việc này đã lâu rồi
“Chuyện gì vậy?” Draco tới gần Harry lo lắng hỏi.
“Chết tiệt thật…” Harry nhìn thú hoang đỏ đang đi về phía bọn họ, thần chú còn chưa kịp đọc thì một luồng sáng hơn cả ánh nến trong hành lang phóng ra từ đũa phép của cậu, áp suất pháp thuật khổng lồ này làm đám thú hoang đỏ đang liều lĩnh lao tới hoảng sợ dừng lại.
Voldemort kinh ngạc nhìn thoáng qua Harry, các học trò còn đang hoảng sợ đề phòng mấy con thú hoang đỏ này, chỉ có Voldemort và giáo sư McGonagall cùng Severus luôn luôn bên cạnh Harry chú ý tới tình huống hiện tại của cậu.
“Pháp lực của mình đang khôi phục!” Harry khẽ nói với Draco.
Chuyện bọn họ lo lắng rốt cuộc đã trở thành sự thật, cơ thể bọn họ còn chưa có dấu hiệu khôi phục nhưng pháp lực lại lớn trở lại. Pháp lực bị xói mòn của Harry còn nhiều hơn cả Draco nên tác dụng phụ của việc khôi phục pháp lực đang hiển hiện trên người cậu.
Lúc này pháp lực trong cơ thể cậu đã ở mức chịu đựng tối đa của cơ thể nên hôm nay Harry mới không được bình thường như vậy.
“Tất của Merlin, sao cậu lại xuất hiện vấn đề ngay lúc này chứ!” Sắc mặt Draco trở nên khó coi, “Uống hết đi.” Cậu nhanh chóng lấy ra một lọ độc dược, rất rõ ràng Harry uống hết nó.
Bên cạnh, Severus nhìn hành động của hai người, cho dù bây giờ đang là thời điểm mấu chốt cũng không thể ngăn cản anh khó chịu từ hành vi thân mật của Draco và Harry. Được rồi, tuy hiện tại anh không muốn biết cũng không rảnh rang để biết điều này có ý nghĩa gì nhưng lại không hề gây trở ngại cho hành động của anh.
Anh lập tức đi tới bên người Harry, giằng lấy lọ độc dược trong tay Harry.
“Dược ổn định?” Severus nhíu mày. Đây là Dược ổn định đã được tinh chế, tuy có thể ổn định lại pháp lực, tinh thần cũng như cảm xúc cho một người nhưng di chứng lại rất lớn. Tuy di chứng của Dược ổn định tinh chế đã giảm bớt nhưng không ngoại lệ hậu quả mà nó mang đến đều rất rắc rối.
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc nói chuyện này, nhóm thú hoang đỏ vốn đang yên lặng lại vọt lên, số lượng khổng lồ kéo đến mà người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
“Diffindo! Chết tiệt, đám thú hoang đỏ của Rừng Cấm đều chạy hết đến bên này hả?” Draco nhìn số lượng khổng lồ, đám thú hoang đỏ đã đánh sâu vào đội hình học trò, nhưng may mắn bọn họ còn nhớ rõ mỗi người phải che chở một học trò năm dưới, lúc này mới không để cho mọi người ngoài ý muốn.
“Rất có thể.” Harry nhìn nhóm phù thủy đã hỗn loạn. Một số phù thủy nhỏ rõ ràng đã bị thú hoang đỏ dọa sợ mà các học trò năm trên cho dù bình thường trên lớp biểu hiện rất tốt nhưng khi đó là trong hoàn cảnh học tập yên bình an nhàn. Mà hiện tại dưới tình huống có thể nói là sống chết đánh nhau này, rõ ràng các học trò bình thường đều biểu hiện tốt có chút không chịu được nữa. Bởi vì một khi hoảng loạn khẩn trương thì thời gian niệm chú của bọn họ sẽ chậm hơn vài giây so với bình thường mà hiệu quả thần chú cũng sẽ bị giảm xuống rất nhiều. Cho dù là đứa nhỏ quý tộc cũng không khác là bao, mặc dù ở nhà có huấn luyện đặc biệt đi nữa nhưng khi đó có sự bảo đảm mạng sống, kể cả khi bị thương đầy mình cũng sẽ được chăm sóc chữa trị tốt nhưng lúc này tất cả mọi người đều hiểu được nếu chẳng may bọn họ bị thú hoang đỏ bắt đi thì có thể đã không có khả năng còn sống nữa.
Đối với khát vọng sống mặc dù mãnh liệt cháy bỏng nhưng nỗi sợ hãi khi đối đầu với cái chết nếu chiếm phần lớn sẽ dẫn đến việc nhóm học trò nhanh chóng hỗn loạn, cho dù một kèm một đi nữa nhưng vẫn không tránh được bị thương.
Khi một phù thủy xuất thân Muggle năm nhất bên Gryffindor bị thú hoang đỏ cào bị thương cánh tay làm cậu nhóc sợ hãi khóc lớn. Tiếng khóc làm cho nhóm học sinh vốn đã hỗn loạn càng thêm không biết làm sao, chỉ có học trò năm bảy bên Slytherin và Gryffindor là còn thoáng bình tĩnh hơn nhưng trước mắt rất nhiều người đều không biết làm sao. Nơi này chỉ có hai vị giáo sư, căn bản không để ý được quá nhiều đứa nhỏ như vậy.
“Draco, cậu lên trước hỗ trợ đi.” Bởi Draco và Harry đều ở mặt sau kết hợp, đám thú hoang bị giết, bị đánh choáng rõ ràng hơn nhiều so với phía trước. Mà Voldemort tuy rằng cường đại nhưng vì rất nhiều phù thủy nhỏ đều theo bản năng trốn về chỗ anh tìm kiếm sự che chở, khi anh đánh lại còn phải để mắt tới đám phù thủy nhỏ này làm tay chân anh có chút bị cản trở.
Không thể không nói nhìn Voldemort bảo vệ phù thủy nhỏ là một chuyện khiến người ta khó có thể tin được. Trong ấn tượng của Draco thì Voldemort chỉ tra tấn người mà hiện tại thì…
“Cậu không sao chứ?” Cậu lo lắng nhìn Harry một cái. Hiện tại Harry xung đột pháp lực rất lớn, muốn phóng thần chú có thể sẽ rất khó khăn, vì pháp lực hiện tại căn bản không bị cậu khống chế nhiều lắm.
Không cần nghĩ Draco cũng biết Hermione nhất định đã phát hiện ra điều khác thường. Túi không gian của Harry luôn được mang bên người, pháp lực hỗn loạn nhất định đã ảnh hưởng đến việc vận chuyển pháp lực bên trong túi không gian, mà gương hai mặt lại đặt trong túi. Quan trọng hơn là Hermione luôn mang theo gương hai mặt bên người để Harry có thể liên lạc dễ dàng. Một khi bão nổi này chấm dứt chắc chắn Hermione sẽ gửi tin tức tới.
“Không sao đâu.” Harry gật gật đầu, thu hồi đũa phép lại.
Draco thấy thế cũng gật gật đầu, cậu biết tuy rằng hơi khó khăn nhưng Harry sẽ xử lý tốt.
Ngay khi Draco xoay người, cầu thang bên cạnh lại di chuyển một lần nữa.
Harry nhìn nhìn nơi đó, mắt sáng rực.
Nơi đó có một mật đạo, cậu chưa từng đi nhưng đã từng xem qua trên bản đồ Đạo tặc. Thậm chí vì xác nhận bản đồ Đạo tặc có chính xác hay không cậu đã chạy tới thử mở mật đạo kia, mà sự thật chứng minh bản đồ Đạo tặc chưa bao giờ sai cả.
Từ khi nhận được tấm bản đồ kia từ năm thứ ba cho đến năm thứ sáu, cậu đã nhớ rõ hoàn toàn mật đạo ở Hogwarts.
“Sev,” Harry ghé sát vào Severus vẫn đang bên cạnh cậu, “Đợi lát nữa tôi che chở cho anh, anh đến cầu thang kia gỡ bức ảnh đó ra. Trên tường đằng sau nó có một vết lõm, anh đánh lên nó, mặt sau là mật đạo.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Severus lo lắng Harry về tình huống cơ thể hiện tại của cậu.
“Tôi vẫn có thể chịu được một lúc, anh nhanh lên thì tốt rồi.” Harry nói xong, một thần chú không tiếng động không đũa phép phóng ra, nếu pháp lực trong cơ thể xuất hiện hỗn loạn thì tiêu hao nó là biện pháp tốt nhất. Chẳng qua phương pháp này rất nguy hiểm, nếu không may Severus chưa kịp trở lại thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đang nói, Harry dường như nghĩ tới điều gì đó, cậu nhìn Nagini còn đang trên mặt đất đón đánh thú hoang đỏ, do dự một hồi mới mở miệng nói, [Nagini, giúp tôi một chuyện.]
Nghe thấy Harry gọi nó, cho dù tình huống hiện tại rất hỗn loạn nhưng Nagini vẫn rất vui vẻ, chỉ thấy nó kéo lại cơ thể to dài của mình nhanh chóng bò tới chỗ Harry, [Harry, cậu tìm tôi hả?]
Đối mặt với Nagini đang cực kỳ nhiệt tình, Harry nhất thời câm nín, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, [Tôi muốn bạn đưa Severus đến bức ảnh ở hành lang đối diện kia.]
[Không thành vấn đề! Nhưng cậu phải cam đoan những đứa nhỏ bên kia sẽ được an toàn.] Nơi mà nó vừa mới bảo vệ, thú hoang đỏ không ít hơn nữa Nagini lại cắn không chết chúng nó, chỉ có thể làm chúng hôn mê.
[Được, tôi cam đoan.] Harry nói.
Nagini đi đến trước mặt Severus, ý bảo anh đi theo nó, Severus do dự một chút rồi chạy theo Nagini.bg-ssp-{height:px}
Harry thật may mắn trong hoàn cảnh hỗn loạn như này không có ai nghe được tiếng xà ngữ tê tê, nếu không chờ sau khi tất cả kết thúc thì cậu khó có thể giải thích được. Harry bắt đầu thả lỏng chuyên tâm đối phó với đám thú hoang đỏ đã chạy tới. Nếu hiện tại cơ thể cậu xuất hiện pháp lực hỗn loạn làm việc dùng đũa phép phóng thần chú sẽ chệch hướng, như vậy rõ ràng liền tiêu hao pháp lực dùng thần chú không đũa phép không tiếng động, vừa phóng thần chú chính xác, hiệu quả lại tốt hơn, tuy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ không duy trì được bao lâu.
Không có người chú ý tới thậm chí Harry dùng tới pháp thuật Hắc ám, những thú hoang đỏ vọt tới trước mặt cậu bị pháp thuật Hắc ám của Harry tiêu diệt hoàn toàn.
Không bao lâu, Severus chạy lại có Nagini bảo vệ, hành động của anh rất nhanh chẳng qua Nagini chưa trở về, nó nhìn ra được đó là mật đạo nên đứng ở bên đó ngừa thú hoang đỏ chạy sang.
Harry nhìn thấy Severus trở về, vươn tay giải quyết thú hoang đỏ nhằm về phía Severus, sau đó gia tăng giọng nói của mình, “Hiện tại mọi người nhanh chóng đến hành lang phía bên trái, đến chỗ mật đạo mà Nagini đang ở để tị nạn, học trò năm trên bảo vệ năm dưới trở về, không được hoảng loạn.”
Không có ai biết vì sao sau khi nghe được giọng nói của Harry bọn họ đều nghe theo sự sắp xếp của Harry. Học trò năm thứ hai năm thứ ba còn nhỏ, bọn họ cũng lo lắng mình sẽ chết, nhưng giờ phút này bọn họ lại đồng ý chờ học trò năm nhất đi trước, rồi để nhóm học trò năm trên đưa bọn họ đi. Nếu trong quá khứ, cho dù Lucius có thể khống chế bên trong Slytherin nhưng không có khả năng bắt Gryffindor nghe theo lời anh, trong khi Harry lại làm được.
Chỉ có Draco biết, đó là khí thế của người lãnh đạo lâu chưa xuất hiện trên người Harry, không cần trực tiếp đối mặt chỉ cần là giọng nói thôi cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm trong đó, khiến người ta không tự chủ mà nghe theo.
Sau khi cụ Dumbledore mất đi, tất cả mọi người bị bắt ép trưởng thành mà Harry lại để cho lòng người ta phải đau đớn.
Mọi người bắt đầu tị nạn, giáo sư McGonagall đi trước đội hình bảo vệ bọn nhỏ tới trước cửa mật đạo, ở nơi đó cùng Nagini đang bảo vệ học sinh tiến vào. Mà Voldemort lại cùng Draco đồng thời canh giữ ở cầu thang, phòng ngừa thú hoang đỏ tấn công, học sinh năm sáu theo Harry cản phía sau.
Cuối cùng, Harry dùng một thần chú Expecto Patronum phạm vi lớn, làm pháp lực tiêu hao gần như không còn, hiện tượng pháp lực hỗn loạn lập tức biến mất, lúc này Harry cho dù dùng đũa phép cũng không thể phóng ra bất kỳ thần chú hữu hiệu nào cả.
“Mau lên.” Hiện tại chỉ còn lại vài người, đám người James vì sức mạnh tương đối lớn nên đi đằng sau. Harry gào lên một tiếng với bọn họ rồi chạy tới kéo anh chạy về phía mạt đạo, không có pháp lực của Harry duy trì thì Expecto Patronum của cậu rất nhanh sẽ bị phá.
“Sirius!” James kích động kêu lên.
Harry quay lại vừa thấy Sirius không biết khi nào đã bị thú hoang đỏ cào bị thương hai chân, hiện tại căn bản không đi được.
“Chết tiệt!” Harry khẽ mắng một tiếng, lúc này vòng bảo vệ khổng lồ đã xuất hiện vết nứt, mà Voldemort còn đang bảo vệ bọn nhỏ đi lên cầu thang, căn bản không chú ý tới được bên này.
Severus nhíu mày, lưu loát cõng Sirius lên, “Đi mau.” Anh nói.
Harry phản ứng cũng nhanh, không chờ James sững sờ lôi anh lập tức chạy lên phía trước.
“Người cuối cùng rồi chứ?” Bên cầu thang, Voldemort hỏi.
Harry gật gật đầu, ý bảo bọ họ nhanh chóng chạy đi.
Voldemort nhìn Sirius sau lưng Severus, nhấc lấy anh rồi đi về phía mật đạo.
“Đi trước tôi đi, mấy người không biết làm sao để đóng cửa mật đạo đâu.” Harry nói với bọn họ.
Mọi người phản ứng nhanh, đi trước Harry, Severus vẫn luôn đi theo cạnh Harry, nhiều nhất cũng chạy trước cậu một chút mà thôi. Anh thỉnh thoảng quay đầu lại, vòng bảo vệ của Harry vì không có pháp lực duy trì đã hoàn toàn biến mất.
“Đi vào.” Đoạn đường đi không đến một phút đồng hồ lại có vẻ như gần một thế kỉ, đi vào cửa, Harry trực tiếp giao James cho Severus, ở cửa mật đạo tìm gì đó.
Severus lôi James chạy sâu vào bên trong mật đạo, giờ phút này ở lối vào lại càng thêm phiềm.
“Đây là…” Severus kinh ngạc nhìn điểm cuối của mật đạo, nơi đó lại là phòng sinh hoạt chung của Slytherin?
Không chỉ là Gryffindor mà ngay cả nhóm Slytherin cũng không khỏi sững sờ, làm sao bọn họ cũng không biết rằng phòng sinh hoạt chung còn có một mật đạo như vậy?
“Harry đâu?” Draco thấy bọn họ, vọt đến.
Severus nhìn về phía mật đạo, Harry còn chưa đi ra.
“Đầu Sẹo chết tiệt, thời gian này mà cậu cũng có thể gặp phải rắc rối!” Draco khẽ mắng, rồi phóng về phía mật đạo.
“Draco, mình không sao.” Trong mật đạo ẩn ẩn truyền đến giọng nói của Harry, mọi người nghe thấy mới thả lỏng nhưng Draco và Severus đều nghe thấy không ổn.
“Đầu Sẹo, thế này mà cậu nói không sao hả!” Theo giọng nói tức đến khó thở của Draco, Harry cũng xuất hiện trước mặt mọi người, áo chùng của cậu đầy máu.
“Được rồi, mình nghĩ hiện tại mình cần được băng bó và nghỉ ngơi.” Harry hơi tập tễnh bước tới, dường như cậu muốn cười nhưng sắc mặt cậu lại trắng bệch đến dọa người.
Không đợi Draco nói gì, cậu lập tức ngã xuống.
Draco kích động đón được cậu, mọi người lúc này mới phát hiện, sau lưng cậu là một vết thương rất dài vừa nhìn đã thấy ghê người…