Bên trong biệt thự Zabini, im lặng như tờ.
Hermione buông xuống gương hai mặt, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô nhìn nhóm bạn tốt xung quanh, vì cuộc gặp mặt nhỏ tối qua tan quá muộn nên bọn họ rõ ràng qua đêm luôn trong biệt thự Zabini. Lúc này tất cả mọi người vừa mới tỉnh lại đang ăn sáng, không ngờ lại nhận được tin tức dọa người từ Draco như vậy.
“Chúng mình cần có thời gian chậm rãi tiêu hóa tin tức này đã.” Ron nói, cậu nhìn qua hơi run rẩy, hiển nhiên còn không thể tin được cái tin tức mà Draco mang đến. Neville thì đã ngã sấp trên mặt đất, đến bây giờ cậu vẫn chưa thể đứng lên. Tin tức Draco ném cho bọn họ quả thật quá dọa người, hiện tại toàn bộ trong biệt thự nhìn qua bình thường nhất cũng chỉ là Hermione thôi.
“Ừm, được rồi, nhưng mình cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh lại. Neville à, cậu đứng lên trước đi.” Hermione nói, hiển nhiên cô cũng rất kinh ngạc, nhưng…nhưng…
Luna đỡ Neville dậy, mọi người vây quanh bên bàn nhưng hiển nhiên không có người nào có khẩu vị ăn tiếp bữa sáng được nữa.
Im lặng cứ thế tiếp tục, khi gia tinh tới thu dọn bàn ăn nhìn đồ ăn trên mặt bàn thay đổi sắc mặt, nó búng tay một cái mang đám đồ ăn này về phòng bếp rồi chính mình cũng biến mất theo, hôm nay khả năng cả ngày nay sẽ không ít gia tinh đập đầu vào tường rồi? Vì thức ăn sáng nay dường như chưa bị động qua, bọn chúng không chỉ không làm chủ nhân hài lòng còn không để khách quý vừa lòng nữa.
Nhưng hiện tại ngay cả Hermione cũng không có tâm tình gì đi lo lắng cảm xúc của chúng, hiện tại cảm xúc của cô còn đang rối tung trong tin tức Harry mà Draco mang tới kìa.
“Mình vẫn luôn cho rằng Harry sẽ không yêu người nào nữa.” Hồi lâu sau Hermione nói như vậy.
Cô nhìn về phía Ron, Ron bối rối gãi gãi đầu, “Từ khi Ginny tuyên bố có bạn trai thì mình chỉ biết bọn họ không có khả năng nữa.” Cậu vốn muốn kết hợp em gái của mình với Harry nhưng bất đắc dĩ là sau chiến Harry căn bản không có tâm tình nói tới tình yêu, mà em gái của mình cũng hiểu được hai người có quan điểm khác nhau ở rất nhiều chuyện nên cũng rất quyết đoán đi tìm kiếm tình yêu mới, “Nhưng mình không ngờ…người kia lại là Snape…”
Thật khó thể tin được!
“Chính là Draco nói Harry cũng không phải không có tình cảm với cậu ta.” Hermione nhấn mạnh, “Các cậu cảm thấy thế nào?” Cô hỏi nhóm bạn vẫn đang duy trì im lặng ở trong này.
“Mình cảm thấy, nếu để Harry trở về thì cậu ấy không thể vui vẻ được.” Neville khẽ nói, “Đã rất lâu rồi mình vẫn chưa nhìn thấy nụ cười vui vẻ thực sự của Harry, nụ cười của cậu ấy dường như đã…” Trở thành thói quen rồi.
“Vậy thì… quyết định thế nào?” Nhìn mọi người, Hermione hỏi lại lần nữa.
“Cũng không phải mất đi Harry, chẳng qua chỉ gả cậu ấy tới nơi xa mà chúng ta không đến được mà thôi.” Blaise khôi phục lại cười hì hì giống như thiếu bị mắng, “Cho nên bọn nhóc à, vui vẻ lên đi, chúng ta nên chúc phúc cho Harry mới đúng.”
“Ôi, mình vẫn không thể tưởng tượng được… Harry và Snape…”
“Ron à, đây không phải là giáo sư Snape.” Hermione nói.
“Nhưng cậu ta cũng họ Snape,” Ron lầm bầm, “Mình vẫn tin chắc Snape không thể ngồi cùng bàn với chúng ta, không ngờ Harry lại yêu một Snape.”
“Được rồi, họ gì cũng không quan trọng, quan trọng là… cậu ta có thể mang đến hạnh phúc cho Harry là tốt rồi.” Hermione quyết đoán chấm dứt thảo luận, “Giờ các cậu nên về nhà, chúng ta tìm thời gian thích hợp lại tìm Harry sau.”
Hermione suy nghĩ luôn chu đáo, cô cũng không muốn trong lúc Harry đang bối rối lại quấy rầy cậu, cô muốn Harry tỉnh táo lại rồi mới nói.
Harry vẫn luôn không xuất hiện trong sân trường, dường như Draco biết cậu đi đâu nhưng cậu cũng không định nói cho Severus.
Ngày đó khi cậu liên lạc với Hermione trong gương hai mặt dùng thần chú tĩnh âm, ngay cả Voldemort và Abraxas cũng không biết cậu nói những gì. Sau khi Draco giải trừ thần chú tĩnh âm làm cho bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, “Ngoài Quidditch ra thì người này hiểu nhất là chú ý vào những chuyện vụn vặt. Chờ cậu ấy hết bối rối thì tự mình sẽ đi ra.”
Mà ngày đó chờ đợi là cả một tuần.
Mấy ngày nay Harry đều lăn lộn trong Phòng Yêu Cầu hoặc là đọc sách. Draco sẽ mang đồ ăn đến cho cậu nhưng Draco cũng không nói chuyện gì với cậu cả. Tình cảm của cậu thì cần phải tự cậu hiểu rõ.
Mấy ngày nay Harry suy nghĩ rất nhiều, cậu biết mình không phải không có tình cảm với Severus, cậu thích Severus, có lẽ nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh thì tình cảm này sẽ thành tình yêu cũng không biết chừng?
Lời đề nghị ở lại của Voldemort quả thực khiến cậu động lòng.
Nơi này không ai biết cậu là Cậu Bé Vẫn Sống, không ai biết cậu là Kẻ Được CHọn đã giết người kia. Bọn họ không biết gì hết, chỉ biết có lẽ mình có quan hệ dây mơ rễ má với dòng họ Potter – hoặc cho rằng cậu là con riêng chăng? – mà còn là học trò năm thứ năm đột nhiên chui vào Hogwarts. Tại thế giới vốn có kia, tuy rằng cậu có bạn bè cùng đồng cam cộng khổ nhưng dù sao đó cũng chỉ là số ít. Cậu không thích cùng bạn bè dạo một vòng Hẻm Xéo đều bị người khác kéo lại bắt ký tên hoặc là tằng tằng nói cảm ơn cậu vì đã giết chết Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cậu… chỉ muốn được làm chính mình mà thôi.
Ở nơi đây, cậu có thể có được cuộc sống mà bản thân mình muốn, mà cậu có thể tùy thời liên lạc với Hermione, tuy bọn họ không thể cùng đi chơi như trước nhưng cậu vẫn tin chắc nhóm bạn tốt của cậu có thể hiểu được.
Một lời mời mê hoặc cỡ nào.
Nơi này tất cả đều rất tốt, cho dù có hơi bất hòa với Gryffindor và Hogwarts, nhưng tổng thể mà nói bọn họ đùa giỡn cũng gần là một trò đùa giữa trẻ con mà thôi, Hogwarts khiến người ta có cảm giác gia đình ấm áp thực sự.
Không giống như bên kia, tuy rằng không hề như nước với lửa nhưng vẫn tồn tại sự ngăn cách như trước – cho dù đã trải qua chiến tranh, cho dù Kẻ Được Chọn và gia chủ gia tộc Malfoy trở thành bạn bè đi nữa nhưng tình bạn này muốn giảm bớt quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor cũng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.
Ở lại đây… một đề nghị mê hoặc cỡ nào…
Nhưng…
Lại một lần nữa tỉnh lại từ trong ác mộng, Harry dùng tay che mắt lại.
Ánh mắt ê ẩm nhức nhối, rất khó chịu, cậu trừng mắt nhìn, cảm giác được chất lỏng ấm áp chảy từ khóe mắt, rơi vào trong những sợi tóc.
Giọt nước mắt này là chua xót hay là vì những hình ảnh trong mộng mà rơi ra đây, cậu cũng không phân biệt được nữa.
Mấy ngày nay cậu vẫn không sử dụng Bế quan Bí thuật, cũng không uống nước thuốc vô mộng, vì thế những ký ức từ xưa đã lắng đọng lại lại hiện lên lần thứ hai.
Hai năm, cậu chưa từng có một lần nào tình nguyệnj mình bị ăn mòn bởi những ác mộng này cả, nhưng hiện giờ, cậu lại tình nguyện, chỉ cần làm mình chống đỡ được sự hấp dẫn thu hút lại từ “ở lại đây”.
Cậu vẫn còn trách nhiệm dang dở, vẫn còn việc phải làm, cho dù không muốn nhưng cậu vẫn là Kẻ Được Chọn, cho dù không thừa nhận nhưng cậu không thể phủ nhận được giới pháp thuật giờ đây không thể không có cậu…
Chiến tranh đã hy sinh quá nhiều người, giáo sư Dumbledore, chú Sirius, chú Remus, Fred… thậm chí còn cả giáo sư Snape.
Bọn họ hy sinh là vì nền hòa bình của giới pháp thuật, bọn họ không còn ở đây, cậu cần phải tiếp tục hoàn thành việc mà bọn họ vẫn còn dang dở.
Cho nên cậu không thể ở lại đây được.
Cho nên cậu để mặc bị ác mộng ăn mòn, chỉ vì nhắc nhở chính mình, trách nhiệm của chính mình.
Mấy ngày nay tinh thần của cậu không tốt, Draco lúc vào chắc chắn đã biết nhưng cậu ấy cũng không nói gì, có lẽ Draco cũng không biết nên nói với mình những gì cũng nên.
Harry rửa mặt, rồi lại ném mình lên trên giường.
Trần nhà theo yêu cầu của cậu trở thành bầu trời trong xanh, Harry nhìn đỉnh núi mây trắng lượn lờ, suy nghĩ lại đang dần dần bay xa.
Cho đến khi túi không gian truyền tới một trận dao động pháp thuật, cậu mới thu lại suy nghĩ đang đi trong cõi thần tiên về.
“Harry à…” Hermione nhìn người đang mỉm cười hiền hòa với mình trong mặt gương, hốc mắt không tự chủ đỏ lên, “Cậu lại gặp ác mộng rồi!”
Không phải là nghi vấn mà là khẳng định, Hermione nhìn sự mỏi mệt trong đáy mắt Harry, chỉ biết chắc chắn Harry đã bị ác mộng làm tỉnh giấc.
“Hermione…” Harry trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Harry, cậu làm bản thân mình rất áp lực.” Hermione thở dài, “Draco nói dạo này cậu cũng chưa ăn gì, sao lại không chăm sóc tốt cho mình như vậy?”
Draco sớm đã nói tình huống của Harry cho Hermione, cậu không phải không lo lắng nhưng cậu lại không biết nên khuyên nhủ thế nào. Cậu nghĩ, người có thể khuyên nhủ được tên ngu ngốc này, cũng đang dần mạnh lên trong những năm gần đây, cô gái làm Kẻ Được Chọn phải ngoan ngoãn nghe lời, cho nên cậu tìm Hermione. Nếu là Hermione nói thì cô ấy nhất định có thể làm được.
“Cậu ấy nói cho cậu biết rồi sao?” Harry biết trong quá khứ khi nhìn thấy mình không chăm sóc tốt cho bản thân thì phản ứng đầu tiên của Hermione chắc chắn sẽ bùng nổ, nhưng hiện tại Hermione lại nói bất đắc dĩ. Vậy chỉ có một khả năng mà thôi, Draco đã nói với Hermione, Hermione biết lòng cậu đang rối bời nên mới không kích động như vậy.
“Ừ.” Hermione nhẹ nhàng gật đầu, “Chúng mình rất lo cho cậu, nhưng vẫn muốn chờ cậu tỉnh táo lại rồi nói chuyện với cậu. Chỉ là mình không ngờ cậu lại không chăm sóc tốt cho bản thân mình thế này.”
“Hì hì bạn tốt à,” Ron từ bên cạnh nhảy vào, “Nếu cậu cứ tiếp tục thế này thì không thể được, chúng mình đều rất lo lắng cho cậu.”
“Ron…”
“Nói thật, khi Draco nói cho chúng mình thì chúng mình rất hoảng sợ,” Cậu khoa trương nói, “Mình không ngờ cậu lại nảy sinh tình cảm với một Snape đâu,” Cậu bứt tóc đỏ của mình, “Thật là cho người ta khó có thể tin được, nhưng bạn tốt à, nếu cậu thích thì cậu nên đi giành lấy.”
“Mình nghĩ cậu sẽ nói anh ấy không thích hợp với mình, muốn mình trở về sớm một chút chứ.” Harry kinh ngạc nhìn Ron,
“Mình cũng rất muốn,” Ron cau mày, “Nhưng khẳng định cậu không muốn,” Cũng giống như Harry hiểu Ron khi biết chuyện cậu và Severus sẽ phản ứng đầu tiên thế nào, Ron cũng biết hiện tại nếu nói rời đi với Harry thì Harry sẽ phản ứng ra sao, “Cho nên cậu không cần quan tâm việc mình muốn hay không muốn, chỉ cần cậu muốn là tốt rồi. Harry à, cậu không cần để ý cái nhìn của chúng mình, cho dù mình cảm thấy khó tin nhưng nếu cậu thích thì chúng mình cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Ron nói đúng,” Hermione giành lại gương hai mặt, “Không thể phủ nhận khi Draco nói mình rất kinh ngạc, nhưng cho dù mình không thể tin thế nào đi chăng nữa thì đó lại là sự thật, Harry à,” Cô hiền hòa nhìn Harry, “Nói thật cho mình biết, cậu thích cậu ta sao?”
Harry sửng sốt hồi lâu, nhìn ánh mắt cổ vũ của Hermione, mới chậm rãi mở miệng, “Thích…”
Mình thích anh ấy… thích Severus…
Bữa sáng Harry mang đến tuy đều chuẩn bị theo sở thích của Draco nhưng đã trải qua một ngày áp lực như vậy, cậu cũng không ăn được nhiều, sau khi cảm thấy dạ dày tương đối ấm áp thì dừng lại.
Harry còn đang ngủ, nhìn qua rất mệt mỏi. Draco thu dọn bàn ăn rồi đi tới giường mình, hôm nay cậu không muốn làm gì hết, muốn đọc sách để giết thời gian mà có quyển sách không tồi lại bị cậu đặt sang bên cạnh.
Draco đi đến bên giường, phát hiện Harry đã chui thành một đống kín trong chăn.
“Cậu định ngộp chết mình à?” Draco khẽ mắng, cậu xốc chăn lên, không ngoài dự đoán Harry co người lại.
Đi ngủ thế này làm sao thoải mái được, chỉ làm mình càng mệt mỏi hơn thôi.
Draco lắc đầu, xem ra mỗi lần Harry liên lạc qua gương hai mặt thì Hermione dài dòng không phải là không có lý.
Người này căn bản không chăm sóc tốt được cho bản thân mình.
Draco bất đắc dĩ, vươn tay kéo hai tay hai chân Harry ra, muốn chúng thẳng lại.
Harry nhúc nhích, đại khái là dao động pháp lực của Draco làm cậu rất yên tâm nên không tỉnh lại, cậu thuận theo để Draco giúp mình duỗi thẳng hai tay hai chân. Khi Draco giúp đắp chăn lên cho cậu còn trẻ con mà cọ cọ đầu vào mu bàn tay Draco.
Draco khẽ nở nụ cười.
Ai có thể nghĩ Kẻ Được Chọn hai mươi tuổi đầu thật ra lại giống trẻ con ở nhiều khía cạnh thế này chứ!
Lắc đầu, vươn tay rút ra quyển sách đã bị dịch xuống dưới gối, đang muốn đứng lên thì cửa ký túc xá đã bị mở bật ra.
Draco giữ nguyên tư thế này quay đầu, nhìn bóng dáng màu đen lửa giận ngút trời, khó hiểu một trận.
“Cậu…” Cậu đang muốn hỏi đối phương lại bị đối phương vứt sang môt bên.
“Đứng lên!” Cậu thấy đối phương kéo Harry còn đang ngủ say dậy.
“Gì vậy?” Harry mơ mơ màng màng đứng lên, nhìn người trước mắt một lúc vẫn còn chưa kịp phản ứng, “Severus à, tôi mệt chết đi được ý, anh để tôi ngủ một giấc đã…”
Từ từ!
Harry mãnh liệt phản ứng, đôi mắt vốn sắp khép lại của cậu nhanh chóng mở ra, khi thấy rõ người nổi giận trước mặt, không hề buồn ngủ nữa.
“Ss… Severus.” Cậu lắp bắp nói, “Tại sao anh lại ở đây?”
Nơi này không phải ký túc xá của Draco sao?
“Sao tôi lại ở đây hả, tôi rất xin lỗi vì đã phá hỏng chuyện tốt của hai người các cậu!” Severus chậm rãi nói. Merlin biết vừa lúc tiến vào anh nhìn thấy Malfoy kia đang cúi người muốn hôn Harry thì muốn giết người đến mức nào.
“Chuyện tốt?” Harry chớp mắt mấy cái, hiển nhiên vẫn chưa rõ tình huống bây giờ, “Chuyện tốt gì cơ?” Trong mắt cậu, “chuyện tốt” lớn nhất mà Snape đã phá hỏng chính là quấy rầy cậu ngủ bù.
“Làm sao cậu có thể…” Severus tới gần Harry, bọn họ dường như chạm mũi nhau, “Sao cậu lại có thể sau chuyện đó mà bò lên giường người khác hả!”
Lời vừa ra khỏi miệng, mấy người ở đây – bao gồm cả Lucius lo lắng cho Severus mà quay lại ký túc xá – đều trợn tròn mắt.
Chuyện đó?
Bò lên giường người khác?
Harry vì nhớ tới “chuyện đó” mà mất tự nhiên, mặt cậu đỏ bừng, cúi đầu.
Mà Draco vì cụm “bò lên giường người khác” trong miệng Severus mà ngây dại. Đương nhiên cậu biết “giường người khác” không chỉ đơn giản chỉ chuyện Harry ngủ trên giường cậu mà còn chỉ cậu và Harry đã xảy ra chuyện gì kìa… Đi chết đi, quần lót ren của Merlin chết tiệt! Draco nguyền rủa trong lòng, cho dù cậu thật sự muốn tìm đàn ông đi chăng nữa cũng không thể là Đầu Sẹo được. Làm sao cậu có thể cùng Đầu Sẹo làm chuyện gì gì ở trên giường chứ hả!
Mà Lucius vừa mới tới cửa cũng bị chấn động vì hai câu nói kia.
Merlin à, “cậu ấy” trong miệng Severus là Harry Potter sao?
Người kia có gì tốt chứ? Khi nào thì bọn họ đã phát triển vậy? Vì sao chỉ chưa đầy ba bốn tháng mà tất cả đã thay đổi hết thế này?
Severus chờ Harry phản ứng nhưng mãi sau khi cúi đầu Harry cũng không có động tác gì nữa, lửa giận của anh không mất đi mà còn bùng nổ hơn nữa.
Severus đẩy Harry ra sau, để Harry dựa lưng vào đầu giường, anh ép Harry phải đối diện với mình, đôi mắt đen huyền trong quá khứ không có gợn sóng không có cảm xúc giờ lại tràn ngập tức giận, “Cậu không để nó trong lòng đúng không? Cậu cho rằng đây chỉ là gặp lúc thì chơi sao? Hay chỉ là tình cảm thoáng chốc mà thôi?”
“Tôi… Tôi nghĩ anh coi tôi là thế thân cho Lily.” Harry tức giận nói, “Anh hôn tôi chẳng lẽ không phải vì đôi mắt của tôi sao hả!”
Lúc trước, cái lão dơi già tìm cậu hành cậu cả sáu năm, làm tất cả chỉ vì đôi mắt của cậu giống hệt đôi mắt của Lily.
Harry giận dỗi nghĩ lại.
“Cậu… Cậu ngu ngốc!” Làm sao anh lại yêu phải một tên ngu ngốc vầy chứ!
“Tôi…” Harry không thích bị người khác mắng mình ngu ngốc, nhưng vừa muốn phản bác thì bị Snape ngăn miệng lại.
Đây là nụ hôn lần thứ hai của bọn cậu, không lướt qua như lúc trước, nụ hôn này kéo dài mà sâu, hơi thở ấm áp làm cậu nhịn không được nhắm mắt lại, cảm nhận rung động mà Snape cho cậu.
Lời nói phản bác gì gì đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì vào lúc này.
Khi Severus rời đi thì Harry lập tức mở mắt.
“Anh…”
“Tôi thích cậu…” Snape hơi cứng ngắc nói, đại khái thật không ngờ một người lạnh lùng như mình cũng có một ngày dùng từ “thích” để biểu đạt tình cảm của mình. Anh cố gắng làm giọng của mình không quá đông cứng nhưng nghe chừng không thành công lắm, giọng nói của anh khiến người nghe có cảm giác lo lắng, nhưng gì thì gì mặt của anh không lạnh lùng, lạnh nhạt như thường ngày, đây xem như là tiến bộ chăng?
“Anh…” Harry trừng lớn mắt.
Tỉnh táo, hơi bất lực nhìn về phía Draco.
Severus nhìn theo ánh mắt của Harry, khi thấy Draco thì đôi mắt anh nguy hiểm nheo lại.
Draco cảm thấy mình đang run sợ, cậu có loại cảm giác gặp được ba đỡ đầu của mình. Ánh mắt lợi hại như này, áp suất khí lạnh lẽo như này đều trùng hợp với ba đỡ đầu trong trí nhớ.
Severus nhìn Draco, chậm rãi nói, “Cậu chỉ có thể là của tôi, dù cậu có thích cậu ta đi nữa…” Slytherin đã nhận định, cho tới bây giờ cũng sẽ không từ bỏ.bg-ssp-{height:px}
“Từ từ, khoan đã!” Vì sợ lửa giận làm hại, Draco vội vàng xua tay. Merlin à, cậu không biết ở đây làm sao mà Severus lại phát triển với Harry nhanh như vậy, cậu thấy rõ sự kỳ lạ đó nhưng cũng không nghĩ tới phương diện này, “Tôi không hề có quan hệ cùng cậu ấy, cậu ấy chỉ là không muốn về ký túc xá mà không biết đi nơi nào ngủ bù cho nên vô liêm sỉ chơi xấu tôi trộm giường thôi.”
“À?” Âm cuối hơi nhọn lên làm trái tim Draco đang run lại run thêm, cậu gật đầu như giã tỏi tỏ vẻ mình không nói dối.
“Vậy vừa nãy… tại sao cậu lại muốn hôn cậu ấy?”
“Tôi?” Draco không thể hiểu nỏi chỉ vào mũi mình, rồi chỉ chỉ vào Harry đang không biết làm sao, “Muốn hôn cậu ấy?”
“Lúc tôi tiến vào.” Severus bổ sung.
“Merlin à, tôi chỉ muốn cầm quyển sách tôi đặt ở dưới gối thôi.” Draco giơ lên quyển sách đang nắm trong tay nói, “Tôi thề với Merlin rằng tuyệt đối tôi không có khả năng thích người kia, tôi đã chịu quá đủ rắc rối rồi!”
“Đối với hiểu lầm của tôi, tôi xin giải thích.” Severus nói, anh lại chuyển hướng Harry, “Nhưng chắc chắn tôi không hiểu lầm tình cảm tôi đối với cậu.” Hơn nữa, cũng không muốn từ bỏ mối tình cảm này.
Harry nhìn đôi mắt lóe sáng của Severus, đột nhiên bỏ tay anh ra, “Không!”
“Cái gì?” Severus không hiểu ý Harry.
Harry đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Draco, mặt cậu hơi xanh, nhìn qua còn hơi run rẩy, nhưng cậu vẫn bổ sung lời mình vừa nói, “Tình cảm của anh, tôi không thể nhận được.”
Sắc mặt Severus chìm xuống.
“Vì sao lại không thể nhận được chứ, đứa nhỏ?” Giọng nói hiền hòa vang lên từ cửa phòng ngủ. “Chú cảm thấy hai cháu rất thích hợp.”
Lucius vội vàng quay đầu lại, “Ba, ba đỡ đầu.” Anh nói với hai người.
Abraxas hiền hòa gật đầu với Lucius, sau đó cười với đám người Harrry, “Chúng ta vừa lúc đi ngang qua đây, nhìn qua các cháu đnag gặp phải chuyện không giải quyết được đúng không?” Bọn họ định tới nhìn xem Lucius, lại không ngờ gặp phải chuyện này.
“Harry,” Severus nhìn Harry tránh sau lưng Draco, “Vì sao chứ?” Anh hỏi.
“Tình cảm của anh, tôi không thể nhận được.” Harry lặp lại câu nói kia, cho dù giọng nói rất nhỏ nhưng ai cũng nghe được sự kiên quyết trong đó…
“Vì sao chứ?” Voldemort hỏi, “Severus là một đứa nhỏ tốt, mà trò ấy cũng là một học trò rất có tương lai, trò ấy rất thích hợp với trò, Harry à.”
“Chúng tôi không nên ở cạnh nhau.” Harry nói. Cậu nhìn Voldemort hơi lạnh lùng nói, “Đó không tốt với chúng tôi tí nào.”
“Tôi chú ý tới, “ Bên cạnh Lucius đột nhiên nói, “Cậu chỉ nói cậu không thể nhận được tình cảm của cậu ấy mà còn nói không tốt khi hai người ở cạnh nhau. Nhưng trong đó thì cũng không nói rằng cậu không thích Severus.” Nhìn mắt bạn tốt dần dần xuất hiện vẻ lo lắng và đau đớn, Lucius quyết định vẫn giúp bạn tốt của mình một lần thì hơn, “Có chuyện khó nói ra lời sao?”
“Cậu nói cậu không ở nơi này lâu, là vì nguyên nhân này sao?” Severus đột nhiên nghĩ đến rất lâu trước đó lời Harry đã nói với anh.
“Đúng vậy,” Harry gật gật đầu, “Tôi chắc chắn phải rời khỏi,” Cậu và Draco nhìn nhau một cái, “Chúng tôi đến Hogwarts chẳng qua chỉ là một sự cố mà thôi.”
“Trò cũng có thể ở lại.” Voldemort hiền hòa giữ lại, “Trò ở bên cạnh mọi người cũng rất vui mà không phải sao?”
“Cậu ấy không thể ở lại được.” Draco đột nhiên nói, cậu bất đắc dĩ nhìn Harry, “Cậu ấy không thể… ở lại đây được…” Harry không thể ở lại thế giới này.
Thời kỳ hòa bình của giới pháp thuật quá ngắn ngủi, nếu tin tức Kẻ Được Chọn mất tích công bố ra sẽ làm cho người dân khủng hoảng. Hiện tại Harry là trụ cột của đại bộ phận người trong giới pháp thuật, cậu phải ở đó xuất hiện trong tầm mắt công chúng, an ủi bọn họ.
“Chỉ cần trò ấy muốn, trò ấy có thể.” Voldemort nói. “Trò ấy có con đường riêng của mình, nên tự mình đi.”
Draco nhìn Voldemort, trong mắt có giễu cợt.
Thật sự khó có thể tưởng tượng ra. Trong thế giới kia của bọn họ, Voldemort ép Harry phải trưởng thành, Harry chỉ có thể đi một con đường duy nhất, không ngừng mạnh hơn, như thế mới có thể sống sót.
Từ giây phút mà Chúa tể Hắc ám đánh dấu Harry thì Harry đã định trước chỉ có một con đường để đi. Hai người, một phải chết để kẻ kia còn tồn tại.
Mà vì sống sót, sự trả giá của Harry nhiều đến mức nào, chỉ có bọn họ biết mà thôi.
Nhưng ở thế giới này, Voldemort lại bảo Harry nên chạy con đường mà mình muốn, làm theo ý muốn của mình?
“Không phải trò không có tình cảm với Severus, vì sao lại từ chối chứ?” Voldemort hiền hòa nói.
“Tôi…” Harry thoạt nhìn hơi động lòng nhưng Draco biết cuối cùng vẫn là không thể, ý thức trách nhiệm của Harry quá mạnh mẽ.
Quả nhiên, cuối cùng Harry chạy ra khỏi phòng ngủ, không thấy bóng dáng.
Trong phòng ngủ im lặng một lúc, Voldemort nhìn Draco, đột nhiên nói, “Thầy không biết tại thế giới các trò thì trò ấy đã phải đeo trên lưng trách nhiệm trầm trọng cỡ nào, nhưng các trò không biết là đối xử với trò ấy như vậy là rất không công bằng hay sao chứ?”
Giọng nói có chứa tức giận làm Draco đột nhiên chuyển mắt tới anh, cậu nói, “Đã từng, cũng có người vì Harry mà chất vấn một người như vậy, nhưng mà…”
Cậu đã xem qua ký ức của ba đỡ đầu, khi ba đỡ đầu biết Harry phải đi chịu chết cũng đã từng chất vấn cụ già ấy vì sao lại độc ác với Harry đến thế…
“Nhưng… Chúng tôi đều không thể theo ý mình…” Bị cuốn vào trong chiến tranh, chúng tôi đều không thể theo ý mình.
Cậu thật không ngờ, hôm nay lại nghe được chất vấn thế này, đã có rất ít người bênh vực cho Harry.
“Thầy nói đúng, thưa giáo sư,” Draco lấy ra gương hai mặt, cậu đã thật sự phân biệt được Voldemort và giáo sư Riddle, vì Voldemort không thể nào suy nghĩ cho hạnh phúc của Harry được, “Harry nên có được hạnh phúc.”
“Trò muốn liên lạc với ai?” Voldemort không ngờ một câu chất vấn của mình dường như lại được người trước mắt đồng ý? Sự phòng bị ẩn chứa trong mắt của đứa nhỏ này cứ thế mà tan biến.
“Một người… có thể làm Harry từ bỏ tất cả trách nhiệm để ở lại đây,” Draco giơ giơ gương hai mặt trong tay, cười cười với Severus vì cậu nói nhìn qua, “Tôi cũng hy vọng cậu hạnh phúc.”
Ba đỡ đầu của tôi không thể có được hạnh phúc, hy vọng cậu có thể có được.
“Hermione!”
Gương hai mặt nổi lên tia sáng trắng, chỉ chốc lát sau, một cô gái còn trẻ xuất hiện trong gương, “Draco sao?”
Draco cười cười, “Có chuyện này, cần được giúp đỡ.”
Dương Minh Yên: chương này rất yêu Lucius, hỏi một vấn đề mà chưa ai hỏi. Chương này cũng rất yêu Voldemort, yêu vì câu nói chất vấn của anh. Chương này cũng yêu Draco, suy nghĩ vì bạn tốt của mình. Chương này cũng yêu Severus, đã can đảm nói ra lời tỏ tình, mặc dầu lời tỏ tình trong hoàn cảnh ta không thích lắm:”> Chương này cũng yêu Harry, có thể vì trách nhiệm mà buông bỏ tình cảm của mình. Nếu đặt ta vào hoàn cảnh đó, hoàn toàn ta không thể làm được, thật khâm phục cậu ấy! Và chỉ chương này là vì sao ta chọn bộ này. Phải edit đến chương này ta mới thích dàn nhân vật và tình huống trong truyện, và từ đó cũng thích tác giả =)