“Ái chà chà… ái chà chà…” Sau khi chấm dứt ngày nghỉ, Hogwarts lại đông vui nhộn nhịp hẳn lên. Khi Harry chạm mặt Sirius thì đối phương không ngừng vòng quanh cậu, miệng còn không ngừng phát ra từ cảm thán.
“Sao thế? Sirius?” Harry bị đối phương nhìn mất tự nhiên, cậu khó hiểu nhìn người đang đi vòng quanh mình hỏi.
“Tổng thể thấy cậu có cái gì đó không giống.” Sirius vỗ cằm nói.
“Không giống?” Harry chớp chớp đôi mắt xanh biếc, không hiểu nhìn đối phương.
Sirius nhìn cậu một lúc rồi mới giật mình nhận ra nói, “Đôi mắt, là đôi mắt không giống!” Anh búng tay một cái, “Thảo nào mình nói nhìn cậu có gì không giống, hóa ra là cái này.” Phải biết rằng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn đó nha.
“Đôi mắt của mình làm sao thế?” Harry không hiểu hỏi.
“Có nhiều sắc thái hơn trước.” Bên cạnh James cầm thư của Sirius từ nhà mang tới, “Trước kia nụ cười của cậu không lên tới đáy mắt, hiện tại nhìn qua, dường như cậu đã buông cái gì ra rồi.”
Harry ngẩn người, lập tức ấm áp nở nụ cười.
Ai nói bọn họ không có đầu óc chứ, bọn họ rõ ràng quan sát rất tốt kìa có được không? James và Sirius thật quan tâm tới cậu. Harry nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy mình hẳn là nên nói cho bọn họ biết nguyên nhân mình vui vẻ thế này.
“Mình và Severus đến với nhau.” Cậu tuyên bố.
“Rầm rầm!” Sirius lập tức đứng không vững, lảo đảo một cái lên người James, còn James cũng vì nghe thấy tin này làm rớt quyển sách trên tay, trực tiếp cùng anh lăn trên mặt đất.
“Ối, vì sao lại thế?” Sirius không rõ mà than vãn, “Vì sao lại là cậu ta chứ, vì sao chỉ sau một kỳ nghỉ thôi mà hai người các cậu đã thay đổi nhanh như vậy? Mình nói nè Harry, rốt cuộc tên kia tốt ở chỗ nào hả?”
“Đối với mình thì là tốt nhất.” Harry cười nói.
“Khụ khụ.” Hai sư tử bị sặc không ngừng ho, đối với bọn họ mà nói, không thể nào dùng từ “tốt nhất” lên một Snape được.
“Đừng thế chứ, chỉ là các cậu không phát hiện anh ấy tốt thôi.” Harry nở nụ cười vì phản ứng của hai người, “Sev không hề tệ như thế đâu.”
“Chúng mình tình nguyện chúng mình sẽ không bao giờ phát hiện.” James và Sirius nhìn nhau, nói như vậy.
Harry cười chuyển đề tài, “Ngày nghỉ Giáng sinh của các cậu thế nào?”
“Ài, không có Malfoy xuất hiện trong tiệc tùng, cậu không biết được biểu tình thất vọng của các cô nàng quý tộc đâu.” James giả vờ tiếc nuối nói, nhưng rõ ràng anh biết thoạt nhìn là đang tiếc nuối thực ra anh rất thích cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn biểu tình đám con gái đó kìa.
“Còn cậu thì sao?” Harry nhìn Sirius trợn trắng mắt với bạn tốt của mình hỏi.
“Mình… Nói sao nhỉ…” Sirius lộ ra biểu tình buồn rầu, “Bọn họ trở nên rất quái lạ.” Anh vốn muốn tìm một cơ hội nháo một trận với người trong nhà rồi đương nhiên tới gia đình James, nhưng ai biết anh lại không thể tìm thấy bất kỳ lsy do gì mà cãi nhau cùng bọn họ, thật sự là buồn chết anh.
Harry cười trộm trong lòng.
Regulus và người trong nhà đã thảo luận thành công rồi, cho dù Walburga vẫn khó chịu khi con trai mình vào Gryffindor nhưng cũng không suốt ngày mắng anh nữa. Mà gia chủ Black lại mở ra đặc quyền thư viện trong nhà, để Sirius đến nhìn khu sách cấm, cũng làm cho Sirius không tìm được lý do nổi giận. Sirius người này chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu cậu cứng rắn với anh thì anh có thể trả lại gấp nhiều lần, nhưng nếu cậu mềm nhẹ với anh thì anh cũng không tìm được lý do nào mà trở mặt cùng cậu cả.
Nếu người trong nhà mỗi ngày trưng bộ mặt thối thì anh còn có thể có lý do cãi với đối phương, nhưng nếu hờ hững với anh thì anh không thể nào tìm được lý do gì cả.
Theo Regulus nói, trong nhà chỉ có Bellatrix vẫn còn cãi nhau với anh như trước. Cô ta dường như chỉ vừa thấy được Sirius sẽ mắng mỏ không ngừng, hai người cứ thế cãi qua cãi lại. Dường như Sirius đều bùng nổ toàn bộ cảm giác nghẹn khuất của mình ở ngày nghỉ lên trên người Bellatrix. Gia tộc Black mỗi ngày vô cùng đông vui.
Học kỳ trước, Harry vì cảm thấy sớm hay muộn thì mình cũng trở về nên cũng không định giao tiếp quá sâu với người trong Slytherin nhưng từ khi quyết định ở lại cậu cũng bắt đầu thử đi tiếp xúc với họ.
Học kỳ trước toàn bộ những người không chú ý cũng có thể nói là ảnh hưởng sâu hơn.
Về phần Bellatrix kia, Harry chỉ có thể nói không có gì khác biệt với ấn tượng trong đời trước của mình, cho dù không có Voldemort nhưng cô ta vẫn kiên trì luận điệu máu trong còn căm thù Gryffidor. Mà cô ta vẫn điên cuồng tôn sùng như trước, khi mắng người thì vô cùng chói tai.
“Nói nè, sau tuần đầu tiên thì trận Quidditch cũng bắt đầu rồi.” James đột nhiên nói, “Harry à, chắc chắn cậu là Tầm thủ Slytherin sao?”
“Ừ.” Harry gật gật đầu, “Mình và Draco luân phiên thay nhau đấu.”
“Mình rất chờ mong.” James nói với Harry, “Mình sẽ không nhẹ nhàng đâu.”
“Mình cũng thế.”
Theo lý mà nói thì trận đấu Quidditch lúc này đây phải cực kỳ phấn khích một lần, chắc chắn Harry và James làm đối thủ ngang tầm sẽ xuất hết sức mạnh của mình, nhưng điều kiện trên hết là khi diễn ra trận đấu Quidditch sẽ không xuất hiện vấn đề gì hết kìa.
“Ôi Merlin ơi!” Harry nhìn bóng bay lung tung chung quanh, khẽ mắng một câu.
Vì sao mỗi lần cậu đấu lại không thể không tiến hành bình thường được chứ?
Harry rẽ một cái tránh thoát khỏi một Bludge định đập vào mình, nhíu mày thật sâu.
Severus ngồi trên khán đài mẫn cảm phát hiện không ổn, anh lập tức đứng lên nhìn chằm chằm vào Harry, hai tay nắm chặt.
Chết tiệt, sau khi nghe xong Draco nói mỗi lần đấu Quidditch thì Harry sẽ gặp vấn đề anh không nên đồng ý người kia tham gia trận đấu, anh nên nhốt người kia trong ký túc xá không cho ra ngoài mới đúng!
Giữa không trung, Harry linh hoạt trốn tránh những quả bóng đập tới mình, trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ Dobby lại tới cảnh cáo cậu không thể đến Hogwarts sao? Nhưng ở thế giới này cậu cũng không phải Kẻ Được Chọn nổi tiếng gì cả, cho dù có nguy hiểm thì Dobby cũng không thể đến cảnh cáo cậu được.
“Harry!” Draco đảm nhiệm Truy thủ trong trận đấu cũng trốn nhanh, “Toàn bộ bóng đều đang nổi điên.”
Toàn bộ?
Harry kinh ngạc nghe xong, ếm cho mình vài cái Protego rồi lẳng lặng nhìn bốn phía.
Toàn bộ bóng trên sân đều nổi điên, chúng không ngừng điên cuồng tấn công cầu thủ Quidditch hai đội.
Tấn công phạm vi lớn?
Harry nhíu mày.
Lại có một quả bóng đập tới cậu, trong mắt cậu hiện lên tia lạnh lùng, vươn tay đánh tới một thần chú.
Như cậu dự đoán, pháp thuật hắc ám rất có hiệu quả làm nổ quả bóng kia, như thế đồng thời bóng toàn sân cũng đều ngừng lại một chút.
Nhìn qua đúng là đã bị người ếm pháp thuật hắc ám rồi.
Có người trà trộn vào Hogwarts sao?
“James, bảo cầu thủ đội cậu, bay xuống.” Harry nói.
James gật gật đầu, năm thứ năm cậu đã trở thành đội trưởng đội Quidditch bên Gryffindor, cậu ếm lên cổ họng mình một thần chú tăng âm, ra lệnh cầu thủ đội mình bay xuống.
Mà bên Slytherin vì đội trưởng đương nhiệm bị người khác làm nổ vạc văng độc dược vào người vẫn còn đang nằm trong bệnh thất nên lần này đội Quidditch thiếu một Truy thủ, Lucius rời khỏi đội dự bị ra sân, mà còn vì Lucius là thủ tịch Nhà nên lần này anh đảm nhiệm đội trưởng tạm thời.
Dưới tình huống ngày càng hỗn loạn, Lucius rất quyết đoán ra lệnh bay xuống, Harry lại phá thêm một Bludger, bay theo mọi người xuống dưới.
Trên khán đài, Severus vọt ra bên cạnh đợi Harry bay xuống.
Mà đúng lúc này một sự cố xảy ra.
Quaffle chưa bị phá hủy vọt lại chỗ Lucius, nghe được tiếng kêu của mọi người Lucius quay đầu lại thì đã chậm rồi.
Harry nhanh chóng ếm ra một thần chú nhưng vì Harry cách anh quá xa, căn bản không kịp.
“Rầm!” Cho dù cách khoảng mười thước Anh thì tiếng xương gãy vụn do bóng đập vào vẫn lọt vào tai.
Thần chú Harry ếm tới đánh nát quả bóng ngay sau một giây tiếng vang kia vang lên, nhưng người bị bóng đập mạnh vào đã rớt khỏi chổi.
Thần chú trôi nổi không tiếng động đước ếm ra trong chớp mát, Harry điều chỉnh tốc độ chổi tối đa, cậu nhanh chóng lao xuống, tốc độ cực nhanh làm người ta không khỏi nghi ngờ thật ra người bị đập vào là cậu mới đúng.
“Draco!” Harry lao xuống bên cạnh Draco, nâng Draco rơi mạnh xuống.
“Hóa ra đây là cảm giác bị bóng đập vào,” Sắc mặt Draco càng tái nhợt hơn, “Xương của mình gãy rồi hả?”
Harry ếm một thần chú kiểm tra lên người Draco.
“Không.”
Draco nhướng mày nhìn Harry.
Harry giương khóe miệng, cười trên nỗi đau của người khác nói, “Xương cậu nát bét rồi.”
Draco cảm thấy mình có loại xúc động muốn đập chết Harry.
Đương nhiên cậu biết vì sao Harry vui vẻ như vậy, vì trước kia khi Harry phải mọc lại xương mình đã từng cười nhạo Harry, hiện tại xem ra Harry cười lại mình rồi.
“Draco à…”
“Draco cậu không sao chứ?” Vì quan hệ với Harry, gì thì gì James bọn họ quan hệ với Draco cũng tốt lên, thấy Draco bị bóng đập rơi xuống, đám người James liền chạy tới.
“Không chết được.” Draco uống Dược giảm đau mà Harry đưa tới miệng, dù sao cũng hơi lo lắng.
“Em thì sao?” Severus không biết khi nào đi tới bên cạnh Harry, lo lắng hỏi.
“Em không sao.” Harry nói, “Chúng ta không có nước thuốc mọc xương, phải đưa Draco đến bệnh thất thôi.”
Harry nói xong muốn dùng thần chú trôi nổi cho Draco đang nằm trên mặt đất nhưng Lucius lại giành trước.
Mặt Lucius tái nhợt dùng thần chú trôi nổi cho Draco, đưa cậu tới bệnh thất.
“Em cũng đi kiểm tra một chút.” Severus mạnh mẽ ra lệnh, không để cho Harry từ chối kéo cậu tới bệnh thất.
Tình hình hỗn loạn cũng đã ổn định xuống, Harry nhìn cụ Dumbledore không biết khi nào xuất hiện, lại nhìn trái Snitch đang bay trên không duy nhất không bị phá hủy, ngừng tấn công, nhíu mày.
Vì sao cậu lại có dự cảm, trận tấn công không hiểu ra sao này thật ra lại nhằm vào cụ Dumbledore chứ?
Ngày nghỉ từ từ kết thúc, tính tình Severus cũng càng ngày càng nóng nảy, một ít nhóm Slytherin về trường trước thậm chí không dám tới gần anh. Dường như Lucius cũng muốn nói với anh gì đó nhưng vì cảm xúc phiền não tăng lên theo từng ngày thành ra cũng chưa nói gì.
Đương nhiên Severus phải dần dần buồn bực rồi, Draco bảo anh kiên nhẫn chờ đợi nhưng anh đã chờ đến gần hết ngày nghỉ mà Harry vẫn chưa xuất hiện trước mặt anh.
Đương nhiên anh biết sau khi ngày nghỉ chấm dứt Harry sẽ trở về, nhưng tuyệt đối không phải vì nhận tình cảm của mình mà quay về, có lẽ Draco cuối cùng đã đoán sai rồi, Harry sẽ không hận lời anh… Cái tên chết tiệt kia không bỏ được “trách nhiệm” của cậu ta xuống được!
Ngày nghỉ sắp chấm dứt, có rất nhiều người đã về trường trước, Hogwarts cũng dần dần đông vui hơn. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được tính tình Severus càng ngày càng tệ.
Lại còn cái tên Potter ngu ngốc kia không quay về ký túc xá mà còn ở trong Phòng Yêu Cầu không biết làm gì lại không cho Draco xem. Mấy ngày gần đây Draco cũng có xúc động muốn đẩy cửa Phòng Yêu Cầu nguyền rủa cái tên kia một lần.
Buổi tối ngày chín tháng một, Severus bình tĩnh đi về ký túc xá.
Còn chưa tới hai ngày nữa đã đi học rồi, anh đã quyết định ngày mai nếu không gặp được người kia sẽ uy hiếp Draco dẫn anh đi tìm người.
Nhưng anh không ngờ, vào trong ký túc xá lại bất ngờ nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong kia.
Bàn chân định bước lên không khỏi ngừng lại, anh cứ thế đứng trước cửa phòng, lẳng lặng cùng người bên trong nhìn nhau.
Đã từng nghĩ rất nhiều khi gặp lần hai sẽ nói gì, ví dụ như châm chọc cái trách nhiệm khiến người ta phải khinh thường của cậu ta, hay chất vấn vì sao cậu ta lại biến mất trước mặt mình lâu đến thế, hay lại nói cho cậu biết dù cậu không chấp chận thì mình cũng sẽ không từ bỏ, nhưng giờ phút này, thật sự gặp nhau nhưng lại nhất thời không biết nên nói gì.
Người kia đứng cách mình không xa lẳng lặng mỉm cười với mình, nụ cười hiền hòa trong quá khứ dường như pha thêm gì đó, Severus chắc chắn trong ánh sáng mờ mờ mình tháy được ánh sáng ngày xưa mình chưa từng gặp qua trong đôi mắt đối phương.
Từ từ… ánh sáng mờ mờ?
Bình thường về ký túc xá thì ánh sáng không mờ mờ thế này!
Severus phát hiện không đúng, ánh mắt theo bản năng đi tìm kiếm nơi ánh sáng phát ra.
Sau đó, ánh mắt đọng lại trên ngọn nến cắm trên bánh ngọt, quên cả dời mắt.
“Sinh nhật vui vẻ, Severus.” Harry mỉm cười nói với anh, kéo anh còn đang sững sờ vào, “Tôi làm bánh ngọt, nhất định anh phải nếm thử một ít.”
“Cậu làm?” Snape lặp lại những lời nỳ.
“Đúng thế, tôi đã phải học rất lâu trong Phòng Yêu Cầu đó.”
Đúng là cậu đã học rất lâu trong Phòng Yêu Cầu, không phải Harry không biết nấu cơm, khi còn ở gia đình dì Petunia cậu cũng thường xuyên phải nấu cơm, nhưng rất ít khi cậu phải làm đồ ngọt, đồ ngọt gia đình dì thường do dì làm hoặc đi mua về. Sau khi đến học ở Hogwarts đương nhiên Harry cũng không còn cơ hội nấu cơm, khi mạo hiểm thì trên người đều mang đồ ăn chuẩn bị, nên rất ít khi cậu làm đồ ngọt. Nghĩ tới gần đây là sinh nhật của Severus, cậu liền tính toán đi học làm bánh ngọt, tiện thể… nói luôn quyết định của mình với anh.
Làm bánh ngọt cũng không rắc rối lắm, rắc rối nhất là phải làm ra khẩu vị mà Severus thích kìa, Severus có thể nói là căm thù tận xương tủy với đồ ngọt ý chứ.
Đây là nguyên nhân mà Harry ngây người ở trong Phòng Yêu Cầu nhiều ngày như vậy.
Chờ sau khi cậu học được trong Phòng Yêu Cầu thì đương nhiên cậu không thể mang thành phẩm bên trong Phòng Yêu Cầu ra ngoài nên cậu lại phải tới phòng bếp một chuyến, trong lúc gia tinh đập đầu vào tường thì chuẩn bị cái bánh ngọt này.
“Mặc kệ thế nào, anh nhất định phải ăn.” Harry tổng kết, “Chẳng qua là, trước khi ăn thì anh phải ước đã.” Harry nói xong, châm mấy ngọn nến còn lại, trước đó cậu không biết khi nào Severus trở về nên chỉ châm mấy cây thôi.
“Ước…”
“Đúng thế trước khi ăn bánh sinh nhật phải ước trước đó.” Harry cười nói.
“Ngu xuẩn…” Ý tưởng ngu xuẩn…
Nhưng nếu thật sự có thể thành sự thực thì tôi hy vọng… cậu có thể ở lại bên cạnh tôi.
Nhìn ngọn lửa đang cháy, Severus chua xót nghĩ trong lòng.
Vài giây đồng hồ sau, Harry thổi tắt ngọn nến, cắt một miếng bánh ngọt nho nhỏ cho Sverus, “Biết anh không thích đồ ngọt nhưng ít nhất nể mặt tôi anh nếm thử chút đi.” Harry mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Severus.
Dưới ánh mắt mong chờ của Harry, cuối cùng Severus vẫn cắn một miếng bánh ngọt, lập tức anh cực kỳ kinh ngạc nhìn Harry.
“Hì hì, tôi đã nói ăn rất ngon mà.” Harry tự tin nói.
Severus không quen đồ quá ngọt, mà hiện tại cậu cũng không ăn được đồ đắng cho nên Harry không chọn phần bánh ngọt trộn bột cà phê làm vị cà phê như sách giới thiệu, nghĩ tới nghĩ lui Harry quyết định làm vị khác.bg-ssp-{height:px}
Bánh ngọt không thể không có bơ, vì nó là tinh túy trong bánh. Nhưng bơ quá ngọt sẽ dễ gây ngấy, đó cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người tuy thích bánh ngọt nhưng lại không ăn quá nhiều, đừng nói tới Severus là người chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt.
Nghĩ nghĩ Harry quyết định pha một chút phấn hoa vào trong bơ, còn giảm bớt lượng đường lúc làm bơ nữa.
Cho nên bánh ngọt mà Severus ăn, tuy theo định nghĩa của Severus thì vẫn ngọt nhưng trong bơ lại lộ ra một mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng làm anh cũng không khó nuốt xuống, ngược lại anh bình thường không thích ăn bánh ngọt đột nhiên có loại cảm giác mình có thể ăn hết cái bánh ngọt mà Harry đã làm cho mình.
“Severus, tôi có quà tặng anh nè.” Harry nói xong đưa ra một gói quà, đưa cho Severus cũng ý bảo anh mở ra ngay.
Severus không rõ nhưng vẫn mở giấy gói ra.
Quà tặng bên trong là một đồ vật nạm vàng hình bầu dục, ở bên ngoài hiện ra một loại đường hoa văn phức tạp thần bí, Severus nhận ra, đó là cổ ngữ.
Anh khó hiểu nhìn Harry.
Harry mỉm cười nhìn đồ vặt trong tay anh nói, “Chính là vì nó mà tôi và Draco mới tới đây.”
Tay cầm quà tặng run rẩy, trong mắt Severus lộ ra ngạc nhiên.
“Tôi và Draco không phải là người ở không gian này,” Harry thản nhiên nói, “Đồ vật này là tôi tìm được khi đi mạo hiểm, sau lại không biết thế nào mà khởi động nó, vì thế mà tôi và Draco bị nó mang tới thế giới này. Hơn nữa vì đồ vật này điên cuồng hấp thụ pháp lực trên người tôi và Draco nên mới làm phần lớn pháp lực chúng tôi xói mòn, cơ thể chúng tôi cũng vì thế mà biến thành thế này… Tuy hiện tại vẫn chưa biết làm sao để trở về nhưng tôi biết, nếu không có nó thì chúng tôi tuyệt đối không thể nào trở về được.”
“Nhưng cậu lại tặng nó cho tôi…” Severus dường như đã hiểu được cái gì, anh ngẩng đầu nhìn Harry, đáy mắt là ngạc nhiên bất ngờ mà Harry không thể bỏ qua, cho dù hơi lướt qua nhưng Harry tin chắc mình không nhận lầm.
“Nếu không có nó… tôi và Draco không thể trở về được,” Harry lặp lại, “Tôi đưa cho anh bảo quản, đợi đến một ngày chúng tôi có thể tìm được phương thức trở về thì anh sẽ giao nó cho Draco… như vậy anh sẽ không cần phải lo lắng ngày nào đó tôi đột nhiên biến mất nữa…”
“Cậu sẽ không biến mất ngay cạnh tôi…” Severus lặp lại lời của Harry, lần đầu tiên anh cảm giác được tim mình đập nhanh như vậy, dường như muốn nhảy ra khỏi g ngực, “Severus à…” Anh nghe thấy Harry thở dài, như đang kêu tên của anh. Anh nhìn Harry, phát hiện ra tình yêu say đắm mà anh chưa từng dám hy vọng trong đáy mắt cậu, anh nghe thấy đối phương dùng giọng điệu thoải mái nói, “Nếu không có nó, tôi sẽ không về được thế giới của tôi. Tôi sẽ không còn gặp lại bạn bè của tôi nữa. Ở đây tôi không có gì hết, chỉ có anh thôi, anh có thể để tôi buông tất cả mà giao mình cho anh sao?”
Severus nhìn tay đối phương đưa tới, vươn tay mình ra dùng sức nắm chặt, kiên định nói cho cậu biết, “Tôi sẽ là tất cả của em.”
Harry quyết định chấp nhận tình cảm của anh, quyết định ở lại cạnh anh, không chỉ buông xuống trách nhiệm của mình còn mất đi tất cả. Như Harry đã nói, nếu cậu thật sự đến từ thế giới khác, từ lúc cậu quyết định giao đồ vật này cho mình bảo quản thì cậu cũng mất đi tất cả của mình. Anh biết rõ cái giá Harry phải trả rốt cuộc nhiều đến mức nào.
Severus liền nắm chặt tay kéo Harry đến bên mình, dùng sức ôm chầm lấy cậu.
Tôi sẽ không để em phải hối hận vì đã mất đi tất cả! Ở trong lòng anh trịnh trọng hứa hẹn, cái kế hoạch cất giấu đã lâu trong lòng, có lẽ cũng đến lúc thực hiện rồi, vì Harry…
“Severus à, em còn muốn nói cho anh một chuyện.” Harry trong ngực anh buồn lên tiếng.
Sev đặt cằm trên tóc Harry, yên lặng chờ đợi Harry nói tiếp.
“Ơ ừm…” Harry do dự một lúc rồi nói, “Bọn họ không đoán sai, em chính là người ở gia tộc Potter, chính là Potter mà anh nghĩ đó. Hơn nữa trước kia đến trường em ở Gryffindor không phải ở trong Slytherin, cho nên đôi khi em sẽ làm chuyện có thể hơi xúc động, không cho anh giận em đâu đấy…”
Gia tộc Potter… thảo nào người này lại muốn quan hệ tốt với James Potter như vậy, hóa ra vì ở thế giới kia có quan hệ chặt chẽ với gia đình Potter, từ từ đã…
“Trước kia?” Anh lặp lại cụm từ này của Harry, mang theo một câu nghi vấn.
“Ừm… Em đã hai mươi tuổi rồi, không cho anh chê em già đâu.” Harry nói, lập tức câu chui ra khỏi ngực Severus, nhéo áo Severus uy hiếp, “Anh chê cũng không kịp nữa đâu đấy.”
“Ha hả.” Đáy mắt Severus hiện ra ý cười nhẹ nhàng, anh nhìn Harry trêu tức nói, “Em có tự giác mình đã hai mươi tuổi sao chứ?”
Cho dù là hành động thường ngày, người kia không để cho người khác nhìn thấy mình trưởng thành tí nào.
“Không cần dạy dỗ em giống Draco vậy.” Harry nhe răng trợn mắt nói.
“Harry à,” Severus thở dài gọi tên cậu, “Đây là quà sinh nhật tốt nhất mà tôi nhận được.”
Harry nhìn mắt Severus, cười rất ấm áp.
Severus chậm rãi áp lên môi cậu, cậu cười nhắm hai mắt lại.
Tôi sẽ không để em có cơ hội hối hận vì đã ở lại thế giới này, Harry.