Harry bối rối rất nhiều ngày, nên trong khi mọi người đều chếp nhận cậu là “con nuôi của giáo sư Riddle” thì cũng chỉ có cậu nhe răng trợn mắt với cái danh hiệu này thôi.
Mấy ngày nay Severus đều ở bên cạnh cậu, nghe cậu oán giận cũng không chê cậu phiền. Anh vốn là một người ghét nhất sự ầm ĩ nhưng đối với Harry thì thào tự nói thì anh cũng lựa chọn im lặng không nói chờ đợi Harry tới một ngày sẽ có thể chấp nhận.
Đám người trong Hogwarts cũng không thấy gì lớn mà chấp nhận thân phận mới của Harry, trong Slytherin thái độ của mọi người cũng trở nên tôn trọng với Harry hơn. Nếu không phải Harry không muốn tham dự vào trung tâm quyền lực Slytherin thì vị trí thủ tịch Nhà chỉ sợ cũng rơi xuống trên người cậu mất.
Severus còn nhớ rõ ngày đó, khi bảy vị chủ tịch đại diện cho vị trí cao nhất bảy năm Slytherin đến mời Harry tham gia vào hội nghị trong Nhà, Harry trực tiếp từ chối lời mời mơ hồ của họ, làm cho sắc mặt của bảy vị chủ tịch rất khó coi, cuối cùng vẫn là Draco nói rõ chuyện này.
Không thể không nói, trải qua chuyện đó, Severus không thể nào không tin lời của Harry – trước kia cậu ấy đến Hogwarts không phải là học trò Slytherin mà là học trò Gryffindor.
Chỉ có học trò Gryffindor mới có thể làm việc một cách thẳng thắn đến vậy.
“Tất cả mọi người đều đã chấp nhận tin tức này, em than vãn ở trong này có ích lợi gì chứ.” Nhìn Harry bên cạnh ghé vào mình vẫn không nhúc nhích, trong giọng nói lạnh nhạt có ẩn chứa hiền hòa. Anh buông sách độc dược trong tay xuống, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt Harry, nơi đó đã rất nhiều ngày rồi không buông lỏng ra, “Chấp nhận giáo sư Riddle trở thành ba nuôi của em khó đến vậy sao?”
“Tuy không phải không thể chấp nhận nhưng đúng là rất khó,” Harry cầm lấy tay anh cọ cọ, than vãn nói, “Đó là chuyện mà em chưa từng nghĩ tới, nếu chuyện này bị Hermione bọn họ biết thì sao đây? Neville sẽ trực tiếp ngất xỉu, Ron sẽ bị doạ ngây người, mấy ngày hôm trước anh cũng nhìn vẻ mặt kia của Draco rồi đó, gần đây cậu ấy vẫn đang ở trạng thái chưa thả lỏng mà đúng không?” Cho dù chấp nhận chuyện này rồi nhưng cậu và Draco vẫn cảm thấy bối rối, đại khái đã bị ảnh hưởng sâu sắc tại người và vật ở thế giới của mình nên mới xuất hiện tình trạng hôm nay. Cho dù Harry đã cố hết sức thoát khỏi tình huống này nhưng cậu biết đại khái mình vẫn phải buồn rầu trong một khoảng thời gian ngắn nữa.
Ngẫm lại, kẻ thù trước kia vừa nhìn thấy mặt đã muốn giơ đũa phép ếm thần chú lên nhau giờ lại trở thành “ba nuôi” của mình, Merlin à, chuyện này thật sự quá đáng sợ.
“Ý em là… Draco dạo này có hơi mất hồn là vì chuyện này sao?” Nhắc mới nhớ, đúng là khi biết giáo sư Riddle thả ra tin tức kia thì cậu ta hơi hoảng hốt, chẳng lẽ tin tức này lại kích thích bọn họ đến vậy?
“Cũng không hẳn,” Harry xoay người, nhưng cậu vẫn cầm lấy tay Severus, “Đều là do con rắn kia hết, lần sau nhìn thấy nó em tuyệt đối phải thắt nó lại!”
Buồn cười nghe Harry trẻ con nói, Severus cười lắc đầu, cũng không rút tay mình về mặc Harry cầm lấy nghịch ngợm. Anh dùng tay kia cầm lên quyển sách độc dược mới đọc được nửa, nhưng chưa kịp nhìn một từ nào đã bị Harry giằng lại.
“Sev, gần đây anh cũng rất bận ý.” Cậu bĩu môi nói, “Không phải anh đã đọc hết toàn bộ sách độc dược cả bảy năm học rồi mà vẫn còn đọc tiếp nữa sao?” Cậu nhìn nhìn bìa sách nhưng nó đã bị tấm da dê bọc kín lại. Harry không thấy được tên, bĩu môi, cậu đưa sách lại cho Severus.
“Nếu chỉ lấy những nội dung được viết trong vài cuốn sách đó thì độc dược của em vĩnh viễn không thể nào tăng lên được.” Severus chạm trán cậu.
“Dù sao thì em vẫn luôn tỷ lệ nghịch với độc dược cả, nếu không phải thực sự bắt buộc thì em sẽ không đi học chúng nó đâu.” Harry bĩu môi nói.
“Em haizzz…”
“Rầm!” Severus bất đắc dĩ chưa nói xong, cửa phòng ngủ đã bị đẩy mạnh ra.
“Draco?” Thấy rõ người đi vào, Harry kinh ngạc chớp hai mắt của mình.
Sao cậu chưa biết Draco lại có thể làm ra một hành động thô lỗ vậy chứ?
“Mình muốn về nhà,” Draco hung tợn nói, “Sau khi học kỳ này chấm dứt nhất định mình phải về nhà!”
“Cậu lại bị cái gì kích thích thế?” Harry kinh ngạc nhìn Draco.
“Mình không thể chịu nổi tên kia nữa, một giây mình cũng không chịu nổi!” Draco đấm vào trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bọn họ tuyệt đối không giống nhau, không hề giống một chút nào hết!”
“…” Harry im lặng nhìn động tác của Draco dường như đang trút giận cũng không khuyên nhủ, chỉ lắc lắc đầu với Severus ý bảo anh không cần lo lắng, chỉ lát nữa thôi thì Draco sẽ bình tĩnh lại.
Cho dù không hiểu nhưng Severus vẫn gật gật đầu.
Một mình Draco trút giận xong, cũng không quan tâm gì đến hai người đang ở đây, cứ thế đi đến giường Harry kéo màn xuống, một mình ở bên trong cũng không biết làm gì. Harry rất chắc chắn đối phương nhất định đang dùng các loại thần chú ngăn chặn với bên ngoài, xem ra thật đã bị không ít kích thích. Nhưng theo lý mà nói, chuyện có thể kích thích được Draco ở thế giới này hẳn là rất ít mới đúng chứ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Draco trút giận lớn đến thế.
Nếu là trước kia thì Draco giận dữ lớn như vậy cũng không kỳ lạ gì, cậu thường xuyên đối đầu với Harry, thường thường không phải Harry chịu thiệt thì cậu chịu thiệt. Nhóm Slytherin không ít khi thấy hoàng tử bạch kim của họ tức giận, nhưng người bên cạnh có thể làm cảm xúc Draco dao động thì Harry có thể khẳng định còn thật chưa đến vài người.
Harry đoán, cũng chỉ có Lucius mà thôi.
Thoạt nhìn thì Lucius đã làm gì đó khiến Draco khó chịu rồi, nếu không làm sao có thể khiến Draco tức giận lớn đến thế chứ?
Mãi cho tới buổi tối Draco vẫn chưa ra khỏi giường Harry, Harry bất đắc dĩ chỉ có thể lần thứ hai nằm chung giường với Seveus. Có lần đầu tiên hoảng sợ lúc này đây Harry ngược lại bình tĩnh hơn nhiều ít ra thì cậu chỉ rối rắm trong nửa giờ đã ngủ thật say.
Ngày hôm sau, Severus đến thư viện, Harry chạy về ký túc xá phá bỏ thần chú Draco đã ếm.
“Nói đi, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Harry nhìn Draco rõ ràng đang ngơ ngẩn, nhét cốc ca cao nóng vào trong tay cậu.
“Hôm qua mình mới biết, Lucius và Narcissa chưa đính hôn, nghe nói đối tượng đính hôn của Narcissa đã được lựa chọn rồi, nhưng không phải là Lucius!” Draco nắm chặt cái cốc trong tay, “Ngày hôm qua… ngày hôm qua cậu ta lại nhận một lời mời không biết từ đời sau gia tộc nào, tuy mình không biết lời mời này liên quan tới cái gì nhưng mình cảm thấy tức giận. Harry à, cậu có thể hiểu được cái loại cảm giác này không? Giống như cái cảm giác ba cậu phản bội lại mẹ cậu đó, nếu người mà James Potter theo đuổi không phải là Lily Evans thì cậu sẽ cảm giác thế nào?” Draco nghiến răng nghiến lợi nhìn Harry.
Harry im lặng một lúc rồi cuối cùng hơi do dự nói, “Draco, mình cảm thấy cậu nên phân tách bọn họ ra, cho dù bọn họ có cùng vẻ bề ngoài hay cùng tính cách đi chăng nữa…”
Draco giật mình nhìn Harry…
“Giống như mình vậy, cho dù cảm thấy mọi thứ nơi này đều quá khác biệt so với mọi nhận thức của mình, nhưng mình vẫn đang cố gắng chấp nhận thay đổi này. Đối với chuyện cậu vừa nói, nếu người James theo đuổi không phải là Lily, có lẽ mình cũng sẽ hơi tức giận, nhưng mình nghĩ cuối cùng mình cũng sẽ chấp chận sự thực đó thôi. Nơi này không phải “quá khứ” của thế giới chúng ta, nơi này là một không gian khác, mỗi người đều có cuộc sống không hề giống với “quá khứ” mà chúng ta đã biết, ba mẹ vì cứu mình mà mất đi, hay như ba mẹ vẫn luôn cưng chiều cậu luôn trân trọng cậu cũng không ở không gian này. Bọn họ tồn tại ở một thế giới khác, chúng ta không thể bắt buộc mọi người ở thế giới này phải có quá khứ giống như mọi người trong trí nhớ của chúng ta được đúng không?” Cho dù cậu vẫn cực kỳ muốn ở thế giới này James và Lily có thể ở bên cạnh nhau, nhưng nếu sau tốt nghiệp bọn họ lại lựa chọn chia tay đường ai nấy bước thì Harry cũng chỉ có thể mỉm cười chúc phúc họ mà thôi.
Bởi vì dù sao bọn họ cũng không phải ba mẹ của cậu, bọn họ hẳn là có cuộc sống của chính mình.
Từ khi chấp nhận Voldemort trở thành ba nuôi của mình – cho dù Harry vẫn đang bối rối chuyện này – hay sớm hơn nữa, từ khi cậu quyết định ở lại thế giới này, Harry đã bắt đầu tự nói với mình muốn thoát khỏi cái ảnh hưởng của “quá khứ” trong trí nhớ mang đến, bắt đầu nhìn thẳng vào mọi thứ ở thế giới này.
Trong trí nhớ bọn họ, Voldemort cũng chưa từng đến Hogwarts làm giáo sư, Severus cũng chưa từng quen một người tên là Harry Potter, nhưng ở thế giới này mọi chuyện đó lại xảy ra, đủ loại dấu hiệu đều nói cho Harry rằng, cậu thật sự cần phải một lần nữa nhìn kỹ thế giới này.
Cho nên giờ phút này cậu mới có thể khuyên nhủ Draco như vậy.
“Mình cảm thấy cậu nên phân biệt bạn cùng phòng của cậu và ba của cậu.” Harry nói với Draco như vậy.
“Mình nghĩ mình rất khó thực hiện được.” Draco hơi thất bại nói, “Dù là vẻ ngoài hay tính cách thì bọ họ dường như đều y hệt nhau.”
“Vậy cậu nghĩ cách đi tìm sự khác biệt và chấp nhận những điểm khác biệt ấy đi, cậu sẽ nhanh chóng có thể phân biệt bọn họ thôi.” Harry đề nghị, “Anh ta không đính hôn cùng Narcissa, đây là điểm đầu tiên không phải sao?”
“Chỉ điểm này thôi mình đã khó chấp nhận rồi ý chứ.” Draco cười khổ nói, “Nhưng cậu nói đúng Harry à, mình hẳn là nên phân biệt. Cho dù rất khó khăn nhưng mình cảm thấy mình nên nhanh chóng về nhà thì tốt hơn.”
“Có lẽ cái này còn khó hơn.” Harry buông tay, “Ít nhất thì hiện nay mình không thể tìm được manh mối nào trong sách cả, ngay cả Hermione cũng không cho chúng ta tin tức không phải sao?”
“Nhắc mới nhớ, từ sau khi Hermione liên lạc với chúng ta lần đó dường như không còn liên lạc với chúng ta nữa.” Draco nhíu mày, “Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chắc là mang thai quá vất vả rồi? Ron nói chứng ốm nghén thời kỳ mang thai của Hermione có vẻ rất nghiêm trọng, làm Blaise sợ tới mức ngủ không ngon giấc. hiện tại ngay cả Bộ Pháp thuật cũng không để Hermione đi.” Chẳng qua, lại nói tiếp dường như dạo này cậu cũng không nhận được tin tức từ Ron.
“Muốn bắt Hermione không làm việc, thật sự làm khó cậu ta rồi.” Draco nói.
“Hiện tại cậu không nên lo lắng cái này, giờ cậu hẳn đi ăn một ít gì đó rồi ngủ một giấc. Cậu đã có quầng thâm dưới mắt rồi đấy.” Harry chỉ khóe mắt Draco.
“Không thể nào chứ!” Draco trừng lớn mắt, lấy ra một cái gương từ trong túi không gian của mình.
Vành mắt đen lại rõ ràng nổi bật trên làn da tái nhợt của Draco, Draco kêu thảm một tiếng nhảy dựng lên từ trên giường của Harry, chưa đến ba giây nhảy vào phòng tắm. Harry nghe thấy tiếng binh binh bang bang từ trong truyền ra mỉm cười.
Draco đối với quầng thâm đôi mắt, bên trong binh binh bang bang so với không biết làm gì đã tốt hơn rồi.
Từ một phương diện mà nói, vị hôn thê của Lucius không phải là Narcissa cũng không thể nào kích thích đến nỗi làm đôi mắt của mình đen sì thế chứ?
Bên này, Harry không có lương tâm oán thầm Draco trong lòng, mà bên kia, Hermione vì chứng ốm nghén thời kỳ mang thai rất nghiêm trọng bị bắt ở nhà nhìn một quyển sách nhíu mày.
“Thoạt nhìn ngược lại rất giống nhau.” Hermione chỉ vào một hình đồ án trên sách, “Nhưng mình không chắc chắc có phải đồ vật mà Harry đã mang về kia hay không.” Cô nhìn hoa văn được vẽ trên sách, nhớ lại hình dáng cái đồ vật đã mang Harry và Draco đi, dù sao thì Harry mới đưa nó ra không lâu thì đã bị đồ vật đó ném Harry và Draco đến thế giới khác rồi.
“Nếu đúng vậy thì…” Tay cô lập tức dời xuống, chậm rãi lướt qua đám lời nói về đồ vật này, “Khoảng thế kỷ mười lăm, trong hai mươi năm cuối cùng thì bậc thầy luyện kim nổi tiếng Zano Normans cũng thành công rèn được vật phẩm làm oanh động giới luyện kim thuật thời đó, vật phẩm luyện kim duy nhất phá vỡ chướng ngại không gian trong lịch sử luyện kim. Bậc thầy Zano gọi nó là “Travel”, nghe nói “Travel” có thể dẫn người ta – về phần giới hạn số người thì vì bậc thầy Zano biến mất nên không có đáp án xác định – du lịch xuyên không gian. Điều kiện mở ra “Travel” là phù thủy máu trong, pháp lực cường đại, thậm chí có thể thông qua thông số trong ”Travel” mà lựa chọn không gian muốn đi. Thật sự “Travel” có hiệu quả thần kỳ như thế hay không thì đến nay chúng ta vẫn chưa biết được. Bậc thầy Zano công bố thành quả của mình thì hai tháng sau đã biến mất, cùng biến mất với ông còn có “Travel” mà chưa có nhiều người gặp qua kia. Rất nhiều người đã nói bậc thầy Zano đã tự mình mở “Travel” đến một không gian nào đó, nhưng có thật hay không thì điều này cũng trở thành bí ẩn trong lịch sử luyện kim theo sự biến mất của bậc thầy Zano và vật phẩm luyện kim đó.”
Cô day day huyệt thái dương của mình, một đoạn văn ngắn ngủi này làm cô có suy nghĩ.
Cô nhớ rõ Harry đã tự nói với mình cậu bị la bàn cắt một cái rồi lập tức bị la bàn đưa tới thế giới kia, vậy phải là máu của Harry đã mở ra la bàn. Nếu thật vậy thì đồ vật Harry tìm được kia hẳn chính là “Travel”. Nói cách khác, “Travel” được nói trên sách có thể dẫn người ta du lịch một chuyến, vậy nói cách khác, nếu Draco muốn trở về thì chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên trên la bàn là được, dù sao thì Draco cũng là máu trong không phải sao?
“Chúng ta vẫn luôn lo lắng muốn tìm phương pháp để bọn họ trở về, không ngờ kết quả lại đơn giản như vậy.” Hermione mỉm cười lắc đầu, “Chẳng qua nếu không phải mình rảnh rỗi đi lật lại đám sách cũ đó thì rất có thể ngay cả phương pháp đơn giản nhất cũng không tìm được ý chứ?”
May mắn thật may mắn!
“Ba!” Một gia tinh xuất hiện trước mặt Hermione.
“Sasa, bạn có chuyện gì vậy?” Đối với gia tinh, Hermione vẫn hiền hòa đối xử như với bạn bè, cho nên gia tinh cả biệt thự này đều yêu thích vị phu nhân này thậm chí còn hơn cả chủ nhân của chúng nó.
Hai mắt Sasa thật to chứa đầy nước mắt, nó nói, “Sasa không phải cố ý làm phiền phu nhân, chỉ là ở trong lò sưởi có khách tới, bà ấy yêu cầu hiện tại muốn gặp phu nhân, cho nên Sasa không thể không làm phiền cô được.”
“Khách tới?” Hermione hơi khó hiểu, trong lò sưởi có khách tới, là truyền tin tức đến sao?
“Bà ấy nói bà ấy tới từ Bộ Pháp thuật, có chuyện quan trọng nhất định phải gặp được phu nhân.” Sasa vội vàng nói.
“Tôi đã biết, cám ơn bạn Shasa.” Cười nói lời cảm ơn với Sasa rồi Hermione vội vàng xuống tầng.
Trong lò sưởi có người đang lo lắng chờ Hermione xuất hiện.
“Kelly?” Hermione hết sức kinh ngạc với người tới.
“Phu nhân Zabini, tôi cũng không phải cố ý tới làm phiền cô nghỉ ngơi,” Kelly nhìn qua vừa khó xử vừa lo lắng, “Chỉ là có chuyện chúng tôi không thể không cho cô biết, tôi nghĩ hiện tại cô cần phải đi một chuyến tới Bộ Pháp thuật. Chuyện này rất quan trọng, có thể nói, tôi hy vọng cô có thể liên lạc được với Kẻ Được Chọn của chúng ta nữa.”
“Ơ ừm, tôi sẽ, nhưng bây giờ mới là buổi sáng, tôi nghĩ có thể họp xong rồi hãy báo Harry, giờ này chắc chắn cậu ấy đang hưởng thụ cảnh tuyệt với trong mơ ý chứ.” Đè lại sự giật mình trong lòng, Hermione bình tĩnh nói.
“Có lẽ vậy phu nhân,” Kelly gật gật đầu, “Vậy cô có thể mau chóng tới Bộ Pháp thuật được không?”
“Hiện tại tôi tới liền.” Hermione gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này Kelly mới nhẹ nhàng thở ra rời khỏi lò sưởi.
Hermione nói Lily nếu khi Blaise trở về lập tức nói cho anh biết mình đi tới đâu, rồi cô qua lò sưởi tới Bộ Pháp thuật.
Sau nửa giờ, gia tinh bắt đầu quét tước, khi quét dọn đến phòng sách Hermione vừa ở đó, nhét chồng dày sách đang mở ra trên mặt bàn vào góc khuất nhất của giá sách. Điều này làm cho Hermione ở trong Bộ Pháp thuật cả một buổi sáng còn bỏ quên đống sách sau khi về nhà, quên luôn phương pháp mình đã tìm được để Draco trở về…
Mà Draco, cũng vì bỏ lỡ cơ hội trở về lần này của mình mà dẫn đến lòng của mình chìm sâu vào cái thế giới mà ban đầu cậu muốn rời đi nhất…
Khi Severus trở lại ký túc xá thì Harry đang cầm một cái dây thường thắt ngang thắt dọc.
“Làm sao vậy?” Severus kinh ngạc hỏi.
“Học thắt, chờ tí nữa gặp được Nagini thắt chết nó!” Harry giơ lên cái giây thừng quấn thắt loạn xì ngầu, dữ dằn nói, “Nó làm hại em lại trở về cuộc sống bị người ta chỉ trỏ.” Cậu giận dỗi nói với Severus.
“Ngoan nào, nó chỉ là…” Nagini ngủ mấy tháng vừa mới tỉnh lại đương nhiên thích đi đến nơi đông vui náo nhiệt rồi, mấy năm nay mọi người cũng đã quen nó đột nhiên xuất hiện kêu tê tê với bọn họ. Giáo sư lại cưng vật nuôi của mình đương nhiên cũng không quan tâm nó làm gì, ai biết Nagini chơi đùa lại làm chuyện Harry có thể nói được xà ngữ bại lộ chứ?
Hiện tại không nói tới ba Nhà khác, chỉ riêng trong Slytherin thôi cũng đã loạn rồi.
Tất mọi người đều biết xà ngữ là năng lực chỉ có trên người Salazar Slytherin, hiện tại không phải giáo sư chủ nhiệm Riddle mới là người kế thừa của Salazar Slytherin hay sao?
Việc Harry nói xà ngữ bị lộ ra khiến người ta không khỏi móc xích cậu và giáo sư Riddle, rất nhiều người đều nhận định cậu và giáo sư Riddle có quan hệ gì đó. Tuy bọn họ không biết rõ nhưng lời đồn làm người ta có thể tin tưởng nhất là Harry là con riêng của giáo sư Riddle, mà Harry thì bị sợ tới mức dường như phá hủy hoàn toàn ký túc xá bọn họ, cuối cùng dưới sự an ủi của Severus mới dần dần bình tĩnh lại.
Mà trong Slytherin cũng càng coi trọng thân phận của Harry, nhưng cho dù Harry có thân phận nào đi nữa thì vì năng lực nói xà ngữ của cậu bọn họ không thể nào không hòa đồng với Harry như trước. Hơn nữa Harry sẽ đứng ở trung tâm quyền lực trong Slytherin, tham dự quyết định mọi chuyện của Slytherin.
Chỉ vì năng lực này làm Harry không thể nào không đếm xỉa gì tới.
Đó cũng là nguyên nhân mà vì sao Harry lại có vẻ lo lắng cho năng lực của mình.
Mà nguyên nhân khác Harry muốn che dấu năng lực của mình là vì cậu và đám người James trở nên xa lạ.
Chính xác mà nói vì năng lực xà ngữ của cậu làm James vẫn cảm thấy chú ý, cho nên trong nhất thời Harry lại không tìm thấy phương thức ở cạnh James. Cậu chỉ biết xà ngữ của mình sẽ làm một đám người băn khoăn tuy rằng không phải mình muốn, nhưng thế nào cũng không thể không đối mặt
Càng làm cho cậu bất đắc dĩ là cậu giống như nhớ lại thời điểm mình vừa mới nhập học hồi năm nhất.
Cho dù cậu đi tới đâu thì đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ cậu.
Không phải sự chỉ trỏ mang ý xấu mà chỉ đơn giản là tâm lý tò mò, dường như một người vẫn luôn nghe được chuyện liên quan tới người kia, khi người kia rốt cuộc đứng trước mặt mình, đương nhiên chính mình cũng muốn soi xét.
Nhưng ngay cả những tầm mắt gần như chỉ là tò mò, nhưng lúc nào cũng có vô số tầm mắt nhìn mình, xác thực làm Harry cảm thấy khổ sở. Nhất là Lucius, cậu thấy được trong mắt Lucius cái vẻ mặt mà khi anh ta nhìn Draco lúc trước, chết tiệt, tên nhóc này không phải sẽ cho mình là con riêng của ba đỡ đầu nhà anh ta chứ?
Harry cảm thấy mỗi lần bắt gặp ánh mắt của Lucius đều rất muốn xông lên kéo áo Lucius kêu to, “Tôi và ba đỡ đầu của anh là kẻ thù chứ không phải là cha con gì hết, có phải anh bị lông chim công nhét đầy vào đầu không, không được suy nghĩ mê man tiếp nữa tên chim công đáng ghét kia.” để bùng nổ lửa giận của mình.
Nhưng cậu vẫn không làm.
Ôm cái tâm tình “lời đồn cuối cùng cũng sẽ biến mất” Harry làm như không nghe thấy những lời đồn, làm như không thấy những tầm mắt nghiên cứu tìm tòi. Dù sao thì từ khi cậu mười một tuổi vẫn luôn bị người ta chỉ trỏ, vẫn luôn bị người ta dùng tầm mắt nghiên cứu tìm tòi, cậu sớm đã quen, chỉ cần một đoạn thời gian không để ý thì sau khi mọi người không tìm thấy tin tức nào nữa sẽ tự nhiên đi tìm một thú vui khác thôi.
Nhưng Harry không ngờ đối với chuyện cậu là Xà Khẩu lại không hề hạ nhiệt, mọi người thảo luận càng ngày càng nóng, càng sôi trào lên.
Hiện tại trong Hogwarts, dường như tất cả mọi người đều cho rằng Harry là con riêng của Voldemort – lời đồn “đáng tin cậy” nhất là năm đó giáo sư Riddle đã xảy ra quan hệ với một vị nữ phù thủy, sau đó vì đủ loại nguyên nhân mà hai người phải chia tay. Sau khi vị nữ phù thủy phát hiện mình mang thai nhưng không tìm được tung tích giáo sư Riddle nên chỉ có thể một mình sinh ra Harry. Hiện giờ Harry từ nơi khác tới trường Hogwarts, chính là vì nghe được tin tức của ba mình nên mới đến nhìn xem ba mình là người như thế nào. Lại vì biết ba đã có người bạn đời khác nên cậu chỉ có thể lén gạt đi thân phận của mình định sau kỳ này trở về nơi quốc gia cũ của mình, không ngờ chỉ vì Nagini lại lộ ra mình là Xà Khẩu.
Không biết lời này đồn từ đâu nhưng chỉ trong một đêm đã lan ra toàn bộ khắp ngóc ngách trong Hogwarts, dường như mỗi người đều nhận định lời đồn này là chân thật nhất. Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Harry dẫn theo một chút đồng tình. Mà ngay cả James cũng tại một ngày tan học giải thích với Harry vì hành động của mình trước đó, chỉ sợ hành động của mình làm tâm hồn bé nhỏ của Harry thêm vết thương nhất định vậy.
Nhưng nói thế nào thì đương sự muốn giận cũng không thể giận được.
Mà giáo sư Riddle vô tội bị kéo vào cơn giông này liên tục cười khổ với vẻ mặt người mình yêu cười như không cười.
Bọn họ đều biết khi chuyện Harry nói được xà ngữ khi lộ ra ánh sáng sẽ khẳng định chính mình cũng bị kéo vào lời đồn, nhưng không nghĩ tới lời đồn này lại có thể “phong phú” như vậy, còn có cả “đứa nhỏ mà ngay cả giáo sư Riddle cũng không biết” nữa chứ, lời đồn này rốt cuộc toát ra từ đâu vậy hả?
“Làm sao bây giờ?” Giáo sư Riddle trong truyền thuyết vì biết được mình có một đứa con trai vẫn luôn lâm vào trạng thái hỗn loạn trốn tránh vài ngày không muốn gặp người khác giờ phút này vẻ mặt nhàn nhã ung dung tựa vào vai người yêu nhà mình, cười khẽ dò hỏi.bg-ssp-{height:px}
“Không phải anh đã có biện pháp tốt rồi sao?” Ngón tay lật sách của Abraxas dừng lại một chút, sau đó buồn cười trả lời anh, “Anh sẽ không chờ khi cậu nhóc lộ ra nói xà ngữ mới hỏi em biện pháp đấy chứ?”
“Anh lo lắng tên nhóc kia không theo cách của anh thôi, em phải biết nhóc ấy luôn luôn mâu thuẫn rõ ràng với anh,” Voldemort ở bên cạnh cổ Abraxas thở dài, tuy nói là lo lắng nhưng sự lười biếng trong giọng nói lại không có tí buồn rầu nào, “Em yêu à, em giúp anh khuyên nhủ nhóc ấy đi, đứa nhỏ này luôn có ấn tượng không tồi với em mà, không phải sao?”
Abraxas cười cười, không nói.
“Nếu có thể thành công thì có lẽ nghỉ hè này anh có thể đưa hai nhóc ấy đến biệt thự Malfoy.” Anh biết người yêu vẫn luôn quan tâm hai nhóc này, vẫn luôn thích coi chúng thành con của mình để yêu thương cưng chiều, nhưng chỉ là hai tên nhóc kia lại đề phòng quá lớn với thế giới này. Cho dù Harry đã nói quyết định ở lại nhưng nhóc ở chung với người khác vẫn xa lạ, phạm vi kết bạn của nhóc dường như vẫn đang cố định trong vào một số người kia, vì thế Abra vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Đem đối phương về nhà, làm cho chúng tham gia vào các loại tiệc tối, có lẽ cũng là một phương pháp tốt để mở rộng mối quan hệ, nhưng vấn đề là lấy lý do nào chứ?
“Anh xác định có thể?”
“Cực kỳ xác định.”
Vì thế ngày thứ hai, tin đồn có liên quan tới việc Harry là con riêng của giáo sư Riddle đã được phủ định, nhưng chân tướng cũng có rất nhiều chỗ tương tự.
Từ việc giáo sư Riddle chính miệng thừa nhận, Harry không phải là con riêng của anh. Harry vốn là con trai của một người họ hàng của anh, nhưng người ấy trước khi chết đã gửi gắm Harry cho anh, vì thế anh trở thành ba nuôi của Harry. Sở dĩ khi Harry vào Hogwarts không lộ thân phận của mình ra vì cậu biết thân phận này sẽ mang rắc rối đến cho mình, nên lựa chọn giữ bí mật. Nhưng nếu việc Xà Khẩu đã lộ ra ánh sáng thì giáo sư Riddle cũng không còn băn khoăn gì nữa.
Lần này vừa nói ra, lời đồn giảm đi đáng kể, chỉ trỏ với Harry cũng ít đi, vì mọi người rất vừa lòng với chân tướng được đưa ra.
Nhưng lại có người bị giựt đuôi.
“Rầm” một tiếng, cửa hầm bị đá văng ra, Draco và Severus đi sau đều sâu sắc cho rằng cửa sở dĩ không bị đá vụn vì người ở trong biết Harry thế nào cũng đến nên căn bản không đóng cửa.
“Voldemort!” Harry tức giận quát, “Ai cho ông thả ra lời nói bừa như vậy, ai cho ông tuyên bố với bên ngoài tôi là con nuôi của ông, ai cho ông cái quyền đó, ông nói rõ cho tôi!” Tiếng quát này… là do ở cạnh Hermione quá lâu sao? Draco nghe độ đề-xi-ben của tiếng quát, không lịch sự co rút khóe miệng.
Mà người nào đó bị quát co rút khóe mắt, rất bình tĩnh mỉm cười nhìn Harry, nhẹ nhàng nói, “Harry à, đây là biện pháp công bố tốt nhất.”
“Giỏi lắm!” Harry nói, “Xà ngữ cũng không phải không thể học được, tôi có thể nói cho bọn họ là tôi đã học xà ngữ từ nhỏ không được sao, vì sao lại muốn sắp xếp cho tôi cái thân phận như thế này!” Lúc trước, vì tiêu diệt Trường SInh Linh Giá, Ron vì học được xà ngữ mà Harry nói mới có thể lấy ra răng nanh từ trong phòng chứ. Xà ngữ không phải không thể học, nếu bọn họ không tin cậu cũng có thể để Draco tạm thời nói vài câu đơn giản, vì sao nhất định phải sắp xếp cái thân phận này cho cậu chứ!
Harry Potter trở thành con nuôi của Voldemort?! Merlin à, tôi nguyền rủa ngài cả đời này đều không đứng lên được!
“Harry à, đây là phương pháp tốt nhất.” Đã đồng ý phải giúp, Abraxas nhẹ giọng khuyên nhủ. “Nếu cháu quyết định ở lại đây thì cháu cần phải có một thân phận, mà thành con nuôi của Tom thì không thể nghi ngờ là thân phận tốt nhất. Có thân phận này thì cho dù có người điều tra quá khứ của cháu khi không tra được gì cũng không có ai nghi ngờ, ít nhất thì ảnh hưởng của Tom cũng rất lớn.”
“Chỉ là…” Đối với Abraxas vẻ mặt hiền hòa cười, Harry cũng không phát hỏa được, “Một Potter và một Voldemort không nên xuất hiện cùng nhau.”
“Đó là thế giới của cháu, cháu nên thử quen với tất cả mọi thứ ở đây.” Abraxas hiền hòa khuyên nhủ, “Mà chấp nhận thân phận này thì đối với cháu về sau, chỉ có lợi mà không có hại.”
“Harry à, quả thật cậu cần phải có một thân phận,” Draco vẫn theo sau Harry mở miệng, “Sau khi cậu khôi phục lại pháp lực thì cậu sẽ là một phù thủy cường đại, Bộ Pháp thuật Anh không thể nào không chú ý tới tình huống của cậu. Khi đó cậu sẽ gặp rắc rối không ngừng, nếu có giáo sư Riddle che chở thì cậu sẽ có thể yên bình ở lại đây.”
“Draco, ngay cả cậu cũng nói vậy sao?” Harry cau mày.
“Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cho dù là Hermione cũng sẽ đề nghị cậu làm như vậy.” Draco đặt tay lên vai cậu, “Tin mình đi, lựa chọn như vậy là tốt nhất với cậu đấy.”
Harry nhìn nhìn nhóm người lớn mang theo mỉm cười cổ vũ nhìn cậu, cúi đầu nói, “Hãy để mình suy nghĩ một lúc.” Cậu cần phải suy nghĩ kỹ…
Sau khi nói xong Harry kéo Severus rời khỏi văn phòng làm cậu khó thở này.
[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape X Harry Potter – Tích Thì - Chapter 42
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Harry bối rối rất nhiều ngày, nên trong khi mọi người đều chếp nhận cậu là “con nuôi của giáo sư Riddle” thì cũng chỉ có cậu nhe răng trợn mắt với cái danh hiệu này thôi.
Mấy ngày nay Severus đều ở bên cạnh cậu, nghe cậu oán giận cũng không chê cậu phiền. Anh vốn là một người ghét nhất sự ầm ĩ nhưng đối với Harry thì thào tự nói thì anh cũng lựa chọn im lặng không nói chờ đợi Harry tới một ngày sẽ có thể chấp nhận.
Đám người trong Hogwarts cũng không thấy gì lớn mà chấp nhận thân phận mới của Harry, trong Slytherin thái độ của mọi người cũng trở nên tôn trọng với Harry hơn. Nếu không phải Harry không muốn tham dự vào trung tâm quyền lực Slytherin thì vị trí thủ tịch Nhà chỉ sợ cũng rơi xuống trên người cậu mất.
Severus còn nhớ rõ ngày đó, khi bảy vị chủ tịch đại diện cho vị trí cao nhất bảy năm Slytherin đến mời Harry tham gia vào hội nghị trong Nhà, Harry trực tiếp từ chối lời mời mơ hồ của họ, làm cho sắc mặt của bảy vị chủ tịch rất khó coi, cuối cùng vẫn là Draco nói rõ chuyện này.
Không thể không nói, trải qua chuyện đó, Severus không thể nào không tin lời của Harry – trước kia cậu ấy đến Hogwarts không phải là học trò Slytherin mà là học trò Gryffindor.
Chỉ có học trò Gryffindor mới có thể làm việc một cách thẳng thắn đến vậy.
“Tất cả mọi người đều đã chấp nhận tin tức này, em than vãn ở trong này có ích lợi gì chứ.” Nhìn Harry bên cạnh ghé vào mình vẫn không nhúc nhích, trong giọng nói lạnh nhạt có ẩn chứa hiền hòa. Anh buông sách độc dược trong tay xuống, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt Harry, nơi đó đã rất nhiều ngày rồi không buông lỏng ra, “Chấp nhận giáo sư Riddle trở thành ba nuôi của em khó đến vậy sao?”
“Tuy không phải không thể chấp nhận nhưng đúng là rất khó,” Harry cầm lấy tay anh cọ cọ, than vãn nói, “Đó là chuyện mà em chưa từng nghĩ tới, nếu chuyện này bị Hermione bọn họ biết thì sao đây? Neville sẽ trực tiếp ngất xỉu, Ron sẽ bị doạ ngây người, mấy ngày hôm trước anh cũng nhìn vẻ mặt kia của Draco rồi đó, gần đây cậu ấy vẫn đang ở trạng thái chưa thả lỏng mà đúng không?” Cho dù chấp nhận chuyện này rồi nhưng cậu và Draco vẫn cảm thấy bối rối, đại khái đã bị ảnh hưởng sâu sắc tại người và vật ở thế giới của mình nên mới xuất hiện tình trạng hôm nay. Cho dù Harry đã cố hết sức thoát khỏi tình huống này nhưng cậu biết đại khái mình vẫn phải buồn rầu trong một khoảng thời gian ngắn nữa.
Ngẫm lại, kẻ thù trước kia vừa nhìn thấy mặt đã muốn giơ đũa phép ếm thần chú lên nhau giờ lại trở thành “ba nuôi” của mình, Merlin à, chuyện này thật sự quá đáng sợ.
“Ý em là… Draco dạo này có hơi mất hồn là vì chuyện này sao?” Nhắc mới nhớ, đúng là khi biết giáo sư Riddle thả ra tin tức kia thì cậu ta hơi hoảng hốt, chẳng lẽ tin tức này lại kích thích bọn họ đến vậy?
“Cũng không hẳn,” Harry xoay người, nhưng cậu vẫn cầm lấy tay Severus, “Đều là do con rắn kia hết, lần sau nhìn thấy nó em tuyệt đối phải thắt nó lại!”
Buồn cười nghe Harry trẻ con nói, Severus cười lắc đầu, cũng không rút tay mình về mặc Harry cầm lấy nghịch ngợm. Anh dùng tay kia cầm lên quyển sách độc dược mới đọc được nửa, nhưng chưa kịp nhìn một từ nào đã bị Harry giằng lại.
“Sev, gần đây anh cũng rất bận ý.” Cậu bĩu môi nói, “Không phải anh đã đọc hết toàn bộ sách độc dược cả bảy năm học rồi mà vẫn còn đọc tiếp nữa sao?” Cậu nhìn nhìn bìa sách nhưng nó đã bị tấm da dê bọc kín lại. Harry không thấy được tên, bĩu môi, cậu đưa sách lại cho Severus.
“Nếu chỉ lấy những nội dung được viết trong vài cuốn sách đó thì độc dược của em vĩnh viễn không thể nào tăng lên được.” Severus chạm trán cậu.
“Dù sao thì em vẫn luôn tỷ lệ nghịch với độc dược cả, nếu không phải thực sự bắt buộc thì em sẽ không đi học chúng nó đâu.” Harry bĩu môi nói.
“Em haizzz…”
“Rầm!” Severus bất đắc dĩ chưa nói xong, cửa phòng ngủ đã bị đẩy mạnh ra.
“Draco?” Thấy rõ người đi vào, Harry kinh ngạc chớp hai mắt của mình.
Sao cậu chưa biết Draco lại có thể làm ra một hành động thô lỗ vậy chứ?
“Mình muốn về nhà,” Draco hung tợn nói, “Sau khi học kỳ này chấm dứt nhất định mình phải về nhà!”
“Cậu lại bị cái gì kích thích thế?” Harry kinh ngạc nhìn Draco.
“Mình không thể chịu nổi tên kia nữa, một giây mình cũng không chịu nổi!” Draco đấm vào trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bọn họ tuyệt đối không giống nhau, không hề giống một chút nào hết!”
“…” Harry im lặng nhìn động tác của Draco dường như đang trút giận cũng không khuyên nhủ, chỉ lắc lắc đầu với Severus ý bảo anh không cần lo lắng, chỉ lát nữa thôi thì Draco sẽ bình tĩnh lại.
Cho dù không hiểu nhưng Severus vẫn gật gật đầu.
Một mình Draco trút giận xong, cũng không quan tâm gì đến hai người đang ở đây, cứ thế đi đến giường Harry kéo màn xuống, một mình ở bên trong cũng không biết làm gì. Harry rất chắc chắn đối phương nhất định đang dùng các loại thần chú ngăn chặn với bên ngoài, xem ra thật đã bị không ít kích thích. Nhưng theo lý mà nói, chuyện có thể kích thích được Draco ở thế giới này hẳn là rất ít mới đúng chứ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Draco trút giận lớn đến thế.
Nếu là trước kia thì Draco giận dữ lớn như vậy cũng không kỳ lạ gì, cậu thường xuyên đối đầu với Harry, thường thường không phải Harry chịu thiệt thì cậu chịu thiệt. Nhóm Slytherin không ít khi thấy hoàng tử bạch kim của họ tức giận, nhưng người bên cạnh có thể làm cảm xúc Draco dao động thì Harry có thể khẳng định còn thật chưa đến vài người.
Harry đoán, cũng chỉ có Lucius mà thôi.
Thoạt nhìn thì Lucius đã làm gì đó khiến Draco khó chịu rồi, nếu không làm sao có thể khiến Draco tức giận lớn đến thế chứ?
Mãi cho tới buổi tối Draco vẫn chưa ra khỏi giường Harry, Harry bất đắc dĩ chỉ có thể lần thứ hai nằm chung giường với Seveus. Có lần đầu tiên hoảng sợ lúc này đây Harry ngược lại bình tĩnh hơn nhiều ít ra thì cậu chỉ rối rắm trong nửa giờ đã ngủ thật say.
Ngày hôm sau, Severus đến thư viện, Harry chạy về ký túc xá phá bỏ thần chú Draco đã ếm.
“Nói đi, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Harry nhìn Draco rõ ràng đang ngơ ngẩn, nhét cốc ca cao nóng vào trong tay cậu.
“Hôm qua mình mới biết, Lucius và Narcissa chưa đính hôn, nghe nói đối tượng đính hôn của Narcissa đã được lựa chọn rồi, nhưng không phải là Lucius!” Draco nắm chặt cái cốc trong tay, “Ngày hôm qua… ngày hôm qua cậu ta lại nhận một lời mời không biết từ đời sau gia tộc nào, tuy mình không biết lời mời này liên quan tới cái gì nhưng mình cảm thấy tức giận. Harry à, cậu có thể hiểu được cái loại cảm giác này không? Giống như cái cảm giác ba cậu phản bội lại mẹ cậu đó, nếu người mà James Potter theo đuổi không phải là Lily Evans thì cậu sẽ cảm giác thế nào?” Draco nghiến răng nghiến lợi nhìn Harry.
Harry im lặng một lúc rồi cuối cùng hơi do dự nói, “Draco, mình cảm thấy cậu nên phân tách bọn họ ra, cho dù bọn họ có cùng vẻ bề ngoài hay cùng tính cách đi chăng nữa…”
Draco giật mình nhìn Harry…
“Giống như mình vậy, cho dù cảm thấy mọi thứ nơi này đều quá khác biệt so với mọi nhận thức của mình, nhưng mình vẫn đang cố gắng chấp nhận thay đổi này. Đối với chuyện cậu vừa nói, nếu người James theo đuổi không phải là Lily, có lẽ mình cũng sẽ hơi tức giận, nhưng mình nghĩ cuối cùng mình cũng sẽ chấp chận sự thực đó thôi. Nơi này không phải “quá khứ” của thế giới chúng ta, nơi này là một không gian khác, mỗi người đều có cuộc sống không hề giống với “quá khứ” mà chúng ta đã biết, ba mẹ vì cứu mình mà mất đi, hay như ba mẹ vẫn luôn cưng chiều cậu luôn trân trọng cậu cũng không ở không gian này. Bọn họ tồn tại ở một thế giới khác, chúng ta không thể bắt buộc mọi người ở thế giới này phải có quá khứ giống như mọi người trong trí nhớ của chúng ta được đúng không?” Cho dù cậu vẫn cực kỳ muốn ở thế giới này James và Lily có thể ở bên cạnh nhau, nhưng nếu sau tốt nghiệp bọn họ lại lựa chọn chia tay đường ai nấy bước thì Harry cũng chỉ có thể mỉm cười chúc phúc họ mà thôi.
Bởi vì dù sao bọn họ cũng không phải ba mẹ của cậu, bọn họ hẳn là có cuộc sống của chính mình.
Từ khi chấp nhận Voldemort trở thành ba nuôi của mình – cho dù Harry vẫn đang bối rối chuyện này – hay sớm hơn nữa, từ khi cậu quyết định ở lại thế giới này, Harry đã bắt đầu tự nói với mình muốn thoát khỏi cái ảnh hưởng của “quá khứ” trong trí nhớ mang đến, bắt đầu nhìn thẳng vào mọi thứ ở thế giới này.
Trong trí nhớ bọn họ, Voldemort cũng chưa từng đến Hogwarts làm giáo sư, Severus cũng chưa từng quen một người tên là Harry Potter, nhưng ở thế giới này mọi chuyện đó lại xảy ra, đủ loại dấu hiệu đều nói cho Harry rằng, cậu thật sự cần phải một lần nữa nhìn kỹ thế giới này.
Cho nên giờ phút này cậu mới có thể khuyên nhủ Draco như vậy.
“Mình cảm thấy cậu nên phân biệt bạn cùng phòng của cậu và ba của cậu.” Harry nói với Draco như vậy.
“Mình nghĩ mình rất khó thực hiện được.” Draco hơi thất bại nói, “Dù là vẻ ngoài hay tính cách thì bọ họ dường như đều y hệt nhau.”
“Vậy cậu nghĩ cách đi tìm sự khác biệt và chấp nhận những điểm khác biệt ấy đi, cậu sẽ nhanh chóng có thể phân biệt bọn họ thôi.” Harry đề nghị, “Anh ta không đính hôn cùng Narcissa, đây là điểm đầu tiên không phải sao?”
“Chỉ điểm này thôi mình đã khó chấp nhận rồi ý chứ.” Draco cười khổ nói, “Nhưng cậu nói đúng Harry à, mình hẳn là nên phân biệt. Cho dù rất khó khăn nhưng mình cảm thấy mình nên nhanh chóng về nhà thì tốt hơn.”
“Có lẽ cái này còn khó hơn.” Harry buông tay, “Ít nhất thì hiện nay mình không thể tìm được manh mối nào trong sách cả, ngay cả Hermione cũng không cho chúng ta tin tức không phải sao?”
“Nhắc mới nhớ, từ sau khi Hermione liên lạc với chúng ta lần đó dường như không còn liên lạc với chúng ta nữa.” Draco nhíu mày, “Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chắc là mang thai quá vất vả rồi? Ron nói chứng ốm nghén thời kỳ mang thai của Hermione có vẻ rất nghiêm trọng, làm Blaise sợ tới mức ngủ không ngon giấc. hiện tại ngay cả Bộ Pháp thuật cũng không để Hermione đi.” Chẳng qua, lại nói tiếp dường như dạo này cậu cũng không nhận được tin tức từ Ron.
“Muốn bắt Hermione không làm việc, thật sự làm khó cậu ta rồi.” Draco nói.
“Hiện tại cậu không nên lo lắng cái này, giờ cậu hẳn đi ăn một ít gì đó rồi ngủ một giấc. Cậu đã có quầng thâm dưới mắt rồi đấy.” Harry chỉ khóe mắt Draco.
“Không thể nào chứ!” Draco trừng lớn mắt, lấy ra một cái gương từ trong túi không gian của mình.
Vành mắt đen lại rõ ràng nổi bật trên làn da tái nhợt của Draco, Draco kêu thảm một tiếng nhảy dựng lên từ trên giường của Harry, chưa đến ba giây nhảy vào phòng tắm. Harry nghe thấy tiếng binh binh bang bang từ trong truyền ra mỉm cười.
Draco đối với quầng thâm đôi mắt, bên trong binh binh bang bang so với không biết làm gì đã tốt hơn rồi.
Từ một phương diện mà nói, vị hôn thê của Lucius không phải là Narcissa cũng không thể nào kích thích đến nỗi làm đôi mắt của mình đen sì thế chứ?
Bên này, Harry không có lương tâm oán thầm Draco trong lòng, mà bên kia, Hermione vì chứng ốm nghén thời kỳ mang thai rất nghiêm trọng bị bắt ở nhà nhìn một quyển sách nhíu mày.
“Thoạt nhìn ngược lại rất giống nhau.” Hermione chỉ vào một hình đồ án trên sách, “Nhưng mình không chắc chắc có phải đồ vật mà Harry đã mang về kia hay không.” Cô nhìn hoa văn được vẽ trên sách, nhớ lại hình dáng cái đồ vật đã mang Harry và Draco đi, dù sao thì Harry mới đưa nó ra không lâu thì đã bị đồ vật đó ném Harry và Draco đến thế giới khác rồi.
“Nếu đúng vậy thì…” Tay cô lập tức dời xuống, chậm rãi lướt qua đám lời nói về đồ vật này, “Khoảng thế kỷ mười lăm, trong hai mươi năm cuối cùng thì bậc thầy luyện kim nổi tiếng Zano Normans cũng thành công rèn được vật phẩm làm oanh động giới luyện kim thuật thời đó, vật phẩm luyện kim duy nhất phá vỡ chướng ngại không gian trong lịch sử luyện kim. Bậc thầy Zano gọi nó là “Travel”, nghe nói “Travel” có thể dẫn người ta – về phần giới hạn số người thì vì bậc thầy Zano biến mất nên không có đáp án xác định – du lịch xuyên không gian. Điều kiện mở ra “Travel” là phù thủy máu trong, pháp lực cường đại, thậm chí có thể thông qua thông số trong ”Travel” mà lựa chọn không gian muốn đi. Thật sự “Travel” có hiệu quả thần kỳ như thế hay không thì đến nay chúng ta vẫn chưa biết được. Bậc thầy Zano công bố thành quả của mình thì hai tháng sau đã biến mất, cùng biến mất với ông còn có “Travel” mà chưa có nhiều người gặp qua kia. Rất nhiều người đã nói bậc thầy Zano đã tự mình mở “Travel” đến một không gian nào đó, nhưng có thật hay không thì điều này cũng trở thành bí ẩn trong lịch sử luyện kim theo sự biến mất của bậc thầy Zano và vật phẩm luyện kim đó.”
Cô day day huyệt thái dương của mình, một đoạn văn ngắn ngủi này làm cô có suy nghĩ.
Cô nhớ rõ Harry đã tự nói với mình cậu bị la bàn cắt một cái rồi lập tức bị la bàn đưa tới thế giới kia, vậy phải là máu của Harry đã mở ra la bàn. Nếu thật vậy thì đồ vật Harry tìm được kia hẳn chính là “Travel”. Nói cách khác, “Travel” được nói trên sách có thể dẫn người ta du lịch một chuyến, vậy nói cách khác, nếu Draco muốn trở về thì chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên trên la bàn là được, dù sao thì Draco cũng là máu trong không phải sao?
“Chúng ta vẫn luôn lo lắng muốn tìm phương pháp để bọn họ trở về, không ngờ kết quả lại đơn giản như vậy.” Hermione mỉm cười lắc đầu, “Chẳng qua nếu không phải mình rảnh rỗi đi lật lại đám sách cũ đó thì rất có thể ngay cả phương pháp đơn giản nhất cũng không tìm được ý chứ?”
May mắn thật may mắn!
“Ba!” Một gia tinh xuất hiện trước mặt Hermione.
“Sasa, bạn có chuyện gì vậy?” Đối với gia tinh, Hermione vẫn hiền hòa đối xử như với bạn bè, cho nên gia tinh cả biệt thự này đều yêu thích vị phu nhân này thậm chí còn hơn cả chủ nhân của chúng nó.
Hai mắt Sasa thật to chứa đầy nước mắt, nó nói, “Sasa không phải cố ý làm phiền phu nhân, chỉ là ở trong lò sưởi có khách tới, bà ấy yêu cầu hiện tại muốn gặp phu nhân, cho nên Sasa không thể không làm phiền cô được.”
“Khách tới?” Hermione hơi khó hiểu, trong lò sưởi có khách tới, là truyền tin tức đến sao?
“Bà ấy nói bà ấy tới từ Bộ Pháp thuật, có chuyện quan trọng nhất định phải gặp được phu nhân.” Sasa vội vàng nói.
“Tôi đã biết, cám ơn bạn Shasa.” Cười nói lời cảm ơn với Sasa rồi Hermione vội vàng xuống tầng.
Trong lò sưởi có người đang lo lắng chờ Hermione xuất hiện.
“Kelly?” Hermione hết sức kinh ngạc với người tới.
“Phu nhân Zabini, tôi cũng không phải cố ý tới làm phiền cô nghỉ ngơi,” Kelly nhìn qua vừa khó xử vừa lo lắng, “Chỉ là có chuyện chúng tôi không thể không cho cô biết, tôi nghĩ hiện tại cô cần phải đi một chuyến tới Bộ Pháp thuật. Chuyện này rất quan trọng, có thể nói, tôi hy vọng cô có thể liên lạc được với Kẻ Được Chọn của chúng ta nữa.”
“Ơ ừm, tôi sẽ, nhưng bây giờ mới là buổi sáng, tôi nghĩ có thể họp xong rồi hãy báo Harry, giờ này chắc chắn cậu ấy đang hưởng thụ cảnh tuyệt với trong mơ ý chứ.” Đè lại sự giật mình trong lòng, Hermione bình tĩnh nói.
“Có lẽ vậy phu nhân,” Kelly gật gật đầu, “Vậy cô có thể mau chóng tới Bộ Pháp thuật được không?”
“Hiện tại tôi tới liền.” Hermione gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này Kelly mới nhẹ nhàng thở ra rời khỏi lò sưởi.
Hermione nói Lily nếu khi Blaise trở về lập tức nói cho anh biết mình đi tới đâu, rồi cô qua lò sưởi tới Bộ Pháp thuật.
Sau nửa giờ, gia tinh bắt đầu quét tước, khi quét dọn đến phòng sách Hermione vừa ở đó, nhét chồng dày sách đang mở ra trên mặt bàn vào góc khuất nhất của giá sách. Điều này làm cho Hermione ở trong Bộ Pháp thuật cả một buổi sáng còn bỏ quên đống sách sau khi về nhà, quên luôn phương pháp mình đã tìm được để Draco trở về…
Mà Draco, cũng vì bỏ lỡ cơ hội trở về lần này của mình mà dẫn đến lòng của mình chìm sâu vào cái thế giới mà ban đầu cậu muốn rời đi nhất…