Ngày nghỉ hè đầu tiên, sau khi Draco tỉnh lại nhìn căn phòng quen thuộc, nháy mắt hoảng hốt.
Trong lúc bần thần, cậu cảm thấy mình dường như đã trở lại thế giới kia, cậu ước chừng dùng năm phút mới để cho mình không hề mơ mộng hão huyền.
Đứng dậy rửa mặt chải đầu, cậu nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, nói như vậy, bữa sáng là lúc bảy giờ.
Cậu nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về phòng sách.
Trước bữa sáng, cậu định đến phòng sách tìm sách giết thời gian.
Ngoại trừ phòng sách để gia chủ tiếp khách thì gia đình Malfoy còn có một phòng để chứa toàn bộ các bộ sách quý giá, nơi đó là nơi cấm người ngoài đi vào, nếu không được Abraxas cho phép thì Draco lúc này cũng không thể vào.
Chỉ khi quét tước thì gia tinh mới được phép vào nơi này, mỗi ngày chúng nó vào đây đều có thời gian quy định nghiêm khắc, cho nên lúc Draco vào không có gia tinh dẫn đường.
Nhưng Draco cũng không cần người khác dẫn, cậu cũng không phải lần đầu tiên vào đây.
Cách sắp xếp phòng sách này giống hệt trong trí nhớ, hơn nữa vị trí các bộ sách cũng không thay đổi nhiều. Vì sách trong phòng này đều là quý giá mà không phải những bộ sách bình thường không có giá trị gì, cho nên nói những bộ sách này sẽ không bị chuyển chỗ, chúng nó được ếm thần chú bảo vệ, an toàn đặt ở nơi này.
Draco đi trong giá sách, số lượng lớn các sách trong phòng làm cậu không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu.
Cho dù nghỉ hè chỉ tới tận hai tháng nhưng cậu biết dù có ngồi ở trong phòng sách cả ngày lẫn đêm thì khai giảng cũng không thể đọc hết một nửa số sách ở trong phòng này được.
“Cần phải bắt tay từ nơi nào đây…” Draco nhìn giá sách, hơi phiền não thì thào tự nói.
“Có lẽ trò có thể bắt tay từ phương diện luyện kim thuật xem sao.” Giọng nói hiền hòa truyền từ trước cửa phòng, Draco ở trong lòng trách cứ bản thân sau khi đi vào biệt thự Malfoy lại giảm tính cảnh giác cũng nhanh chóng xoay người.
Voldemort mặc bộ áo chùng màu xanh lục khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, đôi mắt đỏ như máu không có sự điên cuồng hồi đó, thoạt nhìn lại có thể giống như một hòn ngọc đỏ tươi, khiến người ta thoáng không chú ý sẽ bị mê hoặc trong con ngươi xinh đẹp kia.
“Giáo sư Riddle.” Draco nhìn đối phương, cho dù Voldemort cố gắng biểu hiện mình vô hại nhưng Draco vẫn nhịn không được đề phòng.
Cậu còn nhớ rõ, một ngày vào năm thứ bảy, Voldemort ở trong biệt thự Malfoy, làm cậu lần đầu tiên biết tư vị “hành hạ” là như thế nào.
Đối với một mình đối mặt Voldemort trong biệt thự Malfoy, làm Draco đề phòng theo bản năng, nhưng lập tức cậu lại thả lỏng.
Ông ấy không phải là Voldemort, không phải là Voldemort!
Draco dưới đáy lòng im lặng nhớ kỹ những lời này nhắc nhở bản thân, lập tức cậu lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Voldemort đáp lại bằng một nụ cười mỉm hiền hòa, tiếp tục đề nghị vừa nãy của mình, “Đồ vật có thể nhiễu loạn không gian hơn nửa là đồ vật của bậc thầy luyện kim thuật. Thầy thấy đồ vật hai trò mang đến thế giới này, cảm thấy hơn phân nửa nó không thoát khỏi quan hệ với vật phẩm luyện kia, trò có thể bắt đầu tìm từ con đường này, có thể có kết quả cũng không chừng.”
Nói đúng nha!
“Cám ơn thầy.” Draco chân thành cảm ơn.
“Nếu chân thành cảm ơn thầy thì nên đồng ý với thầy một chuyện.”
“Dạ?”
“Nếu trò thật sự tìm được đầu mối gì vậy đừng nói cho Abra là thầy đề nghị giúp trò, trò biết đấy, cậu ấy rất thích trò và Harry, nếu cậu ấy biết thầy giúp trò tìm được biện pháp trở về, vậy rất có thể cậu ấy sẽ không cho thầy vào phòng mất.” Voldemort chớp chớp mắt với Draco, cười nói, “Nhưng thầy cảm thấy, nếu không có một chút manh mối tốt nào thì trò rất khó khăn, có thể nôn nóng suốt kỳ nghỉ hè. Hơn nữa, nếu trò thật sự muốn trở về, vậy cho dù vì tìm không thấy manh mối gì mà bị ép phải ở lại, trò hẳn là cũng không vui vẻ gì, nên thầy mới nói cho trò đề nghị có khả năng nhất, hy vọng có tác dụng với trò, nhưng nhớ rõ không được nói cho Abra nha.”
Draco vì Voldemort lại có thể nói đùa chuyện này với mình cùng với ông ấy hiểu ý người dọa ngốc tại chỗ.
Cho đến khi người ta đã đi khỏi cậu mới kịp phản ứng.
“Thật sự là…” Không quen. Draco cau mày nói.
Người hiểu ý người khác như vậy, vì sao lại giống mặt với Voldemort kia thế chứ?
Draco đi đến phía đặt sách luyện kim thuật, cậu vừa tìm sách mình cần vừa oán giận trong lòng.
Nếu không phải bọn họ có khuôn mặt giống nhau, có lẽ chính mình sẽ rất thích vị người lớn này chăng?
Draco ngồi gần một tiếng trong phòng sách rồi mới rời khỏi.
Abraxas đã ngồi ở bàn ăn nhấm nháp bữa sáng của mình, Voldemort không biết đã đi đâu, Lucius dường như vẫn chưa xuống dưới.
“Draco, buổi sáng tốt lành.” Abraxas mẫn cảm phát hiện Draco, anh lịch sự đặt chén trà xuống, chào hỏi Draco.
Lúc này Draco không uống Dược giảm tuổi, bộ dáng hai mươi tuổi thoạt nhìn càng đẹp trai hơn lúc cậu ở trường. Khi nhỏ tuổi hơn Draco thoạt nhìn tương đối hiền lành nhưng khi cậu mười sáu tuổi bị ép trưởng thành, xem qua cậu kiên nghị lên rát nhiều, sự hiền lành hồi trước cũng biến mất.
“Buổi sáng tốt lành…” Draco do dự đã lâu, vẫn không biết nên xưng hô thế nào với Abraxas cho tốt.
Thoạt nhìn Abraxas cũng không ngại Draco phải gọi anh thế nào, anh vẫy vẫy tay với Draco. Draco đến cạnh ngồi xuống, gia tinh lập tức bưng trà lên, trước khi ăn sáng thì các quý tộc hơn nữa sẽ uống trà giết thời gian.
“Tối hôm qua ngủ thế nào?” Anh thân thiết hỏi.
“Phòng đó cháu rất quen thuộc.” Draco cười nói, “Tuy đồ đạc bên trong thay đổi.”
“Thoạt nhìn chú rất may mắn đã chọn được phòng cháu thích, không để cháu mất ngủ vì hoàn cảnh lạ lẫm tối qua.” Abraxas thoạt nhìn thở phào một hơi, “Cháu dậy sớm như vậy, chú còn lo lắng cháu vì không ngủ được nên thức đậy dó.”
“Cháu chỉ là quen dậy sớm thôi.” Draco nói, “Cháu tới phòng sách tìm sách.”
“Đi tìm phương pháp trở về sao?” Abraxas hiểu rõ hỏi.
Draco do dự một lát vẫn lựa chọn gật đầu.
“Phải rồi…” Abraxas thoạt nhìn hơi thất vọng, Draco nhớ tới trước đó Voldemort có nói với mình: trò biết không, Abra rất thích trò và Harry.
“Ngài… không muốn cháu trở về sao?” Draco hơi chần chờ hỏi.
“Tuy rằng vậy rất ích kỷ.” Abraxas cười nói với Draco, “Nhưng không biết vì sao, đối với cháu và Harry chú vẫn có một cảm giác rất thân thiết, luôn nghĩ rằng cháu và Harry là con của chú thì tốt biết bao, đó cũng là nguyên nhân vì sao chú giúp Tom nhất định phải đem Harry trở thành con nuôi. Harry trở thành con nuôi của Tom thì nhóc ấy không quyết định quay về. Chỉ là Draco à, cho dù cháu có dòng máu Mafloy, nhưng cháu lại không có bất cứ ràng buộc nào ở nơi này cả, chú không biết chừng nào thì cháu sẽ rời khỏi nơi này, vừa nghĩ cháu muốn rời khỏi thì cuối cùng chú cảm thấy mình như mất đi một đứa con trai, rất khó chịu.”
Draco nhìn vẻ mặt ảm đạm của đối phương, không nói gì.
Abraxas quả thật cho cậu một loại cảm giác ba ruột vậy, không thể phủ nhận chính mình cũng rất thích đối phương, nhưng…
Nhưng ba mẹ cậu không ở đây, hơn nữa cậu cần phải trở về, kế thừa gia tộc Malfoy, tại sao lại có thể không chịu trách nhiệm mà ở lại chỗ này được chứ?
Tiếp theo hai người cũng không nói chuyện nữa, gia tinh đã bưng bữa sáng lên, chỉ trong chốc lát, Voldemort và Lucius lần lượt tới.
Khi Lucius nhìn bộ dáng lúc này của Draco thì ngẩn người.
Anh không phải là chưa thấy bộ dáng thực sự của Draco, chỉ là khi đó trạng thái của Draco cũng không tốt như hiện tại. Giờ phút này Draco thoạt nhìn rất khác so với ngày ấy, so với thời điểm đó… càng thêm quyến rũ…
Nhưng Lucius ngơ ngác cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, anh rất nhanh chóng khôi phục bình thường, ngay cả Voldemort cũng không thể phát hiện tình huống của con đỡ đầu nhà mình.
Bầu không khí trên bàn cơm hơi im lìm, cho dù thói quen ăn không được nói của các quý tộc nhưng Lucius không thể không thừa nhận buổi sáng hôm nay bầu không khí trên bàn cơm quả thật rất kỳ quái.
Voldemort nhìn nhìn bạn đời thoạt nhìn có tâm sự, lại nhìn Draco cúi đầu dùng lễ nghi bàn ăn lịch sự, lắc lắc đầu.
Đây chính là nguyên nhân vì sao anh sẽ cho Draco đề nghị, nếu Draco vì không tìm thấy phương thức trở về mà bị ép ở lại đây, vậy Draco đoán chừng vĩnh viễn cũng không vui nổi.
Hơn nữa, anh đã từng nghe được trong cuộc nói chuyện giữa Draco và Harry lấy ra một tin tức quan trọng.
Draco là con trai độc nhất trong nhà, nói cách khác, gia đình Malfoy phải có Draco kế thừa.
Sự kế thừa gia tộc Malfoy đã được ngàn năm, Draco không thể để gia đình Malfoy ở thế giới kia bị cắt đứt ở thế hệ của cậu được.
Anh còn chưa nói chuyện này với bạn đời của mình, nhưng xem ra cũng là lúc rồi.
Anh biết, cho dù là Malfoy nào thì cũng không thể cho phép sự kế thừa gia tộc cứ thế bị hủy diệt, cho dù là thời không khác đi nữa.
Ngay khi một nhà Malfoy lấy bầu không khí im lặng dùng cơm thì Đường Bàn Xoay bên này lại vô cùng ấm áp.
Severus sáng sớm tỉnh lại đã phát hiện người ngủ bên cạnh đã không thấy đâu, anh nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu rồi rời khỏi phòng.
Mùa thức ăn truyền từ dưới tầng, kích thích cái dạ dày trải qua một buổi tối đã trống trơn, Severus xuống tầng, thấy được Harry đang mang bữa sáng lên bàn ăn.
“Tỉnh rồi? Vừa lúc, em làm bữa sáng, tới thử thịt ba chỉ em làm đi, nhất định còn ngon hơn cả Hogwarts đó.” Harry cười nói với anh.
Một ít đồ ăn tinh xảo cậu không dám cam đoan nhưng những đồ ăn gia đình bình thường này thì cậu cực kỳ tin tưởng vào mình.
“Tôi cho rằng, người tôi mang về là bạn trai của tôi, mà không phải là một gia tinh.” Severus nhìn trán Harry toát mồ hôi, cau mày dùng tay áo mình lau khô cho cậu, “Nếu có thể sử dụng pháp thuật, vì sao không hạ nhiệt độ cho mình.”
“Ừm, em chỉ muốn làm bữa sáng cho anh,” Harry cười nói, “Nhiệt độ buổi sáng cũng không phải nóng, chẳng qua là do ở bếp thôi, không có việc gì.”
“Tôi cho rằng chỉ có gia tinh mới có thể dậy sớm như vậy.”
“Khi em còn ở nhà dì còn phải dậy sớm hơn bây giờ nhiều, hơn nữa khi đó em còn phải chuẩn bị phần ăn cho ba người, hiện tại thế này, thoải mái hơn nhiều.” Harry lắc đầu nói.
“Dì của em?” Severus bắt được từ này.
“Em là do dì dượng nuôi lớn, bọn họ… bọn họ cho rằng cố gắng bóc lột em có thể làm pháp lực của em biến mất.” Harry bĩu môi, hiển nhiên không thích nhớ lại hồi ức đó, “Không nói chuyện này nữa, nào nếm thử một ít bữa sáng em làm đi.”
“Về sau không cần phải dậy sớm như vậy, tôi không nghĩ nằm trên giường không có đồ ăn sẽ đói chết.” Làm bữa sáng thật ra cũng không lâu, cậu từ từ cũng không sao.
“Được.” Harry cười kéo anh lên trên ghế, sau đó ngồi đối diện anh.
Thức ăn Harry chuẩn bị rất phong phú, vừa hợp với khẩu vị kén ăn của Severus lại đầy đủ dinh dưỡng, chỉ là…
“Sữa phải uống hết.” Nhìn Severus cau mày nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt, Harry dường như ra lệnh nói, “Uống sữa rất tốt cho cơ thể.”
“Uống không ngon.” Anh không thích mùi vị của sữa.
“Thế cũng phải uống hết.” Harry dùng ngón tay ấn cốc sữa, không cho anh đẩy ra.
“…” Không lay chuyển được Harry, cuối cùng Severus vẫn uống một hơi hết cốc sữa mà anh vốn không thích.
“Hì hì.” Harry cười cười, “Chúng ta còn phải quét dọn phòng, nhanh ăn đi.”
“Ừ.”
Tia nắng buổi sớm chiếu vào từ cửa sổ, trong phòng, một mảnh ấm áp.
“Đi tới biệt thự Malfoy?” Draco và Harry đồng thời lặp lại lời nói của Abraxas.
“Đúng vậy, tới biệt thự Malfoy.” Abraxas cười gật đầu, “Chú cảm thấy đến biệt thự Malfoy nghỉ hè là một lựa chọn không tồi.”
“Cả một thời gian nghỉ hè, các trò dù sao cũng phải có nơi để đến chứ.” Bên cạnh Voldemort cũng cười nói, Nagini rút nhỏ bò quanh cổ tay anh trong cổ tay áo, thỉnh thoảng ló ló ra, phát hiện tầm mắt Harry vọng tới lại rụt đầu lại.
“Draco, cháu thấy sao?” Abraxas kiên nhẫn chờ đáp án của cậu.
“Cháu… Harry, cậu muốn đi không?” Draco không lập tức đồng ý đề nghị của anh, ngược lại hỏi ý kiến Harry.
Harry nuốt một ngụm nước miếng, hơi gian nan nói, “Draco à, tuy mình biết nhất định cậu sẽ trách mình, nhưng mình muốn nói cho cậu biết, mình đã đồng ý với Sev, khi nghỉ hè sẽ cùng anh ấy tới Đường Bàn Xoay rồi.”
Draco mở to hai mắt không thể tin nhìn Harry, dường như không thể tin được Harry lại bỏ cậu chạy đến ở nhà bạn trai.
“Đừng thế mà, Sev nói nghỉ hè có một ít chuyện quan trọng muốn nói với mình, hy vọng mình cùng anh ấy tới Đường Bàn Xoay…” Bị Draco trừng, Harry hơi chột dạ nói.
“Cậu… Cậu…” Draco nổi giận đùng đùng chỉ vào cậu, nhất thời hồi lâu không nói ra lời, tư thế kia đoán chừng nếu là con gái thì cô sẽ nói “Cậu lại dám bỏ mình một mình”, chỉ tiếc người hiện đang làm động tác này lại là Draco, cho nên lời cậu vốn muốn nói cũng vì tức giận mà chỉ có thể phát ra âm rung đơn giản không nói nên lời.
“Xem ra chú không mời được cháu rồi, Harry à.” Abraxas hơi thất vọng nói.
“Ơ ừm…” Harry gãi đầu, “Ngại quá, cháu thật không ngờ chú sẽ mời cả cháu nữa, dù sao Draco là một Malfoy nên nếu cậu ấy đến biệt thự Malfoy cũng không lạ gì, nhưng cháu là một Potter…”
“Nhưng đừng quên, cháu vẫn là con nuôi của Tom mà.” Abraxas hiền lành nhìn Harry, “Tom đã tới Bộ Pháp thuật hoàn tất thủ tục rồi, sau này cháu sẽ là con nuôi chân chính của anh ấy mà không phải chỉ là lời nói trên miệng của những đứa trẻ đâu.”
Abraxas ý tốt báo tin nhưng lại bị Harry xem thường.
Harry nhìn người đang cười rất hiền lành bên cạnh Abraxas, nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra người kia không lắc lư ở trong trường Hogwarts cả tháng là vì đi làm chuyện này.
“Dù sao hai người cũng phải bồi dưỡng tình cảm cha con nuôi đúng không nào?” Những lời tiếp theo của Abraxas làm Harry đen mặt.
“Chuyện này coi xong rồi.” Không nhìn đến vẻ mặt hơi thất vọng của Voldemort, Harry khô khốc nói, “Tuy cháu chấp nhận ông ta thành ba nuôi của cháu, nhưng cũng chỉ là chấp nhận mà thôi, nếu tiến thêm một bước thành tình cảm cha con thật sự, cháu nghĩ vẫn để sau rồi nói.”
“Ha hả, con quyết định là được rồi.” Mặc dù hơi thất vọng nhưng với lời của Harry, Voldemort vẫn cười đồng ý. Anh không biết Harry rốt cuộc phải lớn lên trong hoàn cảnh cuộc sống nào mới có thể tạo ra tính cách bây giờ của cậu, nhưng Harry đã không phản đối chuyện “ba nuôi” có lẽ cũng là một bắt đầu tốt rồi đúng không? “Vậy, có lẽ mời con chuyện khác trước vậy.” Anh nói.
Harry khó hiểu nhìn anh.
“Thầy và Abra muốn mời con và Severus khi nghỉ hè đi cùng chúng ta đến Đức xem Cúp Quidditch thế giới đó.” Voldemort cười nói.
“Cúp Quidditch thế giới?” Trong đôi mắt xanh biếc của Harry hiện lên một tia ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ở Đức tổ chức Cúp Quidditch thế giới, có lẽ cháu muốn đi xem.” Abraxas cười nói.
“Ơ ừm cái này… cháu muốn bàn bạc với Severus trước đã, anh ấy không quá thích hoàn cảnh ầm ĩ đông đúc.” Cho dù rất muốn đi nhưng nhớ tới Snape có thể bận lúc nghỉ hè, Harry do dự nói.
“Thầy chờ câu trả lời của con.” Voldemort cười nói.
“Vậy cháu thì sao?” Abraxas nhìn Draco vẫn luôn không nói, “Draco à, cháu cũng có hẹn rồi sao?” Anh hỏi.
“Cháu mới không ngờ cậu ta lại bán mình sớm như vậy đấy.” Draco khinh thường nhìn Harry nói, cậu còn đang ghi hận Harry không thông báo gì với cậu đã quyết định bỏ cậu một mình tới Đường Bàn Xoay kìa.
“Draco à.” Lúc này, Harry lui về phía sau Draco, ghé vào lỗ tai cậu nói, “Mình nhớ rõ phòng sách nhà cậu có rất nhiều sách đó.”
Ý là có lẽ khi nghỉ hè cậu đọc sẽ có một ít kết quả.
“Vì sao cậu không đi.” Draco căm tức nhìn Harry.
“Vì cậu còn biết rõ phòng sách nhà cậu hơn mà.” Harry hợp lý nói.
“Cậu…” Nếu không phải hai vị người lớn còn đang đứng, Draco khẳng định sẽ lấy đũa phép bắn qua.
“Sao?” Harry hỏi.
“Không phải cậu đi đương nhiên cậu nói như đúng rồi ấy.” Draco trừng cậu, phẫn hận bất bình nói.
Harry cười hì hì nhún nhún vai.
Cuối cùng, Draco vẫn đồng ý lời mời của Abraxas, khi nghỉ hè sẽ tới biệt thự Malfoy.
Cho đến khi cậu đồng ý xong cậu mới phát hiện mình đã xem nhẹ Lucius.
Khi đó cậu mới nghĩ đến, đồng ý vào đó trải qua nghỉ hè, nghĩa là cậu phải ở chung sớm chiều với Lucius tận hai tháng.
Ôi Merlin ơi!
Draco hối hận cũng không còn kịp nữa, nhận được câu trả lời hai người đã chậm rãi rời đi, căn bản không cho cậu cơ hội từ chối.
Mà Harry bên này, cậu đã đợi Severus đi ra từ phòng thi, đón ánh mắt phẫn hận của Draco.
“Potter chết tiệt!” Draco mắng một tiếng rồi rời khỏi hồ.
“Thấy thế nào?” Bên này, Harry đi lên ôm cánh tay Severus, cười nhẹ dò hỏi.
“Tôi có hơi nghi ngờ em tìm vội đề mục chuẩn bị bài cho tôi đó.” Severus nghi ngờ nhìn cậu, “Vì sao trọng điểm em viết cho tôi dường như đều xuất hiện hết?” Mà ngay cả những điều anh không nghĩ lại cũng thi luôn.
“Hì hì, đó là vì em thông minh mà.” Harry cười hì hì nói, ở môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cậu cực kỳ tin chắc, “Chúng ta đi ăn chút gì đi, buổi chiều còn phải thi thực hành mà đúng không?”
“Ừ.”
Cuộc thi đều rất khổ sở với tất cả mọi người, nhưng cho dù thế nào, thi xong, tất cả mọi người đều đang cười chờ đợi ngày nghỉ đến, về phần hồi hộp lo lắng khi bọn họ thi đã sớm bị họ vứt ra sau đầu khi cuộc thi chấm dứt rồi, có lẽ khi nhận được giấy báo điểm bọn họ sẽ khôi phục lại sự hồi hộp này nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
“Harry.” Cùng ngày cuộc thi chấm dứt, James ngăn lại Harry và Severus đồng thời về ký túc xá.
“Sao thế, James?” Harry quay đầu lại, khó hiểu nhìn James.
“Harry, mình muốn mời cậu tới biệt thự Potter khi nghỉ hè.” James cười nói.
“Mình sao?” Harry kinh ngạc chỉ vào mình, đây đã là lời mời thứ hai trong vòng một tuần, khi nào cậu lại được chào đón như vậy thế?
“Đúng vậy, mẹ mình rất muốn được gặp cậu, tuy mình nói cậu là con nuôi của giáo sư Riddle nhưng bà vẫn kiên trì muốn gặp người mình vốn nói không khác vẻ ngoài của mình lắm một lần. Hơn nữa cậu lại họ Potter, có thể cũng thuộc dòng họ mình ý chứ.” James hơi chơi xấu, vì khi mình viết thư trước đó nói với ba mẹ rằng Harry giống mình rất nhiều mới có thể làm ba mẹ rất muốn gặp Harry. Mắt thấy ngày nghỉ đã gần kề, mẹ không chỉ một lần viết thư dặn dò mình nhất định phải nhớ mời Harry đến biệt thự Potter làm khách kìa.
Severus đứng bên cạnh không nói.
Anh không muốn Harry tới biệt thự Potter nhưng anh nhớ rõ Harry từng nói với anh cậu là con trai nhà Potter, nếu Harry muốn về nhà nhìn xem, vậy anh không có lý do gì ngăn lại không phải sao?
Nhìn Severus nghe xong lời nói của James không rên một tiếng, Harry chỉ biết đối phương đang nghĩ gì, cậu cầm tay của đối phương, lắc đầu với James, xin lỗi nói, “James, rất xin lỗi cậu, mình đã đồng ý với Sev là khi nghỉ hè sẽ đến nhà Sev rồi.”
“Vậy à…” James không phải không tiếc nuối nhìn Harry.
“Ơ ừm… mình nghe nói Cúp Quidditch thế giới năm nay sẽ tổ chức ở Đức đó, có lẽ đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau ở đó chăng?” Harry nghĩ nghĩ, dùng một biện pháp tạm thời đề nghị.
“Cậu cũng tới xem Cúp Quidditch thế giới sao?” James vốn thất vọng nháy mắt trên mặt ngập tràn bất ngờ, cậu chờ mong nhìn Harry.
“Tất nhiên rồi.” Harry đương nhiên nói, “Cảm thấy đề nghị của mình thế nào?”
“Thật sự rất vui Harry à.” James cười nói, “Thật tốt quá, vậy mình có thể nói lại với mẹ rồi.”
Anh vui vẻ chào tạm biệt Harry, thậm chí đưa cho Severus một cái chào “hẹn gặp lại”, cho dù bọn họ từ đầu tới cuối chẳng nói nhau câu nào. Nhưng không thể không nói, nửa học kỳ này tới nay, James thật sự rất cố gắng thay đổi thói quen trong quá khứ, tranh thủ làm dịu đi quan hệ giữa mình và Severus, việc Lily đồng ý làm bạn gái của anh đã giúp ích rất lớn.
“Cúp Quidditch thế giới?” Severus nheo mắt lại, “Sao tôi không biết em muốn đi vậy.”
“Là chúng ta muốn đi mà.” Harry sửa lại.
“Chúng ta?”
“Đúng vậy.” Harry trừng hai mắt của mình, “Chẳng lẽ anh không đi cùng em sao? Anh đành lòng để một mình em tới Đức sao?”bg-ssp-{height:px}
Không phải em đã từng đi sao! Severus hừ nhẹ trong lòng, đối với việc hơn mười vạn người tụ lại một chỗ nhìn vài người bay tới bay lui tỏ vẻ rất muốn rời đi, nhưng đối với ánh mắt chờ mong của Harry, lời từ chối cứ lăn lăn trong miệng cũng không thể nói ra.
“Sev à…” Harry thất vọng kêu anh.
Gân xanh thái dương Severus nổi lên, cuối cùng anh bất đắc dĩ nói, “Khi chấm dứt phải về ngay.”
“Em biết Sev tốt với em nhất mà.” Đôi con ngươi vốn thất vọng cực kỳ lại tràn trề vui vẻ, Harry thừa dịp Severus không kịp phản ứng hôn má anh, rồi lôi người chạy về ký túc xá.
Cậu chỉ biết, nói không thôi sẽ không có tác dụng, phải dùng phương pháp này Sev mới chịu đồng ý.
Đã tóm được nhược điểm của Severus, Harry vui rạo rực nghĩ trong lòng.
Cậu vốn muốn bàn bạc với Sev nhưng tưởng tượng lại, có lẽ kết quả bàn bạc cũng chỉ có từ chối, chỉ có dùng biện pháp như thế mới có thể làm đối phương gật đầu, cho nên Harry trực tiếp lướt qua giai đoạn bàn bạc, tự mình quyết định muốn đi xem Cúp Quidditch thế giới, cậu liền cá Sev sẽ không để cậu một mình tới xem Cúp Quidditch thế giới đâu!
Mà Severus còn chưa biết ý đồ của Harry, anh chỉ biết là, anh không muốn đáy mắt Harry xuất hiện lo lắng, điều đó không thích hợp với cậu. Nếu Harry vui vẻ thì chịu đựng một chút thôi sự ồn ào ầm ĩ sao lại không được chứ
Ngày hôm sau bọn họ lên tàu tốc hành Hogwarts, trong toa xe Malfoy cho dù có bốn người đang ở trong cũng có sự yên tĩnh làm người ta không quen.
Lucius và Severus đều đang đoc sách, mà Harry và Draco dường như đang bàn bạc gì đó, chỉ thấy bọn họ không nói ra, bọn họ không dùng bút lông chấm mực chỉ chỉ vào một tấm da dê, rồi nói chuyện mà hai người mới có thể hiểu được, ếm thần chú cách âm trong toa xe nên yên tĩnh đến vậy cũng không nghe được.
Lucius thừa dịp nghỉ ngơ đưa mắt nhìn Draco bên cạnh cửa sổ, chỉ thấy cậu đang cau mày suy nghĩ, đó là sự nghiêm túc mà Lucius hiếm thấy, giống như đang nghiên cứu một vấn đề nan giải nào đấy.
Đây là Draco mà Lucius chưa từng thấy qua, nghiêm túc, ngưng trọng, anh chỉ nhìn thấy vẻ mặt này khi ba đỡ đầu gặp phải vấn đề lớn, mà hiện tại đồ vật trước mặt Draco thậm chí không phải tư liệu gì mà chỉ là một tấm giấy.
Tấm da dê trống trơn, rất khó tưởng tượng bọn họ rốt cuộc đã gặp vấn đề nan giải thế nào, làm cho người dường như luôn luôn thành thạo với mọi việc lại lộ ra một vẻ mặt nặng nề như vậy.
Cứ thế Lucius nhìn đối phương ngây ngẩn cho đến khi Harry dùng bút vẽ vẽ gì đó trên giấy mới ý thức được mình đang ngơ ngác, anh vội vàng thu hồi lực chú ý, lại kinh ngạc phát hiện mình nhìn chằm chằm Draco cũng không phải là chuyện chỉ có một hai phút.
Ít nhất khi anh nghỉ ngơi thì sách Severus còn chưa được một nửa nhưng hiện tại anh lại đọc xong quyển sách này rồi.
Đối với sự không thích hợp của mình, Lucius âm thầm trách cứ bản thân, rồi liền đọc quyển sách trên tay, muốn dời lực chú ý.
Mà Harry và Draco bên kia thì không dùng bút có mực nước truyền lại tin tức mà bọn họ cảm thấy kỳ quái.
Bọn họ không liên lạc được Hermione và Blaise, hai người bọn họ lại có thể đặt gương hai mặt ở nhà đồng thời ra ngoài.
Đây là chuyện chưa từng có trước kia, từ khi Harry và Draco đến thế giới này thì mỗi ngày Hermione đều mang theo gương hai mặt đợi Harry liên lạc, cho dù cô tới Bộ Pháp thuật làm việc cũng không bỏ gương hai mặt xuống. Nhưng hiện tại Harry lại không thể liên lạc được với đối phương, từ tối qua đến nay đều thử liên lạc nhưng đều thất bại, giờ phút này Harry khó tránh khỏi hơi lo lắng.
Mà Draco cũng như thế, cậu không liên lạc được với Blaise, không liên lạc được với Pansy, điều này làm cho cậu vô cùng kinh ngạc.
Ngòi bút không mực nhẹ nhàng lướt trên giấy nhưng bọn họ lại hiểu được lo lắng của đối phương, cuối cùng Draco buông bút xuống, cậu nói cho Harry chính mình muốn nhanh chóng tìm được biện pháp trở về, cậu luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, mà chuyện này tuyệt đối không phải Hermione mang thai có thể xuất hiện vấn đề đơn giản thế này.
Một người đường đi tàu rồi đứng ở sân ga, bốn người xuống xe rồi liếc mắt một cái thấy hai người đang đợi bọn họ Abraxas và Voldemort.
Gia tinh sau khi Lucius xuống xe liền xuất hiện giúp anh mang hành lý, mà một gia tinh khác vì đã được mệnh lệnh nên cũng đi lên cầm hành lý của Draco.
“Thật sự không hề suy nghĩ đến biệt thự Malfoy một chút sao?” Khi mang con trai và khách của mình đi trước, Abraxas lần thứ hai hỏi Harry, ai kêu người nào đó vì Harry khó chịu với mình nên không mở miệng hỏi chứ, cho nên đành phải chính mình đến đây.
“Không, cám ơn chú.” Harry cười lắc đầu, “Cháu muốn tới nơi của Sev, nếu anh ấy ở một mình thì cháu lo lắng anh ấy sẽ điều chế độc dược cả ngày quên ăn quên uống mất.”
“Cháu là một đứa trẻ tốt.” Abraxas cười nói, “Vậy chúng ta gặp lại vào Cúp Quidditch thế giới nhé, chú tin chắc đến lúc đó cháu sẽ không để ý đi cùng chúng ta đúng không?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Harry nói, “Vậy chúng cháu đi trước.” Cậu chào tạm biệt với đối phương, rồi ôm Draco một cái liền đi theo Severus xuyên qua tường.
“Tốt lắm mấy đứa nhỏ.” Nhìn Harry đi theo Severus, Abraxas đưa bàn tay đến trước mặt bọn nhỏ rồi nói, “Chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà…
Draco nhìn tay Abraxas duỗi đến trước mặt mình, không khỏi hoảng hốt.
Nhớ rõ khi cậu đọc sách, mỗi lần nghỉ hè, ba cũng sẽ vươn tay dắt mình trở về nhà, nhưng sau rồi, khi cậu dần dần lớn lên, hơn nữa tình thế giới pháp thuật ngày càng ác liệt, ba cũng càng ngày càng vội vàng. Mỗi lần mình nghỉ hè, nhiệm vụ đónmình đều rơi xuống trên đầu gia tinh, chỉ có một mình mẹ đến.
Đã lâu lắm không có người vươn tay đến trước mặt mình rồi, đưa mình về nhà…
Draco chậm rãi nắm lấy tay của đối phương, tay của đối phương nhanh chóng nắm chặt tay mình, bàn tay được đối phương nắm, cảm thấy rất ấm áp…
“Nào, chúng ta về nhà.” Cậu nghe được có một giọng nói hiền hòa vang bên tai, rồi sau đó trời đất đảo lộn.
Chờ cậu phục hồi lại tinh thần thì một kiến trúc quen thuộc mơ hồ xuất hiện trước mặt mình.
Kiến trúc kia làm người ta cảm giác thân thiết như thế, ấm áp như thế…
Cậu đã về nhà…
Giới Muggle, Harry đi theo sau Severus, hành lý đã sớm được bọn họ thu nhỏ đặt trong túi áo, cho nên đi được một đoạn thời gian cũng không thấy mệt.
Khii nơi bọn cậu đi càng ngày càng hẻo lánh, những ngôi nhà xung quanh cũng càng ngày càng rách nát, Severus rốt cuộc dẫn Harry dừng lại.
“Đến rồi.” Severus nói xong mở cửa.
Phòng ở rách nát ban đầu cũng không tốt, hơn nữa gần một năm không có người trở về cho nên phòng ở dường như đều phủ bụi, góc trần nhà dày đặc mạng nhện, cả gian phòng thoạt nhìn vừa tối vừa bẩn.
Severus đứng ở cửa, chờ phản ứng của Harry.
Harry không có việc gì đi tới, xốc lên tấm vải phủ lên, “May mắn trước khi anh đến trường cũng biết che chúng lại, nếu không chỉ sợ đêm nay chúng ta không có chỗ đặt chân mất.”
Cậu phóng to hành lý rồi đặt lên trên ghế sô pha, sau đó bắt đầu xốc lên những tấm vải trên đồ đạc khác, “Ừm, xem ra chúng ta đêm nay có việc phải làm rồi.”
Severus nhìn cậu căn bản không nghỉ ngơi mà bắt dầu làm việc, chậm rãi nở nụ cười.
Sao khoảnh khắc anh mở cửa lại sợ hãi Harry sẽ ghét bỏ nhà mình chứ, Harry của anh, làm sao có thể là người như thế được?
“Sev, đến giúp đỡ đi, nếu không chúng ta có thể tới hơn nửa đêm cũng chưa được nghỉ ngơi đâu.” Harry vừa bận rộn vừa kêu Severus.
“Được.” Severus nhẹ giọng đáp, đóng cửa lại.
Vì Severus chưa từng học qua pháp thuật không đũa phép cho nên nhiệm vụ của anh là đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn và gia vị, khi Harry phát hiện phòng bếp của anh cũng chưa nói gì liền quyết đoán đuổi anh ra cái phòng bẩn hề hề không cho anh vào.
Đợi sai khi nửa tiếng anh đi vào, phòng đã thay đổi hoàn toàn lớn.
Tro bụi và mạng nhện đã bị thần chú tẩy rửa của Harry làm biến mất không còn một mảnh, sàn phòng Harry còn tự lau một lần, lúc này Harry lại đang ếm cho nó thần chú tẩy rửa, sau khi Severus vào phòng đã rất sạch sẽ.
“Bức rèm kia đợi khi trời nắng một chút rồi giặt sạch lại, hiện tại anh đi thu dọn hành lý trước đi, em đi nấu cơm.” Harry cầm lấy một túi đồ vật lớn trong tay anh rồi vội vã vào bếp, anh nhìn Harry bận rộn, lắc đầu xách hành lý hai người lên lầu.
Nhà anh vốn có hai tầng và một tầng hầm, từ khi ba mẹ anh qua đời anh liền dọn đến phòng ngủ của ba mẹ, mà phòng ngủ cũ của anh vì tương đối ẩm ướt nên bị anh biến thành phòng để độc dược, khi anh nghỉ hè là ở trong này điều chế một ít độc dượ. Mà anh tin chắc anh không có khả năng dùng một tiếng thời gian rửa sạch đồ đạc bên trong để làm phòng ngủ cho Harry, nên Harry nhất định là phải ở cùng một phòng với anh.
Tỉnh, bọn họ cũng không phải giống như ngủ trên một giường.
Severus trực tiếp đưa hành lý hai người vào, phòng ngủ còn sạch sẽ hơn phòng khách một ít, anh chỉ dùng một tiếng đã chỉnh lý xong. Phòng khách bên kia nếu không phải Harry có thể sử dụng pháp thuật không đũa phép chỉ sợ thu dọn cũng không nhanh như vậy.
Một tiếng sau, anh đẩy cửa phòng ra, thoang thoảng mùi thức ăn bay lên từ dưới tầng, đi xuống, dưới ánh đèn, Harry đang bận rộn đặt chén đĩa lên bàn cơm.
Đây là lần đầu tiên anh tìm được cảm giác gia đình ở gian phòng này trong gần mười sáu năm qua.
“Sev à, xuống dưới ăn bữa tối thôi.” Harry chú ý tới tầm mắt của anh, nhanh chóng đến chỗ anh, cười nói với Severus, “Em làm đồ ăn anh thích nhất đó.”
Anh gật gật đầu, đi xuống tầng ngồi vào cạnh bàn ăn.
Dưới ngọn đèn màu cam, đồ ăn nóng hôi hổi, hai phần dao dĩa, hai người ngồi đối diện nhau.
Đơn giản như thế, ấm áp như thế.
Đây là nhà.