Biệt thự Malfoy.
Dùng xong bữa sáng, Draco ngồi trong phòng khách nhìn Abraxas và Lucius nói chuyện phiếm, cậu hoàn hoàn toàn toàn là nghe người khác nói chuyện chứ không làm gì. Cậu nghe xong Abraxas hỏi về những việc liên quan tới việc học của Lucius và kết quả trong cuộc sống rồi nghĩ lại kỳ nghỉ hè lúc mình năm thứ sáu, đáy mắt lộ ra một chút hâm mộ, rồi cậu lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.
“Cúp Quidditch thế giới sẽ tổ chức hai tuần sau nữa,” Draco đi rồi, Abraxas nói với con trai của mình, “Đi quan sát Cúp Quidditch thế giới là một quãng thời gian thả lỏng của con, nhưng trước đó con còn phải làm tốt việc học của mình đã. Năm sau con đã tốt nghiệp rồi, trước khi tốt nghiệp con cũng phải học xong việc của gia tộc.”
“Dạ.” Lucius gật gật đầu với ba mình, sau đó hơi chần chờ nhìn Abraxas.
“Sao vậy?” Abraxas nhìn anh muốn nói lại thôi, hỏi.
“Ba à,” Lucius hơi chần chờ nói ra nghi hoặc trong lòng mình, “Nghe nói… ba cho phép Draco tiến vào phòng sách…”
Không phải là phòng sách để hội họp khi khách khứa đến mà là phòng sách cấm người ngoài đi vào, đối với sự cưng chiều mà Abraxas biểu hiện với Draco, Lucius cảm thấy mình cực kỳ không hiểu, vì Abraxas cưng chiều Draco giống như người nhà vậy.
Anh không biết Draco đi từ đâu tới đây, nhưng nhìn qua, dường như ba đỡ đầu và ba mình hiểu được lai lịch của cậu mà còn rất thích Draco, hơn nữa Draco kia rõ ràng có đặc trưng của gia tộc Malfoy.
Rốt cuộc cậu ta là ai…
Giờ phút này, Lucius lại vì thái độ Abraxas đối với Draco mà nảy sinh nghi hoặc.
“Lucius à.” Abraxas hiền hòa nhìn con trai của mình, đáy mắt mang theo hơi xin lỗi, “Chuyện liên quan tới Draco, ba cũng không thể nói cho con quá nhiều, ba hy vọng con có thể coi nhóc ấy là người nhà, gỡ hết khúc mắc nhé.”
Lucius khó hiểu nhíu nhíu mày, vì lời nói của ba mình.
“Đi thôi, con nên đi học rồi.” Abraxas vỗ vỗ vai anh, không muốn nói thêm gì nữa.
Lucius từ chối một lúc, cuối cùng vẫn rời khỏi.
“Xem ra Lucius nảy sinh cảm giác nguy cơ.” Voldemort đi đến bên cạnh Abraxas, nhẹ cười nói, “Sự yêu thích của em với Draco làm Lucius cảm thấy tình thương của ba mình có lẽ sẽ bị cướp đi.”
“Đối với Draco, em luôn luôn có một loại cảm giác thân thiết.” Abraxas cười khẽ nói, “Rất hy vọng Draco có thể ở lại đây.”
“Em à.” Voldemort nhẹ nhàng nắm vai Abraxas, nhìn mong chờ ở đáy mắt người yêu, giọng nói luôn luôn thoải mái lại có một chút trầm trọng, “Anh phải nói cho em biết một chuyện.”
“Sao vậy?” Nghiêng người nhìn đối phương, không hiểu vì sao lại có giọng điệu nặng nề đó.
“Anh đã từng nghe cuộc nói chuyện giữa Harry và Draco, đương nhiên anh không cố ý nghe trộm, anh chỉ cùng Nagini khi đi dạo thì nghe được.” Đối với tầm mắt không đồng ý mà người yêu phóng tới, anh vội vàng nhấn mạnh, tỏ vẻ mình không cố ý nghe trộm mấy đứa nhỏ nói chuyện để thử thu một ít tin tức, tuy rằng lời giải thích anh nói trăm ngàn lỗ hở, “Quan trọng không phải là cái này, quan trọng là, từ cuộc nói chuyện của hai đứa anh nghe được một tin.”
“Hình như không phải là tin tức tốt gì.” Abraxas thu lại nụ cười của mình.
“Đúng vậy, rất không tốt.” Nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng anh vẫn nói ra, “Từ cuộc nói chuyện đó anh biết được, Draco đã trở thành gia chủ gia tộc Malfoy, mà còn, nhóc ấy không có anh chị em ruột gì cả.”
Abraxas hơi khiếp sợ nhìn Voldemort.
“Em à, chúng ta không thể ngăn cản Draco trở về được.” Anh hôn khóe mắt bạn đời, nặng nề nói, “Em sẽ không hy vọng sự kế thừa gia tộc Malfoy bị gián đoạn chứ.” Tuy rằng không phải ở thế giới này nhưng…”Thật xin lỗi vì giờ anh mới nói cho em chuyện này, anh không ngờ em sẽ thích Draco như vậy, thậm chí coi nhóc ấy là con trai của mình, hãy tha thứ cho anh, em à.”
“Không trách anh được… là em tự mình ích kỷ một chút.” Vòng tay ôm thắt lưng Voldemort, Abraxas nhẹ nhàng thở dài, “Thân là vị trí gia chủ mới có thể biết được sự bất đắc dĩ của một gia tộc, em không nghĩ Draco mới nhỏ tuổi như vậy đã phải đeo trên lưng trách nhiệm nặng nề đến thế.” Cho dù là chính anh cũng phải sau mười năm khi tốt nghiệp mới tiếp nhận vị trí gia chủ, Draco mới hai mươi tuổi, căn bản không quá lâu khi mới tốt nghiệp cả.
Thằng bé làm người khác phải đau lòng ấy, rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu rồi?
Trong phòng sách gia đình Malfoy, Draco ngồi cạnh cửa sổ, gần chỗ cậu không có giá sách, vì bộ sách cần phải bảo quản, tăng đầy đủ các loại thần chú bảo vệ thì chúng nó không cần phơi nắng thường xuyên, nhưng đề phòng nói chung vẫn cần phải có không khí mới mẻ, nên cách gian phòng đó có một phòng đọc sách nhỏ, Draco chính là đang ở trong phòng nhỏ bên cạnh cẩn thận đọc sách mình lấy từ giá sách có liên quan tới thuật luyện kim.
Cậu không trông cậy vào Đầu Sẹo đang ở nhà bạn trai kia tí gì, cậu ta hẳn là đã hưởng thụ nghỉ hè của chính mình rồi ý chứ.
Draco dưới đáy lòng khinh bỉ hành động coi nhẹ bạn của bạn tốt, nhưng trong lúc lại chúc phúc vì bạn tốt rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc của chính mình, lập tức vứt tâm tư đó ra sau đầu rồi hết sức chăm chú đọc sách.
Lúc Lucius tiến vào nhìn thấy Draco vẻ mặt nghiêm túc nhìn một quyển sách rất dày.
Vốn vì việc học của gia tộc nên anh mới tìm tư liệu liên quan để đọc nên mới tiến vào phòng tìm sách rồi đến phòng bên, không ngờ lại ngoài ý muốn gặp được Draco.
Lucius hơi sững sờ.
Bộ dáng Draco lúc này khác hẳn với lúc cậu ta ở trên tàu, ở trên tàu thì anh nhìn Draco đang buồn rầu vì chuyện gì đó, mà lúc này Draco dường như đang hết sức chăm chú xử lý chuyện gì, nghiêm túc, chuyên chú, cẩn thận.
Trong phòng nhỏ bên cạnh chiếu hình ảnh phản sáng, không hiểu sao mà thu hút tầm mắt anh, anh đăt sách ở đối diện đối phương, ngồi xuống.
Thậm chí Draco cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, chỉ chăm chú đọc sách của mình, Lucius liêc một cái, phát hiện đó là liên quan tới thuật luyện kim cao cấp.
Draco đang học cái này sao?
Lucius vừa đọc sách của mình vừa nghĩ.
Gần hai giờ Lucius vừa đọc sách vừa phân tâm tự hỏi, cho đến khi anh khép sách lại, anh mới phát hiện Draco còn đang nhìn quyển sách thật dày kia, mà tốc độ lại rất chậm, xem ra không phải phân tâm mà là vì cẩn thận nhiều hơn.
Bởi vì việc học của mình không hoàn thành, Lucius không thể ở trong này nẵm anh cầm sách rời khỏi gian phòng nhỏ.
Trước khi rời phòng sách, anh còn đặc biệt nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ bên cạnh, Draco vẫn chăm chú đọc quyển sách đủ để đập chết người kia, không vì tiếng bước chân của anh mà ngẩng đầu.
Đường Bàn Xoay.
“Sev à, kéo tấm rèm kia xuống dưới, trời ạ, em xác định thần chú vệ sinh không thể xử lý đám bụi bám trên đó đâu.” Harry nhìn bụi bám trên tấm rèm cửa sổ, cau mày nói rằng, tuy cậu có thể dùng một thần chú kéo tấm rèm xuống dưới nhưng bụi bám ở trên đoán chừng sẽ làm bẩn sô pha mất… tính đi tính lại, vẫn gỡ xuống thì hơn.
“Đứng xa một chút.” Vì tránh cho mình khi gỡ tấm màn sẽ làm bụi bay đầy người Harry, Severus cau mày nói.
Harry đứng xa một ít, Severus trèo lên ghế gỡ tấm rèm xuống, ngay cả anh cũng nhíu nhíu mày vì lớp bụi bám rất dày trên tấm rèm, chính mình rốt cuộc đã bao lâu rồi không để ý tới nó đây?
Sau khi ba mẹ mất, nơi này chẳng qua chỉ là một nơi đặt chân tạm thời với anh, anh chỉ cần một phòng ngủ có thể ở, một phòng độc dược có thể sử dụng là được. Thậm chí rất lâu rồi anh không hề động đến bộ phận lớn đồ đạc trong nhà, dẫn đến chúng nó đều bị bụi phủ thật dày, cho dù là thần chú vệ sinh cũng không giải quyết vấn đề, làm cho sau khi ăn xong bữa sáng Harry lải nhải đã lâu.
Cho nên, ngay ngày nghỉ đầu tiên, dưới sự kiên trì của Harry, anh không thể không đánh mất suy nghĩ điều chế độc dược, vì câu “Nhà không nên bẩn như vậy” trong miệng Harry mà phối hợp với Harry tiến hành rửa sạch gian phòng này.
“Cẩn thận một chút Sev.” Harry cầm lấy tấm rèm, vứt nó vào trong một cái chậu lớn, lập tức cậu ếm một thần chú, thần chú này tạm thời thay thế tấm rèm, ngăn chặn tia nắng mặt trời nóng rực.
Harry không sử dụng đũa phép mà tự tay giặt tấm rèm, mà trong lúc này cậu chỉ huy Severus đi đun nước nóng rửa sạch ấm chén một lần.
Nên may mắn vì Đường Bàn Xoay thuộc khu nghèo khó, nhà ở bên trong dường như không lớp nên tấm rèm trong phòng cũng không to, Harry cũng không quá cực khổ.
Sau khi xác định mình đã giặt sạch tấm rèm, Harry dùng thần chú khô ráo, sau đó cậu lục tục giặt sạch một ít chăn mỏng, vì chăn cũng không quá bẩn nên cậu dùng thần chú, đợi đến khi đồ vật giặt sạch xong cậu dùng thần chú tẩy rửa nó.
Sau đó cậu phơi chúng trong sân.
Cho dù đã làm thần chú có thể cho chúng nó nhanh khô nhưng chũng vẫn cần phải phơi nắng.
“Sev à, đến giúp em.” Harry ôm một đống vải kêu lên.
Severus vừa mới rửa sạch xong ấm chén, đi đến cái sân nhỏ trong giúp Harry phơi chăn và rèm lên trên dây.
Khi bọn họ xong việc thì sân nhỏ dường như đã không thể đi được, trừ khi bọn họ thu chăn lại.
“Cỏ bên kia…” Nhìn cỏ dại trong sân, Harry rất quyết đoán xử lý luôn, “Chúng ta có thể trồng một ít nguyên liệu độc dược hoặc là một ít hoa, sân không thể luôn để nuôi cỏ được.” Harry vừa quơ quơ đũa phép vừa nói.
“Em vui là tốt rồi.” Severus cũng không có ý nghĩa với cái này, chỉ cần Harry vui vẻ thì mặc cậu ấy làm gì thì làm.
“Tí nữa theo em đi mua một ít đồ được không? Một ít đồ đạc trong phòng bếp cũng phải thay mới rồi. Trời ạ Sev, em không thể tưởng tượng anh lại không dùng phòng bếp, khi em vào hôm qua em giật nảy mình.”
“Khi nào thì ra ngoài.” Severus không trả lời vấn đề của Harry, anh cũng không định nói cho Harry, trước khi dẫn cậu về nhà, chính mình cũng không coi nơi này trở thành nhà, cho nên anh cũng không để ý đến đồ đạc trong nhà, chỉ cần không bị đói chết đã là tốt lắm rồi không phải sao?
“Ừm… chúng ta tí nữa ra ngoài luôn đi, không cho anh thừa dịp hở này đi điều chế độc dược.” Biết rõ tính anh Harry cảnh cáo.
“Được.”
“Vậy em đi lấy giỏ, đợi lát nữa chúng ta cùng đi.” Harry vừa lòng gật đầu, vì bạn trai nhà mình nghe lời.
“Được.” Chỉ cần em vui, cái gì cũng được hết.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, sau khi Draco tỉnh lại nhìn căn phòng quen thuộc, nháy mắt hoảng hốt.
Trong lúc bần thần, cậu cảm thấy mình dường như đã trở lại thế giới kia, cậu ước chừng dùng năm phút mới để cho mình không hề mơ mộng hão huyền.
Đứng dậy rửa mặt chải đầu, cậu nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, nói như vậy, bữa sáng là lúc bảy giờ.
Cậu nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về phòng sách.
Trước bữa sáng, cậu định đến phòng sách tìm sách giết thời gian.
Ngoại trừ phòng sách để gia chủ tiếp khách thì gia đình Malfoy còn có một phòng để chứa toàn bộ các bộ sách quý giá, nơi đó là nơi cấm người ngoài đi vào, nếu không được Abraxas cho phép thì Draco lúc này cũng không thể vào.
Chỉ khi quét tước thì gia tinh mới được phép vào nơi này, mỗi ngày chúng nó vào đây đều có thời gian quy định nghiêm khắc, cho nên lúc Draco vào không có gia tinh dẫn đường.
Nhưng Draco cũng không cần người khác dẫn, cậu cũng không phải lần đầu tiên vào đây.
Cách sắp xếp phòng sách này giống hệt trong trí nhớ, hơn nữa vị trí các bộ sách cũng không thay đổi nhiều. Vì sách trong phòng này đều là quý giá mà không phải những bộ sách bình thường không có giá trị gì, cho nên nói những bộ sách này sẽ không bị chuyển chỗ, chúng nó được ếm thần chú bảo vệ, an toàn đặt ở nơi này.
Draco đi trong giá sách, số lượng lớn các sách trong phòng làm cậu không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu.
Cho dù nghỉ hè chỉ tới tận hai tháng nhưng cậu biết dù có ngồi ở trong phòng sách cả ngày lẫn đêm thì khai giảng cũng không thể đọc hết một nửa số sách ở trong phòng này được.
“Cần phải bắt tay từ nơi nào đây…” Draco nhìn giá sách, hơi phiền não thì thào tự nói.
“Có lẽ trò có thể bắt tay từ phương diện luyện kim thuật xem sao.” Giọng nói hiền hòa truyền từ trước cửa phòng, Draco ở trong lòng trách cứ bản thân sau khi đi vào biệt thự Malfoy lại giảm tính cảnh giác cũng nhanh chóng xoay người.
Voldemort mặc bộ áo chùng màu xanh lục khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, đôi mắt đỏ như máu không có sự điên cuồng hồi đó, thoạt nhìn lại có thể giống như một hòn ngọc đỏ tươi, khiến người ta thoáng không chú ý sẽ bị mê hoặc trong con ngươi xinh đẹp kia.
“Giáo sư Riddle.” Draco nhìn đối phương, cho dù Voldemort cố gắng biểu hiện mình vô hại nhưng Draco vẫn nhịn không được đề phòng.
Cậu còn nhớ rõ, một ngày vào năm thứ bảy, Voldemort ở trong biệt thự Malfoy, làm cậu lần đầu tiên biết tư vị “hành hạ” là như thế nào.
Đối với một mình đối mặt Voldemort trong biệt thự Malfoy, làm Draco đề phòng theo bản năng, nhưng lập tức cậu lại thả lỏng.
Ông ấy không phải là Voldemort, không phải là Voldemort!
Draco dưới đáy lòng im lặng nhớ kỹ những lời này nhắc nhở bản thân, lập tức cậu lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Voldemort đáp lại bằng một nụ cười mỉm hiền hòa, tiếp tục đề nghị vừa nãy của mình, “Đồ vật có thể nhiễu loạn không gian hơn nửa là đồ vật của bậc thầy luyện kim thuật. Thầy thấy đồ vật hai trò mang đến thế giới này, cảm thấy hơn phân nửa nó không thoát khỏi quan hệ với vật phẩm luyện kia, trò có thể bắt đầu tìm từ con đường này, có thể có kết quả cũng không chừng.”
Nói đúng nha!
“Cám ơn thầy.” Draco chân thành cảm ơn.
“Nếu chân thành cảm ơn thầy thì nên đồng ý với thầy một chuyện.”
“Dạ?”
“Nếu trò thật sự tìm được đầu mối gì vậy đừng nói cho Abra là thầy đề nghị giúp trò, trò biết đấy, cậu ấy rất thích trò và Harry, nếu cậu ấy biết thầy giúp trò tìm được biện pháp trở về, vậy rất có thể cậu ấy sẽ không cho thầy vào phòng mất.” Voldemort chớp chớp mắt với Draco, cười nói, “Nhưng thầy cảm thấy, nếu không có một chút manh mối tốt nào thì trò rất khó khăn, có thể nôn nóng suốt kỳ nghỉ hè. Hơn nữa, nếu trò thật sự muốn trở về, vậy cho dù vì tìm không thấy manh mối gì mà bị ép phải ở lại, trò hẳn là cũng không vui vẻ gì, nên thầy mới nói cho trò đề nghị có khả năng nhất, hy vọng có tác dụng với trò, nhưng nhớ rõ không được nói cho Abra nha.”
Draco vì Voldemort lại có thể nói đùa chuyện này với mình cùng với ông ấy hiểu ý người dọa ngốc tại chỗ.
Cho đến khi người ta đã đi khỏi cậu mới kịp phản ứng.
“Thật sự là…” Không quen. Draco cau mày nói.
Người hiểu ý người khác như vậy, vì sao lại giống mặt với Voldemort kia thế chứ?
Draco đi đến phía đặt sách luyện kim thuật, cậu vừa tìm sách mình cần vừa oán giận trong lòng.
Nếu không phải bọn họ có khuôn mặt giống nhau, có lẽ chính mình sẽ rất thích vị người lớn này chăng?
Draco ngồi gần một tiếng trong phòng sách rồi mới rời khỏi.
Abraxas đã ngồi ở bàn ăn nhấm nháp bữa sáng của mình, Voldemort không biết đã đi đâu, Lucius dường như vẫn chưa xuống dưới.
“Draco, buổi sáng tốt lành.” Abraxas mẫn cảm phát hiện Draco, anh lịch sự đặt chén trà xuống, chào hỏi Draco.
Lúc này Draco không uống Dược giảm tuổi, bộ dáng hai mươi tuổi thoạt nhìn càng đẹp trai hơn lúc cậu ở trường. Khi nhỏ tuổi hơn Draco thoạt nhìn tương đối hiền lành nhưng khi cậu mười sáu tuổi bị ép trưởng thành, xem qua cậu kiên nghị lên rát nhiều, sự hiền lành hồi trước cũng biến mất.
“Buổi sáng tốt lành…” Draco do dự đã lâu, vẫn không biết nên xưng hô thế nào với Abraxas cho tốt.
Thoạt nhìn Abraxas cũng không ngại Draco phải gọi anh thế nào, anh vẫy vẫy tay với Draco. Draco đến cạnh ngồi xuống, gia tinh lập tức bưng trà lên, trước khi ăn sáng thì các quý tộc hơn nữa sẽ uống trà giết thời gian.
“Tối hôm qua ngủ thế nào?” Anh thân thiết hỏi.
“Phòng đó cháu rất quen thuộc.” Draco cười nói, “Tuy đồ đạc bên trong thay đổi.”
“Thoạt nhìn chú rất may mắn đã chọn được phòng cháu thích, không để cháu mất ngủ vì hoàn cảnh lạ lẫm tối qua.” Abraxas thoạt nhìn thở phào một hơi, “Cháu dậy sớm như vậy, chú còn lo lắng cháu vì không ngủ được nên thức đậy dó.”
“Cháu chỉ là quen dậy sớm thôi.” Draco nói, “Cháu tới phòng sách tìm sách.”
“Đi tìm phương pháp trở về sao?” Abraxas hiểu rõ hỏi.bg-ssp-{height:px}
Draco do dự một lát vẫn lựa chọn gật đầu.
“Phải rồi…” Abraxas thoạt nhìn hơi thất vọng, Draco nhớ tới trước đó Voldemort có nói với mình: trò biết không, Abra rất thích trò và Harry.
“Ngài… không muốn cháu trở về sao?” Draco hơi chần chờ hỏi.
“Tuy rằng vậy rất ích kỷ.” Abraxas cười nói với Draco, “Nhưng không biết vì sao, đối với cháu và Harry chú vẫn có một cảm giác rất thân thiết, luôn nghĩ rằng cháu và Harry là con của chú thì tốt biết bao, đó cũng là nguyên nhân vì sao chú giúp Tom nhất định phải đem Harry trở thành con nuôi. Harry trở thành con nuôi của Tom thì nhóc ấy không quyết định quay về. Chỉ là Draco à, cho dù cháu có dòng máu Mafloy, nhưng cháu lại không có bất cứ ràng buộc nào ở nơi này cả, chú không biết chừng nào thì cháu sẽ rời khỏi nơi này, vừa nghĩ cháu muốn rời khỏi thì cuối cùng chú cảm thấy mình như mất đi một đứa con trai, rất khó chịu.”
Draco nhìn vẻ mặt ảm đạm của đối phương, không nói gì.
Abraxas quả thật cho cậu một loại cảm giác ba ruột vậy, không thể phủ nhận chính mình cũng rất thích đối phương, nhưng…
Nhưng ba mẹ cậu không ở đây, hơn nữa cậu cần phải trở về, kế thừa gia tộc Malfoy, tại sao lại có thể không chịu trách nhiệm mà ở lại chỗ này được chứ?
Tiếp theo hai người cũng không nói chuyện nữa, gia tinh đã bưng bữa sáng lên, chỉ trong chốc lát, Voldemort và Lucius lần lượt tới.
Khi Lucius nhìn bộ dáng lúc này của Draco thì ngẩn người.
Anh không phải là chưa thấy bộ dáng thực sự của Draco, chỉ là khi đó trạng thái của Draco cũng không tốt như hiện tại. Giờ phút này Draco thoạt nhìn rất khác so với ngày ấy, so với thời điểm đó… càng thêm quyến rũ…
Nhưng Lucius ngơ ngác cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, anh rất nhanh chóng khôi phục bình thường, ngay cả Voldemort cũng không thể phát hiện tình huống của con đỡ đầu nhà mình.
Bầu không khí trên bàn cơm hơi im lìm, cho dù thói quen ăn không được nói của các quý tộc nhưng Lucius không thể không thừa nhận buổi sáng hôm nay bầu không khí trên bàn cơm quả thật rất kỳ quái.
Voldemort nhìn nhìn bạn đời thoạt nhìn có tâm sự, lại nhìn Draco cúi đầu dùng lễ nghi bàn ăn lịch sự, lắc lắc đầu.
Đây chính là nguyên nhân vì sao anh sẽ cho Draco đề nghị, nếu Draco vì không tìm thấy phương thức trở về mà bị ép ở lại đây, vậy Draco đoán chừng vĩnh viễn cũng không vui nổi.
Hơn nữa, anh đã từng nghe được trong cuộc nói chuyện giữa Draco và Harry lấy ra một tin tức quan trọng.
Draco là con trai độc nhất trong nhà, nói cách khác, gia đình Malfoy phải có Draco kế thừa.
Sự kế thừa gia tộc Malfoy đã được ngàn năm, Draco không thể để gia đình Malfoy ở thế giới kia bị cắt đứt ở thế hệ của cậu được.
Anh còn chưa nói chuyện này với bạn đời của mình, nhưng xem ra cũng là lúc rồi.
Anh biết, cho dù là Malfoy nào thì cũng không thể cho phép sự kế thừa gia tộc cứ thế bị hủy diệt, cho dù là thời không khác đi nữa.
Ngay khi một nhà Malfoy lấy bầu không khí im lặng dùng cơm thì Đường Bàn Xoay bên này lại vô cùng ấm áp.
Severus sáng sớm tỉnh lại đã phát hiện người ngủ bên cạnh đã không thấy đâu, anh nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt chải đầu rồi rời khỏi phòng.
Mùa thức ăn truyền từ dưới tầng, kích thích cái dạ dày trải qua một buổi tối đã trống trơn, Severus xuống tầng, thấy được Harry đang mang bữa sáng lên bàn ăn.
“Tỉnh rồi? Vừa lúc, em làm bữa sáng, tới thử thịt ba chỉ em làm đi, nhất định còn ngon hơn cả Hogwarts đó.” Harry cười nói với anh.
Một ít đồ ăn tinh xảo cậu không dám cam đoan nhưng những đồ ăn gia đình bình thường này thì cậu cực kỳ tin tưởng vào mình.
“Tôi cho rằng, người tôi mang về là bạn trai của tôi, mà không phải là một gia tinh.” Severus nhìn trán Harry toát mồ hôi, cau mày dùng tay áo mình lau khô cho cậu, “Nếu có thể sử dụng pháp thuật, vì sao không hạ nhiệt độ cho mình.”
“Ừm, em chỉ muốn làm bữa sáng cho anh,” Harry cười nói, “Nhiệt độ buổi sáng cũng không phải nóng, chẳng qua là do ở bếp thôi, không có việc gì.”
“Tôi cho rằng chỉ có gia tinh mới có thể dậy sớm như vậy.”
“Khi em còn ở nhà dì còn phải dậy sớm hơn bây giờ nhiều, hơn nữa khi đó em còn phải chuẩn bị phần ăn cho ba người, hiện tại thế này, thoải mái hơn nhiều.” Harry lắc đầu nói.
“Dì của em?” Severus bắt được từ này.
“Em là do dì dượng nuôi lớn, bọn họ… bọn họ cho rằng cố gắng bóc lột em có thể làm pháp lực của em biến mất.” Harry bĩu môi, hiển nhiên không thích nhớ lại hồi ức đó, “Không nói chuyện này nữa, nào nếm thử một ít bữa sáng em làm đi.”
“Về sau không cần phải dậy sớm như vậy, tôi không nghĩ nằm trên giường không có đồ ăn sẽ đói chết.” Làm bữa sáng thật ra cũng không lâu, cậu từ từ cũng không sao.
“Được.” Harry cười kéo anh lên trên ghế, sau đó ngồi đối diện anh.
Thức ăn Harry chuẩn bị rất phong phú, vừa hợp với khẩu vị kén ăn của Severus lại đầy đủ dinh dưỡng, chỉ là…
“Sữa phải uống hết.” Nhìn Severus cau mày nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt, Harry dường như ra lệnh nói, “Uống sữa rất tốt cho cơ thể.”
“Uống không ngon.” Anh không thích mùi vị của sữa.
“Thế cũng phải uống hết.” Harry dùng ngón tay ấn cốc sữa, không cho anh đẩy ra.
“…” Không lay chuyển được Harry, cuối cùng Severus vẫn uống một hơi hết cốc sữa mà anh vốn không thích.
“Hì hì.” Harry cười cười, “Chúng ta còn phải quét dọn phòng, nhanh ăn đi.”
“Ừ.”
Tia nắng buổi sớm chiếu vào từ cửa sổ, trong phòng, một mảnh ấm áp.