“Sev…” Giọng nói lo lắng của Harry vang lên bên tai mình làm Severus xua tan đi một ít cảm xúc mơ hồ, nhưng…
“Tôi chắc chắn sau khi tôi tỉnh ngủ rất có tinh thần, tình huống mệt mỏi như bây giờ không nên xuất hiện chứ…” Severus điều chỉnh hô hấp của mình, anh cảm thấy mình gần như sắp ngủ.
“Liên quan tới trận pháp này.” Harry đưa một chén nước cho anh, “Uống nước đi.” Harry nói.
“Em thế nào?” Dù pháp lực Harry cường đại nhưng Sev không chắc chắn ở lại đây lâu như vậy Harry lại không bị ảnh hưởng.
“Em còn tốt, chỉ là Dược giảm tuổi mất hiệu lực thôi.” Cậu vốn đã đặc biệt uống Dược giảm tuổi duy trì một ngày trước khi xem trận Quidditch, nhưng rõ ràng theo tác dụng pháp thuật hắc ám nơi đây càng ngày càng mạnh, cộng với bản thân cậu cần pháp lực để chống đỡ pháp thuật hắc ám cũng càng nhiều, pháp lực tuần hoàn mạnh mẽ vận chuyển thì thân thể mười mấy tuổi không còn nhận được nữa.
Dưới tình huống như vậy, Dược giảm tuổi trong cơ thể cậu tự động mất đi hiệu quả, hiện tại Harry lại khôi phục bộ dáng vốn có.
“Pháp thuật hắc ám này không thể phá giải trong đây.” Severus cũng có tìm tòi pháp thuật hắc ám, khi Harry nghiên cứu vừa nãy chính mình cũng đứng cạnh cậu nhìn, đương nhiên anh cũng có thể nhận ra một chút khác thường.
“Chúng ta cần phải ra ngoài.” Harry gật gật đầu.
Cậu vốn không định ra ngoài, nhưng tình huống hiện tại, không ra phá giải trận pháp phụ trợ thì chính mình không thể cởi bỏ pháp thuật hắc ám nơi này.
“Sev, anh ở đây chờ em.” Harry nói.
“Không,” Severus giữ chặt Harry, “Tôi lo lắng.” Anh không thể để mặc Harry một mình ra ngoài được.
“Bên ngoài rất nguy hiểm, có thể chúng ta vừa ra ngoài sẽ bị tấn công.” Harry nắm chặt tay Severus, cậu không thể để Sev cùng mạo hiểm với mình được.
“Cho nên tôi càng không thể chờ em ở chỗ này được, Harry à, tôi không làm được.” Anh biết năng lực của mình không mạnh như Harry, nhưng anh vẫn rất muốn đi theo Harry. Muốn anh một mình chờ đợi trong bóng tối, anh không làm được.
“Cái này…” Harry hơi do dự, dù sao tuy cậu đã ếm thần chú ở quanh đây, nhưng nếu muốn cậu rời khỏi nơi này thì cậu vẫn không yên lòng Sev.
Nghĩ nghĩ, cậu lấy ra áo tàng hình trong túi không gian, trùm lên trên người Severus.
“Nhớ kỹ, bảo vệ tốt chính anh là được rồi, hiểu không?” Harry dặn dò mãi.
“Ừ.” Cảm xúc mát lạnh, tuy Severus không biết Harry cho mình cái gì, nhưng anh biết mình không thể để Harry lo lắng cho mình, cho nên anh nhớ lời của Harry.
“Cầm tay em.” Harry khác với Draco. Khi pháp lực Harry đầy đủ có thể duy trì cậu tiến hành độn thổ xuyên quốc gia ba lần mà còn có năng lực chiến đấu. Mà khi pháp lực Draco đầy đủ cũng chỉ có thể đủ cho Draco tiến hành một lần độn thổ xuyên quốc gia đi và về thôi.
Vì thế Harry muốn dẫn Severus chưa từng học qua độn thổ độn thổ ké thì cũng là chuyện dễ dàng.
Severus nắm chặt tay Harry, gần như trong nháy mắt, cái cảm giác một đường ống đè bẹp nội tạng bên trong truyền tới.
Độn thổ ké dưới ảnh hưởng của pháp thuật hắc ám, hiển nhiên càng khó chịu hơn bình thường, Severus chỉ cảm thấy toàn bộ nội tạng của mình dường như bị đập vụn bởi loại cảm giác đè ép này.
Vừa mới rơi xuống đất, không đợi Severus kịp phản ứng, đã cảm giác Harry vươn tay che hai mắt mình.
“Harry?” Anh nhận thấy được, tay Harry lạnh lẽo hơi run rẩy, nhưng anh biết Harry không phải đang sợ hãi mà là đang tức giận.
“Đừng nhìn, Sev.” Giọng nói Harry hơi quái lạ, Severus cảm thấy Harry thật sự đang nghiến răng nghiến lợi.
“Sao thế?”
“Đừng nhìn, nhắm mắt lại, anh sẽ không thích hình ảnh này đâu.” Hình ảnh này còn tàn nhẫn hơn cả năm đó cậu qua mắt Nagini nhìn Nagini ăn cơm nhiều.
Hiển nhiên khi pháp thuật hắc ám vừa mới bao trùm sân Quidditch, vì pháp thuật hắc ám kia còn chưa đủ mạnh nên người có năng lực đều có thể độn thổ, nhưng giống như suy đoán trước của Harry, khi độn thổ ra ngoài có thể gặp phải nguy hiểm, nơi này quả thật đã gặp nguy hiểm, chỉ cần vừa ra thì đã có sinh vật khát máu đang chờ họ.
Vì độn thổ sẽ mang đến sự choáng váng nhất định, cho nên khi những người này còn chưa kịp phản ứng rất có thể đã bị những sinh vật này cắn nuốt rồi.
Mà khi Harry ra, chính là thấy trường hợp này.
Những sinh vật đó còn đang cắn nuốt những người đã chết, mà Harry xuất hiện hiển nhiên khiến chúng chú ý.
So với máu từ những người đã chết thì hơi thở người sống trên người Harry đương nhiên làm chúng mê muội hơn nhiều.
Ngay lúc Harry dặn đò Severus, những sinh vật này đã tới gần Harry rồi.
“Không nhiều không ít, tổng cộng mười con…” Harry mỉm cười lạnh lùng, nhìn nhóm thú hoang trước mắt. Có lẽ vì nơi mình rớt xuống là vùng núi, cho nên đám trông coi ở đây ít hơn chăng?
Cậu cảm thấy sân vận động Quidditch bên kia hẳn sẽ có cả đàn sinh vật này.
Cậu biết chúng, khu này với khu rừng rậm mình mạo hiểm trước đó chỉ có thời gian hai mươi phút đi đường, cưỡi chổi thậm chí chỉ cần năm phút là tới.
Harry đã từng ở một đoạn thời gian trong khu rừng đó, mà những sinh vật này gây rắc rối rất lớn cho Harry.
Những sinh vật này đều là đám động vật quần cư trong khu rừng rậm kia, sống ở sâu trong rừng rậm, yêu thích thịt tươi, vô cùng độc ác. Một số người đi vào hơi sâu trong khu rừng một khi gặp phải chúng, hành động tốt nhất là ếm cho mình một thần chú ảo ảnh, sau đó im lặng rời đi. Lúc trước Harry cũng không hiểu đám sinh vật này, ở đó cậu đã ăn rất nhiều quả đắng bởi chúng nó.
Mà hiện tại, Harry đã từng chạy thoát khỏi đám sinh vật này, đương nhiên hiểu được làm sao để giết chúng.
“Sectumsempra.” Cho dù Avada Kedavra là thần chú dùng rất tốt – khi nguy hiểm tiến đến, Lời nguyền Chết chóc có lẽ có thể cứu lại mạng sống của bạn đó – nhưng sinh vật trước mắt rất nhiều, điều Harry phải làm là dùng thần chú phạm vi lớn chặt bỏ bốn chân của chúng.
Máu tươi, có thể hấp dẫn đồng loại của chúng.
“Ngao…” Một tiếng gào vang vọng núi rừng, Harry cười lạnh đi lên trước.
Trong túi không gian của cậu còn có một ít độc dược kìa.
Một ít độc dược có độc.
Nhóm sinh vật này chỉ cần ngửi mùi máu tươi cũng sẽ không quan tâm trước mắt mình có phải đồng loại hay không, chúng nó chỉ cần biết mình thích thịt tươi mà thôi.
Harry rắc những độc dược đó trên người đám sinh vật này, chờ đợi mùi máu tươi hấp dẫn nhóm sinh vật đi ăn đồng loại của mình, vậy chúng nó phải chết không cần nghi ngờ.
Harry dẫn Severus xoay người, ý bảo anh có thể mở mắt rồi, nhưng không được quay đầu lại.
Cảnh tượng mặt sau, hình ảnh máu tanh kia để Harry tin chắc rằng cái dạ dày rất vất vả mới có thể dưỡng tốt của mình lại sẽ phản đối ầm ầm vào thời gian kế tiếp, kêu gào không cho phép thịt tiến vào, cậu không muốn Severus thấy.
“Tiếp theo muốn làm gì? Phá giải trận pháp sao?” Severus nghe theo lời Harry, không quay đầu lại, cho dù từ phía sau truyền tới mùi máu tươi làm mình cảm thấy buồn nôn.
Harry ếm cho mình một thần chú ảo ảnh, Severus nhìn không thấy cậu nhưng từ bàn tay nắm chặt anh có thể cảm giác được Harry ngay ở bên mình.
“Ừm, chúng ta phải phá giải trận pháp phụ trợ này.”
Harry đã thấy được vài cái trận pháp ở quanh đây, vài cái nhỏ, một cái to mà còn có đá tinh phụ trợ trận pháp.
Harry và Severus phân nhau cùng tiêu hủy trận pháp này – sau khi bóng tối rời đi, pháp lực tuần hoàn của Severus cũng liền khôi phục, pháp lực cũng khôi phục mức độ vốn có, phá giải trận pháp nhỏ không là chuyện gì khó khăn.
Mười phút sau, bọ họ tới sân vận động QUidditch.
Ở nơi đó, Harry ngoài ý muốn thấy vài người.
Abraxas và Voldemort đang dùng đũa phép tiêu diệt những sinh vật, dưới chân bọn họ đã có không ít xác chúng, cùng với xác một người bị sinh vật này gặm được một nửa, giờ phút này, cho dù Harry che mắt Severus cũng không còn kịp nữa.
Mà hiệu trưởng Dumbledore và Grindelwald đang cùng một người nói chuyện, phía sau hai người, chắc là thế lực của từng người.
Về phần Abraxas và Voldemort vì sao lại xuất hiện trong này, Harry chỉ cần vài giây đã có thể nghĩ tới.
Pháp lực hai người bọn họ không thấp, nhất là Voldemort thiên phú pháp thuật hắc ám rất cao, trong bóng tối không cần bao lâu bọn họ đã chú ý được bóng tối này không thể phá giải từ bên trong mà chỉ có thể ra ngoài, cho nên bọn họ độn thổ ra. Không ngờ sau khi đi ra gặp phải sinh vật khát máu này, bọn họ chỉ phải chiến đấu.
Mà Grindelwald, chắc chắn nghe thấy tin mà đến.
Vì tin tức cụ Dumbledore chưa tới được bao lâu thì đã được người đón đi, cho nên Harry cũng không ngạc nhiên gì khi cụ Dumbledore và Grindelwald đồng thời xuất hiện cả.
Cậu ngạc nhiên chính là miệng vết thương trên cánh tay Grindelwald kìa.
Miệng vết thương kia chảy ra máu màu đen, thoạt nhìn Gridnelwald đã trúng độc rồi.
“Chúa tể Hắc ám nước Đức oai phong giới phù thủy năm đó, lại vì một người bắt vào ngục giam mà trở nên yếu đuối, Grindelwald, ông thật sự sa đọa rồi.” Đối phương nhìn miệng vết thương trên bả vai ông, đắc ý nở nụ cười, “Tôi nói vì sao hiệu trưởng Hogwarts lại thờ ơ khi tôi phái người đi để lại dấu hiệu “tôi là Thánh Đồ” khắp chốn, hóa ra là không muốn ra tay với người tình cũ.”
“Yokivies, cậu nghĩ độc dược của cậu có thể giết được tôi sao.” Cho dù trúng độc bị thương, Grindelwald vẫn khí thế vương giả như trước.
“Ít nhất tôi có thể cầm chân ông, cho tới tận khi tôi hủy diệt toàn bộ người bên trong.” Yokivies đắc ý cười nói.
Harry chú ý tới phía sau ông ta là một trận pháp to lớn, giờ phút này, đầy tớ của cái kẻ tên Yokivies kia đang tăng thêm đá tinh lên trên đó.
Harry biết, một khi trận pháp này khởi động thì sẽ tăng mạnh phụ trợ trận pháp.
Đến khi đó Yokivies bày ra pháp thuật hắc ám, sẽ sinh ra sức phá hủy rất lớn, còn làm nổ tung mọi người còn bị vây trong sân Quidditch.
Càng ngày càng nhiều sinh vật khát máu vọt tới bốn người bọn họ, nhóm Thánh Đồ Grindelwald mang tới không ngại giúp đám người Voldemort tiêu điệt đám sinh vật này, mà Yoikivies vừa cảnh giác động tác của Grindelwald, vừa thúc giục người phía sau nhanh lên.
“Sev, đứng ở đây chờ em.” Harry khẽ nói bên tai Severus.
“Chú ý an toàn.” Severus gật gật đầu, anh biết Harry muốn ra tay bất ngờ.
Harry buông lỏng tay Severus, chậm rãi đi ra ngoài.
Hai phe còn đang giằng co, Harry bất ngờ phát ra thần chú, pháp lực khổng lồ khiến cho tên đầy tớ của Yokivies còn đang vội vàng hoàn thiện trận pháp bị đánh gục, suýt nữa đập phải cây.
“Ai!” Harry đột nhiên ra tay dọa cả hai bên, Yokivies lạnh lùng nói.
“Crucio!” Dường như là giọng nói vang lên từ địa ngục, vừa xa vừa gần, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo khinh thường Yokivies.
“Aaaa!!” Yokivies còn chưa hiểu được tình huống nào, sự đau đớn trong linh hồn gia tăng đánh úp ông ta lại, cho dù có sức lực lớn cỡ nào thì với Lời nguyền Hành hạ với một nửa pháp lực đánh tới của Harry cũng chỉ có thể ngã xuống đất.
Harry chậm rãi đi lên trước, nụ cười hiền hòa luôn luôn mang theo giờ phút này lại dường như là quỷ dữ chậm rãi đi ra từ trong địa ngục, trên mặt không có cảm xúc nào, lạnh lùng mà nhìn người cầu mong được sống.
“Ông cho là, ông còn có năng lực mở ra trận pháp này sao?”
Nâng lên cái chân thon dài, chậm rãi dẵm gãy đũa phép trong tay ông ta.
Một tiếng gãy không lớn không nhỏ vang lên, đũa phép mà phù thủy coi như nửa con người cứ thế đi tong.
Toàn bộ sân tối đen, cho dù Harry và Severus đi gần nhau như vậy nhưng cũng chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của đối phương mà thôi.
Càng đi sâu hơn thì bốn phía không hề có tiếng động nào.
“Pháp thuật hắc ám…” Harry khẽ nói.
Severus phản ứng rất nhanh, có người đã dùng pháp thuật hắc ám tạo ra hiệu quả này, nếu không thì cho dù là ban đêm cũng không thể tối đến mức này, hơn nữa bốn phía vô cùng yên lặng quỷ dị, rất rõ là có người đã làm gì đó.
“Sev…” Harry cầm tay Severus, “Xem trước tình huống nơi này rồi nói tiếp.”
Cho dù lo lắng tình huống nơi sân đấu Quidditch, nhưng Harry biết nếu đi lung tung dưới tình huống này thì mình chỉ càng thêm nguy hiểm.
Harry lấy gương hai mặt của mình ra, bây giờ cậu cần phải biết Draco thế nào.
Gương hai mặt truyền thông tin ra nhưng Harry không chắc chắn tin tức cậu truyền ra có thể tới nơi Draco hay không, có lẽ bị ảnh hưởng cũng không chừng.
“Không liên lạc được với Draco sao?” Severus ở bên cạnh Harry hỏi.
“Có lẽ chịu ảnh hưởng bởi pháp thuật hắc ám, tin tức em truyền ra không chắc có tới được nơi Draco hay không.” Nhưng theo năng lực của Draco thì hẳn không có việc gì, lại còn có Voldemort bọn họ bên cạnh Draco, chắc sẽ không sao đâu.
Bóng tối làm hai người không nhìn thấy bất cứ cái gì, Harry thử dùng Lumos, theo pháp lực mạnh mẽ của cậu Lumos đương nhiên có thể chiếu sáng đường chung quanh, vì thế Harry giơ đũa phép lên – có lẽ chịu ảnh hưởng bởi pháp thuật hắc ám, ánh sáng ở đầu đũa phép chiếu ở phạm vi nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng đủ cho bọn họ nhìn rõ mọi thứ – chậm rãi đi lên phía trước, cậu nhớ rõ, lều Malfoy cũng không xa sân Quidditch lắm, khi xác định không có gì quanh mình, Harry không để ý lên trước nhìn xem.
Severus theo sau Harry, anh cũng thử dùng Lumos nhưng ánh sáng đũa phép của anh chỉ đủ để cho anh rõ đường dưới chân, cũng không để anh nhìn rõ được chung quanh. Harry lắc lắc đầu với anh, còn không biết bóng tối sẽ tồn tại bao lâu, bọn họ cần phải bảo tồn pháp lực.
Càng tới gần sân Quidditch, Harry càng ngày càng cảm thấy tình huống không ổn.
Trong vô tình, cả người cậu đều căng lại, tập trung cao độ, tình trạng này chỉ xuất hiện khi cậu ở trong chiến tranh, phản ứng theo bản năng với nguy hiểm.
Dường như cậu… thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tươi…
Harry không tự giác nắm chặt tay Severus.
Severus vỗ vỗ tay cậu, Harry thoáng bình tĩnh lại, cậu đi về phía sân bóng.
Sân bóng vốn đầy ắp người hiện tại đang tối đen, Harry vốn tưởng nơi này không có người nào, nhưng…
Khi tia sáng đũa phép cậu chiếu tới một người đã chết ở phía xa, Harry lập tức biết nơi này không phải không có người, mà những người ở lại đây đều đã… chết.
“Harry… dường như có tiếng động.” Severus ghé vào tai cậu khẽ nói.
“Nơi này bị người ta ếm thần chú, phải là thần chú tĩnh âm cộng pháp thuật hắc ám mới đạt hiệu quả.” Chỉ khi tới gần một ít mới có thể nghe được lời của đối phương, đó là nguyên nhân vì sao mà suốt dọc dường họ đi lại không nghe thấy tiếng động gì.
“Có thể phá giải được thần chú nơi này sao?” Severus hỏi.
“Cho em một ít thời gian là có thể, nhưng em không chắc chúng ta sẽ thích cảnh tượng nơi này.” Nơi này nồng nặc mùi máu tươi như vậy, Harry rất chắc chắn người đã chết không chỉ đơn giản là một như vậy. Cho dù từ tiếng động loáng thoáng có thể thấy nơi này có lẽ có người còn sống, nhưng bọn họ không có biện pháp từng bước từng bước đi tìm, bọn họ chỉ có thể mau chóng nghĩ ra cách, “Chúng ta về trước đã, nghĩ cách phá giải thần chú này rồi nói.”
Nếu không xóa đi bóng tối này thì bọn họ khó có thể làm gì được.
Harry và Severus đi ra khỏi sân Quidditch, chậm rãi về lều nhà Malfoy.
Bọn họ cần phải đi nghiên cứu, thần chú này rốt cuộc phải phá giải thế nào.
Có thể bao phủ bóng tối toàn bộ sân bóng mà còn có thể làm người ở đây không ra được – đúng vậy, Harry cảm nhận được sự trói buộc này, cho dù cậu phải tốn khá nhiều pháp lực mới có thể độn thổ, nhưng Harry rất chắc chắn những người khác không thể. Chỗ này bị hạ thần chú chống độn thổ – mà còn khiến người ta không nghe được giọng nói phía xa, vậy Harry rất xác định nơi này không chỉ bị ếm pháp thuật mà bên ngoài nơi này nhất định còn có thêm một hoặc nhiều trận pháp phụ trợ.
Harry không chắc sau khi ra ngoài thì sẽ gặp phải cái gì, đối mặt với tình huống không biết, Harry thà ở trong này còn hơn.
Harry và Severus tạm thời an toàn trong lều nhà Malfoy, mà Draco bên này…
Buổi trưa, Draco cảm thấy chính mình cần phải đi ra hít thở không khí, vì thế cậu rời khỏi sân đấu Quidditch, ra ngoài.
Nơi mọi người dựng lều cách đó không xa có một mảnh rừng cây nhỏ mà nơi đó lại có một cái hồ nhỏ. Draco đến đây, ngồi dưới gốc cây, ngây người nhìn hồ nước trong suốt.
Khi Lucius xuất hiện phía sau thì cậu biết, nhưng cậu không nói gì.
Cậu không biết nói gì nên chỉ có thể mặc Lucius đứng sau cậu không xa, mà cậu cứ thế ngồi, ngẩn người nhìn hồ nước.
Lucius nhìn Draco trước mặt đều là hơi thở lạnh lùng, sự can đảm muốn tiến lên lại chợt biến mất.
Anh cứ thế nhìn đối phương, dường như cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nào mở miệng.
Thời gian dần dần trôi qua trong không khí ngưng trệ này, Draco đột nhiên đứng lên làm Lucius hơi ngạc nhiên.
“Đừng cử động.” Draco đi đến cạnh anh, giơ đũa phép lên.
“Sao vậy…” Lucius còn chưa hỏi xong, anh đột nhiên cảm giác chung quanh tối sầm.
Gần như vậy anh chỉ có thể thoáng thấy bóng dáng Draco, hơn nữa, tiếng hoan hô truyền ra từ sân Quidditch lại chợt tắt lịm.
“Lucius.” Draco vươn tay nắm chắc anh, “Không được đi lung tung.”
Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc lạnh băng, làm Lucius ở trong bóng tối cảnh giác giờ phút này Draco đột nhiên căng người, khi ở hẻm Knockturn trước mặt mình Draco cũng ở trạng thái như vậy…
Trạng thái khi gặp phải nguy hiểm…
“Trong huấn luyện mỗi ngày cậu nhận được hẳn có dạy cậu phải xử lý tình huống bất ngờ này thế nào chứ.” Draco tới gần bên tai Lucius, “Nhớ lại, đừng để mình kích động, nếu không, không đợi chúng ta thoát vây thì sẽ bị mình hù chết trước.”
Lucius khẽ lên tiếng.
Trong huấn luyện gia tộc Malfoy quả thật có huấn luyện khi gặp phải tình huống bất ngờ, Lucius cố gắng làm mình bình tĩnh lại, rút đũa phép của mình ra.
Draco thử điều động pháp lực của mình, cậu phát hiện nếu dùng pháp lực mình cố độn thổ thì cho dù ra ngoài cũng khó có thể vào lại, hơn nữa, cậu không thể mang Lucius độn thổ ké được.
“Lucius, cậu đã học độn thổ chưa?” Draco khẽ hỏi.
“Đã học nhưng đến nay còn chưa thể thành công…” Lucius không hiểu nhưng anh vẫn trả lời.
Chưa thành công…
Cho dù thành công một lần thì cậu cũng nắm chắc mang Lucius độn thổ, nhưng…
Chết tiệt thật, nếu Harry ở đây thì với cái pháp lực dùng nhiều không hết thì muốn độn thổ tuyệt đối không khó khăn, chỉ là…
Draco sờ sờ túi không gian của mình.
Cậu cảm giác được gương hai mặt của mình đã mất tác dụng, chắc là do pháp thuật hắc ám này rồi.bg-ssp-{height:px}
Bọn họ đợi một lúc ở chỗ này, cho đến khi Draco cảm giác pháp lực tuần hoàn của mình ngày càng chậm lại mà cậu còn nhận ra mình không thể độn thổ, vì pháp thuật hắc ám ếm ở khu vực này đã càng ngày càng mạnh.
“Draco…” Giọng Lucius hơi bất an vang lên, Draco nháy mắt cũng cảnh giác.
Mặt đất hơi rung rung… hơn nữa thoang thoảng, bọn họ ngửi thấy mùi máu tươi…
Có người… không, phải nói là có vật ở cạnh gần.
“Lumos!” Draco khẽ thì thầm.
May mắn Lumos còn có thể dùng, ít nhất bọn họ có thể nhìn được vài chỗ chung quanh, nhưng cũng gần trong vòng năm bước, xa hơn một chút cũng không thấy gì.
“Dựa vào thân cây.” Draco đưa Lucius ra phía sau thân cây, phía sau bọn họ còn không biết là tình huống nào, không phải đánh lén mới tốt.
Lucius đứng sau lưng Draco, anh có thể cảm giác được cơ thể Draco cứng ngắc.
Sự rung động mặt đất càng lúc càng lớn, dưới ánh sáng mỏng manh, có động vật nào đó đang tới gần, mùi máu tươi cũng càng ngày càng nồng.
Bóng dáng động vật chỉ xuất hiện mơ hồ, Draco tắt ánh sáng đỉnh đũa phép.
Nhưng mơ hồ hình dáng cũng làm Lucius trắng bệch, anh chỉ cảm thấy đồ ăn vừa mới ăn không lâu đang nhộn nhạo trong dạ dày, kêu gào muốn đi ra.
Tuy chỉ có hình dạng nhưng anh vẫn thấy được đó là một sinh vật dữ tợn, răng nanh dài nhọn và sắc còn đang nhai máu thịt.
Mà “thịt”, là người đã bị nhai đến máu thịt lẫn lộn rồi.
“Avada Kedavra,” Khi Lucius chịu đựng cảm giác buồn nôn thì anh nghe được giọng nói lạnh lùng của Draco.
Mặt đất rung một hồi rồi yên lặng lại.
“Có khỏe không?” Chờ sau khi sinh vật nào đó ngã xuống đất, anh nghe được giọng nói thân thiết của Draco.
Lucius miễn cưỡng gật gật đầu.
“Nơi này không an toàn, chúng ta đi nơi khác thôi.” Thoạt nhìn sân bóng Quidditch bên kia đã xảy ra chuyện rồi, có người đã làm tất cả nơi này chìm vào bóng tối còn làm tiêu trừ tiếng động, là muốn bắt hết người nơi này trong một mẻ sao?
Đến xem Cúp Quidditch thế giới, phải đến mười vạn phù thủy chứ không ít.
Trước tình huống không rõ, Draco không dám dẫn Lucius đi về phía trước, cậu dẫn Lucius vào trong rừng.
Khi Harry đi tìm Trường Sinh Linh Giá năm thứ bảy đều ở bên ngoài, cậu học rất nhiều thần chú phòng ngự từ chỗ Hermione. Sau đó khi bọn họ nói lên việc mình đã trải qua cũng nói thần chú họ từng dùng, mà Draco nhớ rõ thàn chú Harry đã đề cập.
Thần chú nào kết hợp với thần chú nào sẽ tạo ra hiệu quả ra sao, Draco đều nhớ rất rõ.
Ít nhất cậu muốn sắp xếp tốt cho Lucius trước, anh vừa mới thấy những hình ảnh đó chắc chắn cảm thấy không thoải mái.
Không chỉ Lucius, cho dù là Draco nhìn thấy hình ảnh đó cũng không thể thờ ơ, bọn họ đều cần phải vừa bình tĩnh lại vừa chậm rãi đi, còn phải làm sao mới có thể thoát vây.
Nhưng không đợi Draco và Lucius đi được nhiều, thì một lần nữa bọn họ lại cảm giác mặt đất rung rung, hơn nữa độ rung còn mạnh hơn lần trước.
“Không chỉ có một con.” Draco cầm tay Lucius, khẽ nói.
“Ừ.” Giọng nói Luiucs hơi không ổn, nhưng gì thì gì vẫn bình tĩnh.
“Lucius, dùng pháp thuật hắc ám lợi hại nhất mà cậu có thể nghĩ tới.” Draco nói, “Cậu còn có thể điều động pháp lực sao?”
“Rất chậm.” Lâu hơn một chút thì ngay cả thần chú đơn giản nhất anh cũng không dùng được.
“Vậy là đủ rồi, nếu cậu không dùng được pháp thuật hắc ám thì dùng cho mình Expecto Patronum!” Draco nói xong không nói gì nữa, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi mở mắt cũng không có tác dụng gì nhiều thì cũng chỉ dùng lỗ tai nghe thì hơn.
Pháp lực cậu còn nhiều, nhưng cũng không được lãng phí, khi tuần hoàn pháp lực dần dần chậm xuống thì pháp lực trong cơ thể cần phải tiết kiệm.
Cho nên cậu cần phải xác định những sinh vật không biết tên kia ở đâu mới có thể dùng thần chú chính xác.
Chưa tới ba giây, Draco mở mắt lần hai, nếu lúc này chung quanh không phải là bóng tối, Lucius nhất định sẽ ngạc nhiên về đôi mắt Draco.
Đó là một đôi mắt không hề gợn sóng, lại không hiểu khiến người ta kinh hồn.
“Imperio!” Draco lựa chọn Lời nguyền Độc đoán.
Cậu thành công khống chế một con.
Khi không thể tiêu hao pháp lực trên diện rộng thì cậu không muốn lãng phí pháp lực.
Như vậy để chúng tự giết nhau thì tốt hơn nhiều.
“Avada Kedavra.” Phía sau Draco, Lucius run rẩy mà kiên định dùng Lời nguyền Chết chóc.
Theo một tiếng ngã xuống đất, Draco biết, thần chú Lucius có hiệu lực, có lẽ Lucius đã hiểu được, không muốn bị kẻ thù giết chết thì mình cũng chỉ có thể giết chúng mà thôi.
Nhưng sau đó Lucius lại không ngừng ếm thần chú bảo vệ xung quanh bọn họ.
Sau khi sử dụng Lời nguyền Chết chóc đầu tiên, Lucius cho dù còn có pháp lực nhưng cũng không dùng được lời nguyền thứ hai.
Lần đầu tiên sử dụng Lời nguyền Chết chóc, cảm giác mình thật sự cướp đi một mạng sống, thật sự làm Lucius sợ. Anh chỉ có thể không ngừng ếm thêm cho mình và Draco Protego. Trừ lần đó ra, anh không ếm ra được thần chú nào khác nữa.
Draco hiểu được cảm nhận của Lucius, dù sao lúc trước, khi lần đầu tiên mình dùng Lời nguyền Chết chóc cũng phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại, dù sao cái loại cảm giác này thật sự quá mạnh!
Cho nên vì nhanh chóng để Lucius nghỉ ngơi, Draco khống chế nhanh hơn.
Sinh vật lần này tới có ít nhất bảy con, một con mà Draco khống chế chỉ xử lý được bốn con trước mặt, không khống chế được hai con đang đối phó Lucius ở phía sau. Chờ giải quyết xong toàn bộ sinh vật tấn công Draco kết thúc sinh mệnh của nó.
“Lucius, chúng ta đi thôi.” Nơi này không an toàn, bọn họ cần phải đến sâu trong rừng.
“Ừ…” Giọng Lucius nghe hơi quái lạ, nhưng Draco chỉ nghĩ Lucius chưa bình tĩnh lại, cậu dẫn Lucius đi một đoạn ngắn, đến một nơi tương đối trống trải rồi dừng lại.
Draco dùng bùa cắt chặt bỏ cây xung quanh, sờ soạng biến hình, tạo ra một cái khung tạm thời, lôi ra một ít quần áo từ trong túi không gian, biến thành một ít vài dệt, trải lên mặt trên, một cái lều đơn giản hoàn thành.
Draco ếm thàn chú phòng vệ và đuổi đi ở chung quanh, chờ sau khi rốt cuộc cậu yên tâm thì lại nghe thấy tiếng Lucius ngã xuống phía sau.
“Lucius?” Draco giật mình xoay người, vì thấy rõ tình huống Luicus, cậu lại dùng Lumos làn thứ hai
Chỉ thấy Lucius ngã xuống đất, quần áo trước người đã thấm đẫm máu đỏ.