Khi Severus đọc xong tư liệu trên tay rời khỏi phòng sách đi tìm ông ngoại mình, thấy ông đang cùng Harry nói gì đó, anh gõ cửa.
“Sev,” Harry quay đầu lại thấy anh, vô cùng vui sướng mà nhảy bổ về phía anh.
Severus đã quen hành động của người kia, anh vươn tay tiếp được Harry.
Tuy rằng sau khi vào thế giới này Harry được chăm sóc rất tốt, nhưng Severus cảm thấy Harry vẫn gầy làm anh đau lòng, cho nên anh quyết định mùa hè còn lại phải giám sát từng ngày để cậu ăn nhiều hơn một chút.
“Sao lại tới đây thế này,” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Harry.
“Ừ… nhớ anh đó.” Harry nhẹ nhàng cọ cọ cổ anh.
Severus nhìn cái đầu vùi kín trong cổ mình dở khóc dở cười, “Buổi sáng không phải mới gặp sao?” Tuy rằng như thế nhưng anh vẫn hiền hòa ôm Harry. Vì Harry thường xuyên rảnh rỗi nhàm chán sẽ đến biệt thự Prince tìm anh làm nũng, cho nên Severus cũng không cảm thấy chỗ nào kỳ quái cả.
Harry khó hiểu chạy tới đây cũng không phải lần đầu tiên, Draco nói thế nào thì Harry vẫn là một Gryffindor, muốn cậu buồn chết cả ngày ở biệt thự Malfoy thì đương nhiên cậu không thích rồi.
Rất hiển nhiên, Severus đã tập mãi thành thói quen với việc Harry thường thường “quấy rầy”.
“Chính là nhớ anh đó, lúc nào em cũng nghĩ tới Sev hết.” Harry cười hì hì nói.
“Ở biệt thự Malfoy buồn hả?” Severus hiểu rõ hỏi.
“Ừm hừm…” Harry rầm rì nhưng không nói lời nào.
“Tên nhóc kia có vẻ phải rất nhàm chán.” Serres cười nói, “Tuy rất muốn con chơi cùng cậu ấy, nhưng Sev à, ông nghĩ ông cần cho con thêm một nhiệm vụ tạm thời, xin lỗi con, chuyện này rất khẩn cấp.”
“Là gì vậy ạ?” Severus không có ý kiến gì, anh biết rất nhiều lúc ông sắp xếp đều là tốt cho mình cả.
“Thử xem con có thể dùng thời gian ngắn nhất làm ra nước thuốc quên đi độ tinh khiết ít nhất 95% hay không.” Serres khẽ nói.
Severus không nghi ngờ gì, anh xoay người đi về phía phòng độc dược.
Harry đuổi sau anh, “Sev Sev, em làm trợ thủ cho anh nha, hì hì…” Serres nhìn bóng dáng hai người rời đi, nhẹ nhàng hít một hơi.
Harry lắc lư xung quanh Severus, anh tập mãi thành thói quen đi tới, không hề tức giận vì Harry lắc lư chút nào. Thậm chí Serres còn chú ý anh đã bước chậm lại, chỉ sợ không cẩn thận đập vào Harry lắc lư trước mặt.
Mà Harry thì lập tức nhảy bổ về phía Severus đằng trước, ý đồ nằm úp sấp lên lưng anh, đúng là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng…
Serres lắc đầu.
Đứa bé này, chắc không biết cái gì là “thơ ấu”.
Serres đi theo tới phòng độc dược, chỉ thấy Severus đã vội vàng mở ra.
Anh chuyên chú lựa chọn nguyên liệu độc dược mình cần, chỉ huy Harry đi giúp cắt độc dược, nghiền từ từ. Harry bình thường tránh xa độc dược lúc này lại vô cùng kiên nhẫn hỗ trợ Severus. Khi chuẩn bị xong tất cả, Harry ngồi một bên, chống cằm nhìn Severus chăm chú điều chế độc dược.
Trước kia, đã từng rất nhiều lần Harry chạy tới phòng độc dược xem Severus điều chế mà mình cũng không nói gì, cho nên lúc này Severus không bị ảnh hưởng, vẫn chăm chú điều chế độc dược Serres yêu cầu anh làm.
Chỉ có Serres biết Harry khác biệt.
Quá khứ, đáy mắt kia tràn đầy tình yêu cùng với vẻ mặt hạnh phúc nhìn cháu trai mình, lúc này trong đôi mắt xanh biếc của Harry lại tràn đầy đau buồn. Tuy rằng nụ cười trên mặt có vẻ sáng lạn như vậy, dễ dàng làm người khác vui lây như vậy, nhưng ai có thể nghĩ người ấy cũng có một mặt yếu ớt chứ?
Thằng bé đã khóc trước mặt mình giờ phút này lại cố chấp ngụy trang sự hạnh phúc viên mãn, mà ông thì có thể nói gì đây?
Thằng bé này lên kế hoạch chỉ vì cháu trai mình…
Harry ngồi ở góc, lẳng lặng chống cằm nhìn từng hành động của Severus.
Sau đó, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng, cho dù như thế trong đầu cậu vẫn có thể miêu tả từng hành động của Severus.
Anh cẩn thận ước lượng độc dược, nghiêm túc nhìn chằm chằm độc dược thay đổi, quên cả bản thân khi quấy độc dược, cùng thản nhiên vui sướng khi thấy độc dược hoàn thành.
Chẳng bao lâu sau, tất cả đã ghi vào trong óc cậu, cho dù không nhìn tới, không cần cố gắng suy nghĩ cũng có thể dễ dàng miêu tả.
Khi Severus làm xong độc dược, Serres tiến lên quơ quơ đũa phép kiểm tra.
“Con cho nguyên liệu khác vào sao?” Ông hơi ngạc nhiên hỏi.
“Dạ, thả nham kinh đã nghiền nát vào trong có thể khiến nước thuốc quên đi phát huy hiệu quả rất tốt, hơn nữa cũng lợi cho tinh chế.” Dường như Severus đang trả lời vấn đề của giáo sư, hơi công thức hóa.
“Quả thật rất ngạc nhiên, trong quá khứ có thể tinh chế nước thuốc quên đi tới 93% đã được coi là dược cao cấp rồi. Ông còn tưởng rằng ông đã giao cho con nhiệm vụ gian khổ hạng nhất, không ngờ con lại vượt xa hơn cả dự đoán của ông.” Độ tinh khiết của độc dược này đạt tới 97% gần 98%, hiệu quả độc dược dường như có thể so sánh với thần chú quên đi.
Thần chú quên đi và nước thuốc quên đi khác nhau ở chỗ, thần chú quên đi thì tiêu trừ ký ức của một người, còn nước thuốc quên đi lại chỉ có thể khiến quên đi một người khắc sâu. Chỉ cần tình cảm đủ sâu sắc hay là gặp phải kích thích ngoài ý muốn thì bọn họ có thể khôi phục lại. Nhưng độ tinh khiết của nước thuốc càng cao thì khả năng người uống xong nước thuốc quên đi nhớ lại chuyện cũ cũng càng thấp.
Độ tinh chế gần tới 98% khiến cho độc dược này dường như có thể so sánh với thần chú quên đi. Nói cách khác, chỉ cần uống xong độc dược này thì muốn nhớ lại chuyện cũ thì dường như là chuyện không thể.
“Hì hì, Sev của em đương nhiên là giỏi nhất rồi.” Severus còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Harry đã vui vẻ phấn chấn nhảy dựng lên ôm Severus hung hăng hôn một cái.
Severus không né tránh, anh xoa đầu Harry, ánh mắt hiền hòa.
“E hèm.” Severus giả ho một chút, lập tức ông nói, “Được rồi, Harry đã tới tìm con, ông cũng không giữ con lại nữa. Con đi giúp ông cất kỹ nguyên liệu độc dược đã phơi nắng đằng sau rồi dẫn đứa bé này trở về đi.”
“Em đi giúp đỡ.” Harry xung phong nhận việc.
“Này này này…” Serres vội vàng kéo cậu, “Con không hợp với độc dược, vẫn nên cách xa nguyên liệu của ông một ít đi, những nguyên liều độc dược này đều không đổi được đâu.”
Harry không đồng ý bĩu môi.
Severus vỗ nhẹ sau lưng cậu, “Ngoan, ở đây chờ tôi, tôi sẽ rất nhanh trở về.”
Harry lúc này mới không tình nguyện gật gật đầu.
Severus xoay người rời khỏi phòng độc dược.
Cho tới khi bóng lưng anh biến mất, Harry không hề khống chế đau buồn của mình nữa.
Serres đứng cạnh cậu, khẽ nói, “Con có thể không đi một bước này.”
“Con biết,” Harry nói, “Thật ra con có thể mang anh ấy tới thế giới kia – nhất định anh ấy muốn ở cạnh con, giống như con, cho dù anh ấy ở đâu con cũng muốn ở cạnh anh ấy vậy – chỉ cần ở cạnh nhau thì tình huống nào cũng có thể vượt qua.”
“Vậy, tại sao lại không chứ?” Serres hỏi, “Cho dù thế giới kia là chiến trường, ông tin chắc thằng bé vẫn muốn đi cùng con.”
“Nhưng con không thể… Ở thế giới kia, mọi người không thừa nhận Severus Snape.” Harry khẽ nói, “Cho dù sau chiến, con đã dùng tất cả các biện pháp khôi phục danh dự và lấy được một huân chương Merlin đệ nhất đẳng cho giáo sư Snape, nhưng mọi người cũng không chấp nhận giáo sư Snape. Mà bộ dáng hiện tại của Sev, chỉ cần xuất hiện ở thế giới kia thì không ai sẽ cảm thấy anh ấy không phải là lão dơi già đáng giận kia cả. Cho dù là người ở Hội Phượng Hoàng cũng không có bao nhiêu người thông cảm gian khổ của giáo sư Snape,” Rất nhiều người đều để ý sự thực là chính thầy giết chết hiệu trưởng Dumbledore, “Nếu Sev đi theo con sẽ phải chịu đựng mọi người bất hòa, mà con lại không thể lúc nào cũng chú ý tới Sev được. Con tin người Hội Phượng Hoàng cũng sẽ không để ý Snape chết đâu. Con không muốn Sev sẽ gặp phải ngoài ý muốn ngay khi con còn chưa có biện pháp làm cho bọn họ nhận rõ đấy là Severus Prince chứ không phải lão dơi già đầy dầu thích thiên vị Slytherin như trước. Hơn nữa, chiến tranh quá tàn khốc, quá tàn khốc…”
Để Sev ở lại thế giới này, đã có một Snape vì trận chiến tranh kia – hay chính xác hơn là vì Harry – dâng ra tính mạng quý giá của mình là đủ rồi, lúc này không cần nhiều hơn một Severus nữa.
“Con không nắm chắc với trận chiến này, không hề nắm chắc một chút nào cả. Thậm chí con không nắm chắc có thể bảo vệ tốt Sev, vì bên cạnh con không ngừng có tai nạn. Bên cạnh con luôn có rất nhiều người con vốn muốn giữ lại nhưng lại luôn rời khỏi con, con không muốn Sev trở thành một người trong số họ,” Cho dù đã lâu như vậy nhưng những người đó tử vong chỉ trong chớp mắt vẫn rõ ràng trước mặt, Harry thật sự không muốn Severus trở thành một người trong đó.
“Thằng bé có thể chờ.” Những lời này ông đã khuyên qua Harry trong phòng sách. Lúc ấy Harry không trả lời ông, chỉ muốn kiên trì cho Severus điều chế nước thuốc quên đi, vì cậu nói Severus làm ra nước thuốc quên đi càng gần với thần chú quên đi, Harry không đành lòng ếm thần chú lên Sev chỉ có thể tàn nhẫn quyết tâm cho Severus dùng dược.
Ông không hiểu được hành động của Harry, vì ông cho rằng kia không có gì phải bắt buộc cả.
Ông hiểu cháu ngoại của mình, chỉ cần nhận định sẽ kiên trì đến cùng, thằng bé đã nhận định Harry, vậy cho dù là bao lâu cũng sẽ chờ.
Nhưng lúc ấy Harry hỏi lại ông, “Nếu… anh ấy chờ được tin tức con chết thì sao?”
Serres im lặng không nói.
Vấn đề này không cần đáp án, vì trong lòng ông và Harry đều biết rõ, nếu Severus nhận được tin Harry chết thì anh cũng sẽ không do dự đi theo Harry.
Cho nên Serres đồng ý giúp Harry điều chế nước thuốc quên đi.
Mà Harry lại dẫn đường cho Severus đi điều chế.
Khi Serres không hiểu mà nhìn Harry, cậu nói cho ông biết, Severus đã nghiên cứu qua nước thuốc quên đi bản cũ, anh cải thiện độc dược, tăng lên độ tinh khiết, hiệu quả của nó càng gần với thần chú quên đi.
Severus vẫn là cháu ngoại mình đau lòng nhất, vì thế Serres đồng ý.
Nhưng khi độc dược được làm tốt, Serres nắm bình độc dược trong tay mình, trước khi đưa cho Harry vẫn quyết định khuyên Harry một lần nữa, cho nên ông nói lại lời khuyên đã nói với Harry trước đó.
“Sev kết giao với mọi người không tốt lắm, cho dù quên con rồi cũng không thể lập tức bắt đầu một đoạn tình yêu mới. Tuy hiện tại tính tình anh ấy thay đổi rất nhiều nhưng vẫn là người giao tiếp không tốt.” Harry khẽ nói, “Quên con đi, anh ấy lại có thể trở lại ngày trước… Nếu thật sự con không về được thì anh ấy cũng không cần đau đớn cả đời, cũng sẽ không xem thường tính mạng của mình. Nếu con may mắn có thể trở về, thì… Cho dù đã quên, con cũng có thể để anh ấy yêu con lần nữa, Sev của con chính là con…”
Serres nhìn đôi mắt đau đớn cộng kiên định của Harry, thở dài thườn thượt…
Nửa tiếng sau, Severus trở lại phòng độc dược, nơi này đã được Harry và Serres thu dọn xong.
“Ông ngoại đâu?” Severus nhìn trái nhìn phải không thấy người.
“Nước thuốc quên đi anh làm có độ tinh khiết rất cao, ông ấy không dằn nổi mà đi nghiên cứu. Hơn nữa không phải nói chuyện quá khẩn cấp sao, em đoán rằng ông ấy cũng tiện đi xử lý luôn rồi.” Harry nhún nhún vai, vòng qua tay Severus, “Sev… chúng mình trở về đi…”
Biết Harry không thích một mình, Severus điểm điểm trán cậu, khẽ kéo cậu rời khỏi đây, “Chúng ta trở về thôi…”
Không có người nào thích hoàn cảnh Azkaban cả, cho dù là phần lớn Tử thần Thực tử đã ngây ngốc ở đó gần mười ba năm cũng thế.
Lần thứ hai bị giam vào Azkaban, bọn họ không cam lòng bị chôn vùi mãi ở đó.
Bọn họ đã lên kế hoạch trốn đi.
Phương pháp Sirius đã từng trốn khỏi Azkaban đã dạy bọn họ, bọn họ quyết định diễn lại trò cũ.
Không có người nào ngờ được trong Tử thần Thực tử lại sẽ có phù thủy hóa thú.
Mà bên Bộ Pháp thuật, tuy từng có Sirius là ví dụ nhưng bọn họ lại không thèm tăng mạnh bảo vệ ở nơi đây – sau chiến, Hermione vẫn luôn vội vàng giúp đỡ trùng tu giới phù thủy, cô cũng không chú ý tới tình huống Azkaban, nếu không hiện tại sẽ không thế này.
Phù thủy hóa thú Tử thần Thực tử tên là Carlos Gotteral, là tên một quý tộc đã xuống dốc, là người đàn ông mới ba mươi tuổi, trong đội ngũ Tử thần Thực tử, anh ta cũng coi là trẻ.
Khi Voldemort mạnh nhất anh ta còn là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng cha mẹ anh ta đều là Tử Thần thực Tử. Sau khi Voldemort mất tích gom góp hết tài sản trong nhà mới có thể tránh thoát một lần vào Azkaban.
Nhưng cũng vì thế, khiến trong nhà xuống dốc.
Sau đó vì mất đi vinh dự quý tộc mà còn thường thường bị mọi người xem thường, cha mẹ anh ta luôn luôn kiêu ngạo chưa tới năm năm đã buồn bực mà chết.
Mà Gotteral vẫn cho rằng nếu không có Kẻ Được Chọn thì Voldemort sẽ không mất tích, nhà bọn họ cũng không tụt xuống đáy như vậy, cho nên anh ta quy tất cả mọi tội lỗi lên đầu Harry.
Anh ta điên cuồng sùng bái Voldemort giống hệt Bellatrix, sau khi Voldemort tuyên bố “trở về” rồi lập tức gia nhập Tử thần Thực tử.
Năm thứ bảy khi Harry đi tìm Trường Sinh Linh Giá chạy trốn đã gặp phải anh ta hai lần, hai lần đó Harry đều chạy trốn và gặp nguy hiểm đối chiến với Tử thần Thực tử nhất. Lần thứ hai, Harry đánh thắng Gotteral kéo Hermione và Ron độn thổ ngay lập tức, vì thấy được Voldemort độn thổ tới.
Đó là lần nguy hiểm nhất.
Gotteral sùng bái Voldemort, sau khi gia nhập Tử thần Thực tử anh ta đề xuất cho Voldemort rất nhiều ý kiến hay, anh ta dùng một năm được Voldemort coi trọng. Một tháng trước khi Voldemort quyết chiến với Harry, địa vị của anh ta đã có thể ngồi ăn cùng Snape rồi.
Nhưng không đợi địa vị anh ta vượt qua Snape thì Voldemort đã chết trong tay Harry.
Sau đó nhóm Tử thần Thực tử bị bắt lại lần hai, Gotteral cũng bị bắt bỏ vào Azkaban, mà còn vì Harry căn cứ chính xác bị phán tù chung thân – khi Hermione nói điều này thì nghiến răng nghiến lợi, hối hận lúc ấy không đề nghị Đoàn phẩm phán cho anh ta một nụ hôn của Giám ngục.
Trong cuộc sống ở Azkaban không những không để Gotteral tỉnh lại hành động của mình mà lại còn nảy sinh thù hận.
Thật ra thời thơ ấu của anh ta không quá “vui vẻ”, khi anh ta còn nhỏ là lúc Voldemort đang mạnh, cha mẹ anh ta thường xuyên tham dự cuộc họp Tử thần Thực tử, tham dự đủ loại giết chóc do Voldemort tiến hành. Thời thơ ấu của anh ta chỉ có huấn luyện của gia tộc cùng với cuộc sống buồn tẻ ở trường – đoạn thời gian kia, cho dù cụ Dumbledore ở Hogwarts nhưng trong trường vẫn bao trùm hoảng sợ, chỗ nào cũng không có bầu không khí vui vẻ gì – chờ khi Voldemort mất tích thì trong nhà anh ta phải trả giá cực lớn mà xuống dốc, anh ta và cha mẹ sống trong sự khinh thường của người khác.
Sau khi cha mẹ anh ta chết, anh ta sống một mình càng khó khăn hơn.
Sau khi Voldemort sống lại, anh ta gia nhập Tử thần Thực tử, cho dù thuận lợi đủ đường nhưng vì Voldemort cũng không còn bao nhiêu lý trí nên anh ta bị tra tấn bởi Lời nguyền Hành hạ không hề ít.
Cho nên anh ta cũng không có gì “vui vẻ” để Giám ngục hấp thụ cả, cũng khiến cho anh ta tỉnh táo trong mấy tháng đó.
Vì thế anh ta thuyết phục những Tử thần Thực tử khác – vì hình thái hóa thú của anh ta là một con cáo nhỏ gầy, cho nên anh ta có thể lẻn tới các phòng giam khác – sau đó bọn họ bắt đầu lên kế hoạch trốn khỏi Azkaban.
Chờ sau khi thảo luận tốt kế hoạch, một ngày kia anh ta “chết”.
Azkaban đều do Giám ngục bảo vệ, dường như mỗi ngày đều có người vì mất hết vui vẻ mà chết, nhóm Giám ngục lại không thể mỗi khi có người chết lại chạy tới Bộ Pháp thuật báo cáo – mỗi ngày đều có Giám ngục tiến vào Bộ Pháp thuật cũng làm người ta rất sợ hãi.
Đối với phạm nhân thường, khi bọn họ chết thì Giám ngục sẽ đưa bọn họ lên trên một trận pháp ven bờ biển. Sau đó trận pháp sẽ tự động toát ra ngọn lửa hỏa táng người chết, rồi gió biển sẽ thổi tro cốt ra biển. Trong lúc hỏa táng nhóm Giám ngục sẽ vây quanh trận pháp, nhất là ven bờ biển, chờ sau khi ngọn lửa biến mất mới rời đi. Còn trọng phạm thì đều có phòng giam độc lập cả. Khi bọn họ chết, Giám ngục sẽ tháo một viên đá tinh khắc trên vách phòng giam, trận pháp trói buộc loại nhỏ của phòng giam này sẽ mất đi tác dụng, mà bên giám sát cái này ở Bộ Pháp thuật sẽ nhận được tin, sau đó cử nhân viên Bộ Pháp thuật tới xác nhận trọng phạm quả thật đã chết, mà còn tự mình giám sát quá trình chôn cất hay hỏa tang.
Mà may mắn Gotteral chính là một phạm nhân bình thường.
Anh ta nghĩ biện pháp ngất xỉu lừa gạt Giám ngục, khi bọn họ mang anh ta tới trận pháp đó và ngọn lửa toát lên thì anh ta biến thành cáo.
Giám ngục không có khái niệm về thời gian, bọn họ sẽ không đi tính xem hỏa táng một người cần bao lâu thời gian, bọn họ biết người bị lửa thiêu không còn hơi thở nữa là có thể rời khỏi.
Vì thế Gotteral thành công trốn được.
Sau đó anh ta lên kế hoạch hơn một năm, sau khi Harry vào thế giới này không lâu thì ngay khi tất cả mọi người không kịp trở tay thành công dẫn một đám sinh vật huyền bí không biết dùng phương pháp gì thu phục được tấn công vào Azkaban, sau đó mang theo một đám Tử thần Thực tử ẩn nấp.
Sở dĩ trước đó nhóm Blaise bận rộn như vậy chính là vì tìm ra đám người Gotteral đó, hơn nữa vì Hermione hiểu rõ chỉ cần Harry biết chuyện này sẽ nhất định ăn không ngon ngủ không yên nên cô cũng không báo cho Harry.
Rất nhiều lần khi Harry liên lạc, thật ra cô đều đang ở nhà. Nhìn gương hai mặt không ngừng rung cô rất muốn biết tình hình bạn tốt gần đây, nhưng cô vẫn không lay chuyển quyết tâm. Thậm chí cô còn thu gương hai mặt của Ron lại, chỉ sợ Ron nhất thời không nhịn được bị Harry nhìn ra khác thường rồi sau đó thẳng thắn tất cả.
Chính là như vậy, Draco và Harry mới không được thông báo.
Hermione bọn họ đang gắng hết sức tìm kiếm Gotteral, vì bọn họ biết càng kéo dài chuyện này thì sẽ càng nghiêm trọng.
Sau đó chuyện bọn họ lo lắng nhất đã bắt đầu xảy ra, mười ngày trước, nhóm Tử thần Thực tử biến mất đã lâu bắt đầu có tổ chức phản kích giới pháp thuật, mấy tháng thời gian đủ để bọn họ nghỉ ngơi lấy sức khôi phục pháp lực.
Tuy bọn họ chưa khôi phục lại được nhiều lý trí, nhưng bây giờ bọn họ không cần, bọn họ chỉ cần nghe theo Gotteral chỉ huy, cầm đũa phép không biết Gotteral tìm được nơi nào tấn công phù thủy là được.bg-ssp-{height:px}
Pháp lực của Gotteral cũng không mạnh, nhưng anh ta đủ giảo hoạt, chỉ cần anh ta còn thì hành động của Tử thần Thực tử vĩnh viễn sẽ bất ngờ làm người ta khó lòng đề phòng.
Chỉ cần anh ta đưa ra một chủ ý thì trong đám Tử thần Thực tử đương nhiên có người có năng lực mạnh đi làm.
Chết ở Azkaban cũng là chết, bị Thần Sáng bắt lấy xử lý tại chỗ hoặc đuổi về Azkaban cũng là chết, không bằng trước khi chết kéo theo một số người làm đệm lưng!
Ôm suy nghĩ như vậy, nhóm Tử thần Thực tử điên cuồng, không có Voldemort thúc giục hay đe dọa, hành động của bọn họ càng làm người ta sợ hãi hơn cả thời kỳ chiến tranh trước đó.
Mười ngày, bọn họ giết gần hai trăm phù thủy, tấn công vài biệt thự quý tộc.
Bọn họ cũng không ham chiến, sau khi giết người hoặc tấn công thì trong một thời gian nhất định sẽ lui lại, thường thường khi nhóm Thần Sáng đuổi tới cũng chỉ có thể giải quyết hậu quả cho tốt mà thôi.
Ngay từ đầu có lẽ có những Tử thần Thực tử phản đối loại phương pháp “trả thù” này, vì lúc đầu khi Thần Sáng đuổi tới còn có thể ngăn chặn được vài Tử thần Thực tử không kịp chạy trốn, nhưng khi xác suất thành công của bọn họ càng cao mà còn thành công khiến giới phù thủy khủng hoảng thì bọn họ bắt đầu phối hợp càng ngày càng tốt, mà còn đồng ý theo Gotteral sắp xếp và chỉ huy.
Ngay hai giờ trước khi Hermione liên lạc với Harry, bọn họ mượn đồ vật pháp thuật làm nổ phòng ngự biệt thự Malfoy.
Phòng ngự thời kỳ hòa bình của biệt thự Malfoy không chịu nổi đồ vật pháp thuật hắc ám cùng pháp thuật hắc ám liên tục tấn công, ngay khi tất cả mọi người không kịp trở tay thì bị hủy.
Vợ chồng Malfoy vì không có đũa phép chống cự mà bị thương, may mắn được gia tinh mang theo độn thổ ra ngoài mới tránh được một nạn. Sau khi vợ chồng Malfoy được mang đi, nhóm Tử thần Thực tử cũng bị gia tinh biệt thự tấn công, bọn họ không ham chiến, lập tức rời đi.
Sự kiện biệt thự Malfoy bị tấn công làm dân chúng khủng hoảng sâu sắc, bọn họ bắt đầu yêu cầu Kẻ Được Chọn còn đang “thể nghiệm thú vui mạo hiểm” trở về.
Từ lúc Tử thần Thực tử bắt đầu đẩy ngã, Hermione liền nhẫn tâm uống độc dược trợ giúp sinh ra thai nhi của mình. Vì hiện tại sinh ra còn có thể bảo vệ được đứa nhỏ, nhưng nếu mang theo đứa nhỏ ra chiến trường thì rất có thể sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng sinh sản trước thời gian làm cơ thể Hermione suy yếu, năng lực Ron bọn họ không đủ để chỉ huy mọi người trong Hội Phượng Hoàng tập trung lại lần thứ hai, cùng với ổn định cảm xúc dân chúng, cho nên trong mười ngày này giới phù thủy khó có thể chống cự được Tử thần Thực tử có tổ chức.
Trận chiến tranh này, giới phù thủy bị vây trong trạng thái bất lợi.
Biệt thự Malfoy bị tấn công làm dân chúng hoàn toàn luống cuống, Hermione bọn họ thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể liên lạc Harry.
“Rất xin lỗi rất xin lỗi…” Hermione nói xong nguyên nhân mọi chuyện rồi không nhịn được xin lỗi Harry, “Nhưng… Chúng mình thật sự không chống đỡ nổi…”
Harry nhẹ nhàng xoa gương hai mặt, làm động tác giúp Hermione gạt nước mắt, cậu nhẹ nhàng cười nói, “Bạn tốt à, không cần nói xin lỗi đâu, cậu đã làm rất tốt rồi, thật sự đó.”
Draco đặt tay lên vai Harry, không nói gì.
“Hermione, trước hết cậu cứ nghĩ biện pháp trấn an bọn họ đã, mình… sáng mai mình sẽ trở về…” Harry hơi do dự, quyết định ngày.
Hermione gật gật đầu, “Harry à, rất xin lỗi.”
Harry an ủi cô vài câu, sau đó cắt đứt liên lạc.
Chờ khi Harry cất xong gương hai mặt, phát hiện bốn vị người lớn đều có chút ngây ngốc nhìn mình.
Trong đó vẻ mặt Voldemort chấn động và phức tạp nhất.
“Khi nào thì phù thủy hóa thú phi pháp lại nhiều như vậy chứ!” Tay Draco đặt trên vai Harry dần dần nắm chặt, cậu nghiến rảng nghiến lợi, “Ba của cậu này, Sirius này, Peter này, Skeeter này, mà ngay cả Gotteral hiện tại cũng là. Có vết xe đổ của Sirius mà bọn họ lại còn dám không đề phòng cẩn thận, còn những Tử thần Thực tử nữa, khi nào thì lại có thể gợi ra sóng gió lớn thế này!”
“Trong Bộ Pháp thuật luôn luôn có một số người rất cổ hủ, cho rằng chỉ cần có Giám ngục canh giữ Azkaban là có thể vô cùng an toàn. Hermione bọn họ vội vàng trùng tu cũng không thể lập tức quét sạch đám người này được,” Harry dùng giọng điệu lạnh lùng nói, “Mà những Tử thấn Thực tử…trong đó tốt xấu gì cũng có một số vốn là quý tộc, năng lực cũng không thấp. Khi Voldemort lớn mạnh thì phần lớn những người thu nạp đều có năng lực. Chỉ là sau đó Voldemort không còn lý trí thích dùng Lời nguyền Hành hạ tra tấn làm bọn họ thu lại, vô cùng cẩn thậ. Hiện tại xem ra cái tên Gotteral kia phải là thăm dò được tính tình của Tử thần Thực tử, tập trung bọn họ lại một chỗ, làm bọn họ phát huy tác dụng lớn nhất. Draco à, mình có dự cảm, cho dù không có Voldemort thì trận này cũng sẽ không thoải mái.”
Lòng Draco lạnh xuống.
Sau khi Harry đánh giá như vậy, cậu không thể còn ôm tâm tính lạc quan với trận chiến tranh này.
Trực giác, phán đoán, quyết định của Harry với chiến tranh luôn khiến người ta phải kính nể, ngay cả cậu ấy cũng cảm thấy không thoải mái thì Draco làm sao có tin tưởng giải quyết chiến tranh này chỉ trong một hai tháng đây?
Có lẽ chuyến đi… này, sẽ dữ nhiều lành ít?
Bên cạnh, Voldemort rốt cuộc tìm về giọng nói của mình. Chưa từng có ngày nào, anh cảm thấy muốn nói ra một câu thôi cũng khó khăn như vậy, “Voldemort? Tử thần Thực tử?”
Harry đứng lên, dùng đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn anh, Voldemort thấy giật mình – khi Harry vừa mới đến thế giới này, chính là dùng ánh mắt lạnh nhạt ấy, nhìn anh, nhìn rất nhiều người, rất nhiều chuyện của thế giới này – sau đó, anh nghe thấy Harry nói, “Cái người khi tôi một tuổi giết chết ba mẹ của tôi còn cho tôi một cái Avada Kedavra sau khi tôi nhập học vẫn luôn gây rắc rối cho tôi khi tôi mười bốn tuổi dùng máu tôi đắp nặn cơ thể cho mình rồi làm tôi năm thứ bảy không thể không bỏ học bôn ba chung quanh, kêu là Voldemort, tên thật của ông ta, là Tom Riddle…”
Nhìn vẻ mặt không thể tin mà trừng lớn mắt của sáu người lớn, Harry để lại Draco giải thích tất cả, cậu qua lò sưởi tới biệt thự Prince.
Cậu muốn gặp anh, ngay lập tức.
Trước khi rời đi, cậu muốn gặp anh một lần.
Sev…