Cho dù là Severus hay là Edward cũng chưa từng thấy bộ dáng không khống chế được của Harry thế này.
Nhưng bọn họ đều cho rằng Harry cần phải xả ra – nỗi nhớ nhung và đau đớn mà cậu đã nhận tròn bốn năm.
Severus hơi cứng ngắc nhẹ vỗ tay sau lưng Harry, không tiếng động an ủi cậu.
Cho tới khi tiếng khóc nức nở của Harry dần dần dừng lại, Severus bế cậu một lúc mới phát hiện cậu không có động tĩnh gì.
“Ba ba đang ngủ.” Edward nhìn sau lưng Harry, “Ba quá mệt mỏi.”
Severus buông lỏng Harry ra, đúng là cậu đang ngủ.
Không biết là hiệu quả của độc dược vừa uống hay là vì áp lực suốt bốn năm rốt cuộc cũng được xả ra, cho dù mới sáng sớm Harry đã ngủ sâu – không hề có phòng bị nào.
“Con…” Severus nhìn Edward, trong nhất thời không biết phải nói gì.
“Sh!” Edward ý bảo anh chớ lên tiếng, “Để ba ba ngủ một giấc, đã rất lâu ba ba không thể nghỉ ngơi tốt rồi, hơn nữa độc dược của ba còn chưa bôi xong.”
Severus gật gật đầu, anh bế Harry lên – anh xin thề, Harry tuyệt đối nhẹ hơn rất nhiều so với bốn năm trước, mà khi đó dinh dưỡng của cậu đã không được cân đối nghiêm trọng rồi.
Dưới sự hướng dẫn của Edward, anh ôm Harry đến phòng.
Sau đó, anh bị Edward lôi ra khỏi phòng.
Bên trong phòng khách, Edward khoanh hai tay trước ngực nhìn anh.
Severus chỉ im lặng nhìn Edward.
Đứa bé này thoạt nhìn chỉ có ba tuổi, giống hệt gương mặt của mình làm Severus đại khái chắc chắn thân phận của nhóc trong lòng, nhưng lúc này anh lại không biết nên giao lưu với đứa bé này như thế nào.
Thật lâu sau, đứa nhỏ kia vọt tới cạnh anh, hung hăng đánh lại đánh lên anh.
Nắm tay của trẻ con cũng không có sức lực gì, nắm tay Edward dừng ở bụng Severus cũng chỉ không đến nơi đến chốn – đương nhiên, anh nhìn ra được đứa bé này không phải thật sự muốn đánh mình.
“Người là một tên chết dẫm, xấu xa.” Anh nghe thấy thằng bé khóc nức nở nói với mình.
“Khi ba ba bị thương thì người ở nơi nào, khi ba ba gặp ác mộng buổi tối thì người ở đâu, khi ba ba suýt chết thì người lại ở chỗ nào đây, vì sao người giờ mới đến, vì sao chứ!” Edward cũng không phải chưa từng thấy qua Severus, nhóc đã xem bức vẽ người cha này của mình, đó là do ba ba mình vẽ, để trong phòng ba ba nhóc.
Edward chưa từng hỏi về một người cha khác của mình, nhưng Harry cũng không hề ngại cho nhóc biết một người cha khác của nhóc xuất sắc thế nào.
Harry thường xuyên nói cho Edward, sở dĩ cha không ở cạnh bọn họ là có nỗi khổ riêng, chờ khi chiến tranh chấm dứt thì ba sẽ mang theo Edward đi tìm một người cha khác.
Harry luôn cười cam đoan với Edward, “Con là một đứa trẻ ngoan, cha sẽ thích con, Edward à.”
Nhóc muốn gặp người cha khác của mình, sau khi nghe ba ba miêu tả. Cho nên nhóc nhận được Severus.
Sự khiếp sợ khi hai người vừa mới gặp nhau tại đình viện kia, là sự khiếp sợ khi Edward đột nhiên nhìn thấy cha mình.
Mà lúc này hành động gần như xả ra, chỉ là Edward vì tổn thương và bất công của ba ba mình có được.
Nhóc biết có đôi khi ba ba sẽ gặp ác mộng – nhất là khi ba ba không nghỉ ngơi ba ngày liền chưa kịp uống xong nước thuốc vô mộng đã ngã xuống giường ngủ – trong giấc mơ, ba ba nhóc thường xuyên sẽ gọi một cái tên.
Edward đã từng không biết ý nghĩa cái tên này thế nào.
Cho tới khi ba đỡ đầu nói cho nhóc biết, một người cha khác của nhóc chính là tên này.
Ba ba đang nhớ cha, không có lúc nào ngừng nghỉ.
Đã từng có một lần, Harry bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, nhóm bác sĩ đã nhanh từ bỏ hy vọng.
Lúc ấy Edward được Hemrione cải trang rồi mang vào St Mungo, nhóc nhớ rất rõ, sau khi nhóm bác sĩ St Mungo đều lắc đầu, ba đỡ đầu vứt bỏ cả cái gọi là lễ nghi quý tộc, thô lỗ kéo ba ba mình, hung hăng mắng. Edward không nhớ rõ ba đỡ đầu mắng gì nhưng nhóc nhớ rất rõ câu cuối cùng, “Vì Edward, vì Severus, cậu tỉnh lại cho mình ngay!”
Sau đó, thật sự Harry tỉnh.
Tỉnh lại khẽ nỉ non tên Severus và Edward.
Khi đó Edward chỉ biết cha quan trọng thế nào với ba ba.
Ngoài mình ra thì cha là người duy nhất có thể làm cho ba ba có động lực sống sót.
Nhóc đã từng chờ mong sau khi chiến tranh chấm dứt đi tìm một người cha khác của mình, ba ba đã nói cha là bậc thầy độc dược, vậy chính mình có lẽ có thể thảo luận vấn đề độc dược với cha rồi? Ba ba luôn không thích cái này…
Severus đến vượt ra khỏi dự đoán của Edward, trong rất nhiều vui sướng thì bất mãn cũng tràn ngập cõi lòng.
Cha đã có thể tới tìm chúng ta, vì sao lại không đến sớm hơn chứ?
Cha có biết, con và ba ba, đều rất nhớ cha không?
Severus nhìn đứa nhóc sau khi gào thét điên cuồng rồi bật khóc nức nở kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Đứa bé này chỉ có ba tuổi, lại hiểu chuyện làm người ta phải đau lòng.
Chiến tranh… nơi này lại có thể xảy ra chiến tranh lần nữa, mà Harry, lại một mình nuôi nấng đứa bé này trong chiến tranh…
Severus nhắm mắt lại, đè nén sự hoảng sợ trong lòng mình, anh chậm rãi ngồi xuống, một tay đặt trên vai Edward, tay kia thì lau đi nước mắt của nhóc, “Cha cam đoan, về sau cha sẽ không bao giờ rời khỏi hai người.”
“Không bao giờ chứ?” Edward nhìn anh, dường như đang cân nhắc những lời này là thật hay giả.
“Đúng vậy, sẽ không bao giờ, cha sẽ luôn luôn ở cạnh hai người, bảo vệ hai người.” Severus khẽ nói với nhóc.
“Khi ba ba gặp ác mộng, cha sẽ an ủi ba sao?” Edward hỏi.
“Cha sẽ ôm chặt lấy ba con, nói cho ba con cha luôn bên cạnh ba con, ba con sẽ không mất cha.”
“Khi ba ba bị thương, cha sẽ giúp ba bôi thuốc sao? Chú Ron luôn luôn vụng về, sẽ làm ba ba đau.”
“Cha sẽ điều chế độc dược tốt nhất cho ba con, để ba con hồi phục nhanh nhất.”
“Vậy…” Edward cúi đầu, khẽ nói, “Cha sẽ dạy con độc dược chứ?”
Severus ôm chầm lấy nhóc, “Đương nhiên rồi, nếu con muốn, cha sẽ để con trở thành một bậc thầy độc dược được mọi người kính ngưỡng.”
Edward dùng bàn tay bé nhỏ ôm lại Severus.
Không giống, chiếc ôm này không giống với ba ba.
Chiếc ôm của ba ba là hiền hòa lại ấm áp, mà chiếc ôm của cha là vững chắc, dường như… ***g ngực này có thể trở thành hậu thuẫn kiên cường cho nhóc, trở thành một cây cột trụ vậy.
Đây là chiếc ôm khác với ba ba, chỉ thuộc về cha thôi.
Vững chắc, nóng cháy…
“Cha à…” Edward nhẹ nhàng nỉ non, “Edward rất nhớ cha, Edward và ba ba đều rất nhớ cha.”
Khi ba ba xuất chiến, khi ba ba bị thương nằm viện, Edward không lúc nào không nhớ tới cha mình. Cho dù nhóc chỉ nhìn qua bức vẽ cha nhưng nhóc vẫn có thể đắp nặn ra một hình tượng người cha vĩ đại từ miêu tả của ba ba, nhóc vẫn cảm thấy, nếu cha ở bên cạnh nhóc và ba ba thì tất cả mọi thứ đều có thể trở nên tốt đẹp.
Vô số ngày đem, nhóc và Harry đều nhớ Severus.
“Ngoan.” Severus ôm chặt Edward, “Edward, con là một đứa con ngoan, cha kiêu ngạo vì con.”
Harry ngủ không lâu lắm nhưng cũng coi như cảm giác ngon giấc.
Khi cậu khôi phục ý thức, thậm chí cậu còn không mở to mắt, cậu cũng không định mở.
Cậu đã mơ một giấc mơ đẹp, cậu mơ thấy Severus, mơ thấy Severus tìm đến cậu, thậm chí anh còn cho mình một chiếc ôm ấm áp – bốn năm qua cậu đều không ngừng mơ thấy chiếc ôm này, nhưng mỗi lần mở mắt ra cậu đều phát hiện tay mình chỉ vòng qua người mình mà thôi.
Cho nên Harry theo bản năng nhắm mắt lại.
Chỉ cần cậu vẫn nhắm, cậu có thể miêu tả chiếc ôm của Severus trong đầu, ít nhất, hãy để cậu tạm thời lừa gạt chính mình, chiếc ôm này, là Severus cho cậu.
Nhưng Harry vẫn phải mở to mắt, vì cậu mẫn cảm nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
“Tốt lắm tốt lắm, Edward, ba đứng dậy ngay đây.” Harry lầu bầu, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Có hai tay đỡ cậu khỏi lung lay, Harry lập tức tỉnh táo.
Đây không phải là tay của Edward!
Harry hơi co người lại, mơ màng lập tức tỉnh lại.
“Ai…” Chưa nói xong đã chạm phải đôi mắt màu đen huyền liền im bặt ngừng lại, Harry nhìn gương mặt của Severus, trong nháy mắt, lại trong nháy mắt.
Cho đến khi Severus ấn một nụ hôn trên trán cậu, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
“Anh… Anh…” Harry chỉ vào Severus, không tự chủ nói lắp.
“Tôi làm sao? Không muốn gặp lại tôi sao?” Severus nhướng mày nhìn Harry.
Harry mãnh liệt lắc đầu, nhưng lại không biết nên nói gì.
Severus dùng tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt Harry, không hề che dấu tình yêu say đắm trong đáy mắt mình.
Không phải ảo giác, Harry thật sự gầy hơn bốn năm trước rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cho dù bị thương là một phần nguyên nhân nhưng Severus biết chiến tranh hẳn đã chiếm phần lớn.
“Vẫn không biết chăm sóc tốt cho bản thân.” Anh khẽ thở dài.
“Sev…” Harry cầm lấy tay Severus, “Anh không tức giận sao?” Bốn năm trước em rời khỏi anh, thậm chí còn cho anh uống hết nước thuốc quên đi do chính mình điều chế, anh không tức giận sao?
“Giận, đương nhiên phải giận rồi, khi tôi nhớ lại, khi tôi chuẩn bị tới tìm em, khi đi vào thế giới này, tôi luôn luôn tức giận với hành động của em, nhưng…”
Nhưng giây phút nhìn thấy em kia, làm sao tôi còn có thể tức giận được nữa?
“Tôi nhìn thấy cái này.” Severus dùng ngón tay chỉ vào ngực Harry, dưới chất vải may mặc mỏng manh che đi một vết thương ghê người. trong nháy mắt khi nhìn thấy miệng vết thương kia, tức giận gì đó, phẫn nộ gì đó đều không còn tồn tại. Anh ôm Harry vào trong ngực, “Harry, tôi chỉ muốn em được tốt, những thứ khác đều không quan trọng.”
“Sev…” Harry nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt đầu trên vai Severus, “Rất xin lỗi.” Cho dù là tự mình rời khỏi anh, hay là vì Edward.
“Tôi tới tìm em, không phải vì muốn nghe em giải thích,” Severus nói, “Tôi không thích nghe lý do này.”
“Ừ.” Harry cọ cọ ở cổ Severus, “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”
Còn tôi nhớ em nhiều đến thế nào thì tất cả ngôn ngữ đều có vẻ nhạt nhòa.
Severus nhẹ nhàng vỗ lưng Harry, truyền đạt nỗi nhớ nhung giống như Harry.
“Edward chỉ cho chúng ta thời gian mười lăm phút, chúng ta cần phải nhanh chóng xuống ăn gì đó.”
“Ôi không, sao anh không nói sớm một chút.” Harry nhảy dựng lên, “Edward mà tức giận sẽ rất đáng sợ.” Cậu vội vội vàng vàng tìm quần áo của mình, lại vì vội vàng mà làm phòng ngủ rối tung.
Cuối cùng, vẫn là Severus đặt cậu lên giường, thay cậu tìm áo chùng, giúp cậu thay.
Harry nhìn Severus giúp mình thắt nút áo, mất tự nhiên mà quay mặt đi, không cho Severus thấy mặt mình đỏ ửng.
Severus hiểu rõ cười cười, thay cậu vuốt quần áo rồi kéo cậu đứng lên, “Chúng ta xuống thôi?”
Harry nở nụ cười rạng rỡ, “Ừ.”
Nếu anh ở bên cạnh em, vậy em sẽ có sức mạnh không bao giờ dùng hết.
Sau khi đám người Draco rời khỏi, biệt thự Malfoy yên tĩnh trở lại.
Lucius và Narcissa nhìn ba người đối diện, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Gia tinh không phải không nhận ra Voldemort, dù sao khi mạnh nhất thì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng từng thường xuyên ra vào biệt thự Malfoy cho nên chúng vẫn nhận ra Voldemort, dẫn tới khi chúng mang trà lên đều nơm nớp lo sợ.
Đôi nhóc song sinh từng đứa vẫn ngồi cạnh Narcissa và Lucius, hơi ngạc nhiên nhìn ba người đối diện.
Abraxas nhìn Scorpio và Stephans, sắc mặt hơi khó coi, “Khi Draco mang thai hai đứa thì chiến tranh bắt đầu sao?”
“Đúng vậy.” Nói tới hai nhóc, Narcissa ngược lại thoải mái hơn, “Draco không chịu nói cho chúng tôi biết cha của hai nhóc là ai. Năm đó sau khi chiến tranh bùng nổ thì thằng bé vẫn kiên trì muốn cho hai nhóc bình an ra đời, cho dù hao phí pháp lực của mình cũng không tiếc gì.”
“Hao phí pháp lực?” Abraxas nhẹ nhàng nhíu mày.
“Lấy ra thai nhi rồi đặt vào trong pháp lực tuần hoàn, dùng pháp lực bảo vệ và nuôi dưỡng chúng. Dưới tình huống đó, Draco cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Nói thật, hai đứa nhóc này tới không đúng lúc.” Narcissa thương tiếc ôm Stephans cạnh mình, “Nhưng dù là ai cũng không muốn từ bỏ chúng, cho dù Draco không chịu nói cho tôi biết một người cha khác của hai nhóc là ai, cho dù chẳng may xử lý không tốt thì hai nhóc rất có thể bị người ngoài cho rằng là con riêng.” Nhưng, sau khi biết hai nhóc tồn tại, bọn họ là người một nhà, không hề xuất hiện ý nghĩ không cần hai nhóc này, hai nhóc, với Malfoy mà nói, là vật báu vô giá.
“A,” Voldemort khẽ cười, anh hơi biếng nhác đặt tay lên vai Abraxas, “Có thể hiểu được vì sao Draco không nói.”
Nếu nói ra, đoán chừng họ sẽ bị dọa mất.
Con của Draco và LUCIUS…
Narcissa chưa đáp lại, trên thực tế, đối với người có cùng bộ dáng với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì cô đã tồn tại sự sợ hãi nhất định. Cho dù trận chiến lần đó chấm dứt đã lâu, trong giới pháp thuật cũng không có nhiều người dám gọi tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, thậm chí còn có nhiều người không dám nhắc tới người kia.
“Thế giới chúng ta mặc dù có rất nhiều chỗ giống với thế giới mọi người, nhưng giữa người với người lại có thể không giống, không cần quá để ý.” Voldemort nhận ra bọn họ đang bối rối gì, cho nên nhắc nhở.
Không để ý… Làm sao có thể?
Lucius nhìn người đối diện gần như y hệt mình, ở trong lòng không nhịn được ân cần thăm hỏi Merlin.
“Thằng bé không là cậu, hai người tồn tại ở hai không gian khác biệt, trải qua những chuyện không giống nhau.” Abraxas phát hiện ánh mắt của Lucius, khẽ nói, “Cậu nên tin tưởng con của mình, thằng bé biết rõ mình làm gì.”
LUCIUS nghe bọn họ nói chuyện phiếm, không nói gì.
Có lẽ vì thấy bộ dáng Lucius cảm thấy không được tự nhiên, có lẽ thấy đôi song sinh thì cảm thấy khiếp sợ, sự tức giận khi đến bên này, giờ đây đã biến mất hầu như không còn.
Nghe bọn họ nói chuyện, anh đại khái hiểu được nguyên nhân Draco trở về.
Thế giới này đã xảy ra chiến tranh, buộc Draco phải trở về.
Về phần vì sao cho mình uống nước thuốc quên đi, anh cũng đại khái có thể đoán được…
Tên ngốc kia…
“Ngài nói đúng,” Narcissa thở dài nói, “Dra thằng bé… luôn luôn xuất sắc, là kiêu ngạo của chúng tôi.”
“Thằng bé là một đứa nhỏ khiến người ta không thể không thích.” Abraxas nói.
“Trận chiến năm đó, thằng bé không thể không nhanh chóng trưởng thành.” Narcissa hơi buồn bã nói.
Năm ấy, khi Draco và Harry sắp sửa đi, Abraxas và Voldemort cũng hiểu nhiều ít trận chiến “năm đó”, nghe Narcissa nhắc tới, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Lo lắng cho con trai cũng vì Voldemort ở đây mà mất tự nhiên khiến đề tài vẫn chậm rãi dừng lại, cuối cùng Lucius nói, “Nghe rồng nhỏ nói vượt qua không gian cần phải hao phí pháp lực rất lớn, các vị nhất định cần phải nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ để gia tinh sắp xếp phòng cho các vị.”
Biết vợ chồng Malfoy đối mặt với mình không được tự nhiên, nghĩ đến lúc ấy Harry và Draco cũng phải dùng thời gian rất lâu mới dần dần dung nhập thế giới bọn họ, Voldemort hiểu rõ khẽ gật đầu.
Narcissa dẫn gia tinh tới, để chúng đi chuẩn bị phòng.
Lucius nhìn đôi song sinh, dường như muốn nói gì, nhưng Narcissa dùng mắt ngăn trở anh.
Sự tồn tại của người kia, hãy để cho Draco giải thích cho bọn nhóc thì tốt hơn.
“Đúng rồi, tôi có thể hỏi tình hình Harry gần đây không?” Voldemort dường như nhớ ra gì đó, ở trước cầu thang hỏi.
“Harry…” Narcissa hơi do dự, rồi mịt mờ nói, “Hơi không tốt, ngài biết đấy, chiến tranh luôn nguy hiểm, gần đây thằng bé luôn nghỉ ngơi trong biệt thự Potter.”
Voldemort gật đầu nói cám ơn, đi lên tầng.
Bị thương thì cảm xúc hẳn không thể nào tốt được, hơn nữa lại là chính mình đưa Severus tới nơi này, nếu Harry giận cá chém thớt cũng không tốt, anh vẫn nên đổi thời gian xuất hiện trước mặt Harry thôi.
Bên kia, Severus qua lò sưởi xuất hiện ở biệt thự Potter trong nháy mắt, liền có mấy gia tinh xông ra.
“Thưa ngài, chúng tôi không được thông báo hôm nay có khách tới thăm.” Gia tinh cảnh giác nhưng không mất lễ nghi nhìn Severus, mấy gia tinh phía sau nó đã vận sức chờ phát động rồi.
Chỉ cần xác nhận Severus là người xâm nhập thì chúng nó sẽ phát động tấn công Severus ngay lập tức.
Vì bảo vệ Edward và hai anh em Scorpio, Harry cho gia tinh trong biệt thự quyền hạn rất lớn, ít nhất chúng nó không cần báo cáo cho Harry trước khi dùng pháp thuật.
Severus không nói lời nào đưa ra đồ vật trước đó Draco giao cho anh.
Gia tinh đứng đầu sau khi xác nhận huy hiệu anh mang tới là đồ thật không phải giả thì cúi đầu với anh một cái.
“Harry ở đâu?” Anh mím môi hỏi.
“Chủ nhân ở sau nhà.” Gia tinh nói, “Tôi dẫn đường cho ngài.”bg-ssp-{height:px}
“Không cần, tôi biết đi thế nào.” Anh đã từng tới biệt thự Potter mấy lần, đi cùng Harry.
Nơi này… cùng biệt thự Potter ở thế giới kia, bố cục hẳn là không khác biệt lắm đâu nhỉ.
Severus nghĩ như vậy, đi tới sau nhà theo trí nhớ của mình.
Như Severus suy nghĩ, biệt thự Potter đúng là không khác lắm so với trí nhớ của mình, chỉ là một số đồ trang trí thay đổi một chút, đồ trang trí nơi này càng thiên về màu nóng, thoạt nhìn ấm áp lại thoải mái.
Khi Severus đi đến sân, xa xa đã nhìn thấy người ngồi ở ghế đu.
Người kia cho dù nhắm mắt lại, anh cũng có thể miêu tả được.
Anh ở ngay chỗ rẽ hơi giật mình nhìn đối phương, thậm chí còn quên đi ra phía trước như thế nào.
Harry ngồi ở ghế đu, hơi hơi khép mắt lại, cơ thể hơi dựa về sau, dường như đang hưởng thụ được tia nắng hiếm hoi, chỗ giao hai đầu mày hơi nhăn lại tràn đầy mỏi mệt.
Dường như cậu ấy… rất không tốt…
Severus nghĩ.
Anh hơi hơi giật giật còn muốn chạy lên trên, nhưng một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt anh.
Harry nằm ngửa trên ghế đu nghỉ ngơi, đã rất lâu rồi cậu không được hưởng thụ như vầy, bốn năm bận rộn làm cậu căn bản không có thời gian làm chuyện xa xỉ thế này.
Nếu không phải hiện tại chiến tranh đã sớm chấm dứt – có lẽ chờ sau khi cậu điều dưỡng tốt lắm thì chiến tranh đã kết thúc – chỉ sợ cho dù có thương nặng thế nào thì cậu cũng không thể nghỉ ngơi rồi?
Khi Edward đi vào cạnh cậu, Harry cười mở mắt.
Lập tức, mặt cậu suy sụp.
Edward nghiêm mặt cầm độc dược đứng trước mặt cậu, không để cậu từ chối nhìn cậu.
“Ôi, đừng vậy mà, con trai.” Harry khổ sở nhìn Edward.
Edward bình tĩnh đưa độc dược cho Harry.
Harry hít một hơi, cuối cùng cũng cầm lấy độc dược rồi uống hét, “Ôi Merlin ơi, cho dù bao nhiêu lần ba cũng không thể thích cái này.”
“Nếu ba thích cái này thì ba sẽ càng tích cực làm mình bị thương.” Edward nói xong, bắt đầu cởi áo khoác của Harry, dưới chân nhóc kê một khối gỗ, để nhóc có thể cùng ngồi ở ghế đu như Harry.
Harry cười khổ để Edward cởi áo khoác của mình, lộ ra mấy cuốn băng vải ngực.
Bởi vì hỗn hợp pháp thuật hắc ám cộng thần chú cắt tạo thành miệng vết thương khó có thể khép lại cho nên nhóm bác sĩ cũng chỉ có thể dùng phương pháp “Muggle” bôi độc dược lên miệng vết thương của cậu rồi băng lại.
Edward cởi xuống băng vải trên ngực Harry.
Một vết thương kéo dài từ vai phải Harry tới thắt lưng lộ ra.
Độc dược bôi lên vết thương đêm qua đã được hấp thụ, làn da bị mở ra bên trong cũng đã khép lại nhưng bên ngoài vẫn như cũ, nhưng ít nhất không còn chảy máu nữa.
Edward vuốt làn da quanh miệng vết thương, ánh mắt hơi đỏ.
Harry vỗ vỗ đầu nhóc, ôn nhu nói, “Ngoan, ba ba không đau, thật sự đó.”
Cậu nhớ rõ, khi lần đầu tiên Edward nhìn thấy Ron giúp rịt thuốc cho cậu, từ sau khi hiểu chuyện chưa từng khóc lại nước mắt tuôn không ngừng, nhóc nói với Ron, “Chú Ron à, chú không nên đụng ba ba con, ba ba con chắc chắn rất đau, miệng vết thương lớn như vậy…”
Sau đó, Edward ôm đồm công việc đổi dược của Harry, nhóc lo lắng người khác chạm phải miệng vết thương Harry sẽ làm cậu đau.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Harry ngẩng đầu mỉm cười, “Hôm nay sao lại rảnh tới đây thế này?” Cậu tưởng Hermione hay Draco, trong lòng đang định nói thế nào mới để họ tin tưởng, cho dù miệng vết thương chính mình chưa khép lại nhưng cơ thể cậu tuyệt đối vẫn khỏe mạnh như cũ, không hề đoán lại chạm phải một đôi mắt đen huyền.
Thời gian giống như ngừng lại tại giây phút đó, thậm chí Harry còn có một loại ảo giác rơi vào trong mơ.
Harry há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phải nói gì.
Cậu chỉ có thể nhìn chủ nhân đôi mắt màu đen ấy chậm rãi tới gần cậu, thậm chí cậu vô thức muốn lui về sau.
Cậu sợ hãi, sợ hãi đây chỉ là một bóng dáng, chỉ cần đụng vào thì sẽ tiêu tan.
Hóa ra không chỉ chia ly mới làm người ta sợ hãi, gặp lại cũng có thể làm người ta sợ hãi.
Thậm chí cậu còn không dám đi kiểm tra, người đối diện, là thật hay là giả.
Cho tới khi một đôi tay chạm vào ngực mình, bàn tay ấm áp hơi run rẩy xẹt qua làn da bên cạnh miệng vết thương, xúc giác chân thực mới làm cậu tin tưởng. Một người mình ngày nhớ đêm mong, một động lực khác ngoài Edward để cậu kiên cường kiên trì tiếp tục trong chiến tranh suốt bốn năm trời, thật sự xuất hiện trước mặt mình.
“Chết tiệt, em đã làm những gì?” Severus nhìn miệng vết thương của Harry, lớn tiếng quát.
“Không được quát ba ba của con.” Edward dùng hết sức lực đẩy Severus ra.
Severus nhất thời vô ý lùi sau một bước, chờ khi anh và Edward nhìn nhau, một lớn một nhỏ thấy gương mặt đối phương không tự giác dại ra.
Nhưng không đợi Edward nói gì thì Harry đã bổ nhào vào ngực Severus rồi.
Sau đó Edward nghe thấy được tiếng khóc của người ba vĩ đại trong lòng mình, dù bị thương nặng thế nào cũng không rơi một giọt nước mắt.
“Sev, Sev…” Harry không để ý miệng vết thương bị va chạm mà sinh đau đớn,trong ngực Severus, hóa tất cả nỗi nhớ nhung đằng đẵng bốn năm thành nước mắt rơi ra…