Hẹn hò qua đi, tâm trạng Draco tốt cực kỳ, mọi phiền não gần như quên hết. Còn có tâm tình chủ động làm xong bài tập. Nhưng đến lúc tới trường, lần thứ hai nhìn thấy Bella, cái cảm giác chán nản cùng cực kia nhanh chóng quay trở lại.
Không có lúc nào không cảm thấy mình bị theo dõi, Draco nghĩ chính mình tựa như miếng pho mát trước mặt chuột!Con nhỏ đó cứ hướng về bên này làm gì? Tất thối Merlin! Rõ ràng tiết này Edward không học cùng bọn họ, cứ nhìn sang đây làm gì…
Draco cảm thấy thời gian trôi chậm thiệt chậm, cứ như bị nguyền rủa í, cậu vẽ bậy cũng hết ba tờ giấy rồi…
Đợi được đến lúc chuông reo, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng học, cậu đã nghe Bella gọi mình.
“Draco, mình có thể đi cùng cậu không?” Bella ôm sách giáo khoa trược ngực, đứng sau lưng Draco gọi cậu. Khuôn mặt vốn tái nhợt lại hơi ửng đỏ, đôi mắt đầy vẻ vô tội nhìn chằm chằm Draco, giống như chỉ cần cậu cự tuyệt, cô có thể khóc lên.
“A, nếu đến cùng phòng học thì được.” Draco vô lực đáp, cậu không có cách nào trực tiếp làm điều vô lý với con gái, dù thật sự cậu chẳng hề muốn cùng Bella đi chung.
Bọn họ sóng bước trên hành lang, Draco vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của cô nàng nhìn mình, rất phức tạp, có lo lắng, có hoài nghi, có cả tìm tòi nghiên cứu.
Ngay lúc Draco tưởng chừng muốn bùng nổ, Bella rốt cuộc dời ánh mắt đi, bắt đầu tìm đề tài tán gẫu với cậu.
“Draco, mình nghe nói cậu khá thân với nhà Cullen?”
“Ừm, đúng vậy.” Draco, vốn đã nôn nóng lắm rồi, nói chuyện cũng không giữ gìn giọng điệu nữa.
“Cuối tuần rồi mình đến bệnh viện khám sức khỏe thì gặp được bác sĩ Cullen ở đấy, ông ấy thực thân thiện.”
“Carlisle vẫn luôn như thế.” Draco thờ ơ đáp.
“Vậy, thế…thế bác sĩ Cullen cũng định nhận nuôi cậu sao?”
“Cái gì?” Draco khựng lại, xoay người trừng Bella.
“A… xin lỗi, mình nghe người ta nói cậu… cậu… không ở bên cha mẹ, hơn nữa luôn đi cùng nhà Cullen, nên…nên mình nghĩ là…” Bella siết chặt đống sách giáo khoa, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Mặt Draco bắt đầu đỏ lên, cậu cắn răng cười lạnh, vì tức giận mà mấy ngón tay siết cuốn sách đến nổi cả khớp, “Nên cô nghĩ tôi là trẻ mồ côi? Sắp sửa được nhà Cullen nhận nuôi hả? Để tôi cùng Edward bọn họ thành anh em hả?”
Giọng cậu rất gay gắt, khiến mấy học sinh chung quanh đều quay đầu lại nhìn. Nhưng cậu cũng mặc kệ người ta, cậu vẫn còn đang bận trừng Bella đây.
“Xin lỗi, mình không có ý đó… bởi vì mình cảm thấy cậu rất giống họ, cho nên mới hiểu là…”
Draco liếc cô một cái sắc lẻm, “Làm ơn bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, cô Swan.” Lại tặng cho Bella một cái cười rất giả tạo, “Đến giờ vào học rồi, tôi đi trước vậy.”
Hừ, con nhỏ Muggle đáng ghét, ngu xuẩn! Cái đầu rơm chất đầy lũ sên! Vậy mà dám nói cậu là trẻ mồ côi! Còn cái chỗ chết tiệt này, nếu không phải ở đây, làm gì có chuyện một Malfoy như cậu tỏ thái độ hòa hảo với một Muggle như vậy! Bực chết à!
Draco xụ mặt, đến tận lúc ngồi bên người Edward cũng không khá lên được.
“Sao thế Draco? Mặt mũi bí xị vậy?” Ngay cả Edward cũng bị vẻ mặt cậu dọa sợ rồi.
“Anh chưa nghe nói hả? Lúc tan học em với cô bạn Bella Swan kia trên hành lang bất đồng quan điểm, cãi nhau một trận.” Nhắc đến cô, tính tình cậu không tốt được một tí nào.
“Đừng như vậy, anh thế lại không tin, người hoàn mỹ như cậu Malfoy đây cũng bị người chọc cho phát cáu.” Edward đương nhiên hy vọng Draco có thể vui vẻ trở lại, còn đối với cô nàng Bella Swan kia, anh vốn chẳng thèm để ý.
Draco cuối cùng cũng chịu cười lên, khanh khách nói, “Được rồi, cảm ơn ngài Cullen đã hiểu rõ Malfoy như thế.” Cậu toét miệng cười, mở sách ra, nhưng lúc quay đầu lại nhìn Edward, nụ cười liền biến mất.
“Swan vừa mới hỏi em, có phải em cũng được nhận nuôi hay không? Vốn này cũng chẳng có gì, nhưng ý cô ta nói em không cha không mẹ, là trẻ mồ côi…” Draco cười tự giễu, “Malfoy đều lấy gia đình làm trọng, người thân đối với Malfoy là cực kỳ trọng yếu.”
Cậu ngước nhìn anh, “Cả đời này em sẽ chẳng bao giờ có hảo cảm nổi với cô Swan kia đâu.”
Edward an ủi nắm chặt tay cậu.
Đối với Bella, Draco tự có suy nghĩ riêng, mặc dù cô tìm mình nói chuyện, nhưng rõ ràng là chú ý Edward. Lúc nói qua nói lại, cũng hữu ý vô tình nhắc tới nhà Cullen. Thực khiến người ta làm ngơ cũng không được, cô ta cho là mình không biết sao?
======================
Hôm qua giờ nhận đc nhiều cmt của mấy bợn, làm tui cao hứng hết sức, hun cái
À thế này, tui mong là sẽ xong BK trong năm nay nhưng coi bộ hổng nổi với cái tình trạng lê lết này, với lại hàng tồn kho cũng hết rồi, nên từ giờ tui sẽ tập trung vô Mê vụ nha, tại nó ngắn hơn:3 Vậy nên MV sẽ ra đều đặn hơn BK chút. Chứ cùng lúc lết cả 2 tui cũng rất áp lực:)) Cũng tại tui ham hố quá:v
Nhưng méo mó có hơn không, vậy nên chừng cuối tuần sau sẽ có MV 13 nghen, còn BK thì mấy bợn cứ đợi đi:)))
Hẹn hò qua đi, tâm trạng Draco tốt cực kỳ, mọi phiền não gần như quên hết. Còn có tâm tình chủ động làm xong bài tập. Nhưng đến lúc tới trường, lần thứ hai nhìn thấy Bella, cái cảm giác chán nản cùng cực kia nhanh chóng quay trở lại.
Không có lúc nào không cảm thấy mình bị theo dõi, Draco nghĩ chính mình tựa như miếng pho mát trước mặt chuột!Con nhỏ đó cứ hướng về bên này làm gì? Tất thối Merlin! Rõ ràng tiết này Edward không học cùng bọn họ, cứ nhìn sang đây làm gì…
Draco cảm thấy thời gian trôi chậm thiệt chậm, cứ như bị nguyền rủa í, cậu vẽ bậy cũng hết ba tờ giấy rồi…
Đợi được đến lúc chuông reo, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng học, cậu đã nghe Bella gọi mình.
“Draco, mình có thể đi cùng cậu không?” Bella ôm sách giáo khoa trược ngực, đứng sau lưng Draco gọi cậu. Khuôn mặt vốn tái nhợt lại hơi ửng đỏ, đôi mắt đầy vẻ vô tội nhìn chằm chằm Draco, giống như chỉ cần cậu cự tuyệt, cô có thể khóc lên.
“A, nếu đến cùng phòng học thì được.” Draco vô lực đáp, cậu không có cách nào trực tiếp làm điều vô lý với con gái, dù thật sự cậu chẳng hề muốn cùng Bella đi chung.
Bọn họ sóng bước trên hành lang, Draco vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của cô nàng nhìn mình, rất phức tạp, có lo lắng, có hoài nghi, có cả tìm tòi nghiên cứu.
Ngay lúc Draco tưởng chừng muốn bùng nổ, Bella rốt cuộc dời ánh mắt đi, bắt đầu tìm đề tài tán gẫu với cậu.
“Draco, mình nghe nói cậu khá thân với nhà Cullen?”
“Ừm, đúng vậy.” Draco, vốn đã nôn nóng lắm rồi, nói chuyện cũng không giữ gìn giọng điệu nữa.
“Cuối tuần rồi mình đến bệnh viện khám sức khỏe thì gặp được bác sĩ Cullen ở đấy, ông ấy thực thân thiện.”
“Carlisle vẫn luôn như thế.” Draco thờ ơ đáp.
“Vậy, thế…thế bác sĩ Cullen cũng định nhận nuôi cậu sao?”
“Cái gì?” Draco khựng lại, xoay người trừng Bella.
“A… xin lỗi, mình nghe người ta nói cậu… cậu… không ở bên cha mẹ, hơn nữa luôn đi cùng nhà Cullen, nên…nên mình nghĩ là…” Bella siết chặt đống sách giáo khoa, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Mặt Draco bắt đầu đỏ lên, cậu cắn răng cười lạnh, vì tức giận mà mấy ngón tay siết cuốn sách đến nổi cả khớp, “Nên cô nghĩ tôi là trẻ mồ côi? Sắp sửa được nhà Cullen nhận nuôi hả? Để tôi cùng Edward bọn họ thành anh em hả?”
Giọng cậu rất gay gắt, khiến mấy học sinh chung quanh đều quay đầu lại nhìn. Nhưng cậu cũng mặc kệ người ta, cậu vẫn còn đang bận trừng Bella đây.
“Xin lỗi, mình không có ý đó… bởi vì mình cảm thấy cậu rất giống họ, cho nên mới hiểu là…”
Draco liếc cô một cái sắc lẻm, “Làm ơn bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi, cô Swan.” Lại tặng cho Bella một cái cười rất giả tạo, “Đến giờ vào học rồi, tôi đi trước vậy.”
Hừ, con nhỏ Muggle đáng ghét, ngu xuẩn! Cái đầu rơm chất đầy lũ sên! Vậy mà dám nói cậu là trẻ mồ côi! Còn cái chỗ chết tiệt này, nếu không phải ở đây, làm gì có chuyện một Malfoy như cậu tỏ thái độ hòa hảo với một Muggle như vậy! Bực chết à!
Draco xụ mặt, đến tận lúc ngồi bên người Edward cũng không khá lên được.
“Sao thế Draco? Mặt mũi bí xị vậy?” Ngay cả Edward cũng bị vẻ mặt cậu dọa sợ rồi.
“Anh chưa nghe nói hả? Lúc tan học em với cô bạn Bella Swan kia trên hành lang bất đồng quan điểm, cãi nhau một trận.” Nhắc đến cô, tính tình cậu không tốt được một tí nào.
“Đừng như vậy, anh thế lại không tin, người hoàn mỹ như cậu Malfoy đây cũng bị người chọc cho phát cáu.” Edward đương nhiên hy vọng Draco có thể vui vẻ trở lại, còn đối với cô nàng Bella Swan kia, anh vốn chẳng thèm để ý.
Draco cuối cùng cũng chịu cười lên, khanh khách nói, “Được rồi, cảm ơn ngài Cullen đã hiểu rõ Malfoy như thế.” Cậu toét miệng cười, mở sách ra, nhưng lúc quay đầu lại nhìn Edward, nụ cười liền biến mất.
“Swan vừa mới hỏi em, có phải em cũng được nhận nuôi hay không? Vốn này cũng chẳng có gì, nhưng ý cô ta nói em không cha không mẹ, là trẻ mồ côi…” Draco cười tự giễu, “Malfoy đều lấy gia đình làm trọng, người thân đối với Malfoy là cực kỳ trọng yếu.”
Cậu ngước nhìn anh, “Cả đời này em sẽ chẳng bao giờ có hảo cảm nổi với cô Swan kia đâu.”
Edward an ủi nắm chặt tay cậu.
Đối với Bella, Draco tự có suy nghĩ riêng, mặc dù cô tìm mình nói chuyện, nhưng rõ ràng là chú ý Edward. Lúc nói qua nói lại, cũng hữu ý vô tình nhắc tới nhà Cullen. Thực khiến người ta làm ngơ cũng không được, cô ta cho là mình không biết sao?
======================
Hôm qua giờ nhận đc nhiều cmt của mấy bợn, làm tui cao hứng hết sức, hun cái
À thế này, tui mong là sẽ xong BK trong năm nay nhưng coi bộ hổng nổi với cái tình trạng lê lết này, với lại hàng tồn kho cũng hết rồi, nên từ giờ tui sẽ tập trung vô Mê vụ nha, tại nó ngắn hơn:3 Vậy nên MV sẽ ra đều đặn hơn BK chút. Chứ cùng lúc lết cả 2 tui cũng rất áp lực:)) Cũng tại tui ham hố quá:v
Nhưng méo mó có hơn không, vậy nên chừng cuối tuần sau sẽ có MV 13 nghen, còn BK thì mấy bợn cứ đợi đi:)))