“Cô ta sẽ biến thành ma cà rồng sao?” Draco cau mày nhìn Bella đang quằn quại trên đất.
Esme ấn Bella nằm yên, do dự nói, “Nếu đem độc hút ra thì có thể sẽ không sao, nhưng máu của nó quá ngọt, ta không biết ta có thể kiểm soát được mình không.”
Draco nhìn gương mặt cô nàng vì đau đớn mà vặn vẹo, nức nở lẩm bẩm cái gì đó không rõ, cậu nói, “Esme, giờ có hai biện pháp. Một là cho cô ta thử thuốc giải độc từ cha đỡ đầu của cháu, nhưng cháu cũng không chắc nó trừ được độc của ma cà rồng hay không. Hai là…” cậu dừng một chút, “Bác cứ hút độc ra đi, nếu không dừng được cháu sẽ đánh choáng bác để bác dừng lại. Nhưng cháu từng thử đánh choáng người sói rồi, tác dụng không lớn lắm, nên cũng không chắc có hiệu quả với ma cà rồng không.”
Hơn nữa Esme cũng xem như mẹ Edward, Draco không chắc mình ra tay được không.
Hai biện pháp đều chẳng có cái nào chắc chắn, Esme cũng ngần ngừ chưa quyết định.
“Hay thử thuốc trước đi.” Nhìn khuôn mặt Bella càng lúc càng vặn vẹo kinh khủng, Draco chẳng biết cô nàng còn có thể chịu đựng bao lâu nữa.
“Được rồi.” Esme cũng đành đồng ý.
Draco lấy ra từ trong túi tùy thân một bình thuốc giải độc và một bình thuốc Bổ máu. Gần đây luôn gặp chuyện không may, Draco luôn đem theo chút độc dược để đề phòng vạn nhất, không nghĩ tới có ngày phải dùng thật.
Có chút hoài niệm niết niết cái lọ thủy tinh, Draco mở bình, liền có một trận mùi thối inh bay ra. Quả nhiên là sản phẩm của thầy, chỉ có cha đỡ đầu nhà cậu vững tin ‘thuốc đắng dã tật’, mới thích làm mấy loại hương vị khủng bố như vậy.
“…” Esme nghi hoặc nhìn cậu, “Draco, cháu chắc chắn đây là thuốc giải? Không phải cái gì quá hạn sử dụng chứ?”
Draco nhăn mũi, cố không ngửi cái mùi mắc ói kia, cậu cười nói, “Giáo sư của cháu thích vậy…” Cậu thầm thấy may mắn, hên là người uống nó éo phải mình.
Esme giữ chặt Bella, Draco cố sức ấn cái lọ vào miệng cô nàng. Khổ nỗi cái đầu cô nàng lại không chịu yên, vặn bên này vẹo bên kia, suýt chút nữa làm cậu trượt tay vứt luôn cái lọ.
“Giời ạ!” Draco chịu hết nổi hóa đá cô nàng, Bella mới hết nhúc nhích. Cậu rót thuốc vào miệng Bella, thu hồi pháp thuật, rồi cùng Esme chờ xem cô gái sẽ có phản ứng gì.
Sắc mặt Bella có vẻ khá hơn một chút, nhưng vẫn có thể nhận ra cô nàng vẫn chịu nhiều thống khổ. Thôi ít nhất không quằn quại như giun nữa, Draco tự an ủi bản thân.
“Này xem như tốt rồi phải không bác?” Draco lấy đầu đũa chọt chọt cánh tay còn đang run rẩy của Bella.
“A, cảm ơn trời đất.” Esme thả lỏng thở phào một hơi, “Như vậy là tốt rồi đó.”
Draco thấy cô nàng dần có chuyển biến khả quan thì không chú ý nữa, giờ mới nhận ra bên ngoài nhà gỗ im ắng nhiều, không có tiếng đánh nhau vang dội như lúc nãy.
Esme nhìn cậu, mỉm cười giải thích, “Bọn họ cách đây không xa đâu, chúng ta di chuyển nhanh quá, không yên một chỗ cũng bình thường.”
Độc trong người Bella được giải hoàn toàn, nhưng mất máu nhiều quá, sắc mặt cô nàng tái nhợt như mới chết. Esme đỡ cô nàng đứng lên, Bella còn đang run run rẩy rẩy. Chờ khi đứng được rồi, cô nàng liền giãy khỏi Esme, tru lên một tiếng, “Ma ca rồng!”
“Được rồi Bella,” Draco vừa cáu vừa cười, “Là bọn họ cứu cô đấy, làm ơn dùng bộ não rỗng tuếch của cô tự hỏi cho biết điều chút đi được không? Hay là nó đặc quá không suy nghĩ được hả? Nếu muốn hại cô thì cứu cô làm gì? Vứt cô ở đây cho xong, đỡ phiền toái.”
Bella đại khái chưa từng thấy Draco hung hăng phách lối độc mồm như vậy, đần mặt đứng đó, bộ dạng lại yếu nhược, nhìn qua có hơi đáng thương.
“Uống đi.” Draco đem thuốc Bổ máu cho cô nàng, khoái trá hy vọng hương vị có thể làm cô im đi một lúc.
Bella mở nắp dốc thuốc vào miệng, quả nhiên mặt mũi sững lại, sau đó nhăn nhúm thành một cục. Draco thấy vẻ mặt của cô nàng, liền cười một cách hết sức thỏa mãn.
==
Những người khác một lúc sau cũng trở lại, may mắn không có ai bị thương.
Draco nhìn mọi người, tuy phát hiện không có Edward nhưng cũng không lo lắng lắm, “Carlisle, Edward đâu ạ?”
Carlisle ôn hòa nhìn cậu, “Cháu biết mà, nó vào thì không tiện lắm đâu.”
Draco liền thấy Emmett chớp mắt nhìn cái gì đó. Theo ánh mắt anh ta, mấy vết máu của Bella hiện rõ trên nền đất.
Draco đảo mắt, vung đũa tẩy sạch đống máu ấy đi.
Sau Carlisle cùng mọi người tụ lại một chỗ, đại khái đang bàn bạc xem phải xử lý Bella thế nào. Draco không ở cùng bọn họ, cậu ra khỏi nhà gỗ, liền thấy Edward đứng đó không xa dựa lưng vào một cây tùng bách rất to. Cái cây tội nghiệp, gãy nát mất một nửa. Chung quanh còn có rất nhiều cây chịu chung số phận.
Draco đi về phía trước, Edward dường như không để ý thấy cậu đang lại đây, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.
“Edward, sao thế? Mặt ủ mày ê.” Draco chọt anh một cái.
“Bọn anh giết được James, nhưng Victoria trốn mất.” Edward thấp giọng nói, cảm xúc cũng không vui vẻ lắm.
“Không sao đâu mà.” Draco cố an ủi, “Có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, với lại chắc gì ả ta sẽ quay lại trả thù.” Cậu vỗ vỗ vai Edward, có hơi cố sức, dù sao chiều cao hai người cũng khá chênh lệch.
Cậu bất mãn dẩu mỏ, không ngại mất mặt trước anh, lấy tay đo đo chiều cao của hai người, “Anh thấy em còn cao thêm được nữa không?” Cậu cảm thấy, vậy thì mình không áp đảo anh được.
“Đương nhiên, em còn vài năm nữa mà.” Edward chợt nở nụ cười, an ủi cậu một câu.
“Mọi người định xử lý Bella thế nào?” Draco chủ động chuyển đề tài, tuy cậu chẳng bận tâm lắm, nhưng chuyện có thể uy hiếp tới nhà bạn trai, cậu cũng muốn rõ ràng.
“Đại khái nhờ em xóa trí nhớ của cô ta đi.” Anh cười nhìn cậu, liếc về căn nhà gỗ một cái, lại hôn chụt lên má Draco, dắt tay cậu đi, “Mình qua nhìn thử xem.”
Đến gần cửa, Draco cảm thấy anh có hơi do dự không muốn bước vào, “Đừng lo, em tẩy sạch đống máu đó đi rồi.” Cậu hơi đắc ý nói, cảm nhận ánh mắt cảm ơn của Edward dừng trên người mình.
Carlisle cùng mọi người đứng xung quanh, Bella được Alice giúp đỡ, tuy đã uống thuốc Bổ máu nhưng khuôn mặt vẫn tái xanh tái mét. Draco cho rằng sắc mặt như vậy chẳng qua do kinh sợ quá độ thôi. Thuốc của cha đỡ đầu rất hiệu quả, lượng máu đã mất chắc chắn đã được bổ lại đủ đầy.
“Draco,” Carlisle ôn hòa nhìn cậu, “Chúng ta cần cháu giúp một chút.”
Kết quả thương lượng của mọi người đúng như Edward nghĩ tới, phải tiêu trừ trí nhớ của Bella. Mike đã nói cho cảnh sát trưởng Charlie biết cô nàng bị lạc ở trong rừng, không chừng ông ấy đang tìm Bella cũng nên. Draco sẽ đưa cô nàng độn thổ về bìa rừng Forks, xóa trí nhớ, sau đó quay lại nhà Cullen.
Draco đối với đề nghị này không có ý kiến gì, ngược lại Bella một mực không đồng ý, giãy nảy kêu lên the thé, “Mấy người không thể làm như vậy! Mấy người không thể làm như chẳng có gì xảy ra vậy được!”
Thấy mọi người không ai để ý mình nói, cô nàng gào lên với Draco, “Cậu tránh xa họ ra mau, họ là ma cà rồng đấy!”
“Được rồi cô Swan,” Cậu ngoáy tai, bảnh chọe hếch cằm một cái, “Não có nhũn thì mắt vẫn phải thấy đường chứ? Cô không nhìn ra họ là người nhà của tôi? Cô chỉ có một lựa chọn duy nhất thôi.”
Edward ôm Draco một cái, “Chú ý an toàn.”
Cậu gật đầu, đi qua chỗ Alice, ý bảo cô để Bella lại đây. Ai ngờ Alice vừa mới thả tay, cô nàng đột nhiên đẩy Draco qua chạy vọt đi nơi khác.
Nhưng còn chưa được mấy bước đã bị Emmett chặn lại, Draco bực bội túm cánh tay Bella, “Cô Swan, cô rách việc thật đấy.” Không để cô nàng có cơ hội mở miệng liền trực tiếp hóa đá luôn.
Edward không yên tâm lắm, cậu nói với anh, “Em sẽ an toàn trở về nhà, đừng lo lắng.”
Draco mỉm cười chào mọi người, túm lấy Bella đang đông cứng bên cạnh, bụp một tiếng độn thổ đi mất.
Bọn họ thuận lợi xuất hiện trong khu rừng cách thị trấn không xa, Draco đặt Bella ngồi tựa lưng vào một gốc cây, một bùa lú lẫn xóa sạch những gì cô nàng không nên biết.
Draco tự cho mình một bùa Tan Ảo ảnh, rồi mới hủy bỏ thần chú hóa đá đi. Cô nàng mê mang ngồi dưới đất, mờ mịt không hiểu sao mình lại ở đây. Ngồi thừ ra một hồi, sau đó Bella cũng đứng dậy hướng thị trấn đi tới.
Thẳng đến khi Bella an toàn vào trong trấn, Draco mới độn thổ trở về. Cậu không hy vọng cố hết sức một phen cứu cô nàng lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn đâu.
“Cô ta sẽ biến thành ma cà rồng sao?” Draco cau mày nhìn Bella đang quằn quại trên đất.
Esme ấn Bella nằm yên, do dự nói, “Nếu đem độc hút ra thì có thể sẽ không sao, nhưng máu của nó quá ngọt, ta không biết ta có thể kiểm soát được mình không.”
Draco nhìn gương mặt cô nàng vì đau đớn mà vặn vẹo, nức nở lẩm bẩm cái gì đó không rõ, cậu nói, “Esme, giờ có hai biện pháp. Một là cho cô ta thử thuốc giải độc từ cha đỡ đầu của cháu, nhưng cháu cũng không chắc nó trừ được độc của ma cà rồng hay không. Hai là…” cậu dừng một chút, “Bác cứ hút độc ra đi, nếu không dừng được cháu sẽ đánh choáng bác để bác dừng lại. Nhưng cháu từng thử đánh choáng người sói rồi, tác dụng không lớn lắm, nên cũng không chắc có hiệu quả với ma cà rồng không.”
Hơn nữa Esme cũng xem như mẹ Edward, Draco không chắc mình ra tay được không.
Hai biện pháp đều chẳng có cái nào chắc chắn, Esme cũng ngần ngừ chưa quyết định.
“Hay thử thuốc trước đi.” Nhìn khuôn mặt Bella càng lúc càng vặn vẹo kinh khủng, Draco chẳng biết cô nàng còn có thể chịu đựng bao lâu nữa.
“Được rồi.” Esme cũng đành đồng ý.
Draco lấy ra từ trong túi tùy thân một bình thuốc giải độc và một bình thuốc Bổ máu. Gần đây luôn gặp chuyện không may, Draco luôn đem theo chút độc dược để đề phòng vạn nhất, không nghĩ tới có ngày phải dùng thật.
Có chút hoài niệm niết niết cái lọ thủy tinh, Draco mở bình, liền có một trận mùi thối inh bay ra. Quả nhiên là sản phẩm của thầy, chỉ có cha đỡ đầu nhà cậu vững tin ‘thuốc đắng dã tật’, mới thích làm mấy loại hương vị khủng bố như vậy.
“…” Esme nghi hoặc nhìn cậu, “Draco, cháu chắc chắn đây là thuốc giải? Không phải cái gì quá hạn sử dụng chứ?”
Draco nhăn mũi, cố không ngửi cái mùi mắc ói kia, cậu cười nói, “Giáo sư của cháu thích vậy…” Cậu thầm thấy may mắn, hên là người uống nó éo phải mình.
Esme giữ chặt Bella, Draco cố sức ấn cái lọ vào miệng cô nàng. Khổ nỗi cái đầu cô nàng lại không chịu yên, vặn bên này vẹo bên kia, suýt chút nữa làm cậu trượt tay vứt luôn cái lọ.
“Giời ạ!” Draco chịu hết nổi hóa đá cô nàng, Bella mới hết nhúc nhích. Cậu rót thuốc vào miệng Bella, thu hồi pháp thuật, rồi cùng Esme chờ xem cô gái sẽ có phản ứng gì.
Sắc mặt Bella có vẻ khá hơn một chút, nhưng vẫn có thể nhận ra cô nàng vẫn chịu nhiều thống khổ. Thôi ít nhất không quằn quại như giun nữa, Draco tự an ủi bản thân.
“Này xem như tốt rồi phải không bác?” Draco lấy đầu đũa chọt chọt cánh tay còn đang run rẩy của Bella.
“A, cảm ơn trời đất.” Esme thả lỏng thở phào một hơi, “Như vậy là tốt rồi đó.”
Draco thấy cô nàng dần có chuyển biến khả quan thì không chú ý nữa, giờ mới nhận ra bên ngoài nhà gỗ im ắng nhiều, không có tiếng đánh nhau vang dội như lúc nãy.
Esme nhìn cậu, mỉm cười giải thích, “Bọn họ cách đây không xa đâu, chúng ta di chuyển nhanh quá, không yên một chỗ cũng bình thường.”
Độc trong người Bella được giải hoàn toàn, nhưng mất máu nhiều quá, sắc mặt cô nàng tái nhợt như mới chết. Esme đỡ cô nàng đứng lên, Bella còn đang run run rẩy rẩy. Chờ khi đứng được rồi, cô nàng liền giãy khỏi Esme, tru lên một tiếng, “Ma ca rồng!”
“Được rồi Bella,” Draco vừa cáu vừa cười, “Là bọn họ cứu cô đấy, làm ơn dùng bộ não rỗng tuếch của cô tự hỏi cho biết điều chút đi được không? Hay là nó đặc quá không suy nghĩ được hả? Nếu muốn hại cô thì cứu cô làm gì? Vứt cô ở đây cho xong, đỡ phiền toái.”
Bella đại khái chưa từng thấy Draco hung hăng phách lối độc mồm như vậy, đần mặt đứng đó, bộ dạng lại yếu nhược, nhìn qua có hơi đáng thương.
“Uống đi.” Draco đem thuốc Bổ máu cho cô nàng, khoái trá hy vọng hương vị có thể làm cô im đi một lúc.
Bella mở nắp dốc thuốc vào miệng, quả nhiên mặt mũi sững lại, sau đó nhăn nhúm thành một cục. Draco thấy vẻ mặt của cô nàng, liền cười một cách hết sức thỏa mãn.
==
Những người khác một lúc sau cũng trở lại, may mắn không có ai bị thương.
Draco nhìn mọi người, tuy phát hiện không có Edward nhưng cũng không lo lắng lắm, “Carlisle, Edward đâu ạ?”
Carlisle ôn hòa nhìn cậu, “Cháu biết mà, nó vào thì không tiện lắm đâu.”
Draco liền thấy Emmett chớp mắt nhìn cái gì đó. Theo ánh mắt anh ta, mấy vết máu của Bella hiện rõ trên nền đất.
Draco đảo mắt, vung đũa tẩy sạch đống máu ấy đi.
Sau Carlisle cùng mọi người tụ lại một chỗ, đại khái đang bàn bạc xem phải xử lý Bella thế nào. Draco không ở cùng bọn họ, cậu ra khỏi nhà gỗ, liền thấy Edward đứng đó không xa dựa lưng vào một cây tùng bách rất to. Cái cây tội nghiệp, gãy nát mất một nửa. Chung quanh còn có rất nhiều cây chịu chung số phận.
Draco đi về phía trước, Edward dường như không để ý thấy cậu đang lại đây, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.
“Edward, sao thế? Mặt ủ mày ê.” Draco chọt anh một cái.
“Bọn anh giết được James, nhưng Victoria trốn mất.” Edward thấp giọng nói, cảm xúc cũng không vui vẻ lắm.
“Không sao đâu mà.” Draco cố an ủi, “Có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, với lại chắc gì ả ta sẽ quay lại trả thù.” Cậu vỗ vỗ vai Edward, có hơi cố sức, dù sao chiều cao hai người cũng khá chênh lệch.
Cậu bất mãn dẩu mỏ, không ngại mất mặt trước anh, lấy tay đo đo chiều cao của hai người, “Anh thấy em còn cao thêm được nữa không?” Cậu cảm thấy, vậy thì mình không áp đảo anh được.
“Đương nhiên, em còn vài năm nữa mà.” Edward chợt nở nụ cười, an ủi cậu một câu.
“Mọi người định xử lý Bella thế nào?” Draco chủ động chuyển đề tài, tuy cậu chẳng bận tâm lắm, nhưng chuyện có thể uy hiếp tới nhà bạn trai, cậu cũng muốn rõ ràng.
“Đại khái nhờ em xóa trí nhớ của cô ta đi.” Anh cười nhìn cậu, liếc về căn nhà gỗ một cái, lại hôn chụt lên má Draco, dắt tay cậu đi, “Mình qua nhìn thử xem.”
Đến gần cửa, Draco cảm thấy anh có hơi do dự không muốn bước vào, “Đừng lo, em tẩy sạch đống máu đó đi rồi.” Cậu hơi đắc ý nói, cảm nhận ánh mắt cảm ơn của Edward dừng trên người mình.
Carlisle cùng mọi người đứng xung quanh, Bella được Alice giúp đỡ, tuy đã uống thuốc Bổ máu nhưng khuôn mặt vẫn tái xanh tái mét. Draco cho rằng sắc mặt như vậy chẳng qua do kinh sợ quá độ thôi. Thuốc của cha đỡ đầu rất hiệu quả, lượng máu đã mất chắc chắn đã được bổ lại đủ đầy.
“Draco,” Carlisle ôn hòa nhìn cậu, “Chúng ta cần cháu giúp một chút.”
Kết quả thương lượng của mọi người đúng như Edward nghĩ tới, phải tiêu trừ trí nhớ của Bella. Mike đã nói cho cảnh sát trưởng Charlie biết cô nàng bị lạc ở trong rừng, không chừng ông ấy đang tìm Bella cũng nên. Draco sẽ đưa cô nàng độn thổ về bìa rừng Forks, xóa trí nhớ, sau đó quay lại nhà Cullen.
Draco đối với đề nghị này không có ý kiến gì, ngược lại Bella một mực không đồng ý, giãy nảy kêu lên the thé, “Mấy người không thể làm như vậy! Mấy người không thể làm như chẳng có gì xảy ra vậy được!”
Thấy mọi người không ai để ý mình nói, cô nàng gào lên với Draco, “Cậu tránh xa họ ra mau, họ là ma cà rồng đấy!”
“Được rồi cô Swan,” Cậu ngoáy tai, bảnh chọe hếch cằm một cái, “Não có nhũn thì mắt vẫn phải thấy đường chứ? Cô không nhìn ra họ là người nhà của tôi? Cô chỉ có một lựa chọn duy nhất thôi.”
Edward ôm Draco một cái, “Chú ý an toàn.”
Cậu gật đầu, đi qua chỗ Alice, ý bảo cô để Bella lại đây. Ai ngờ Alice vừa mới thả tay, cô nàng đột nhiên đẩy Draco qua chạy vọt đi nơi khác.
Nhưng còn chưa được mấy bước đã bị Emmett chặn lại, Draco bực bội túm cánh tay Bella, “Cô Swan, cô rách việc thật đấy.” Không để cô nàng có cơ hội mở miệng liền trực tiếp hóa đá luôn.
Edward không yên tâm lắm, cậu nói với anh, “Em sẽ an toàn trở về nhà, đừng lo lắng.”
Draco mỉm cười chào mọi người, túm lấy Bella đang đông cứng bên cạnh, bụp một tiếng độn thổ đi mất.
Bọn họ thuận lợi xuất hiện trong khu rừng cách thị trấn không xa, Draco đặt Bella ngồi tựa lưng vào một gốc cây, một bùa lú lẫn xóa sạch những gì cô nàng không nên biết.
Draco tự cho mình một bùa Tan Ảo ảnh, rồi mới hủy bỏ thần chú hóa đá đi. Cô nàng mê mang ngồi dưới đất, mờ mịt không hiểu sao mình lại ở đây. Ngồi thừ ra một hồi, sau đó Bella cũng đứng dậy hướng thị trấn đi tới.
Thẳng đến khi Bella an toàn vào trong trấn, Draco mới độn thổ trở về. Cậu không hy vọng cố hết sức một phen cứu cô nàng lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn đâu.