Quách Tỉnh nghe vậy cả kinh, thầm nghĩ: “Nguy to! Hoàng thượng bệnh nặng chắc có lẽ là Giá Tự Đạo có âm mưu tiếm vị gì đây chăng!” Nghĩ vậy Quách Tỉnh bay vèo hạ mình xuống trước mặt hai cung nữ lên tiếng ngay :
- Hãy khoan đi! Ta có lời muốn hỏi!
Hai cung nữ giật nảy người thất kinh, đèn lồng rớt luôn xuống đất; Quách Tỉnh ôn tồn nói :
- Đừng có cuống hoảng vây! Ta không giết đâu, nhưng các ngươi phải khai cho thật, Hoàng thượng tại sao lâm bệnh và hiện nằm điều trị tại đâu?
Hai cung nữ thấy Quách Tỉnh không ác ý, lẩm bẩm run rẩy hỏi :
- Kìa! Ông... ông... là... ai... bộ không sợ bay đầu sao dám ngang nhiên lẻn vào hoàng cung như vậy!
Quách Tỉnh bực mình rằng :
- Hừ! Hôn quân và gian tướng chỉ có thể giết nổi những con người tầm thường, nhưng đầu ta đời nào bị rụng về tay họ, chớ nói nhảm, mau trả lời câu hỏi của ta, nếu không chớ có trách ta nổi nóng!
Dứt lời rút ngay một lưỡi dao sáng quắc, hai cung nữ thấy vậy mặt xanh lè, run như thằn lằn đứt đuôi.
Một cung nữ cuống quýt lên :
- Trời ơi! Xin ngài chớ vội động đao, chúng tôi ngán lắm. Dù chúng tôi đây là cung nga trong hoàng cung, nhưng đối với những việc bí mật của hoàng cung, chúng tôi nào hay biết gì, còn nơi dưỡng bệnh của thánh thượng, hiện ở Hộ Ninh cung.
Quách Tỉnh rõ đường lối tới Hộ Ninh cung rồi, liền gật đầu nói :
- Thôi được! Vậy phiền hai cô hãy nghỉ một lúc.
Dứt tiếng, hai cung nữ bị điểm huyệt nằm lăn ngay ra đó. Chàng quăng mình đi như gió, chớp nháy, Quách Tỉnh đã đến nóc điện Hộ Ninh cung.
Quách Tỉnh nhẹ mình bay vèo xuống như tàu lá rụng, rón rén ghé mắt nhìn vào long sàng, thấy hai tên ngự y (thầy thuốc chữa bệnh nhà vua), đang đứng túc trực ngay cạnh giường, ngoài ra còn bốn tên tiểu thái giám, đang đứng ruy người như gà sắp toi nhìn chăm vào nước chảy từng giọt của đồng hồ (đời xưa cách tính thời gian được chế bằng một cái hồ nhỏ bằng đồng, đổ nước đầy và cho chảy từng giọt một).
Sắc diện nhà vua trắng bệch như giấy, mất hết các vẻ oai phong hùng mạnh của hôm đá cầu mà chàng đã từng gặp.
Thì ra Giá Tự Đạo muốn củng cố địa vị của mình cho vững chắc, thôi thì hắn tìm đủ trăm mưu ngàn kế, săn tìm hết các giai nhân mỹ nữ để cho nhà vua tha hồ mà say đắm. Nhà vua hăng trẻ như vậy, làm sao chịu đựng nổi những sắc dục liên miên. Dù có các lọai thuốc nhân sâm bổe sức cũng đâu có lại, ngay lúc tửu sắc quá độ này, nhà vua chợt nhận thêm được lá bùa “thúc mạng” (chết sớm), thì lá bùa “thúc mạng” ấy chính là việc quân Mông đã đem binh tiến đánh cương thổ của nhà Nam Tống. Bá quan văn võ trong triều đều kinh sợ thế lực của Giá Tự Đạo, không một ai dám hé răng nói sự thật cho nhà vua hay, hùa nhau bưng bít tin tức; mãi lúc Quách Tỉnh vào cung mới rõ mọi việc phũ phàng của nhà Tống, họa diệt vong đã kề gần đến nơi.
Lý Tôn hoàng đế sau khi rõ chuyện khi quân dối chúa của Giá Tự Đạo, nhà và tính chém ngay tên đại thần cho hả dạ, nhưng cũng chính lúc này, nhà vua mới rõ tất cả bá quan triều đình đã thuộc phe tên gian tướng họ Giá, mình chẳng qua chỉ là một ngai vua bù nhìn; thân thể phần quá độ tửu sắc, nay gặp chuyện kích thích lớn lao này, nhuốm bệnh nằm liệt luôn trên long sàng.
Quách Tỉnh nào có hay các ẩn khúc éo le của nhà vua, chàng vẫn hy vọng nhà vua ra chiếu chỉ phái binh đi cứu Tương Dương.
Nhưng muốn gần nhà vua phải làm sao như cho mấy tên ngự y và thái giám rời khỏi mới được, chợt chàng nghĩ ra một cách, dùng ngay “Nhất Dương chỉ” xỉa ngay về vòi nước của chiếc đồng hồ, nước hết chảy.
Bốn tiểu thái giám không nghe tiếng nước chảy, chúng chợt tỉnh cơn ngủ gật, vội lại xem :
- Ý! Quái lạ! Có ma sao?... Mới đây còn chảy tổt như vậy, sao bỗng dưng vòi nước lại bị méo đi như vậy kìa?
Chúng bắt đầu nhốn nháo. Hai tên ngự y gắt nhẹ :
- Thánh thượng mới uống thuốc và vừa chợp mắt xong, chuyện gì mà các vị nhao nhao lên thế? Nếu làm mất giấc của Thánh Thượng, liệu các vị có đủ trăm cái đầu để rụng không? Đồng hồ hư thì lo gọi ngay tổng quản thay cái khác, có gì mà rối rít lên vậy?
Tiểu thái giám nghe hai ngự y nói vậy, đâu dám chểnh mảng, hấp tấp nối đuôi nhau rời khỏi Hộ Ninh cung, chờ chúng vừa rút ra, Quách Tỉnh đã vọt ngay mình xuống, nhanh như chớp điểm huyệt ngay hết cả đám. Chàng ôm hết cả bốn tên thái giám, nhảy tung lên cây, mang ngay cả bốn vào thân cây cao, rồi chàng lại tung mình quay xuống, thấy hai ngự y lúc này đã uể oải, Quách Tỉnh cười thầm trong bụng, lúc này chàng đã giả dạng ăn mặc theo lối thái giám, nghiễm nhiên bước vào nơi ngủ của nhà vua.
Hai ngự y đang lúc buồn, thấy thái giám bước vào, lên tiếng hỏi ngay :
- Sao, đã có đồng hồ để thay chưa?
Quách Tỉnh không trả lời, thình lình nhanh hơn chớp, chàng điểm huyệt luôn hai ngự y, cả hai lăn đùng ra không kêu được một tiếng nào. Sau khi giấu hai tên ngự y vào một chỗ, Quách Tỉnh mới bước tới long sàng quỳ xuống, khẽ tiếng gọi :
- Hoàng thượng! Hoàng thượng!.... Hoàng thượng mau tỉnh, vi thần đã đến đây.
Nhà vua đang cơn mơ thấy chạy loạn, bỗng nghe gọi “Hoàng thượng”, giật mình tỉnh giấc, thấy một người ăn mặc theo lối thái giám, kinh ngạc hỏi :
- Ơ! Ngươi là ai? Thái y đâu cả rồi?
Quách Tỉnh rằng :
- Muôn tâu Hoàng thượng, vi thần chính là kẻ đang cầu xin viện binh để cứu cấp thành Tương Dương, xin Hoàng thượng hãy mau phát binh đi cứu cấp mấy chục vạn quân dân trong thành Tương Dương!....
Nhà vua thở dài :
- À.... Ra Quách Tỉnh..... trẫm tuy là Hoàng đế, nhưng đã quên mất sự an nguy của thiên hạ, khiến trẫm tin cẩn tên gian tặc Giá Tự Đạo, nay tỉnh mộng thì mọi việc đã lỡ làng!..... Trời! Hết hy vọng rồi, giang sơn gấm vóc của triều đình Nam Tống đành mất luôn về tay ngoại xâm.
Nhà vua vừa nói vừa ứa lệ, Quách Tỉnh cũng nghẹn ngào, chàng miễn cưỡng lắc đầu nói :
- Muôn tâu bệ hạ, nay chỉ cần lập tức phái binh giả vây cho Tương Dương, đồng thời ra quân đánh tan quân Mông, vẫn có thể xoay sở đại cục theo ý muốn, hà tất bệ hạ phải rầu rĩ vậy cho mòn long thể!...
- Khanh nào có biết! Nếu trẫm có biết rõ vụ này ba năm về trước, còn có thể giết ngay tên gian thần Giá Tự Đạo, để tạ tội muôn dân, nhưng nay đại quyền đã lọt hết về tay hắn, gian đản đầy rẫy trong triều, trẫm nay chỉ còn danh tiếng la thiên tủ, nhưng lại không có một thực lực gì...
Nói tới đây nhà vua ức bật ngửa người ra ngất xỉu đi luôn.
Thấy nhà vua xúc cảm mạnh như vậy, chàng cuống lên, vội đứng lên tính giả huyệt cho hai thái y để lại bắt mạch cho nhà vua, nào hay cũng ngay lúc đó, bên ngoài Hộ Ninh cung, tiếng chân người rầm rộ vang lên, Quách Tỉnh cả kinh, vội nấp ngay vào bức màn trong cung điện, nhìn lén ra ngoài, chỉ thấy mấy tên thái giám và võ sĩ cùng với hai tên quan, một trong hai tên quan này lên tiếng :
- Ủa? Sao cửa phòng ngủ của Hoàng thượng lại mở tanh bành ra thế này, không một ai trong này? Thái giám và ngự y đi đâu cả?
Quách Tỉnh nghe tiếng nói quen tai, chàng giật mình, hóa ra chính tiếng nói của Giá Tự Đạo, chàng nghĩ thầm: “Kỳ này mình sẽ không để cho tên gian thần này thoát khỏi tay!”
Thì ra Giá Tự Đạo biết an ninh của mình khó bảo đảm với các tay hiệp sĩ, mạng mình như chỉ mành đứt lúc nào không hay. Càng nghĩ hắn càng ớn lạnh rút cục hắn đành trốn vào Hoàng cung cho vững bụng.
Ngoài sự trốn tránh, Giá Tự Đạo còn nuôi thêm một dụng ý khác, thì ra Lý Tôn hoàng đế từ khi biết tin Mông Cổ chiếm khá nhiều đất đai của nhà Tống, thành Tương Dương bị bao vây nguy khốn cực độ, triều đình gian thần thao túng hết quyền hành, ức uất đâm lâm trọng bệnh, Giá Tự Đạo thừa biết nhà vua quá độ về rượu sắc, nằm liệt giường lâm trọng bệnh, sự sống nhà vua quả là không thành vấn đề, dã tâm của Giá Tự Đạo lúc này tăng lên ngùn ngụt theo âm ưu của hắn nghĩ. Thì ra, Lý Tôn Hoàng đế vốn không có con, chỉ có một cháu trai chín tuổi tên gọi Triều Quài (tức vua mất nước Tống Đoan Tôn sau này) nếu nhà vua Lý Tôn băng hà, mình có thể đưa ngay hoàng điệt (cháu vua) lên làm tân quan, và với một vua có chín tuổi đầu thì hiểu làm sao nổi quốc gia đại sự? Như thế càng tha hồ để cho Giá Tự Đạo mặc sức thao túng.
Bởi nhiều lý do bí mật như vậy nên tên gian thần số một này mới dọn vào hoàng cung ở, phần hoàng cung canh phòng cẩn mật, thích khách cũng chẳng dễ gì khi ra tay hành sự, phần có thể theo dõi hành động nhà vua, nếu Lý Tôn hoàng đế chết đi, mình sẽ lo lập ngay tân quân lên ngôi báu, khỏi sinh biến chính trong triều. Cũng chính bởi những âm mưu đen tối này nên hắn tỏ ra rất sốt sắng về bệnh tình của nhà vua, chính đêm nay cũng không ngoại lệ, tên gian thần cùng với Tả thừa tướng Trần nghi Trung, cả hai cùng vào Hộ Ninh Cung thăm bệnh nhà vua, nào hay lại khéo đụng độ với Quách Tỉnh.
Giá Tự Đạo cũng là một tên nhanh trí hơn người khi gã thấy trong cung nhà vua im lìm vắng ngắt như vậy, lập tức biết ngay có chuyện chẳng lành, tên gian thần hô ngay tả hữu võ sĩ rằng :
- Quân toi cơm cả đám! Thấy tình cảnh phòng ngủ của Hoàng thượng như vậy mà còn chờ tướng gia ra lệnh nữa sao? Mau vào xem!
Các võ sĩ hấp tấp tay cầm chuôi đao, hiên ngang ưỡn ngực bước vào, nào hay vừa bước vào trong, bỗng thấy hai thái y nằm ngay trân ra dưới đất. Ngoài ra không còn một tên nội thị nào. Còn nhà vua cũng nằm bất tỉnh luôn trên long sàng, cả đám thất thanh rú lên rằng :
- Nguy to! Thánh thượng bị thích khách ám hại mau báo động bắt thích khách!
Giá Tự Đạo nghe vậy hoảng hồn hết vía, khác nào sét đánh ngang tai, hấp tấp hỏi :
- Thánh thượng đã bị ám sát? Nguy to!... Nguy to! Mau mau cho triệu tập các Thị vệ cung cấm và Ngự lâm quan tróc nã ngay thích khách.
Miệng hắn ta hùng hồn oai hách bao nhiêu, trái lại chân cẳng lại run như cầy sấy bấy nhiêu. Quách Tỉnh không sao nhịn nữa, hét lên một tiếng, từ bên trong tung vọt ra, quát ngay :
- Hoàng thượng đâu hề bị thích khách nào ám hại, chính tên đại gian thần bán nước cầu vinh nhà ngươi đã gây nên cảnh tang tóc này. Khôn hồn mau nap mạng cho Quách Tỉnh gia ta!
Sự xuất hiện thình lình của Quách Tỉnh, hồn vía Giá thừa tướng lúc này bay lên chín tầng mây, miệng la rối :
- Bớ võ sĩ! Ngự lâm quân!.... Mau bắt thích khách!...
Thôi thì các võ sĩ gần nhất đã khua đao chém thẳng ngay xuống Quách Tỉnh, chỉ thấy chàng hét lên một tiếng dữ dội hai tay vung lên như bướm xoè, nhanh như chớp chàng đã chụp ngay sống đao của hai võ sĩ, đồng nhất tung hai chân một lúc đá ngay sáu bảy mạng cận vệ, văng ngã tứ tung!
Trận đánh diễn ra tưng bừng, các võ sĩ thị vệ đua nhau hết đám này ngã, đám khác ào vào, thương đao bay tung khắp các hướng, có kẻ đã bị Quách Tỉnh đánh ứa máu tươi! Tuy vậy mà đám võ sĩ cung cấm vẫn liều mạng xông đánh bừa vào.
Mãi khi Quách Tỉnh đánh bay một lúc bốn thanh đao của hạng cận vệ đệ nhất lưu, toàn đám vệ sĩ mới kinh hồn tán đởm, không còn tên nào dám hung hăng xáp gần như trước nữa. Quách Tỉnh nhìn quanh một lượt chợt thấy Tả thừa tướng Trần Nghi Trung đứng ngẩn như giá gỗ, mấy tên võ sĩ lăm le đao đứng bảo hộ, nhưng còn bóng dáng tên đại gian thần Giá Tự Đạo đã biến dạng mất tiêu không thấy!
Quách Tỉnh nghe vậy cả kinh, thầm nghĩ: “Nguy to! Hoàng thượng bệnh nặng chắc có lẽ là Giá Tự Đạo có âm mưu tiếm vị gì đây chăng!” Nghĩ vậy Quách Tỉnh bay vèo hạ mình xuống trước mặt hai cung nữ lên tiếng ngay :
- Hãy khoan đi! Ta có lời muốn hỏi!
Hai cung nữ giật nảy người thất kinh, đèn lồng rớt luôn xuống đất; Quách Tỉnh ôn tồn nói :
- Đừng có cuống hoảng vây! Ta không giết đâu, nhưng các ngươi phải khai cho thật, Hoàng thượng tại sao lâm bệnh và hiện nằm điều trị tại đâu?
Hai cung nữ thấy Quách Tỉnh không ác ý, lẩm bẩm run rẩy hỏi :
- Kìa! Ông... ông... là... ai... bộ không sợ bay đầu sao dám ngang nhiên lẻn vào hoàng cung như vậy!
Quách Tỉnh bực mình rằng :
- Hừ! Hôn quân và gian tướng chỉ có thể giết nổi những con người tầm thường, nhưng đầu ta đời nào bị rụng về tay họ, chớ nói nhảm, mau trả lời câu hỏi của ta, nếu không chớ có trách ta nổi nóng!
Dứt lời rút ngay một lưỡi dao sáng quắc, hai cung nữ thấy vậy mặt xanh lè, run như thằn lằn đứt đuôi.
Một cung nữ cuống quýt lên :
- Trời ơi! Xin ngài chớ vội động đao, chúng tôi ngán lắm. Dù chúng tôi đây là cung nga trong hoàng cung, nhưng đối với những việc bí mật của hoàng cung, chúng tôi nào hay biết gì, còn nơi dưỡng bệnh của thánh thượng, hiện ở Hộ Ninh cung.
Quách Tỉnh rõ đường lối tới Hộ Ninh cung rồi, liền gật đầu nói :
- Thôi được! Vậy phiền hai cô hãy nghỉ một lúc.
Dứt tiếng, hai cung nữ bị điểm huyệt nằm lăn ngay ra đó. Chàng quăng mình đi như gió, chớp nháy, Quách Tỉnh đã đến nóc điện Hộ Ninh cung.
Quách Tỉnh nhẹ mình bay vèo xuống như tàu lá rụng, rón rén ghé mắt nhìn vào long sàng, thấy hai tên ngự y (thầy thuốc chữa bệnh nhà vua), đang đứng túc trực ngay cạnh giường, ngoài ra còn bốn tên tiểu thái giám, đang đứng ruy người như gà sắp toi nhìn chăm vào nước chảy từng giọt của đồng hồ (đời xưa cách tính thời gian được chế bằng một cái hồ nhỏ bằng đồng, đổ nước đầy và cho chảy từng giọt một).
Sắc diện nhà vua trắng bệch như giấy, mất hết các vẻ oai phong hùng mạnh của hôm đá cầu mà chàng đã từng gặp.
Thì ra Giá Tự Đạo muốn củng cố địa vị của mình cho vững chắc, thôi thì hắn tìm đủ trăm mưu ngàn kế, săn tìm hết các giai nhân mỹ nữ để cho nhà vua tha hồ mà say đắm. Nhà vua hăng trẻ như vậy, làm sao chịu đựng nổi những sắc dục liên miên. Dù có các lọai thuốc nhân sâm bổe sức cũng đâu có lại, ngay lúc tửu sắc quá độ này, nhà vua chợt nhận thêm được lá bùa “thúc mạng” (chết sớm), thì lá bùa “thúc mạng” ấy chính là việc quân Mông đã đem binh tiến đánh cương thổ của nhà Nam Tống. Bá quan văn võ trong triều đều kinh sợ thế lực của Giá Tự Đạo, không một ai dám hé răng nói sự thật cho nhà vua hay, hùa nhau bưng bít tin tức; mãi lúc Quách Tỉnh vào cung mới rõ mọi việc phũ phàng của nhà Tống, họa diệt vong đã kề gần đến nơi.
Lý Tôn hoàng đế sau khi rõ chuyện khi quân dối chúa của Giá Tự Đạo, nhà và tính chém ngay tên đại thần cho hả dạ, nhưng cũng chính lúc này, nhà vua mới rõ tất cả bá quan triều đình đã thuộc phe tên gian tướng họ Giá, mình chẳng qua chỉ là một ngai vua bù nhìn; thân thể phần quá độ tửu sắc, nay gặp chuyện kích thích lớn lao này, nhuốm bệnh nằm liệt luôn trên long sàng.
Quách Tỉnh nào có hay các ẩn khúc éo le của nhà vua, chàng vẫn hy vọng nhà vua ra chiếu chỉ phái binh đi cứu Tương Dương.
Nhưng muốn gần nhà vua phải làm sao như cho mấy tên ngự y và thái giám rời khỏi mới được, chợt chàng nghĩ ra một cách, dùng ngay “Nhất Dương chỉ” xỉa ngay về vòi nước của chiếc đồng hồ, nước hết chảy.
Bốn tiểu thái giám không nghe tiếng nước chảy, chúng chợt tỉnh cơn ngủ gật, vội lại xem :
- Ý! Quái lạ! Có ma sao?... Mới đây còn chảy tổt như vậy, sao bỗng dưng vòi nước lại bị méo đi như vậy kìa?
Chúng bắt đầu nhốn nháo. Hai tên ngự y gắt nhẹ :
- Thánh thượng mới uống thuốc và vừa chợp mắt xong, chuyện gì mà các vị nhao nhao lên thế? Nếu làm mất giấc của Thánh Thượng, liệu các vị có đủ trăm cái đầu để rụng không? Đồng hồ hư thì lo gọi ngay tổng quản thay cái khác, có gì mà rối rít lên vậy?
Tiểu thái giám nghe hai ngự y nói vậy, đâu dám chểnh mảng, hấp tấp nối đuôi nhau rời khỏi Hộ Ninh cung, chờ chúng vừa rút ra, Quách Tỉnh đã vọt ngay mình xuống, nhanh như chớp điểm huyệt ngay hết cả đám. Chàng ôm hết cả bốn tên thái giám, nhảy tung lên cây, mang ngay cả bốn vào thân cây cao, rồi chàng lại tung mình quay xuống, thấy hai ngự y lúc này đã uể oải, Quách Tỉnh cười thầm trong bụng, lúc này chàng đã giả dạng ăn mặc theo lối thái giám, nghiễm nhiên bước vào nơi ngủ của nhà vua.
Hai ngự y đang lúc buồn, thấy thái giám bước vào, lên tiếng hỏi ngay :
- Sao, đã có đồng hồ để thay chưa?
Quách Tỉnh không trả lời, thình lình nhanh hơn chớp, chàng điểm huyệt luôn hai ngự y, cả hai lăn đùng ra không kêu được một tiếng nào. Sau khi giấu hai tên ngự y vào một chỗ, Quách Tỉnh mới bước tới long sàng quỳ xuống, khẽ tiếng gọi :
- Hoàng thượng! Hoàng thượng!.... Hoàng thượng mau tỉnh, vi thần đã đến đây.
Nhà vua đang cơn mơ thấy chạy loạn, bỗng nghe gọi “Hoàng thượng”, giật mình tỉnh giấc, thấy một người ăn mặc theo lối thái giám, kinh ngạc hỏi :
- Ơ! Ngươi là ai? Thái y đâu cả rồi?
Quách Tỉnh rằng :
- Muôn tâu Hoàng thượng, vi thần chính là kẻ đang cầu xin viện binh để cứu cấp thành Tương Dương, xin Hoàng thượng hãy mau phát binh đi cứu cấp mấy chục vạn quân dân trong thành Tương Dương!....
Nhà vua thở dài :
- À.... Ra Quách Tỉnh..... trẫm tuy là Hoàng đế, nhưng đã quên mất sự an nguy của thiên hạ, khiến trẫm tin cẩn tên gian tặc Giá Tự Đạo, nay tỉnh mộng thì mọi việc đã lỡ làng!..... Trời! Hết hy vọng rồi, giang sơn gấm vóc của triều đình Nam Tống đành mất luôn về tay ngoại xâm.
Nhà vua vừa nói vừa ứa lệ, Quách Tỉnh cũng nghẹn ngào, chàng miễn cưỡng lắc đầu nói :
- Muôn tâu bệ hạ, nay chỉ cần lập tức phái binh giả vây cho Tương Dương, đồng thời ra quân đánh tan quân Mông, vẫn có thể xoay sở đại cục theo ý muốn, hà tất bệ hạ phải rầu rĩ vậy cho mòn long thể!...
- Khanh nào có biết! Nếu trẫm có biết rõ vụ này ba năm về trước, còn có thể giết ngay tên gian thần Giá Tự Đạo, để tạ tội muôn dân, nhưng nay đại quyền đã lọt hết về tay hắn, gian đản đầy rẫy trong triều, trẫm nay chỉ còn danh tiếng la thiên tủ, nhưng lại không có một thực lực gì...
Nói tới đây nhà vua ức bật ngửa người ra ngất xỉu đi luôn.
Thấy nhà vua xúc cảm mạnh như vậy, chàng cuống lên, vội đứng lên tính giả huyệt cho hai thái y để lại bắt mạch cho nhà vua, nào hay cũng ngay lúc đó, bên ngoài Hộ Ninh cung, tiếng chân người rầm rộ vang lên, Quách Tỉnh cả kinh, vội nấp ngay vào bức màn trong cung điện, nhìn lén ra ngoài, chỉ thấy mấy tên thái giám và võ sĩ cùng với hai tên quan, một trong hai tên quan này lên tiếng :
- Ủa? Sao cửa phòng ngủ của Hoàng thượng lại mở tanh bành ra thế này, không một ai trong này? Thái giám và ngự y đi đâu cả?
Quách Tỉnh nghe tiếng nói quen tai, chàng giật mình, hóa ra chính tiếng nói của Giá Tự Đạo, chàng nghĩ thầm: “Kỳ này mình sẽ không để cho tên gian thần này thoát khỏi tay!”
Thì ra Giá Tự Đạo biết an ninh của mình khó bảo đảm với các tay hiệp sĩ, mạng mình như chỉ mành đứt lúc nào không hay. Càng nghĩ hắn càng ớn lạnh rút cục hắn đành trốn vào Hoàng cung cho vững bụng.
Ngoài sự trốn tránh, Giá Tự Đạo còn nuôi thêm một dụng ý khác, thì ra Lý Tôn hoàng đế từ khi biết tin Mông Cổ chiếm khá nhiều đất đai của nhà Tống, thành Tương Dương bị bao vây nguy khốn cực độ, triều đình gian thần thao túng hết quyền hành, ức uất đâm lâm trọng bệnh, Giá Tự Đạo thừa biết nhà vua quá độ về rượu sắc, nằm liệt giường lâm trọng bệnh, sự sống nhà vua quả là không thành vấn đề, dã tâm của Giá Tự Đạo lúc này tăng lên ngùn ngụt theo âm ưu của hắn nghĩ. Thì ra, Lý Tôn Hoàng đế vốn không có con, chỉ có một cháu trai chín tuổi tên gọi Triều Quài (tức vua mất nước Tống Đoan Tôn sau này) nếu nhà vua Lý Tôn băng hà, mình có thể đưa ngay hoàng điệt (cháu vua) lên làm tân quan, và với một vua có chín tuổi đầu thì hiểu làm sao nổi quốc gia đại sự? Như thế càng tha hồ để cho Giá Tự Đạo mặc sức thao túng.
Bởi nhiều lý do bí mật như vậy nên tên gian thần số một này mới dọn vào hoàng cung ở, phần hoàng cung canh phòng cẩn mật, thích khách cũng chẳng dễ gì khi ra tay hành sự, phần có thể theo dõi hành động nhà vua, nếu Lý Tôn hoàng đế chết đi, mình sẽ lo lập ngay tân quân lên ngôi báu, khỏi sinh biến chính trong triều. Cũng chính bởi những âm mưu đen tối này nên hắn tỏ ra rất sốt sắng về bệnh tình của nhà vua, chính đêm nay cũng không ngoại lệ, tên gian thần cùng với Tả thừa tướng Trần nghi Trung, cả hai cùng vào Hộ Ninh Cung thăm bệnh nhà vua, nào hay lại khéo đụng độ với Quách Tỉnh.
Giá Tự Đạo cũng là một tên nhanh trí hơn người khi gã thấy trong cung nhà vua im lìm vắng ngắt như vậy, lập tức biết ngay có chuyện chẳng lành, tên gian thần hô ngay tả hữu võ sĩ rằng :
- Quân toi cơm cả đám! Thấy tình cảnh phòng ngủ của Hoàng thượng như vậy mà còn chờ tướng gia ra lệnh nữa sao? Mau vào xem!
Các võ sĩ hấp tấp tay cầm chuôi đao, hiên ngang ưỡn ngực bước vào, nào hay vừa bước vào trong, bỗng thấy hai thái y nằm ngay trân ra dưới đất. Ngoài ra không còn một tên nội thị nào. Còn nhà vua cũng nằm bất tỉnh luôn trên long sàng, cả đám thất thanh rú lên rằng :
- Nguy to! Thánh thượng bị thích khách ám hại mau báo động bắt thích khách!
Giá Tự Đạo nghe vậy hoảng hồn hết vía, khác nào sét đánh ngang tai, hấp tấp hỏi :
- Thánh thượng đã bị ám sát? Nguy to!... Nguy to! Mau mau cho triệu tập các Thị vệ cung cấm và Ngự lâm quan tróc nã ngay thích khách.
Miệng hắn ta hùng hồn oai hách bao nhiêu, trái lại chân cẳng lại run như cầy sấy bấy nhiêu. Quách Tỉnh không sao nhịn nữa, hét lên một tiếng, từ bên trong tung vọt ra, quát ngay :
- Hoàng thượng đâu hề bị thích khách nào ám hại, chính tên đại gian thần bán nước cầu vinh nhà ngươi đã gây nên cảnh tang tóc này. Khôn hồn mau nap mạng cho Quách Tỉnh gia ta!
Sự xuất hiện thình lình của Quách Tỉnh, hồn vía Giá thừa tướng lúc này bay lên chín tầng mây, miệng la rối :
- Bớ võ sĩ! Ngự lâm quân!.... Mau bắt thích khách!...
Thôi thì các võ sĩ gần nhất đã khua đao chém thẳng ngay xuống Quách Tỉnh, chỉ thấy chàng hét lên một tiếng dữ dội hai tay vung lên như bướm xoè, nhanh như chớp chàng đã chụp ngay sống đao của hai võ sĩ, đồng nhất tung hai chân một lúc đá ngay sáu bảy mạng cận vệ, văng ngã tứ tung!
Trận đánh diễn ra tưng bừng, các võ sĩ thị vệ đua nhau hết đám này ngã, đám khác ào vào, thương đao bay tung khắp các hướng, có kẻ đã bị Quách Tỉnh đánh ứa máu tươi! Tuy vậy mà đám võ sĩ cung cấm vẫn liều mạng xông đánh bừa vào.
Mãi khi Quách Tỉnh đánh bay một lúc bốn thanh đao của hạng cận vệ đệ nhất lưu, toàn đám vệ sĩ mới kinh hồn tán đởm, không còn tên nào dám hung hăng xáp gần như trước nữa. Quách Tỉnh nhìn quanh một lượt chợt thấy Tả thừa tướng Trần Nghi Trung đứng ngẩn như giá gỗ, mấy tên võ sĩ lăm le đao đứng bảo hộ, nhưng còn bóng dáng tên đại gian thần Giá Tự Đạo đã biến dạng mất tiêu không thấy!