Thục phi lộ ra nụ cười châm chọc.
Kỷ Trà Huyên chỉ vào Ngô tần đầu tiên, Ngô tần là người cũ, đã sớm mất đi nhan sắc, nàng ta không nói lời nào đi theo Kỷ Trà Huyên. Khi hai người rời đi, người trong điệnđang muốn nói chuyện, lại phát hiện tất cả cung nữ cùng thái giám trong Minh Dật hiên đều ra đứng trông một góc, sau đó ân cần rót trà cho các phi tần.
Mọi người yên tĩnh ngồi xuống, những người này mang danh nghĩa hầu hạ, trên thực tế đang canh chừng bọn họ. Bọn họ đương nhiên có thể tìm lý do đuổi người, nhưng dừng ở trong mắt người khác là biểu hiện chột dạ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người đều chưa đi ra.
Trong lòng phi tần đang ngồi đây đều hơi xao động.
Rốt cục cũng có cung nữ đi ra, sau đó cung kính mời Ninh quý tần đi.
Ninh quý tần bước vào phòng trong, lại phát hiện Ngô tần yên tĩnh ngồi trong uống trà, mà không thấy Kỷ Trà Huyên đâu.
"Tần thiếp thỉnh an quý tần nương nương."
"Miễn lễ, Thục nghi nương nương đâu?"
Ngô tần cười yếu ớt nói: "Thục nghi đi ra ngoài rồi."
Ninh quý tần chấn động, thật sự là đánh người không kịp trở tay.
"Thục nghi còn dặn dò gì không?" Ninh quý tần là người thông minh, nói chuyện mộtmình với Ngô tần luôn trong suốt, lại cho người gọi nàng ta vào, tất nhiên sẽ có chuyện dặn dò nàng.
Ngô tần hơi cúi đầu nói: "Thục nghi nói quý tần nương nương sẽ thuyết phục được các vị tỷ muội ở lại nơi này chợp mắt một lát."
Ninh quý tần nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy tức giận, chẳng qua nàng ta tỉnh táo lại rất nhanh, nếu làm to chuyện cũng không phải chuyện tốt, ai bảo hôm nay nàng ta cũng có mặt, nếu nàng ta không phối hợp, ngược lại sẽ mất lòng hoàng thượng.
Nhìn cung nữ trông cửa, nàng ta nói: "Bản cung biết rồi."
Ngô tần nói: "Thục nghi đã đi cầu kiến hoàng thượng rồi."
Trong mắt Ninh quý tần chợt lóe ra tia sáng, nàng ta nhẹ nhàng gật đầu. Lấy lý do điều tra ‘nhốt’ phi tần trong Minh Dật hiên, nàng ta thừa dịp xin hoàng thượng tha thứ.thật sự là thời cơ thật tốt, có thể chặt đứt cơ hội có người kín đáo đổ dầu vào lửa. Giản thục nghi tính chắc nàng sẽ giúp giữ người ở lại Minh Dật hiên.
Lúc trước sao nàng lại không nhìn ra? Quả nhiên, người càng có vẻ vô hại càng nguy hiểm.
Ninh quý tần quyết định phải nhớ kỹ bài học này.
Cung Long Nghi.
Điện Cần Chính nơi hoàng thượng xử lý tấu chương.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Trà Huyên đến nơi này, nàng đứng chờ trong hành lang bên phải ở điện Long Nghi, đã bảo tiểu thái giám bên ngoài vào thông báo.
Thường Toàn Hóa bước ra thấy Kỷ Trà Huyên cũng hoảng sợ, hắn vội vàng đi qua.
"Thục nghi nương nương, sao ngài đến đây?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Bản cung muốn cầu kiến hoàng thượng."
Thường Toàn Hóa cũng không phải chưa thấy phi tần đưa đồ tới, chỉ trông mong hoàng thượng gặp mặt. Nhưng Kỷ Trà Huyên lại chưa từng làm vậy, lúc này nàng đột nhiên đến khiến Thường Toàn Hóa kinh ngạc, khi nhìn phía sau Kỷ Trà Huyên khôngcó người hầu, thậm chí không có đồ vật gì, hắn nghĩ lại, chớ không phải là...
"Hoàng thượng đang phê tấu chương, nô tài thử bẩm báo xem?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Bản cung tới thỉnh tội, tổng quản có thể trực tiếp nói với hoàng thượng."
Thỉnh tội? Thường Toàn Hóa thầm nghĩ không tốt, vị nương nương trước mặt đã ‘bức’ chết một vị dung hoa cũng chưa từng đến thỉnh tội, hiện tại lại đến thỉnh tội, tất nhiênđã xảy ra chuyện lớn.
"Xin nương nương chờ ở đây."
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng yên tĩnh đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thường thấy quan viên đi ra từ điện Long Nghi.
Kỷ Trà Huyên không biết ai, nhưng nàng cũng nhớ kỹ gương mặt những người này, quan viên có thể ra vào điện Long Nghi không phải được sủng ái tín nhiệm cũng là người có quyền lực.
Có một số quan viên rời đi điện Long Nghi cũng nhìn thấy Kỷ Trà Huyên, chẳng quakhông có ai dám liếc mắt nhìn một cái. Đột nhiên, một quan viên mặc áo xanh lục đi ra từ điện Long Nghi.
Vứt bỏ bầu rượu, vứt bỏ sự tản mạn, cắt đi chòm râu dài, thoạt nhìn cực kỳ thanh nhã.hắn cũng không vui vẻ, thoạt nhìn rất tinh thần, nhưng Kỷ Trà Huyên có thể nhìn ra khóe mắt hắn buông xuống, tạo ra cảm giác u buồn.
"Phu tử..." Kỷ Trà Huyên không kêu lên, đây là sự quyến luyến vẫn còn trong người nàng.
Người này phảng phất cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Kỷ Trà Huyên, hắn nhẹnhàng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng, sau đó lạnh lùng rời đi.
Kỷ Trà Huyên không hiểu trào ra cảm giác bi ai.
Nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện khác, hắn không thích ngươi, vì sao còn muốn nhớ kỹ hắn? Kỷ Trà Huyên tự nói với mình.
Thân thể buông lỏng xuống, nàng bắt đầu nghĩ cách ứng đối.
Thường Toàn Hóa đi ra, nói: "Nương nương, hoàng thượng mời ngài vào."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, sau đó nói: "Cám ơn Thường tổng quản."
Thường toàn hóa cung kính dẫn Kỷ Trà Huyên vào trong.
Trong điện chỉ có người ngồi trên ngai vàng, lại không có quan viên nào khác.
"Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc cát tường."
Triệu Tồn Hi ngẩng đầu lên từ đống tấu chương nói: "Nàng tới thỉnh tội sao?"
Kỷ Trà Huyên không đứng dậy, nàng nói: "Dạ, tần thiếp quản lý hậu cung không tốt, để Kỷ dung hoa đẻ non, cho nên tới đây nhận lỗi."
Triệu Tồn Hi đặt tấu chương trong tay xuống, sau đó đập tay lên bàn.