Triệu Tồn Hi là người rất lý trí, cho dù trong lòng vui vẻ, thậm chí còn thương tiếc nàng, nhưng hắn vẫn sẽ làm theo quy củ.
Nhưng đêm nay, hắn khó được nói mấy câu an ủi nàng.
Kỷ Trà Huyên biểu hiện thật mềm mại.
Sau khi tiễn Triệu Tồn Hi rời đi, Kỷ Trà Huyên đứng lên che giấu biểu cảm trên mặt, người ở đây cũng không nhìn ra cảm xúc của nàng.
một ngày này, Triệu Tồn Hi đi Chiêu Phượng cung.
Ngày lớn như vậy tự nhiên là thời gian đế hậu ở chung.
Các vườn ngự uyển trong hậu cung đèn đuốc sáng trưng, tuy sớm dự đoán được kết quả, nhưng mọi người đều mong sẽ có may mắn. Bởi vì hoàng hậu có thai không thể thị tẩm, đây là cơ hội, nếu hôm nay may mắn được hoàng thượng cho gọi, hoàn toàn xứng đáng là sủng phi thứ nhất trong hậu cung.
Tối nay, Kỷ phủ cũng không bình tĩnh.
Kỷ Minh Ích vừa ra khỏi thư phòng của phụ thân lại bị tổ mẫu cùng mẫu thân gọi đinói mấy câu quan tâm. Cuối cùng chuẩn bị quay lại chỗ nhị nương thỉnh an, trênđường lại gặp đại tẩu tử rồi nói chuyện một lát.
Trở lại chỗ nhị nương, cùng ăn với nhị nương xong hắn mới trở lại chỗ ở.
Sau đó mới lấy ra báu vật trong lòng mình.
Hai chữ Luận Ngữ trên sách khiến mắt Kỷ Trà Ích sáng lên.
Hít sâu một hơi, hắn mới mở sách ra.
Sau mỗi trang sách đều có giải thích cùng phê bình của thánh hiền, giúp hắn được nhiều ích lợi.
không biết từ lúc nào thời gian đã qua đi.
Kỷ Minh Ích cuối cùng lật đến trang thứ mười, hắn phát hiện trang sách này dầy hơnmột ít, nhìn lại cẩn thận rõ ràng phát hiện là hai trang dính cùng một chỗ.
Kỷ Minh Ích nhẹ nhàng xé ra, nhưng vừa xé ra rõ ràng phát hiện giữa hai trang này xen vào một trang giấy mỏng.
trên trang giấy đều viết mấy chữ số tam nhị,... Kỷ Minh Ích cũng không hiểu rõ, nhưng nhìn chữ viết này rõ ràng là tứ tỷ.
Kỷ Minh Ích được tứ tỷ chăm sóc, vỡ lòng đều do tứ tỷ dạy, hắn tự nhiên biết chữ viết của tứ tỷ, Kỷ Minh Ích nhìn qua nội dung trên trang giấy, cảm thấy thật kỳ quái.
Trong Kỷ phủ, có con trai trưởng cùng đích nữ ưu tú ở phía trước, trước kia hắn nghĩ đến đầu tiên là nhị nương cùng tứ tỷ, bây giờ hắn được coi trọng, nhị nương cũng thường nói là nhờ tứ tỷ lấy đến cho hắn.
Cho nên gặp được chuyện này, phản ứng đầu tiên của hắn là tìm nhị nương.
Là con thứ hắn tự nhiên trưởng thành sớm một ít, bây giờ hắn tuổi mụ chín tuổi đã bắt đầu trưởng thành, tự nhiên có suy nghĩ riêng của mình.
hắn hít sâu một hơi, cầm lên trang giấy này đến sân của nhị nương.
Sân của nhị nương cùng hắn liền nhau. Nguyệt Nga vừa dặn nha hoàn hầm canh đưa đến cho con, thấy con đã đến, bà vội vã ra ngoài đón.
"Thế nào đến chỗ nhị nương lúc này?"
Kỷ Minh Ích nói: "Con nhớ nhị nương." Nguyệt Nga cười nói: "Vừa vặn cũng sắp hầm xong canh bổ, con uống qua xong có thể ôn tập bài vở."
Kỷ Minh Ích gật đầu.
Mẹ con cùng đi vào phòng, Kỷ Minh Ích mới đưa tờ giấy kia cho Nguyệt Nga.
Nguyệt Nga giật mình, Kỷ Minh Ích bèn kể lại mọi chuyện.
Nhận lấy tờ giấy, Nguyệt Nga xem qua những chữ số này cũng không rõ có ý gì.
Suy nghĩ một lát, Nguyệt Nga nói: "Con về đọc sách đi, đều xem qua hai cuốn sáchmột lần, có vật gì khác đều mang đến cho ta."
Kỷ Minh Ích gật đầu.
Đợi con đi rồi, Nguyệt Nga lấy ra tờ giấy sau đó đến trước bàn trang điểm tìm ra mộtcái chai đựng nước hoa.
Đây là lễ vật mà Chi Thảo mang đến cho bà.
Nguyệt Nga thích đồ trong cung, cho nên nữ nhi tặng đồ tới, bà đều cẩn thận nhìn xem, đây là cái chai đựng nước hoa, nhưng bà không có cảm giác là nước hoa.
Lúc trước bà ta vẫn nghi hoặc, bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Mở ra chai nước hoa, cẩn thận từ giữa đổ ra một giọt nước màu đỏ.
Sau đó Nguyệt Nga phát hiện tờ giấy bị nhiễm ẩm hiện lên hai chữ ‘Tuần Dự’.
Tay Nguyệt Nga run lên, bà ta tự nhiên không khó đoán được nữ nhi đang làm chuyện rất nguy hiểm. Bà cũng biết Tuần Dự bởi vì hắn cùng lão gia cùng nhậm chức trong Lễ bộ, lão gia cũng lén oán giận mấy câu, nói Tuần Dự mới làm quan nửa năm, cũng sắpđi lên trên đầu lão gia rồi.
Phi tần có quan hệ riêng với đại thần, rõ ràng là chuyện kiêng kỵ, bà ta vừa kinh hãi, cũng rất kỳ quái nữ nhi biết quan viên có tiềm lực như vậy từ khi nào.
Nguyệt Nga từ nhỏ cẩn thận chặt chẽ, từ nha đầu làm việc nặng ở Trịnh gia đến đại nha hoàn của tiểu thư, sau này vì tiểu thư muốn bà cố sủng, bà làm thông phòng, cuối cùng sinh được một đôi trai gái thành di nương, đây không chỉ là may mắn.
Nữ nhi mình lại lỗ mãng hồn nhiên, nhưng một ngày trước khi nữ nhi tiến cung, bà sẽkhông nghĩ vậy nữa, bà ta đang do dự có nên làm hay không.
Bà ta hiểu rõ nữ nhi của bà có dã tâm thật lớn.
Hai vị hoàng tử khoẻ mạnh còn quản lý hậu cung, sao có thể không có một ít ý tưởng, chính bà sinh con ra cũng không phải đã có ý tưởng sao, nhưng vì xuất thân của mình mà yên lặng xuống mà thôi.
Lúc này, hai chữ Tuần Dự trên giấy đã biến mất, Nguyệt Nga cất chai nước hoa đi, lại cất kĩ tờ giấy này.
"Lão gia đâu?" Nguyệt Nga đột nhiên ra ngoài hỏi nha hoàn đang làm việc.
Hôm nay nương nương vừa ban lễ vật, chắc chắn lão gia sẽ nghỉ ở chỗ bà.
"Lão gia còn đang tiếp khách, Tắc Mạch bên người lão gia nói, lão gia tiễn khách xongsẽ đến đây."
Nguyệt Nga cười nói: "Ở ngoài đợi, lão gia đến thì nói với ta." Nha hoàn gật đầu.
Nguyệt Nga lại quay vào phòng, bà ta là tiểu thiếp làm sao có thể nhìn thấy người ngoài? Chỉ có thể bảo lão gia làm việc này.
Trong cung sâm nghiêm, lễ vật ban cho tất nhiên bị kiểm tra nghiêm khắc, có thể đưa tờ giấy này ra ngoài cẩn thận như thế, có thể thấy được nương nương thật cẩn thận.
Nguyệt Nga vừa đắc ý, lại đau lòng, dường như cuộc sống trong cung còn khó hơn bà nghĩ.
Kỷ Lâm Đàn tự tiễn con rể thứ ba, cũng là con trai trưởng của Chu quốc công Chu Duy ra phủ, hai người đều tươi cười, chỉ có bọn họ rõ ràng là có ý gì.
Nhìn Chu Duy ra phủ, Kỷ Lâm Đàn vui vẻ nói: "đi đến chỗ nhị phu nhân."
Tắc Mạch lập tức nói: "Dạ."
Nguyệt Nga sắp xếp xong, chờ trong phòng chỉ còn hai người mới lấy tờ giấy ra.
Kỷ Lâm Đàn nhíu mày nhìn một loạt chữ số trên tờ giấy.
"Nàng không nghe sai, nương nương muốn đưa thứ này cho Tuần Dự sao."
Nguyệt Nga nói: "không sai, Chi Thảo lén nói với thiếp." không biết vì sao, Nguyệt Nga cũng không muốn nói cho lão gia chuyện thuốc nước, bà nhớ rõ trong cung còn có mộtKỷ cô nương khác.
"Đây là ý gì, nàng cũng biết sao?" Kỷ Lâm Đàn hỏi.
Nguyệt Nga lắc đầu: "Chi Thảo không nói, thiếp đoán Chi Thảo cũng không biết."
Kỷ Lâm Đàn trầm ngâm nói nhỏ: "Nương nương sao có thể quen hắn..."
Nguyệt Nga thật hiểu chuyện không nói tiếp.
Kỷ Lâm Đàn suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, hắn tạm thời buông xuống, ngày mai tìm một cơ hội đi.
***
Ngày thứ hai, Kỷ Trà Huyên thức dậy rất sớm, bên ngoài truyền tới âm thanh ầm ĩ, Kỷ Trà Huyên nhíu mày lại.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Phùng ma ma đi qua xem, Tử Châu cùng Chi Thảo tiếp tục hầu hạ nàng mặc đồ.
Qua một lúc lâu, Phùng ma ma nhẹ nhàng đi tới, sắc mặt nghiêm trọng.
Trong gương chiếu ra sắc mặt Phùng ma ma, nàng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phùng ma ma nói: "Hôm qua, hoàng thượng muốn một vị cung nữ."
Tay Kỷ Trà Huyên khựng lại một lát, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Ở cung nào."
Phùng ma ma nói: "Chiêu Phượng cung."
Trong mắt Kỷ Trà Huyên hiện lên một tia trào phúng, dịu dàng nói: "Hoàng hậu nương nương thật săn sóc."
Phùng ma ma khẽ lắc đầu, trong cung hoàng hậu nương nương có hai cung nữ thị tẩm, bây giờ lại thêm một người nữa.
"Lần này thì khác, hoàng thượng hạ chỉ thăng cung nữ kia thành thải nữ." Phùng ma ma còn nói thêm. Kỷ Trà Huyên cũng chú ý hơn, trong cung những phi tần lớn tuổi đều có một hai cung nữ dùng để giữ hoàng đế lại.
Chủ tử sẽ không đồng ý bọn họ có danh phận, bọn họ tồn tại vì chủ tử không muốn bị thất sủng, thậm chí là muốn nuôi nấng đứa nhỏ của những cung nữ này.
Hai cung nữ thị tẩm bên người hoàng hậu cũng có tác dụng như vậy, nhưng hiện nay hoàng hậu mang thai, cho dù không thể thị tẩm, kêu hai người cũ hầu hạ cũng được,không cần thêm một người mới.
"Là hoàng hậu nương nương tự sắp xếp hay vị kia đi giường?" Kỷ Trà Huyên khôngkhách khí hỏi.
Chi Thảo cùng Tử Châu vẫn trẻ tuổi, sắc mặt hơi đỏ lên.
Phùng ma ma nói: "Còn chưa biết, chuyện xảy ra trong phòng ngủ ở Chiêu Phượng Điện, toàn người thân tín của hoàng hậu nương nương, không nghe được gì."
Kỷ Trà Huyên lại hỏi: "Hôm nay khí sắc hoàng hậu được không?"
Phùng ma ma nói: "Nghe nói cũng không tệ."
Kỷ Trà Huyên nghi ngờ, chẳng lẽ hoàng hậu nguyện ý sao?
"Nương nương, vị Tang thải nữ này lập tức muốn đến thỉnh an, ngài xem nên làm thế nào?" Phùng ma ma lại hỏi.
Dựa theo quy củ, người mới thừa sủng cần bái kiến người đứng đầu các cung.
Trước kia đều gặp khi mọi người đến thỉnh an ở Chiêu Phượng điện.
hiện nay hoàng hậu miễn thỉnh an, vị thải nữ mới này tự nhiên muốn đến bái kiến.
"Phái người chờ ở bên ngoài, tất cả cứ theo lẽ thường." Sau đó Kỷ Trà Huyên đột nhiên nghĩ đến điều gì bèn hỏi: "Nàng ta đang ở nơi nào?"
Phùng ma ma nói: "Hoàng hậu nương nương tự sắp xếp cho nàng ta ở sườn điện trong Chiêu Phượng điện."
Kỷ Trà Huyên cười, như vậy cũng tốt, nàng cũng đỡ khó xử.
Vì thế, nàng thoải mái nói: "Bảo người đăng ký tạo sách, sau đó đưa qua đồ theo phân lệ của thải nữ."
Phùng ma ma nói: "Nương nương làm vậy không còn gì tốt hơn."
Kỷ Trà Huyên cười nhạt: "Bổn phận mà thôi."
Bốn chữ ngắn ngủi khiến ba người nghe ra cảm giác khác thường.
Kỷ Trà Huyên đứng lên, quét mắt nhìn cung nữ đang đứng bốn phía lạnh lùng nói: "Mọi người phải thay bản cung gõ cung nữ ở đây, muốn yêu sủng làm chủ tử, cũng phải nhìn bản cung cho phép hay không."
Ba người kinh hãi, chỉ chạm đến ánh mắt của Kỷ Trà Huyên cũng thấy lạnh lẽo.
"Nương nương yên tâm." Chi Thảo tỉnh lại đầu tiên.
Phùng ma ma cùng Tử Châu cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Kỷ Trà Huyên phất tay, ba người âm thầm thở dài, sau đó lui xuống.
Khi Tử Châu đóng cửa, rõ ràng nhìn đến vẻ mặt khổ sở của Kỷ Trà Huyên.
Cả phòng ngủ to lớn chỉ còn lại một mình Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên cân nhắc lại ý nghĩ của hoàng hậu.
Chỉ hơn ba tháng nữa nàng ta sẽ sinh sản, cần gì khiến mình bị ngột ngạt, chẳng lẽ là Triệu Tồn Hi làm chuyện hoang đường.
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, hắn rời đi từ chỗ nàng, nàng hiểu rõ nhất hắn lý trí đến mức nào.
Tang thải nữ, nếu nàng nhớ không lầm, hình như là thái tang bên cạnh hoàng hậu, bộ dạng cũng chỉ thanh tú mà thôi, Kỷ Trà Huyên không tin hoàng thượng sẽ mất lý trí.