Editor: Ngọc Thương
Tống Tử Quỳnh xấu hổ đỏ mặt, nàng biết rõ lúc này nên đi chỗ khác, nhưng chân lại như mọc rễ, đứng càng lâu càng muốn nghe thêm.
Tô thế tử, nam nhân đẹp đến ngạt thở, từ lần đầu gặp mặt đã khiến trái tim nàng nhảy loạn, nhưng nàng cũng hiểu, khuê tú ngưỡng mộ Tô Phỉ rất nhiều, nàng từng ảo tưởng sẽ có được hắn, nhưng đôi khi cũng lại thương tâm cho chính bản thân mình, chẳng qua chỉ là là hoa rơi hữu ý.
Không ngờ tới hôm nay lại nghe được cuộc đối thoại này của chị dâu và mẫu thân.
Có mẫu thân của chị dâu là Vân Thái công chúa ra tay thì hôn sự của nàng và thế tử nhất định là nước chảy thành sông! Nam tử đó sau này sẽ là phu quân của nàng! Nghĩ đến đây gương mặt Tống Tử Quỳnh càng thêm đỏ bừng, trái tim đập loạn, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng .
Trương thị và Nghi An quận chúa trong phòng không hề hay biết Tống Tử Quỳnh đang đứng ngoài cửa nghe lén bọn họ.
"Cố gia Cửu công tử không tồi, mặc dù không phải là gia đình huân tước, nhưng lại là thế gia mấy trăm năm, con em Cố gia đều là rường cột nước nhà, Cửu công tử lại tài hoa hơn người, được Hoàng Thượng khen ngợi không dứt miệng, lớn lên tướng mạo cũng đường đường, anh tuấn phi phàm". Nghi An quận chúa cầm một tờ giấy Tuyên Thành khác lên, nói với Trương thị: "Cùng Tử Quỳnh muội muội cũng rất xứng đôi".
Cố gia là nhà mẹ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương thập phần sủng ái đứa cháu trai Cố Hoán này, coi như hắn như con đẻ. Nếu em chồng nàng gả cho Cố Hoán, chắc chắn Hoàng Hậu nương nương sẽ đứng về phía bọn họ. Hoàng Hậu nương nương không có con nối dõi, đối với các vị Hoàng tử đều đối xử công bằng, không thân thiết gần gũi với ai, cũng không lạnh nhạt với ai, nếu Tứ biểu ca của nàng nhận được sự quan tâm của Hoàng Hậu, chẳng phải là thuận lý thành chương? Gương mặt Nghi An quận chúa tươi cười vui vẻ.
(thuận lý thành chương: việc cứ như vậy mà thành)
"Đúng, Cố Cửu công tử không tồi". Trương thị gật đầu.
Tề quốc công thế tử Tô Phỉ và Cố gia Cửu công tử Cố Hoán, hai người đều khiến Trương thị vô cùng hài lòng, chỉ hận sao mình không có hai đứa con gái để gả đi. Trước kia vốn suy tính, Tô Phỉ nhận được thánh sủng, Cố Cửu công tử lại là bảo bối trong tay Hoàng Hậu nương nương, hai người được đế hậu sủng ái, cho nên, tuy Trương thị thập phần hợp ý hai bọn họ, nhưng luôn cảm thấy muốn tiến đến hôn sự với cả hai người đều rất khó khăn.
Nhưng hôm nay, Trương thị nhìn Nghi An quận chúa, ánh mắt càng thêm nhu hòa từ ái, đứa con dâu này thật sự là phúc tinh nhà nàng.
"Tô thế tử và Cố cửu công tử đều là trang tuấn tài khó tìm". Nghi An quận chúa nói: "Bất kể là ai, chỉ cần mẫu thân con nói vài lời trước mặt cữu cữu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương là được, lời nói của mẫu thân rất có trọng lượng".
Trương thị lập tức tâm hoa nở rộ.
"Tôn Tam công tử này cũng không tồi". Nghi An quận chúa vừa cười vừa chọn thêm một tờ giấy đưa đến.
Tôn gia mặc dù không bằng Cố gia và Tô gia, nhưng cũng là danh môn thế gia, quan trọng hơn cả là Tề quốc công phu nhân hiện nay chính là nữ tử Tôn gia. Tôn gia và Tề quốc công phủ là quan hệ thông gia, như vậy, chỉ cần lôi kéo được Tôn gia, sẽ dễ dàng lôi kéo được Tề quốc công phủ. Cũng không thể chăm chú đặt cược trên một người, Tô Phỉ, Cố Hoán, Tôn Ngọc Kính, ba phương ra tay, trúng ai cũng tốt, Tống Tử Quỳnh là quân cờ có tác dụng!
Trương thị gật đầu: "Những người con chọn đều hợp ý ta, ta sẽ cẩn thận tham khảo, hôn sự của nha đầu Tử Quỳnh cũng nên định xuống rồi".
"Vâng, mẫu thân phải chuẩn bị chu đáo, một nhà có con gái, trăm nhà muốn xin cưới, với nhân phẩm của Tử Quỳnh muội muội, đương nhiên phải tìm mối hôn sự tốt nhất". Nghi An quận chúa cười gật đầu.
"Ba đám này ta đều hài lòng, nhưng trước tiên phải tìm người dò xét ý tứ của bọn họ". Trương thị nói.
Nhà mình có ý, nhưng nếu đối phương vô tình, nhà mình lại không biết, lờ mờ đến cửa cầu hôn, còn tiến cung xin ý chỉ, làm vậy sẽ giảm giá trị của con gái. Chuyện thành thì không nói, nếu không thành, Kiến An hầu phủ sẽ mất mặt theo.
Trương thị suy nghĩ sâu xa.
"Gừng càng già càng cay, mẫu thân suy tính thật chu đáo". Nghi An quận chúa tâng bốc Trương thị.
Trương thị đối với thái độ của Nghi An quận chúa càng thêm hài lòng.
Mặc dù đứa con dâu này thân là Quận chúa, nhưng cho tới bây giờ đều không ra vẻ Quận chúa, tính tình luôn ôn nhu, làm việc hào phóng, hiếu thuận trưởng bối, yêu thương em gái của chồng, hậu hạ phu quân, mọi thứ đều làm rất tốt.
Tống Tử Quỳnh đứng ngoài nghe được mấy câu sau, nóng lòng vô cùng.
Nàng chỉ muốn gả cho Tô Phỉ.
Nhưng mà biết nói sao đây?
Nếu đến cuối cùng, không gả được cho Tô Phỉ thì sao? Tống Tử Quỳnh nghĩ đến đó, nhất thời nóng nảy, vươn tay muốn đẩy cửa, tay đặt lên cửa, do dự lại thu trở về.
Đi vào thì làm gì? Nói mình muốn gả cho Tô Phỉ sao?
Lời như vậy, một cô nương khuê tú sao có thể mở miệng nói ra?
Tống Tử Quỳnh mang sắc mặt rối ren trở về.
Hai nha đầu đi theo sau lưng nàng, chỉ nghĩ rằng tiểu thư nhà mình nghe được câu chuyện của phu nhân và Quận chúa, có chút thẹn thùng, cũng không cảm thấy có gì kì quái.
Trương thị và Nghi An quận chúa chọn ra được ba người cho hôn sự của Tống Tử Quỳnh, cả hai vô cùng hài lòng, bàn bạc một hồi, một tiểu nha đầu lảo đảo vào cửa, nói thế tử bị thương, mới được người đưa trở về.
Trương thị và Nghi An quận chúa nghe xong sắc mặt đại biến, hai người vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tới viện tử, nhìn vào trong sân nguyên một đám nha đầu sắc mặt khẩn trương, Trương thị và Nghi An quận chúa liền gấp rút đi vào trong.
Vừa đến cửa, nha đầu Đan Tâm vội ra đón, hướng Trương thị và Nghi An quận chúa phúc thân hành lễ, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Quận chúa, phu nhân, thế tử bị đả thương ở chân".
Vừa nói vừa vén rèm lên.
"Sao tự nhiên lại bị thương?". Trương thị vội vàng đi vào phòng.
"Có nghiêm trọng không?". Nghi An quận chúa theo sát bước chân Trương thị, vừa đi vào vừa hỏi Đan Tâm.
"Nô tỳ đã phái người đi mời thái y tới". Đan Tâm trả lời.
Nghi An quận chúa vào buồng trong, nhìn thấy Tống Tử Dật ngồi trên giường gạch gần cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, một luồng sáng mặt trời chiếu trên người hắn, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhìn không ra ánh mắt của hắn, chỉ cảm giác lộ ra hơi thở tịch mịch thê lương.
"Tử Dật, thương thế của con sao rồi? Mau cho nương xem một chút". Trương thị thần sắc thập phần lo lắng đi đến bên cạnh Tống Tử Dật.
"Mẫu thân, quận chúa". Tống Tử Dật quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười, nói với Trương thị: "Mẫu thân không cần lo lắng, chỉ là con không cẩn thận, bị đụng vào chân".
Tống Tử Dật nhìn sang Nghi An quận chúa, cười cười.
"Sao lại đụng vào chân? Có nghiêm trọng không?". Trương thị cuống cuồng.
"Không có gì nghiêm trọng, đã xem qua đại phu, đại phu nói tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi". Tống Tử Dật cười đáp.
"Mẫu thân đừng vội lo lắng, đã đi mời thái y, chờ thái y đến xem kỹ lại cho thế tử xem sao". Nghi An quận chúa mặc dù trong lòng cũng rất cuống, ánh mắt rơi trên hai chân Tống Tử Dật, nhưng áo choàng phủ lên chân hắn, nhìn không ra có gì khác thường, vì vậy liền ôn nhu khuyên Trương thị.
"Hôm nay là ai theo hầu hạ bên người con?". Khuôn mặt Trương thị giận dữ, ra lệnh cho bà tử tâm phúc đi ra cửa kêu gã sai vặt hôm nay đi theo Tống Tử Dật tới.
Gã sai vặt vào phòng, quỳ xuống đất hành lễ.
"Đồ vô dụng, ngươi hầu hạ thế tử kiểu gì thế hả? Làm cho thế tử vô duyên vô cớ đụng bị thương ở chân? Đang êm đẹp lại thành ra cái bộ dáng này! Đúng là phế vật!...". Trương thị đổ hết tức giận lên đầu gã sai vặt, mắng to.
Gã sai vặt một bụng oan uổng, nhưng cũng không dám nói gì, trên đường trở về, thế tử đã dặn hắn không được đem chuyện ở Quan Nguyệt lâu nói ra, nên hắn đành phải dập đầu cầu xin: "Nô tài sai rồi, là nô tài không chăm sóc tốt cho thế tử".
Nghi An quận chúa đưa mắt nhìn một hồi, sau đó quay sang quan sát Tống Tử Dật.
"Mẫu thân, cũng không phải lỗi của hắn, là do con không cẩn thận, ngài đừng trách phạt hắn làm gì". Tống Tử Dật nở nụ cười với Nghi An quận chúa, rồi quay đầu về phía Trương thị nhẹ nói.
Ai mà ngờ được nha đầu kia chỉ bằng một cước đã đá gãy xương hắn?
"Hừ, nể mặt thế tử, lần này tạm tha cho cái mạng của ngươi, tự dẫn xác ra ngoài nhận mười gậy đi!". Trương thị quát lên.
"Tạ phu nhân, tạ thế tử". Gã sai vặt dập đầu tạ ơn, lui ra ngoài.
"Con đó, cũng quá dung túng cho bọn nô tài này rồi, chủ tử xảy ra chuyện mà nô tài ai cũng êm đẹp, vậy nuôi bọn họ để làm cái gì? Chỉ có mỗi việc chăm sóc chủ tử mà cũng làm không tốt!". Trương thị nói.
"Mẫu thân nói đúng lắm, sau này con trai nhất định sẽ quản thúc bọn họ thật chặt". Tống Tử Dật gật đầu nghe lời.
Thái y đến, Trương thị và Nghi An quận chúa thấy trên bắp chân Tống Tử Dật tụ máu một mảng đen, hai người hít vào một hơi.
Nghe thái y nói, là bị gãy xương nhỏ trên đùi, Trương thị lập tức rơi lệ: "Sao lại đụng nặng thế này, xương cốt bị gãy cả rồi".
Thái y có chút kinh ngạc, lại thấy ánh mắt Tống Tử Dật nhìn sang, thu lại nét kinh ngạc trên mặt, nói: "Thế tử phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, không được vận động".
"Được, đa tạ thái y". Tống Tử Dật cười.
"Thế tử khách khí rồi". Thái y gật đầu, kê phương thuốc, dể lại thuốc thoa ngoài da, sau đó cáo từ.
"Chu ma ma, ngươi đến tiễn thái y". Nghi An quận chúa phân phó Chu ma ma.
Chu ma ma gật đầu, vẻ mặt tươi cười tiễn thái y ra về.
Trương thị dặn dò Tống Tử Dật phải dưỡng thương thật tốt, sau đó dặn Nghi An quận chúa phải chăm sóc tốt cho Tống Tử Dật, rồi mới đứng dậy rời đi.
"Mẫu thân quá khẩn trương rồi, nàng cũng không cần lo lắng". Nụ cười trên mặt Tống Tử Dật nhạt vài phần, nói với Nghi An quận chúa.
"Sao lại không cần lo lắng chứ? Lần này bị rất nghiêm trọng mà". Nghi An quận chúa hốc mắt có chút đỏ lên, ôn nhu nói: "Chân chàng bị tụ máu đen cả lại, thật khiến thiếp lo lắng muốn chết".
"Sau này chàng phải cẩn thận chút". Nghi An quận chúa dịu dàng nhắc.
"Ừ". Tống Tử Dật gật đầu.
Nghi An quận chúa ôn nhu cười, nói chuyện với hắn một lúc, nghe thấy âm thanh ngoài sân, nghiêng đầu nhìn sắc trời tối dần ngoài cửa sổ, nói: "Thiếp đi phân phó bọn họ đem cơm tối tới đây".
Tống Tử Dật gật đầu.
Nghi An quận chúa ra khỏi buồng ngủ, đi ra ngoài cửa.
"Quận chúa, thái y nói chân của thế tử không phải bị đụng, xương cốt bị gãy như vậy là do có người đánh". Chu ma ma đi tới, thấp giọng nói.
"Bị đánh?". Nghi An quận chúa nhíu mày: "Là ai?".
"Nô tỳ đi hỏi gã sai vặt, hắn nói hôm nay thế tử chạm mặt với Hưng Ninh hầu Đại tiểu thư ở Quan Nguyệt lâu, bị nha đầu bên cạnh người Thẩm Đại tiểu thư đá một cước". Chu ma ma sau khi nghe thái y nói liền tới tìm gã sai vặt kia.
Thẩm Thanh Ninh!
Lại là nàng ta!
Đôi mắt Nghi An quận chúa thoáng hiện lên âm lệ, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ma ma, phân phó người tới bày cơm đi, chân thế tử bị đả thương, không tiện đi lại, bảo bọn nha đầu kê thêm một chiếc bàn nhỏ trong buồng ngủ".
"Vâng, quận chúa". Chu ma ma khom người lui xuống.
Editor: Ngọc Thương
Dùng cơm tối xong, nha đầu bà tử lưu loát dọn dẹp sạch sẽ, lên trà rồi lui ra ngoài.
Trong lúc uống trà, Nghi An quận chúa nói với Tống Tử Dật chuyện buổi chiều thương lượng với Trương thị về hôn sự của Tống Tử Quỳnh: "... Thiếp thấy Tô thế tử, Cố cửu công tử, Tôn tam công tử đều là những lựa chọn rất tốt, không biết mẫu thân và phụ thân sẽ chọn ai cho Tử Quỳnh muội muội".
"Tô Phỉ, Cố Hoán và Tôn Ngọc Kính? Ba người bọn họ sao?". Tống Tử Dật đưa chén trà lên miệng, liền dừng lại.
"Đúng vậy".
Tống Tử Dật đặt chén trà cuống, đôi mắt thâm trầm tựa như biển, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Cố Hoán tính cách phô trương, trì tài ngạo vật (kiêu ngạo), còn về Tôn Ngọc Kính, chúng ta dù sao cũng là hầu phủ, có huân tước, gia thế hơn nhà hắn, chung quy vẫn là Tô Phỉ thích hợp nhất, nàng nên tham mưu với mẫu thân xem".
Vẻ mặt một bộ mười phần vì nghĩ cho Tống Tử Quỳnh, đáy mắt lại thoáng hiện tia lạnh lẽo.
"Thiếp hiểu rồi, thiếp sẽ nói với mẫu thân". Nghi An quận chúa gật đầu.
Tống Tử Dật ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng chỉ có hai đại nha đầu của Nghi An quận chúa là Đan Tâm, Đan Chân, cùng với Chu ma ma, vì vậy liền nói: "Nàng tìm thời gian, đem chuyện đó định xuống đi".
"Chuyện gì?". Nghi An quận chúa chưa kịp phản ứng, thuận miệng hỏi.
Tống Tử Dật cũng không nói thêm gì, sắc mặt nhàn nhạt bưng trà lên uống.
Hồi lâu sau Nghi An quận chúa mới phản ứng được, tay cầm chén trà bóp chặt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, gật đầu ôn nhu đáp: "Mấy ngày nay thiếp cũng đang lo đây, dù sao chàng và nàng ấy cũng có tình cảm không tầm thường, cho nên không thể khinh đãi nàng".
Tuy là mấy ngày trước đã nói qua, nhưng trong lòng Nghi An quận chúa vẫn giống như bị giội một chậu nước đá, lạnh buốt thấu xương, lạnh đến đau đớn.
"Nàng xem thế nào mà làm". Ánh mắt Tống Tử Dật mang theo một tia ngoan sắc.
Chu ma ma khẽ ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dật, con ngươi dẫn theo vài phần phẫn uất.
Đan Tâm và Đan Châu vẻ mặt tức giận, cụp mắt đứng một bên.
"Vậy mấy hôm tới thiếp sẽ đi trước nói chuyện với nàng ấy một chút, dù sao trong tay nàng có thánh chỉ, phải để Thẩm Đại tiểu thư nàng gật đầu, chuyện này mới có thể định xuống". Nghi An quận chúa hiền lành nói.
"Vất vả cho nàng rồi". Tống Tử Dật nhẹ đáp.
"Thế tử quá lời, thiếp phải đi viết thiệp mời đây". Nghi An quận chúa cười đứng dậy: "Đúng rồi, mấy ngày này thế tử đừng cử động nhiều, thuận tiện thiếp sẽ tìm cho chàng một ít sách mang tới, ban ngày không có thiếp ở đây, chàng có thể xem sách giết thời gian".
"Nếu ta muốn đọc sách sẽ bảo nha đầu đi lấy, không vất vả nàng". Tống Tử Dật trả lời.
"Cái này nếu để bọn nha đầu làm, nhất định là sẽ tùy tiện lấy mấy quyển sách đến cho chàng, chi bằng cứ để ta tìm, dù sao nơi này cũng gần với thư phòng, không khổ cực chút nào". Nghi An quận chúa nói xong liền đứng dậy, để lại Đan Tâm và Đan Chân, dẫn theo Chu ma ma đến thư phòng.
"Thế tử quá kỳ cục, Quận chúa mới vào cửa chưa được bao lâu, hắn đã muốn nạp thêm người?". Vào thư phòng, Chu ma ma lập tức nổi giận đùng đùng.
Nghi An quận chúa ngồi xuống trước thư án, mang thiệp mời ra, lấy bút, cúi đầu viết rất nghiêm túc: "Chẳng qua là chưa chiếm được thì mong chờ, chờ nạp vào cửa, nhìn thấy rồi, ăn được rồi, chiếm được rồi, tự sẽ phai nhạt dần thôi".
Huống chi một khi đã vào cửa, muốn vo tròn hay đè bẹp nàng ta, còn không phải để chủ mẫu nàng tùy ý xử lý sao?
"Quận chúa là kim chi ngọc diệp, nhưng thế tử hắn lại đối đãi với ngài..." Chu ma ma vừa thương vừa giận.
Nghi An quận chúa đặt bút xuống, ngắt lời Chu ma ma: "Ngày mai ngươi phái người đưa thiệp này cho Thẩm Đại tiểu thư".