Editor: Ngọc Thương
"Nô tỳ gặp qua lão phu nhân, phu nhân. Lão phu nhân mạnh khỏe". Tề quốc công phủ phái ma ma quản sự họ Lưu tới, một thân trang phục tùng hương sắ,c cùng màu vải đế giày, váy dưới màu chàm, đầu vấn một búi tóc tròn, cài trâm vàng ròng khảm bảo thạch xanh lục, bảo thạch xanh mơn mởn tựa như xuất thủy, màu da trắng nõn, chân mày nhu hòa lộ ra vẻ khôn khéo, giờ phút này trên mặt nở nụ cười ôn nhu, làm người ta vừa thấy liền sinh hảo cảm.
Ăn mặc như thế, mặc dù không hề phô trương, nhưng nhìn tà áo là biết, được may bởi tú công, kim trâm bảo thạch thượng hạng trên đầu lộ ra quý khí, cực kì thể diện.
Mục đích Lưu ma ma đến còn chưa nói rõ, nhưng Tề quốc công phủ để quản sự ma ma thể diện thế này đưa đáp lễ tới, trong lòng lão phu nhân rất vui sướng, nụ cười tươi như hoa cúc nở rộ, vươn tay vờ nâng dậy: "Mau đứng lên, ma ma đã khổ cực rồi, Thúy Hương, mau mang cho ma ma một cái ghế".
"Ma ma, mời ngồi". Thúy Hương mang một tấm đôn đặt trước mặt Lưu ma ma.
"Tạ lão phu nhân ưu ái, nô tỳ không dám". Nụ cười trên mặt Lưu ma ma đúng khuôn phép, không ra vẻ vì mình là quản sự ma ma của Quốc công phủ mà kiêu căng, cũng không vì được lão phu nhân đối đãi tốt mà làm càn.
"Mau ngồi, chớ khách khí". Lão phu nhân kiên trì.
"Vậy thì tạ ơn lão phu nhân". Lưu ma ma thấy lão phu nhân kiên trì, cũng không đưa đẩy nữa, ngồi lên đôn gấm, Thúy Hương vội lên trà cho bà.
"Thúy Lan, ngươi đưa họ đến phòng ăn dùng trà đi". Lão phu nhân phân phó Thúy Lan mời hai nha đầu đi theo Lưu ma ma tới nơi khác.
"Vâng lão phu nhân". Thúy Lan cúi gối đáp ứng, đưa hai nha đầu kia tới phòng ăn.
Lão phu nhân cười nhìn Lưu ma ma: "Quốc công phu nhân thật quá khách khí rồi, còn cố ý phái ngươi đến đây một chuyến".
"Là việc nên làm". Lưu ma ma bưng trà không uống, hai mắt quan sát lão phu nhân, quan tâm hỏi: "Lão phu nhân, nhìn sắc mặt ngài có chút không tốt, có phải đang bị ốm không?".
"Người đã già, chỉ là chút bệnh đau đầu cũ tái phát thôi". Lão phu nhân cười.
"Có nặng lắm không? Nô tỳ đến thật không đúng lúc, đã quấy rầy lão phu nhân. Nếu biết lão phu nhân bị bệnh, Quốc công phu nhân chắc chắn sẽ không để nô tỳ đến làm phiền lão phu nhân ngài, nhất định sẽ dời lại hai ngày sau mới tới, là do bọn nô tỳ không kịp thời biết được tin tức để bẩm báo với phu nhân chuyện lão phu nhân bị ngã bệnh". Lưu thị rất áy náy nói.
"Chẳng qua chỉ là bệnh nhẹ, cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy". Lưu thị nói chuyện vô cùng khiêm nhường, lão phu nhân nghe rất hưởng thụ, trong lòng lại càng vui mừng.
Thấy thái độ của Lưu thị, trong lòng lão phu nhân suy nghĩ, hôm nay Quốc công phu nhân phái Lưu thị đi một chuyến, Quốc công phủ đây là có ý muốn thân cận với Hầu phủ, hoặc có thể nói, thế tử và Ninh nha đầu có da thịt chi thân, lần trước Uông Bình đã mờ mịt nói ý, cho nên lần này Lưu thị đến cũng là biểu lộ thái độ của Quốc công phủ, đối với hôn sự của hai người bọn họ, ý tứ của Quốc công phủ và Hầu phủ không mưu mà hợp, là nhất trí!
Tuy Lưu thị chưa nói rõ, nhưng lão phu nhân nghĩ vậy, trong lòng càng thêm sung sướng, nét vui vẻ trong mắt và bên miệng không ngăn lại được.
"Lão phu nhân bệnh nặng lắm không? Thái y nói thế nào...?". Lưu thị lo lắng hỏi han bệnh tình của lão phu nhân.
Lão phu nhân cười hơ hớ trả lời.
"Lần này phu nhân có chuẩn bị ít thuốc bổ, nô tỳ liền thay Quốc công phu nhân tặng cho lão phu nhân dùng, chúc lão phu nhân sớm ngày khang phục, nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc trường xuân, miệng cười thường mở". Lưu thị là ma ma quản sự, lời nói ra êm tai vô cùng.
Lão phu nhân vui sướng gật đầu.
"Lão phu nhân, những thứ này đều là chút lòng thành nhỏ của Quốc công phu nhân, mong lão phu nhân vui lòng nhận cho. Phần này là an ủi cho Đại tiểu thư, do tiểu thư nhà ta đắc tội mới khiến Đại tiểu thư bị kinh sợ, trong lòng Quốc công phu nhân vô cùng áy áy". Lưu thị khẽ đứng dậy, cố ý chỉ một hộp gấm ở giữa đống lễ phẩm, lại làm như may mắn, vừa cười vừa nói: "Cũng may có thế tử ở đó, giải nguy cho Đại tiểu thư".
Lời không nói rõ, nhưng trong lòng đều có thể hiểu, Thái thị để Lưu thị lấy Tô Dao ra làm cái cớ.
"Quốc công phu nhân quá lời, bọn trẻ ra cửa cùng nhau chơi đùa, chuyện trên mã trường là ngoài ý muốn, sao có thể can hệ đến Tam tiểu thư". Lão phu nhân vội vàng nói.
La Thủy Nguyệt ngồi một bên cũng thêm vào: "Đúng vậy, mẫu thân nói rất phải, việc này cùng Tam tiểu thư không quan hệ, hôm đó Tam tiểu thư cũng bị kinh sợ, chẳng phải còn nghiêm trọng hơn?".
"Tạ lão phu nhân, phu nhân quan tâm, Tam tiểu thư không sao". Lưu thị cười ngồi trở lại đôn gấm, nhẹ giọng: "Phu nhân nghe được tình cảnh lúc ấy, trong lòng liên tục lo lắng cho Đại tiểu thư".
Dừng một chút, tiếp tục nói: "Cũng may là hữu kinh vô hiểm, tất cả mọi người đều sợ bóng sợ gió một hồi. Quốc công phu nhân nói, Đại tiểu thư cơ trí bình tĩnh, can đảm hơn người, Quốc công phu nhân rất thích nàng".
Lời này xem như là biểu lộ thái độ của Tôn thị.
Lão phu nhân nghe vậy, đôi mắt tỏa sáng, cười ha ha: "Quốc công phu nhân thích Ninh nha đầu, là phúc phần của nó".
"Là Đại tiểu thư làm cho người ta yêu mến". Lưu thị mỉm cười.
"Quay đầu lại ta sẽ cho Ninh nha đầu đi thỉnh an phu nhân, tạ ơn cứu mạng của thế tử". Lão phu nhân sốt ruột nói.
"Lão phu nhân quá lời, nếu Đại tiểu thư có thể qua phủ chơi, nhất định phu nhân sẽ rất vui". Lưu thị cười gật đầu, sau đó nói: "Thân thể lão phu nhân không tốt, nô tỳ cũng không làm phiền thêm nữa, chờ lão phu nhân khỏe lại, nô tỳ sẽ theo Quốc công phu nhân đến quấy rầy lão nhân gia ngài".
Nói xong liền đứng lên, hướng lão phu nhân quỳ gối.
"Ngồi thêm lát nữa uống chén trà". Lão phu nhân cười hơ hớ giữ lại.
"Không được, nô tỳ không nên quấy rầy lão phu nhân tĩnh dưỡng thân thể". Lưu thị cười đáp.
Lão phu nhân không giữ lại nữa, quay sang dặn dò Lâm ma ma: "Lâm ma ma, ngươi tiễn Lưu ma ma ra ngoài".
Lưu thị cười cáo từ, theo Lâm ma ma rời đi.
"Vừa hay Ninh nha đầu đang ở trong phủ, hai ngày nữa đưa thiệp mời đến Quốc công phủ, dẫn nó tới cửa nói lời cảm tạ đi". Lão phu nhân híp mắt lại thành một đường nhỏ, nói với La Thủy Nguyệt.
"Vâng". La Thủy Nguyệt trả lời lấy lệ.
Mục đích của lão phu nhân rất rõ ràng, Quốc công phủ bên kia đã đáp lại, nhưng La Thủy Nguyệt vẫn duy trì thái độ bàng quan, sự thành, sau này đối với nàng sẽ có nhiều trợ giúp, bất thành, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nàng.
Vì vậy La Thủy Nguyệt không có bao nhiêu nhiệt tình.
Huống chi nàng còn cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng như vậy, một người trong tay có thánh chỉ, một người nhận được thánh sủng, nàng hiểu, vị Đại tiểu thư này không phải là kẻ dễ bắt nạt, mà Tô thế tử được Hoàng Thượng sủng ái kia nhất định cũng không phải người bình thường.
Cho nên, bàng quan là kế sách tốt nhất.
Lão phu nhân vui vẻ bảo Thúy Hương thu dọn đống lễ phẩm, nhìn từng cái một, lão phu nhân cảm giác như được uống thuốc an thần, lễ họ đưa tới nặng hơn ba phần lễ Hầu phủ mang qua, đủ thấy Quốc công phu nhân Tôn thị có thành ý.
Mà phần lễ an ủi cho Thanh Ninh chính là một bộ trang sức thúy lam khảm hồng ngọc, hồng sắc bảo thạch lung linh lóe sáng, thu hút ánh nhìn.
"Thúy Trân, ngươi đem những thứ này vào kho, ghi vào sổ sách. Thúy Hương, ngươi đem cái này tới cho Đại tiểu thư". Lão phu nhân vui sướng phân phó người.
Sau đó đuổi La Thủy Nguyệt: "Ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi đi".
"Vâng, mẫu thân". La Thủy Nguyệt gật đầu quỳ gối rời đi.
Tâm tình lão phu nhân rất tốt, đi vào buồng ngủ, híp mắt nằm trên giường.
"Tổ mẫu", Thẩm Thanh Vũ bưng thuốc nhẹ nhàng đi đến: "Nên uống thuốc".
"Vũ nhi, mấy việc nặng này cứ để cho bọn nha đầu làm". Lão phu nhân mở mắt, ngồi ngay ngắn tiếp chén.
"Tổ mẫu, mấy việc này không làm khó được cháu gái". Thẩm Thanh Vũ cười tiếp chén đã cạn sạch.
"Ngươi đó...". Lão phu nhân cười vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Thanh Vũ, một lần nữa nằm xuống.
Thẩm Thanh Vũ để chén lên bàn, đi tới sau lưng lão phu nhân vươn tay, dịu dàng xoa bóp đầu vai cho bà, thấp giọng nói: "Tổ mẫu một lòng dự định cho Đại tỷ tỷ, nhưng nếu Đại tỷ tỷ không đáp ứng thì sao?".
"Hừ, nó dám!". Giọng lão phu nhân trầm xuống: "Lời của trưởng bối, nó dám cãi sao, nói gì thì nó cũng là nữ nhân Thẩm gia! Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho nó, chứ có phải hại nó đâu".
" Nhưng mà...". Thẩm Thanh Vũ cắn cắn môi: "Nhưng mà trong tay Đại tỷ tỷ có thánh chỉ. Tính tình của Đại tỷ tỷ, tổ mẫu cũng đã rõ, nếu nàng... Nếu chọc cho Đại tỷ tỷ nóng lên, nàng chắc chắn sẽ cá chết lưới rách".(ý là mất cả chì lẫn chài, hai bên giằng co đều bị thiệt hại)
Nghĩ tới đạo thánh chỉ kia, trong lòng lão phu nhân tràn đầy căm tức: "Nó chỉ là một cô nương khuê phòng, tự chủ kén chồng kiểu gì? Cái này chẳng qua chỉ là ân điển Hoàng Thượng ban cho, để an ủi nó thôi. Nó đã lui hôn với Kiến An hầu phủ, hôm nay lại có thể cùng Quốc công phủ định ra cửa hôn sự này, chính là đi tới đường cùng tìm được lối thoát, thiên đại hảo sự, nó còn không đáp ứng?".
"Tổ mẫu nói rất đúng". Thẩm Thanh Vũ ôn nhu gật đầu: "Nhưng Đại tỷ tỷ ỷ có thánh chỉ, sống chết không đáp ứng thì sao đây?".
Mặc dù nàng sẽ được gả cho người mình thích, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Ninh leo lên Quốc công phủ, trong lòng nàng cảm thấy rất bất bình, vô cùng ghen ghét!
Thẩm Thanh Ninh dựa vào cái gì mà mệnh tốt như thế?
Nhưng mà...
Chẳng phải hôm đó Thẩm Thanh Ninh đã biểu lộ thái độ rất rõ ràng với Lâm ma ma rồi sao?
Trong tay nàng ta có thánh chỉ, không phải ư?
Chỉ sợ tổ mẫu nóng lên, nhưng đến cùng Thẩm Thanh Ninh vẫn không đáp ứng. Trong lòng Thẩm Thanh Vũ vô cùng khẳng định, lại càng mãnh liệt hi vọng Thẩm Thanh Ninh không đồng ý với sự an bài của lão phu nhân.
Nhớ tới lời của Đại tôn nữ nói với Lâm ma ma hôm đó, lại thêm chuyện nó vì Lý Vân Nương mà không tiếc phế đi Bùi Hạo Lâm, mang đứa cháu trai đó ra uy hiếp bà, khí huyết trong người lão phu nhân nổi lên cuồn cuồn trong ngực, một cỗ vị ngai ngái xông lên cổ họng. Lão phu nhân đè vị ngai ngái đó xuống, lúc này mới trầm mặt nói: "Nếu nó không biết điều thì cút ra khỏi Hầu phủ, cút ra khỏi Thẩm gia!".
Khóe miệng Thẩm Thanh Vũ khẽ vểnh lên, giúp lão phu nhân thuận khí, nhẹ giọng: "Đều do cháu gái không tốt, cháu gái sai, nói chuyện không nên nói, chọc cho tổ mẫu mất hứng, xin tổ mẫu bớt giận, chẳng qua chỉ là suy đoán của cháu gái thôi, Đại tỷ tỷ hiếu thuận, nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tổ mẫu, chắc chắn sẽ cao hứng đồng ý với an bài của ngài".
Nói xong Thẩm Thanh Vận lại đi đến một bên, rót một chén trà: "Tổ mẫu uống chén trà nguôi giận".
"Không phải là lỗi của ngươi". Lão phu nhân tiếp trà, nhìn Thẩm Thanh Vũ dịu dàng xinh đẹp động lòng người, lão phu nhân đưa tay ve tà áo của Thẩm Thanh Vũ, nói: "Nếu Đại tỷ tỷ ngươi cũng hiểu chuyện giống ngươi, nghe lời ta, như vậy ta cũng không cần phải lo lắng nhiều".
"Tổ mẫu giễu cợt con, Vũ nhi nào có tốt như Đại tỷ tỷ!". Thẩm Thanh Vũ xấu hổ cười, nói xong vươn tay nhẹ nhàng ve tấm lụa mỏng trên mặt, đôi mắt mang theo ưu thương.
"Đừng nản chí, từ từ điều dưỡng sẽ khỏi". Đứa cháu gái ngoan đang êm đẹp tự nhiên bị hủy dung, lão phu nhân cũng rất đau lòng.
Hai bà cháu đang nói chuyện, Thúy Hương đưa quà đến Cẩm viên cho Thanh Ninh đã trở lại, lão phu nhân hỏi: "Đại tiểu thư thấy đồ trang sức có vui mừng không?".
Thúy Hương ngập ngừng một chút, cân nhắc hồi lâu mới trả lời: "Dạ thưa lão phu nhân, Đại tiểu thư mang theo nụ cười trên mặt, bảo nha đầu cất đi".
Lão phu nhân nhíu mày.
"Tổ mẫu và mẫu thân trước nay rất yêu thương Đại tỷ tỷ, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, cho nên Đại tỷ tỷ cũng đã thấy qua nhiều thứ quý, tự sẽ không kinh ngạc". Thẩm Thanh Vũ trấn an lão phu nhân.
Ngẫm lại cũng đúng, Lý Vân Nương có tiền bạc, đồ dùng của Ninh nha đầu đều là loại tốt, trang sức Quốc công phu nhân đưa tới tuy rất tinh xảo nhưng cũng không phải trân phẩm quý hiếm gì.
Nghĩ vậy, sắc mặt lão phu nhân mới hòa hoãn một chút.
Lão phu nhân không hài lòng trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã bị niềm vui có thể kết thân với Tề quốc công đè ép xuống.
Thời điểm hoàng hôn, mọi người đến thỉnh an lão phu nhân, vẻ mặt lão phu nhân rất vui mừng.
Thẩm Thanh Vận cười duyên, dính lấy Thanh Ninh nói chuyện.
Bùi thị trong lòng nặng tâm sự nhìn Thẩm Thanh Vận.
Editor: Ngọc Thương
Ngày hôm sau, giữa trưa, Nghi An quận chúa và Trương thị đúng hẹn đến Hầu phủ.
Có lẽ vì tâm tình tốt, bệnh của lão phu nhân cũng đã đỡ hơn, dẫn theo Thanh Ninh và bọn người Bùi thị đến phòng khách tiếp đãi Trương thị và Nghi An quận chúa.
"Lão phu nhân đã khỏe hơn rồi? Nhìn sắc mặt ngài đúng là tiều tụy không ít". Trương thị lo lắng nhìn lão phu nhân.
"Lão phu nhân có muốn đổi thái y khác đến xem bệnh không?". Nghi An quận chúa cũng rất quan tâm.
Hai nhà là thế giao, sau này Thẩm Thanh Vũ lại muốn gả vào Kiến An hầu phủ, cho nên lão phu nhân cười nói với Trương thị và Nghi An quận chúa: "Đã phiền hai người các ngươi tự mình tới đây hỏi thăm ta, ta đã khỏe hơn nhiều rồi".
"Vậy ta cũng an tâm". Trương thị làm như thở phào nhẹ nhõm.
"Lão phu nhân nhất định phải khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, mẫu thân nghe tin ngài bị bệnh, lo lắng vô cùng". Nghi An quận chúa uyển chuyển vừa cười vừa nói.
Nghi An quận chúa nói chuyện thân thiện, không ra vẻ Quận chúa, lão phu nhân rất thích.
Hàn huyên khách sáo một hồi, Nghi An quận chúa liên tục liếc mắt nhìn vế phía Thanh Ninh đang ngồi cạnh lão phu nhân, cười cười.
Ánh mắt lại quay sang lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, ta thấy Đại tiểu thư thì rất vui, nếu lão phu nhân ngài đồng ý, ta muốn cùng Đại tiểu thư kết làm tỷ muội!".
Nghe vậy mọi người ngẩng đầu nhìn Nghi An quận chúa, vẻ mặt không đồng nhất.
Ánh mắt Bùi thị lóe lên, La Thủy Nguyệt và Thẩm Thanh Vận kinh ngạc nhìn Nghi An quận chúa.
Trên mặt Trương thị hiện vẻ kinh ngạc.
Thẩm Thanh Vũ cắn môi, sắc mặt khẽ biến, có hơi trắng bệch.
Lão phu nhân phút chốc trầm mặt xuống.
Thanh Ninh liếc mắt sang gương mặt âm u của lão phu nhân, nụ cười bên miệng vui vẻ sâu hơn vài phần.
- ---