Editor: Ngọc Thương
Nụ cười trên gương mặt Tô Phỉ được ánh đèn trong phòng chiếu rọi, so với ánh trăng sáng ngoài cửa sổ còn rực rỡ, sáng tỏ hơn, so với ngàn ngôi sao trong bầu trời đêm càng thêm lộng lẫy nhiều phần.
Vừa rồi Tùng Mộc còn cảm thấy quanh mình bị bao bởi một luồng hơi thở chậm rãi, có chút hít thở không thông, nhưng bây giờ, cả thư phòng lạnh lẽo như băng ban nãy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn chút dấu vết, trong không khí lúc này mang theo hương hoa ngoài sân tràn vào.
Trong lòng Tùng Mộc lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở lạnh lẽo vừa rồi của thế tử thật khiến cho người khác không rét mà run.
Tô Phỉ dứt khoát đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ánh trăng sáng rực rỡ phía ngoài, ngón tay tựa như vô tình gõ lên song cửa, từng nhịp từng nhịp thoạt nhìn là vô tình nhưng lại rất có tiết tấu.
Đúng là một cô nương thông tuệ!
Trước mặt mọi người, hung hăng quăng cho Nghi An quận chúa một cái tát, làm nàng ta ngã cả ra đất, còn khiến cho Nghi An quận chúa nếu có gan làm lớn chuyện lên thì sẽ càng tự mang về thua thiệt, buộc nàng ta phải quên đi chuyện này, còn phải nhịn nhục nuốt xuống khẩu khí.
Nàng như thế quang minh chính đại đánh cho Nghi An quận chúa kia phải ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn trả thù cũng chỉ có thể lén lút trong tối động tay động chân.
Nàng lớn mật quyết đoán, thông tuệ tỉnh táo, đem mọi chuyện trước sau đều cân nhắc kĩ càng!
Thanh Ninh nàng thật không giống người thường, nàng như vậy bảo sao hắn không thích, không động tâm cho được đây?
Từ nhỏ hắn đã tiến cung làm thư đồng, học tập cùng các vị hoàng tử, hắn một chút cũng không hề thiếu học. Hoàng tử được học cái gì, hắn cũng được học giống vậy, mưu lược, lễ giáo, chính sách, cưỡi ngựa, bắn cung. Trong hoàng cung, nhất cử nhất động không thể xảy ra mảy may sai lầm, vô luận phát sinh chuyện gì cũng phải bình tĩnh xử lý, không biến sắc, ở trong triều mọi việc đều quỷ bí, quan hệ bên trong càng là người này muốn đè đầu cưỡi cổ người kia, nhiều năm qua, hắn đã sống như vậy thành thói quen.
Tâm tính hắn đạm bạc, chưa từng nghĩ tới sẽ thấp thỏm vì một người, lại còn là nữ nhân.
Nhưng Thẩm Thanh Ninh nàng, năm ngoái đã xuất hiện trong cuộc sống của hắn như một cảnh xuân tươi đẹp, vô tình cản xe ngựa của hắn, vô tình đi vào trong mắt hắn, sau đó dần dần rơi vào trong lòng hắn, không thể quên được.
Thật sự... Rất muốn được gặp nàng!
Ngay lập tức!
Mặc dù mấy ngày trước vừa mới gặp nhau, nhưng quay người lại, liền bắt đầu tương tư.
Tâm tình Tô Phỉ kích động, xoay người sải bước ra ngoài nhanh như sao băng.
"Thế tử muốn trở về phòng nghỉ ngơi sao?". Tùng Mộc sửng sốt, vội vàng đi theo.
"Không phải". Tô Phỉ nhàn nhạt nói hai chữ, dừng bước ở cửa, trong giọng nói lộ ra vẻ hân hoan: "Chuẩn bị xe ngựa, xuất phủ".
Lúc này? Trong lòng Tùng Mộc nói thầm, giờ này phải xuất phủ? Có chuyện gì gấp hay sao? Kinh ngạc một chút, Tùng Mộc vội gật đầu: "Thế tử chờ chút, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị".
Nói xong vội vã chạy ra khỏi thư phòng.
Tô Phỉ ra khỏi thư phòng, Bách Mộc đi theo sau hắn, xuyên qua viện tử của Tô Phỉ, bọn họ đi tới phía tây nam.
Phía tây nam có một cửa hông nối thẳng ra ngoài, từ viện tử của Tô Phỉ đến đó tương đối gần, cho nên bọn họ ra cửa phần lớn lựa chọn đi từ phía này.
Thời điểm Tô Phỉ ra đến nơi, Tùng Mộc đã đánh xe chờ ngoài cửa.
Bà tử giữ cửa cung kính nhấc đèn lồng, đưa Tô Phỉ ra khỏi cửa hông.
"Thế tử muốn đi đâu?". Đã trễ thế này, nếu là có chuyện gì, khẳng định thế tử cũng đã sớm có sắp xếp? Bách Mộc nhịn không được thầm nghĩ, đứng trước xe ngựa thấp giọng hỏi Tùng Mộc.
Tùng Mộc ngửa đầu nhìn trăng sáng trong bầu trời đêm, nhẹ nhàng lắc đầu bày tỏ chính hắn cũng không biết.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước.
Tùng Mộc định hỏi đi nơi nào, trong xe ngựa đã truyền đến âm thanh: "Đi đến hẻm Lục An".
Hẻm Lục An?
Cửa sau Hưng Ninh hầu phủ chính là quay ra hẻm Lục An!
Tùng Mộc vẻ mặt rùng mình, cùng Bách Mộc liếc nhau một cái, hai người không lên tiếng nữa, ngồi phía trước xe, tiếng vó ngựa trong đêm phá lệ rõ ràng, dần dần qua mấy con phố bên ngoài có ngọn đèn dầu, có tiếng người, mặc dù không huyên náo như ban ngày, nhưng cũng khá náo nhiệt.
Chạy qua mấy phố xá sầm uất, bóng đêm từ từ yên tĩnh trở lại.
Tùng Mộc dừng xe ở hẻm nhỏ nhìn chéo sang cửa sau Hưng Ninh hầu phủ.
"Thế tử, đến nơi rồi", sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói.
Tô Phỉ xuống xe ngựa, mắt liếc nhanh về phía Hưng Ninh hầu phủ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người giữ cửa bên trong nói chuyện, ngọn đèn mờ ảo.
Nếu lúc này gọi nàng ra ngoài, sẽ khiến người khác chú ý.
Cho nên...
Không bằng đích thân tới gặp nàng!
Tô Phỉ nghĩ xong liền tung người nhảy lên đầu tường, Tùng Mộc và Bách Mộc liếc nhau một cái, Tùng Mộc ở lại coi chừng xe ngựa, Bách Mộc vọt người đi theo.
Thanh Ninh vừa mới tắm rửa xong, bưng trà từ từ uống, trong lòng suy nghĩ, lão phu nhân hôm nay lớn tiếng mạnh mẽ mắng chửi nàng, xem như bệnh đã đỡ hơn rồi, có điều, nổi nóng một trận không ngừng như vậy, không chừng mai lại ngã xuống.
Như thế nàng sẽ phải ở lại thêm vài ngày mới có thể trở về.
Thanh Ninh đặt chung trà trên bàn, đang định đứng dậy lên giường nghỉ ngơi, Nhẫn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt mang theo một tia khác thường, đi đến trước mặt nàng nhỏ giọng: "Tiểu thư, thế tử đến đây".
Thanh Ninh có chút kinh ngạc: "Ở đâu?"
Đã trễ thế này, Tô Phỉ qua đây làm cái gì?
"Ở bên ngoài ạ". Nhẫn Đông chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ mở rộng.
Đây là khuê phòng của tiểu thư đó nha!
Vẻ mặt Trà Mai kinh hoảng, Cẩm viên này đã lâu tiểu thư không ở lại, hôm nay trong viện tử đầy người, mà lòng người khó lường, ngoại trừ chủ tớ ba người các nàng, ai cũng không tin nổi. Nếu không cẩn thận bị người khác thấy được, tiểu thư sẽ không tránh khỏi tiếng xấu cùng người khác tư thông, thanh danh sẽ bị bêu xấu, danh tiếng cũng sẽ bị phá hủy.
Thần sắc Thanh Ninh bình tĩnh, nói với Nhẫn Đông: "Ngươi đi mời hắn vào đây, sau đó hai người các ngươi ra ngoài canh giữ cửa, không cho bất luận kẻ nào đến gần".
Tô Phỉ có võ công không tệ, hắn đi vào Cẩm viên, chắc chắn là thần không biết, quỷ không hay.
Có điều, hắn đến đây lúc này là có chuyện khẩn cấp gì muốn nói với nàng sao?
Nhẫn Đông gật đầu đi ra ngoài, Trà Mai suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu thư, hay là nô tỳ ở đây hầu hạ ngài?".
Thế tử là người tốt, nhưng cô nam quả nữ, lại là trong phòng của tiểu thư! Nếu vạn nhất tiểu thư xảy ra chuyện gì, đến lúc đó phải làm sao?
"Không có chuyện gì, ngươi cứ ra ngoài giữ cửa đi". Thanh Ninh hiểu suy nghĩ của Trà Mai, cười nói: "Thế tử sẽ không làm tổn thương ta".
Tô Phỉ sẽ không làm tổn thương nàng, điểm này, từ đáy lòng Thanh Ninh vô cùng chắc chắn.
Trà Mai gật đầu nhẹ, đi ra ngoài.
"Nàng không sợ ta có ý đồ làm loạn với nàng sao?". Tô Phỉ cười khẽ, đi đến.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, dung nhan thanh nhã tuyệt mỹ, đôi mắt gợn sóng như nước hồ thu, lại sáng ngời như sao, vẻ mặt thanh đạm, hỉ nộ không hiện ra, nay lại mang theo một nụ cười tươi xán lạn. Thanh Ninh cười đáp: "Nếu thế tử có ý đồ bất chính với ta, chẳng phải là quá dễ dàng, cần gì phải để Nhẫn Đông báo cho ta biết?".
Thanh Ninh cười rót một chén trà đưa tới: "Thế tử, mời".
Hắn thật sự có mưu đồ đó nha! Nhưng mà nàng lại bình tĩnh như thế, vẻ mặt không chút hoang mang, đối với việc hắn đêm khuya tới chơi, một chút cũng không kinh ngạc, không sợ hãi. Lại càng khiến hắn muốn toàn tâm toàn ý chân thành đối đãi với nàng bằng cả tấm lòng.
Thiếu nữ ngồi trước mặt cười tươi như hoa, nàng khiến hắn động tâm, lại còn khiến hắn lo lắng cho nàng tới mức đến tận đây. Hắn thật muốn đem nàng làm trân bảo để nâng niu trong lòng bàn tay. Cho nên hắn không làm khó dễ nàng, cứ để thuận theo ý nàng đi. Hắn tin tưởng, sẽ có một ngày, nàng cùng hắn đồng lòng đồng tâm.
Tô Phỉ khẽ cười tiếp trà.
Thanh Ninh ngồi đối diện hắn, dưới ánh đèn, dung nhan nàng càng thêm nhu hòa, tóc đen như gấm vóc nhất đẳng, mềm mại xõa trên lưng, tản ra vẻ yêu kiều trong sáng.
Trong phòng bài biện tinh xảo, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, không phải là hương nhang, mà là hai ba loại hương, giống như mùi hương trên người nàng, thanh nhã mà tươi mát.
Ánh mắt Tô Phỉ càng thêm ôn nhu không tự chủ: "Ta đã biết chuyện".
Thanh Ninh hiểu hôm nay hắn đến đây là vì chuyện nàng bạt tai Nghi An quận chúa, nhoẻn miệng cười cười, sắc mặt bình tĩnh, tựa như đang kể lại một câu chuyện phiếm: "Nàng ta khi dễ ta, nếu ta không cho nàng ta một bài học, nàng ta sẽ tự cho rằng bản thân là Quận chúa, là con gái của Công chúa, thích làm gì thì làm".
"Đáng đánh!". Tô Phỉ cười hiền hòa, ánh mắt lộ ra vẻ tán thành và khích lệ, còn có thưởng thức.
Có nghĩa là hắn hiểu?
Thanh Ninh cong miệng, trong lòng có vài phần vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía hắn mang vài phần nhu ý mà nàng không nhận ra.
Ánh trăng phía ngoài sáng trong ôn nhu, gió nhẹ thổi vào tán lá cây trong sân vang lên vài tiếng xoàn xoạt, tiếng động nhẹ nhàng nhưng lại nổi bật giữa không khí yên lặng trong phòng, trong phòng lặng yên lại lộ ra một tia nhu tình.
Nàng không nói gì, Tô Phỉ cũng không nói.
Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng có chút nóng nực, khẽ uống một ngụm trà, lúc này mới ngẩng đầu cười hỏi: "Không phải là thế tử đến đây để khen ta chứ?".
"Ừ, thuận tiện ghé thăm nàng một chút". Tô Phỉ cười gật đầu, vô cùng thẳng thắn.
Thuận đường tới thăm nàng một chút? Là cố ý sao, hắn cũng không buồn tìm cớ khác, liền trực tiếp thẳng thắn nói với nàng như vậy? Thanh Ninh thiếu chút nữa bị sặc, nhẹ ho lên.
"Uống chậm một chút, đừng để bị sặc". Tô Phỉ vội vàng để tách trà trong tay xuống, đứng lên đi tới phía nàng, nhẹ tay giúp nàng thuận khí.
Thanh Ninh cảm thấy bàn tay đang đặt trên lưng nàng kia tựa hồ như một lò than, cách xiêm y mỏng manh, bàn tay hắn nóng rực truyền vào trong tâm nàng, khiến tim nàng có chút đập nhanh.
"Ta ổn, không phiền thế tử". Thanh Ninh gấp rút đứng dậy, bước sang bên cạnh một bước, trốn khỏi tay hắn.
"Thanh Ninh". Tô Phỉ nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, tựa như hai chữ đó là hai chữ đẹp nhất thế gian này.
"Sao?". Tim Thanh Ninh đập mạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn gần trong gang tấc, quanh quẩn trước mặt nàng là một cỗ hơi thở nhàn nhạt thuộc về hắn, nàng cảm thấy khẩn trương tới mức đầu ngón tay không tự chủ nắm thành quyền.
Tô Phỉ cố gắng chịu đựng dục muốn ôm nàng đang mãnh liệt dâng lên trong lòng, hít một hơi, vừa cười vừa nói: "Ta sẽ chặt đứt ý đồ của bọn họ".
Nạp thiếp?
Tống Tử Dật thật quá hoang tưởng! Nữ tử tốt như vậy, ngay từ ban đầu hắn không biết quý trọng, hôm nay đã là kẻ có gia thất, quay đầu lại còn muốn ra vẻ một bộ dáng thâm tình, không quên người cũ, sắc mặt ghê tởm muốn nạp nàng làm thiếp? Hắn cư nhiên dám khi dễ nàng đến thế? Đúng là si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình!
Thanh Ninh sửng sốt, suy nghĩ một phen mới hiểu được "bọn họ" mà Tô Phỉ nói là ai.
Đúng vậy, nàng đánh Nghi An quận chúa, tạm thời sẽ khiến bọn họ bỏ đi ý định, nhưng căn bản không thể giải quyết triệt để được vấn đề.
Nghi An quận chúa bị ăn một cái tát của nàng, lại không thể cáo trạng để dồn nàng vào chỗ chết, chỉ sợ tương lai nàng ta sẽ trả thù.
Hơn nữa Tống Tử Dật cũng sẽ không dễ dàng dừng tay, Tống Tử Dật không buông tay, Nghi An quận chúa lại muốn ra vẻ hiền thê, đương nhiên chỉ có thể kìm nén bực bội, đáp ứng yêu cầu của Tống Tử Dật. Đến lúc mang nàng nạp vào cửa Tống gia, Nghi An quận chúa kia còn chẳng phải sẽ tùy ý hung hăng hành hạ nàng sao?
Vì vậy trong tương lai, chỉ sợ sẽ xuất hiện chuyện như thế, người Tống gia chắc chắn sẽ còn dây dưa với nàng.
Nói chữ cảm tạ không đủ, cho nên Thanh Ninh không nói nữa, yên lặng gật đầu cười.
"Tuy là có Nhẫn Đông bên cạnh, nàng vẫn cần cẩn thận chút. Còn sản nghiệp của lệnh đường nữa, tốt nhất vẫn nên cẩn thận nhiều hơn. Nghi An người này, thiên hạ khen nàng ta đoan trang hiền lành, nhưng thực chất lại là kẻ tiểu nhân, có thù tất báo". Tô Phỉ nhắc nhở.
"Cái này ta biết, sẽ có phòng bị". Thanh Ninh gật đầu, Nghi An quận chúa bị nàng hạ nhục như vậy, chắc chắn sẽ trả thù.
Khó tránh khỏi, tới lúc đó nàng ta sẽ ra tay với sản nghiệp của mẫu thân.
Sản nghiệp hồi môn của mẫu thân, cộng thêm sản nghiệp ngoại tổ gia lưu lại, muốn ra tay cũng khá dễ dàng, cho nên nàng đã nghĩ tới điểm này.
"Vậy ta liền cáo từ". Giọng nói Tô Phỉ có chút lưu luyến.
"Thế tử, Quốc công phu nhân hình như có ý muốn kết thân với Hầu phủ". Thanh Ninh lên tiếng. Nàng tin tưởng hắn sẽ giải quyết được, nhưng Tôn phu nhân cũng là một kẻ âm hiểm.
"Ừ". Tô Phỉ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Bà ta cho rằng, để kéo chân ta, nàng sẽ là lựa chọn không tồi".
"Yên tâm, chỉ cần nàng không đồng ý, bà ta cũng chỉ có thể bước lên rồi phải lùi lại". Tô Phỉ hướng Thanh Ninh cười: "Chuyện chung thân của ta, người Quốc công phủ không ai làm chủ được".
Có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, chuyện chung thân của hắn, cưới ai là do hắn quyết định!
Tôn thị muốn hắn cưới nàng, chẳng qua là do bà ta có ý định để nàng trở thành kẻ kéo chân hắn mà thôi!
Khóe mắt Thanh Ninh cay cay, trong lòng tựa hồ có chút đau.
Tôn thị dù sao cũng là dì của hắn, tại sao lại tính kế hắn như thế?
"Được rồi, ta đi đây, nàng nhớ cẩn thận mọi sự, có chuyện gì thì để Nhẫn Đông đến báo cho ta biết". Tô Phỉ cuối cùng nhịn không được vươn tay ra vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, ấm giọng nói.
Khóe mắt Thanh Ninh chua xót, kìm lòng không đặng, duỗi tay nắm chặt lấy tay hắn đang đặt trên đầu nàng: "Ngươi cũng cẩn thận".
Bàn tay trắng nõn ôn nhu, lộ ra ấm áp.
Nụ cười trên mặt Tô Phỉ bỗng nhiên sâu hơn, ngọn đèn trong phòng chiếu rọi lên gương mặt hắn, nổi bật nét cười vô cùng nhu hòa, mặt mày tựa hồ nhiễm một tầng sáng trong như tuyết.
Lộng lẫy mà điệt lệ.
"Ừ". Tô Phỉ nhẹ gật đầu, cầm tay Thanh Ninh một chút, trong nháy mắt lại thả ra, sau đó xoay người.
Bức rèm che phát ra một âm thanh thanh thúy, bóng người nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Thanh Ninh kinh ngạc nhìn tấm rèm đong đưa, bàn tay nàng dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn.
"Tiểu thư". Trà Mai tiến nhanh đến, thấy nàng hoàn hảo không có việc gì, thở ra một hơi, sắc mặt khẩn trương nghiêm túc lúc này mới hòa hoãn xuống.
Thanh Ninh hoàn hồn, ngồi lại lên ghế.
Trà Mai rót cho Thanh Ninh một chén trà, sau đó mới thu dọn cốc trà trên bàn mang ra ngoài.
Nhẫn Đông đến trải giường chiếu.
"Nhẫn Đông, trước kia ngươi hầu hạ bên cạnh thế tử sao?". Thanh Ninh uống một ngụm trà, nhìn thấy Nhẫn Đông đang trải giường, liền để chén trà xuống, đi tới, thuận miệng hỏi.
"Nô tỳ không hầu hạ bên cạnh thế tử, chỉ là người trong trang của thế tử thôi". Nhẫn Đông trả lời, suy nghĩ một chút, lại giải thích: "Thôn trang ở phía đông thành là của riêng thế tử, không liên quan đến Quốc công phủ".
Từ lúc nàng tới hầu hạ, tiểu thư chưa hỏi qua, Nhẫn Đông cũng không đề cập tới, nhưng trong lòng minh bạch, tiểu thư là người trong lòng của thế tử.
Thanh Ninh khẽ gật đầu, không hỏi nữa, nhưng lại hiểu ý tứ trong lời Nhẫn Đông.
Thôn trang kia là của riêng hắn, Nhẫn Đông luôn ở đó, sau này được Tô Phỉ chọn ra đưa đến bên nàng. Vì vậy có thể hiểu, thôn trang kia chính là nơi Tô Phỉ bồi dưỡng thế lực.
Chuyện Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư ra tay tát Nghi An quận chúa, chỉ trong một đêm đồn thổi khắp kinh thành như gió, có người nói là, Thẩm Đại tiểu thư không cam lòng chuyện hôn sự bị Nghi An quận chúa cướp mất, cho nên mới vung tay. Còn có người nói, Nghi An quận chúa trong lòng áy náy, muốn đền bù cho Thẩm Đại tiểu thư, vì Tống thế tử, ra mặt cầu thân với nàng, không phân biệt lớn nhỏ, cùng hầu hạ chung một chồng, nhưng Thẩm Đại tiểu thư lại là kẻ vô tình, không thèm đến, liền ra tay. Lại có người nghị luận, Nghi An quận chúa không đếm xỉa tới thánh chỉ trong tay Thẩm Đại tiểu thư, hiếu thắng muốn nạp Thẩm Đại tiểu thư làm thiếp, hai nàng, một người tình mới, một người tình cũ, vì Tống thế tử mà vung tay đánh nhau, phiên bản truyền đi vô cùng kịch liệt.
Thanh Ninh nghe được, sắc mặt bình tĩnh.
Như nàng dự đoán, hôm qua lão phu nhân tâm tình quá mức kích động, sáng sớm ngủ dậy liền có vẻ bị mệt, bệnh cũ lại tái phát. Lão phu nhân nghe nô tỳ trở về bẩm báo lời đồn bên ngoài, trong lòng càng thêm cuống cuồng, sợ Tề quốc công phu nhân nghe được tin đồn này, sẽ hết hứng thú muốn kết thân với Hầu phủ, gấp đến độ cả ngày ăn không ngon, sáng sớm hôm sau liền phái Lâm ma ma đi Tề quốc công phủ.
Tôn thị thành ý mười phần, tự mình đón tiếp Lâm ma ma.
"Phu nhân, lão phu nhân nhà ta sợ phu nhân ngài nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài mà hiểu lầm Đại tiểu thư". Lâm ma ma cung kính cười, giải thích: "Thật ra, chuyện chỉ là Đại tiểu thư và Quận chúa có chút cãi vã, ai mà biết có kẻ luyên thuyên truyền ra ngoài, lại không truyền đúng sự thật như vậy".
Lâm ma ma vừa nói vừa mang theo tươi cười, nhưng trên mặt lại có vài phần tức giận cùng bất đắc dĩ.
Tin đồn càng nhiều, danh tiếng càng không tốt, thì càng hay! Tôn thị nhẹ nhàng gảy lá trà trong chén, cười nói với Lâm ma ma: " Lão phu nhân lo lắng quá rồi, Đại tiểu thư tính tình ôn hòa, lại là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, trong lòng ta thực sự thích nàng, tự sẽ không vì mấy lời đồn đãi bên ngoài mà có hiểu lầm. Mấy chuyện đồn đãi đó, chẳng qua là chuyện vui của người đời. Dân chúng phía ngoài đối với chuyện trong nhà của cao môn đại hộ luôn vô cùng hiếu kỳ, cho nên chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, sẽ nói thành chuyện lớn, truyền đi ba hoa chích chòe".
"Phu nhân anh minh". Lâm ma ma cười khen tặng một tiếng.
"Vừa hay ngươi đến đây, vậy thì giúp ta truyền lời lại cho lão phu nhân". Tôn thị thổi thổi trà, hớp một ngụm, sau đó đem chén trà đưa cho nha đầu hầu hạ bên cạnh.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra quý khí, ưu nhã vô cùng.
Lâm ma ma vội vàng gật đầu: "Phu nhân mời nói".
Tôn thị cầm khăn gấm chùi khóe miệng, rồi mới lên tiếng: "Ngươi trở về nói với lão phu nhân, chuyện của thế tử và Đại tiểu thư, lão phu nhân và ta là trưởng bối biết chuyện này là được rồi. Hôn sự của thế tử cần Hoàng Thượng gật đầu mới có thể định xuống được, lỡ Hoàng Thượng không đồng ý, chuyện sẽ không thành. Vì vậy nếu để việc này truyền ra tiếng gió, sẽ khiến thanh danh của tiểu thư bị tổn thương".
"Phu nhân cân nhắc chu đáo, nô tỳ trước hết thay mặt lão phu nhân và tiểu thư tạ ơn ngài". Lâm ma ma vội vàng quỳ gối khom người thi lễ.
"Ma ma mau đứng lên". Tôn thị rất hưởng thụ, vừa cười vừa nói: "Trong tay Đại tiểu thư có thánh chỉ, ngươi trở về nói với lão phu nhân, để bà yên tâm. Hoàng Thượng đối với thế tử thật lòng quan tâm, muốn để Hoàng Thượng gật đầu, đến lúc đó, cũng không tránh khỏi Hoàng Thượng sẽ đích thân hỏi ý tứ của tiểu thư".
Thánh chỉ là mấu chốt, bọn họ là trưởng bối, nhưng còn thánh chỉ, bọn họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không thấy thánh chỉ do đích thân Hoàng Thượng hạ xuống, đây là miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng đó.
Cho nên, muốn cởi chuông phải nhờ đến người buộc chuông.
Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, tới lúc đó chỉ cần Thanh Ninh đồng ý, Hoàng Thượng dĩ nhiên là sẽ chấp thuận!
Lâm ma ma lập tức hiểu ý của Tôn thị, trên mặt cười nở hoa: "Đa tạ phu nhân".
Lâm ma ma mang theo tâm trạng thấp thỏm mà đến, lại mang theo vui mừng mà về Hưng Ninh hầu phủ.
Trở lại Đào Nhiên cư, Lâm ma ma hoan hỉ đem ý tứ của Tôn thị tỉ mỉ nói cho lão phu nhân nghe. Lão phu nhân nghe xong lập tức cảm thấy cơn đau đầu ban nãy liền hạ xuống, đau nhức toàn thân cũng đã biến mất, cười không khép miệng: "Quốc công phu nhân nói rất đúng, chuyện này còn chưa có định, trong lòng chúng ta đều biết sẽ thành công. Không hổ là Quốc công phu nhân, làm việc vô cùng chu đáo".
"Hơn nữa con người cũng rất hiền lành". Lâm ma ma bỏ thêm một câu.
"Ừ". Lão phu nhân cười gật đầu: "Vậy chúng ta sẽ chờ tin tức tốt của Quốc công phu nhân".
Dừng một chút, vừa cười vừa hỏi: "Quốc công phu nhân có nói là khi nào sẽ tiến cung không?".
Trong giọng nói mang vài phần không chờ đợi được.
"Cái này, ngược lại Quốc công phu nhân không có nói, nhưng mà, Quốc công phu nhân đã nói vậy, có lẽ là đã nghĩ đến mọi phương diện, tất nhiên là thành tâm muốn kết thân cùng Hầu phủ, xem ra thật sự rất thích Đại tiểu thư". Lâm ma ma trả lời.
Lão phu nhân cười ha ha, bảo Lâm ma ma đi xuống nghỉ ngơi, gọi người làm còn lại tiến đến hầu hạ.
Thẩm Thanh Vũ đi tới, thấy vẻ mặt cao hứng của lão phu nhân, trong lòng liền hiểu Lâm ma ma nhất định đã mang về tin tức tốt, không khỏi cắn răng bực tức.
"Vũ nhi, Đại tỷ tỷ ngươi được gả vào chỗ tốt, về sau ngươi cũng được thơm lây, nói cho cùng, các ngươi cũng là thân tỷ muội", lão phu nhân cao hứng vỗ tay Thẩm Thanh Vũ.
"Vâng, tổ mẫu nói rất đúng". Thẩm Thanh Vũ nhu thuận gật đầu.
Editor: Ngọc Thương
Lúc đó, xử lý xong sự tình, thời điểm Hoàng Thượng vừa muốn chuẩn bị tuyên cáo bãi triều, ngự sử Cao đại nhân đi về phía trước một bước, nói có thượng tấu, thẳng lời can gián, Nghi An quận chúa thân là thế tử phu nhân Kiến An hầu phủ, nhưng lại không đếm xỉa tới thánh ngôn của Hoàng Thượng, không đếm xỉa tới thánh chỉ trong tay Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư, có ý muốn bức Đại tiểu thư làm thiếp thất của Tống Tử Dật.
Lời nói trong lúc đó, nhắm thẳng vào Tống Tử Dật và Kiến An hầu phủ.
Cao đại nhân nói xong, trình lên tấu chương.
Kim Loan điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Cao đại nhân là ai? Hiện thời chính là hữu Ngự sử đại nhân, tiếng tăm lừng lẫy vương triều, nhân cách ngời ngời, ngay cả là Hoàng đế hắn cũng dám thẳng thắn chỉ trích.
Nội thị đứng bên vội vã tiếp tấu chương của hắn, đưa cho nội thị của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liếc qua, mặt trầm như nước: "Đọc!".
"Vâng, Hoàng Thượng". Nội thị gật đầu, mở tấu chương đọc lên.
Lời trong tấu chương lại càng sắc bén như đao.
Kiến An hầu Tống Thư Thành nghe được cúi người xuống, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ giọt, cũng không dám đưa tay lau.
Chờ nội thị của Hoàng Thượng đọc xong, Tống Thư Thành lập tức quỳ xuống, phủ phục trên đất: "Hoàng Thượng minh xét, là vi thần quản gia bất lực".
"Làm càn! Thật to gan, thánh chỉ của trẫm cũng không để vào mắt, các ngươi muốn làm phản sao?". Tống Tử Dật đang bị thương, tĩnh dưỡng ở nhà, nên lửa giận chỉ có thể phát trên người Tống Thư Thành. Hoàng Thượng nắm bạch ngọc chặn giấy trên bàn hung hăng đập tới phía hắn.
"Vi thần đáng chết!". Cái chặn giấy trực tiếp đập vào trán Tống Thư Thành, trong nháy mắt máu tươi chảy ra: "Là do vi thần quản gia không tốt, xin Hoàng Thượng tha mạng".
"Không biết dạy con? Trẫm lại thấy là Kiến An hầu phủ các ngươi không để trẫm vào mắt!". Hoàng Thượng lạnh giọng.
"Vi thần đáng chết! Hoàng Thượng, vi thần trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng". Thân thể Tống Thư Thành run như cầy sấy: "Hoàng Thượng, nhất định là có hiểu lầm, nghiệt tử của vi thần, tuy là trong lòng có áy náy với Thẩm Đại tiểu thư, muốn đền bù tổn thất cho nàng, nhưng cũng không dám trái thánh chỉ của Hoàng Thượng, muốn bức nàng làm thiếp thất, hơn nữa một nhà vi thần đối với Hoàng Thượng đều trung thành, tận tâm, tuyệt không hai lòng".
"Hừ, không lẽ việc này là bịa đặt, không có lửa làm sao có khói?". Hoàng Thượng đột nhiên giận dữ hỏi.
"Vi thần không dám, xin Hoàng Thượng thứ tội". Tống Thư Thành không dám cãi lại.
"Hoàng Thượng, Kiến An hầu trung thành, khả năng trong chuyện này còn có ẩn tình khác". Một viên quan đi ra giúp hắn cầu tình.
"Hoàng Thượng, Tống thế tử tình thâm ý trọng, nhất thời phạm sai lầm cũng không thể tránh được".
"Hoàng Thượng, chuyện liên quan đến thiên uy của Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị".
"Hoàng Thượng, Thẩm Đại tiểu thư bị Nghi An quận chúa phá hủy hôn sự, trong lòng có oán hận Nghi An quận chúa là hợp tình hợp lý. Chuyện không chừng là do Thẩm Đại tiểu thư báo hận mới đánh Nghi An quận chúa, Thẩm Đại tiểu thư hành hung hoàng tộc, khinh miệt hoàng thất, kính xin Hoàng Thượng nghiêm trị Thẩm Đại tiểu thư".
"Hoàng Thượng, Nghi An quận chúa không đếm xỉa đến hoàng quyền, thật đáng chết".
"Hoàng Thượng, Nghi An nàng bản tính thuần lương, kính xin Hoàng Thượng minh xét". La Dẫn Chương cũng đứng dậy cầu tình.
...
Editor: Ngọc Thương
Có người vì Kiến An hầu phủ cầu tình, có người muốn xin nghiêm trị, có người nghĩ rộng ra, đem chuyện này dẫn đến trên người Tứ hoàng tử.
Nhất thời Kim Loan điện quần thần khẩu chiến, mỗi người phát biểu một ý. Cuối cùng có người nói, chuyện phát sinh tại Hưng Ninh hầu phủ, chân tướng sự tình rốt cuộc thế nào, Hưng Ninh hầu là người rõ nhất.
Vì vậy Hoàng Thượng nhìn về phía dưới: "Thẩm ái khanh?".
Thẩm Phong đúng là không nghĩ tới, chuyện nhỏ tại hậu trạch trong phủ nhà mình lại bị Ngự sử đưa đến Kim Loan điện. Hắn xoa xoa mồ hôi trên thái dương, đi về phía trước một bước, đứng dậy thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Tống Thư Thành nhìn qua, nhẹ gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nghi An quận chúa và tiểu nữ là nhất thời có cãi vã, cho nên..."
Nói một hồi, ý bảo mọi việc chẳng qua là do hai nữ nhân hậu trạch trong lúc nói chuyện, nhất thời ý kiến không hợp mà đánh nhau.
"Hoàng Thượng, nhất định là có người muốn nhân việc Thẩm Đại tiểu thư và Nghi An quận chúa ý kiến không hợp, mà xé việc nhỏ thành to, xin Hoàng Thượng minh xét". Lập tức có người phụ họa.
Tứ hoàng tử đứng đó trấn định tự nhiên, không một phần biến sắc.
Có lời của Thẩm Phong, Hoàng Thượng trầm mặc hồi lâu, sau đó cho người lập tức triệu Nghi An quận chúa vào cung.
Nghi An quận chúa mặt mày bầm tím tiến cung, trong thiên điện tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vừa hỏi, Nghi An quận chúa liền quỳ trên đất xin tha thứ, nói là chính mình nhất thời lỗ , có chút cãi vã với Thẩm Đại tiểu thư, đánh mất phong phạm của Quận chúa, xin Hoàng Thượng thứ tội.
Nhìn gương mặt bị đánh thành heo của Nghi An quận chúa, cộng thêm việc Nghi An quận chúa cáo lỗi, không hề khóc lóc kể lể, tính cách Nghi An quận chúa thế nào, trong lòng Hoàng đế rất rõ ràng. Vì vậy Hoàng Thượng buông lỏng vài phần tâm tư, cho người đưa nàng xuất cung.
Kim Loan điện.
Hoàng Thượng định cho Kiến An hầu tội danh quản gia bất lực, phạt hắn một năm bổng lộc, Tống Tử Dật không dạy dỗ tốt thê tử, cũng trừ một năm bổng lộc.
Đồng dạng, Thẩm Phong cũng không thoát khỏi bị trừ một năm bổng lộc. Thẩm Phong đau lòng cắn răng, đi xuống bậc thang, Tống Thư Thành kéo Thẩm Phong sang một bên, vẻ mặt cảm kích hướng Thẩm Phong ôm quyền: "Đa tạ Thẩm huynh trượng nghĩa, tổn thất của Thẩm huynh, huynh đệ ta sẽ không để cho huynh bị tổn thất vô ích".
"Tống huynh khách khí rồi". Thẩm Phong cười chắp tay.
Đối mặt với kết quả như vậy, Tô Phỉ không có nhiều thất vọng.
Hắn chưa từng mong thông qua chuyện này sẽ khiến cho Kiến An hầu phủ suy sụp. Thẩm gia và Tống gia là thế giao, hai nhà vừa trao đổi, ấn định sự tình là do Thanh Ninh và Nghi An quận chúa cãi vã, nữ nhân đánh nhau, chuyện cũng chỉ vậy, không có gì to tát. Nhưng thông qua chuyện này, lại có thể làm cho Tống Tử Dật chết tâm với Thanh Ninh, đây mới là kết quả hắn mong muốn!
Editor: Ngọc Thương
Tống Thư Thành không để ý đến vết thương trên đầu, nổi giận đùng đùng trở về Kiến An hầu phủ, Trương thị thấy hắn máu chảy đầy đầu, bị hù dọa mặt mũi trắng bệch: "Hầu gia, đã xảy ra chuyện gì?"
"Đi gọi nghiệt tử kia đến đây cho ta!". Tống Thư Thành nổi trận lôi đình. Tại Kim Loan điện bị Hoàng Thượng khiển trách trước mặt mọi người, lại còn bị ăn đập, thể diện của lão già này đều mất hết. Mặc dù Hoàng Thượng chỉ trừ một năm bổng lộc, nhưng việc này lại như một cây gai đâm vào lòng Hoàng Thượng, về sau đối với Kiến An hầu phủ sẽ không còn nể trọng như trước kia.
"Sao vậy? Tử Dật đi lại khó khăn, có chuyện gì mà muốn gọi nó đến?". Trương thị tay chân luống cuống cho người mang thuốc trị thương tới, lại sai người đi mời đại phu, vừa giúp phu quân xử lý miệng vết thương, vừa hỏi. Tuy biết rõ Nghi An quận chúa bị gọi vào cung, nhưng cụ thể xảy ra việc gì, Trương thị còn chưa nắm được.
"Còn không mau đi!". Tống Thư Thành giận dữ chỉ vào một bà tử.
"Vâng, nô tỳ đi ngay". Bà tử kia chạy ra ngoài như một làn khói, kêu người khiêng Tống Tử Dật đến.
"Hầu gia bớt giận". Trương thị vội vàng nhẹ giọng an ủi.
Vừa băng bó kỹ miệng vết thương xong, Tống Tử Dật được người nâng tới: "Phụ thân, mẫu thân".
"Nghiệt tử nhà ngươi, vô liêm sỉ, chưa phá hủy được cái Hầu phủ này, ngươi không cam lòng đúng không?". Tống Thư Thành cầm ấm trà hướng Tống Tử Dật đập tới.
"Hầu gia!". Trương thị kinh hô nhào đến, ấm trà vang lên một tiếng, nện trên lưng nàng, Trương thị đau đớn kêu, ôm Tống Tử Dật, nghiêng đầu rơi lệ nhìn về phía Tống Thư Thành: "Hầu gia, có lời gì không thể từ từ nói sao? Trên người Tử Dật còn đang bị thương, hành động bất tiện, đi đứng khó khăn, vạn nhất lỡ đập trúng chỗ nào thì phải làm sao? Chúng ta chỉ có mình nó là con trai".
"Đứa nghiệt tử này, ngươi có biết hắn đã mang về cho Hầu phủ tai vạ gì không hả?". Tống Thư Thành giận dữ chỉ vào Tống Tử Dật: "Chính là nó, cái đồ khốn này, thiên hạ thiếu gì nữ nhân, mà nó cứ nhất định phải muốn nha đầu Thẩm gia kia?".
"Hầu gia, rốt cuộc là thế nào?". Trương thị kinh hãi hỏi.
"Hôm nay Cao đại nhân dâng tấu chỉ tội Nghi An quận chúa, nhắm thẳng vào Hầu phủ chúng ta!". Tống Thư Thành cả giận nói: "Nếu hôm nay không có Thẩm Hầu gia trượng nghĩa giúp đỡ, Hầu phủ sẽ vì cái thằng nghiệt tử này mà đắc tội lớn với Thánh thượng".