Editor: Ngọc Thương
"Vậy con hảo hảo tĩnh dưỡng, nương sẽ đi cầu kiến tổ mẫu con. Tổ mẫu con nhiều năm tĩnh tu, vừa ra ngoài mà biết con bị thương, lại không để ý chăm sóc đến thân thể mình, nhất định sẽ rất đau lòng. Con đó, đừng để tổ mẫu phải lo lắng cho con". Tưởng thị nói.
"Vâng, nữ nhi sai rồi, không nên để ngài thương tâm". Có Tưởng thị bảo đảm, tâm tình Tôn Ngọc Tuyết khá lên nhiều, khẽ cười, sai Bích Nguyệt đi bưng thuốc và đồ ăn đến.
"Vậy mới ngoan". Tưởng thị cười phân phó Bích Vân mang nước tới, đích thân cầm khăn ướt xoa xoa mặt cho Tôn Ngọc Tuyết.
"Mẫu thân, việc này cứ để cho Bích Vân làm là được rồi".
"Không sao". Lau mặt cho con gái, cũng không tốn bao nhiêu khí lực, Tưởng thị vừa cười vừa nói.
Chờ Bích Nguyệt mang khay thức ăn đến, thấy Tôn Ngọc Tuyết thật sự đã bỏ đi ý niệm tuyệt thực trong đầu, từng miếng từng miếng ăn ngon, tâm Tưởng thị lúc này mới buông xuống.
Vì một nam nhân mà tìm đến cái chết, nhìn Tôn Ngọc Tuyết khóc sưng cả hai mắt, người còn có bệnh, Tưởng thị không nỡ nói con gái nửa câu, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã có Bích Vân và Bích Nguyệt cơ trí, kịp thời đến báo cho nàng biết, cộng thêm người hầu trong viện của nữ nhi tất cả đều do chính nàng tỉ mỉ lựa chọn, đều là những người biết rõ nặng nhẹ, tự chắc sẽ không truyền việc này ra ngoài.
Tưởng thị dặn dò người làm trong sân viện Tôn Ngọc Tuyết một phen, bảo họ không được đi nói huyên thuyên, sau đó mới phân phó hai người Bích Vân và Bích Nguyệt chiếu cố thật tốt cho Tôn Ngọc Tuyết, rồi mới động thân đi đến nơi Tôn lão phu nhân tĩnh tu, Tùng Hạc đường.
Tùng Hạc đường ở phía Đông Bắc của Tôn phủ, cách các viện tử còn lại có chút xa xôi, trước kia cũng không có tên này, từ lúc Tôn lão phu nhân vào ở mới nên tên.
Tôn lão phu nhân trước đây ở tại Cúc viên, sau khi con gái ruột Tôn Lâm Lang mất đi, lại đem thứ nữ gả vào Tề quốc công phủ, bệnh nặng một hồi, sau đó liền yên lặng đến Tùng Hạc đường ăn chay niệm Phật, không màng thế sự, người bên cạnh cũng phân phát bớt, chỉ chừa vài người bà tử cộng thêm hai bà tử thô sư ở lại bên người hầu hạ.
Người Tôn phủ lúc đó cho rằng, Tôn lão phu nhân là do nhất thời đau lòng vì mất ái nữ, mới cực kỳ bi ai như thế, không ngờ, mười mấy năm qua, Tôn lão phu nhân trước sau như một, ở lại trong Tùng Hạc đường, con trai ruột thịt cũng không nhìn mặt.
Lúc này, nếu không phải vì con gái Tôn Ngọc Tuyết, Tưởng thị cũng không muốn quấy rầy bà, dù sao, hôm nay đè ép được Tôn thị, chỉ có mẹ cả Tôn lão phu nhân này mà thôi.
Tưởng thị một lòng dự định vì ái nữ, ngay sau hôm đến Quốc công phủ hỏi thăm hàm ý của Tôn thị, đã có chủ ý này, nhưng nàng vẫn chưa hành động, bởi vì nàng còn ôm một tia hi vọng, tin tưởng Tôn thị sẽ hiểu tâm ý của nữ nhi. Nhưng đến cùng, Tôn thị lại nhìn trúng nha đầu Thẩm gia kia, mặc dù ở trước mặt nữ nhi, nàng nói mọi việc là vì thanh danh của Tô Phỉ, nhưng trong lòng Tưởng thị rất rõ ràng, Tôn thị căn bản không hề có dự định muốn đem con gái nàng gả cho Tô Phỉ.
Tôn thị đã không còn là thứ nữ Tôn phủ trước kia nữa rồi, hôm nay nàng ta cao cao tại thượng, là Quốc công phu nhân duyên dáng sang trọng.
Nhưng mặc kệ Quốc công phu nhân cao cao tại thượng thế nào, núi cao còn có núi cao hơn, vẫn có người có thể chấn trụ nàng ta.
Đến Tùng Hạc đường, gõ cửa một hồi, một bà tử mặc xiêm y vải xanh mộc mạc mới đến mở cửa, đi ra thấy Tưởng thị, không chút hoang mang hành lễ: "Phu nhân".
"Phiền Lưu ma ma đến truyền một tiếng với mẫu thân, hôm nay ta có việc gấp cầu kiến". Tưởng thị mang trên mặt vài phần nghiêm trọng.
"Cái này...". Lưu ma ma do dự không biết có nên đi hay không.
"Ngươi đi vào thông báo một tiếng, nói là chuyện có liên quan tới con trai của đại cô nãi nãi, Tô thế tử". Tưởng thị nói.
"Phu nhân xin chờ một lát". Lưu ma ma suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Làm phiền ma ma". Tưởng thị mỉm cười.
Lưu ma ma phúc thân, xoay người đem cửa chính đóng lại.
Tưởng thị dẫn theo một đám nha đầu bà tử, không nóng không vội chờ ở cửa.
Lưu ma ma đi tới hành lang dưới, nói với Quý ma ma hầu hạ bên cạnh Tôn lão phu nhân: "Là phu nhân, nói là có chuyện liên quan đến Tô thế tử, yêu cầu gặp lão phu nhân".
Con trai mà đại cô nãi nãi lưu lại, Tề quốc công Tô thế tử?
Quý ma ma nhíu mày, nghe trong phòng truyền đến âm thanh gõ mõ, thấp giọng phân phó Lưu ma ma: "Ngươi trở ra nói với phu nhân, lão phu nhân không gặp".
Lưu ma ma gật đầu, xoay người.
Mở cửa chính, Lâm ma ma cung kính nói với Tưởng thị: "Phu nhân, mời về đi, lão phu nhân nói không gặp".
Không gặp? Tưởng thị rất ngoài ý muốn.
Tô Phỉ là huyết mạch duy nhất Tôn Lâm Lang lưu lại, lão phu nhân làm sao lại không gặp? Không phải lúc trước bà vì đại cô nãi nãi mất, mới thương tâm như thế sao?
Chẳng lẽ ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, lão phu nhân thật sự đã lục căn thanh tĩnh, không hỏi trần thế rồi?
Tưởng thị suy tư một phen, quyết đoán quỳ trên mặt đất.
Tưởng thị quỳ xuống, nha đầu bà tử sau lưng nàng cũng ào ào quỳ đầy đất.
"Phu nhân, ngài đây là...?". Lưu ma ma vội vươn tay kéo Tưởng thị đứng lên.
Tưởng thị gạt tay Lưu ma ma: "Phiền Lưu ma ma nói với mẫu thân một tiếng, chuyện khẩn cấp, nếu không ta cũng không đến quấy rầy mẫu thân thanh tu, ta sẽ quỳ ở chỗ này cho đến khi lão nhân gia ngài đồng ý gặp ta mới thôi".
Vì con gái, có cái gì nàng không thể làm?
Lão phu nhân không ra mặt, sao có thể khiến cho Tôn thị thay đổi chủ ý được đây?
Nữ nhi một lòng một dạ, muốn chết muốn sống, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, còn chẳng phải sẽ khiến người làm mẫu thân như nàng sống không nổi sao?
Thấy Tưởng thị như thế, Lưu ma ma đành phải xoay người đi vào bẩm báo.
Quý ma ma nghe xong, ánh mắt hướng về phía cửa viện xa xa, quay người vào phòng.
Trong phòng sạch sẽ mà ngăn nắp, phía trước cung phụng một pho tượng bạch ngọc Quan Âm, mặt mũi hiền lành. Quan Âm làm bằng ngọc Như Ý, tường vân bích thấu, Tôn lão phu nhân quỳ trên bồ đoàn, tay phải gõ mõ, tay trái vân vê Phật châu, trong miệng niệm chú Đại bi.
Một phòng Phật hương.
Quý ma ma rón rén đi tới gần Tôn lão phu nhân, thấp giọng: "Lão phu nhân, phu nhân quỳ bên ngoài xin cầu kiến".
Tôn lão phu nhân mí mắt cũng không hề nhúc nhích một chút, tiếp tục niệm kinh.
Quý ma ma lẳng lặng đứng sau lưng bà, chờ thật lâu, Tôn lão phu nhân mới nhẹ giọng nói một câu: "Bảo nó trở về đi".
"Vâng". Quý ma ma trả lời, quay bước ra khỏi phòng, truyền lại lời của Tôn lão phu nhân cho Lưu ma ma.
Lưu ma ma ra ngoài nói lại cho Tưởng thị, Tưởng thị vẫn cứng rắn muốn gặp Tôn lão phu nhân bằng được, quyết tâm ở bên ngoài quỳ thẳng gối.
Mặt trời dần dần lên cao.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi thẳng xuống, mặt đất ban đầu lạnh như băng cũng dần dần bị nắng nướng nóng lên, gương mặt Tưởng thị tái nhợt như tuyết, mồ hôi trên trán lớn như hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống, lưng đã sớm bị mồ hôi thấm ướt một mảng, đầu gối lại càng đau đến toàn tâm. Tưởng thị cắn răn gắng gượng chịu đựng, giữ vững chủ ý, Tôn lão phu nhân không gặp nàng, nhất định nàng sẽ không đứng dậy.
Nha đầu bà tử sau lưng Tưởng thị cũng đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, lúc mới bắt đầu, vẫn có người khuyên Tưởng thị đứng lên trở về, sau khi bị Tưởng thị quát lớn vài câu, mọi người không ai dám lên tiếng nữa, chỉ im lặng quỳ cùng nàng.
Tưởng thị đánh cược ván này để yêu cầu được gặp Tôn lão phu nhân.
Lưu ma ma và Quý ma ma cũng đều mang vài phần sốt ruột, sợ Tưởng thị quỳ lâu sẽ không tốt. Quý ma ma để Lưu ma ma ra cửa, qua hơn nửa canh giờ liền đi vào phòng gặp Tôn lão phu nhân.
Buổi trưa, Tôn lão phu nhân ngưng gõ mõ, Quý ma ma đỡ bà đứng lên, khuyên: "Lão phu nhân, sợ là phu nhân thật sự có việc gấp. Một mực quỳ bên ngoài, ngài gặp nàng một chút đi, nếu không phải là không còn biện pháp, nhất định phu nhân sẽ không tới quấy rầy ngài".
Tôn lão phu nhân sắc mặt lạnh nhạt: "Quỳ bao lâu rồi?"
"Đã hơn nửa canh giờ ạ".
"Để nó vào đi". Tôn lão phu nhân cuối cùng cũng mềm lòng, cất bước đi vào phòng khách nhỏ cách vách.
"Vâng, nô tỳ gọi người mời phu nhân đến ngay". Quý ma ma thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng gọi Lưu ma ma đi mời Tưởng thị tới.
Tưởng thị quỳ lâu đến nỗi không đứng dậy nổi, Lưu ma ma đỡ nàng đứng lên, Tưởng thị phân phó nha đầu bà tử của mình chờ bên ngoài, vịn tay Lưu ma ma đi vào.
Hơn mười năm chưa từng gặp mặt Tôn lão phu nhân, Tưởng thị để Lưu ma ma cúi đầu đỡ vào sảnh, bỏ tay khỏi người Lưu ma ma, chuẩn bị quỳ xuống đất hành lễ: "Con dâu tham kiến mẫu thân".
"Ngồi đi, không cần phải quỳ, chân ngươi còn đang đau". Tôn lão phu nhân nói.
"Tạ mẫu thân". Tưởng thị cám ơn một câu.
Lưu ma ma đỡ Tưởng thị ngồi lên một chiếc ghế gần đó, cúi đầu phúc thân thi lễ với lão phu nhân rồi lui ra ngoài.
Quý ma ma lên trà cho Tưởng thị, sau đó yên lặng đứng bên người Tôn lão phu nhân.
"Quỳ trên đất lạnh, uống chén trà cho ấm áp thân thể". Âm thanh Tôn lão phu nhân có vài phần quan tâm.
"Tạ mẫu thân quan tâm". Tưởng thị bưng chén trà nhấp một miếng.
"Ta đã không vấn thế sự nhiều năm, ngươi hôm nay quỳ bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?". Tôn lão phu nhân hỏi.
"Mẫu thân, là con dâu bất hiếu làm phiền ngài". Tưởng thị khẽ ngẩng đầu, thấy Tôn lão phu nhân ngồi trên ghế, trong mắt thoáng giật mình.
Áo trên màu chàm, váy mã diện, tóc trắng xám búi sơ thành vòng tròn, cố định bằng một cây ngọc trâm trắng thuần, dung mạo so với mười năm trước không hề thay đổi, vẫn xuất chúng như vậy, chỉ có điều, hiện tại một thân vô cùng mộc mạc, không còn rực rỡ như năm đó, có lẽ hàng năm ở trước mặt Bồ Tát niệm kinh, nên khuôn mặt hiền lành hơn, ánh mắt bình tĩnh hòa nhã.
Sau khi sửng sốt qua đi, Tưởng thị gấp rút thu liễm vẻ mặt, nhẹ nói: "Mẫu thân, con dâu là vì chuyện của Phỉ nhi mà đến quấy rầy ngài. Phỉ nhi là huyết mạch duy nhất của đại cô nãi nãi lưu lại, con dâu cũng là lo lắng cho hắn. Hắn năm nay mười tám, nhưng việc hôn sự còn chưa được định xuống, hôm trước nhị cô nãi nãi tiến cung bẩm Hoàng Hậu nương nương, nói là đã chọn trúng cho hắn một cô nương, nhưng Hoàng Thượng bên kia lại không đáp ứng, cô nương này chính là Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư...".
Tưởng thị đem những việc xảy ra gần đây ở Hưng Ninh hầu phủ, cùng với những tin đồn về Hưng Ninh hầu phủ trong một năm này tại kinh thành, thêm dầu thêm dấm chua nói cho Tôn lão phu nhân nghe.
"Phỉ nhi cứu Thẩm Đại tiểu thư, nhưng cũng không cần phải đem cả đời ra bồi nàng ta đúng không? May mắn có Hoàng Thượng anh minh. Đứa nhỏ này lớn lên giống hệt đại cô nãi nãi, dung mạo xuất chúng, tài hoa năng lực càng không cần bàn tới, con dâu thật lòng lo lắng cho hắn, lo cho chuyện thung thân của hắn...".
Tưởng thị nói xong nhìn sắc mặt của Tôn lão phu nhân, thấy sắc mặt bà bình thường, không có gì thay đổi, dè chừng nói tiếp: "Nhị cô nãi nãi suy cho cùng cũng không phải là mẹ ruột của hắn".
Tôn lão phu nhân nhẹ liếc mắt sang Tưởng thị. Tưởng thị lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Mười mấy năm qua, phu quân của nàng, cũng chính là cậu ruột của Tô Phỉ, Tôn Chính Ngạn, đối với đứa cháu trai vừa ra đời đã mất mẫu thân là Tô Phỉ, chưa từng có nhiều trìu mến, nhưng đối với Tô Khiêm và Tô Dao lại có nhiềuphần quan tâm hơn. Cũng bởi vì hiện tại Tôn thị là Quốc công phu nhân, cho nên càng muốn thân hơn với hai huynh muội Tô Khiêm và Tô Dao. Vì vậy chẳng biết từ khi nào, giữa Tôn gia và Tô Phỉ dần dần không còn thân thiết, càng lúc càng xa cách.
Mà hôm nay nàng nói như vậy, ngược lại làm ra vẻ rất thật tâm thương yêu Tô Phỉ. Tưởng thị cũng tự thấy chột dạ, nét mặt mang vài phần mất tự nhiên, ửng đỏ.
Nghĩ lại, lão phu nhân đóng cửa niệm Phật đã nhiều năm, có khi cũng chẳng biết nhiều chuyện ngoài kia, vì vậy tâm dần ổn định xuống, chỉ mang vài phần lo lắng.
"Ừ". Tôn lão phu nhân ừ một tiếng, hỏi: "Khó có được người mợ như ngươi, quan tâm nó như thế, vậy ngươi nghĩ thế nào?".
Bà thanh tu, chứ không hồ đồ. Con dâu bà rõ ràng là có mục đích mới đến.
Tưởng thị bị Tôn lão phu nhân nói một câu, cúi mắt xuống uống một ngụm trà, sau đó lau khóe miệng rồi mới lên tiếng: "Mẫu thân, Tề quốc công phủ hôm nay có nhị cô nãi nãi làm chủ, nhưng tương lai thì sao? Thời gian dần trôi, tự nhiên quan hệ cũng sẽ dần phai nhạt, cho nên, mối quan hệ giữa Tôn gia và Tề quốc công phủ không phải là sẽ dần mất đi?".
"Cho nên ngươi muốn cùng Tôn gia thân càng thêm thân?". Tôn lão phu nhân trực tiếp đem suy nghĩ của Tưởng thị nói ra.
"Con dâu chính là có ý tứ như vậy, muốn củng cố quan hệ hai phủ, đương nhiên hai nhà cần phải thân càng thêm thân, hơn nữa con dâu cũng thấy Phỉ nhi rất đáng thương, vừa ra đời đã mất mẫu thân, bây giờ lớn như vậy mà hôn sự còn chậm chạp chưa định". Tưởng thị vừa nói vừa lấy khăn xoa xoa khóe mắt: "Đứa nhỏ Ngọc Tuyết cũng đã đến tuổi lập gia, nó lại cùng Phỉ nhi là biểu huynh muội, có biểu muội như nó chăm sóc cho Phỉ nhi, đương nhiên là so với người khác sẽ càng tận tâm hơn".
Phân nửa cũng không hề nói đến tâm tư của Tôn Ngọc Tuyết dành cho Tô Phỉ.
Trong lòng Tưởng thị hiểu, chuyện nữ nhi nhà nàng vì Tô Phỉ mà muốn tuyệt thực, muốn chết, tuyệt đối không thể nói ra.
Đôi mắt Tôn lão phu nhân giật giật, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén nhắm vào Tưởng thị. Vừa vặn Tưởng thị nhìn sang chạm mắt với Tôn lão phu nhân, nàng vội vàng cụp mắt xuống, vẻ mặt một bộ lo lắng, rất là bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Vì muốn quan hệ Tôn gia và Tô gia càng thêm thân thiết lâu dài, cũng càng là vì hạnh phúc sau này của Phỉ nhi, con dâu mới có suy nghĩ như vậy, đã bày tỏ hàm ý với nhị cô nãi nãi, nhưng mà nhị cô nãi nãi căn bản không hề có ý tứ kia, con dâu lo lắng vô cùng, cho nên mới đến quấy rầy ngài".
Lời nói ra rất đường hoàng, muốn kết cửa hôn sự với Tô gia là vì tính toán cho tương lai của Tôn gia, hai là vì thương yêu Tô Phỉ. Bên cạnh đó, vẫn không quên chỉ trích Tôn thị, làm kế mẫu mà khắt khe với con trai trưởng của vợ cả, không chăm lo cho chuyện chung thân của hắn.
Lời của Tưởng thị, Tôn lão phu nhân nghe được rất rõ ràng, nàng lấy tư cách cữu phu nhân, một lòng nghĩ cho Tôn gia và Tô Phỉ, đáng tiếc nhị cô nãi nãi không đồng ý, cho nên nàng tới mời bà ra mắt áp chế Tôn thị.
Tưởng thị nói xong liền thấp thỏm vài phần, ánh mắt dò xét suy nghĩ của Tôn lão phu nhân.
Tôn lão phu nhân thế nhưng hồi lâu không hề lên tiếng, chỉ vê Phật châu trong tay, mắt híp một nửa, thời điểm Tưởng thị gần như muốn nhụt chí, Tôn lão phu nhân mới lên tiếng: "Ngươi về trước đi".
Nàng đã nói đến như vậy, lão phu nhân vẫn không hợp tác sao?
Lão phu nhân chưa cho lời chắc chắn, trong lòng Tưởng thị không khỏi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, kính cẩn đứng dậy: "Vâng, mẫu thân".
Tưởng thị thất bại ra khỏi Tùng Hạc đường, để nha đầu dìu trở về viện tử của mình, nàng cảm giác như mình vừa trải qua cửu tử nhất sinh, đầu gối đau như muốn đứt lìa chân.
Nha đầu bên cạnh thông minh, thời điểm nàng vào Tùng Hạc đường đã vội cho người đi mời đại phu đến.
Đắp thuốc nóng hừng hực xong, lúc này Tưởng thị mới cảm thấy đầu gối có tri giác trở lại.
Nhớ tới thái độ của lão phu nhân, lại lo lắng nếu nữ nhi nhà mình biết chuyện này, khó tránh khỏi lại muốn náo loạn, Tưởng thị không khỏi nhức đầu.
Đầu óc choáng váng, nàng nằm thẳng trên giường từ trưa.
Thời điểm hoàng hôn, Tôn lão phu nhân phái một bà tử đến báo với Tưởng thị, nói rằng lão phu nhân muốn gặp nhị cô nãi nãi. Tưởng thị vừa nghe, lập tức có tinh thần, chẳng quan tâm sắc trời đã tối, lập tức phân phó người tới Quốc công phủ truyền lời cho Tôn thị.
Lúc Tôn thị nhận được tin tức là đã ăn cơm tối xong, đang nói chuyện với Tô Hoa Kiểm: "... Hôm đó Vân Thái công chúa muốn làm mai cho Phỉ nhi và tiểu thư Tống gia, thiếp thấy Nghi An quận chúa và Tứ hoàng tử quan hệ không hề tầm thường, cho nên lúc đó thiếp liền uyển chuyển cự tuyệt..., cũng không biết Vân Thái công chúa này có ghi hận thiếp không đây..."
"Việc này nàng làm tốt lắm, Tề quốc công phủ trước nay thánh sủng không giảm, mọi chuyện cần phải cẩn thận một chút". Tề quốc công phủ có thể liên tục nhận được thánh sủng, được Hoàng Thượng coi trọng, trong đó quan trọng nhất một nguyên nhân, đó là một chữ "trung"! Tô Hoa Kiểm rất tán thưởng nhìn Tôn thị, tiếp tục nói: "Về phần Vân Thái công chúa, nàng không cần lo lắng, nàng ta làm mai, chúng ta cự tuyệt cũng là bình thường, làm mai thì không thể cưỡng chế bắt phải đồng ý một đối tượng, nếu không đã không gọi là làm mai, mà là ép cưới rồi!".
"Có những lời này của Quốc công gia ngài, thiếp cũng an tâm". Tôn thị vỗ vỗ ngực, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt lưu chuyển, mị thái mười phần. Tô Hoa Kiểm tâm thần đồng dạng, đang muốn động thủ, bên ngoài vang lên âm thanh của nha đầu.
Tô Hoa Kiểm gấp rút thu liễm thần thái, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu uống trà.
Tôn thị gọi nha đầu tiến đến: "Chuyện gì?"
"Phu nhân, cữu phu nhân phái người tới, nói lão phu nhân muốn gặp ngài".
Lão phu nhân này đương nhiên là mẫu thân nhà nàng, Tôn lão phu nhân.
Tôn thị vô cùng kinh ngạc: "Lời này là thật? Là mẫu thân nhà mẹ đẻ muốn gặp ta?"
"Đúng vậy ạ".
"Được rồi, ngươi lui xuống đi, trở về nói lại, ngày mai ta sẽ về". Tôn thị phất tay.
Nha đầu phúc thân cáo lui đi ra ngoài.
"Nhạc mẫu chẳng phải nhiều năm đều đóng cửa niệm Phật sao?". Tô Hoa Kiểm cũng kinh ngạc.
"Đúng vậy, lúc trước, thời điểm thiếp về nhà thăm nha đầu Ngọc Tuyết cũng không nghe nói mẫu thân có việc gì". Tôn thị gật đầu, giọng nói hoài nghi.
Tô Hoa Kiểm nói: "Chắc là có chuyện quan trọng gì rồi, hay là nhạc mẫu ngã bệnh? Chi bằng ngày mai ta xin nghỉ, cùng nàng trở về một chuyến, dù sao cũng đã nhiều năm không hỏi thăm nhạc mẫu".
"Không cần, thiếp đi về trước xem một chút, mẫu thân chỉ nói muốn gặp thiếp, sáng sớm mai thiếp sẽ về, nếu thật sự bị bệnh, ngài đến sau cũng được". Tôn thị suy nghĩ một chút, lên tiếng.
Tô Hoa Kiểm nhẹ gật đầu.
Vừa rồi có rung động, dưới gối Tô Hoa Kiểm có ba con trai, con gái, mặc dù không có con trai, con gái thứ xuất, nhưng di nương thông phòng thì vẫn có. Hai di nương, một người là Dương di nương, một người là Kiều di nương, đều dung mạo xuất chúng, tính tình dịu dàng, là những mỹ nhân kiều mị.
Chuyện của Tôn lão phu nhân khẩn cấp, Tôn thị muốn trở về nhà mẹ đẻ, chỉ đành phải đẩy Tô Hoa Kiểm sang chỗ khác.
Tô Hoa Kiểm nói đôi câu, dặn nàng nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó liền đi sang chỗ các di nương xinh đẹp.
Tôn thị rất biết cách quản thúc di nương, hai vị di nương tuy là trẻ tuổi, tướng mạo mê người, nhưng không hề được Tô Hoa Kiểm sủng ái, chẳng qua chỉ xem các nàng là công cụ để tiết dục. Cho nên Tôn thị không để trong lòng, mà chỉ đang suy nghĩ tại sao Tôn lão phu nhân lại đột nhiên muốn gặp mình? Tôn thị mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến Tưởng thị và Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn thị nở nụ cười, gọi nha đầu bà tử tiến đến, sắc mặt ôn hòa, phân phó các nàng cả đêm chuẩn bị lễ.
Sáng sớm hôm sau liền dẫn theo lễ vật cùng nha đầu bà tử đi Tôn phủ.
Mới hôm qua Tưởng thị còn mang bộ dáng chán chường, tiều tụy, hôm nay tinh thần lại vô cùng phấn chấn, tự mình đi đón Tôn thị tại nhị môn.
Hàn huyên đôi câu, Tưởng thị trực tiếp đưa Tôn thị đi về Tùng Hạc đường.
Tôn thị vừa đi vừa hỏi: "Đại tẩu, tại sao mẫu thân lại đột nhiên muốn gặp ta? Có phải lão nhân gia bị bệnh không?". Lời này cũng không đúng, nếu lão phu nhân bị bệnh, Tưởng thị sẽ không mang tinh thần rạng rỡ như thế.
"Cô nãi nãi yên tâm, thân thể mẫu thân cường tráng lắm". Tưởng thị nhoẻn miệng cười: "Đến lúc đó mẫu thân sẽ nói với ngươi".
Nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Tưởng thị, trong lòng Tôn thị càng khẳng định suy đoán của mình, cũng không hỏi tới nữa, cùng Tưởng thị một đường cười nói đi tới Tùng Hạc đường.
Nha đầu bà tử đều ở ngoài chờ, hai người theo Lưu ma ma vào Tùng Hạc đường, hành lễ: "Mẫu thân".
"Tất cả đứng lên đi". Tôn lão phu nhân hôm nay một thân quần áo mộc mạc màu xanh, đầu tóc vẫn như cũ, cài một cây trâm bạch ngọc. Tôn thị đứng lên, thấy lão phu nhân, lập tức vành mắt liền đỏ: "Mẫu thân..."
"Vẫn là mẹ con liên tâm, mẫu thân, hôm nay có cô nãi nãi ở đây, ngài đáp ứng với con dâu, trở về Cúc viên đi?". Tưởng thị cũng lau nước mắt.
"Được rồi, ta ở chỗ này rất tốt, rất thanh tịnh". Tôn lão phu nhân nói, sau đó nhìn sang Tưởng thị: "Ngươi trở về đi".
"Vâng, con dâu cáo lui". Tưởng thị đứng dậy.
"Mẫu thân, đã nhiều năm rồi, nữ nhi mỗi đêm trong mộng đều nhớ mẫu thân ngài". Tưởng thị khóc nức nở, vẫn là một thứ nữ biết vâng lời giống như năm xưa.
Ánh mắt Tôn lão phu nhân nhìn Tôn thị, một thân khí phái, quý khí bức người, còn con gái mình... Tôn lão phu nhân híp mắt, đè cảm xúc trong lòng xuống, quan tâm hỏi han Tôn thị: "Được rồi, ta không phải rất khỏe sao, những năm qua ngươi sống có tốt không?".
"Tạ mẫu thân quan tâm, nữ nhi hết thảy đều tốt".
"Ừ, vậy là tốt rồi". Tôn lão phu nhân khẽ gật đầu.
Tôn thị cười dịu dàng, đem chuyện ba huynh muội Tô Phỉ ra kể, kể xong nói: "Ba huynh muội bọn chúng, quay đầu lại con sẽ dẫn theo chúng nó đến dập đầu thỉnh an với mẫu thân ngài".
"Đã hứa hôn cho chúng chưa?". Tôn lão phu nhân ân cần hỏi.
Mang chuyện hôn sự ra khỏi, Tôn thị hiểu mục đích Tôn lão phu nhân muốn gặp nàng, vì vậy thở dài một hơi: "Còn chưa có ạ".
"Nên bàn đến rồi". Tôn lão phu nhân nói.
"Vâng, nữ nhi cũng đang lo cho bọn chúng đây". Tôn thị mềm mại gật đầu.
"Ý tứ của đại tẩu ngươi, là muốn thân càng thêm thân, đại tẩu ngươi là người chu đáo, cũng là vì nghĩ cho Tô gia và Tôn gia". Tôn lão phu nhân nói.
"Ý tứ của đại tẩu, nữ nhi hiểu". Tôn thị kính cẩn nghe theo, nghiêm túc trả lời: "Nhưng Phỉ nhi và người ta có da thịt chi thân, nữ nhi bất đắc dĩ mới phải làm thế, hơn nữa...".
Tôn thị dừng một chút mới tiếp tục: "Hơn nữa, mẫu thân, Hoàng Thượng đối với Phỉ nhi vô cùng sủng ái, coi như ruột thịt, hôn sự của Phỉ nhi tất nhiên là do Hoàng Thượng làm chủ".
Nàng liền đem chuyện đẩy lên người Hoàng Thượng.
Tôn lão phu nhân nhíu mày: "Tôn phủ ta là dạng phủ đệ gì, đứa nhỏ Ngọc Tuyết bộ dáng thế nào ta còn chưa gặp qua, nhưng ta cũng nghe người làm nói, nó lớn lên khuynh quốc khuynh thành, hừ, dung mạo nữ nhi Tôn gia ta còn có thể kém sao? Nhân phẩm, gia thế, dung mạo, lại là bà con, tuy không thể so với Công chúa hoàng gia, Hoàng Thượng cũng sẽ cân nhắc chúng ta nhiều hơn".
"Đứa bé Ngọc Tuyết kia, nữ nhi cũng nhìn nó lớn lên, dung mạo, nhân phẩm của nó tự đều là nhất đẳng". Tôn thị vội vàng thuận theo lời của Tôn lão phu nhân.
"Vậy tại sao ngươi vào cung không đề cập tới nó?". Tôn lão phu nhân tức giận một chút: "Ngươi cũng đừng quên, vinh hoa phú quý, địa vị hôm nay của ngươi, là do ai đưa tới cho ngươi".
Tôn thị cúi đầu, thu liễm tia lạnh như băng dưới đáy mắt: "Mẫu thân bớt giận, nữ nhi biết rõ ý tứ của mẫu thân, trở về sẽ đệ bài tử tiến cung, nói với nương nương. Nhưng mà mẫu thân, chuyện này nữ nhi không dám hứa hẹn, dù sao quân tâm khó dò, có điều..."
Tôn thị mềm giọng, mang theo vài phần kính cẩn nghe lời: "Phỉ nhi rất được Hoàng Thượng sủng ái, nếu là Phỉ nhi tự mình nói với Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không có vấn đề".
Tâm tư của Tô Phỉ thế nào, Tôn thị thừa hiểu.
Tô Phỉ đối với người Tô gia rất lạnh nhạt, đối với Tôn gia cũng không hề thân cận. Mà hắn, đối với hai vị biểu muội Tôn gia lại càng vô tình!
"Hừ, lại là Hoàng Thượng sủng ái, Tô Phỉ nó họ Tô, không phải họ Trịnh! Nó là con cháu Tô gia!". Tôn lão phu nhân đột nhiên nổi giận, giọng nói có vài phần lệ khí.
Tôn thị vội cúi đầu, không dám lên tiếng.
Tôn lão phu nhân hít khí mấy hơi, chờ tâm tình ổn định lại, lúc này mới nói với Tôn thị: "Chuyện này ngươi phải để tâm hàng đầu, bất kể là đối với Tôn gia hay Tô gia, đều là trăm lợi ích không có một hại".
"Vâng, mẫu thân". Tôn thị khiêm nhường trả lời.
"Vậy ngươi trở về đi". Tôn lão phu nhân như thể lão tăng nhập định, nhắm mắt, phất tay.
"Vâng, mẫu thân". Tôn thị đứng dậy quỳ gối, đi hai bước, cắn răng quay đầu lại nói với Tôn lão phu nhân: "Mẫu thân, nữ nhi tất nhiên là sẽ hết sức, nhưng mọi việc đều có vạn nhất, chuyện này nếu là vạn nhất không thành,..."
Tôn thị dò xét Tôn lão phu nhân một chút, không nói thêm gì nữa.
Tô gia và Tôn gia lại kết thân, cũng không nhất thiết phải là hai người Tô Phỉ và Tôn Ngọc Tuyết! Nàng không thể để con trai của Tôn Lâm Lang có được chuyện tốt! Nàng muốn hôn sự của Tô Phỉ sau này mặt ngoài hòa hợp êm thấm, bên trong gà bay chó sủa, phu thê hai người ngày ngày đánh nhau, không để cho Tô Phỉ được tĩnh tâm.
"Hai đứa bọn chúng có thể thành là tốt nhất". Tôn lão phu nhân nói một câu.
Bọn chúng có thể thành là tốt nhất, không thành thì còn có những người khác, đôi mắt Tôn thị thoáng hiện lên vui vẻ: "Vâng, nữ nhi hiểu".
Cười cười phúc thân, lúc này mới xoay người ra ngoài.
Tưởng thị chờ bên ngoài, Tôn thị vẫn giữ nét mặt biết vâng lời như lúc ở trong phòng, tươi cười cùng Tưởng thị rời đi.
Đầu tiên là đến phòng khách trò chuyện, sau đó là đi thăm Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết cười nói với Tôn thị, ánh mắt nhìn sang Tưởng thị. Tưởng thị nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với con gái, Tôn Ngọc Tuyết tâm hoa nở rộ, nụ cười càng thêm xán lạn vui vẻ.
Thăm hỏi Tôn Ngọc Tuyết xong, Tôn thị ăn trưa rồi mới cáo từ về Quốc công phủ, về đến nơi liền cho người đệ bài tử tiến cung.
Nàng phải làm những điều này, là nể mặt Tôn lão phu nhân, dù sao bà cũng đã tự mình lên tiếng. Nhưng mà, nàng không thể đảm bảo được Hoàng Thượng có đồng ý hay không.
Trong cung truyền lời đến, nói Hoàng Hậu nương nương muốn chờ qua sau tết Đoan Ngọ mới có thể triệu kiến nàng.
Dù sao cũng là công dã tràng, cho nên Tôn thị không để trong lòng.
Editor: Ngọc Thương
Đối với chuyện Tôn thị tiến cung đề cập tới hôn sự của Tô Phỉ và mình, Thanh Ninh không để tâm, bởi nàng tin tưởng Tô Phỉ.
Tết Đoan Ngọ sắp đến, Thanh Ninh và Lý Vân Nương đều bận rộn một hồi.
Bởi vì chuyện đánh Nghi An quận chúa lần trước, cho nên Thanh Ninh tận lực dặn dò các đại chưởng quỹ nên cẩn thận chút ít. Nhất là Quan Nguyệt lâu, Đoan Ngọ hàng năm, trên sông đều cử hành thi đấu thuyền rồng, còn có Hoàng Thượng và các hậu phi, đại thần đến xem. Quan Nguyệt lâu Lâm Giang hôm đó đương nhiên sẽ rất đông khách.
Vì vậy Thanh Ninh không dám có nửa phần chậm trễ, ngày mùng hai, nàng tự mình đi Quan Nguyệt lâu.
Tối hôm qua Thanh Ninh đã phân phó Nhẫn Đông đến Hầu phủ lấy ít đồ.
Có lẽ do hôm đó nàng nói mấy câu, đã khiến Thẩm Thanh Vũ phòng bị, mấy ngày này ở Hầu phủ, Thẩm Thanh Vũ làm việc rất cặn kẽ, không lọt một giọt nước, không để lại chút sơ hở nào.
Vừa về đến Lý trạch, nàng và Lý Vân Nương rất bận rộn, đến tối qua mới để Nhẫn Đông cố ý đến Hầu phủ một chuyến, Nhẫn Đông đi không vô ích, khi trở về có mang theo cặn bã trà sâm.
Nửa đường nàng cho Nhẫn Đông xuống xe ngựa trước, tới tiệm thuốc tìm đại phu dò hỏi.
Đến Quan Nguyệt lâu, chưởng quỹ đón Thanh Ninh lên lầu ba. Thanh Ninh hỏi một vài vấn đề, thấy đồ ăn là nơi dễ xảy ra sơ suất nhất, nên Thanh Ninh càng cẩn thận hơn.
Chưởng quỹ nhất nhất nói rõ các chi tiết, sau đó lại nói: "Trong các nhã gian đều có khách quý, lầu một, lầu hai, mọi vị trí đều đã đặt chỗ hết rồi".
"Đem danh sách đặt chỗ đến cho ta xem chút". Thanh Ninh gật đầu
"Vâng". Chưởng quỹ đem danh sách giao cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh nhìn qua, khách quý trong các nhã gian đều là con cái nhà thế gia, còn lại không có gì đặc biệt, nếu có gì đó đặc biệt, thì chính là... ánh mắt Thanh Ninh dừng lại trên tên Đổng Khải Tuấn.
Đổng Khải Tuấn sao, là tiểu nhi tử của Đổng lão gia, Đổng Xương. Mà Đổng Xương lại là bào huynh của Thục phi, mẫu thân của Tứ hoàng tử, Đổng Khải Tuấn này có tiếng là bá vương trong kinh thành, là loại công tử quần áo lụa là, ăn uống gái gú cờ bạc, khi nam bá nữ, mọi thứ đều tinh thông.
Thanh Ninh gật đầu, bảo chưởng quỹ lu ra ngoài.
Nàng kéo má, nghĩ, nếu Nghi An quận chúa biết rõ Quan Nguyệt lâu là gia sản của mẫu thân nàng, ả ta sẽ ra tay thế nào đây? Thi đấu thuyền rồng, Hoàng Thượng cũng có mặt, nhiều người như vậy, nếu là mình, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, trừ phi, ả không biết Quan Nguyệt lâu là của mẫu thân nàng.
"Tiểu thư". Đang nghĩ thì Nhẫn Đông đẩy cửa vào.
"Ừ, có gì dị thường không?". Thanh Ninh hoàn hồn nhìn Nhẫn Đông hỏi.
"Có ạ". Nhẫn Đông gật đầu: "Đại phu nói, cặn bã này bên trong có chứa bột đen gọi là tiêu dao tán, tiêu dao tán có tác dụng phấn chấn tinh thần, trị đau nhức, nhưng nếu dùng lâu dài, đại phu nói, liên tục dùng trong ba tháng sẽ bị nghiện, cả đời không thể bỏ".
Để lão phu nhân nghiện? Sau đó là kiểm soát tâm tư của lão phu nhân? Đây là mục đích của Thẩm Thanh Vũ?
Thanh Ninh hỏi: "Đối với thân thể có hại gì không?"
Câu hỏi của nàng mang phần khẳng định, đây là thuốc nhưng có đến ba phần là độc.
"Có". Nhẫn Đông gật đầu: "Sử dụng lâu, cơ thể sẽ từ từ suy yếu, sau đó là suy kiệt..."
Nhẫn Đông nhìn qua Thanh Ninh, không nói tiếp câu sau nữa.
Sau đó là suy kiệt mà chết!
Đối với lão phu nhân, thời điểm bà ta cho người đem lụa trắng tới chỗ mẫu thân, nàng đã không còn tình cảm gì với bà ta, hôm nay bà ta bị đứa cháu gái thương yêu Thẩm Thanh Vũ ra tay hạ độc, cũng coi như là ác giả ác báo.
Nhưng mà...
Nếu lão phu nhân biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua cho Thẩm Thanh Vũ!
Khóe miệng Thanh Ninh khẽ nhếch.
Cái này, đúng là ác nhân tự có ác nhân trị.
"Ta biết rồi". Thanh Ninh gật đầu, thấy đã đến giờ cơm trưa, liền để Trà Mai kêu người mang thức ăn tới.
Ăn cơm trưa xong, nàng đứng cạnh cửa sổ thưởng thức cảnh sắc trên sông, sau đó mới dẫn theo Trà Mai và Nhẫn Đông chuẩn bị xuống lầu ra về.
"Thẩm Thanh Ninh!", đi đến lầu hai, một tiếng kêu thanh thúy khẽ vang lên.
"Quận chúa". Thanh Ninh nhìn thấy Nghi Nhu Quận chúa đi từ nhã gian ra ngoài, cười thi lễ.
"Hừ". Nghi Nhu quận chúa một thân trang phục màu đỏ tươi đẹp, diễm lệ như lửa, trên mặt mang vẻ tức giận, hướng cằm về phía Thanh Ninh hừ một tiếng.
"Vậy...", Thanh Ninh thấy nàng ta như thế, thu liễm nụ cười, tiếp tục xuống lầu.
"Ngươi... ta còn chưa nói xong, ngươi đã đi?". Nghi Nhu quận chúa trừng mắt, thở phì phì.
"Quận chúa, có gì mời nói thẳng". Ánh mắt Thanh Ninh trong suốt, sắc mặt bình tĩnh.
"Hừ". Nghi Nhu quận chúa thấy vẻ mặt trấn định của Thanh Ninh thì càng tức, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên đỏ ửng.
Thanh Ninh nhàn nhạt cười, một bộ dáng chờ nàng ta mở miệng.
Nghi Nhu quận chúa cắn cắn môi, nhìn lướt qua xung quanh, thấy không có ai, lúc này mới chỉ vào Thanh Ninh: "Thẩm Thanh Ninh, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Tô... Tô... Tô Phỉ là của ta, chỉ có thể thuộc về ta, ngươi đừng có mơ!".
Tuy nàng là Quận chúa, lại vô cùng kiêu căng, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ, lời vừa nói xong, sắc mặt liền sung huyết đỏ bừng, như ánh bình minh nơi chân trời.
Vì Tô Phỉ? Thanh Ninh vừa cười vừa đáp: "Quận chúa, thứ cho ta tài sơ học thiển, lời Quận chúa nói, ta không hiểu".
"Ta không si tâm vọng tưởng đến ai, có điều...". Thanh Ninh dừng một chút, nhịn không được, vì Tô Phỉ liền nói: "Hắn không phải là đồ vật, không thuộc về bất luận kẻ nào".
Nghi Nhu quận chúa tức giận: "Hừ, ngươi không cần phải biện luận, nói cái gì mà không si tâm vọng tưởng, còn cái gì mà hắn không thuộc về bất luận kẻ nào? Bản quận chúa thừa hiểu, ngươi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật ra trong lòng lại rất tham lam".
"Quận chúa ăn nói cẩn thận". Thanh Ninh nhíu mày, không vui nói: "Mặc kệ Quận chúa ngài nghĩ thế nào, suy nghĩ của ta, tự nhiên cũng không liên quan gì đến người ngoài, còn nữa, nơi này là Quan Nguyệt lâu, Quận chúa ngài không sợ, nhưng ta lại rất sợ bị người khác nghe thấy".
"Nghi Nhu, Thẩm Đại tiểu thư đã nói vậy, nhất định là không có ý tứ kia, hơn nữa, nàng ta nói cũng đúng, nơi này người đến người đi, hai người các ngươi ở đây nói chuyện, mấy lời vừa rồi mà bị truyền ra ngoài, sẽ rất không hay". Thanh Ninh mới nói xong, Nghi An quận chúa một thân sam y xanh lục từ nhã gian đi theo ra ngoài.
Oan gia ngõ hẹp!
Nghi An quận chúa nói lời này không sai, Nghi Nhu quận chúa tính tình bạo phát, không phải nói tiếp sẽ càng như giội dầu lên lửa sao? Tính cách nóng nảy của Nghi Nhu quận chúa so với Nghi An quận chúa lúc nào bề ngoài cũng ra vẻ đoan trang, thì ngay thẳng hơn nhiều! Thanh Ninh liếc qua Nghi An quận chúa, không để ý đến, dù sao cũng đã kết thù với nàng ta, nàng không có tính toán cùng nàng ta ra vẻ hòa khí ngoài mặt.
"Hừ, ai dám nói luyên thuyên, bản Quận chúa sẽ rút lưỡi hắn, chém đầu hắn!". Nghi Nhu quận chúa không thèm quan tâm hét lên.
"Thật sao? Nghe xong đúng là làm cho người ta sợ hãi". Nhã gian bên cạnh mở cửa ra, Cố Hoán một thân cẩm bào xanh nhạt xuất hiện trước mắt mọi người. Cố Hoán cười ưu nhã tựa vào cửa, hướng Thanh Ninh khẽ vuốt cằm gật đầu một cái, sau đó quay đầu nhìn Nghi Nhu quận chúa: "Vậy nếu ta không cẩn thận nói ra ngoài, Nghi Nhu quận chúa nói xem, ngươi sẽ làm thế nào?".
"Cố Hoán, ngươi dám!". Hai tròng mắt Nghi Nhu quận chúa muốn phun ra lửa.
"Ta không dám?". Âm thanh của Cố Hoán cao lên, liếc nhìn Nghi Nhu quận chúa.
"Cố Hoán, ta liều mạng với ngươi". Nghi Nhu quận chúa tức giận nhảy dựng, đôi mắt trợn tròn, nhìn nhanh xung quanh, thấy một chậu thược dược đặt trong một lối đi nhỏ, liền cầm lên đập về phía Cố Hoán.
Cố Hoán cười hi hi ha ha lui về sau một bước.
Phanh, chậu hoa rơi xuống đất, vỡ nát.
Nghe được tiếng vang, các nhã gian đều mở cửa ra, không ít người thò đầu ra xem náo nhiệt.
Nghi Nhu quận chúa thấy Cố Hoán tránh được chậu hoa, nhấc chân liền chạy vào nhã gian, nổi giận đùng đùng cầm chén dĩa trên bàn, vơ tất cả những gì có thể cầm được, toàn bộ đều ném về phía Cố Hoán.
Hai kẻ oan gia này!
Thanh Ninh vỗ trán.
Chưởng quỹ dưới lầu sắc mặt khẩn trương vội vàng chạy tới.
"Quận chúa và Cửu công tử tất nhiên sẽ bồi thường, chưởng quỹ ngươi đi trấn an khách đi, chờ bọn họ đánh xong, ngươi phái người tới dọn dẹp là được". Thanh Ninh nói với chưởng quỹ.
Chưởng quỹ gật đầu, gấp rút phân phó người làm việc.
Trong nhã gian, Nghi Nhu quận chúa và Cố Hoán đánh nhau, mâm, đĩa, ly bị đập vang lên bạch bạch.
Nghi An quận chúa đứng tại chỗ không hề động, trên mặt nở nụ cười ôn nhu nhìn Thanh Ninh, trong ánh mắt mang theo hàn quang.
Thanh Ninh khẽ cười, không lùi bước nghênh tiếp ánh mắt nàng ta.