Editor: Ngọc Thương
Nha đầu chết tiệt kia chẳng lẽ đã biết gì rồi sao?
Hay là Tô Phỉ đã biết gì rồi, giúp nàng ta?
Trong lòng Nghi An quận chúa bất an, ánh mắt nhìn Thanh Ninh trên khán đài, sau đó lại nhìn Tô Phỉ, hai người đều mang vẻ trang nhã vô cùng bình tĩnh, cái gì cũng nhìn không ra.
Ngay cả chưởng quỹ Quan Nguyệt lâu cũng không có một tia bối rối.
Sẽ không là thật...?
Nghi An quận chúa đem ý nghĩ này ép xuống.
Đổng Khải Tuấn hoành hành ngang ngược đã quen, lần này cho hắn ra mặt là tốt nhất.
Thẩm Thanh Ninh kia tuy là cẩn thận, nhưng làm sao mà biết được gã sai vặt của Đổng Khải Tuấn sẽ bỏ mạng tại Quan Nguyệt lâu?
Hơn nữa, tuy Tô Phỉ có đề phòng, cũng sẽ không nghĩ tới điểm này.
Xem ra, bọn họ chỉ tỏ vẻ bình tĩnh bề ngoài.
Thẩm Thanh Ninh chẳng qua là đang vùng vẫy giãy chết thôi!
Nghi An quận chúa thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm trà.
"Không thể tưởng tượng nổi, Quan Nguyệt lâu này lại là sản nghiệp của Lý thị". Trương thị thì thầm, bất quá cũng có chút bừng tỉnh, quý phu nhân trong các cao môn đại hộ, ai mà chẳng có sản nghiệp? Huống chi Lý Vân Nương còn thừa kế cả Lý gia.
Tống Tử Quỳnh nhìn Thanh Ninh trên đài, đôi mắt thoáng hiện lên ghen ghét.
Người trên đài sặc sỡ lóa mắt, Thanh Ninh như vậy khiến cho nàng cảm giác rất xa lạ, Thanh Ninh trước đây, không biết cách làm đẹp, không biết cách thu hút ánh nhìn của người khác giống như nàng. Từ khi nào mà nàng ta biến thành quý khí như thế, cả người đều như được lột xác!
Ánh mắt Tống Tử Quỳnh len lén nhìn Tô Phỉ một cái, sau đó rất mau thu trở lại, hay tay vò chặt khăn gấm.
"Thì ra là sản nghiệp của đại tẩu cũ, khó trách...". Bùi thị kỳ quái nói một câu, trong mắt mang theo tia tham lam của sói, liếc mắt nhìn La Thủy Nguyệt, dò xét: "Đại tẩu cũ có rất nhiều sản nghiệp, không biết, đại tẩu ngươi so với nàng ta, ai cao ai hơn một bậc đây...?".
Khó trách mẫu thân luôn tâm tâm niệm niệm muốn vơ vét béo bở trên người Lý Vân Nương!
Quan Nguyệt lâu này làm ăn hưng thịnh, không biết một vốn bỏ ra thu vào bao nhiêu lời? Bùi thị hỏi xong, trong lòng lại âm thầm tính toán.
La Thủy Nguyệt dùng nắp chén gẩy lá trà, uống một ngụm, sau đó mới từ từ trả lời: "Thế nào? Đệ muội có hứng thú với của hồi môn của ta sao?".
Lời này của La Thủy Nguyệt nói không nhỏ, mấy người ngồi bên cạnh nàng không khỏi tò mò nhìn sang Bùi thị.
Của hồi môn của các cô nương là tài sản riêng, nhà chồng tự không có quyền hỏi đến, huống chi Bùi thị chỉ là đệ muội!
Bùi thị thấy bên cạnh có vài ánh mắt nhìn sang, sắc mặt ửng hồng, đáp: "Đại tẩu nói đùa, lời này là muốn chiết sát chết ta sao, ta chỉ đột nhiên biết Quan Nguyệt lâu là sản nghiệp của Đại tẩu cũ, cho nên cảm khái một phen thôi".
La Thủy Nguyệt hừ một tiếng: "Thì ra là ta hiểu lầm đệ muội".
Giọng nói mang theo khinh thường.
Nàng đã gả vào Hầu phủ một thời gian dài, Hầu phủ là cái dạng gia thế gì, trong lòng nàng đã có tính toán.
Bùi thị này lại là hạng người gì?
Muốn vơ vét của nàng sao?
Nằm mơ đi!
Nghe La Thủy Nguyệt nói, sắc mặt Bùi thị ửng hồng vài phần, nhưng trước mặt mọi người, chỉ đành ngượng ngùng cười, không nói gì thêm, bưng trà uống một ngụm, sau đó hướng mắt lên đài.
Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ lóe tia hưng phấn.
Quả nhiên Thẩm Thanh Ninh có liên quan đến chuyện này.
Đổng Khải Tuấn kia là loại người gì?
Trong kinh thành mọi người đều đã nghe nói qua.
Nàng ta dính vào tên Đổng Khải Tuấn háo sắc này, còn có thể chiếm được chỗ gìtốt sao?
Thẩm Thanh Vũ nhéo khăn gấm, khẩn trương mà hưng phấn ngồi trên ghế quan sát.
Lần này tổ mẫu còn không đem ngươi phát uy đuổi ra khỏi Hầu phủ đi?
"Hoàng Thượng, Đại nhân, Quan Nguyệt lâu làm ăn chưa bao giờ mất đi lương tâm, thần nữ muốn cáo trạng các vị công tử này bụng dạ khó lường, ỷ thế hiếp người, vu cáo Quan Nguyệt lâu ta, cầu xin Hoàng Thượng và Đại nhân trả lại trong sạch cho Quan Nguyệt lâu". Thanh Ninh không để ý đến những ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, liếc nhìn bọn Đổng Khải Tuấn quỳ trên đất, bỏ thêm một câu.
Âm thanh thanh thúy, một chữ một chữ đều nói rõ ràng rành mạch.
Cô nương thanh tú động lòng người đứng trước mặt Hoàng Thượng, chỉ là một khuê tú mười mấy tuổi, nhưng thứ khiến cho người ta không thể rời mắt khỏi nàng, không phải là dung nhan xinh đẹp, mà là thần thái trấn định tự nhiên ở trên đài cao, tựa hồ toàn thân đều mang một cỗ khí thế bình tĩnh.
Ngày đẹp, trận đua thuyền vừa mới kết thúc, dân chúng toàn thành chưa có tản đi, lại xảy ra án mạng, mọi người liền nổi tâm tư muốn xem cuộc vui, cũng không tản đi nữa.
Bên dưới không ai ồn ào, tất cả nhất tề nhìn về phía đài cao.
Quan Nguyệt lâu làm ăn lâu năm, bọn người Đổng Khải Tuấn trong kinh thành nổi danh là tay ăn chơi, chuyện khi nam bá nữ làm nhiều không xuể, mọi người nghe nhiều cũng đã quen.
"Thẩm gia Đại tiểu thư tướng mạo xinh đẹp, có khi nào mấy người này nhắm đến nàng, nhưng lại không thực hiện được, cho nên mới vu hãm người ta?".
"Rất có khả năng".
"Kiên quyết là như thế, mấy người này hoành hành ngang ngược đã quen, chắc chắn là nhìn trúng Lý phu nhân đã cùng cách, chỉ là một người phụ nữ ở một mình, không có ai dựa vào, nên mới muốn lấy mạnh đè ép mẹ con họ".
"Nói rất có lý".
"Bọn trời đánh này, sao lão thiên gia không thu chúng đi?"
Dần dần, đám đông nghị luận đều đứng về phía Thanh Ninh.
"Ngươi ngậm máu phun người, hạ độc hại chúng ta còn dám cắn ngược lại!". Đổng Khải Tuấn ngẩng đầu chỉ vào Thanh Ninh, lớn tiếng phản bác.
"Có ngậm máu phun người hay không, ai đúng ai sai, Đại nhân tự sẽ cho chúng ta một lời công đạo". Thanh Ninh trên cao nhìn xuống Đổng Khải Tuấn, đáp trả.
Đổng Khải Tuấn không khỏi hoảng hốt một hồi, cô nương trước mắt, rõ ràng là một thân mộc mạc, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ là một nét cười mờ mịt, lại tựa hồ đem đến cho hắn một thứ áp lực vô hình.
Hay là nàng ta đã biết cái gì rồi?
Sắc mặt Đổng Khải Tuấn biến hóa một chút, lập tức khôi phục vẻ mặt: "Hoàng Thượng, Đại nhân, thỉnh làm chủ cho vi thần".
Có nhiều ánh mắt nhìn xem như vậy, người kia lại thực sự chết ở Quan Nguyệt lâu, nàng ta có thể làm gì đây? Ngay trước mặt nhiều quan to quý tộc, còn có Hoàng Thượng nữa.
Nhất định phải cho nàng ta chống mắt mà xem, hắn sẽ không chỉ đem Quan Nguyệt lâu này bỏ vào túi, còn có... Thẩm Thanh Ninh, nàng ta là thiếu Đông gia, người chết là gã sai vặt của bọn hắn, chủ tử bọn hắn đều là con em nhà quan lại, còn có quan hàm trong người, gã nô tài sai vặt kia một mạng đền mạng quá nghiêm trọng, người này chết, là vì thay bọn hắn ngăn cản tai ương. Chỉ cần gia chủ bọn hắn cắn răng không buông, muốn truy cứu đến cùng, lúc đó nàng ta còn có thể làm gì? Nàng ta khó tránh khỏi sẽ bị định tội, biến thành tội dân, tới lúc đó hắn chỉ cần bỏ ra mấy lượng bạc mua tội dân này vào phủ làm nô tỳ, còn không phải sẽ được tha hồ dày vò nàng ta sao?
Đổng Khải Tuấn tính toán thầm trong lòng, vô cùng đắc ý.
Đổng Xương ngồi phía trước, thấy con trai mình ra mặt, trong lòng liền có chút nóng nảy, nhi tử này của hắn từ trước tới giờ việc thành không đủ bại sự có thừa, chơi bời gái gú cờ bạc mọi thứ đều tinh thông, người kia nếu thực sự vì Quan Nguyệt lâu mà chết thì không nói làm gì, nhưng nếu là con trai hắn làm xằng làm bậy, thì...
(việc thành không đủ bại sự có thừa: làm ra toàn việc thất bại, ít việc nào thành công)
Đổng Xương nhìn Thẩm Thanh Ninh đang đứng đó, một thân ngông nghênh, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lâm nguy không loạn.
Trong lòng Đổng Xương vội toát mồ hôi dầm dề, ngàn vạn lần mong con trai mình đừng có gây ra cái chuyện gì mới tốt.
Ngay trước mặt Hoàng Thượng, nếu hắn thực sự gây chuyện, thì ngay cả bản thân mình cũng không thể bảo vệ nổi.
"Hoàng Thượng, Đại nhân, các vị công tử đây chỉ trích Quan Nguyệt lâu hạ độc giết người, Quan Nguyệt lâu vì sao muốn giết bọn họ? Tội danh này đối với Quan Nguyệt lâu thật sự oan uổng, thần nữ không nhận". Thanh Ninh nói.
"Hừ, oan uổng? Gã sai vặt của ta rõ ràng là dùng đồ của Quan Nguyệt lâu, ăn điểm tâm, uống trà xong thì chết. Lúc mới đến còn tốt đẹp, sinh long hoạt hổ, vừa ăn vài miếng chưa được bao lâu, miệng liền sùi bọt mép, ngạt thở, bọn chúng ta đều tận mắt thấy, ngươi còn muốn chống chế sao? Mặc dù gã sai vặt này chỉ là một tên nô tài, nhưng cũng là một mạng người! Hơn nữa, các ngươi vốn là muốn độc chết mấy người bọn ta, nhưng chắc các ngươi tuyệt đối không nghĩ tới, hắn đã cản tai ương cho chúng ta!". Trần Tứ công tử phản bác.
(sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào)
"Hoàng Thượng, Đại nhân, hắn tuy chỉ là gã sai vặt của vi thần, nhưng hầu hạ bên cạnh vi thần đã lâu, thân cận với vi thần không khác gì tay chân, hôm nay lại vô duyên vô cớ mất mạng, Quan Nguyệt lâu vốn muốn độc hại vi thần, nếu không có hắn, người chết hôm nay có lẽ là vi thần và mấy vị công tử này, hắn đã thay vi thần lánh họa, cản tai ương. Cầu xin Hoàng Thượng và Đại nhân điều tra rõ ràng chuyện này, để cho hắn chết được nhắm mắt". Thanh âm Đổng Khải Tuấn khàn khàn, mang theo một tia nghẹn ngào, vừa nói vừa cầm ống tay áo xoa xoa khóe mắt.
Trong cao môn đại hộ, cho tới bây giờ đều không đem bọn nô tài để vào mắt, số nô bộc chết không biết bao nhiêu, nhưng chuyện hôm nay, là gã sai vặt cản tai họa cho chủ tử. Cho nên, sự tình truy cứu đến cùng, sẽ không hề đơn giản!
"Ngươi và các vị công tử đây, nói là nhìn thấy người này ăn đồ của Quan Nguyệt lâu rồi chết? Vậy trước đó người này đã từng ăn qua cái gì? Đổng Khải Tuấn, ngươi là chủ tử của hắn, ngươi có biết trong người hắn đang mang bệnh hay là thân thể có việc gì hay không? Các ngươi tố cáo Quan Nguyệt lâu độc giết các ngươi, vì sao bọn họ lại làm vậy? Mục đích là gì?". Làm Thuận Thiên phủ doãn, trông coi trị an cả kinh thành, trong kinh thành phần đông là gia đình huân quý, Đỗ đại nhân có thể được Hoàng Thượng tín nhiệm, đương nhiên là rất có khả năng. Nghe lời nói của song phương, cùng với nghị luận của dân chúng truyền đến, Đỗ đại nhân công bằng vô tư, đầu tiên là hướng đám người Đổng Khải Tuấn đặt câu hỏi.
Mấy tên công tử ca này làm nhiều việc ác, là vì dựa vào người trong nhà quyền quý, trước kia dân chúng bị bọn họ ức hiếp, đều luôn bấm bụng bấm dạ không dám đến quan nha tố cáo, cho nên Đỗ đại nhân cũng mắt nhắm mắt mở, cho là không biết.
Mặc dù Thẩm Thanh Ninh là bị cáo, nhưng lại là Đại tiểu thư Hầu phủ, từ lúc ra mặt đến giờ đều không chút hoang mang, lời nói kính cẩn có lý. Thêm cả vụ án đạo tặc thôn trang phía đông thành, đối với Thanh Ninh, trong lòng Đỗ đại nhân vẫn có hảo cảm hơn.
"Dạ thưa, trước khi đến hắn không hề ăn gì khác, chỉ ăn một chút điểm tâm trong phủ, thân thể hắn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì". Đổng Khải Tuấn trả lời Đỗ đại nhân: "Mấy người chúng ta đến đây kêu một bàn ăn, thưởng cho tất cả bọn sai vặt nếm thử. Bởi vì cuộc so tài trên sông đã bắt đầu, chúng ta muốn xem xong mới ăn, bọn sai vặt của những người khác cũng đều xem nhập thần, chỉ có mình hắn không nhịn được, lấy đồ ban thưởng ra ăn, tới lúc ta phát hiện ra có bất thường, đã là quá trễ, cũng vì thế.... Ta mới thoát khỏi một kiếp nạn".
Đổng Khải Tuấn sống sót sau tai nạn, giọng nói có vài phần nghẹn ngào, ba vị công tử còn lại cũng thế, sắc mặt mang vài phần ngưng trọng.
Lời Đổng Khải Tuấn nói có trật tự, nhắm thẳng Quan Nguyệt lâu cố ý hạ độc giết người, hơn nữa còn là muốn độc chết mấy người bọn họ.
Đổng Khải Tuấn dừng một chút, tiếp tục nói: "Về phần tại sao Quan Nguyệt lâu muốn độc chết ta, cái này chúng ta không biết".
"Nhất định là do các ngươi làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, có người muốn thay trời hành đạo". Trong đám dân chúng có người lên tiếng.
"Đúng vậy, thật đáng tiếc, đã để cho bọn họ tránh được một kiếp".
...
"Người đâu, tới Quan Nguyệt lâu, đem đồ ăn, điểm tâm, nước trà, cả bát đũa mà mấy người Đổng công tử dùng, đến đây nghiệm chứng". Đỗ đại nhân quát to.
Vài người nha phủ nghe thấy lời Đỗ đại nhân, vội hướng Quan Nguyệt lâu đi, chỉ cần lấy đồ ăn của bọn Đổng Khải Tuấn đến, Hoàng Thượng tới đây có mang theo vài vị ngự y, cho nên có độc hay không, thử một lần sẽ biết.
Rất nhanh, nha phủ đã đem thức ăn, điểm tâm, nước trà, mọi thứ đều mang đến.
"Dương ngự y". Hoàng Thượng liếc mắt qua ngự y bên cạnh.
Dương ngự y gật đầu, đi tới trước đống đồ ăn, ngửi một cái, lại ăn ăn một chút, sau đó dùng ngân châm thử độc.
"Hoàng Thượng, trong cá sóc và bánh hạnh hoa có độc". Dương ngự y sau khi kiểm tra, hồi bẩm Hoàng Thượng: "Trong cá sóc có đoạn trường tán, trong bánh hạnh hoa có thạch tín".
Hai loại đều là kịch độc!
"A!". Đám người không khỏi kinh hô.
"Thật sự là Quan Nguyệt lâu hạ độc giết người?".
Nụ cười trên mặt Nghi An quận chúa chậm rãi nở rộ.
"Sao lại thế? Thanh Ninh sao lại giết người?". Tống Tử Quỳnh che miệng kinh hô: "Chắc chắn là có người muốn hại nàng, nhất định...".
Nói dở câu liền nuốt ngược trở lại.
Tô thế tử đối với nàng ta có vài phần kính trọng, nếu nàng ta chết... Tống Tử Quỳnh cả kinh nhảy dựng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Đến cả Bùi thiếu gia nó còn mang ra đánh gãy tay gãy chân, còn có cái gì không dám làm?". Trương thị lãnh đạm nói.
May mắn là nó không vào cửa Tống gia, nếu không, nữ nhân ác độc đến thế, Kiến An hầu phủ còn chẳng phải sẽ bị nó quấy cho long trời lở đất?
Ánh mắt Trương thị hài lòng nhìn Nghi An quận chúa đoan trang ngồi bên cạnh.
Đây mới là đứa con dâu tốt, biết giúp chồng dạy con!
"A, Đại tỷ tỷ!". Vẻ mặt Thẩm Thanh Vận kinh ngạc, che miệng, thấp giọng hô, mắt chuyển một cái, có chút khẩn trương đưa tay bắt lấy cánh tay Bùi thị: "Mẫu thân, chắc không phải Đại tỷ tỷ làm đâu? Nếu Đại tỷ tỷ thành tội phạm giết người, thì phải làm sao đây? Chúng ta nên làm thế nào bây giờ...?".
Nói xong liếc nhanh qua Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Ninh là Đại tiểu thư Hầu phủ, nếu nàng ta mang tiếng xấu, danh tiếng của tỷ muội các nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Thẩm Thanh Nghiên cắn môi, sắc mặt tái nhợt không nói gì.
Gương mặt Thẩm Thanh Vũ có chút trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn làm như bình tĩnh. Có thể làm gì? Lần này chắc chắn tổ mẫu sẽ đuổi nàng ta ra khỏi Thẩm gia! Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Thanh Vũ mang vài phần vui mừng.
Vẻ mặt Bùi thị âm trầm, ánh mắt như đao nhìn về phía Thanh Ninh.
La Thủy Nguyệt nhìn lướt qua Bùi thị và đám tỷ muội Thẩm Thanh Vũ, sắc mặt nửa điểm cũng không thay đổi, bưng chén trà từ từ nhấm nháp.
Dù sao nàng cũng mới gả vào Hầu phủ, đợi đến khi nàng có hài tử, rồi lại đợi hài tử lớn lên, cũng phải hơn mười năm sau.
Cho nên việc này cùng nàng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
"Tại sao lại thế?". Tại khu vực ngồi của Hoàng gia, Hoàng Xảo Y nhíu mày nhìn Thanh Ninh, trong ánh mắt mang vài phần quan tâm, khẩn trương nắm hai tay, cúi đầu lẩm bẩm: "Nàng ấy nhất định là không biết chuyện".
"Nha đầu kia sao lại làm ra chuyện như vậy?". Sắc mặt Hoàng Hậu biến hóa.
"Nương nương, hay là để nô tỳ qua đó xem một chút?". Một cung nữ đứng bên cúi người nhẹ nói.
"Để quan sát thêm một lúc nữa". Hoàng Hậu lắc đầu, ánh mắt hướng về phía Thanh Ninh trên đài, nàng đứng đó không một tia bối rối.
Tô Phỉ nắm chặt quả đấm, nhìn về đám người Đổng Khải Tuấn, trong mắt mang theo lãnh khí.
Thanh Ninh khẽ ngẩng đầu, cho hắn một ánh mắt, ám chỉ không có chuyện gì.
"Hoàng Thượng, tuy là nghiệm đồ ăn phát hiện có độc, nhưng hôm nay khách nhân đến Quan Nguyệt lâu rất nhiều, không nhất định là Quan Nguyệt lâu hạ độc". Tô Phỉ hướng Thanh Ninh gật đầu một cái, đứng dậy nói với Hoàng Thượng: "Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của người này không hẳn là do bị trúng độc đoạn trường tán và thạch tín, phải khám nghiệm tử thi mới biết được".
Cho nên, có đúng là Quan Nguyệt lâu hạ độc hay không, còn nhiều điểm đáng ngờ.
"Tô thế tử nói rất đúng". Cố Hoán giận dữ trừng mắt liếc đám người Đổng Khải Tuấn quỳ trên đất, đứng dậy thưa: "Hơn nữa, càng quan trọng là, Thẩm Đại tiểu thư nói không sai, Quan Nguyệt lâu vì sao phải hạ độc? Mục đích là gì?".
"Có chứng cứ, lại có nhân chứng, đây chính là chứng cứ vô cùng xác thực!".
"Mưu hại mệnh quan triều đình, án này không nhỏ, nên nghiêm trị!".
"Quan Nguyệt lâu vì sao muốn giết bọn họ? Xác thự là có điểm rất đáng ngờ".
...
Các vị quan viên ý kiến không đồng nhất.
Tịnh trì không mở miệng nói chuyện.
Trịnh Diễn vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt có chút nghiêm túc cùng ngưng trọng.
Cửu hoàng tử Trịnh Nhiên mím môi, hai vị hoàng huynh không nói gì, hắn cũng không lên tiếng.
Thanh Ninh hướng Cố Hoán khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt, thần sắc vẫn bình thản như cũ.
Hoàng Thượng âm thầm nhìn Tô Phỉ một cái, sau đó khóe miệng cong cong, ánh mắt lại tìm tòi nghiên cứu Cố Hoán, rồi lại nhìn Thanh Ninh, cuối cùng mới nói: "Các vị ái khanh an tâm một chút, chớ có nóng vội, đúng sai, Đỗ ái khanh sẽ tra rõ ràng".
Có lời này của Hoàng Thượng, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
"Vi thần nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Hoàng Thượng". Đỗ đại nhân hướng Hoàng Thượng thi lễ, ngồi trở lại vị trí, phân phó nha phủ đi mời người khám nghiệm tử thi, sau đó vươn tay vuốt râu, quay sang Thanh Ninh hỏi: "Thẩm Thanh Ninh, hôm nay ngự y đã nghiệm ra trong đồ ăn có hai loại kịch độc là đoạn trường tán và thạch tín, ngươi còn nói Quan Nguyệt lâu oan uổng sao? Mau nhận tội đi".
"Thần nữ không nhận". Thanh Ninh khẽ ngẩng đầu, nghiêm nghị đáp: "Độc trên đồ ăn, cùng Quan Nguyệt lâu tuyệt không có chút quan hệ...".
"Ngụy biện, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn dám nói không phải là Quan Nguyệt lâu các ngươi làm? Còn dám phủ nhận không phải là người Quan Nguyệt lâu muốn lấy mạng bọn ta?". Đổng Khải Tuấn khí thế hung hăng phản bác.
"Hoàng Thượng, Đại nhân minh giám, tiểu thư nói không sai, đồ ăn này cùng Quan Nguyệt lâu chúng ta không có một chút quan hệ". Đàm chưởng quỹ dập đầu lớn tiếng nói.
"Đổng công tử, ta còn có lời chưa nói hết đây, vừa nãy Đổng công tử hỏi, ta cũng muốn hỏi Đổng công tử một câu, Quan Nguyệt lâu ta vì sao phải độc hại các ngươi?". Thanh Ninh lạnh lùng nhìn Đổng Khải Tuấn, hỏi ngược lại.
Đổng Khải Tuấn hừ một tiếng: "Chúng ta làm sao biết các ngươi sẽ giết chúng ta!".
Thanh Ninh nhếch môi, giễu cợt: "Chẳng lẽ do các ngươi làm ác quá nhiều, nên các ngươi cho rằng ta thay trời hành đạo?".
Không thèm đếm xỉa đến phản ứng của bọn họ, Thanh Ninh hướng Hoàng Thượng và Đỗ đại nhân thưa: "Hoàng Thượng, Đại nhân, thần nữ nói Quan Nguyệt lâu không hạ độc giết bọn họ, đồ ăn này không có một chút quan hệ với Quan Nguyệt lâu, là có chứng cớ".
Thì ra nha đầu này đã tính trước, cho nên mới trấn định tự nhiên như vậy? Nàng ngược lại rất thông tuệ mà tỉnh táo, Hoàng Thượng gật đầu: "Có chứng cứ gì, thành thực khai báo".
"Hoàng Thượng, Đại nhân, xin cho thảo dân được bẩm báo". Đàm chưởng quỹ dập đầu.
"Được". Hoàng Thượng đồng ý.
"Tạ Hoàng Thượng". Đàm chưởng quỹ tạ ơn, nói: "Đồ ăn này cùng Quan Nguyệt lâu xác thực không có liên quan, trong chuyện này là có nguyên do, hai ngày trước Đoan Ngọ, mấy tiểu nhị và sư phụ trong phòng bếp của Quan Nguyệt lâu nhà không ở trong kinh thành, cho nên muốn xin về nhà nghỉ lễ, tiểu thư chúng ta nhân từ, nghĩ tới tiết Đoan Ngọ hôm đó trong lầu nhiều người, thiếu phòng bếp nhất định không được, tiểu thư liền mời nhà khác làm đồ ăn, cho tất cả đầu bếp của Quan Nguyệt lâu nghỉ một ngày, chỉ để lại vài tiểu nhị nhà rất xa ở lại".
"Cho nên, đồ ăn hôm nay của Quan Nguyệt lâu không phải do Quan Nguyệt lâu làm?". Hoàng Thượng hỏi Thanh Ninh.
Nha đầu này sớm đã có đề phòng?
Hay là mèo mù đụng phải chuột chết, trùng hợp như thế khiến nàng tránh được tai nạn?
"Thẩm Thanh Ninh, lời của Đàm chưởng quỹ là thật?".
Thanh Ninh mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, Hoàng Thượng, bọn họ đều là người lớn tuổi trong lâu, thần nữ muốn cho tất cả mọi người nghỉ một ngày, nhưng trước đó có nhiều khách nhân đã sớm đặt chỗ, không thể thất tín với khách, cho nên mới ra hạ sách này".
Tại sao lại vậy? Tửu lâu nhà mình, mà đi thỉnh người khác đến làm? Không ngờ lại xảy ra việc này! Trong lòng Đổng Khải Tuấn có chút sợ: "Ngươi rõ ràng là đang ngụy biện, nói năng bậy bạ! Ngươi nói không phải Quan Nguyệt lâu làm, cũng không có nghĩa là không phải Quan Nguyệt lâu ra tay hạ độc! Còn có bát đũa, chén đĩa, và trà đều do người Quan Nguyệt lâu các ngươi làm đó!".
"Đại nhân, Hoàng Thượng minh giám". Thanh Ninh không để ý đến Đổng Khải Tuấn, tiếp tục nói: "Lời thần nữ nói là thật, về phần Đổng công tử nói, bát đũa, chén đĩa, điểm tâm, kể cả là lá trà hay trà cụ, đều không xuất phát từ Quan Nguyệt lâu ta. Hôm qua, Quan Nguyệt lâu đã dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, mời chủ quán phái người tới kiểm tra, bởi vì đồ ăn dễ xảy ra vấn đề, sợ xảy ra sự cố, cho nên những thứ kia đều do chủ quán tự mình mang đến, đồ ăn cũng do tiểu nhị của bọn họ dâng lên. Người của Quan Nguyệt lâu ta hôm nay chỉ tập trung đón khách, ghi thực đơn, truyền lời vào bếp, tiễn khách, tuyệt đối không chạm vào đồ ăn".
Thanh Ninh nở nụ cười: "Nếu như các vị đây nói, là Quan Nguyệt lâu ta hạ độc, vậy chỉ có thể hạ độc từ trong nước, nước này tất nhiên là lấy từ giếng nước trong hậu viện của Quan Nguyệt lâu mang ra ngoài. Tuy nhiên, việc lấy nước cũng là do người của chủ quán làm, như vậy, nếu người Quan Nguyệt lâu muốn hạ độc, thì phải hạ thẳng vào trong giếng, có điều, làm vậy thì không chỉ duy nhất một nhã gian của Đổng công tử xảy ra vấn đề, mà tất cả đồ ăn của khách nhân trong Quan Nguyệt lâu cũng sẽ có độc".
Vậy là mọi việc không xuất phát từ người của Quan Nguyệt lâu? Sắc mặt Đổng Khải Tuấn có hơi trắng bệch, nuốt nước bọt: "Không phải là người Quan Nguyệt lâu làm, vậy có phải do ngươi cố ý bày trận, liên thủ với người khác để mưu hại chúng ta hay không?".
Giọng nói Đổng Khải Tuấn mang vài phần tức giận, có chút càn quấy, một mực chắc chắn suy đoán của mình.
"Đổng công tử, ngươi trước là nói Quan Nguyệt lâu ta muốn độc hại các ngươi, bây giờ nghe được đồ ăn không phải xuất phát từ Quan Nguyệt lâu, liền nói ngược lại là chúng ta cùng người mưu hợp độc giết các ngươi, Đổng công tử, phản ứng của ngươi cũng thật là nhanh". Thanh Ninh nhàn nhạt đáp, ánh mắt liếc nhìn thi thể trên đất: "Huống chi người này có phải chết vì trúng độc hay không, còn chưa xác định đâu".
"Yên lặng!". Đỗ đại nhân quát to, nhìn về phía Thanh Ninh hỏi: "Vậy các ngươi thỉnh nhà nào làm đồ ăn cho Quan Nguyệt lâu?".
Thanh Ninh ngước mắt nhìn Trịnh Trì, chậm rãi nở nụ cười: "Là Yến Hồi lâu".
Trịnh Trì nghe vậy, đồng tử co rút, vô cùng bất an.
"Yến Hồi lâu?". Đỗ đại nhân hỏi xác nhận.
"Đúng vậy, Đại nhân". Thanh Ninh gật đầu trả lời: "Đầu bếp chưởng sự Yến Hồi Lâu dẫn theo tám người đầu bếp, mười gã sai vặt đến chịu trách nhiệm làm đồ ăn hôm nay cho Quan Nguyệt lâu".
Đôi mắt Trịnh Trì âm trầm, vì sao là Yến Hồi Lâu, vì sao không có ai báo cáo với hắn chuyện này? Chẳng lẽ... Trịnh Trì nheo mắt nhìn về phía Tô Phỉ.
Là hắn?
Là Tô Phỉ đào hố, chờ hắn nhảy xuống, đem Yến Hồi lâu phá hủy sao?
Trịnh Trì không khỏi nắm chặt quả đấm.
Lúc này, phái người đến Yến Hồi lâu hỏi chuyện cũng không còn kịp nữa rôi! Tuy là nghĩ vậy, Trịnh Trì vẫn cho người hầu cận sau lưng một ánh mắt, người hầu cận lặng lẽ lui về phía sau.
Đây là... Tô Phỉ đương nhiên không bỏ qua động thái của Trịnh Trì.
Nghi An quận chúa là người của Trịnh Trì, Đổng Khải Tuấn là biểu đệ của Trịnh Trì.
Đổng Khải Tuấn này là hạng người gì, không tránh khỏi là kẻ có tác dụng cho Trịnh Trì.
Hắn và các vị hoàng tử, quan hệ thân hơn một chút chỉ có Trịnh Diễn, Trịnh Trì lòng dạ hẹp hòi, từ nhỏ đã rất tự phụ, cho nên, hắn chỉ duy trì quan hệ thần tử và hoàng tử với người này.
Các hoàng tử lén kéo bè kết cánh, ngầm vụng trộm bồi dưỡng thế lực của mình, cũng giống hắn, tại thôn trang thượng ở đông thành nuôi tử sĩ và ám vệ, những chuyện không lộ ra ngoài ánh sáng của hắn, cho tới bây giờ đều giao cho bọn Trần Nghi chịu trách nhiệm.
Yến Hồi lâu là sản nghiệp riêng của Trịnh Trì, là tửu lâu lớn nhất kinh thành, là nơi quan lại, quý nhân thích đến nhất, Trịnh Trì đã lợi dụng Yến Hồi lâu thu được không ít tin tức.
Nhưng mà, Thanh Ninh chỉ là một tiểu thư khuê phòng, tại sao biết được chuyện đó?
Hắn rất khẳng định, chỉ có vài người biết việc này.
Biết thì biết, Tô Phỉ nở nụ cười, không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ninh có thêm vài phần ôn nhu, người trong lòng hắn chính là như thế, khiến người ta phải nhìn với con mắt khác xưa.
Lần này, Nghi An quận chúa không nói gì, phỏng đoán Trịnh Trì đang rất tức giận, mà Ngũ hoàng tử lại như hổ rình mồi, chỉ chờ bắt được lỗi của hắn!
"Điểm tâm và trà, cũng là Yến Hồi lâu phụ trách sao?". Đỗ đại nhân hỏi.
"Không phải". Thanh Ninh lắc đầu, ánh mắt liếc về đám người Nghi An quận chúa, âm thanh cao giọng một chút, trả lời: "Trà và điểm tâm, là do thần nữ thỉnh Nhất Phẩm tô đến làm".
(Nhất Phẩm tô: nghĩa là tiệm bánh Nhất phẩm)
Nhất Phẩm tô? Đột nhiên nghe được tên, cổ họng Trương thị căng thẳng, vọt ngồi thẳng người.
"Hoàng Thượng, Đại nhân, hai vị đầu bếp chưởng sự Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô vẫn còn đang ở Quan Nguyệt lâu". Thanh Ninh đáp.
"Người đâu, đưa đầu bếp Yến Hồi lâu và đầu bếp Nhất Phẩm tô đến, còn nữa, đi tới hai nhà, mời cả hai vị đại chưởng quỹ của bọn họ cùng đến đây".
Người lĩnh mệnh vừa đi, thì có thị vệ lớn tiếng bẩm báo: "Hoàng Thượng, Đại nhân, khám nghiệm tử thi tới".
Nhanh như vậy? Nhiều người vây đông nghịt đường phố như thế, khám nghiệm tử thi này cũng thật là thần tốc! Đỗ đại nhân không khỏi ghé mắt nhìn lại.
Hoàng Thượng và các vị quan viên cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Thấy người râu tóc hoa râm đứng bên ngoài, Hoàng Thượng nói: "Mau, thỉnh Ngô lão tiên sinh tiến vào".
"Tới là khám nghiệm tử thi là Ngô lão tiên sinh".
Trịnh Trì nhíu mày, Ngô lão tiên sinh, lão già này đã cáo lão vài năm, hôm nay tại sao đột nhiên lại tới?
Từng việc từng việc đều đang thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Trịnh Trì không khỏi ngồi thẳng lưng.
...
Editor: Ngọc Thương
Cố Hoán cũng nâng mắt, Ngô lão khám nghiệm tử thi.
Đây là người có khả năng khám nghiệm tử thi rất giỏi.
Ai cho người mới lão tới?
Cố Hoán nhìn lão già đầu tóc râu ria đều bạc trắng, rồi lại nhìn Đỗ đại nhân, chỉ thấy Đỗ đại nhân cũng vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên Ngô lão tiên sinh này không phải là người Đỗ đại nhân mời tới, hơn nữa, người Đỗ đại nhân phái đi thỉnh nhân tài khám nghiệm tử thi, cũng mới đi chưa được bao lâu.
Cho nên... Ánh mắt Cố Hoán hướng sang Tô Phỉ đang nhàn nhạt cười.
Ngô lão run rẩy tiến lên hành lễ với Hoàng Thượng.
"Miễn lễ, bình thân". Hoàng Thượng đưa tay.
Ngô lão đứng lên, Đỗ đại nhân đem chuyện đại khái nói lại với Ngô lão một lần, sau đó để nha phủ mời Ngô lão đến bên cạnh thi thể.
Ngô lão vừa nhìn thấy thi thể, ánh mắt lóe ra tinh quang, giống như được rót vào một cỗ sinh khí, đưa tay đè lên thi thể, sắc mặt mang vài phần ngưng trọng.
Phải làm tràng kiểm tra xác chết, Hoàng Thượng liền phái thị vệ cấp tốc dọn một khoảng sân, cho người kéo vải trắng vây quanh.
Chờ chuẩn bị xong, thị vệ đem thi thể tới, Ngô lão cũng vội vàng đi theo.
Nha phủ mời đầu bếp Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô đến, những người còn lại đều bị cản ở bên ngoài, chỉ cho hai vị đầu bếp chưởng sự tới trước mặt Hoàng Thượng trả lời câu hỏi.
"Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng". Thần sắc hai người có chút khẩn trương.
"Đồ ăn hôm nay của Quan Nguyệt lâu là do các ngươi phụ trách? Cùng Quan Nguyệt lâu không có một chút quan hệ nào sao?". Đỗ đại nhân quát hỏi.
"Đúng vậy, tất cả đồ ăn hôm nay ở Quan Nguyệt lâu đều do thảo dân phụ trách, không có quan hệ gì với Quan Nguyệt lâu". Hai người run rẩy trả lời.
Hai người rất sợ hãi, cũng đã biết chuyện trong Quan Nguyệt lâu xảy ra án mạng, nhưng trước mặt thiên tử, bọn họ ngay cả nghĩ phủ nhận, hay nói một câu không phải, cũng chẳng dám.
"Thật to gan, dám hạ độc giết hại mệnh quan triều đình!". Đỗ đại nhân quát.
"Đại nhân tha mạng, thảo dân oan uổng". Hai người kêu to.
Đổng Khải Tuấn nhanh chóng quay đầu, hướng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trịnh Trì, Trịnh Trì cho hắn một ánh mắt chớ nóng vội, khiến hắn an tâm hơn một chút.
Lúc này Đổng Khải Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ lại, hắn có Tứ hoàng tử làm chỗ dựa, ai tới cũng như nhau!
Quan Nguyệt lâu này, đừng có nghĩ đến việc đổ thừa cho kẻ khác!
Mới vừa rồi, Quan Nguyệt lâu còn hết đường chối cãi, nhưng chỉ một lời của nha đầu kia, liền trở tay không kịp, sắc mặt Trương thị vô cùng khó coi.
Nhất Phẩm tô chính là tổ nghiệp của Kiến An hầu phủ!
Tống Thư Thành cũng có chút không yên.
Tại sao đang yên đang lành lại kéo cả sản nghiệp của Hầu phủ vào đây?
Hai vị đầu bếp chưởng sự sắc mặt tái nhợt, luôn mồm kêu oan uổng, đem những điều mình biết ra nói.
Lời khai của bọn họ với Thanh Ninh không có sai biệt. Là Quan Nguyệt lâu thỉnh bọn họ đến phụ trách đồ ăn.
Nói xong, bên kia Ngô lão cũng đã khám nghiệm xong thi thể.
Gã sai vặt đúng là trúng đoạn trường tán, nhưng Ngô lão còn nói, gã sai vặt này vốn bị nội thương, không quá mười ngày cũng sẽ bỏ mạng.
"Hoàng Thượng, Đại nhân, chuyện này và Quan Nguyệt lâu không có quan hệ, thần nữ muốn tố cáo mấy người bọn họ cố ý vu cáo, hủy hoại danh dự Quan Nguyệt lâu ta". Thanh Ninh quỳ gối.
"Hoàng Thượng, Đại nhân, vi thần không biết đồ ăn không phải do Quan Nguyệt lâu làm, người kia chết ở Quan Nguyệt lâu, vi thần đương nhiên là tố cáo Quan Nguyệt lâu". Trần Tứ công tử vội vàng nói.
Lời này rất có lý! Đây quả thật là bọn họ không biết.
Quan Nguyệt lâu là trà lâu ăn uống, Nghi An quận chúa muốn ra tay, đương nhiên là ra tay trên đồ ăn, đáng tiếc, nàng ta không biết nàng đã đào sẵn cái hố chờ nàng ta nhảy xuống. Đồ ăn sao? Hừ, vậy ta liền kéo cả Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô xuống cùng.
Nhất Phẩm tô là tổ nghiệp của Tống gia, mặc dù không bằng Yến Hồi lâu và Quan Nguyệt lâu, nhưng điểm tâm của Nhất Phẩm tô là ngon nhất, các quý phu nhân và khuê tú đều rất yêu thích, hàng năm Tống gia đều thu được một khoản rất lớn từ Nhất Phẩm tô.
Yến Hồi lâu là sản nghiệp của Trịnh Trì, là nơi Trịnh Trì moi tin tức.
Nếu Trương thị và Tống Thư Thành thành biết chuyện này từ Nghi An quận chúa mà ra, thì cuộc sống của Nghi An quận chúa tại Hầu phủ... Cũng tại Nghi An quận chúa mà Yến Hồi lâu bị liên lụy.
Bất kể là phía nào, Nghi An quận chúa cũng đừng nghĩ sẽ sống được yên sau vụ này! Hơn nữa...
Thanh Ninh liếc nhìn Trịnh Diễn, Ngũ Hoàng tử đương nhiên cũng sẽ bắt lấy cơ hội này chèn ép Trịnh Trì.
Cái này, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều điêu (con chim)!
"Người kia vốn không thể sống quá mười ngày, các ngươi đây là cố ý cho đoạn trường tán vào đồ ăn, sau đó thưởng cho hắn, nhằm lừa bịp tống tiền Quan Nguyệt lâu ta!". Thanh Ninh lạnh lùng lên tiếng.
"Hoàng Thượng, Đại nhân minh giám, nàng ngậm máu phun người, suy đoán lung tung". Đổng Khải Tuấn mặt liền biến sắc, lớn tiếng nói.
Hai vị đại chưởng quỹ Nhất Phẩm tô và Yến hồi lâu đã nhanh chóng được đưa tới. Đại chưởng quỹ Yến Hồi lâu họ Vương, đại chưởng quỹ Nhất phẩm tô họ Lưu.
Sau khi hành lễ khấu kiến Hoàng Thượng, hai người đem mọi chuyện đều khai báo rõ ràng.
"Hoàng Thượng, Đại nhân, đây là khế ước đã ký của Quan Nguyệt lâu với Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô". Thanh Ninh ra hiệu cho Đàm chưởng quỹ lấy khế ước ra, sau đó trình lên.
Lưu chưởng quỹ và Vương chưởng quỹ trán đổ mồ hôi.
Thi đấu thuyền rồng cử hành ở bờ sông, Quan Nguyệt lâu có vị trí thuận lợi nhất.
Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô đều nằm ở khu vực náo nhiệt trong thành, cách bờ sông tương đối xa.
Hôm trước, Đàm chưởng quỹ tự mình đến thăm, cùng bọn họ đàm luận, nói là Quan Nguyệt lâu chỉ lấy phí tổn sân bãi, phương diện đồ ăn sẽ giao cho hai nhà bọn họ.
Có tiền ai không muốn kiếm?
Tuy hai nhà làm ăn không tệ, nhưng ngày Đoan Ngọ, mọi người đều sẽ đến bờ sông, Quan Nguyệt lâu hôm đó đương nhiên sẽ chật ních khách.
Hai người ban đầu trong lòng cũng có chút hoài nghi, do dự, Đàm chưởng quỹ lại nói là thiếu Đông gia tiểu thư vừa mới tiếp nhận việc quản lí chưa lâu, tâm địa thiện lương, vừa cho thủ hạ ân điển, vừa không muốn bỏ khách nhân, cho nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy.
Nếu như bọn họ không làm, vậy thì tìm nhà khác.
Điều kiện rất mê người, người ta chỉ thu phí sân bãi, mà khách nhân lần này thì khỏi phải nói, nhất định chỉ cần một ngày này cũng có thể thu về lợi nhuận vô cùng khả quan.
Có bạc ai không muốn kiếm? Tiền đổ vào hầu bao lần này còn sợ ít hay sao, vì vậy hai người sảng khoái nhận vụ làm ăn này.
Nhưng không ngờ lại xảy ra án mạng!
Hai người hiện tại đều hối hận xanh ruột!
"Hoàng Thượng, Đại nhân, bọn họ chỉ là chưởng quỹ cho nhỏ, nhất định không dám hạ độc mưu hại mệnh quan triều đình, chắc chắn là nghe lệnh người khác, thần nữ thỉnh cầu Hoàng Thượng, Đại nhân, để Đông gia hai nhà đi ra nói chuyện, xem bọn họ nói thế nào". Thanh Ninh đứng thẳng lưng, sắc mặt nghiêm lại, khí thế như lửa: "Quan Nguyệt lâu ta một mảnh hảo tâm, không ngờ bọn họ lại ác độc như thế, đừng trách Quan Nguyệt lâu ta bất nghĩa! Đầu tiên là lớn mật mưu hại mệnh quan triều đình, thứ hai là muốn Quan Nguyệt lâu ta phải gánh tội, thật sự là ác độc đến cực điểm, kính xin Hoàng Thượng, Đại nhân làm chủ cho Quan Nguyệt lâu ta".
Thanh Ninh đem nguyên văn mấy lời vừa rồi của Đổng Khải Tuấn, nói lại một lần.
Tại sao lại vậy? Nhất Phẩm tô thì nàng không biết, nhưng nàng lại biết rõ Yến Hồi lâu và Tứ biểu ca có chút quan hệ. Việc này phải thế nào đây? Nghi An quận chúa như con kiến bò trên chảo nóng.
Trương thị bên cạnh cũng gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bọn ngu xuẩn này, lại tham tiền như thế!
Nha đầu chết tiệt kia cố ý sao? Nghĩ tới đây, ánh mắt Trương thị lạnh lùng như đao bắn về phía Thanh Ninh.
Chuyện bỗng dưng đại chuyển biến, chẳng những rửa sạch được hiềm nghi, còn phản tố cáo người ta, Hoàng Hậu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo tia vui vẻ. Vân Nương chỉ có một huyết mạch này, nàng không hy vọng nha đầu kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nha đầu này, nguyên lai là có nước cờ sau, khó trách liên tục không hề kinh sợ, trong mắt Hoàng Thượng lộ ra vài phần tán thưởng.
"Đây không phải chuyện đùa, các ngươi không thể làm chủ, mau nói, Đông gia của các ngươi là ai?". Đỗ đại nhân nhìn về phía hai người hỏi.
Vương chưởng quỹ liếc mắt nhìn Trịnh Trì, cúi đầu trả lời: "Hoàng Thượng, Đại nhân, thảo dân có thể làm chủ, thảo dân oan uổng, chuyện đầu độc này cùng Yến Hồi lâu tuyệt không một chút quan hệ".
"Làm càn! Đỗ đại nhân hỏi Đông gia các ngươi là ai? Độc giết mệnh quan triều đình là việc mà chưởng quỹ nho nhỏ nhà ngươi có thể làm chủ sao?". Cố Hoán lạnh giọng.
"Thật không ngờ, chưởng quỹ Yến Hồi lâu này bản lĩnh lớn đến vậy, dám hạ âm mưu thâm độc giết hại mệnh quan triều đình". Tô Phỉ đón lấy lời Cố Hoán, châm dầu vào lửa: "Trước mặt Hoàng Thượng, hỏi ngươi mà ngươi còn dám không trả lời? Chỉ là chưởng quỹ nho nhỏ mà muốn một tay che trời hay sao?".
"Thảo dân không dám!". Vương chưởng quỹ bị hù dọa run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi.
"Còn không mau nói!". Đỗ đại nhân nhíu lông mày hét lên.
"Khởi bẩm Đại nhân, Đông gia của thảo dân, Đông gia của thảo dân...". Lưu chưởng quỹ run run, ánh mắt hướng về phía Tống Thư Thành.
Tống Thư Thành liền tối mặt, đứng dậy, quỳ xuống: "Hoàng Thượng, Nhất Phẩm tô là tổ nghiệp của Kiến An hầu phủ, vi thần không biết đã nuôi dưỡng phải một đám không biết sống chết, cả gan làm loạn như bọn chúng".
Ngụ ý, việc này và Kiến An hầu phủ không liên quan.
Nhất Phẩm tô là sản nghiệp của Kiến An hầu phủ? Nghi An quận chúa nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn Trương thị, thấy khuôn mặt Trương thị âm u như sắp chảy ra nước.
Một cái là có quan hệ với Tứ biểu ca, một cái là tổ nghiệp của Kiến An hầu phủ! Trong lòng Nghi An quận chúa loạn thành một đoàn, tại sao lại thành ra như vậy?
Không biết cữu cữu Hoàng đế sẽ phán thế nào? Nếu Hầu gia và Trương thị biết chuyện này liên quan đến mình thì...? Nghi An quận chúa cắn môi.
Giỏi lắm! Tô Phỉ cho Thanh Ninh một ánh mắt tán dương.
Thanh Ninh nhàn nhạt cười.
"Vương chưởng quỹ, Đông gia của ngươi là?". Hoàng Thượng không khỏi nhíu mi.
"Hoàng Thượng, Đông gia là... Thảo dân, thảo dân...", Vương chưởng quỹ ấp a ấp úng không trả lời.
"Hoàng Thượng, có khả năng Đông gia của Yến Hồi lâu thân phận thần bí, chưởng quỹ khó mà nói". Thanh Ninh rất hảo tâm thay hắn đáp một câu.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Yến Hồi lâu này là tư sản của Tứ hoàng huynh". Trịnh Diễn sờ sờ cằm, nói với Hoàng Thượng.
Tứ hoàng tử!
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Trịnh Trì.
Trịnh Diễn đã nói vậy, tức là có phần nắm chắc, cho nên, bây giờ để thuộc hạ ra mặt thay mình cũng không được! Trịnh Trì đành cứng ngắc da đầu đứng dậy: "Bẩm phụ hoàng, Yến Hồi lâu xác thực là tư sản của nhi thần".
Kéo ra một Hầu phủ, rồi lại một hoàng tử.
Hoàng Thượng hơi cau mày.
"Hoàng Thượng, án này dính líu rất rộng, hiện trời đã gần tối, chi bằng để ngày mai tái thẩm". Có quan viên lên tiếng.
Tống Thư Thành nói: "Hoàng Thượng, nhất định là có người cố ý hãm hại Nhất Phẩm tô".
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!". Trịnh trì kêu.
"Hoàng Thượng, trước đây, thần nữ và phu nhân thế tử Kiến An hầu phủ Nghi An quận chúa có cãi vã, chuyện này mọi người đều biết, lần này, Nhất Phẩm tô là tổ nghiệp của Kiến An hầu phủ, liên quan hai việc với nhau, có thể nói có kẻ muốn trả thù thần nữ, dùng một chiêu vu oan giá họa". Thanh Ninh nói: "Về phần Yến Hồi lâu, Yến Hồi lâu và Quan Nguyệt lâu là đối thủ cạnh tranh, hai nhà đều khoản đãi nhiều quan lại quyền quý, không tránh khỏi Yến Hồi lâu có ý định thâu tóm Quan Nguyệt lâu ta, muốn ở kinh thành làm nhất chi độc tú, đem tất cả quan to hiển quý gom vào trong, nhưng mà...".
(nhất chi độc tú: một cành chỉ có một bông hoa, ý chỉ siêu quần xuất chúng)
Sắc mặt Thanh Ninh trầm xuống: "Thần nữ nghe nói Tứ hoàng tử và Quận chúa quan hệ rất tốt, khó tránh Tứ hoàng tử vì muốn báo thù cho Quận chúa, nên mới phái người đến Quan Nguyệt lâu hãm hại thần nữ".
Nghe vậy, Nghi An quận chúa tức giận thiếu chút nữa nắm thành đấm, nhảy dựng lên.
Sắc mặt Trịnh Trì phút chốc đen lại.
- ----