Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh đang nói thì dừng, vẻ mặt một bộ có chuyện muốn nói, lại khó mà nói ra. Lâm ma ma hầu hạ lão phu nhân từ nhỏ, đã cùng lão phu nhân ở trong Hầu phủ này vài chục năm, từ khi lão phu nhân mới là nàng dâu, tới khi được phong làm lão quân, một đường gia đấu mới được như ngày hôm nay, đương nhiên tâm tư thấu triệt, là một người rất khôn khéo.
Bà tự hiểu biểu cảm này của Thanh Ninh là có chuyện muốn nói với bà, nhưng khó nói được.
Hơn nữa, bà cũng hiểu, lời khó nói này, tất nhiên là có liên quan tới trà sâm của lão phu nhân.
Nhưng mà, trà sâm của lão phu nhân từ năm trước đã bắt đầu giao cho Nhị tiểu thư phụ trách, việc này...
Trong lòng Lâm ma ma càng thêm kinh hãi.
Chẳng lẽ Nhị tiểu thư đã động chân động tay gì rồi sao?
Làm sao có thể? Lão phu nhân yêu thương Nhị tiểu thư nhất, Nhị tiểu thư cũng vô cùng hiếu thuận. Lâm ma ma run nhẹ trong lòng, đem ý niệm này đè ép xuống, cười nói với Thanh Ninh: "Đại tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ hảo hảo chiếu cố lão phu nhân, cũng sẽ đem tâm ý của Đại tiểu thư nói lại cho lão phu nhân nghe. Đại tiểu thư ngài cũng đừng thương tâm, lão phu nhân chỉ đang tức giận, quay đầu lại, hết giận rồi sẽ đón Đại tiểu thư ngài về nhà".
Cái đó thì xin ngàn vạn đừng! Hôm nay lão phu nhân quyết tuyệt như thế, không cho nàng bước chân vào đại môn, quay đầu nếu đổi ý, muốn đón nàng trở về, nhất định chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, khẳng định là lại muốn tính kế nàng, mưu đồ gì đó, vẫn là miễn thì hơn!
Nàng cố ý trở về chuyến này, thứ nhất là tới lấy văn thư, văn thư là thứ quan trọng hàng đầu, thứ hai là đem sự việc của Thẩm Thanh Vũ lộ ra cho lão phu nhân biết, không gặp được lão phu nhân, nhưng Lâm ma ma là tâm phúc của lão phu nhân, nàng ám chỉ với bà ta như thế, tất nhiên bà ta sẽ minh bạch trong lòng. Lão phu nhân lạnh bạc như vậy, nếu biết Thẩm Thanh Vũ ra tay, Thẩm Thanh Vũ muốn tiến cửa Kiến An hầu phủ, lão phu nhân sẽ không để nàng ta được như ý! Thanh Ninh nhìn lướt qua ánh mắt người làm, rũ mắt che đi tinh quang, nói: "Vậy, ta đây xin cáo từ".
"Đại tiểu thư đi thong thả". Lâm ma ma vội quỳ gối tiễn đưa.
Thanh Ninh quay đầu phân phó Tôn ma ma, để người làm chuyển hòm xiểng đến sau xe ngựa, sau đó vịn tay Ngọc Trâm lên xe.
Chờ đặt hết hòm xiểng lên sau xe xong, xe ngựa xuất phát chạy về Lý trạch.
"Ma ma, lời Đại tiểu thư vừa nói là có ý gì? Có phải trà sâm của lão phu nhân...". Thúy Hương đi vào trong cùng Lâm ma ma, nhịn không được, đè thấp thanh âm hỏi.
"Không có gì, ngươi đừng đoán mò, đến cùng vẫn là bà cháu, trong lòng Đại tiểu thư nhất định là rất quan tâm lão phu nhân, lời Đại tiểu thư còn có thể có ý tứ gì? Chẳng qua là lo lắng cho thân thể lão phu nhân mà thôi, trà sâm này có tác dụng nâng cao tinh thần, mỗi ngày đều uống, đối với thân thể vô cùng tốt, ngươi nghĩ nhiều quá rồi". Lâm ma ma đáp.
Thúy Hương tuy trong lòng hoài nghi, nhưng cảm thấy lời Lâm ma ma nói rất có đạo lý, vì thế liền gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
"Đi rồi sao?". Trở về Đào Nhiên cư, Thẩm Thanh Vũ đang dùng cơm trưa với lão phu nhân, thấy Lâm ma ma và Thúy Hương đi đến, sắc mặt lão phu nhân có chút không tốt, cơn tức vẫn lớn như trước, buông đũa trong tay hỏi Lâm ma ma.
"Hồi lão phu nhân, đúng vậy, Đại tiểu thư đã đi rồi". Lâm ma ma trả lời, nhìn lão phu nhân nói: "Trước khi đi, Đại tiểu thư còn rất lo lắng cho thân thể lão phu nhân ngài".
"Aizz, lẽ ra ta phải ra ngoài tiễn Đại tỷ tỷ". Thẩm Thanh Vũ nhíu mi, múc cho lão phu nhân một chén canh: "Tổ mẫu, ngài không cần vì Đại tỷ tỷ mà sinh khí...".
"Hừ, nó lo lắng cho thân thể ta? Không tức chết ta đã là may rồi! Cái gì Đại tỷ tỷ, sau này Hầu phủ không có Thẩm Thanh Ninh, Vũ nha đầu, ngươi chính là Đại tiểu thư Hầu phủ". Lão phu nhân hừ một tiếng, nói với Thẩm Thanh Vũ, sau đó quay sang Lâm ma ma: "Hôm nay ngươi đã vất vả một ngày, mau trở về ăn cơm đi, bên này ta đã có Vũ nhi và bọn Thúy Lan rồi".
"Tạ ân điển lão phu nhân". Lâm ma ma quỳ gối.
Ra khỏi phòng, Lâm ma ma đi về hướng phòng mình, bước qua hai bước, vào phòng bên, đem lá trà và bột trà lão phu nhân thường uống, nhìn rồi lại ngửi, không phát hiện ra cái gì.
"Ma ma". Thúy Trân cầm mâm đi vào: "Ma ma đang tìm gì sao?".
"Không, ta chỉ đến xem trà lão phu nhân uống còn bao nhiêu, có nên mua thêm hay không". Lâm ma ma cười đáp.
"Dạ, còn rất nhiều, trước đó không lâu vừa mua thêm trà mới...". Thúy Trân dọn chén trà, trả lời.
Lâm ma ma cùng Thúy Trân nói một hồi, sau đó sang phòng bên, lấy nước trà thừa ra nhìn nhìn, vẫn không phát hiện ra cái gì.
Lâm ma ma ngẫm lại, trước vẫn nên xem xét một chút, việc này không đầu không đuôi, không thể chỉ dựa vào một lời kia của Đại tiểu thư, liền lộ ra ngoài, vì thế trước hết trở về phòng.
Trong phòng, lão phu nhân đang từ ái ăn cơm với Thẩm Thanh Vũ, uống trà, nói chuyện: "Vũ nhi, sau này ngươi chính là Đại tiểu thư Hầu phủ, ngươi không thể lười học hành, không được giống nha đầu chết tiệt kia, không có quy củ, vô pháp vô thiên...".
"Tổ mẫu, cháu gái nhất định sẽ ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo, nhất định sẽ trở thành tấm gương tốt cho đệ đệ, muội muội noi theo". Thẩm Thanh Vũ nghiêm cẩn đáp.
"Ha ha, tính cách ngươi thế nào, trong lòng ta đều biết, ngươi không cần cố quá, nên thế nào cứ để như vậy". Lão phu nhân cười ha ha không ngừng.
"Vâng, tổ mẫu". Thẩm Thanh Vũ nhu thuận, dịu ngoan trả lời.
"Được rồi, quay đầu lại đưa thiệp mời nha đầu Tống gia kia đến chơi đi". Có thân phận trưởng nữ này, lúc đó đến Kiến An hầu phủ, nàng cũng sẽ nhận được thể diện tốt! Lão phu nhân vui vẻ cười nói, nhìn gương mặt hồng hào của Thẩm Thanh Vũ, cười bỏ thêm một câu: "Còn có Tăng gia, Sử gia, cùng mời các cô nương đó đến chơi luôn".
Gương mặt Thẩm Thanh Vũ đỏ lên, thẹn thùng cúi thấp đầu: "Vâng, tổ mẫu".
"Mẫu thân, tổ mẫu thế nào lại đuổi Đại tỷ tỷ ra khỏi cửa?". Thẩm Thanh Vận được bọn nha đầu thông báo, vội vàng bỏ dở cơm trưa, trực tiếp tới viện của Bùi thị, thanh âm mang chút sốt ruột.
"Hô to gọi nhỏ như vậy, thật không có quy củ!". Bùi thị buông đũa xuống, nhíu mày nhìn Thẩm Thanh Vận đang vội vàng đi vào trong.
"Mẫu thân". Thẩm Thanh Vận liền bước chậm lại, đi tới trước mặt Bùi thị quy củ quỳ gối hành lễ.
"Đứng lên đi, ăn cơm chưa?". Bùi thị hỏi.
"Dạ rồi". Thẩm Thanh Vận gật đầu.
Mẹ con hai người ngồi trên ghế, chờ nha đầu lên trà, Thẩm Thanh Vận thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Mẫu thân, ngài nói xem, tại sao tổ mẫu lại đuổi Đại tỷ tỷ ra ngoài?".
Nàng còn đang mong dựa vào Thẩm Thanh Ninh để được gả cho Tô nhị công tử Quốc công phủ đây! Vậy mà đột nhiên lại đuổi Thẩm Thanh Ninh ra khỏi Thẩm gia, chuyện gì thế này? Hoàng Thượng tuy là đã từ chối chuyện hôn sự của Thẩm Thanh Ninh và Tô thế tử, nhưng hôm qua, cũng chính Hoàng Thượng phái Tô thế tử đưa nàng ta về nhà cơ mà?
Trong lòng Thẩm Thanh Vận thật không rõ, tại sao tổ mẫu bỗng dưng đuổi Thẩm Thanh Ninh ra khỏi Thẩm gia? Vậy nàng và... Tô nhị công tử? Sau này phải thế nào bây giờ? Thẩm Thanh Vận lo cuống cuồng.
"Hôm qua con cũng đã thấy bộ dáng không sợ trời, không sợ đất của Đại tỷ tỷ con rồi đó. Tổ mẫu con làm vậy cũng là vì Hầu phủ, vì suy nghĩ cho tỷ muội các con mà thôi". Giọng nói Bùi thị không giấu được tia vui vẻ, nàng vốn muốn nha đầu kia và lão phu nhân đấu đá, thật không ngờ, nha đầu kia chỉ bằng việc đơn giản này đã bị đuổi ra ngoài. Đến cùng cũng không biết nó nghĩ cái gì nữa? Không có Hầu phủ để dựa vào, Lý gia bên kia cũng không còn, Lý Vân Nương chỉ là một phụ nhân, có thể bảo hộ nó được không đây? Suy nghĩ của nha đầu này thật sự rất kì lạ!
Nha đầu tâm ngoan thủ lạt chết tiệt đó, nó không có Hầu phủ làm chỗ dựa vững chắc, tương lai để xem nó có kết cục gì tốt! Trên mặt Bùi thị lộ một tia âm ngoan dữ tợn.
Thẩm Thanh Vận không chú ý tới sắc mặt Bùi thị, mím miệng nghĩ nghĩ, trong lòng cũng cảm thấy Bùi thị nói có lý.
Hôm qua, ngay từ lúc Quan Nguyệt lâu bị tố cáo, Thẩm Thanh Ninh sắp trở thành tội phạm giết người, lúc đó, chính nàng cũng rất sợ hãi, thật sự sợ sẽ bị liên lụy tới bản thân.
Nhưng mà...
Thẩm Thanh Vận cau mày: "Mẫu thân, ngài xem, hôm qua Tô thế tử đưa Thanh Ninh hồi gia, ngài nói xem có phải Hoàng Thượng...? Nếu thực sự như thế, không phải chúng ta cũng nên vì tương lai Đại tỷ tỷ kết thân với Tô gia mà bỏ qua cho nàng sao?".
Lần này có phải tổ mẫu đã quá nóng vội rồi không? Nếu không tương lai sau này nàng làm sao mới bước chân được vào Quốc công phủ đây?
"Nó có thể gả vào Quốc công phủ sao?". Bùi thị lạnh lùng nở nụ cười:"Hoàng Thượng chẳng qua chỉ để Tô thế tử tiễn nó một đoạn đường thôi, có thể nói lên điều gì? Hoàng Thượng đối xử với Tô thế tử như con ruột, thê tử của Tô thế tử, tự cũng sẽ là tinh khiêu tế tuyển..." (ý chỉ tuyển chọn kỹ lưỡng).
Dứt lời, nghĩ đến ở trước mặt Thẩm Thanh Vận nói lời này cũng không tốt, liền vội chuyển khẩu khí: "Đây là tổ mẫu con hạ quyết định, con đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không cần quản đến làm gì".
"Vâng, nữ nhi đã hiểu". Thẩm Thanh Vận nhẹ giọng đáp.
"Con cũng đừng lo lắng, tương lai nếu nó tốt đẹp, con cùng nó đến cùng vẫn là tỷ muội, chuyện đoạn tuyệt quan hệ là do tổ mẫu con quyết định, con chỉ là khuê nữ chi thứ hai, còn có thể thế nào? Đến lúc đó, con đến nói chuyện với nó, lý giải cho nó hiểu là được".
Thẩm Thanh Vận hé miệng cười, gật gật đầu.
Đúng vậy, mẫu thân nói không sai, đây là chuyện tổ mẫu quyết định, nàng còn có biện pháp nào đây? Nhưng Đại tỷ tỷ cùng nàng đến cùng vẫn là tỷ muội, tới lúc đó nhất định có thể lý giải là bản thân nàng khó xử, hảo hảo trò chuyện một phen, suy cho cùng các nàng vẫn là đường tỷ muội ruột thịt.
Quế Vũ uyển.
Tuyết di nương dặn dò Thẩm Thanh Nghiên phải làm việc cẩn thận một chút: "Di nương hiện thời rất mong Nghiên nhi tương lai có được nơi quy túc tốt". Lão phu nhân đối với đích nữ con vợ cả, nói không cần là không cần, lạnh bạc như vậy, nữ nhi của mình lại chỉ là thứ xuất, nhìn tương lai sau này của nữ nhi, Tuyết di nương lo lắng vô cùng.
"Di nương yên tâm, Nghiên nhi sẽ hảo hảo hiếu thuận tổ mẫu và mẫu thân". Thẩm Thanh Nghiên cười trừ.
Hôm nay tổ mẫu đối với Đại tỷ tỷ vô tình, trong lòng Thẩm Thanh Nghiên có một loại cảm giác cáo khóc tang thỏ bi thương, việc hôn nhân của nàng không phải do nàng và di nương có thể quyết định.
Tuyết di nương gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng, nhìn nữ nhi xinh đẹp mềm mại trước mắt, vội nghĩ, sau này phải hảo hảo lấy lòng phu nhân, bản thân nàng không tranh thủ tình cảm gì với phu nhân, chỉ hi vọng nữ nhi nhà mình có được một nơi quy túc tốt.
Editor: Ngọc Thương
"Đúng là bạc tình bạc nghĩa! Nó là cháu gái ruột thịt của bà ta, vậy mà cứ thế đuổi nó ra khỏi nhà!". La Thủy Nguyệt thổn thức một câu, sắc mặt nhàn nhạt.
Dù sao cũng không phải nữ nhi của nàng, cùng nàng không có quan hệ.
"Đúng vậy, lão phu nhân nhìn hiền lành như thế, thật không ngờ, đột nhiên liền đuổi Đại tiểu thư ra khỏi phủ". Vệ ma ma đáp.
"Mặc kệ, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta". La Thủy Nguyệt lãnh đạm nói, phủi phủi bụng: "Nghe nói hôm qua Nghi An quận chúa sảy thai?".
"Vâng". Vệ ma ma gật đầu, ánh mắt dừng trên bụng La Thủy Nguyệt, cười nói: "Phu nhân, ngài cứ việc tĩnh tâm, trước kia ở nhà mẹ đẻ, phu nhân cũng đã giúp ngài điều dưỡng thân thể, Hầu gia lại rất sủng ái ngài, rất nhanh sẽ có tin mừng".
Sủng ái nàng? Trên mặt La Thủy Nguyệt lộ ra tia cười trào phúng, buổi tối Thẩm Phong không thèm liếc nàng một cái, trong mắt rõ ràng là chán ghét, nhưng vì thiếp thất của hắn đã bị nàng thu thập, lại bởi vì uy thế của nhà mẹ đẻ nàng, Thẩm Phong mới như thế. Có điều, Nghi An quận chúa kia chỉ thành thân trước nàng một tháng, đã mang thai, nhưng nàng lại không hề có động tĩnh gì.
Thân thể nàng rất khỏe mạnh, trước khi xuất giá, mẫu thân đã cố ý điều dưỡng cho nàng hai ba tháng, chính là hi vọng khi gả nàng vào Hầu phủ, rất nhanh có thể hoài đứa nhỏ.
La Thủy Nguyệt nói: "Ma ma, ngươi cho người chú ý đồ ăn của ta".
"Phu nhân, ý của ngài là...". Trong mắt Vệ ma ma lộ ra kinh ngạc.
"Ta đúng là nghĩ như vậy, hi vọng chỉ là ta đa tâm". La Thủy Nguyệt phủi phủi ống tay áo.
"Vâng, nô tỳ sẽ cho người để ý". Vệ ma ma nhanh chóng gật đầu.
Editor: Ngọc Thương
Trong tay có văn thư đoạn tuyệt quan hệ, Thanh Ninh cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn lên, thời điểm về đến nhà, đã là lúc hoàng hôn buông xuống.
Thấy Lý Vân Nương vẫn mang theo sắc mặt ưu buồn như trước, Thanh Ninh khoác cánh tay Lý Vân Nương, bĩu môi nói: "Mẫu thân, nữ nhi chết đói rồi, con còn chưa ăn cơm đó".
"Thế nào vẫn chưa ăn cơm? Chẳng phải lúc con qua Hầu phủ là giữa trưa sao?". Lý Vân Nương kinh ngạc nhảy dựng, vội phân phó Thu Tú và Thu Hoàn đi chuẩn bị đồ ăn.
Kéo Thanh Ninh vào phòng, Lý Vân Nương yêu thương vén sợi tóc mai Thanh Ninh, trong lòng minh bạch: "Vừa đi đã liền trở lại? Con nên tìm một cái trên đường dừng chân ăn lót dạ chứ".
"Còn không phải là vì con sợ mẫu thân lo lắng sao, cho nên một đường thẳng trở về". Thanh Ninh cười hì hì.
Lý Vân Nương nắm tay Thanh Ninh, nghẹn ngào hỏi: "Tổ mẫu con, bà ta, thật sự, thật sự...?". Thật sự kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ?
"Phu nhân, lão phu nhân còn không cho Đại tiểu thư bước chân vào đại môn". Tôn ma ma lau nước mắt lên tiếng.
"Tôn ma ma, ngươi đưa Ngọc Trâm và Trà Mai xuống ăn cơm đi, đống hòm xiểng cứ khiêng xuống trước, quay đầu lại dọn dẹp sau". Thanh Ninh phân phó Tôn ma ma.
"Vâng, nô tỳ cáo lui".
Thanh Ninh một mặt tươi cười, trong Lý Vân Nương nghẹn ngào, ôm nữ nhi: "Ninh nhi".
"Mẫu thân, chúng ta sẽ tốt". Thanh Ninh mềm yếu tựa vào lòng Lý Vân Nương, chậm rãi nhẹ giọng: "Chúng ta nhất định sẽ tốt".
Một hồi lâu sau Lý Vân Nương mới hòa dịu cảm xúc, lau lệ gật đầu: "Ừ, nhất định chúng ta sẽ rất tốt".
Nữ nhi kiên cường như thế, nàng làm mẫu thân, càng phải mạnh mẽ hơn, để bảo hộ nữ nhi.
Khóe miệng Thanh Ninh cười tươi, mâu quang trong trẻo, thần thái phấn khởi.
Editor: Ngọc Thương
Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư bị Thẩm gia đuổi khỏi gia môn, chuyện đồn đại khắp kinh thành, dân chúng không khỏi thổn thức. Việc làm của bọn người trong cao môn đại hộ thật khiến người ta khó hiểu, dân nghèo không có tiền, không nuôi nổi con, mới đem nữ nhi đi bán, bằng không, ai có thể bỏ được cốt nhục của bản thân? Nhưng Hầu phủ kia gấm hoa rực rỡ, tiền bạc không thiếu, chẳng lẽ cũng không nuôi nổi một khuê nữ?
Thế nào lại đem Đại tiểu thư đuổi khỏi gia môn?
Đại tiểu thư này, hôm qua rất nhiều người đều thấy, bộ dáng xinh đẹp, lại thông tuệ, vì sản nghiệp của mẫu thân mà đánh sạch hiềm nghi, đại gia còn đang bàn tán về nàng say sưa. Vậy mà chỉ qua một đêm, đã bị Hầu phủ đuổi khỏi cửa!
Cũng không phải là nàng tự ý dọn đi sống với mẫu thân cùng cách, có rất nhiều người đã nhìn thấy, Đại tiểu thư ở đại môn Hầu phủ dập đầu, nước mắt chan hòa rời đi.
Việc làm này của Hầu phủ, thật khiến người ta khó hiểu!
Chuyện Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư, cùng Hầu phủ đoạn tuyệt quan hệ truyền đi khí thế hừng hực.
Hình bộ và Thuận Thiên phủ ở Yến Hồi lâu tra ra được một tập giấy, trên mặt giấy đều ghi lại việc các quan to quý nhân mải mê ăn uống, trong lúc đó lộ ra cơ sự, liên quan đến việc triều chính, còn có cả việc các quan viên đút lót, nhận hối hộ, thêm cả những việc bí mật mà các quan to quý nhân âm tư giấu kín, cái gì cần có đều có.
Trịnh Trì vừa nhận được tin tức này, giận sôi lên, cư nhiên bị tìm ra! Hình bộ và người Thuận Thiên phủ có khi nào cầm tinh con chuột không đây?
Tập giấy đó được giấu ở nơi chỉ có hắn và chưởng quỹ biết, giấy này vô cùng cơ mật, cho nên địa phương cất giấu đương nhiên cũng rất kín.
Nhưng mà, lại bị tìm ra!
Trịnh Trì phẫn nộ đem chén trà đập nát.
Trong lòng rất rõ, giờ phút này không phải là lúc để tức giận, phải mau vào cung thỉnh tội với phụ hoàng!
Vì thế lập tức đứng dậy, đuổi tới Hoàng cung.
Tứ hoàng tử dám lén lút gây ra chuyện như thế, Hoàng Thượng vô cùng nổi nóng.
Trịnh Trì đành phải quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng xin lỗi.
Nếu bây giờ hắn nói, bản thân không quản giáo thủ hạ chu toàn, cớ này chắc chắn không được, một chưởng quỹ nho nhỏ nào có lá gan lớn như vậy?
Cho nên, Trịnh Trì im lặng quỳ trên đất, không nói nửa lời.
Mặt trời chậm rãi ngả về tây, nhưng ánh nắng vẫn mang theo chút nhiệt, chỉ trong chốc lát, trán Trịnh Trì đổ mồ hôi, lộp bộp rơi xuống.
"Hoàng Thượng vẫn không gặp Hoàng nhi? Hoàng nhi vẫn luôn quỳ gối ngoài ngự thư phòng?". Thục phi nhận được tin tức, vô cùng sốt ruột, đi đi lại lai hai vòng, liền vịn tay ma ma đi ra ngoài: "Bản cung đi xem, quỳ như vậy, Hoàng nhi thân kiều thịt quý, sao mà chịu nổi".
Vội vã đi qua, Thục phi liếc mắt một cái đã thấy Trịnh Trì đang quỳ trên sàn ngoài tiền điện: "Hoàng nhi, con sao rồi?".
"Mẫu phi". Trịnh Trì ngẩng đầu: "Mẫu phi, sao ngài đến đây?".
"Hoàng nhi, con thế nào? Có chống đỡ được không?". Thục phi vô cùng đau lòng.
"Không sao, con nhất định phải cầu xin phụ hoàng tha thứ". Trịnh Trì lắc đầu.
"Con chờ ở đây, mẫu phi đi cầu tình với phụ hoàng con". Thục phi đứng dậy.
Đến trước cửa, cũng bị Hoàng Thượng cự tuyệt không cho vào.
Thục phi khóc lóc: "Hoàng Thượng, Hoàng nhi tuy là ngàn sai vạn sai, ngài đánh nó, phạt nó là được, cứ để nó quỳ thế này, Hoàng nhi sẽ chết mất. Hoàng Thượng, ngài hãy tha thứ cho Hoàng nhi đi!".
"Hoàng Thượng, là thần thiếp không dạy bảo tốt Hoàng nhi, ngài muốn phạt thần thiếp, đánh thần thiếp, thần thiếp tuyệt không có nửa câu oán hận, van cầu ngài gặp thần thiếp và Hoàng nhi!".
"Hoàng Thượng, nể tình thần thiếp hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, ngài tha thứ cho Hoàng nhi lần này đi?".
...
Khóc lóc một hồi, Thục phi thấy bên trong không hề động tĩnh, nghĩ nghĩ, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp bồi Hoàng nhi quỳ, quỳ đến khi nào ngài chịu gặp mẫu tử thần thiếp mới thôi".
Nói xong liền vung ống tay áo, đi qua chỗ Trịnh Trì, quỳ gối bên người hắn.
"Mẫu phi, ngài vạn vạn không thể". Trịnh trì vội nói.
"Hoàng nhi, mẫu phi cùng quỳ với con". Thục phi thẳng lưng.
"Mẫu phi, thân thể ngài suy yếu, trên đất rất lạnh, ánh nắng lại nóng, ngài sao chịu được? Ngài nên hồi cung trước đi". Sắc mặt Trịnh Trì hiện tia lo lắng.
Thục phi lắc đầu, không lên tiếng nữa.
Cung nữ, ma ma, nội thi đi theo Thục phi đều vội quỳ xuống.
Trịnh Trì nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên.
Là do hắn sơ sẩy!
Hắn quá coi thường nha đầu Thẩm Thanh Ninh kia!
Không chỉ không giáo huấn được nàng, mà còn để nàng phản kích hắn một quyền nặng nề.
Bản thân không những mất đi Yến Hồi lâu, còn để phụ hoàng tức giận, thất vọng về hắn!
Bây giờ còn phiền mẫu phi cùng chịu tội với mình!
Ánh mắt Trịnh Trì ngập tràn hi vọng nhìn về cửa ngự thư phòng, hi vọng phụ hoàng sớm ra gặp mặt mẹ con họ.
Bằng không, mẫu phi sao có thể chịu được khổ cực này?
...
Hoàng Thượng không cho người đến truyền lời muốn gặp mặt bọn họ. Thục phi lo lắng không kém Trịnh Trì, chỉ trong chốc lát, sắc mặt liền tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, té xỉu trên đất.
"Nương nương, nương nương"
"Mau, nhanh đi thỉnh thái y"
Cung nữ, ma ma, nội thị nhất thời gấp đến độ cuống cuồng.
"Hoàng Thượng, Thục phi nương nương bị ngất". Nội thị nhẹ giọng đem động tĩnh bên ngoài bẩm báo Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng mặt trầm như nước: "Truyền khẩu dụ của trẫm, thân thể Thục phi không tốt, phải tĩnh dưỡng, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy. Tất cả công vụ trên tay Tứ hoàng tử, trước chuyển sang cho lão Ngũ và lão Cửu tiếp nhận, để hắn về phủ Tứ hoàng tử tự kiểm điểm".
Cụ thể, chờ có kết quả thẩm tra cuối cùng của vụ án mới định đoạt tiếp.
Đây là muốn giam lỏng mẫu tử bọn họ? Gặp cũng không gặp, phụ hoàng muốn yếm khí hắn sao? Trịnh Trì sững sờ một chút, dập đầu tạ ơn: "Tạ ân điển phụ hoàng".
(yếm khí: không cho phép được hành động)
"Các ngươi mau đưa nương nương hồi cung". Nội thị truyền khẩu dụ xong, quay đầu nhìn Trịnh Trì đang đứng không vững: "Tứ hoàng tử, có muốn nô tài kêu liễn kiệu đến đưa ngài xuất cung không?".
"Không phiền công công, ta đi xem mẫu phi trước, sẽ hồi phủ sau". Trịnh Trì lắc đầu. Mẫu phi bị té xỉu, hắn sao có thể yên tâm xuất cung?
Nói xong phân phó mọi người nâng Thục phi, còn mình thì vịn tay nội thị rời đi.
Thái y đâm vài châm, Thục phi mơ màng tỉnh lại, vừa tỉnh đã thấy đang nằm trong hậu cung, vội hỏi Trịnh Trì: "Phụ hoàng con nói thế nào?".
Trịnh Trì đem ý chỉ của Hoàng Thượng nói lại, sau đó trấn an Thục phi: "Mẫu phi phải chăm sóc thân thể cho tốt, ngài yên tâm, nhi thần không sao".
Thục phi nghĩ nghĩ, nói: "Sự việc đã phát sinh, tốt nhất là nên lấy tĩnh chế động, con cứ an tâm ở trong phủ, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ".
Trịnh Trì gật đầu, nói thêm một hồi mới cáo từ rời cung, hồi phủ Tứ hoàng tử.
Editor: Ngọc Thương
Thuận Thiên phủ.
Bốn người Đổng Khải Tuấn sắc mặt vô cùng tiều tụy. Trong phòng giam Thuận Thiên phủ, chuột, gián chạy đầy đất, còn có rận bò khắp nơi, bốn người từ nhỏ cẩm y ngọc thực, đã bao giờ phải chịu loại khổ cực này?
Cả đêm nhìn con chuột kia chạy tới chạy lui, lại còn bị rận cắn ngứa không chịu được, bốn người suốt đêm không thể chợp mắt.
Một tiếng kêu vang lên, chính là người hung thần ác sát đang rống.
Bốn người chỉ có thể cắn môi, ôm nhau ngồi một góc, giúp nhau vượt qua nỗi khiếp đảm này.
Muốn gọi người tới nhưng không dám kêu ra tiếng.
Đồ ăn lại càng không thể nuốt nổi, bốn người từ lúc vào đây cũng chưa ăn gì, hiện thời bụng dạ đói meo, ngực dán vào lưng.
Qua thời điểm giữa trưa không lâu, bốn người bị kêu đi ra ngoài, bọn họ cho rằng mình sắp được thả, tâm trạng có chút hân hoan, không ngờ là bị đưa đến một gian phòng đầy hình cụ.
Hình cụ lạnh như băng, vô cùng dữ tợn.
Bọn nha phủ đưa bọn họ vào phòng xong, liền lui ra ngoài.
"Chúng ta dẫu gì cũng là con em nhà quan lại, còn có quan hàm trong người, các ngươi đây là muốn làm cái gì? Muốn dụng hình với chúng ta sao? Mau cho ta gặp Đỗ đại nhân!". Đổng Khải Tuấn quay đầu quát, có điều nhịn ăn suốt một ngày, âm thanh không có bao nhiêu khí thế.
"Đỗ đại nhân? Đỗ đại nhân không có thời gian gặp các ngươi!". Bên ngoài vang lên tiếng nha phủ, lúc này, Đỗ đại nhân đang đi xử lý công việc ở Yến Hồi lâu.
"Đỗ đại nhân muốn hỏi bọn người các ngươi, các ngươi vu cáo Quan Nguyệt lâu, có phải đã chịu sự sai bảo của ai không?". Trong phòng có năm người đứng khuất bóng, bốn người Đổng Khải Tuấn không nhìn rõ tướng mạo của bọn họ lắm, người đang nói đứng phía trước, mặc áo lam, giọng nói rất lãnh ngạnh (lãnh ý + cường ngạnh).
"Không có, chúng ta không chịu sự sai kiến của ai hết!". Đổng Khải Tuấn chối thẳng thừng, hắn nào dám nói là Tứ điện hạ sai khiến chứ? Nói ra rồi, Tứ điện hạ còn không phải sẽ làm thịt bọn hắn sao?
Chỉ cần bọn hắn một mực chắc chắn không có người sai bảo, dù sao người chết ở Quan Nguyệt lâu, bọn hắn tố cáo Quan Nguyệt lâu cũng là điều đương nhiên!
Người ở đây cũng không dám dụng hình với bốn người bọn hắn.
"Thật không?". Người nọ hỏi lại một câu.
"Ngươi mau thả chúng ta ra!". Trấn tứ công tử nói.
"Dụng hình!"
"Ngươi dám!". Đổng Khải Tuấn nhảy dựng lên: "Cô cô ta là Thục phi nương nương, Hoàng Thượng là dượng của ta, các ngươi dám, các ngươi dám chạm vào một sợi lông của ta sao!..."
Không thèm để ý tới lời bọn họ, người nọ tiến ra, bốn người phía sau cũng đi đến, mỗi người bắt lấy một người, nhẹ nhàng tóm được bốn người Đổng Khải Tuấn, đè bọn họ ra, không biết từ nơi nào xuất ra kim châm, đâm thẳng vào ngón tay bọn Đổng Khải Tuấn.
"A!". Bốn người Đổng Khải Tuấn đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, oa oa kêu gào.
Một phen dùng hình, nhưng bốn người vẫn cắn chặt khớp hàm không chịu khai báo.
Nha phủ đành phải phái người đưa bọn họ trở về nhà lao.
Một nha phủ đưa năm người ra ngoài, ra khỏi Thuận Thiên phủ, bốn người yên lặng không một tiếng động, biến mất trong chỗ tối.
Một người đi vòng qua các ngõ ngách, tiến đến một chiếc xe ngựa đỗ ở đầu một ngõ nhỏ.
"Thế tử, áo lam đã trở lại". Tùng Mộc ngồi ở càng xe nhìn thấy, vội quay đầu bẩm báo.
Áo lam lên xe ngựa, ngồi đối diện với Tô Phỉ bên trong, trả lời: "Bọn họ một mực khẳng định không có ai sai khiến".
"Ta biết rồi, ngươi xuống đi". Tô Phỉ nhàn nhạt phất tay, đây là việc hắn đã dự kiến.
Áo lam gật đầu, xuống xe ngựa, rất nhanh đã biến mất không thấy thân ảnh.
"Thế tử, bây giờ về Quốc công phủ sao?". Tùng Mộc vừa đánh xe về phía trước, vừa quay đầu hỏi.
Phía chân trời, trăng lưỡi liềm như câu, Tô Phỉ chậm rãi truyền ra âm thanh dễ nghe: "Đi Lý trạch".