Editor: Ngọc Thương
Gương mặt lão phu nhân dữ tợn.
"Lão phu nhân yêu thương nàng như thế, cho nàng thân phận cao như vậy, còn tự mình giáo dưỡng, thật không ngờ nàng lại dám hạ độc thủ với lão phu nhân". Lâm ma ma bên cạnh cũng cùng chung mối thù.
Khuôn lão phu nhân phập phồng lên xuống, tiếng hô hấp rung động vù vù.
Lâm ma ma giúp bà thuận khí, trên mặt lóe hận.
Nhất thời, chủ tớ hai người đều không nói gì, trong phòng chỉ còn lại yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Phải tra tấn nha đầu chết tiệt này thế nào đây? Lão phu nhân hô hấp, ánh mắt nặng nề, trong lòng thầm tính toán.
Một chén dược độc chết nó? Một dải bạch lăng treo cổ nó? Hay là loạn côn đánh chết nó bây giờ?
...
Trong tâm trí lão phu nhân nổi lên vô số ý tưởng chết Thẩm Thanh Vũ, nhưng đều cảm thấy không đủ xả hận.
Chết, như thế quá mức tiện nghi cho nó!
Nó lại dám hạ độc tổ mẫu ruột thịt của mình! Chẳng trách xương cốt bà càng ngày càng yếu! Bà chỉ cho là bản thân tuổi đã lớn, không hề để ý đến nguyên nhân nào khác, thật không ngờ là do bị trúng độc!
Thứ ngỗ nghịch bất hiếu, tâm địa độc ác!
Nhất định phải để nó sống không bằng chết, phải để nó hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Đôi mắt lão phu nhân lộ ra âm ngoan.
Bà ở phía sau trạch đấu bao nhiêu năm, hiện thời là lúc được ngậm kẹo đùa cháu, không ngờ lại bị lật thuyền trong mương, bị chính cháu gái ruột thịt hạ độc, còn là đứa cháu gái mà bà nuôi dưới gối, hết lòng yêu thương.
Nỗi hận này, lão phu nhân không thể nuốt xuống, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá tiện nghi cho bạch nhãn lang Thẩm Thanh Vũ kia!
"Lão phu nhân, người tính xử lý nha đầu kia thế nào?". Lâm ma ma rót cho lão phu nhân một chén trà, thấp giọng hỏi.
Lão phu nhân tiếp trà, uống một ngụm, âm u nói: "Đương nhiên là không thể để yên cho nó được, đồ độc ác này!".
"Vâng, lão phu nhân ngài từ từ nghĩ, nha đầu kia hiện tại vẫn dưới mí mắt ngài, ngài muốn thế nào đều được". Lâm ma ma đáp.
"Ừ, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, xem phải thu thập nó kiểu gì". Lão phu nhân âm ngoan gật gật đầu, đem trà đưa cho Lâm ma ma: "Trước hết chúng ta không được để lộ ra sơ hở, miễn cho nha đầu chết tiệt đó nổi lên lòng nghi ngờ".
Lâm ma ma nói có lý, nó ở dưới mí mắt bà, vậy chẳng phải sẽ do tùy ý bà xử lý? Sự việc này nếu truyền ra ngoài, Hầu phủ sẽ bị gièm pha, nha đầu chết tiệt đó do bà nuôi dưới gối, để truyền ra, bà nuôi được một đứa cháu gái tâm địa độc ác hạ độc tổ mẫu, thanh danh một đời của bà sẽ bị hủy hoại hoàn toàn! Thanh danh Hầu phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng!
"Vâng, lão phu nhân". Lâm ma ma tiếp trà đặt lên bàn.
"Chuyện này còn có người nào khác biết nữa không? Đại phu kia có đáng tin cậy?". Lão phu nhân nhìn về phía Lâm ma ma, hỏi.
"Việc trọng đại, nô tỳ chưa từng nói với ai một lời, về phần đại phu kia, nô tỳ cố ý đến một hiệu thuốc khá xa trong hẻm nhỏ ít người qua lại để hỏi, sẽ không có chuyện gì". Lâm ma ma trả lời.
Bà là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân, hậu trạch Hầu phủ xưa nay đều thỉnh thái y hoặc đại phu quen biết đến khám chữa bệnh.
Cho nên, sự tình sẽ không bị truyền ra.
"Độc này có khả năng giải không?", qua nửa ngày, lão phu nhân mới hỏi.
Lâm ma ma lắc lắc đầu: "Đại phu nói, tiêu dao tán này chỉ cần vào huyết mạch sẽ gây nghiện, không thể thoát khỏi, trừ phi, mới dùng qua mấy lần".
Dứt lời, Lâm ma ma lộ ra thương tâm, hiện tại sức khỏe của lão phu nhân như vậy, chỉ sợ đã bị ngấm quá nhiều độc, e là thân thể đã cạn kiệt!
Lão phu nhân tuổi lớn, vậy mà nha đầu kia còn nhẫn tâm hạ thủ được, đối với tổ mẫu ruột thịt mà nàng ta cũng ngoan độc như thế!
Lão phu nhân nhếch môi, qua lúc sau mới lên tiếng: "Cứ phải thử một chút".
Dừng một lát, nghi hoặc nhíu mày: "Ta đối đãi với nó không tệ, sao nó có thể xuống tay với ta? Tiền đồ của nó, ta với phụ thân nó cũng đã an bày xong, trong lòng nó cũng thích Tống thế tử kia, vì sao nó còn muốn hạ thủ ngoan độc như vậy?".
Cái này...
Lâm ma ma nghĩ nghĩ, đoán: "Chẳng lẽ là do ngày đó lão phu nhân ngài không cứu Sở di nương, nha đầu đó vì chuyện này mà khép lòng, nô tỳ thấy tính tình nàng ta có chút âm trầm".
"Hừ, lúc trước là chính nó tự chuốc lấy khổ, nó cho rằng có thể dễ dàng tính kế Ninh nha đầu? Ninh nha đầu nào có ôn nhu, hiền lành như Lý Vân Nương". Lão phu nhân hừ một câu, nói: "Hơn nữa, nó dám xuống tay với ta, thì nó đối với Sở di nương liệu có bao nhiêu tình cảm sâu đậm? Ta thấy, nó có ý đồ khác".
Nhưng mà, là ý đồ gì đây?
Những gì tốt nhất cho nha đầu kia, bà đều đã làm!
Lão phu nhân suy nghĩ, đầu đau nhức, lại nghĩ, chậm rãi quan sát sẽ nhìn ra được manh mối, vì thế ngẩng đầu nói với Lâm ma ma: "Cũng may là có ngươi, bằng không cái mạng của ta đã nằm trong tay nó rồi". Lão phu nhân nói xong, kéo tay Lâm ma ma, ánh mắt có chút nhu hòa, cảm kích vỗ vỗ tay Lâm ma ma: "Còn khiến ngươi bị đau da thịt".
"Lão phu nhân quá lời, vì lão phu nhân phân ưu giải nạn là chức trách của nô tỳ". Lâm ma ma đáp: "Nô tỳ chẳng qua chịu khổ chút đau da thịt thôi, chỉ cần lão phu nhân ngài không có việc gì, nô tỳ mới an tâm".
"Hảo, hảo, hảo". Đôi mắt lão phu nhân đục ngầu, trong mắt lóe thủy quang.
Lâm ma ma cũng ướt mắt.
Người lợi hại khôn khéo như lão phu nhân, lại bị cháu gái ruột thịt hạ độc!
Nếu không có Thanh Ninh tiểu thư...
Lão phu nhân tới lúc chết cũng sẽ không biết chuyện này.
Sắc mặt Lâm ma ma ngưng trọng, nhìn về phía lão phu nhân: "Lão phu nhân, thật ra, đây không phải là công lao của nô tỳ, là Đại... là Thanh Ninh tiểu thư lúc đi, đã nói một câu, nô tỳ mới nổi tâm nghi ngờ".
"Sao? Cùng Ninh nha đầu nói qua?". Ánh mắt lão phu nhân có chút giật mình, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn, hỏi: "Chẳng lẽ nha đầu chết tiệt đó cũng biết chuyện?".
"Nô tỳ nghĩ Thanh Ninh tiểu thư không biết, lúc đó nàng chỉ nói, trà sâm có thể nâng cao tinh thần, nhưng uống nhiều không tốt, còn lại thì không nói gì thêm. Có lẽ là nàng thấy lão phu nhân ngài hiện thời chỉ uống trà sâm của Đại tiểu thư pha, nên mới nổi lòng nghi ngờ, nhưng khó mà nói được gì, cho nên đành phải để lại một câu như vậy". Lâm ma ma nói: "Dù sao, nàng làm vậy cũng là vì quan tâm lão nhân gia ngài, đến cùng vẫn là bà cháu ruột thịt".
Thanh Ninh tiểu thư tuy rằng tính tình cương liệt, lúc chống đối lão phu nhân cũng không hề khách khí, nhưng suy cho cùng lại chưa từng làm gì hại đến lão phu nhân, so với Thẩm Thanh Vũ luôn ra vẻ mềm mại, nhu thuận, còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần!
Nghe Lâm ma ma nói vậy, lão phu nhân nghĩ tới nhất cử nhất động và lời nói của Thẩm Thanh Vũ thời gian qua, sắc mặt trầm xuống.
Nhớ tới Thanh Ninh hôm nay đã đoạn tuyệt quan hệ với Hầu phủ, lại có được hôn sự tốt như vậy, tim lão phu nhân càng đau như bị đao chém, mỗi lúc một đau, đỏ mắt: "Là mắt ta bị mù, lưu lại đồ nhẫn tâm kia nuôi dưỡng ở bên người, đem Ninh nha đầu đuổi khỏi gia môn, là mắt ta bị mù..."
Nghĩ tới La Thủy Nguyệt chống đối, Bùi thị có lệ, lại nhớ ngày xưa Lý Vân Nương kính cẩn nghe theo, ánh mắt càng đỏ lên, trong lòng càng thêm hối hận: "Là mắt ta bị mù, là ta, Hầu phủ là muốn hủy trong tay ta, ta thế nào lại làm thất vọng liệt tổ liệt tông Thẩm gia a..."
Vừa nói, vừa ôm khóc lên.
"Lão phu nhân, ngài đừng như vậy, lão phu nhân, ngài cũng vì Thẩm gia suy nghĩ, ngài là một lòng vì Thẩm gia". Lâm ma ma vội cầm tay lão phu nhân.
"Là ta, là mắt ta bị mù, là ta tạo nghiệt". Lão phu nhân lệ nóng tung hoành.
"Lão phu nhân, ngài đừng như vậy, nô tỳ, ngài mai nô tỳ sẽ đi dập đầu với Đại tiểu thư, đi cầu xin nàng trở về". Lâm ma ma chảy mắt.
"Không, nó sẽ không về. Nhất định nó sẽ không về đâu, là ta chặt đứt tình cảm của nó với Thẩm gia, lúc trước là ta muốn lấy mạng Lý Vân Nương, nó hận ta, hận ta a". Lão phu nhân khóc.
"Sẽ không, nô tỳ đi cầu, Đại tiểu thư sẽ hiểu khổ tâm của ngài". Lâm ma ma an ủi.
...
Editor: Ngọc Thương
Một hồi lâu sau, cảm xúc chủ tớ hai người mới dần ổn định lại, Lâm ma ma kêu tiểu nha đầu mang bồn nước tiền vào, lấy khăn ướt lau mặt cho lão phu nhân, sau đó chỉnh trang lại xiêm y, vuốt vuốt nếp nhăn vạt áo cho bà.
"Lão phu nhân". Vừa chỉnh trang xong xuôi, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thúy Hương.
"Sao vậy? Tiến vào nói đi". Lâm ma ma đỡ lão phu nhân ngồi ổn định, quay đầu nói.
"Lão phu nhân, Kiến An hầu phu nhân phái Triệu ma ma mang bái thiếp đến". Thúy Hương đi vào, đưa cho lão phu nhân một tấm thiệp.
Trương thị nghe nói lão phu nhân bị bệnh, chuẩn bị ngày mai tới Hầu phủ thăm lão phu nhân.
"Kiến An hầu phủ có lòng, Lâm ma ma, ngươi đi bồi Triệu ma ma nói chuyện đi". Là thế giao, lão phu nhân tất nhiên không thể từ chối, Kiến An hầu phủ này cũng có lòng, ngày tết Đoan Ngọ, Nghi An quận chúa sảy thai, nhất định vẫn còn thương tâm, hiện tại lại có thể qua đây thăm bà, lão phu nhân trong lòng cũng thật hưởng thụ, vì thế quay đầu phân phó Lâm ma ma.
"Vâng". Lâm ma ma khom người, lại bảo Thúy Trân, Thúy Lan và Thúy Hương hảo hảo cùng nhau hầu hạ lão phu nhân, xong mới đi ra ngoài.
Lâm ma ma đi một hồi, giữa trưa mới trở về, gặp đúng lúc Bùi thị đang nói chuyện với lão phu nhân, thấy Lâm ma ma đi đến, hỏi: "Đi rồi sao?".
"Vâng, nô tỳ thấy đã đến giữa trưa, muốn mời bà ta ở lại dùng cơm, nhưng bà ta cật lực từ chối, nên nô tỳ cũng không giữ lại nữa". Lâm ma ma trả lời.
"Ừ". Lão phu nhân gật gật đầu.
"Tổ mẫu, cháu gái pha trà sâm đến cho ngài". Thẩm Thanh Vũ một thân phấn hồng, mặt che khăn lụa mỏng, tay bưng khay trà, cười khanh khách dẫn theo Tuyết Lan vào phòng.
Lão phu nhân vừa thấy nàng, hô hấp liền bắt đầu dồn dập.
"Lão phu nhân, ngài chậm một chút". Lâm ma ma vỗ lưng cho lão phu nhân.
Lão phu nhân nắm chặt tay, hàm răng nghiến chặt vang tiếng ken két, ánh mắt như đao bắn về phía Thẩm Thanh Vũ.
Thẩm Thanh Vũ hồn nhiên không biết chuyện nàng ra tay trong trà sâm đã bị lão phu nhân phát hiện, chỉ nghĩ là lão phu nhân sức khỏe không tốt, vì thế khẩn trương hỏi: "Tổ mẫu, ngài sao vậy? Có phải lại không thoải mái?".
"Lão phu nhân". Lâm ma ma hô một câu.
"Tổ mẫu, ngài không thoải mái chỗ nào?". Thẩm Thanh Vũ đi đến ngồi đến ghế đôn bên cạnh lão phu nhân, đem khay đặt trà đặt trên bàn con, sắc mặt lo lắng hỏi lão phu nhân, sau đó lại quay đầu về phía Bùi thị: "Sắc mặt tổ mẫu kém như vậy, Nhị thẩm, vẫn nên gọi người mau đi thỉnh thái y tới bắt mạch cho tổ mẫu đi".
"Được". Bùi thị cũng rất hồ nghi, ban nãy lão phu nhân vẫn còn khỏe mạnh, thế nào đột nhiên lại thở gấp?
Thẩm Thanh Vũ với tay cầm trà sâm, cúi đầu thổi thổi, đưa tới cho lão phu nhân, kính cẩn nói: "Tổ mẫu, nếu không, ngài uống chút trà sâm trước?".
Ánh mắt lão phu nhân âm lãnh nhìn Thẩm Thanh Vũ, sau đó lại nhìn ly trà sâm kia, vung tay đánh nghiêng bát trà nóng bỏng, toàn bộ đổ lên đùi Thẩm Thanh Vũ.
"A!". Thẩm Thanh Vũ bị nóng hét to, nhảy dựng lên, nhe răng nhếch miệng, sắc mặt tái nhợt rũ vạt váy, hi vọng có thể bớt đau.
"Đại tiểu thư". Tuyết Lan kêu lên, vội cúi đầu giúp Thẩm Thanh Vũ rũ vạt váy.
"A, Vũ nhi, ngươi thế nào?". Bùi thị vội vàng đứng dậy, đỡ Thẩm Thanh Vũ.
"Đại tiểu thư, ngài có sao không?". Thúy Lan, Thúy Hương cũng gấp rút chạy tới.
"Ô". Thẩm Thanh Vũ đau không nói lên lời, chỉ có thể đỡ tay Bùi thị, hít vào một ngụm khí.
Thế này vẫn còn nhẹ! Bùi thị nghĩ. Lão phu nhân không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ.
Lâm ma ma nói với Thẩm Thanh Vũ: "Đại tiểu thư, ngài vẫn nên về phòng trước đi, lão phu nhân đã có nô tỳ chăm sóc".
"Nhưng mà, tổ mẫu...". Thẩm Thanh Vũ lo lắng nhìn lão phu nhân.
"Nha đầu này, ngươi mau trở về đi thôi, để người hầu bôi thuốc cho ngươi, sau đó uống một chén thuốc trừ hỏa, nếu nghiêm trọng, thỉnh nữ y đến xem cho ngươi". Bùi thị nhìn đùi Thẩm Thanh Vũ, nói.
"Được, con trở về phòng trước". Thẩm Thanh Vũ đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, gật gật đầu, tự tay thu thập bát và khay trà.
"Đại tiểu thư, việc này cứ để bọn nô tỳ". Thúy Lan và Thúy Hương vội nói.
"Còn không trở về phòng!". Lão phu nhân lớn tiếng hét.
Thẩm Thanh Vũ vội đáp: "Tổ mẫu không cần lo lắng, cháu gái sẽ về ngay".
Ánh mắt Bùi thị lóe lóe nhìn sắc mặt tối sầm của lão phu nhân, lại nhìn sang bóng lưng Thẩm Thanh Vũ và Tuyết Lan đang đi ra ngoài.
Không biết hai bà cháu bọn họ đã phát sinh chuyện gì?
Sắc mặt này của lão phu nhân, ánh mắt như muốn ăn thịt người, rõ ràng vừa rồi lão phu nhân là cố ý, cố ý đánh đổ trà sâm nóng lên người Vũ nha đầu.
Rốt cuộc là tại sao?
Editor: Ngọc Thương
Đến nửa đêm, lão phu nhân toàn thân như bị vạn trùng cắn, vô cùng khó chịu, quay cuồng giãy dụa trên giường một phen, nhịn một hồi, thật sự không thể chịu được, đành phải phái Lâm ma ma đi gọi Thẩm Thanh Vũ pha trà sâm đến uống.
Thẩm Thanh Vũ bị phỏng một mảng da, nằm thẳng trên giường đau đớn kêu hừ hừ, Lâm ma ma tới gọi, Thẩm Thanh Vũ đành phải dựng tinh thần đứng lên đi pha trà sâm cho lão phu nhân.
Lão phu nhân uống xong trà sâm, lúc này mới thỏa mãn hô một hơi, ngủ lại.
Editor: Ngọc Thương
Hôm sau, Trương thị đến Hưng Ninh hầu phủ, cùng nàng đến còn có Tống Tử Quỳnh.
Thẩm Thanh Nghiên là thứ xuất, Tống Tử Quỳnh khinh thường nàng, Thẩm Thanh Vận vì chuyện Bùi thị không đi đón Thanh Ninh trở về, liền ở trong viện của mình hờn dỗi.
Thỉnh an với lão phu nhân xong, nghe nói Thẩm Thanh Vũ không thoải mái, Tống Tử Quỳnh và Thẩm Thanh Nghiên đi đến phòng Thẩm Thanh Vũ.
"Lão phu nhân, ngài có khỏe không? Khí sắc xem ra không tốt lắm". Trương thị nhìn lão phu nhân, ánh mắt lo lắng hỏi.
"Người già đi, đều sẽ vậy, ngươi cũng bận rộn, cám ơn ngươi đã quan tâm". Lão phu nhân cười nói: "Quận chúa sao rồi? Còn vết thương của thế tử đã đỡ hơn chưa?".
"Vâng, tạ lão phu nhân ngài nhớ thương bọn tiểu bối, đều đã khỏe hơn nhiều rồi". Trương thị cười đáp.
"Cũng không gấp, thế tử và Quận chúa tuổi còn trẻ, rất nhanh sẽ lại hoài thai". Lão phu nhân cười: "Ngươi phải an ủi Quận chúa nhiều hơn đó".
Nghe nói Quận chúa cách vài ngày lại đòi tìm chết một lần, nhưng đều được nha đầu phát hiện kịp thời, nếu không đã sớm trút hơi thở cuối cùng.
"Đúng vậy, bọn chúng hai đứa vợ chồng thiếu niên, tuổi trẻ, chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, rất nhanh sẽ có đứa nhỏ". Bùi thị cười nói.
"Đúng vậy, phu nhân, ngươi không cần thương tâm". La Thủy Nguyệt cũng phụ họa.
"Aizzz, ta đã khuyên rồi, mấy ngày trước Công chúa cũng đón nàng trở về hai ngày, lúc quay lại đã khá hơn, cơm cũng đã ăn nhiều hơn một chút". Trương thị thở dài một hơi, nói xong ánh mắt hướng sang La Thủy Nguyệt: "Phu nhân vào cửa trễ hơn Nghi An một tháng, có tin vui chưa?".
La Thủy Nguyệt đỏ mặt, lắc đầu: "Vẫn chưa, sao mà nhanh như thế được".
Bùi thị ngồi bên vụng trộm cười.
"Không cần gấp, mới vào cửa hơn hai tháng, không vội". Trương thị nhìn lão phu nhân, cười hì hì: "Hầu gia còn hưng thịnh, phu nhân lại trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng có thể sinh dưỡng, lão phu nhân ngài chờ ôm đại tôn tử đi".
Lão phu nhân vui vẻ cười ha ha: "Ngươi nói thừa".
Mặt La Thủy Nguyệt đỏ thành một khối.
Bùi thị cũng cười ha ha theo, ánh mắt lại lộ ra đắc ý.
Muốn sinh con?
Nằm mơ đi!
Vị trí thế tử Hầu phủ sẽ thuộc về con trai nàng, Hầu phủ này, tương lai sẽ là của con trai nàng!
Bùi thị cười cười nhìn sắc mặt phiếm hồng của La Thủy Nguyệt, đắc ý trong mắt càng sâu.
"Đứa nhỏ Vũ nhi kia, thế nào lại không cẩn thận vậy, để nước nóng đổ lên, chắc chắn sẽ bị phỏng". Sắc mặt Trương thị lo lắng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Đã thỉnh thái y qua xem chưa? Hay là để ta bảo Tử Dật đến hỏi thăm xem trong Thái y viện có ai trị phỏng giỏi không nhé?".
"Đã khiến phu nhân ngươi lo lắng, cũng không có gì nghiêm trọng, bôi thuốc, uống dược là được". Lão phu nhân cười trả lời.
"Đứa nhỏ này ngoan ngoãn, ta luôn thích nó, nhu thuận, lại biết thương người". Trương thị cười nhìn về phía lão phu nhân và La Thủy Nguyệt: "Hi vọng có thể sớm đón nó vào cửa".
Lão phu nhân nhướng mày: "Nha đầu kia qua năm mới mười bốn, năm sau mới cập kê".
Thẩm Thanh Vũ được nuôi dưới gối lão phu nhân, nàng là kế mẫu, cho nên La Thủy Nguyệt rất tự giác không nói gì.
"Lão phu nhân, ta biết ngài luyến tiếc, nhưng ta thật tâm thích nàng, hơn nữa, nàng và Quận chúa hơn kém nhau mấy tuổi, như vậy, cũng có thể cùng Quận chúa làm bạn. Hầu gia và thế tử cũng đã đáp ứng rồi, muốn sớm đón nàng vào cửa". Ý cười trong suốt, Trương thị nói xong cho lão phu nhân một ánh mắt.
Cái này... Tuy đã sớm nói qua, nhưng vẫn muốn chờ Thẩm Thanh Vũ cập kê mới đưa tới Tống gia, nhưng bây giờ lại muốn đón vào sớm để làm bạn với Quận chúa? Chủ mẫu và tiểu thiếp trong lúc đó...? Thật ra là có chuyện gì? Lão phu nhân thấy Trương thị đưa mắt, biết là Trương thị có chuyện riêng muốn nói, cười nói vài câu liền đuổi Bùi thị và La Thủy Nguyệt trở về.
Đợi Bùi thị và La Thủy Nguyệt đi rồi, lão phu nhân cho hạ nhân lui hết, mới hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?".
Nếu không tại sao lại khẩn cấp muốn đưa tiện nhân Thẩm Thanh Vũ kia qua đó?
Trương thị một vẻ mặt buồn rầu, nhìn về phía lão phu nhân, trả lời: "Ta cũng không giấu giếm lão phu nhân ngài nữa, Quận chúa bị thương, không thể mang thai lại, cho nên chúng ta mới tính toán sớm đón Vũ nhi vào cửa. Vũ nhi là thiên kim Hưng Ninh hầu phủ, sinh ra đứa nhỏ thân phận cũng đủ cao. Lão phu nhân yên tâm, Tống gia ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng nửa phần..."
Thì ra là thế! Lão phu nhân như có đăm chiêu.
...
Editor: Ngọc Thương
Bên kia, sau khi đuổi Thẩm Thanh Nghiên đi, Tống Tử Quỳnh cũng nói với Thẩm Thanh Vũ việc này.
"Cái gì? Quận chúa...?". Thẩm Thanh Vũ ngẩng đầu yên lặng nhìn Tống Tử Quỳnh, trong ánh mắt lóe lên kinh ngạc và vui sướng.
"Ta lừa ngươi làm gì? Quận chúa trước đó vài ngày đòi tìm tự vẫn, mẫu thân đã đem nha đầu nói huyên thuyên kia ra đánh chết". Ánh mắt Tống Tử Quỳnh hiện lên tia hận.
Nghi An nàng ta nói sẽ giúp mình, nhưng kết quả thế nào?
Hoàng Thượng tứ hôn cho Thẩm Thanh Ninh và thế tử.
Nói giúp mình, kỳ thực là nói lung tung, căn bản là không đem việc của mình để ở trong lòng, mình so với Thẩm Thanh Ninh bị Thẩm gia đuổi khỏi gia môn chẳng phải tốt hơn vạn lần?
Mẫu thân nàng ta là Công chúa, nàng ta là Quận chúa, ở trước mặt Hoàng Thượng nói vài câu còn không phải sẽ có trọng lượng?
Hừ, xem ra là nàng ta cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình, biến mình thành con hát để đùa giỡn, không chừng, sau lưng lại nhạo báng mình ngu ngốc!
"Tại sao lại thế?". Thẩm Thanh Vũ bày ra vẻ mặt khổ sở, trong lòng lại nở hoa.
Tuy là thứ nữ, thân phận kém hơn Quận chúa, nhưng hiện thời nàng là trưởng nữ Hưng Ninh hầu phủ, Quận chúa không thể có đứa nhỏ, vậy chỉ cần nàng sinh ra trưởng tử.
Thì...
Tâm tình Thẩm Thanh Vũ rất kích động, trái tim đột nhiên cấp tốc nhảy dựng.
"Ta nói trước cho ngươi biết như vậy, vì đằng nàosau này ngươi cũng sẽ vào cửa Tống gia, ngươi đừng có mà nói ra ngoài". Tống Tử Quỳnh dặn dò.
"Ừ, ta biết, ta sẽ không truyền ra ngoài". Thẩm Thanh Vũ cười gật đầu, vui mừng và kích động trong mắt đều không giấu được.
"Lão phu nhân... Ngài tính đáp ứng hay không đáp ứng?". Chờ Trương thị và Tống Tử Quỳnh đi rồi, Lâm ma ma và lão phu nhân ở trong nội thất nói chuyện.
Lão phu nhân trầm ngâm không đáp lời.
Trương thị ban nãy không nói gì thêm về thời điểm nâng nha đầu kia vào cửa.
"Đáp ứng, sao lại không đáp ứng". Lão phu nhân vui vẻ nói: "Ngày mai ngươi đi Kiến An hầu phủ, bảo bọn họ chờ qua Trung Thu liền đến đón nó qua!".
Lúc trước, tiện nha đầu kia gây ra sự tình trong đêm Thất Tịch, không phải là muốn hủy Ninh nha đầu, sau đó đem bản thân gả vào Kiến An hầu phủ sao?
"Cứ như vậy thả nàng đi?". Lâm ma ma không cam lòng.
"Loại người ngoan độc như nó, chết ở Thẩm gia sẽ ô uế Thẩm gia ta, nó đã muốn tiến vào cửa Tống gia, vậy sớm để nó đi như ước nguyện. Trương thị là người lạnh bạc, Quận chúa thân phận cao quý, để xem nó có sống yên ổn được không? Chúng ta buông nó, tiễn nó đến Tống gia, để nó chết ở Tống gia, thành quỷ Tống gia đi!". Lão phu nhân trầm giọng, phân phó Lâm ma ma: "Ngươi đi mang tráp kia lấy ra đây".
Lâm ma ma hiểu ý, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái tráp màu đỏ mạ vàng, cầm chìa khóa mở, rồi đưa đến bên người lão phu nhân.
Lão phu nhân mở tráp, trong tráp có phỉ thúy, trân châu, đá quý, tản ra ánh sáng chói mắt, lão phu nhân đem tráp bỏ xuống bàn, nhẹ nhàng nhấn một cái, mở ngăn bí mật, lấy ra bên trong một chồng ngân phiếu, lão phu nhân lật lật, đem hai tờ giấy ố vàng phía dưới ra, đưa cho Lâm ma ma: "Ngươi tự mình đi một chuyến".
Nói xong lại rút hai tấm ngân phiếu đưa Lâm ma ma.
Editor: Ngọc Thương
Sau khi được ban tứ hôn, Thanh Ninh và Lý Vân Nương đi Hoàng gia cảm tạ Hoàng phu nhân.
Bên ngoài nghị luận khí thế ngất trời, Lý Vân Nương và Thanh Ninh mấy ngày nay không thể nào xuất môn.
Lý Vân Nương vội vàng chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi, ngoài việc này, Lý Vân Nương còn phải tiếp đãi người Tôn thị phái tới để thương lượng các hạng mục công việc trước hôn sự.
Người Tôn thị phái tới đều cung kính, cấp bậc lễ nghĩa cũng vô cùng có chừng mực. Thanh Ninh cười nhạt, bộ dáng này của Tôn thị, xem ra là sợ con dâu vừa ý của mình chạy mất.
Thanh Ninh cũng bắt đầu bắt tay vào làm giá y (váy cưới).
Kiếp trước, nàng ở thôn trang thượng, trở lại kinh thành không bao lâu liền xuất giá, giá y, trang sức, đồ trang trí phòng cưới đều do thợ may làm, không qua tay nàng.
Hiện thời tuy có Minh Hoa đường, tú nương Minh Hoa đường tay nghề tinh xảo, nhưng Thanh Ninh vẫn mang theo tâm tình vui vẻ tự mình động thủ, muốn chính tay may giá y.
Thanh Ninh không biết chuyện phát sinh ở Thẩm gia, nàng vốn đoán người Hầu phủ sẽ không tránh khỏi tới cửa đón nàng trở về, nhưng lại ngoài dự liệu, bọn họ không có động tĩnh gì.
Để Ngọc Trâm đi hỏi thăm một chút mới biết được lão phu nhân đang bị bệnh.
Thanh Ninh nhàn nhạt cười.
Bị bệnh? Có mà tức giận ngã xuống thì đúng hơn!
Thẩm Thanh Vũ chắc đang mừng rỡ như điên.
Thanh Ninh nhận được bái thiếp Cố Hoán đưa tới, hẹn nàng hôm sau gặp tại Quan Nguyệt lâu.
Cầm bái thiếp, nhìn nét chữ cứng cáp trên thiếp, Thanh Ninh nhíu mày, trong lòng có chút ngưng trọng, nhớ tới ngày ấy, thời điểm Cố Hoán nói chuyện với nàng, trong mắt mang theo tia sáng.
Lời nói ngày ấy của Cố Hoán, nàng có thể cảm giác được hắn chân thành, cũng biết hắn thật sự nghĩ cho nàng.
Cũng hiểu lời hắn nói, tất cả đều là chính xác.
Từ hôm được tứ hôn đến giờ, nhớ đến lời nói hôm đó của Cố Hoán, trong lòng nàng có chút mơ hồ lo lắng, nhưng nhiều ngày qua như vậy, cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, nàng đã an tâm.
Không ngờ hắn lại phái người gửi bái thiếp tới, nói muốn gặp nàng.
Là vì cái gì đây?
Bọn họ xem như bằng hữu, nên Cố Hoán muốn gặp nàng sao?
Hay là Cố Hoán, hắn...?