Editor: Ngọc Thương
"Lão phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài đi nghỉ ngơi". Đám người vừa đi khỏi, Lâm ma ma tiến lên đỡ lão phu nhân đứng dậy.
"Ừ". Lão phu nhân đáp nhạt một tiếng, sau đó thở dài một cái, thật lâu mới vịn Lâm ma ma đi vào nội thất.
Lâm ma ma gấp rút phân phó đám người Thúy Tran chuẩn bị nước nóng hầu hạ lão phu nhân rửa mặt.
Vào nội thị, chờ rửa mặt xong rồi, Lâm ma ma hầu hạ lão phu nhân lên giường, lúc này mới nhẹ giọng khuyên: "Lão phu nhân, ngài đừng quá lo lắng, Hầu gia vô cùng hiếu thuận, hôm nay có lẽ là do nổi nóng mới nhất thời nói nhảm. Nhị phu nhân cũng đã bị phạt, là chính tay Nhị lão gia đích thân trừng phạt, nên cơn giận trong lòng Hầu gia tất nhiên sẽ tiêu tán phần nào. Chờ ngày mai Hầu gia bớt giận, chuyện ở riêng cũng sẽ không nhắc đến nữa, ngài nên thả lỏng tâm tư đi".
Lão phu nhân lại thở dài một hơi, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi: "Thôi, phân đi, cứ theo ý nguyện của bọn chúng, đem nhà này phân ra".
"Lão phu nhân", Lâm ma ma có chút kinh hãi, suy nghĩ một chút lại nói: "Lão phu nhân, ngài thật sự dự định... ở riêng? Ngài yên tâm đi, có ngài trấn giữ, nhà này muốn phân cũng không được. Hầu gia và Nhị lão gia đều hiếu thuận, kể cả hôm nay trong lòng phu nhân có ý nghĩ kia, nhưng nếu ngài không đồng ý, Hầu gia không đồng ý, thì nàng ta cũng không còn cách nào. Chuyện đã điều tra xong, Nhị phu nhân cũng đã bị trừng phạt, nàng ta sẽ phải trở lại. La phu nhân tuy là cường thế, nhưng cũng hẳn là người hiểu chuyện, mọi sự đã giải quyết rõ ràng, chẳng lẽ vẫn còn muốn giữ phu nhân ở lại nhà mẹ đẻ sao?". Hầu phủ có phân nhà ở riêng hay không, không liên quan gì đến người La phủ. Chẳng lẽ La gia thật muốn nuôi con gái cả đời?
Lão phu nhân dựa vào đầu giường, nói: "Phân ra cũng tốt, hôm nay hai huynh đệ Phong nhi còn chút tình cảm, thì nên phân ra luôn. Không có, đợi đến lúc tình huynh đệ tiêu hao hết, huynh đệ tương tàn, đánh nhau đỏ mắt thì đã quá muộn". Ít nhất lúc này ở riêng, tình nghĩa hai huynh đệ vẫn còn, phân ra, vẫn là huynh đệ, sau này huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau là được.
"Lão phu nhân", Lâm ma ma nhìn gương mặt già nua, thương tâm của lão phu nhân, thanh âm có chút nghẹn ngào.
"Ngày mai ngươi mang quản gia đi thống kê tài sản, sau đó ghi hết vào sách", lão phu nhân đỡ tay Lâm ma ma, nằm xuống, nheo nửa mắt phân phó.
"Vâng, lão phu nhân", Lâm ma ma đắp chăn xong, đáp.
"Ta muốn nhìn huynh đệ bọn chúng có thể sống chung hòa thuận, cả nhà êm ấm vui vẻ, nhưng mà kết quả là...", âm thanh của lão phu nhân nhỏ dần.
Kết quả là, cháu gái ruột hạ dược với bà, hôm nay thân thể này đã bị vét sạch hết sức lực, chỉ có thể chịu đựng sống qua ngày. Bà mong ngóng nhìn hai đứa con trai huynh hữu đệ cung, nhưng mà lúc này, khi bà vẫn còn tại thế, liền phân nhà.
( huynh hữu đệ cung: anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau)
"Phân nhà rồi, Hầu gia và Nhị lão gia vẫn là huynh đệ, huynh đệ ruột thịt nào có thể chia cách, hận thù, huống chi, sự việc lần này là các nữ nhân hậu trạch đấu đá lẫn nhau, Hầu gia tự sẽ minh bạch, không vì thế mà cùng Nhị lão gia trở nên xa lạ...", Lâm ma ma thấp giọng khuyên nhủ.
Lão phu nhân ứng một tiếng, lát sau không lên tiếng nữa.
Lúc này Lâm ma ma mới rón rén kéo chăn lên người lão phu nhân, sau đó buông màn xuống.
Editor: Ngọc Thương
Bùi thị đỡ tay Tiền ma ma, cùng Thẩm Tránh một đường đi tới viện tử của mình.
Vào phòng, Bùi thị xoay người phịch một tiếng, liền hất tay đem cửa nặng nề đóng lại.
Thẩm Tránh theo sát phía sau, thiếu chút nữa đụng mặt vào cửa.
"Phu nhân", Tiền ma ma cẩn trọng gọi.
Thẩm Tránh đứng tại cửa sửng sốt chốc lát, đưa tay đẩy cửa đi vào: "Biểu muội...".
Lời Thẩm Tránh còn chưa nói hết, Bùi thị liền xoay người nhào tới trên người hắn, cào cấu, la lớn: "Ngươi, cái đồ vô lương tâm, ngươi rõ ràng đánh ta, ngươi rõ ràng đánh ta! Nhiều năm phu thê như vậy, ngươi ngay trước mặt nhiều hạ nhân ở đó, trước mặt mẫu thân, trước mặt đại bá, ngươi đánh ta, ngươi đánh ta".
Bùi thị càng nói càng khổ sở ủy khuất, lực trong tay liền tăng thêm chút ít.
"Phu nhân!", Tiền má má kinh hô, sợ ngây người, phản ứng kịp thời, cùng đám người Hà Hương tiến lên kéo Bùi thị.
"Ra ngoài đi", Thẩm Tránh liếc qua.
Tiền ma ma chần chờ một chút, dẫn theo bọn Hà Hương lui ra ngoài.
"Biểu muội, nàng hãy nghe ta nói", Thẩm Tránh đưa tay bắt được tay Bùi thị.
"Ta không nghe, ta không nghe, Thẩm Tránh, ngươi đúng là đồ lừa gạt, nói cả đời này sẽ đối tốt với ta, ngươi gạt ta, ngươi cư nhiên đã đánh ta", Bùi thị giãy giụa kịch liệt, tâm tình vô cùng kích động, vết thương ở ngực càng bỏng rát đau nhức.
"Nàng bình tĩnh một chút", Thẩm Tránh nhíu mày.
"Ta bình tĩnh? Ta bình tĩnh thế nào được? Ngươi đánh ta, Thẩm Tránh ngươi đạp ta, ngươi có còn là người hay không? Lại nhẫn tâm ra tay với vợ cả của mình!", Bùi thị bén nhọn nói.
"Đánh nàng, là vì muốn tốt cho chúng ta", Thẩm Tránh gia tăng âm thanh.
"Vì muốn tốt cho chúng ta? Đánh ta là vì tốt cho chúng ta sao? Ngươi muốn kiếm cớ thì cũng phải tìm cái cớ nào khá hơn một chút chứ!", Bùi thị phẫn uất hỏi ngược lại.
"Chuyện này chỉ một mình nàng làm, vậy đây bất quá là nữ nhân hậu trạch cãi nhau ầm ĩ, phía ngoài có đồn đãi ra sao, cũng chỉ là lời đồn. Nhưng nếu để truyền ra bên ngoài, ta có liên quan, Đại ca đương nhiên sẽ hận ta, mẫu thân cũng vậy, hơn nữa, quan trọng nhất là người La gia cũng sẽ ghi hận lên ta. La đại nhân ở Lại bộ, còn có, La đại nhân và La phu nhân lại cực kỳ sủng ái La thị, như vậy, thời điểm báo cáo công tác hàng năm, nếu La đại nhân dùng việc đó để báo tư thù, thì hậu quả...", Thẩm Tránh nói xong, ánh mắt nhìn hướng Bùi thị.
Bùi thị dừng tay, sắc mặt tái nhợt nghênh tiếp ánh mắt Thẩm Tránh: "Thì...?".
"Còn có Ngự sử, ở trước mặt Hoàng Thượng dâng tấu vạch tội ta".
Chuyện này kéo đến hắn, sẽ ảnh hưởng tới sĩ đồ của hắn, không tránh khỏi tiền đồ sẽ bị hủy hết. Nếu chuyện này chỉ do một mình Bùi thị làm, mấy người phụ nữ hậu trạch tranh đấu lẫn nhau, thì bất quá hắn chỉ phải chịu một tội là không để ý dạy dỗ vợ cho tốt thôi.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng Bùi thị cũng hiểu, sắc mặt mang theo kinh hoảng: "Vậy, hiện tại có ảnh hưởng gì không tốt đối với ngươi không?".
"Không có ảnh hưởng quá lớn", Thẩm Tránh đáp, dừng một chút, giọng nói mang theo áy náy: "Chỉ là đã ủy khuất nàng".
"Thiếp không ủy khuất, chỉ cần lão gia ngài vô sự là tốt rồi", Bùi thị đưa tay xoa lệ trên khóe mắt, lắc đầu.
Nói xong, nhìn vài sợi máu vương trên cổ hắn, trong lòng lại càng băn khoăn: "Cũng may khí trời đang lạnh, ngày mai thiếp chuẩn bị cho lão gia y phục cao cổ, có thể che đi".
"Không sao", Thẩm Tránh đưa tay sờ sờ.
"Mẫu thân sẽ không thật sự nghe lời Hầu gia phân nhà chứ?", Bùi thị cau mày. Nếu ra ở riêng, nơi này là Hầu phủ, bọn họ một phòng tất phải chuyển ra khỏi phủ, một khi đã ra ngoài, tay của bọn họ làm sao có thể duỗi vào được nữa. Như vậy, công phu hơn mười năm qua chẳng phải sẽ thành dã tràng xe cát, uổng phí sao?
"Hẳn là sẽ không", Thẩm Tránh trầm ngâm, lắc đầu nói, ánh mắt nhìn vào gương mặt bị đánh sưng của Bùi thị. Lão phu nhân một lòng vì Hầu phủ, vì Thẩm gia, hi vọng Thẩm gia toàn gia hòa thuận, cho nên, hẳn là sẽ không phân!
Bùi thị suy tư một lát, gật đầu đồng ý với Thẩm Tránh, lại không chú ý tới ánh mắt hắn, đưa tay sửa sang lại y phục mà ban nãy nàng cào cấu làm nhăn của hắn, cau mày không vui hỏi: "Lão gia ngày mai muốn ta đi đón con đàn bà đánh đá kia thật sao?".
"Ừ, ủy khuất nàng", Thẩm Tránh khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Có muốn thỉnh đại phu đến chẩn mạch không?", mới vừa rồi hắn ra tay đều lực đạo khá mạnh.
"Thôi, không cần phiền hà như thế, mấy ngày trước còn thuốc mỡ dùng chưa hết, đợi lát nữa bôi là được", Bùi thị trả lời, sau đó nghiêng đầu gọi đám người Tiền ma ma đến hầu hạ rửa mặt.
Hưng Ninh hầu phủ loạn thành một đoàn.
Hoàng cung Phượng Nghi cung.
Cố Hoàng Hậu đang cùng Hoàng Thượng nói đến chuyện của Tiêu Lĩnh và Lý Vân Nương.
Cố Hoàng Hậu quan tâm Lý Vân Nương, vì vậy trực tiếp nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, chuyện Tiêu đại tướng quân thỉnh cầu, ngài muốn chuẩn hay không chuẩn?".
Hoàng Thượng không trả lời, mà hỏi ngược lại Cố Hoàng Hậu: "Cửa hôn sự này, Hoàng Hậu thấy thế nào?"
"Tiêu đại tướng quân là người khó mà có được, Hoàng Thượng hẳn là không lỡ để hắn cởi giáp thoái ẩn", Cố Hoàng Hậu dịu dàng vừa cười vừa đáp.
"Đúng vậy", Hoàng Thượng khẽ gật đầu, cảm khái một câu: "Nhưng hôm nay tâm hắn đã không còn ở trên chiến trường, nguyên là bọn họ trước kia có quen biết, lần này hồi kinh nghe được tin Lý thị cùng cách, hắn mới làm ra chuyện này, Tiêu Lĩnh tính tình cũng thật bướng bỉnh".
Cố Hoàng Hậu thật lòng quan tâm Lý Vân Nương, cho nên Hoàng Thượng không lo lắng chuyện năm đó sẽ truyền đi. Bất quá, kể cả truyền ra ngoài, cũng chẳng có cái gì, lúc ấy Lý đại nhân cũng ở Giang Nam, cho dù có kẻ muốn tung tin đồn thất thiệt, cũng không nháo ra được sóng gió gì lớn.
Tiêu Lĩnh chỉ có một thân một mình, lúc trước Hoàng Thượng đã phái người điều tra cẩn thận, cách đây không lâu, Lý Vân Nương và Lý đại nhân có ở lại Giang Nam một thời gian không dài, hơn nữa còn đem theo trung bộc Lý gia, vì vậy, người của Hoàng Thượng cũng không tra ra được gì.
Cho nên, nếu có người muốn tìm hiểu chuyện này để mang ra đồn đãi, vậy cùng lắm cũng chỉ nói được Lý Vân Nương là đại ân nhân của Tiêu Lĩnh, hôm nay Tiêu Lĩnh muốn hoàn ân, điều này cũng là đương nhiên.
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân". Thì ra là có quen biết? Cố Hoàng Hậu sững sờ một chút, liền cười nói.
"Nếu hắn coi trọng thiên kim nhà huân quý, trẫm sẽ lập tức cho hắn ân điển, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác coi trọng Lý thị", Hoàng Thượng nhấp một miếng trà, nói tiếp: "Mấy ngày nay, lỗ tai trẫm bị bọn họ ầm ĩ tới mức giăng kén rồi".
Tiêu Lĩnh đánh thắng trận lớn, Hoàng Thượng tự mình đến nghênh đón hắn, cho hắn thể diện lớn ngút trời, đương nhiên sẽ dẫn tới có người ghen ghét, đố kị, cũng may Tiêu Lĩnh làm người trầm ổn, an phận.
Chẳng ngờ mấy ngày sau, hắn liền thỉnh cầu như thế.
Bọn người ghen ghét, đố kị hắn liền nhảy lên nhảy xuống. Bao nhiêu lời không hay đều có.
"Vậy ý của Hoàng Thượng là...", Cố Hoàng Hậu hỏi.
"Hoàng Hậu, nàng cảm thấy nên chuẩn hay không chuẩn? Nếu chuẩn, biên quan ta sẽ thiếu một tướng soái", Hoàng Thượng nhìn về phía Cố Hoàng Hậu, nói.
"Việc triều đình, thần thiếp không hiểu", Cố Hoàng Hậu ôn nhu, vừa cười vừa đáp: "Có điều, Hoàng Thượng cũng biết, lúc trước thần thiếp nhận ân tình của Lý phu nhân, cho nên thần thiếp dĩ nhiên hi vọng Lý Vân Nương nàng có được cuộc sống tốt".
"Ừ, chuyện này cũng không thể kéo dài quá lâu", Hoàng Thượng khẽ nhẹ giọng.
Hoàng Thượng hỉ nộ không hiện ra mặt, nhìn không ra được cái gì, nhưng, rốt cuộc vẫn là nhiều năm phu thê, Cố Hoàng Hậu từ ngữ khí nghe ra được ý tứ của Hoàng Thượng.
Tiêu Lĩnh kia làm người thế nào, mấy ngày nay Cố Hoàng Hậu đã phái người tinh tế dò xét điều tra, là người không tồi, hiện tại lại nghe thấy Lý Vân Nương và Tiêu Lĩnh vốn là quen biết cũ, Cố Hoàng Hậu khẽ cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
Editor: Ngọc Thương
Sáng sớm hôm sau, Bùi thị ăn điểm tâm xong liền trang điểm che dấu tay tát trên mặt đi, dẫn theo nha đầu bà tử đến La phủ.
Trước lúc Bùi thị đến, La Thủy Nguyệt và La phu nhân đã biết chuyện xảy ra tối hôm qua ở Hầu phủ, người bẩm báo là một tiểu nha đầu hồi môn mà La Thủy Nguyệt để lại Hầu phủ.
"Hầu gia xem vậy mà khá kiên cường", La Thủy Nguyệt hé miệng cười.
"Con nói cái gì vậy?", La phu nhân sủng ái vỗ vỗ lưng La Thủy Nguyệt, sau đó dạy bảo con gái: "Hầu gia đã cho thái độ muốn ra ở riêng, con đàn bà chi thứ hai kia cũng đã bị dạy dỗ, lần này trở về, con phải cùng Hầu gia hảo hảo sống cùng nhau, năm sau sinh đứa bé mập mạp".
"Vâng", La Thủy Nguyệt ngượng ngùng gật đầu.
La phu nhân lại dạy La Thủy Nguyệt phải chú ý lưu tâm, lòng tràn đầy kì vọng nữ nhi lần này trở về có thể hoài đứa nhỏ.
Hai người đang nói thì có nha đầu tiến đến bẩm báo, nói là Nhị phu nhân Hầu phủ đến đây.
Lần này tới là nữ quyến Hầu phủ, người khác cổng La phủ dĩ nhiên không làm khó dễ không cho vào cửa như với Thẩm Phong, mà trực tiếp mời Bùi thị vào phủ.
La Thủy Nguyệt vừa nghe, lập tức nổi đóa: "Ả còn dám tới La gia ta? Ả còn có mặt mũi tới đây sao?".
"Đừng nóng vội", La phu nhân đưa tay kéo La Thủy Nguyệt: "Nhất định là ả tới để nhận lỗi với con, xin con hồi phủ".
"Được, vậy con ngược lại muốn nhìn một chút, xem ả có bao nhiêu thành ý". La Thủy Nguyệt cắn răng cùng La phu nhân đi đại sảnh gặp Bùi thị.
Đi đến hành lang gấp khúc, nghe được tin tức, ba người chị dâu cũng chạy tới, năm người cùng một đám nha đầu bà tử túm tụm hướng tới đại sảnh.
Bùi thị thấy cả đám khí thế hung hăng bước vào, vội vàng đứng dậy: "Đại tẩu, thông gia phu nhân, ba vị cữu thiếu phu nhân".
Vừa ngồi xuống, La gia Tam thiếu phu nhân liền trực tiếp mở miệng, không khách khí chút nào hỏi: "Thẩm Nhị phu nhân, ngươi qua đây làm gì?".
La Nhị thiếu phu nhân tiếp lời: "Chẳng lẽ lại là tới khuyên cô nãi nãi nhà ta trở về sao?".
"Hừ, tới đón người? Đường đường Hầu phủ, làm ra cái chuyện độc ác bực này, mà đến cả một cái công đạo cũng không có!", La Đại thiếu phu nhân cả giận nói.
Bùi thị hữu hảo nhìn về phía La Thủy Nguyệt, vừa cười vừa khuyên: "Đại tẩu, ngươi hãy cùng ta trở về đi, ngươi ra khỏi Hầu phủ đã nhiều ngày, mẫu thân và Hầu gia đều luôn nhớ ngươi, ngươi trở về, tất sẽ xử lý mọi sự cho ngươivừa lòng".
"Hừ, trở về sẽ xử lý mọi chuyện cho vừa lòng? Ai mà biết được Hầu phủ có nói lời bịa đặt hay không?", La phu nhân nén giận, nói: "Thẩm Nhị phu nhân, ngươi nói xong chưa, xong rồi thì mời trở về đi!".
"Xin mời".
"Không tiễn".
"Đi thong thả". Ba vị thiếu phu nhân La gia trăm miệng một lời.
Bùi thị nhớ tới lời tối hôm qua Thẩm Tránh nói, nén lệ nói với La Thủy Nguyệt: "Đại tẩu, là ta mỡ heo mông tâm, là lỗi của ta, ngươi đại nhân có đại..."
(mỡ heo mông tâm: tương tự có mắt như mù)
"Đây là thành ý của ngươi sao? Đây là thái độ xin lỗi của ngươi sao?". La Thủy Nguyệt liếc xéo vết tay tát tai trên mặt Bùi thị, lành lạnh lên tiếng.
Bùi thị cảm thấy nơi ngực bị đạp như bị giội một chậu dầu sôi, lửa cháy đau nhức, nhìn gương mặt đen sẫm của La Thủy Nguyệt, mang theo đôi mắt nhỏ liếc xéo tới, gạt lệ nói: "Là ta sai rồi, là lỗi của ta, đại tẩu, ngươi muốn làm gì ta đều được".
"Hừ, ngươi rơi nước mắt cho ai xem đây? Người La gia ta không đánh ngươi, vừa rồi cũng không có ai mắng ngươi! Nếu ngươi xin lỗi thì phải có thành ý, cô nãi nãi ta dù sao cũng là đại tẩu của ngươi, là Hầu phủ phu nhân!", La Tam thiếu phu nhân nói: "Vậy mà ngươi còn khóc sướt mướt, ai không biết lại tưởng La gia ta khi dễ ngươi".
Bùi thị tức giận, đầu ngón tay run lên, nhưng vừa nghĩ tới đắc tội La gia, lão gia nhà mình sẽ bị chèn ép, Bùi thị siết chặt khăn, ánh mắt nhìn về phía La Thủy Nguyệt, hỏi: "Đại tẩu, phải thế nào ngươi mới tha thứ cho ta? Ngươi muốn ta làm thế nào?".
La Thủy Nguyệt liếc mắt Bùi thị: "Đệ muội, làm thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta dạy cho ngươi hay sao? Nếu ngươi không có thành ý, thì trở về đi".
Nói xong bưng trà nhấp một miếng.
Bùi thị cắn cắn môi, đứng dậy hướng phía La Thủy Nguyệt quỳ xuống: "Đại tẩu, là ta sai rồi, cầu xin ngươi về nhà đi".
Bùi thị tuy không cam lòng, nhưng vì tiền đồ của Thẩm Tránh, đành phải quỳ xuống nhận sai với La Thủy Nguyệt.
La Thủy Nguyệt tính tình tuy hung hãn, ngược lại không nghĩ tới Bùi thị thật sự sẽ quỳ xuống nhận sai cầu xin mình, ánh mắt thoáng hiện lên kinh ngạc.
Bùi thị quỳ trên mặt đất nhận sai, lại khóc lóc cầu xin, trên mặt còn lưu dấu tát tai, gương mặt trắng bệch, nước mặt giàn giụa, nhìn rất thê thảm.
La Thủy Nguyệt nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi trở về đi".
"Đại tẩu, ngươi theo ta cùng nhau trở về đi, đều là lỗi của ta, là ta đáng chết, trở về, ta nhất định mỗi ngày sẽ vì đại tẩu ngươi tụng kinh cầu phúc".
La Thủy Nguyệt lập tức đáp lời: "Tụng kinh cầu phúc vẫn là miễn!".
Bùi thị sẽ tụng kinh cầu phúc cho nàng? Có mà cầu xin Bồ Tát cho nàng chết nhanh đi thì đúng hơn!
"Đại tẩu, ta biết sai rồi, ngươi theo ta cùng nhau trở về đi", Bùi thị khóc ô ô.
La Thủy Nguyệt lại không có ý tứ nhả ra.
Vì biểu đạt thành ý, cuối cùng Bùi thị thề son sắt nói, khi nào La Thủy Nguyệt đáp ứng trở về Hầu phủ, khi đó nàng mới đứng lên.
Nghe vậy La Thủy Nguyệt hừ một tiếng, khinh thường quay đầu đi.
Một bộ tùy ý Bùi thị, thích quỳ thì cứ quỳ.
Cuối cùng La phu nhân nói: "Thành ý của Nhị phu nhân chúng ta đều hiểu, ngươi về Hầu phủ trước đi, quay đầu lại tối nay, chờ Hầu gia đến đây, cùng nhau trở về".
Có lời chắc chắn của La phu nhân, lúc này Bùi thị mới đứng dậy cáo từ.
Đỡ tay Tiền ma ma, Bùi thị đoan trang đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi La phủ, Bùi thị lập tức trầm mặt xuống, nghiến răng lên xe ngựa.
Editor: Ngọc Thương
Trên Kim Loan điện, ngày hôm đó Hoàng Thượng phong Tiêu Lĩnh làm Định Tây hầu, gật đầu ân chuẩn cho Tiêu Lĩnh thoái ẩn, cũng tứ hôn cho hắn và Lý Vân Nương, ngày đều đã chọn, mười sáu tháng chín đại hôn.
Tiêu Lĩnh cao hứng quỳ xuống tiếp chỉ tạ ơn.
Gương mặt Thẩm Phong lập tức đen như đít nồi, gân xanh trên trán nổi lên từng vạch.
Vừa phong hầu, vừa tứ hôn, không ít người đỏ mắt ghen ghét, nhưng đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, cho nên không nói gì nữa.
Bãi triều, chờ Hoàng Thượng đi khỏi, ra ngoài Kim Loan điện, không ít người nói lời châm chọc khiêu khích.
Tiêu Lĩnh dừng bước, đôi mắt uy nghiêm đảo qua, lập tức nho nhã cười nói: "Tiêu Lĩnh ta chính là yêu thích nữ nhân có chút tuổi, thành thục, ôn nhu, săn sóc, khéo hiểu lòng người".
Quả nhiên là người từ biên quan trở về, tục mãnh hán! Mấy kẻ châm chọc khiêu khích cơ hồ muốn hộc máu.
"Hầu gia, chúc mừng", Tô Phỉ thanh diễm tuyệt luân, trên mặt mang theo mỉm cười, ưu nhã hướng Tiêu Lĩnh đi tới, trong mắt dẫn theo chân thành cùng cao hứng.
"Cùng nhau đi", đối với người con rể tương lai này, Tiêu Lĩnh rất có hảo cảm.
Tô Phỉ gật đầu.
Hai người sóng vai đi lên phía trước.
Sau lưng xa xa, Thẩm Phong nhìn Tiêu Lĩnh và Tô Phỉ vừa cười vừa nói rời đi, mím căng môi, mặt trầm như nước.