Editor: Ngọc Thương
Sau khi Tô Phỉ và Thanh Ninh rời đi không lâu, lão phu nhân dẫn theo nha đầu bà tử trở về viện của mình. Đám người Tô Hoa Xuân ngồi thêm một lúc, sau đó cũng đứng dậy cáo từ ly khai Quốc công phủ.
Tô Hoa Kiểm và Tô Khiêm đương nhiên đi ngoại viện.
Tôn thị trở về viện tử của nàng, Tô Dao dẫn nha đầu đi theo.
"Mẫu thân, ngài xem bộ dáng của nàng ta có tức không?", vừa vào nhà, nha đầu còn chưa dâng trà và điểm tâm lên, Tô Dao đã tức giận nói.
Tôn thị lơ đễnh cười, kéo Tô Dao ngồi đối diện với mình, ôn nhu hỏi: "Con theo đến đây chính là vì muốn nói với ta cái này?".
Hỏi xong thấy nha đầu mang trà và điểm tâm lên, để cho bọn nha đầu đều lui ra ngoài.
Tôn thị nhéo khối bánh hoa đào đưa cho Tô Dao.
Tô Dao đón lấy, nhưng không ăn mà đặt trên đĩa nhỏ trước mặt, thở phì phò: "Hôm nay nhiều người như vậy, Tiêu Thanh Ninh kia rõ ràng muốn làm mẫu thân ngài mất mặt, đúng là không biết lễ nghi". Mới vừa vào cửa, hôm nay kính trà liền làm mất mặt mẫu thân nàng, Tô Dao đương nhiên trong lòng rất không cao hứng.
"Nàng ta rõ ràng muốn làm mẫu thân ngài khó xử!", Tô Dao nghĩ đến lại tức: "Nàng ta muốn dâng hương cho mẫu thân đại ca, chẳng ai thèm cản, nhưng mà nàng ta lại cố tình ở ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra. Người thì cũng đã chết nhiều năm rồi, mẫu thân ngài bao nhiêu năm qua không có công lao cũng có khổ lao, đại ca dù gì cũng là do mẫu thân ngài nuôi lớn!".
Tô Dao vô cùng bất bình thay cho Tôn thị.
Tôn thị nghe lời nói tức giận của Tô Dao, nụ cười trên mặt không đổi.
Tôn Lâm Lang là mẹ đẻ của Tô Phỉ, bất kể như thế nào, nàng cũng thấp hơn nàng ta một cái đầu.
Không phải do nàng quên mất, mà là nàng căn bản chưa từng nghĩ qua nên làm như vậy.
Chỉ là nàng không ngờ Tiêu Thanh Ninh lại nói ra, còn nói trước mặt nhiều người như thế! Đây là do nó lớn mật? Hay là đúng như lời nữ nhi nói, nó cố ý khiến mình khó xử?
Cố ý làm nàng khó xử? Tôn thị vô thức đem ý nghĩ này bác bỏ.
Tính tình của Tiêu Thanh Ninh kia, chính là lớn gan lỗ bốc đồng.
Vì vậy, Tôn thị cười nói với Tô Dao: "Nó nói cũng có lý".
"Cái gì có lý?", Tô Dao tức giận bất bình: "Nàng ta là tân nương tử, cứ dựa theo trưởng bối an bài, làm theo quy củ là được. Nàng ta vừa vào cửa, chỉ cần làm xong bổn phận của tân nương tử thôi, có tư cách gì nghi vấn chuyện trưởng bối đã an bài?".
"Mẫu thân của Tô Phỉ là vợ cả của phụ thân con, đại tẩu con suy tính như thế là đúng", Tôn thị vẫn như cũ, cười nói.
Tô Dao thổi chén trà uống một ngụm, khẽ cau mày: "Mẫu thân, ngài không tức giận sao? Nàng ta chỉ là tân nương tử, vào cửa liền cho ngài khó xử, ngài vẫn đối tốt như thế, còn không cần nàng ta giữ vững quy củ, lại bảo nàng ta mỗi ngày chỉ cần thỉnh an một lần là đủ rồi?".
Mày Tô Dao nhíu chặt lại: "Nữ nhi thật sự không thích nàng ta".
Nếu không phải trước mặt mọi người, chắc chắn nàng sẽ hảo hảo giáo huấn nàng ta một chút.
"Dao nhi, nương đã sớm nói với con, trước khi làm việc gì đều phải suy nghĩ thật kỹ, xem có nên nói như vậy không, có nên làm như vậy không", Tôn thị ve ống tay áo Tô Dao. Nữ nhi tính tình không đủ trầm ổn, Tôn thị rất lo lắng, nhưng niệm nữ nhi tuổi con nhỏ, cho nên để dần dần dạy bảo.
"Nữ nhi có nghĩ, nếu không, lúc ấy con đã lập tức cùng nàng ta lật mặt, chất vấn nàng ta vì sao lại làm như vậy rồi!", Tô Dao đáp.
Lúc đó nàng có ý muốn như thế, nhưng đến cùng vẫn là tiểu thư khuê các được học quy củ lễ nghi từ nhỏ, cho nên liền đem ý muốn này ép xuống.
Tôn thị nhẹ gật đầu: "Ừ, nó là đại tẩu con, nếu hôm nay con cùng nó ầm ĩ, về sau hai người sẽ khó tránh khỏi thủy hỏa bất dung, đại ca con cũng sẽ cùng con bất hòa, nên hôm nay con quyết định như vậy là rất đúng".
"Đại ca cho tới bây giờ cũng chưa từng thân cận với con!", Tô Dao bĩu môi, tức giận đáp.
Nói xong lại hừ một tiếng, bổ sung thêm: "Nàng ta là đại tẩu của con, vậy thì cần phải sủng ái đứa em gái duy nhất này của chồng, nếu thật sự có tranh cãi, mặc kệ là đúng hay sai, nàng ta cũng phải nhường con".
Tôn thị lắc đầu, cười: "Con chớ có học cái thói em chồng điêu ngoa gây khó dễ cho đại tẩu, con phải hiểu lễ, tôn kính nó, có cái gì cũng phải nhường nó".
"Tại sao con phải nhường nàng ta?", Tô Dao cao giọng: "Muốn nhường cũng phải là nàng ta nhường con!".
"Con nhớ kỹ lời ta nói, kính đại tẩu con, nhất là trước mặt người khác, lại càng phải kính nó, nhường nó nhiều hơn", Tôn thị vừa cười vừa dặn dò.
"Nếu nàng ta cố tình gây sự, không biết lý lẽ thì thế nào? Nữ nhi vẫn phải nhường nàng ta sao?", lông mày Tô Dao siết chặt.
"Đúng vậy, lại càng phải nhường nó", Tôn thị cười gật đầu. Nhất thời nhượng bộ, ngoài mặt thoạt nhìn là thua thiệt, nhưng kỳ thật lại không phải thế. Tương tự, hôm nay thoạt nhìn là Tiêu Thanh Ninh làm cho mình khó xử, nhưng Tiêu Thanh Ninh không biết, lão phu nhân và Quốc công gia đã sinh lòng không vui với nó rồi.
Nó muốn ồn ào, thì cứ để nó làm tới đi!
Chỉ sợ nó không làm ầm ĩ thôi!
Tô Dao cau mày suy nghĩ một chút, sau đó giãn ra, cười đáp: "Mẫu thân, con hiểu rồi".
Tôn thị thấy nữ nhi đã suy nghĩ minh bạch, trong lòng cũng trấn an, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Dao, mặt mày Tôn thị nhu hòa xuống, kéo tay nàng: "Hiểu là tốt rồi".
Đứa nhỏ này có thể dạy dỗ, nàng sẽ tận lực yêu thương dạy nó.
Hai mẹ con không tiếp tục đề tài này nữa, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà nói chuyện, cũng không gọi nha đầu tiến đến hầu hạ.
Hai người đang nói, Võ ma ma sắc mặt có chút quái dị xốc rèm đi đến:"Phu nhân, tiểu thư".
"Sao vậy? Nhìn sắc mặt của ngươi, đã xảy ra chuyện gì sao?", Tôn thị nhìn bà, thuận miệng hỏi.
"Ngược lại, không xảy ra chuyện gì", Võ ma ma nhìn thoáng qua Tô Dao, trả lời.
"Ma ma, có chuyện gì mà ta không thể nghe sao?", Võ ma ma ngày thường yêu thương nhất là Tô Dao nàng và nhị ca Tô Khiêm, thấy sắc mặt kỳ quái của Võ ma ma, Tô Dao cố ý cong miệng, hỏi bà.
"Nha đầu này thật là", Tôn thị cười nhìn Tô Dao, sau đó nói với Võ ma ma: "Có lời gì ngươi cứ nói đi".
"Mới vừa rồi thế tử...", Võ ma ma dừng một chút, nói ra: "Thế tử cùng thế tử phu nhân dâng hương xong trở về, trên đường đi, thời điểm gần tới Cảnh Tụy viên, thế tử liền ôm thế tử phu nhân trở về". Nói xong, sắc mặt Võ ma ma đỏ bừng.
Thì ra là thế! Sắc mặt Tô Dao trở nên hồng hồng, lập tức quở trách: "Thứ hồ ly tinh vô liêm sỉ! Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám để đại ca ôm nàng ta trở về, đúng là không biết xấu hổ!".
Tô Dao lại nói đến Tô Phỉ: "Đại ca cũng thật là, sao lại không giữ thể diện như thế chứ!".
"Được rồi, đại ca con tự biết chừng mực, con trở về phòng đi", Tôn thị cười cắt lời Tô Dao. Càng huyên náo lớn, huyên náo tới hoang đường mới tốt!
"Vâng, nữ nhi cáo lui", Tô Dao vểnh miệng, đứng dậy cáo lui.
Chờ Tô Dao đi khỏi, Tôn thị lo lắng lắc đầu: "Nha đầu này...".
"Phu nhân, ngài không cần lo lắng, tiểu thư thông tuệ, trong lòng rất sáng, chỉ là tuổi còn nhỏ, về sau mài giũa tính tình một chút là tốt rồi", Võ ma ma đương nhiên hiểu lo lắng của Tôn thị, vì vậy liền khuyên.
Tôn thị cười khẽ gật đầu, vuốt vuốt ống tay áo, híp mắt nói: "Tiêu Thanh Ninh kia đúng là lớn gan, nhưng không nghĩ tới, mới vào cửa, tiểu thử thối kia cũng hùa theo nó náo loạn lên, xem ra, nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân cũng không sai. Ta còn cho rằng dựa vào tính tình của hắn, đối đãi với ai cũng như nhau". Không ngờ lúc này vừa cưới vợ, hắn liền khiến người khác ngoài ý.
"Chính là vậy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Trước đây trong phòng của thế tử không có lấy một nha đầu thông phòng, xem ra là mới được nếm ngon ngọt, cho nên trong lúc nhất thời, đương nhiên là mọi cách sủng ái đối với thế tử phu nhân", Võ ma ma đồng tình.
"Đến cùng vẫn là phu thê thiếu niên, nhất thời khó kìm lòng là điều không tránh khỏi", Tôn thị gật đầu, nâng mặt cười.
"Bọn họ đang tình cảm tốt, phu nhân xem, có nên sớm một chút nhét hai người của chúng ta vào?". Từ lúc thế tử mười tuổi đã bắt đầu tiếp nhận Cảnh Tụy viên, những năm này, phu nhân tìm mọi biện pháp nghĩ cách nhét người vào bên trong, nhưng một người cũng không nhét được! Hôm nay thế tử thành thân, ban thưởng hai nha đầu qua đó cho thế tử phu nhân, đây cũng là chuyện đương nhiên. Cho người mình vào, đem viện tử của bọn họ quấy đến chướng khí mù mịt mới tốt!
"Cái này tạm thời không vội", Tôn thị lắc đầu.
Tiểu tử kia đem Cảnh Tụy viên bảo hộ đến một giọt nước cũng không lọt, vừa mới thành thân, mình liền ban thưởng nha đầu đến, hắn sẽ chịu gật đầu sao? Nha đầu kia cũng mới vào cửa được một ngày, nếu tiểu tử thối kia cự tuyệt, nó đâu có biện pháp nào? Hơn nữa, nha đầu đó là kẻ lớn mật, không phải là thiếu nữ ngây thơ quý trọng tình cảm, khó tránh khỏi sẽ trực tiếp từ chối.
Cho nên bây giờ không phải thời điểm thích hợp!
Huống chi, bọn họ là Hoàng Thượng tứ hôn, vừa vào cửa nàng liền hướng trong phòng bọn họ nhét người, đây không phải là đánh vào thể diện của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sao? Cân nhắc hơn thiệt, nên làm thế nào, nàng am hiểu nhất.
Tôn thị lặng yên suy nghĩ một lát, sau đó mới cùng Võ ma ma nói đến những chuyện khác.
+++++++++++++
Editor: Ngọc Thương
Cảnh Tụy viên, Thanh Ninh và Tô Phỉ tất nhiên là không quan tâm đến ý tưởng của đám người Tôn thị, nhìn sắc trời không còn sớm, Thanh Ninh phân phó Trà Mai tới phòng bếp, làm vài món ăn.
Bóng đêm dần dần sâu.
Tối hôm qua động phòng hoa chúc, Tô Phỉ còn có chút không lưu loát, đêm nay đã quen việc, dễ làm, cực kỳ thuần thục.
Liền đem Thanh Ninh ép đến phải yêu kiều hổn hển, liên tục xin tha. (ông này ngựa non háu đá quá =)))
Hai người được Hoàng Thượng tứ hôn, cho nên ngày mai phải tiến cung tạ ơn, bởi vậy Tô Phỉ lo lắng thân thể nàng không chịu nổi, vì vậy giằng co hai hồi liền ngừng lại.
Thanh Ninh sức cùng lực kiệt, đầu ngón tay cũng lười động, để tùy ý hắn ôm đi tịnh phòng, rửa sạch một phen, sau đó nhẹ nhàng khoan khoái trở về giường núp trong ngực hắn, nhắm chặt mắt.
Tinh thần Tô Phỉ nhưng lại vô cùng phấn chấn, giống như một con sư tử đã được ăn no, ngọn đèn góc phòng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Tô Phỉ cúi đầu nhìn Thanh Ninh trong ngực, trong lòng cũng ôn nhu thành một mảnh.
Ngón tay đặt trên bờ eo nàng ve, sau đó ngừng lại đặt lên eo nàng.
Mảnh eo nàng mềm mại, nhỏ nhắn, tựa như chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy.
Đôi mắt Tô Phỉ xẹt qua một tia lo lắng.
Nàng còn nhỏ như vậy!
Nên chờ hai năm, đợi nàng lớn hơn một chút, rồi mới có hài tử.
Hài tử a! Hắn thật hi vọng cùng nàng có một hài tử huyết nhục tương liên, nhưng nghĩ tới mẫu thân của mình, tâm Tô Phỉ chợt nhăn lại đau đớn, vô cùng lo lắng.
"Mau ngủ đi!". Ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú, Thanh Ninh mở ra đôi mắt nồng đậm mỏi mệt, nỉ non một câu.
"Ngủ ngay đây", Tô Phỉ cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
"Mau ngủ chút đi, ngày mai còn phải vào cung", Thanh Ninh rúc sâu vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái.
"Ừ", Tô Phỉ trầm nhẹ đáp, mắt nhắm lại. Ninh nhi đã từng tập võ, nàng không nhỏ yếu giống như những khuê tú bình thường khác.
Hôm nào đó hắn nên mời thái y hảo hảo cố vấn một phen.
Editor: Ngọc Thương
Ngày hôm sau, ăn điểm tâm xong, thay trang phục thỏa đáng, Thanh Ninh cùng Tô Phỉ tiến cung tạ ơn.
Hai người trực tiếp đi ngự thư phòng.
Tiểu thái giám truyền lời, hai người liền được mời vào ngự thư phòng.
Vào ngự thư phòng, hai người quỳ xuống đất hành lễ.
Hoàng Thượng vội cho hai người miễn lễ đứng lên, ánh mắt ôn hòa nhìn họ.
Thanh Ninh mặc y phục màu đỏ, tóc đen nhánh, dung nhan thanh lệ, khí chất thanh nhã đứng cạnh Tô Phỉ cũng mặc cẩm y đỏ, hai người hợp lại như càng tăng thêm sức mạnh, phi thường xứng đôi.
Hoàng Thượng vuốt vuốt râu, ngày thường hỉ nộ đều không lộ ra mặt, hiện tại lại quẹt qua một chút cảm khái, hòa nhã nói với Tô Phỉ: "Tích Ngọc, thành thân chính là trở thành người lớn, có tiểu gia đình của mình, nha đầu kia là do ngươi chọn, hảo hảo cùng nàng sống qua ngày, bảo vệ vợ con, có chuyện gì cũng phải có thương có lượng".
Giọng nói ôn hòa, giống như trưởng bối hiền lành trong nhà nói với vãn bối.
"Vâng", Tô Phỉ trên mặt mang theo nụ cười, gật đầu.
Hoàng Thượng sủng ái Tô Phỉ là không thể nghi ngờ.
Người Quốc công phủ không thích hắn.
May mắn còn có Hoàng Thượng bảo hộ cho hắn được một hai.
Nhưng mà, sự sủng ái của Hoàng Thượng lại như con dao hai lưỡi.
Đoạn đường hắn đi, hẳn là có nhiều vất vả? Khóe mắt Thanh Ninh khẽ cay cay.
"Nha đầu, phải thật tốt cùng Tích Ngọc sống qua ngày", Hoàng Thượng nhìn Thanh Ninh dặn dò.
"Vâng, thần phụ tuân chỉ", Thanh Ninh cười đáp.
"Tích Ngọc, năm ngoái ngươi đi Hộ bộ, chờ nghỉ phép xong rồi, thì đến Lại bộ báo cáo đi". Hoàng Thượng nhìn về phía Tô Phỉ, nói.
Vốn là đầu năm phải qua, nhưng vì đại hôn mới chậm trễ.
"Vâng, vi thần tuân chỉ", Tô Phỉ khom người đáp.
Hoàng Thượng lại ban thưởng cho hai người một đôi ngọc như ý, sau đó để hai người đi Phượng Nghi cung.
Đến Phượng Nghi cung, Cố Hoàng Hậu thưởng cho hai người một khối ngọc bội dương chi, chất ngọc óng ánh trong suốt, chạm trổ tinh mỹ, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, hai người gấp rút tạ ơn.
Cố Hoàng Hậu cười miễn lễ cho hai người đứng dậy, ân cần nói với hai người một hồi lời nói phu thê ân ái, sớm sinh quý tử, cát tường, rồi sau đó hỏi Thanh Ninh: "Mẫu thân ngươi thế nào? Đứa nhỏ trong bụng có khỏe mạnh không?", rất ân cần hỏi tới tình hình của Lý Vân Nương.
"Tạ nương nương lo lắng, mẫu thân hết thảy đều tốt, thân thể vô cùng khỏe mạnh, hài tử trong bụng cũng rất tốt", Thanh Ninh cười trả lời.
"Ừ, như vậy bản cung cũng yên lòng", mẹ con hai người đều có nơi quy túc tốt, Cố Hoàng Hậu vô cùng cao hứng gật đầu.
"Tạ nương nương ưu ái", Thanh Ninh vội quỳ gối, nói cám ơn.
Cung nữ tiến vào bẩm báo, nói có mệnh phụ đến yết kiến Hoàng Hậu, nên Thanh Ninh cùng Tô Phỉ cùng cáo từ.
Ra khỏi Phượng Nghi cung, Thanh Ninh cùng Tô Phỉ đi tới ngự hoa viên, liền chạm mặt với Nghi An quận chúa và Tứ hoàng tử Trịnh Trì.
Giữa mùa xuân, ngự hoa viên trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía vừa vặn khai hoa.
"Chúc mừng thế tử, thế tử phu nhân cung hỉ", Trịnh Trì mang theo tươi cười, nói chúc mừng.
Không chịu buông tha sao! Thanh Ninh đứng bên cạnh Tô Phỉ, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.