Editor: Ngọc Thương
Trên bàn bày đủ các loại điểm tâm kiểu dáng tinh mỹ ngon miệng, Lý Vân Nương phân phó đám người Thu Tú lên trà, sau đó để người làm lui ra ngoài cửa, đem đồ ăn trên bàn đẩy tới trước mặt Thanh Ninh: "Đây đều là lúc sáng sớm ta bảo các nàng chuẩn bị, con ăn nhiều một chút".
Giống như muốn bổ sung năng lượng cho Thanh Ninh sau nhiều ngày xuất giá.
"Mẫu thân cũng ăn đi", Thanh Ninh cười híp mắt ăn hai khối, sau đó nhìn xuống bụng Lý Vân Nương: "Cục cưng mấy ngày nay vẫn ngoan chứ ạ? Có làm mẫu thân ngài vất vả không?".
Trước kia không cảm thấy gì, sau mấy ngày xuất giá gặp lại, bụng mẫu thân tựa hồ lớn thêm một vòng.
Lý Vân Nương ôn nhu ve bụng, trên mặt lóe sáng tình thương người mẹ: "Ngoan lắm".
Từ lúc mang thai đến giờ, đứa nhỏ trong bụng dường như cũng biết săn sóc người mẹ này, lúc trước không có nôn nghén, ăn cái gì cũng được, ăn ngon ngủ ngon, một chút phản ứng cũng không.
Lý Vân Nương ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn mấy phần, vừa cười vừa nói: "Thái y cùng bà đỡ nói, là song thai".
"Thật sao?", Thanh Ninh cả kinh.
"Ừ, hôm trước phụ thân con mời thánh thủ phụ khoa tốt nhất Thái Y viện đến chẩn mạch cho ta, còn mời cả bà đỡ tốt nhất kinh thành đến thăm, hai người đều nói tám chín phần mười là sinh đôi", Lý Vân Nương từ ái nói: "Trước đây thái y cũng từng đề cập như vậy, chỉ là lúc đó thai còn nhỏ, không quá khẳng định".
"Tốt quá rồi", Thanh Ninh cao hứng.
Lý Vân Nương gật đầu: "Hầu gia nói, muốn đem hài tử đầu tiên kế thừa họ Lý, ta đương nhiên không đồng ý. Ta sao có thể đồng ý để hài tử ruột thịt đầu tiên của hắn theo họ Lý được. Hầu gia nói, Tiêu gia đã có đại ca con, đại ca con cũng rất tốt, là người hiểu lễ nghĩa, lại có năng lực, tương lai nhất định sẽ trở thành tướng soái uy chấn một phương. Có điều, cho dù đại ca con xác thực có năng lực, nhưng đứa nhỏ này lại là huyết mạch ruột thịt đầu tiên của Hầu gia, aiz... Nếu thật sự như thái y chuẩn đoán, là song thai, vậy thì thật sự quá tốt rồi".
Nàng đã lớn tuổi, có thêm một đứa con đã là được ông trời ban ân.
Mọi chuyện Tiêu Lĩnh đều vì nàng mà nghĩ, nhưng nàng đã là phụ nhân Tiêu gia, sao có thể để hài tử thứ nhất của bọn họ mang họ Lý đây?
Thanh Ninh cười híp mắt: "Giờ thì tốt rồi, là sinh đôi, không còn làm khó mẫu thân và phụ thân". Mẫu thân tính tình ôn nhu, nhưng lại cố chấp bướng bỉnh, đã quyết làm gì thì chín trâu đều không thể kéo về. Để hài tử thứ nhất kế thừa họ Lý, mẫu thân sẽ không đồng ý, hiện tại có hai hài tử, liền dễ giải quyết.
"Phụ thân chắc cao hứng lắm", Thanh Ninh cười.
Không phải chỉ mỗi cao hứng, hắn lại còn rất lo lắng, chỉ hận không thể mỗi ngày mười hai canh giờ đều đi theo chân nàng! Lý Vân Nương trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: "Ta với phụ thân con đã thương lượng qua, đứa bé thứ nhất mang họ Tiêu, đứa bé thứ hai mang họ Lý, bất luận nam nữ".
"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Về bà đỡ, hay là tìm hai người cho yên tâm?".
Lý Vân Nương gật đầu: "Đã cho người đi mời, chờ đến tháng năm sẽ đem vài bà đỡ thỉnh đến ở trong phủ...".
Hai mẹ con nói chuyện thêm một lát, lúc này Lý Vân Nương mới chuyển đề tài, có chút lo lắng hỏi Thanh Ninh: "Thông gia phu nhân và thông gia lão phu nhân đối với con có tốt không?".
Không thể trách Lý Vân Nương đa tâm, mẹ chồng – con dâu từ xưa đến nay chính là thiên địch. Cho dù là mẹ chồng với nàng dâu của con trai ruột cũng vậy, huống chi, Tô Phỉ còn không phải là con trai ruột thịt của Tôn thị.
Thanh Ninh nở nụ cười: "Rất tốt, mẫu thân không cần lo lắng, nữ nhi sẽ xử lý tốt, cũng sẽ không mặc người khi dễ".
Đối với tác phong làm việc của nữ nhi, Lý Vân Nương rất yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò: "Ta hiểu trong lòng con đều biết, nhưng bà ta là kế mẫu, là trưởng bối, con phải hiếu kính bà ta".
Mẹ chồng nếu muốn thu thập nàng dâu, có rất nhiều biện pháp! Cho nên Lý Vân Nương trong lòng rất lo lắng.
Tôn thị kia chỉ ước gì nàng đại bất hiếu! Bà ta một lòng muốn hại Tô Phỉ, cho nên, các nàng sao có thể mẹ chồng con dâu hòa thuận cho được? Tôn thị với nàng, nói là đấu đá không chết không ngừng cũng chưa đủ! Có điều, Thanh Ninh vẫn gật đầu: "Vâng".
Lý Vân Nương lại dặn dò: "Tích Ngọc, đứa nhỏ này từ nhỏ đã mất mẫu thân ruột thịt, con về sau phải chiếu cố nó thật tốt, có cái gì cũng phải cùng nó có thương có lượng, hai người hảo hảo chung sống...".
Lý Vân Nương nhìn giữa lông mày nữ nhi lộ ra ngọt ngào cùng quyến rũ, trong lòng rất vui mừng.
Nữ nhi cùng con rể, hai người kể từ khi vào cửa, mỗi động tác giơ tay nhấc chân, ánh nhìn, cười nói đều lộ ra thân mật khăng khít, Lý Vân Nương nhìn ra được điều đó, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò Thanh Ninh.
Thanh Ninh tất nhiên là cười gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
Hai người nói một hồi, rất nhanh đã đến giữa trưa, Thu Bội đi đến, hướng Lý Vân Nương quỳ gối hành lễ: "Phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, phu nhân muốn bày ở đâu?".
Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, phân phó: "Bày ở Xuyết Hà hiên đi, bên đó hải đường đang khai hoa, cho người đi mời Hầu gia và thế tử đến đó". Bên kia, thời điểm hoa hải đường nở, đỏ rực như ráng màu chân trời.
"Vâng, phu nhân", Thu Bội quỳ gối đáp ứng.
"Vậy chúng ta chầm chậm đi tới đó", Thanh Ninh cười đứng dậy đỡ Lý Vân Nương.
Hai mẹ con từ từ đi đến Xuyết Hà hiên, vừa đi vừa nói, đến nơi, Tô Phỉ cùng Tiêu Lĩnh đã đến trước một bước, đang ngồi trên ghế chuyện trò vui vẻ.
"Ninh nhi, để ta", thấy Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương đến, Tiêu Lĩnh vội vàng đứng dậy, đi lên hai bước đỡ lấy Lý Vân Nương: "Chậm một chút".
Tô Phỉ cũng đứng lên.
"Đã khiến con chê cười, nhạc phụ con hắn quá khẩn trương", Lý Vân Nương ngồi xuống, lúc này mới cười nhìn Tô Phỉ giải thích.
"Mẫu thân có mang, vẫn nên cẩn thận một chút", Tô Phỉ vừa cười vừa nói.
"Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy", Tiêu Lĩnh cười ha ha, nhìn Tô Phỉ khích lệ: "Con cũng nỗ lực đi, mau chóng cho chúng ta được ôm cháu ngoại mập mạp".
"Vâng, tiểu tế nhất định nỗ lực", Tô Phỉ rất nghiêm túc gật đầu đáp.
Sắc mặt Thanh Ninh lập tức hồng như ánh bình minh.
Tiêu Lĩnh vui vẻ cười to: "Mau, đều ngồi đi, ngồi đi".
Bốn người cùng nhau vui vẻ ăn cơm, không có gì kiêng kị.
Đầy một bàn món ngon, sắc hương vị đều đủ, còn có rượu trúc diệp thanh thượng hạng, hương rượu thuần hậu, Tô Phỉ cùng Tiêu Lĩnh ngược lại không uống quá nhiều, chỉ cạn mấy chén lấy hứng.
Mà Lý Vân Nương đối với chàng rể Tô Phỉ này, càng nhìn càng thích.
Một bữa cơm vô cùng ấm áp.
Uống trà xong, Lý Vân Nương muốn đi chợp mắt, Thanh Ninh thừa biết Tiêu Lĩnh chỉ cần ở nhà cũng muốn cùng mẫu thân nghỉ ngơi, cho nên nàng chủ động dẫn Tô Phỉ trở về viện tử trước kia của nàng.
Bên trong vẫn như cũ, đã được quét dọn sạch sẽ.
Hai người rửa mặt xong, an vị trên giường gần cửa sổ lớn trong nội thất.
Dương quang ngoài cửa sổ xán lạn, ấm áp, gió nhẹ phất qua, trong gió mang theo hương hoa ngoài sân, khiến cho người ta bất giác cảm thấy có chút mỏi mệt.
Tô Phỉ ôm Thanh Ninh nằm xuống: "Nàng ngủ đi, đợi lát nữa ta gọi nàng".
"Vâng", Thanh Ninh đáp, híp nửa mắt, không biết là vô tình hay cố ý, vuốt vuốt sợi tóc Tô Phỉ, lẩm bẩm hỏi: "Vừa rồi chàng cùng phụ thân nói chuyện gì vậy?".
"Phụ thân khảo cứu ta", Tô Phỉ vừa cười vừa đáp.
"Hả? Khảo cứu chàng?", Thanh Ninh mở mắt.
"Đúng vậy, ở luyện võ trường hảo hảo khảo cứu ta một phen", Tô Phỉ nhẹ cười.
Thanh Ninh cười ha ha: "Ai lợi hại?".
"Đương nhiên là...", Tô Phỉ cố ý chựng lại: "Đương nhiên là ta nhường phụ thân lão nhân gia ngài thắng, cho nên, Ninh nhi, nàng phải đền bù tổn thất cho ta".
Tô Phỉ cứ như đứa bé làm ra chuyện muốn được khen ngợi! Thanh Ninh cố ý nghiêm túc hỏi hắn: "Đền bù tổn thất? Muốn ta đền bù tổn thất thế nào?".
"Ừ, cái này sao, đương nhiên là xem ý tứ nàng", nụ cười trên mặt Tô Phỉ xán lạn như xuân dương phía ngoài.
Thanh Ninh hé miệng cười, quyết định cố ý không đếm xỉa đến lời Tô Phỉ, nói sang chuyện khác: "Thái y nói, thai của mẫu thân có thể là sinh đôi".
"Thật sao? Đây chính là đại hỉ sự đó!", Tô Phỉ ngạc nhiên mừng rỡ.
Thanh Ninh gật đầu: "Đúng vậy, tám chín phần mười, có điều mẫu thân nói, phụ thân và mẫu thân đều cảm thấy chuyện này cũng chưa hẳn tốt, đến lúc đó nếu không phải, khó tránh khỏi người ngoài bàn tán, cho nên, chờ đến khi sinh ra rồi nói sau".
"Ừ", Tô Phỉ không thể không gật đầu.
Mặc dù người nhạc phụ Tiêu Lĩnh này của hắn, hiện tại đã không phải là tướng quân oai hùng tay cầm trăm vạn sư tử mạnh mẽ, nhưng ảnh hưởng của Tiêu Lĩnh tại Tây Bắc vẫn không thể khinh thường, huống chi, còn có Tiêu Nghi Quan ở biên giới, ba vị hoàng tử đương nhiên rất muốn lôi kéo Định Tây hầu phủ.
Hiển nhiên Tiêu Lĩnh cũng am hiểu vấn đề này, ngoại trừ việc đón dâu là mẫu thân Lý Vân Nương, cùng với việc cưng chiều vợ và con gái được truyền ra bên ngoài, trong triều đình, ông ta xử sự đều rất an phận.
"Khó trách vừa nãy phụ thân nói muốn ta phải nỗ lực!", ngón tay Tô Phỉ ve gương mặt nõn nà của Thanh Ninh, thấp giọng vừa cười vừa nói.
"Đấy là lời khách sáo thôi!", Thanh Ninh đỏ mặt, biện luận giải thích: "Mấy ngày nay có rất nhiều người đều nói vậy".
"Nhưng không có mấy người nói chân thành từ nội tâm", Tô Phỉ cười khẽ, ôn nhu ngưng mắt nhìn vào mắt Thanh Ninh, cúi đầu bên tai nàng, đem đề tài ban nãy trực tiếp kéo trở về: "Ninh nhi, nàng muốn đền bù tổn thất cho ta thế nào đây?".
Hô hấp ấm nóng phả vào cổ, Thanh Ninh cảm thấy thân thể có chút tê dại, thấy nụ cười của Tô Phỉ, ngẩng đầu hôn lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Mỹ nhân trong ngực, đôi mắt Tô Phỉ thâm sâu, đưa tay cố định sau đầu Thanh Ninh, nụ hôn sau càng sâu hơn.
Chỉ chốc lát, hô hấp hai người liền có chút bất ổn, trong không khí mang theo hương vị ám muội.
"Không được, hay là đợi trở về nhà rồi nói", Thanh Ninh thở gấp, duỗi tay nắm chặt bàn tay Tô Phỉ đang dò xét trong vạt áo nàng.
Tay Tô Phỉ nóng rực, nắm ngược lại tay nàng, kéo xuống dưới cầm lấy vật nhỏ cách lớp y phục mềm mại, khàn giọng thì thầm: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ninh nhi".
Cách y phục, Thanh Ninh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn, nàng cảm nhận được nhiệt độ kia theo tay mình, hướng khắp cơ thể phát đi, máu chảy toàn thân liền như bị lửa thiêu đốt. Thanh Ninh nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt ửng đỏ, nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn: "Nghỉ một lát thì tốt rồi".
"Vậy nếu không tốt thì phải làm sao?", nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, Tô Phỉ liền cúi đầu kề vào tai nàng hỏi nhỏ, hỏi xong tại bên tai nàng thổi nhẹ hai cái.
"Tích Ngọc, ta ngủ đây, lát nữa chàng nhớ gọi ta dậy", sắc mặt ửng đỏ, Thanh Ninh thấp giọng nói, giả bộ ngủ để trốn tránh.
Đang là ở nhà mẹ đẻ, nếu nàng tại khuê phòng trước đây của mình giữa ban ngày phóng túng, thử hỏi sau này nàng còn muốn về nhà mẹ đẻ nữa không đây?
"Phụ thân nói muốn chúng ta phải nỗ lực, chúng ta đương nhiên không thể phụ kỳ vọng của phụ thân, đúng không?". Tô Phỉ kiêu ngạo mang lời của Tiêu Lĩnh ra làm lá chắn.
"Không cần, sau này ta còn muốn về nhà mẹ đẻ". Thanh Ninh bất vi sở động, lật ngược người lại, chu môi nhìn Tô Phỉ, điềm đạm nói: "Chàng nghỉ một lát đi, chờ trở về, ta sẽ đền bù tổn thất cho chàng".
Đôi mắt Tô Phỉ sáng ngời: "Hảo!".
(bất vi sở động: không bị thuyết phục)
Hắn cũng không phải thật muốn cùng nàng hoan hảo, chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi, nhìn nàng thẹn thùng, cao hứng, tâm hắn cũng nhịn không được theo đó tung bay lên.
Hai người ôm nhau chợp mắt một lát rồi dậy.
Đến khi mặt trời sắp lặn, hai người cáo từ, mang theo lễ Lý Vân Nương và Tiêu Lĩnh tặng, hồi Quốc công phủ.
Thời điểm trở lại Quốc công phủ, trời đã tối đen, Thanh Ninh phân phó Trà Mai và Nhẫn Đông dẫn theo người đem lễ trở về, để lại Bạc Hà và Ngọc Trâm bên cạnh, cùng Tô Phỉ đến thỉnh an Tô lão phu nhân và Tôn thị.
Tô lão phu nhân trước sau như một, thái độ ôn hòa, hỏi đôi câu rồi cho hai người lui xuống.
Đến chỗ Tôn thị, Tôn thị nở nụ cười rất hòa nhã, quan tâm hỏi Thanh Ninh: "Có mệt không?", không có một câu nào hỏi tại sao hai người lại trở về muộn như thế.
"Tạ mẫu thân quan tâm, con không mệt", Thanh Ninh thanh đạm trả lời.
"Ngươi đứa nhỏ này rất biết săn sóc, tự không cần ta quan tâm, đến đây một lúc thôi, ngồi xe ngựa đã vất vả nhiều rồi, đợi lát nữa sớm trở về nghỉ ngơi đi". Tôn thị vừa cười vừa nói: "Thân thể của mẫu thân ngươi thế nào? Đứa nhỏ trong bụng tốt chứ?".
Tiện đà lại ân cần hỏi thăm Lý Vân Nương, nụ cười trên mặt vừa đúng mực, thanh âm ôn hòa, tựa như tính tình rất hòa nhã, là một người mẹ chồng vô cùng quan tâm đến con dâu.
"Thân thể mẫu thân rất khỏe, tạ ơn mẫu thân ngài lo lắng", Thanh Ninh cũng ấm giọng trả lời.
"Khi nào thì sinh? Đã mời bà đỡ chưa?", Tôn thị tiếp tục quan tâm hỏi han.
"Ước chừng đầu tháng bảy sinh, bà đỡ và nha nhũ nương đều đã tìm xong rồi ạ", Thanh Ninh tiếp tục trở lời.
"Đầu tháng bảy sao, lúc đó khí trời khá nóng", Tôn thị vội nói: "Việc sinh nở vô cùng quan trọng, không thể dùng băng làm mát, bà thông gia phải chịu chút khổ rồi".
Nói xong nở nụ cười: "Tuy phải chịu nóng một chút, nhưng đây cũng là chuyện làm người ta hết sức cao hứng, đáng giá".
Thanh Ninh cười nhạt gật đầu.
Nha đầu này, tính cách thật đúng là tự làm theo ý mình! Thân làm nàng dâu, mẹ chồng hỏi cái gì, nó lại không chút khách khí chiếu theo ý nghĩ của mình mà trả lời, một chút phong phạm của tân nương tử đều không có, tự coi bản thân vẫn là nữ tử khuê các! Đáy mắt Tôn thị có chút ý vị thâm trường, nhìn Tô Phỉ dặn dò: "Tiêu đại công tử đang ở biên quan ngoài xa, không có trong kinh thành, hôm nay bên người Hầu gia và Hầu phu nhân chỉ có một đứa nhỏ Thanh Ninh, có chuyện gì ngươi cũng phải giúp đỡ nhiều hơn một chút".
Tô Phỉ thanh đạm cười, nhàn nhạt nói một chữ: "Vâng".
Lúc này Tôn thị mới cười nói với Thanh Ninh và Tô Phỉ: "Các ngươi cũng mệt rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi".
"Vâng", hai người cùng đáp, cáo từ trở về Cảnh Tụy viên.
Trở lại Cảnh Tụy viên, cơm tối đã chuẩn bị xong, hai vợ chồng ăn cơm trong phòng, sau đó cùng nhau đi lại trong sân cho tiêu cơm, rồi trở về phòng.
"Ninh nhi, hôm nay thực khá mệt, nàng đi rửa mặt trước đi", mới uống được hai hớp trà, Tô Phỉ liền ôn nhu nói với Thanh Ninh, trong mắt lóe hào quang sáng quắc như sao.
Thanh Ninh không nghi ngờ gì, gật đầu phân phó Ngọc Trâm: "Ngọc Trâm, ngươi lấy y phục ra đây, à, tìm cả y phục của thế tử đem ra luôn".
"Vâng, phu nhân", Ngọc Trâm cười đi đến tủ quần áo.
Chờ Ngọc Trâm lấy y phục ra rồi, Thanh Ninh liền mang theo Trà Mai cùng Ngọc Trâm đi tịnh phòng.
Tắm rửa xong, mặc một thân trang phục ở nhà màu đỏ tươi đi ra, Thanh Ninh cười nói với Tô Phỉ: "Chàng cũng mệt cả ngày rồi, mau đi tắm rửa đi".
Tô Phỉ dựa vào giường, vừa thấy Thanh Ninh, hào quang trong mắt càng sâu.
Quần áo sắc đỏ tươi, bởi vì vừa mới tắm xong, mặt phấn má đào như nhiễm một tầng phấn son, sợi tóc chưa khô dùng khăn buộc phía sau người, như hoa sen thanh thuần mới nở, tựa hoa đào quyến rũ tuyệt diễm, tản ra mị hoặc mất hồn.
Tô Phỉ cảm thấy thân thể có chút căng thẳng, máu toàn thân đều vọt xuống dưới.
"Để ta đi hầu hạ chàng", Thanh Ninh không có chú ý tới ngọn lửa trong mắt hắn, thấy hắn không động đậy gì, lại nghĩ tới hai ngày này hắn không cần nha đầu thân cận hầu hạ, đám người Tùng Mộc lại không thể tiến đến hầu hạ hắn, vì vậy liền nói.
Trà Mai đi theo sau lưng Thanh Ninh lên tiếng: "Phu nhân, tóc ngài còn chưa khô, để nô tỳ vặn khô nước cho ngài, buổi tối lạnh lắm, nếu để đầu ướt, sau này dễ bị mắc bệnh nhức đầu".
Nàng hầu hạ mình tắm rửa, nghĩ tới hình ảnh hương diễm kia, miệng lưỡi Tô Phỉ khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống, nhìn sợi tóc ướt của Thanh Ninh, mỉm cười nói: "Không cần".
Âm thanh mang vài phần khàn khàn, nói xong đứng thẳng dậy, sải bước nhanh như sao băng vào tịnh phòng.
"Thế tử gia đối với tiểu thư ngài thật tốt", Trà Mai vừa vắt nước trên tóc Thanh Ninh vừa nói.
"Thế tử đối với tiểu thư đúng là rất tốt, giống như Hầu gia đối với phu nhân", Ngọc Trâm vừa trải giường chiếu, vừa nghiêng đầu vui tươi hớn hở nói: "Hôm nay trở về Hầu phủ, tinh thần phu nhân xem ra rất tốt, chờ thêm hai tháng nữa là có thể sinh được tiểu oa nhi khả ái".
Tiểu thư nhà mình cùng cô gia ngọt ngọt ngào ngào, các nàng làm nha đầu đương nhiên từ đáy lòng vô cùng cao hứng.
Vặn khô đầu tóc xong, vừa lúc Tô Phỉ một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra.
"Các ngươi đều lui xuống đi", Tô Phỉ phất tay với bọn nha đầu.
Trà Mai và Ngọc Trâm đáp một tiếng, cùng nhau lui ra ngoài.
Chờ bọn người làm lui ra ngoài hết, ánh mắt Tô Phỉ liền sáng quắc hướng Thanh Ninh đi tới, cúi đầu áp vào bên tai nàng ẩm bẩm: "Ninh nhi, đền bù tổn thất".
"Chàng còn nhớ sao!", Thanh Ninh bị hắn thổi nhiệt khí vào tai, tê dại một hồi, nhưng vẫn nghiêng đầu nói: "Không đứng đắn".
Thấy tóc hắn ướt nhẹp, lại nói: "Tóc chàng vẫn còn ướt, để ta giúp chàng lau khô".
Dứt lời đứng dậy đem Tô Phỉ đẩy xuống ghế ngồi, lại đi lấy khăn bông khô, ôm nhu giúp hắn lau tóc.
Tô Phỉ ôm lấy vòng eo Thanh Ninh, để nàng ngồi lên đùi mình, giở trò, bốn phía châm lửa.
Thanh Ninh thật vất vả giúp hắn lau khô tóc xong, y phục trên người nàng cũng đã bị cởi hết một nửa, toàn thân lại càng mềm nhũn như nước.
Tô Phỉ ôm lấy nàng đi về phía giường, đem nàng thả trên giường, đồng thời, trút nốt y phục cuối cùng trên người nàng xuống, là một chiếc yếm hồng cánh sen thêu uyên ương nghịch nước, sau đó phúc thân đi lên.
Thế như chẻ tre. (đùa, đọc câu này mình cười tí sặc =)))
...
Editor: Ngọc Thương
Ngọn đèn mê ly phía ngoài màn trướng, ánh lên màn trướng màu đỏ lay động.
Thanh Ninh nằm trên giường đệm đỏ thẫm có chút mất trật tự, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, trắng nõn như tơ lụa thượng đẳng, tóc đen như thác rơi trên thân thể, chăm đệm đỏ càng tôn lên làn da như trân châu của nàng, màu tóc đen huyền, tựa như yêu tinh quyến rũ mê người.
Gương mặt như phù dung kiều diễm, phía trước ngực nảy lên đà, còn có đùi ngọc gắt gao quấn bên hông hắn...Thiên hạ dưới thân nở rộ như hoa, Tô Phỉ càng thêm phóng túng, bừa bãi.
Tô Phỉ cảm giác mỗi lần tiến vào đều tựa hồ tiêu hồn thực cốt đến cực hạn, nhưng lần tiếp theo lại giống như được leo lên thêm một tầng mất hồn cao hơn, từng đợt từng đợt như thể không có điểm dừng, khiến cho hắn nhịn không được muốn biết cảm giác cực hạn mất hồn tận cùng sẽ như thế nào.
(tiêu hồn thực cốt: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi ái)
"Ngô, chàng chậm một chút", Thanh Ninh giống như vừa khoái lạc vừa thống khổ khó chịu, nhẹ hô một tiếng.
"Đau không? Vậy ta nhẹ một chút", Tô Phỉ dừng lại động tác, cúi đầu hôn lên vành tai mượt mà của nàng: "Cảm giác tốt lắm sao?".
Âm thanh trầm thấp mà dễ nghe.
Thanh Ninh bị hắn hôn đến mức đầu ngón chân đều cuộn cả lên, thân thể bởi vì hắn đột nhiên dừng lại động tác mà có chút khó chịu.
"Đúng là tiểu yêu tinh yếu ớt", Tô Phỉ khẽ cười, lại ở bên tai nàng thổi một hơi, khiến Thanh Ninh khẽ run một hồi, càng thêm kiều diễm.
Tô Phỉ cử động kịch liệt, ghé vào tai nàng dụ hoặc nói: "Đừng cắn môi, kêu lên, kêu lên thì tốt rồi".
"Ta thích âm thanh nàng rỉ, còn cả bộ dáng kiều mị như yêu tinh của nàng..."
Lời nói vô sỉ như thế, nhưng lại xuất phát từ trong miệng Tô Phỉ! Thanh Ninh muốn mở miệng bảo hắn đừng nói nữa, nhưng lại khiến hắn càng thêm cuồng dã mãnh liệt, thân mình Thanh Ninh tựa hồ đều bị hơi thở nóng hổi của hắn đốt lên, cháy bỏng mà lại mất hồn.
...
Một phòng cảnh xuân kiều diễm, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời.
Editor: Ngọc Thương
Đến mùng một tháng tư, Nghi An quận chúa tuy trong lòng rất chán ghét, nhưng vẫn phải ra khỏi cửa, dẫn theo Đan Tâm cùng Đan Chân đến biệt viện của Đổng Khải Tuấn.
Biệt viện này không lớn, có hai tiểu viện tử, Đổng Khải Tuấn đã mua vài tiểu nha đầu đến đây quét dọn.
Nghi An quận chúa không thể thường xuyên ra cửa, cho nên hai người chỉ có thể hẹn mỗi tháng vào mùng một, mười lăm cẩu thả một hồi.
Đến nơi, Nghi An quận chúa đi vào trong phòng, mới bước được một chân vào trong, đã bị Đổng Khải Tuấn kéo vào trong nhà, trực tiếp lôi đến phía giường.
Đan Chân cùng Đan Tâm cúi đầu khép cửa lại.
"Gấp cái gì", Nghi An quận chúa nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên chán ghét. Nàng cho rằng, Đổng Khải Tuấn là tay ăn chơi, qua một thời gian nếm thử mới mẻ, sau đó sẽ chán ghét thân thể nàng, không ngờ, Đổng Khải Tuấn này mỗi lần gặp mặt đều như sói hoang đói bụng, giày vò ép buộc nàng đến không thở nổi.
"Con điếm nhỏ, đã lâu không gặp, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao?", nói xong Đổng Khải Tuấn đưa tay dùng sức, nhéo nhéo bộ mềm mại của nàng.
Cùng Nghi An quận chúa yêu đương vụng trộm, mỗi một lần hắn đều cảm thấy rất thích, hưng phấn. Mà Nghi An quận chúa này, lần nào cũng ra vẻ trinh tiết liệt phụ, trong mắt tuy mang theo chán ghét, nhưng mỗi lần hoan, nàng dưới thân thể hắn chẳng phải cũng hưng phấn không khác gì nữ tử thanh lâu sao?
Thật đúng là dâm phụ đến tận xương tủy.
Nghi An quận chúa đau kêu khàn một tiếng.
Đổng Khải Tuấn lại không thèm để ý, thả nàng lên giường, sau đó tùy ý làm bậy trên người nàng.
Nghi An quận chúa nhắm mắt lại.
"Tiểu tiện nhân, còn muốn nhắm mắt? Thân thể của ngươi so với ngươi đúng là thuận theo nhiều hơn, người xem...", Đổng Khải Tuấn khinh bạc cười.
"Ngươi muốn khi nào thì mới buông tha ta?", Nghi An quận chúa cắn môi, hỏi.
"Ngươi ngon miệng như vậy, ta sao cam lòng buông tay cho được!", Đổng Khải Tuấn mị sắc trả lời.
"Tứ biểu ca đã trở lại". Nghi An quận chúa lạnh giọng.
"Biểu ca đã trở lại mấy tháng rồi". Đổng Khải Tuấn lơ đễnh đáp.
Uy hiếp không thành! Nghi An quận chúa cụp mắt, ánh mắt yêu kiều như nước nhìn Đổng Khải Tuấn: "Chuyện này nếu là bị người khác phát hiện ra, ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không?".
Nói xong, trong mắt thủy quang mờ mịt, như lê hoa đái vũ, vô cùng mảnh mai.
"Yên tâm, chỉ cần ta và ngươi cẩn thận chút, sẽ không ai phát hiện được, huống chi...", Đổng Khải Tuấn nhìn bộ dáng vừa thấy đã thương của Nghi An quận chúa, nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu".
(thành ngữ Trung Quốc: Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu 牡丹花下死,做鬼也風流: được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu)
Nói xong liền cúi đầu chặn miệng Nghi An quận chúa, không để nàng nói chuyện nữa.
Nghi An quận chúa nhìn đỉnh màn, trong mắt tràn đầy oán hận cùng chán ghét, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.
...
Rất nhanh hai cỗ thân thể nóng bỏng giao triền cùng một chỗ.
Sôi nổi lên cao, khiến Nghi An quận chúa cơ hồ mất hết lý trí, tiếng rỉ không tự chủ từ trong miệng bật ra.
"Con điếm!", Đổng Khải Tuấn hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Nghi An quận chúa.
Nàng cắn môi, chỉ chốc lát lại cúi đầu kêu lên.
Thật lâu sau Đổng Khải Tuấn mới giải phóng chính mình, nhưng vẫn nằm trên người nàng không hề động, tà tứ cười: "Nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa lại tiếp tục".
Rất nhanh Đổng Khải Tuấn lại hùng phong tái khởi, một lần nữa tình nhập vào trong.
Qua giờ ngọ Đổng Khải Tuấn mới dừng lại, khỏa thân nằm bên cạnh Nghi An quận chúa: "Ta thấy di nương của Tống thế tử bộ dáng thật tốt, đi đứng đều mang theo khí chất thanh tao, khi nào ngươi mang nàng ra cho ta nếm thử đi!".
Trước kia hắn chỉ dám dính vào mấy người phụ nữ đàng hoàng nhà nghèo cửa nhỏ, sau khi chuyện phát sinh, dựa vào quyền thế của Đổng gia liền dễ dàng giải quyết hậu họa.
Nhưng hôm nay, cùng Nghi An quận chúa yêu đương vụng trộm cảm giác thích vô cùng.
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn đến Kiến An hầu phủ làm loạn sao?", Nghi An quận chúa mồ hôi ướt nhẹp, sợi tóc áp vào thái dương, nghiêng đầu lạnh lùng nói.
"Nếu có ngươi an bài, vậy cũng thành", Đổng Khải Tuấn đáp.
"Đúng là gan to bằng trời", đôi mắt Nghi An quận chúa lộ ra trào phúng.
"Thiếp thất như nàng ta chẳng qua chỉ như một thứ đồ chơi thôi, ngươi đã là người của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở cho nàng ta hay sao?", Đổng Khải Tuấn gối đầu lên tay, liếc mắt sang Nghi An quận chúa.
"Nàng ta thế nào không liên quan gì đến ta!". Che chở cho Thẩm Thanh Vũ? Nực cười! Tống gia hôm nay trên dưới đều nhìn vào bụng Thẩm Thanh Vũ, hi vọng quý thiếp xuất thân Hưng Ninh hầu phủ như nàng ta có thể sinh được nhất nhi bán nữ, nhưng, thời gian Tống Tử Dật ở trong phòng nàng ta không ít, đáng tiếc bụng kia vẫn chưa có gì! Nghi An quận chúa không khỏi thầm cao hứng!
"Thế nào cũng được, ngươi chừng nào thì đem nàng ta đến đây, tư vị của nàng ta khẳng định rất tốt". Trước đây, lúc đến Kiến An hầu phủ làm yến khách, hắn có thấy qua Thẩm Thanh Vũ một lần, mặc dù nàng mang mạng che mặt, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng tư thái kia... hắn nếm qua bao nữ nhân, liếc nhanh liền có thể nhìn ra Thẩm Thanh Vũ toàn thân trên dưới đều tản ra hương vị mê người, ở trên giường đương nhiên sẽ làm người ta mất hồn.
"Hừ, quạ trong thiên hạ đều đen như nhau!", Nghi An quận chúa hừ một tiếng.
(nguyên văn "thiên hạ ô nha nhất ban hắc": quạ trong thiên hạ đều màu đen, bất kể ở nơi nào thì người xấu vẫn là người xấu, bọn người xấu đều giống nhau)
"Ghen sao!", Đổng Khải Tuấn nở nụ cười.
"Ghen cái đầu ngươi!", Nghi An quận chúa xoay người ngồi dậy, nhặt y phục bị ném rơi đầy đất lên.
"Sao, có giúp ta đưa nàng ta đến đây không?", Đổng Khải Tuấn hỏi.
"Nói sau", Nghi An quận chúa lạnh lùng đáp hai chữ. Thẩm Thanh Vũ tuy ngoài mặt kính cẩn nghe theo, nhưng trong lòng nàng ta luôn đề phòng mình.
Mặc quần áo xong, kéo cửa ra, Đan Tâm và Đan Chân liền đỡ Nghi An quận chúa đến sương phòng bên cạnh đã chuẩn bị xong nước nóng.
Tẩy đi mùi trên người, đem y phục cùng đầu tóc thu thập thỏa đáng xong, Nghi An quận chúa liền trực tiếp dẫn theo hai nha đầu ra ngoài, lên xe ngựa trở về Kiến An hầu phủ.
Vừa đi đến viện tử của mình, thì có tiêu nha đầu tiến lên nghênh đón: "Quận chúa đã về rồi, thế tử đang ở trong phòng chờ Quận chúa".
"Thế tử đến đây?", Nghi An quận chúa hơi dừng cước bộ một chút.
"Vâng, thế tử đến đây từ sau canh ba", tiểu nha đầu cười hì hì trả lời.
Nghi An quận chúa mệt mỏi không thôi, lúc này không tránh khỏi lên tinh thần, mang theo nụ cười đi vào nhà.
"Thế tử".
"Nàng sao lại xuất môn? Còn muộn như vậy mới trở về?", Tống Tử Dật ngồi bên cửa sổ, ngước mắt ngắm nhìn trời chiều phía ngoài, sau đó cau mày không vui nhìn về phía Nghi An quận chúa hỏi.
"Lần sau thiếp sẽ chú ý", Nghi An quận chúa tươi cười đáp: "Là Tứ biểu tẩu dặn ta làm ít chuyện, ta đương nhiên phải hảo hảo làm cho tốt".
Không thể kéo Tứ biểu ca ra làm lá chắn, nếu có một ngày, Tống Tử Dật trước mặt Tứ biểu ca hỏi tới sẽ không tốt, mà Tống Tử Dật tự chắc là sẽ không đi hỏi Tứ hoàng tẩu.
Sự tình quan hệ tới Tứ hoàng tử phi, Tống Tử Dật biết nói thêm nữa cũng không tốt, sắc mặt hòa hoãn chút ít, hỏi: "Vậy làm thế nào rồi?".
"Còn cần thêm chút thời gian", Nghi An quận chúa giả vờ than một tiếng, lắc đầu trả lời.
Tống Tử Dật thấy sắc mặt Nghi An quận chúa có chút mệt mỏi, nói: "Nếu khó làm, làm không được, thì nàng nói lại với Tứ hoàng tử phi là được, nàng đã tận lực, Tứ hoàng tử phi tự sẽ không trách gì".
"Vâng, nếu thật sự làm không được, thiếp sẽ nói lại với biểu tẩu", Nghi An quận chúa gật đầu.
Đang nói chuyện, tiểu nha đầu tiến đến bẩm báo: "Thế tử, Quận chúa, Vũ di nương đến đây".
"Để nàng vào đi", Nghi An quận chúa bị Đổng Khải Tuấn lăn qua lăn lại đã hơn nửa ngày, toàn thân không có một tia khí lực, giờ mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nên không nghĩ muốn hầu hạ Tống Tử Dật, lúc này Thẩm Thanh Vũ đến, ngược lại vừa vặn thuận thế đem Tống Tử Dật đẩy tới chỗ Thẩm Thanh Vũ.
Lại còn có thể tăng thêm danh rộng lượng bác ái của nàng!
"Thiếp gặp qua thế tử, Quận chúa". Thẩm Thanh Vũ một thân xanh biếc, như cành liễu trước gió đi đến, hướng Tống Tử Dật cùng Nghi An quận chúa hành lễ.
"Muội muội mau đứng lên, ngồi đi", Nghi An quận chúa dịu dàng cười giơ tay ra, ánh mắt đánh giá Thẩm Thanh Vũ một chút.
Tư thái này, có lồi có lõm, đặc biệt là ngực kia, tựa như muốn từ dưới lớp y phục bật ra, quả nhiên là đủ đãng!
"Tạ Quận chúa", Thẩm Thanh Vũ ôn thuận đứng dậy, kính cẩn nghe theo, ngồi trên tú đôn bên cạnh.
Ánh mắt không để lại dấu vết liếc Tống Tử Dật.
Đêm đó Tống Tử Dật nghênh ngang rời đi, mấy ngày này nàng đi tìm hắn, hắn đều tránh không gặp.
Tức giận sao?
Hay là bởi vì Tiêu Thanh Ninh, nên không muốn nhìn thấy nàng?
Bất kể là loại nguyên nhân nào, cũng khiến Thẩm Thanh Vũ đứng ngồi không yên.
Nàng còn chưa mang thai hài tử, sao có thể để hắn ngó lơ nàng được!
Huống chi, nàng còn thích hắn như vậy!
"Nói cảm tạ cái gì?", Nghi An quận chúa nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Vũ, nụ cười càng thêm dịu dàng: "Thế tử, thiếp mới từ bên ngoài trở lại, một thân dính bụi, trong lòng vốn định cho người đi gọi Thanh Vũ muội muội đến, thật đúng lúc nàng đã tới đây".
Cho nên, để Thẩm Thanh Vũ hầu hạ hắn đi.
"Quận chúa, thiếp không biết đã quấy rầy ngài cùng thế tử...", Thẩm Thanh Vũ thẹn thùng nhìn Tống Tử Dật, vội lên tiếng.
"Muội muội nói vậy là khách khí rồi", Nghi An quận chúa cười, nghiêng đầu nói với Tống Tử Dật: "Thế tử nói xem có đúng không? Ta đây còn hi vọng muội muội sớm ngày sinh cho thế tử đứa bé mập mạp nữa đó!".
Nghi An quận chúa nói thản nhiên, trên mặt không có vẻ gì là không vui, nụ cười lại rất dịu dàng.
Tống Tử Dật ngước mắt nhìn Nghi An quận chúa, ánh mắt chứa vài phần âm u, không rõ hương vị bên trong.
Nghi An quận chúa làm chính thất, lại không thể mang thai hài tử, còn không thể hưu! Tống Tử Dật trong lòng rất không vui.
(hưu: trong hưu thê, nghĩa là bỏ vợ)
Nếu không phải do chính nàng ta ép buộc, làm sao hắn phải rơi vào kết quả này?
"Quận chúa, thiếp tới là để thỉnh an Quận chúa ngài, không biết thế tử cũng ở đây", Thẩm Thanh Vũ giải thích, càng thêm kính cẩn nghe lời.
"Ngươi không cần khẩn trương như thế", Nghi An quận chúa cười: "Ngươi có cái gì thiếu, cứ cho người đến nói với ta, ngươi cũng sớm vì Tống gia khai chi tán diệp mới tốt".
Hai bên tai Thẩm Thanh Vũ đỏ bừng, cúi đầu.
Nghi An quận chúa nhấp miệng cười.
"Nghe nói thân thể của lão phu nhân không tốt lắm, chừng nào ngươi rảnh rỗi, nên trở về thăm bà một chút". Thân thể lão phu nhân mỗi ngày một tệ đi, mùa xuân còn nhiễm dịch phong hàn. Nghi An quận chúa nói với Thẩm Thanh Vũ: "Lúc trở về, nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm tới mẫu thân ngươi".
"Vâng, Quận chúa", nên trở về tặng thêm trà sâm cho tổ mẫu.
Có phải do buổi tối hôm đó, sau mấy ngày nàng mới đưa trà sâm tới, khiến tổ mẫu chịu chút ít dày vò hay không?
Nhưng, tại sao Nghi An quận chúa lại muốn nàng trở về?
Ý tứ của Nghi An quận chúa rất rõ ràng, muốn lôi kéo La gia.
La thị tính tình hung hãn, nàng sao dám nói với bà ta cái gì?
La thị là kế mẫu, tính tình hung hãn. Mà phụ thân... chỉ sợ là cũng không để nàng vào mắt.
Hi vọng duy nhất của nàng chính là tổ mẫu.
May mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, nắm tổ mẫu trong tay.
Hàn huyên thêm đôi câu, cuối cùng Tống Tử Dật tươi cười đứng dậy rời đi, Thẩm Thanh Vũ vội vàng đứng lên đi theo.
Nhìn bóng lưng hai người đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Nghi An quận chúa thu liễm lại.
Thẩm Thanh Vũ này, bọn họ đều coi trọng nàng ta. Cũng đã nói rõ cho nàng biết, Kiến An hầu phủ cần Thẩm Thanh Vũ xuất thân Hưng Ninh hầu phủ sinh con cho bọn họ.
Kiến An hầu phủ và Hưng Ninh hầu phủ lại là thế giao, Tống Tử Dật cùng nàng ta từ nhỏ đã quen biết.
Trong lòng Tống Tử Dật hiện tại vẫn còn nhớ đến nha đầu Tiêu Thanh Ninh kia.
Không tránh khỏi không có được Tiêu Thanh Ninh, sẽ chuyển tình cảm lên người Thẩm Thanh Vũ.
Mặc dù Tiêu Thanh Ninh cùng Thẩm gia đã chặt đứt quan hệ, nhưng không thể phủ nhận, trên người Thẩm Thanh Vũ chảy một nửa dòng máu giống Tiêu Thanh Ninh!
Kiến An hầu phủ hôm nay kiêng kị mẫu thân nàng là Công chúa, sẽ không hưu nàng.
Nhưng tương lai thì sao?
Nếu Thẩm Thanh Vũ sinh con trai, tương lai sẽ thế nào?
Nghi An quận chúa cơ hồ có thể chứng kiến được cảnh tượng thê thảm của mình trong tương lai.
Nghi An quận chúa suy nghĩ một lát, hơi nhíu mày, đôi mắt thoáng hiện lên tia kiên định. Tứ biểu ca nhất định muốn thắng! Nhất định phải thắng!
Tương lai cho dù không còn mẫu thân là Công chúa, vẫn còn có Tứ biểu ca là chỗ dựa lớn nhất cho nàng, như vậy Tống gia cũng sẽ không dám động đến nàng!
Thẩm Thanh Vũ? Đôi mắt Nghi An quận chúa thoáng hiện lên lệ khí.
Lời Đổng Khải Tuấn nói có thể xem là một ý kiến hay.
Nàng bị cái đồ tiện nhân Đổng Khải Tuấn ép buộc, vì sao Thẩm Thanh Vũ lại có thể thanh bạch hưởng thụ ôn tình của Tống Tử Dật?
Hừ, nếu Thẩm Thanh Vũ bị Đổng Khải Tuấn vấy bẩn, thì...
Đến lúc đó, còn không phải để nàng tùy ý xoa tròn bóp méo?
Hơn nữa, nếu Tống Tử Dật biết... Tống Tử Dật nhất định sẽ Thẩm Thanh Vũ!
Nghĩ tới đây, Nghi An quận chúa không nhịn được run rẩy.
Bóng đêm dần dần dày đặc.
tình qua đi, Thẩm Thanh Vũ hiền lành hầu hạ Tống Tử Dật rửa sạch thân, sau đó mới lau sạch sẽ thân thể mình, ôn nhu nằm bên người Tống Tử Dật.
Editor: Ngọc Thương
Ngày nghỉ tân hôn của Tô Phỉ đã hết, phải đi Lại bộ báo cáo. Lần này được thăng chức, là Lại bộ hữu thị lang, cấp tam phẩm.
Phong cáo cho Thanh Ninh cũng được Hoàng Thượng ban xuống, theo quan cấp của Tô Phỉ, lên làm tam phẩm phu nhân.
Tôn thị ngoài mặt vui mừng, nhưng trong lòng lại cắn răng.
Vừa hết ngày nghỉ, sáng sớm hôm sau đã phải lâm triều, sau đó buổi chiều từ Lại bộ hồi phủ. Thanh Ninh cân tuẩn lời của Tôn thị, mỗi ngày tới thỉnh an một lần, nên mỗi ngày nàng đều đợi Tô Phỉ trở về, rồi mới cùng hắn đi thỉnh an Tô lão phu nhân và Tôn thị.
Cuộc sống rất có quy luật.
Ngày hôm đó, đồng liêu mời Tô Phỉ đi uống rượu, Tô Phỉ phái người đưa tin về cho Thanh Ninh.
Phải đến buổi tối Tô Phỉ mới có thể trở về, việc thỉnh an này nàng phải đi một mình.
Ăn cơm tối xong, Thanh Ninh liền đi đến viện tử của Tôn thị, sau đó sẽ cùng bà ta đến chỗ Tô lão phu nhân một chuyến, coi như là xong phận sự.
"A, hôm nay sao chỉ có mình ngươi vậy?", vào phòng, Tôn thị thấy chỉ có một mình Thanh Ninh, rất kinh ngạc hỏi.
"Thế tử có người mời uống rượu, tối muộn mới về ạ", Thanh Ninh trả lời.
"Hừ", Tô Dao ngồi cạnh Tôn thị, nhịn không được từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Ta lại tưởng trong lòng ngươi sợ hãi, cho nên mỗi ngày đều chờ Đại ca trở lại mới dám đi đến thỉnh an chứ".
Nàng chưa từng thấy Đại ca đối với người nào ôn nhu như thế, làm nàng dâu Tô gia, Tiêu Thanh Ninh không khỏi cũng quá thoải mái đi? Mỗi ngày phải thỉnh an hai lần, mẫu thân nói không cần, nàng ta liền đả xà tùy côn.
(đả xà tuỳ côn: kỳ thực là "Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy": câu này ngụ ý con người xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn)
Tự cho rằng chính mình vẫn còn là Tiêu gia đại tiểu thư đây!
"Dao nhi, không được vô lễ", Tôn thị quát to: "Còn không mau xin lỗi đại tẩu ngươi".
Sau đó quay sang cười với Thanh Ninh: "Nha đầu này đều bị ta chiều thành hư".
Tô Dao chu mỏ, hừ một tiếng nghiêng đầu.
"Mẫu thân, ngài không cần trách tiểu cô, tiểu cô nói đúng, trong lòng con thật có chút sợ hãi", Thanh Ninh nhìn Tô Dao, nhàn nhạt cười.
(tiểu cô: cách gọi em gái của chồng)
Thẳng thắn như vậy, nụ cười trên mặt Tôn thị có chút cứng lại.
"Chẳng lẽ sợ chúng ta ăn thịt ngươi?", Tô Dao không chút khách khí nói.
Thanh Ninh khẽ cười.
"Ngươi đứa nhỏ này, mau xin lỗi đại tẩu đi", Tôn thị nhíu mày.
"Sẽ không!", Tô Dao cắn môi, quay đầu sang chỗ khác.
"Đứa nhỏ này tính tình có chút tùy hứng, ngươi đừng để trong lòng", Tôn thị vừa cười vừa nói: "Cảnh Tụy viên cách khá xa, lúc đầu ta vốn an bài một viện tử ở gần, nhưng Phỉ nhi không đồng ý, nếu ngươi thích, cứ nói với ta, ta sẽ cho người làm thu thập để các ngươi dời qua là được. Để nếu Phỉ nhi không có trong phủ, ngươi ở nhà một mình buồn bực, ở gần thì đi lại cũng tiện, bất quá...".
Tôn thị khẽ thở dài một hơi: "Phỉ nhi cố chấp, nếu ngươi muốn dời qua chỗ khác, tốt nhất nên thương lượng với hắn, đến lúc đó ta nói với hắn cũng sẽ dễ dàng hơn".
Đây là muốn châm ngòi sao? Đúng là Cảnh Tụy viên cách khá xa, không tiện để xuyến môn các nàng khơi thông tình cảm.
Nói vậy là muốn trách Tô Phỉ lúc trước khư khư cố chấp đây mà!
Thanh Ninh nhếch môi, đáp: "Đa tạ hảo ý của mẫu thân, có điều, con lại thích thanh tĩnh, cho dù cách khá xa, nhưng mỗi ngày đi một chuyến cũng coi như rèn luyện thân thể".
Rốt cuộc vẫn là phu thê mới cưới, cho nên Tôn thị cũng biết một lần khó có thể khuyên thành công, vì vậy cười nói: "Ngươi nghĩ như vậy, ta an tâm rồi".
Tôn thị cười: "Còn nữa, qua ít ngày, sắp tới đại hôn của Nhị đệ ngươi, ta vốn muốn có thêm người góp sức, nhưng ngươi vừa mới vào cửa, nên cứ an tâm trông nom Cảnh Tụy viên cho tốt là được rồi".
Đại hôn của con trai nàng, là thiên đại hỉ sự, đương nhiên không thể để xảy ra một chút sai lầm!
"Vâng, mẫu thân", Thanh Ninh gật đầu, khóe môi nở nụ cười thanh đạm.
Tôn Ngọc Tuyết, nàng ta muốn vào cửa sao!