Editor: Ngọc Thương
Nghi An quận chúa không biết Thẩm Thanh Vũ đã cho người theo dõi nàng.
Đúng hẹn, mười lăm hôm đó, ăn điểm tâm xong liền chuẩn bị xuất phủ.
Người Tống gia tập mãi đã thành thói quen, đối với việc Nghi An quận chúa xuất phủ, Trương thị càng không ngăn cản, chỉ dặn dò vài câu, nói nàng về sớm một chút.
Đối với đứa con dâu Nghi An quận chúa này, kể từ khi nàng sảy thai, không thể tiếp tục sinh con, trong lòng Trương thị rất không vui, nhưng bởi vì Nghi An quận chúa mà Hầu phủ cùng Tứ hoàng tử đã thắt chặt quan hệ. Quan lộ của Hầu gia Tống Thư Thành cùng con trai Tống Tử Dật đều lưu loát hơn chút ít, còn có nữ nhi cũng bởi vì dựa vào Nghi An quận chúa mà nhất định có thể gả cho vương công quý tộc. Cho nên mặc dù không thể sinh con được, nhưng lợi ích Nghi An quận chúa mang đến thật sự khá nhiều. Hơn nữa còn phủ Công chúa chống lưng phía sau, vì vậy Trương thị tuy không thích đứa con dâu này, nhưng chỉ dám để trong lòng, xưa nay đối đãi với Nghi An quận chúa vẫn luôn tỏ vẻ yêu thương phải phép.
Nghi An quận chúa tất nhiên cũng thuận theo.
Tuyết Lan được Thẩm Thanh Vũ phái đi, từ sớm đã ra khỏi phủ, thuê một chiếc xe ngựa đứng chờ trong hẻm nhỏ cách Kiến An hầu phủ không xa, chỉ chờ xe ngựa Quận chúa ra khỏi Hầu phủ, Tuyết Lan liền bảo phu xe theo đuôi, giữ khoảng cách xa xa.
Tuyết Lan cho nhiều tiền bạc, phu xe cũng biết cao môn đại hộ có lắm thị phi, cho nên tự chiếu theo lời Tuyết Lan phân phó mà đi theo.
Một đường hướng phía nam chạy tới.
...
Tuyết Lan xốc rèm xe, liếc nhanh ra phía ngoài.
Lại là nam thành!
Tuyết Lan nhìn hướng xe ngựa của Nghi An quận chúa, thấy Nghi An quận chúa mang theo màn che xuống ngựa, dẫn theo hai nha đầu đi vào một tiểu viện tử.
Tuyết Lan cau mày, trong mắt cơ hồ ẩn ẩn hưng phấn.
Chẳng lẽ Quận chúa thật sự có gì đó mờ ám?
Thúy Lan tỷ tỷ lúc trước ở đây đụng phải Quận chúa, hôm nay chính nàng cố ý bám đuôi, Quận chúa lại tới nơi này! Có chuyện gì mà cứ phải chạy đến nam thành thương nghị?
Tiểu viện tử kia thoạt nhìn rất bình thường, không thấy có gì đặc biệt.
Tuyết Lan suy nghĩ một chút, buông rèm xuống, cầm chút ít bạc vụn đưa cho phu xe, chỉ chỉ vào quán rượu nhỏ cách đó không xa, bảo hắn qua đó uống rượu.
Quán rượu nhỏ cách khá gần, lúc nào nàng muốn đi, thì sẽ qua gọi hắn.
Tiền bạc cho không ít, lại không cần đánh xe, còn có rượu uống, phu xe đương nhiên nửa câu cũng không nói, vô cùng cao hứng tiếp bạc đi tửu quán.
Tuyết Lan vén rèm, nhìn chăm chú nhìn vào tình hình viện tử bên kia, nửa điểm cũng không dám buông lỏng.
Đến sau giờ Ngọ, thời điểm mặt trời bắt đầu ngả về tây, mới thấy chủ tớ ba người Nghi An quận chúa đi ra, lên xe ngựa rời đi.
Đây là...? Tuyết Lan nhìn xe ngựa kia đi xa, đưa ánh mắt nhìn lại viện tử.
Cửa tiểu viện tử đóng chặt.
Tuyết Lan đợi thật lâu, đợi đến lúc nàng sắp chuẩn bị gọi phu xe trở lại, cửa tiểu viện tử đột nhiên mở.
Hai gã sai vặt mặc y phục xanh đi ra, một người cợt nhả, một người cúi đầu khom lưng, đằng sau hai người là một công tử cẩm y ngọc bào, dung mạo tuấn tú, chỉ là công tử kia mặt mày lúc này mang theo chút tà khí, nhìn vào thì thấy là người tâm thuật bất chính.
(tâm thuật bất chính: thành ngữ, ý nói trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt)
Tay Tuyết Lan có chút căng thẳng, vội buông rèm xuống, đến khi nàng vén rèm lên, ba người đã lên xe ngựa dừng ở cửa tiểu viện tử.
"Công tử, hồi phủ, hay là đi đâu chơi bây giờ?".
"Đi Quần Phương các, gia đêm nay muốn cùng hoa mẫu đơn thổi tiêu, con nhỏ ở đó há miệng thật sự là mất hồn, ha ha ha..."
Tiếng cười mang theo dâm ý không che đậy, âm thanh dần dần đi xa.
Tuyết Lan trong lòng cả kinh, gấp rút buông rèm lấy tay che miệng lại, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Chờ xe ngựa kia đi xa, Tuyết Lan mới bình tĩnh lại, nhớ tới dung mạo của vị công tử ban nãy...
Công tử đó...
Hình như là Đổng gia công tử Đổng Khải Tuấn?
Tại thời điểm tết Đoan Ngọ năm ngoái, đứng ở xa xa nàng cũng từng nhìn thấy qua Đổng gia công tử.
Quận chúa cùng Đổng Khải Tuấn vì sao phải lén lén lút lút gặp mặt ở nam thành?
Chẳng lẽ là...
Cô nam quả nữ!
Huống chi, Đổng Khải Tuấn này còn nổi danh háo sắc.
Vậy...
Nghi An quận chúa cùng hắn ở chỗ này...
Yêu đương vụng trộm!
Đôi mắt Tuyết Lan sáng ngời, trong lòng nhất thời mừng như điên.
Nghĩ tới đây, Tuyết Lan lại vén rèm lên quan sát một hồi, thấy không có thêm ai khác đi ra, lúc này mới thôi.
Tim trong ngực Tuyết Lan nhảy bình bịch... Quận chúa nàng ta thật sự hồng hạnh xuất tường!
Chuyện này nếu thế tử cùng Hầu gia và phu nhân biết, Nghi An quận chúa nhất định không có kết cục tốt!
Kể cả nàng ta có là Quận chúa, trên người chảy huyết mạch Hoàng gia, nhưng việc này vỡ lở ra, nàng ta chính là một dâm phụ, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không bảo vệ nàng ta.
Dâm phụ vô liêm sỉ như thế, Tống gia sao chịu chứa chấp nàng ta nữa.
Đến lúc đó, chỉ có hai con đường để chọn.
Một là chết.
Hai là xuất gia làm ni cô.
Nghĩ tới tướng mạo đường đường của Tống Tử Dật, trong lòng Tuyết Lan liền tuôn ra cuồng nộ.
Hừ, bản thân không thể sinh hài tử đã là cái tội, lại còn hồng hạnh xuất tường!
Đồ con không biết xấu hổ!
Thứ dâm phụ chết không được tử tế!
...
Tuyết Lan ở trong lòng mắng Nghi An quận chúa một trận.
Sau đó trên mặt lóe hào quang vui sướng.
Tống gia không dung được Nghi An quận chúa, có khi nào di nương sẽ được lên làm chính thất!
Tống gia cùng Thẩm gia là thế giao.
Từ sau khi di nương tới Kiến An hầu phủ, Hầu gia, phu nhân cùng thế tử đối với nàng đều rất tốt.
Phía nhà mẹ đẻ, di nương có La gia của kế mẫu, thế lực rất cứng rắn.
Nếu di nương lên chính thất, tương lai chính là Kiến An hầu phủ phu nhân, cũng có thể ra mặt nạp thêm nữ nhân vào phủ.
...
Tuyết Lan càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nếu di nương lên chính thất, là do nàng lập được công lớn, không thiếu được sau này nàng nhất định có thể trở thành di nương!
Tuyết Lan nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt như nở hoa, chờ một hồi mới gọi phu xen đến, hồi phủ.
Trở lại Hầu phủ dĩ nhiên đã đến giờ lên đèn, Tuyết Lan từ cửa sau vào Hầu phủ, tâm hoa nộ phóng hướng viện tử Thẩm Thanh Vũ bước nhanh tới.
Thẩm Thanh Vũ vừa dùng xong cơm tối, Hạnh Nhân đang hầu hạ nàng rửa tay, súc miệng.
"Di nương", Tuyết Lan quỳ gối hành lễ.
Thẩm Thanh Vũ ngước mắt nhìn Tuyết Lan, thấy đôi mắt nàng tỏa sáng, ừ một câu: "Đã về rồi sao".
"Vâng", trong giọng nói của Tuyết Lan không ngăn được vui sướng.
Rửa sạch tay, súc miệng xong, Thẩm Thanh Vũ đuổi hết người đi, ngồi trên ghế hỏi: "Ra ngoài một ngày có phát hiện được gì không?".
"Di nương...", Tuyết Lan muốn nói lại thôi, mắt nhìn Hạnh Nhân.
Cũng không sao, Hạnh Nhân từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh di nương, mình mới đến bên di nương chưa được hai năm, tự so tình cảm của mình và di nương không được như với Hạnh Nhân, huống chi hôm đó, lúc di nương phân phó mình, cũng là phân phó ngay trước mặt Hạnh Nhân.
Suy nghĩ một chút, Tuyết Lan nói: "Quận chúa lại đi nam thành, là gặp Đổng gia công tử, Đổng Khải Tuấn".
"Ngươi nói gì? Ngươi nói Quận chúa gặp ai?", sắc mặt Thẩm Thanh Vũ trắng nhợt, hỏi, siết chặt khăn gấm trong tay, thanh âm có chút run rẩy.
Hạnh Nhân đứng bên cạnh cũng trắng mặt, cúi đầu cực thấp, chỉ hận lẽ ra không nên nghe được mấy lời này mới tốt.
Trong lòng Hạnh Nhân rất hối hận, vừa rồi tại sao không cùng tiểu nha đầu lui ra ngoài.
"Là Đổng Khải Tuấn công tử, Quận chúa liên tục cùng Đổng công tử ở trong tiểu viện tử, nô tỳ chờ mãi cũng không thấy có thêm ai khác ra vào", Tuyết Lan trả lời.
Quận chúa cùng Đổng Khải Tuấn?
Bọn họ có chuyện quan trọng gì muốn che giấu?
Đổng Khải Tuấn là biểu đệ của Tứ hoàng tử, chuyện quan trọng gì mà khiến hắn chạy đến nam thành cùng Quận chúa bàn luận!
Đổng Khải Tuấn chẳng phải là kẻ hoa tâm ngu ngốc sao!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Thẩm Thanh Vũ ngày càng tái nhợt, càng lúc càng ngưng trọng.
"Di nương, Quận chúa không biết liêm sỉ, làm ra chuyện đãng hạ lưu như thế, ngài nên sớm đem chuyện này nói cho thế tử", Tuyết Lan lòng đầy căm phẫn.
"Im miệng! Quận chúa là người để ngươi tùy tiện bố trí sao!", đôi mắt Thẩm Thanh Vũ lóe ngoan lệ, quát lên.
"Di nương", Tuyết Lan cắn cắn môi, ủy khuất nhìn Thẩm Thanh Vũ: "Nô tỳ không có bố trí, là nô tỳ tận mắt nhìn thấy. Thế tử... tốt như vậy, không thể để cho thế tử bị che mắt!".
"Im miệng!", Thẩm Thanh Vũ tái mặt, nghiêm nghị nhìn Tuyết Lan, lại nhìn thoáng qua Hạnh Nhân, nghiêm khắc dặn dò: "Chuyện này, các ngươi ai cũng không được lộ một chữ ra ngoài".
Thẩm Thanh Vũ nghiêm khắc, Tuyết Lan có chút sợ hãi, nhưng vẫn không cam lòng, ngập ngừng: "Di nương, không thể giấu thế tử, Quận chúa phóng , ở bên ngoài dâm loạn, thế tử tốt hơn nên...".
"Một chữ cũng không được lộ, nếu không, không đợi người khác ra tay, chính ta sẽ ngay lập tức loạn côn đánh chết ngươi!", Thẩm Thanh Vũ lạnh giọng.
Đúng là thứ nô tài không có đầu óc.
Bắt trộm phải bắt quả tang, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả hai, nàng có chứng cứ gì mà dám đi nói Nghi An quận chúa trộm hán tử, cẩu thả với người khác? Không bằng không chứng sao dám tới trước mặt Tống Tử Dật bàn lộng thị phi?
(bàn lộng thị phi: gây chia rẽ, bất hòa)
Nghi An quận chúa cùng Đổng Khải Tuấn có thể làm ra chuyện ác tha như thế, ai dám chắc bọn họ không có phòng bị?
Đến lúc đó, nếu Nghi An quận chúa trả đũa, không tránh khỏi chính nàng bị nàng ta trả thù!
Hơn nữa, điều khiến nàng sợ hãi nhất là...
Nghi An quận chúa là con gái của Công chúa, là cháu gọi Hoàng Thượng bằng cậu, hôn sự của nàng ta và Tử Dật ca ca là do Hoàng Thượng tự mình ban cho, nếu nàng tiết lộ chuyện này cho Tử Dật ca ca, Tử Dật ca ca sao có thể nuốt xuống khẩu khí này? Huống chi, mất mặt không chỉ có Tống gia và phủ Công chúa, mà còn cả thể diện của Hoàng gia! Đến lúc đó, chỉ sợ chủ tớ các nàng đều sẽ bị người diệt khẩu!
"Di nương, Quận chúa làm ra loại chuyện này, thế tử chắc chắn sẽ hưu nàng ta. Di nương ngài cùng thế tử từ nhỏ thanh mai trúc mã, hai nhà lại là thế giao, bởi vì Quận chúa thân phận cao quý nên mới không có cách nào. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, thế tử cùng phu nhân lại rất yêu thương ngài, chắc chắn sẽ đưa ngài lên làm chính thất?", Tuyết Lan giương ánh mắt chờ mong nhìn Thẩm Thanh Vũ, dè dặt nói.
Thẩm Thanh Vũ giật mình, suy nghĩ thật lâu, ngước mắt lên tiếng: "Nghi An quận chúa trên người chảy huyết mạch Hoàng gia, nếu chuyện này lộ ra ngoài, tới lúc đó, không chỉ hai người các ngươi, mà cả ta nói không chừng cũng sẽ toi mạng. Cho nên, không cho phép các ngươi được lộ nửa chữ ra ngoài".
Lên làm chính thất?
Nàng cũng muốn lắm!
Nhưng nàng đã bị hủy dung!
Tống gia sẽ cho một nữ nhân bị hủy dung mạo lên làm chính thất của Tử Dật ca ca sao?
Sẽ không!
Chính thất của Tử Dật ca ca sau này sẽ là Hầu phủ phu nhân, là chủ mẫu Tống gia, có trách nhiệm lui tới quan hệ với các vị phu nhân quyền quý, đại diện cho thể diện của Tống gia.
Tống gia làm sao chấp thuận cho nàng ngồi lên vị trí này?
...
Nếu chuyện này lộ ra, không tránh khỏi sẽ liên lụy đến cái mạng nhỏ của nàng, kể cả nàng có may mắn trở ra, bảo vệ được tính mệnh, nhưng sau đó thì sao...
Ngồi nhìn Tử Dật ca ca cưới quý nữ khác ư?
Không được!
Cưới quý nữ khác, tương lai đứa trẻ mà quý nữ đó sinh ra, sẽ danh chính ngôn thuận trở thành trưởng tử, đích nữ, vậy... con của nàng sao còn có thể tự mãn được nữa?
Thay vì vậy, chi bằng cứ giữ lại kẻ không thể sinh con như Nghi An quận chúa ngồi tại vị trí này vẫn hơn!
Tuyết Lan nghe xong, toàn thân như bị đưa vào hầm băng, hoảng sợ quỳ xuống: "Di nương yên tâm, nô tỳ sẽ không nói nửa chữ ra ngoài".
Nàng nhất thời kích động quá mức, quên mất một khi có chuyện xấu xảy ra trong cao môn đại hộ, chắc chắn bọn người trên sẽ lặng yên không một tiếng động, đem những kẻ biết chuyện đi xử lý.
Huống hồ, Nghi An quận chúa còn là con gái của Công chúa!
Thẩm Thanh Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tuyết Lan, quay sang phân phó Hạnh Nhân: "Hạnh Nhân, ngươi đưa Tuyết Lan trở về phòng, để nha đầu khác theo giúp ta qua bên Quận chúa thỉnh an là được".
"Vâng, di nương", Hạnh Nhân cúi đầu đáp, đưa tay đỡ Tuyết Lan đi ra ngoài.
Ra cửa, cước bộ của Tuyết Lan cơ hồ nhũn ra, duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Hạnh Nhân, môi trắng bệch mấp máy, lẩm bẩm: "Hạnh Nhân, có khi nào chúng ta sẽ...".
Chết!
Hạnh Nhân cúi mi, nhỏ giọng nói: "Nghe lời di nương, coi như hôm nay ngươi chưa từng xuất phủ, không nhìn thấy gì cả".
Tuyết Lan gật đầu, gắt gao nắm lấy tay Hạnh Nhân, giống như muốn hấp thụ chút khí lực từ trên người nàng.
Thẩm Thanh Vũ chống tay lên trán nhìn ngọn đèn trên bàn.
Không thể đâm phá!
Có điều... chuyện này ngược lại có thể dùng để chế trụ tiện nhân Nghi An quận chúa kia!
Đúng vậy, phải từ từ mưu tính, đem chứng cớ nắm chặt trong tay mình.
Thẩm Thanh Vũ quyến rũ cười, gọi một nha đầu tiến vào, đứng dậy ra khỏi phòng, đi viện tử của Nghi An quận chúa thỉnh an.
Editor: Ngọc Thương
Từ đầu tháng, không khí trong Tề quốc công phủ tràn ngập vui mừng, đại hôn của Tô Khiêm định vào ngày hai mươi hai tháng tư, càng gần đến ngày đó, trong phủ càng hết sức vui vẻ.
Xế chiều ngày hai mươi tháng tư, cô nãi nãi Tô Hoa Anh đã về đến, Tô lão phu nhân vô cùng cao hứng, phái người thông báo cho mọi người buổi tối đến Cúc uyển ăn uống.
Tô Hoa Anh áo đỏ khắc tơ vàng, vải bồi đế giày, váy mã diện sắc chàm, trên đầu cài trâm hoàn phỉ thúy, dung mạo xinh đẹp, một thân đẹp đẽ quý phái.
Nhìn thấy Thanh Ninh, vẻ mặt tươi cười nói: "Vị này chắc là nàng dâu của Phỉ nhi rồi".
"Đúng vậy, là cháu dâu ngươi đó", bởi vì con gái trở về, nụ cười trên mặt Tô lão phu nhân cũng thêm nhiều phần nhu hòa.
Tô Hoa Anh cười kéo Thanh Ninh đến gần: "Đại hôn của các ngươi ta không tham dự được, nhưng lễ ra mắt ta đã chuẩn bị rồi".
Nói xong nhìn sang nha đầu sau lưng, nha đầu kia lập tức đem một đôi vòng tay phỉ thúy phượng hoàng đi lên.
Tô Hoa Anh cười đem vòng tay đeo vào cổ tay Thanh Ninh: "Ngươi mang theo chơi".
"Tạ cô cô", Thanh Ninh mỉm cười quỳ gối.
"Phỉ nhi, đã nhiều năm ta không gặp các ngươi, chớp mắt đã đến tuổi thành thân", Tô Hoa Anh nhìn về phía Tô Phỉ cười nói.
Tô Phỉ nhẹ cười.
Ba huynh muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt, Hà Như Nguyên theo Tô Hoa Anh về kinh lần này lần lượt kiến lễ với Thanh Ninh và Tô Phỉ.
Tô Hoa Anh sinh được hai con trai một con gái. Trưởng tử Hà Như Vũ năm nay mười bảy, nữ nhi Hà Như Mạt mười bốn, ấu tử Hà Như Nguyên chín tuổi. Lần này trưởng tử không theo tới.
Hà Như Liên là thứ nữ, năm nay mười lăm.
Hai vị cô nương duyên dáng yêu kiều, như hoa như ngọc.
Ánh mắt Thanh Ninh dừng trên người Hà Như Liên một chút, cười tặng ba huynh muội quà ra mắt.
Bởi vì nữ nhi cùng các cháu ngoại đến đây, Tô lão phu nhân thật cao hứng, nụ cười đối với Thanh Ninh cũng nhiều phần từ ái hơn, cơm tối được ăn vui vẻ hòa thuận.
Ngày kế, của hồi môn của Tôn Ngọc Tuyết được đưa vào Quốc công phủ, hôm sau chính là ngày đại hỉ của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết.
Sáng sớm Quốc công phủ đã phi thường náo nhiệt, người làm đều mang theo nụ cười vui mừng.