Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh vẫn sinh hoạt như mọi ngày, cùng Tô Phỉ ăn điểm tâm xong mới bắt đầu thay y phục.
Tóc đen vãn trụy mã kế, trâm ngọc trắng cài đầu điểm hoa mai, bạch ngọc như tuyết, trên mặt hoa mai vàng xuyết một viên hồng ngọc, nhìn trông vô cùng sống động, kiều diễm lộng lẫy. Tai đeo khuyên nguyệt, cổ tay trắng nõn mang theo một đôi vòng tay khảm ngọc. Mặc áo hồng hải đường, rơi xuống làn váy tím nhạt, làn váy thêu hoa sen, mỗi lúc cất bước tựa như gót sen uyển chuyển.
Thanh nhã, đoan trang mà lại xinh đẹp, rạng rỡ.
Một bên Tô Phỉ mặc trường bào tím, bên hông thả xuống ngọc bội bạch ngọc, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Ninh, mặt mày ôn nhu, sủng nịch, rất vui vẻ.
Trà Mai, Ngọc Trâm, Nhẫn Đông, Bạc Hà đứng bên mặt mũi cũng tràn đầy mỉm cười.
Thế tử cùng thế tử phu nhân thật sự vô cùng xứng đôi.
Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, vu,ốt ve vạt áo hắn: "Đi thôi?"
"Ừ, đi thôi", Tô Phỉ gật đầu.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thanh Ninh dẫn theo Trà Mai cùng Bạc Hà, để lại Ngọc Trâm và Nhẫn Đông ở nhà coi chừng.
Tháng tư ánh mặt trời ấm áp, đến chủ viện, Thanh Ninh cùng Tôn thị và Tô Dao đi thỉnh an Tô lão phu nhân. Tô Phỉ thì cùng Tô Hoa Kiểm đi ngoại viện.
Một đám nữ quyến ngồi trong viện tử đãi khách, Tô Hoa Anh và Tô lão phu nhân nói chuyện, thời gian tuy còn sớm, nhưng lúc này đã có vài khách nhân tới.
Khách nhân là tiểu thư khuê tú thì do Tô Dao cùng hai vị biểu muội Hà gia tiếp đãi.
Còn lại Tôn thị thì dẫn theo Thanh Ninh bên người đi chào khỏi khách khứa.
Lúc trước Tôn thị ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng không để Thanh Ninh nhúng tay, Thanh Ninh cũng vui vẻ hưởng thanh nhàn, không cần mệt mỏi xuất lực cho đại hôn của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết, huống chi, Tôn Ngọc Tuyết kia còn đang mơ tưởng đến trượng phu của nàng.
Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, Tôn thị lại không thể không để cho Thanh Ninh đi ra chào hỏi khách khứa. Tân khách nhiều như mây, các quý phụ nhân trong cao môn đại hộ con mắt đều tinh tường, trong lòng cũng vô cùng sáng, đóng cửa lại là một chuyện, mở cửa ra lại là chuyện khác. Hôm nay là ngày vui Tôn Ngọc Tuyết vào cửa, nếu Thanh Ninh không ra mặt, chỉ coi như một khách nhân, vậy đâu có được?
Tôn thị đương nhiên sẽ không để cho người ngoài nghị luận không hay về Quốc công phủ!
Vì vậy mấy ngày trước, Tôn thị đã nói với Thanh Ninh, muốn ngày đại hôn, để Thanh Ninh đi theo mình cùng ra chào hỏi khách nhân.
Thanh Ninh hiểu ý tứ của Tôn thị, ngoài mặt nói thật là hay, cái gì mà muốn để nàng theo bà ta học tập, chẳng qua là bà ta sợ nàng gây ra chuyện gì đó, làm hỏng đại hôn của Tô Khiêm mà thôi.
Đúng là đồ lòng dạ tiểu nhân!
Nàng mà muốn động tay động chân, liệu sẽ để Tôn thị bắt được nhược điểm của nàng sao?
Mặt trời dần lên, khách đến càng lúc càng nhiều.
Tôn thị vẻ mặt tươi cười dẫn theo Thanh Ninh đi đón khách.
Tôn thị lo lắng Thanh Ninh động tay động chân, cho nên mới tự mình dẫn theo, đặt dưới mí mắt, như thế mới an tâm.
Hôm nay là ngày đại hôn của con trai nàng, Tôn thị cũng sẽ không đánh chủ ý gì. Tuy nàng xem phu thê hai người Thanh Ninh và Tô Phỉ như cái gai trong mắt, nhưng không đến mức trong ngày vui của con trai nháo ra sự việc gì không hay.
Khách nhân lui tới, có người biết Thanh Ninh, có người không, Tôn thị làm vẻ vô cùng cao hứng giới thiệu Đại nhi tức Thanh Ninh cho mọi người.
Thanh Ninh trên mặt mang theo tươi cười, cử chỉ đoan trang vừa vặn, khí chất trầm ổn hào phóng.
Mặc kệ trong Quốc công phủ thế nào, cũng không quan tâm người Quốc công phủ đối xử với thế tử Tô Phỉ ra sao, trong lòng mọi người đều hiểu, nếu Tô Phỉ không xảy ra việc gì, thì Quốc công phủ tương lai sẽ do thế tử Tô Phỉ đương gia làm chủ, đương gia chủ mẫu chính là thế tử phu nhân trước mắt – Tiêu Thanh Ninh. Còn nếu xảy ra chuyện, vậy đương gia chủ nhân của Quốc công phủ sẽ chính là hai vị đại hôn hôm nay – Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết.
Vì vậy mọi người cười khen Tôn thị tốt phúc khí, cưới được Đại nhi tức xinh đẹp hào phóng, lại tán dương Nhị nhi tức hôm nay, chính là Tôn Ngọc Tuyết, người mà kinh thành ai ai cũng biết – tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương của Tôn gia.
Tôn thị cười đến cả mặt tươi như hoa nhi nở rộ.
...
Mặt trời dần lên, tân khách đến càng nhiều hơn, y hương tấn ảnh, đầy sân đều là tiếng cười nói rộn rã.
Đại gia nói cười bàn tán về đại hôn của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết hôm nay, không thiếu được sẽ nói đến hỉ sự tháng trước của Tô gia. Hai vị công tử Tô gia, Tô Phỉ tháng trước thành thân, chưa đến một tháng sau lại đón Nhị nhi tức vào cửa, không tránh khỏi mang hai lần đại hôn ra so sánh một phen.
Tôn thị đã an bài hợp lý, bề ngoài tự chắc sẽ không để người khác nhìn ra sai sót gì, đại hôn hôm nay của Tô Khiêm được tổ chức vô cùng náo nhiệt, tận thiện tận mỹ, nhưng đại hôn tháng trước của Tô Phỉ càng thêm hoàn mỹ hơn nhiều. Dù sao Tô Phỉ cũng là trưởng tử, lại là thế tử Quốc công phủ. Mọi người so sánh một phen, lời nói tự nhiên chuyển sang của hồi môn của hai vị tân nương tử.
Định Tây hầu phủ Đại tiểu thư xuất giá, của hồi môn có thể nói là mười dặm hồng trang, tràn đầy hòm xiểng đến mức đầu ngón tay cũng không lọt, cửa hàng, điển sản, ngọc khí, đồ cổ quý hiếm... So với phi tử Hoàng gia chỉ có hơn chứ không kém.
Có châu ngọc phía trước, Tôn Ngọc Tuyết nâng lên một trăm lẻ sáu phần hồi môn, tự liền không còn làm người ta kinh ngạc.
Tôn thị nghe được các nàng nghị luận về của hồi môn của hai nàng dâu, nụ cười trên mặt không đổi.
Thanh Ninh khẽ cười, cũng không vì lời của chúng phu nhân mà kiêu căng.
...
"Phu nhân, Cố phu nhân và Ngụy phu nhân đến", nha đầu tiến vào bẩm báo.
"Cố phu nhân và Ngụy phu nhân sao?", Tôn thị cười đứng dậy, dẫn theo Thanh Ninh ra cửa nghênh đón.
Đập vào mắt là một đám nha đầu bà tử vây quanh đoàn người đi vào trong.
"Cố phu nhân, Ngụy phu nhân", Tôn thị cười nghênh đón.
"Phu nhân", Cố phu nhân cùng Ngụy phu nhân cười hướng Tôn thị nói: "Cung hỉ, cung hỉ".
Hôm nay đi theo Cố phu nhân Thái thị uống rượu mừng còn có ba vị con dâu Cố gia, đi cùng Ngụy phu nhân là một vị con dâu và Ngụy gia tiểu thư Ngụy Tử.
Mọi người cùng Tôn thị kiến lễ, Tôn thị cười đón, sau đó giới thiệu Thanh Ninh với mọi người.
Thanh Ninh mỉm cười hành lễ.
"Mau đứng lên", Cố phu nhân và Ngụy phu nhân một tả một hữu duỗi tay đỡ tay Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười nhìn hai người.
Cố phu nhân trước đây trong Hoàng cung của Cố Hoàng Hậu có gặp qua, nghĩ tới Cố Hoán, Thanh Ninh đối với Cố phu nhân cũng sinh vài phần thân thiện.
"Phu nhân thực sự tốt phúc khí", Cố phu nhân nói với Tôn thị, ánh mắt thân thiết nhìn Thanh Ninh.
Cố phu nhân không khỏi nghĩ đến tiểu nhi tử Cố Hoán.
Trong lòng Cố phu nhân có chút cảm khái, tâm tư của con trai, nàng hiểu rõ, đứa con trai này của nàng, kiêu ngạo vô cùng, mắt để trên trán, cũng chỉ có nữ tử trước mắt mới khiến con trai nàng đối đãi khác biệt.
Thanh Ninh trước mặt bộ dạng xinh đẹp rạng rỡ, khí chất hào phóng trầm ổn, trong lòng Cố phu nhân thoáng hiện lên một tia tiếc hận, khẽ thở dài một hơi, nếu lúc trước nàng bất chấp dè dặt trước sau... Không chừng đứa nhỏ này đã trở thành con dâu của nàng.
Aiz, đúng là ý trời trêu ngươi!
"Phu nhân cũng tốt phúc khí", Tôn thị cười nhìn về phía ba vị con dâu của Cố phu nhân.
"Ha ha, cũng vậy thôi", Cố phu nhân lại giới thiệu các nàng dâu của mình cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh cười cùng các nàng lần lượt kiến lễ.
Ngụy phu nhân mặc y phục lam sắc, vải bồi đế giày, khuôn mặt đoan chính thanh nhã, khí chất cao nhã, vừa cười vừa khen: "Thật là một người hiểu lễ".
Nói xong đem con dâu mình cùng Ngụy Tử giới thiệu cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh cùng hai người kiến lễ, ánh mắt khẽ nhìn Ngụy Tử.
Chừng mười bốn tuổi, gương mặt rất giống Ngụy phu nhân, đoan chính, thanh nhã, hào phóng, mặt mày quý khí, cả người tản ra vẻ nhã nhặn trầm tĩnh.
Tô Dao rất nhanh đã tới đây, kiến lễ, đón Ngụy Tử đi ra bên ngoài chơi với chúng khuê tú.
...
La Thủy Nguyệt, Bùi thị dẫn theo Thẩm Thanh Nghiên, Thẩm Thanh Vận đi đến.
Thẩm Thanh Nghiên nhìn Thanh Ninh, ánh mắt mang theo mấy phần kích động, nhưng thấy Thanh Ninh có chút lạnh nhạt, muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Vận vẻ mặt hâm mộ, trong mắt mang theo ủy khuất cùng không cam lòng.
La Thủy Nguyệt khách khách khí khí.
Bùi thị tuy có lòng muốn đến cùng Thanh Ninh giao hảo, nhưng Thanh Ninh bị Tôn thị gắt gao mang theo sát bên người, cho nên Bùi thị quan sát đỏ cả mắt cũng không tìm được cơ hội nói chuyện.
...
Ba vị Hoàng tử cũng muốn lôi kéo Quốc công phủ, nhưng Trịnh Nhiên chưa thành thân, vì vậy hôm nay tới chỉ có Tứ hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi.
Tôn thị đối với hai vị hoàng phi đều là khách khách khí khí, cũng không có bên nặng bên nhẹ.
Hôm nay là Nghi An quận chúa và Trương thị, Tống Tử Quỳnh cùng đi uống rượu mừng.
Nụ cười trên mặt Tống Tử Quỳnh có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn Thanh Ninh mang nhiều phần u oán.
Trương thị ngược lại, đối với Thanh Ninh mang vài phần thân mật.
Nghi An quận chúa trong lòng hận Thanh Ninh muốn chết, nhưng vì Tứ hoàng tử, cho nên chỉ cười nhẹ nhàng, không lộ ra nửa điểm không vui, chỉ là mâu quang đôi khi ngẫu nhiên quét về phía Thanh Ninh, ánh mắt trong lúc đó mới hiện vài phần sắc lạnh.
...
Đến khi mặt trời sắp lặn, khách nhân nữ quyến bên này liền dần dần cáo từ, mà nam khách bên kia vẫn còn nhiều người ở lại uống rượu.
Tô lão phu nhân thấy người đều đi cả rồi, trên mặt có chút mệt mỏi, dẫn theo Tô Hoa Anh cùng Hà Như Liên, Hà Như Mạt, Hà Như Nguyên trở về Cúc uyển.
Tôn thị phân phó quản sự hảo hảo đón tiếp nam khách bên kia, sau đó nghiêng đầu nói với Thanh Ninh: "Ngươi cũng đã mệt mỏi một ngày, mau trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này đã có người làm dọn dẹp, không cần ngươi quan tâm".
"Vâng, mẫu thân", Thanh Ninh phúc thân, dẫn theo nha đầu trở về Cảnh Tụy viên.
Chào hỏi khách nhân cả một ngày, Thanh Ninh thực sự có chút mệt, trở về Cảnh Tụy viên liền đi tắm nước nóng. Tắm xong, vừa lau khô nước đọng trên người, Thanh Ninh cảm thấy phía dưới nóng lên, lông mày nhăn lại, trên mặt mang theo vẻ thất vọng.
Tiểu nhật tử của nàng đến.
(tiểu nhật tử: kinh nguyệt)
Không mang thai hài tử!
Chẳng lẽ kiếp này cũng giống kiếp trước, qua một hai năm nàng mới có thai sao?
Thân thể của nàng kiếp này so với kiếp trước tốt hơn rất nhiều.
Mấy ngày này, nàng cùng Tô Phỉ mỗi đêm đều thân mật nhiều lần, nàng vốn nghĩ rất nhanh thôi sẽ có hài tử!
Thanh Ninh không khỏi thở dài một hơi.
Kiếp này, duyên phận với hài tử cũng xa như vậy sao?
Vẻ mặt Thanh Ninh có chút âm trầm, nha đầu chỉ cho là nàng hôm nay mệt mỏi, nên không nói đùa ầm ĩ nàng như mọi ngày.
Bên kia nam khách còn chưa rời đi, Tô Phỉ không biết lúc nào mới trở về, Thanh Ninh liền để người làm bày cơm tối.
Ăn cơm tối xong, Thanh Ninh lên giường nằm.
Đến gần tối muộn Tô Phỉ mới về, trên người mang chút mùi rượu, sắc mặt như thường, ánh mắt lành lạnh.
"Chàng đã về rồi?", Thanh Ninh cười ngồi dậy, định xuống đất.
"Không cần, nàng cứ nằm đó đi", Tô Phỉ cười nói: "Người ta nhiều mùi rượu, đi tắm trước đã".
"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, phân phó Bạc Hà đi lấy canh giải rượu đến.
Bạc Hà mang canh giải rượu đến, Trà Mai ngâm một bình trà, nha đầu trong phòng sau đó đều thối lui ra ngoài.
Tô Phỉ một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ tịnh phòng đi ra, uống canh giải rượu xong liền lên giường, ôm Thanh Ninh, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Ai chọc nàng mất hứng?".
"Không có", Thanh Ninh lắc đầu.
"Mệt mỏi sao?". Thanh âm của Tô Phỉ ôn nhu vài phần, ngón tay vu,ốt ve đường cong lung linh của nàng.
"Ừm, hơi mệt chút", Thanh Ninh gật đầu, nắm chặt bàn tay đang dò xét xuống dưới của hắn: "Đừng, tiểu nhật tử của ta đến rồi".
Nói xong, ánh mắt mang theo không ít mất mát.
"Đau không?", Tô Phỉ thấy được mất mát trong mắt nàng, trong lòng đại khái đã hiểu, tay không dò xét nữa, bàn tay ấm áp rơi trên bụng phẳng của Thanh Ninh: "Ta còn lo lắng nàng sẽ có hài tử, tuổi nàng còn nhỏ như vậy, ta sợ thân thể nàng khổng chịu nổi...".
Nói rồi cầm tay Thanh Ninh nắm thật chặt.
Thanh Ninh ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của hắn, hôn một cái lên khóe miệng hắn, nói: "Không sao, chàng cũng biết, thân thể của ta rất tốt".
Nhìn đôi mắt Thanh Ninh sáng ngời như bảo thạch, tia sáng bên trong khiến ánh trăng cũng phải thất sắc, đúng vậy, thân thể nàng so với các tiểu thư cùng lứa tốt hơn rất nhiều, thái y cũng nói, thân thể của nàng rất tốt.
Nàng và con của hắn! Tâm Tô Phỉ ngọt như mật, nhẹ nhàng xoa bụng nàng, vừa ôn nhu vừa cười: "Nếu là con trai, ta sẽ dạy nó võ công, học hành, nếu là nữ nhi, ta sẽ dạy con bé đọc sách, viết chữ, còn mỗi ngày đem con bé ra trang điểm thật xinh đẹp. Bọn chúng cũng có thể cùng cậu và dì của mình cùng nhau vui chơi lớn lên, sau này trưởng thành tình cảm sẽ càng thêm thân thiết".
Nói xong cúi đầu kề bên tai Thanh Ninh thì thầm: "Chờ nàng khỏe lại, ta sẽ càng thêm nỗ lực".
Thanh Ninh lập tức đỏ bừng mặt.
"Hôm nay nàng đã mệt cả ngày, để ta xoa cho nàng", Tô Phỉ nhẹ nhàng xoa, ôn nhu để Thanh Ninh nghiêng người.
Tô Phỉ hiểu rõ thân thể nàng, ngón tay thon dài như ngọc ấn xuống lực đạo vừa phải.
Được một hồi, Thanh Ninh cảm thấy thoải mái vô cùng, khóe miệng không tự giác bật ra một tiếng ưm.
Mỗi đêm đều triền miên, Tô Phỉ nghe được tiếng ưm này, thân thể vốn đang căng thẳng lại càng cứng rắn như sắt, ngón tay liền hướng tới trước bầu mềm mại của Thanh Ninh vu,ốt ve, cúi đầu, môi lưu luyến trên vành tai và cổ nàng.
Chỉ chốc lát, hai người đều thở hổn hển.
Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh đặt trên nguồn nhiệt của mình: "Ninh nhi, nàng giúp ta".
Mặt Thanh Ninh đỏ như ánh bình minh, thấy bộ dáng khó chịu của hắn, chỉ đành phải theo tay hắn, bắt đầu chuyển động.
Cho đến khi Thanh Ninh cảm giác tay nàng như muốn gãy đến nơi, Tô Phỉ mới giải phóng chính mình.
Tô Phỉ đứng dậy đi tịnh phòng, rửa sạch một phen, thay quần áo, Thanh Ninh cũng xuống giường rửa tay.
Một lúc sau Tô Phỉ mới trở lại, lên giường đem Thanh Ninh ôm trong ngực.
"Tay ta đau quá", Thanh Ninh nâng tay lên, làm nũng.
"Ta giúp nàng bớt đau", Tô Phỉ lập tức sảng khoái tinh thần, giúp nàng xoa bóp tay.
Hai người ngọt ngào nói chuyện.
Đột nhiên "A a!", âm thanh bén nhọn mà thê lương bi ai, bỗng vang dội cả Quốc công phủ.
"Tiếng gì vậy?", Thanh Ninh không khỏi dỏng tai.
Tô Phỉ mỉm cười: "Ngủ đi, mặc kệ, dù sao Cảnh Tụy viên cũng không có việc gì".
"Vâng", Thanh Ninh gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm hỏi, không biết đã phát sinh chuyện gì, thanh âm kia, rất là thê lương!