Editor: Ngọc Thương
"Bạc Hà chắc đang ở trong phòng bếp, để nô tỳ đi gọi nàng đến", Trà Mai gấp rút ứng, vội vàng đi gọi Bạc Hà.
Bạc Hà tinh thông các loại độc thảo, cũng tinh thông y thuật, tài nấu nướng lại rất tốt, bình thường không có việc gì liền thích xuống bếp mân mê làm đồ ăn.
Ánh mắt Thanh Ninh dừng trên rổ trái cây.
Trái cây rất nhiều, có quả hạnh, dương mai, anh đào, đào mật, dưa chuột tươi mới, đều là hoa quả theo mùa, còn có hai loại trái cây lạ mắt không rõ tên, một loại màu hồng bóng mướt kiều diễm, một loại màu xanh lá mơn mởn, trông rất đẹp mắt.
Tôn thị có động tay động chân lên dưa và trái cây hay không, để Bạc Hà đến tra xét một phen là biết.
Lúc trước, Tôn thị bận rộn lo cho hôn lễ của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết nên mới không ra tay với nàng.
Hôm nay Tôn Ngọc Tuyết đã vào cửa rồi, nên bà ta mới có thời gian và công phu để đối phó nàng sao? Thanh Ninh cười nhướng mày.
Nàng ngược lại rất mong đợi.
Nhân cơ hội này lật mặt Quốc công phủ, đem ủy khuất những năm qua của Tô Phỉ đòi lại!
Trà Mai vừa ra cửa, Tôn ma ma liền đi đến.
"Thế tử phu nhân", Tôn ma ma cười vui vẻ hành lễ cho Thanh Ninh.
"Ma ma mau đứng lên", Thanh Ninh cười, chỉ vào tú đôn bên cạnh: "Ma ma ngồi xuống nói chuyện đi".
Từ sau khi gả đến đây, nàng để Tôn ma ma quản lý nhóm nha đầu bà tử trong viện này.
Tôn ma ma trước đây chính là ma ma quản sự bên cạnh Thanh Ninh, tự nhiên là người có khả năng, vào cửa không lâu liền đem các phòng, các tư quản sự trong hậu viện Quốc công phủ quản lý chỉnh tề một phen.
Thanh Ninh liền cho Tôn ma ma đi hỏi thăm chuyện của mẫu thân Tô Phỉ năm đó.
Chuyện đã qua nhiều năm, hơn nữa nếu có nội tình gì, có lẽ Tô Phỉ cũng đã điều tra, nhưng mà việc trong hậu viện rối rắm lòng vòng, muốn moi được cái gì từ miệng lão nhân hầu hạ trong phủ cũng khó.
"Đa tạ phu nhân", Tôn ma ma cười, ngồi trên tú đôn, mặt mày tràn đầy từ ái nhìn Thanh Ninh.
Tiểu thư cùng thế tử tương thân tương ái, tuy hai mà như một, Tôn ma ma trong lòng rất cao hứng.
Tôn ma ma đưa ánh mắt mong chờ nhìn bụng Thanh Ninh, nếu tiểu thư có thể sớm ngày sinh tiểu công tử, vậy thì lại càng dệt hoa trên gấm!
"Phu nhân, ngài bảo nô tỳ đi hỏi thăm, nô tỳ đã tìm lão nhân trong Quốc công phủ hỏi được một chút", Tôn ma ma nói: "Tiên Quốc công phu nhân bị rong huyết bỏ mạng, năm đó, những người hầu hạ tại viện tử của nàng bị lão phu nhân hạ lệnh đánh chết vài người, còn lại đều mang phát mại ra ngoài,...".
Tôn ma ma dừng một chút, sắc mặt ngưng trọng: "Phu nhân, các nàng cũng chỉ biết đại khái, ngày sinh nở hôm đó là lão phu nhân cùng bà thông gia là Tôn lão phu nhân tự mình trấn giữ, hay là... Nô tỳ đi tìm Đan ma ma bên cạnh lão phu nhân hỏi xem sao?".
Tôn ma ma cũng cảm thấy chuyện nghiêm trọng, mơ hồ hoài nghi cái chết của tiên phu nhân có chút kỳ quái, hậu sản rong huyết sao? Năm đó ở Hưng Ninh hầu phủ, Chu di nương ác độc kia chết vì rong huyết là do tiểu thư hạ lệnh ra tay, nàng ta mới có thể chảy hết máu mà chết!
Cho nên...
Cái chết của tiên phu nhân rõ ràng không hợp lý.
Nhưng mà, là ai muốn hại nàng?
Người bên cạnh Tôn Lâm Lang, kẻ thì bị đánh chết, người thì bị phát mại hết cả rồi. Thanh Ninh suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không cần, chuyện này coi như ngươi đã làm xong".
Hiển nhiên là có khúc mắc, nếu không tại sao phải xử lý tất cả người làm trong viện tử?
Quốc công phủ lúc đó do Tô lão phu nhân chưởng quản, lại chỉ có hai hài tử là Quốc công gia Tô Hoa Kiểm cùng Tô Hoa Anh, mà tới bây giờ, phòng thiếp của Tô Hoa Kiểm cũng chỉ có vài người, tuy là nói cưng chiều di nương, nhưng lại cực kỳ có chừng mực, một đứa con trai hay con gái thứ xuất cũng không có.
Bởi vậy có thể thấy được, Tô Hoa Kiểm không phải là kẻ tham luyến sắc đẹp.
Mà hiện tại, Quốc công phu nhân Tôn thị, qua nhiều năm như vậy, danh tiếng trong giới huân quý kinh thành rất tốt, Quốc công phủ cũng để ý quy củ rõ ràng.
Tôn thị chỉ là một thứ nữ, hôm nay lại có địa vị cùng tôn quý thế này, xác thực là người lợi hại.
Mẫu thân của Tô Phỉ vì sinh Tô Phỉ rong huyết mà chết.
Nữ nhân sinh con chính là một trong những việc nguy hiểm của đời người, tựa hồ như bước một chân vào quan tài.
Vì vậy nếu muốn gian lận trong lúc này thì càng thêm dễ dàng.
Tỷ tỷ chết, muội muội lên làm kế thất.
Tình cảm giữa tỷ phu với cô em vợ cũng càng dễ gắn bó hơn.
Thẩm Thanh Vũ và Tống Tử Dật chính là nhân chứng sống, là ví dụ cho cảnh máu chảy đầm đìa này.
Hiện tại, cơ hồ càng thêm khả nghi!
Về phần Đan ma ma bên cạnh Tô lão phu nhân?
Nếu có thể dễ dàng moi được lời nói trong miệng bà ta ra thì đã tốt!
Ngoài cửa sổ, ánh dương tháng năm xán lạn mà nóng bức. Thanh Ninh cười nhạt bưng chén trà, từ từ ve dọc thân chén.
Không bằng bây giờ thu tay lại, ra tay ở những chỗ khác!
Tỷ như, Bạch Vân am Bụi sự thái!
Không phải Tô Phỉ nói Bụi sư thái là người bên cạnh mẫu thân hắn sao?
Xem ra, nên tìm thời gian đi thôn trang thượng một chuyến.
Tôn ma ma gật đầu: "Vâng, phu nhân".
"Ừ, ngày mai là tết Đoan Ngọ, để phòng bếp làm thêm nhiều bánh chưng hơn một chút, đến lúc đó chia cho gã sai vặt và thị vệ bên ngoài mỗi người một phần", Thanh Ninh cười nói.
"Phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ đã phân phó phòng bếp làm như vậy, còn có tiền thưởng, sớm mấy ngày trước nô tỳ đã phát xuống dưới, mọi người trong lòng đang rất cao hứng", Tôn ma ma cười đáp.
"Có ma ma ở đây, ta không phải lo nữa rồi", Thanh Ninh cười.
"Tiểu thư, ngài và phu nhân đều có phúc khí, trước kia gặp nhiều ủy khuất như vậy, hôm nay là khổ tận cam lai, thế tử đối với ngài cũng toàn tâm toàn ý, nô tỳ trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, hiện thời chỉ ngóng trông sớm ngày được hầu hạ tiểu công tử cùng tiểu tiểu thư", Tôn ma ma cảm khái nói ra, khóe mắt lấp lánh nước.
(khổ tận cam lai: khổ trước sướng sau)
"Được rồi, đến lúc đó để ma ma ngươi giúp ta chăm sóc hài tử", Thanh Ninh cười ha ha.
Tôn ma ma rút khăn lau khóe mắt, gật đầu cười.
"Phu nhân", Trà Mai và Bạc Hà xốc màn cửa đi vào, trong tay hai người bưng hai đĩa điểm tâm, vừa vào cửa, mùi thơm lập tức tỏa ra bốn phía.
"Phu nhân, đây là nô tỳ mới vừa làm", Bạc Hà cười, đem đĩa trong tay mình đặt trước mặt Thanh Ninh.
Thanh Ninh nhéo một khối, cắn một cái, gật đầu: "Ăn thật ngon".
Cười chỉ vào đĩa trong tay Trà Mai, bảo Tôn ma ma và Trà Mai cùng ăn.
Sau đó lại chỉ vào rổ dưa và trái cây, nói với Bạc Hà: "Ngươi xem một chút, rổ dưa và trái cây này có gì kỳ quái không?".
Bạc Hà gật đầu, đem từng món trái cây trong giỏ ra, cẩn thận tra xét một phen, sau đó cầm hai loại quả Thanh Ninh không biết tên đến, cau mày nói với Thanh Ninh: "Những thứ dưa và trái cây này đều sạch sẽ, không hề gian lận thoa cái gì lên, chỉ là, hai thứ này, quả màu hồng gọi là hồng nhan, quả màu xanh lục gọi là lục châu, là hai loại trái cây sinh trưởng ở vùng đầm lầy phía nam Nam Xương quốc. Hai loại trái cây này, ăn vào có thể tư âm mỹ dung, đối với nữ nhân là thứ tốt, có điều, hai loại trái cây hỗn hợp cùng một chỗ lại là cực hàn. Hơn nữa, hồng nhan, lục châu nếu để nam tử ăn sẽ tổn hại dương, ảnh hưởng đến con nối dòng".
(tư âm mỹ dung: bổ âm, tốt cho dưỡng sắc đẹp / cực hàn: cực lạnh)
Nghe vậy, Tôn má má và Trà Mai đều sợ ngây người.
Phu nhân đưa dưa và trái cây đến, là muốn để thế tử và thế tử phu nhân tuyệt hậu sao?
Đôi mắt Thanh Ninh lạnh lùng như băng sương.
"Phu nhân thật quá độc ác, lại tàn nhẫn hạ thủ với thế tử phu nhân ngài như thế!", Trà Mai căm hận nói.
"Hại con nối dòng của người ta, quá thương thiên hại lý!", trong mắt Tôn ma ma lóe lên căm hận, ánh mắt nhìn Bạc Hà: "Cũng may phu nhân ngài sớm có đề phòng, để Bạc Hà kiểm tra trước, nếu không thì...".
Nếu không thì cứ như vậy để người làm rửa sạch rồi ăn.
Hậu quả sẽ...?
Thanh Ninh lạnh mặt.
Tôn thị, quả nhiên không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền lợi hại.
Nếu bản thân nàng không có phòng bị bà ta, chỉ giống như một cô nương mười lăm tuổi bình thường, tham luyến mới mẻ, ăn hỗn hợp hai loại trái cây, vậy thì sẽ làm bị thương thân thể chính mình, còn nếu giữ lại cho Tô Phỉ ăn, sẽ làm bị thương Tô Phỉ.
Chiêu thức này thật đúng là độc.
"Để nô tỳ đem mấy thứ này đi xử lý", Tôn ma ma đứng dậy, ngưng trọng nói.
"Không, giữ lại", Thanh Ninh cười lắc đầu.
"Phu nhân!", Tôn ma ma và Trà Mai sốt ruột.
"Đem rổ trái cây này ngâm trong giếng đi, ngày mai là tết Đoan Ngọ, ta đây vừa mới được gả đến, còn chưa có mời ai tới chơi đùa, chờ qua tết Đoan Ngọ, từ nay trở đi, chúng ta liền thỉnh đệ muội, muội muội, và cả hai vị biểu muội đến ngồi chơi một chút". Thanh Ninh nhạt cười nhìn về phía Bạc Hà, phân phó: "Bạc Hà, ngày kia ngươi lấy chỗ trái cây này dùng để làm điểm tâm và nước hoa quả...".
Ánh mắt Thanh Ninh rơi vào hồng châu và lục nhan trên bàn, mỉm cười nói: "Nhất là hồng nhan, lục châu, vừa mỹ dung lại bổ âm, là thứ đồ tốt, đến lúc đó, nhất định sẽ để đệ muội và muội muội cùng hảo hảo hưởng dụng một phen!".
"Nô tỳ đi đem những thứ này thả trong giếng, đảm bảo ngày kia vẫn còn tươi mới", Tôn ma ma nghe xong, lập tức đáp lời.
Quốc công phu nhân muốn hại tiểu thư nha mình, đến lúc đó, để con gái và con dâu nàng ta gieo gió gặt bão đi.
Editor: Ngọc Thương
Kết Hồng trở về viện tử Tôn thị, vào phòng, Tôn thị vội hỏi: "Đưa qua chưa? Thế tử phu nhân có nói gì không?".
"Thế tử phu nhân bảo nô tỳ chuyển lời tạ ơn đến phu nhân ngài, hỏi nô tỳ, lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, cô nãi nãi và hai vị biểu tiểu thư có nhận được trái cây giống nàng không", Kết Hồng trả lời.
"Ngươi trả lời thế nào?", sắc mặt Tôn thị khẽ run sợ.
"Nô tỳ nói, đều đưa giống nhau", Kết Hồng cười đáp.
"Ừ, vậy ngươi lui xuống đi", Tôn thị nghe vậy hài lòng gật gật đầu.
Kết Hồng quỳ gối phúc thân, lui xuống.
Võ ma ma liếc mắt sang vài nha đầu đang đứng hầu hạ, bọn nha đầu khom mình lui ra ngoài. Lúc này Võ ma ma mới bóp vai cho Tôn thị, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngài cứ yên tâm chờ tin tức tốt đi".
Tôn thị nửa híp mắt, tràn ra nụ cười: "Hai người bọn chúng mỗi ngày mặt mày ẩn tình, rót dầu vào mật, Tô Phỉ lúc sau nếu biết bản thân hắn không thể sinh con là do tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia hại, hai người chẳng phải sẽ nháo đến long trời lở đất!".
"Tính tình của Tiêu thị vốn không thể chịu một chút ủy khuất, đến lúc đó, còn không phải sẽ cùng thế tử đánh đến một mất một còn? Phu nhân, chiêu này của ngài đúng là lợi hại, để hai người bọn họ tự mình ầm ĩ, ngài chỉ việc an nhàn ngồi câu cá, dễ dàng ngư ông đắc lợi", Võ ma ma cười.
Gương mặt quyến rũ của Tôn thị lộ ra nụ cười cao hứng, híp mắt hưởng thụ Võ ma ma xoa bóp: "Ừm, dịch xuống dưới một chút...".
Editor: Ngọc Thương
Từ nha môn trở về, Tô Phỉ biết chuyện, sắc mặt lạnh như phủ một tầng băng, thấy Thanh Ninh, vội vàng khẩn trương quan sát trên dưới một hồi, quan tâm hỏi: "Ninh nhi, nàng không sao chứ?".
"Tích Ngọc, ta không sao, đồ bà ta đưa tới, ta đương nhiên sẽ không dùng, chàng yên tâm", Thanh Ninh ôn nhu đáp.
"Nữ nhân ác độc!", lúc này Tô Phỉ mới tức giận hừ một câu. Trên người tản ra vô tận tức giận: "Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng bị ủy khuất, ta sẽ cho người mang mấy thứ đó đến cho Tôn Ngọc Tuyết và Tô Khiêm ăn, để bà ta tự thực ác quả!".
(tự thực ác quả: tự mình làm tự mình chịu; giống với "gậy ông đập lưng ông")
Thanh Ninh ở trước ngực hắn cọ cọ, nói: "Không, chàng đừng nhúng tay, ta định đường đường chính chính cho bà ta lợi bất cập hại".
(lợi bất cập hại: lợi chẳng bù hại; tưởng là có lợi nhưng thực ra cái hại còn lớn hơn)
"Đều là vì ta, để nàng phải chịu ủy khuất", Tô Phỉ vuốt lưng Thanh Ninh, nhẹ nói.
"Không", Thanh Ninh lắc đầu: "Ta cảm thấy rất may mắn, có thể được ở bên cạnh chàng cùng nhau đối diện với mấy thứ này". Mà không phải là hắn một thân một mình đối mặt, cô đơn giống như đời trước.