Editor: Ngọc Thương
Ý tứ của Tô Phỉ là, nên buông tha cho Thanh Ninh và hắn, không cần phải quản việc của hai người bọn họ nữa, cứ để vợ chồng bọn họ tự sống với nhau.
Tô Phỉ tự biết, mẹ đẻ của mình là Tôn Lâm Lang, sau nhiều năm như vậy, trưởng bối Quốc công phủ không thích hắn, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ trưởng bối hiền lành, Tô Phỉ thuận theo đó mà kính cẩn hiếu thuận, một đoàn hòa thuận vui vẻ, chưa từng nói qua lời gì trở mặt.
Đây là lần đầu tiên Tô Phỉ nói ra lời như vậy, biểu đạt bất mãn với Tôn thị rất rõ ràng. Trước kia hai người xem như mẫu từ tử hiếu, đừng nói là mặt đỏ, ngay cả lời không êm tai cho tới bây giờ cũng không có nói qua. Kể cả hai năm trước, khi xảy ra sự việc lần đó, mặc dù lòng dạ ai cũng hiểu rõ, nhưng không ai nói toạc ra, cũng không ai đi chất vấn đối phương, đều duy trì hòa thuận vui vẻ trên mặt.
(mặt đỏ: ý là cãi lộn, giận dữ)
Hôm nay, lời này của Tô Phỉ đã xác minh rõ lập trường và thái độ của hắn!
Là tinh tường bày tỏ muốn cùng bọn họ mở ra giới hạn!
Tất cả mọi người đang đi ra ngoài lập tức dừng bước.
Tôn thị tất nhiên nghe được rõ ràng, dừng chân xoay người quay đầu lại, ánh mắt nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ đứng sóng vai trong Tuyết đình.
Y phục đẹp đẽ quý giá, dung mạo tuyệt trần, cơn gió đầu hạ thổi tới, tay áo bồng bềnh, như thể thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh.
Tôn thị thật muốn đem tranh này xé rách, dựa vào cái gì, bọn chúng đã chiếm tiện nghi, còn được đưa ra điều kiện!
Thực là một đôi tiện nhân lòng dạ độc ác!
Sẽ có một ngày, nàng báo thù nhục nhã đã nhận ngày hôm nay, làm cho hai đứa chúng nó đẹp mắt, hung hăng giẫm bọn chúng dưới chân!
Nhưng hiện tại không thể làm như vậy.
Vãn bối nói năng lỗ , nàng làm trưởng bối, nếu chỉ bởi vì một câu nói mà nhảy dựng lên nổi trận lôi đình, thì nàng lập tức sẽ bị mất đi danh tiếng trưởng bối đoan nghiêm. Hình tượng đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức mà nàng gây dựng bao nhiêu năm cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Vừa rồi đã chịu đựng được nhiều như vậy, chịu thêm một chút nữa cũng không sao.
Về sau còn có rất nhiều cơ hội thu thập!
Không vội, từ từ sẽ đến!
Nhiều năm như vậy, nàng còn chờ được cơ mà.
Hơn nữa, hôm nay nàng cũng không có tâm tư đấu đá với phu thê bọn chúng, hiện tại nàng chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này. Nàng rất lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi tuy mới nôn ra, nhưng không biết đã ói hết chưa, thân thể có bị thương tổn hay không? Cái này vẫn chưa rõ.
Tôn thị ước lượng một phen, xé ra một nụ cười cực kỳ cứng ngắc: "Phỉ nhi, ngươi nói khách khí gì vậy? Cái gì mà nhận không nổi? Người một nhà sao lại nói lời thương cảm như thế? Cũng đều tại ta, ta không hề biết mấy thứ quả kỳ quái đó, là thôn trang thượng đưa tới, aiz...".
Tôn thị thở dài một hơi, rất tự trách nói: "Ngươi tức giận cũng là nên. Là ta, thân làm mẫu thân lại không kiểm tra kỹ càng, đưa loại trái cây chưa được hiểu rõ tới, là ta sơ sót, các ngươi tức giận cũng phải. Có điều, người một nhà không tránh khỏi va chạm, hàm răng còn có thể cắn phải đầu lưỡi cơ mà? Tại sao lại vì hiểu lầm mà nói ra những lời xa lạ như vậy? Cũng may ngươi kịp thời thỉnh Trương thái y tới. May mắn hơn nữa là Đại nhi tức không xảy ra chuyện gì, nếu không ta chết ngàn lần cũng khó chối được tội này! Được rồi, thê tử ngươi hôm nay cũng đã mệt mỏi một ngày, ngươi hảo hảo đỡ nàng trở về nghỉ ngơi đi".
Chủ tử làm việc, việc bại thì nô tài sẽ gặp nạn, hoặc nếu việc bị lộ ra sơ hở, thì sẽ để nô tài gánh chịu lỗi lầm, đây cơ hồ đã là luận bất thành văn.
Không thể phủ nhận, đó xác thực là cách dùng rất tốt, Thanh Ninh dựa vào Tô Phỉ, khóe môi xẹt qua một nụ cười. Rõ ràng là Tôn thị gây ra việc này, bây giờ lại đẩy sang người nô tài, chớp mắt liền rửa tay sạch sẽ, làm như cực kỳ vô tội, một chút liên quan tới bà ta cũng không có, tất cả đều do nô tài phía dưới làm sai!
"Thật sao? Nhưng mà vừa nãy, thời điểm mẫu thân mới tới, rõ ràng là lập tức bắt Tam muội muội phun hết đồ ăn ra đó nha!". Nụ cười trên mặt Thanh Ninh tươi như hoa, nói trúng tim đen, chỉ ra sơ hở của Tôn thị.
Nha đầu chết tiệt không biết tiến thoái! Tôn thị thầm mắng, vừa muốn mở miệng, Tô Dao đứng bên cạnh liền lên tiếng trước, biết rõ còn cố hỏi, ngữ khí mang vài phần chất vấn: "Đại tẩu, lời này của ngươi là có ý gì?".
"Tam muội muội, ngươi cảm thấy thế nào?", Thanh Ninh cười nhạt hỏi ngược lại.
Tôn thị đưa tay nắm lấy tay Tô Dao, làm cho nàng không cần nói, sau đó nói với Thanh Ninh: "Là ta sơ sót, quay đầu lại, ta trói bọn hạ nhân kia đến cho Đại nhi tức ngươi xử lý. Xử lý thế nào cũng được, bọn nô tài không biết trời cao đất rộng, đem độc vật đưa tới không nói, còn không lên tiếng, thiên đao vạn quả đều đáng đời!".
Đến cùng, chết cũng không thừa nhận! Thanh Ninh cười cười: "Là nên thiên đao vạn quả!".
Đáng bị thiên đao vạn quả là ngươi, không phải là những kẻ chết thay.
"Không cần, muốn xử lý, mẫu thân ngài tự mình xử lý đi, đừng để ô uế Cảnh Tụy viên!", Tô Phỉ hạ lông mày, ánh mắt lạnh lùng.
Tôn thị cắn răng, cảm thấy sắp tức giận đến thất khiếu mạo yên.
(thất khiếu mạo yên: chảy máu, xì khói từ bảy lỗ trên mặt)
Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết tái nhợt như tuyết mùa đông, đỡ tay Bích Nguyệt, ôn nhu cười nói: "Cũng may là ta và Tam muội muội đã cản tai ương lần này. May mắn là Đại ca, Đại tẩu hai người không có chuyện gì, bọn nô tài chết bầm thật đáng chết. Đều do bọn chúng không biết nặng nhẹ. Nếu Đại ca, Đại tẩu cùng mẫu thân bởi vì bọn tiện nô tài này mà sinh khe hở, thật là không nên! Người một nhà sao phải so đo nhiều như vậy? Có lời gì chỉ cần nói rõ là tốt rồi!".
Chỉ có Tô Hoa Anh giữ vững trầm mặc, cho Hà Như Mạt, Hà Như Liên một ánh mắt, ý bảo hai người bảo trì im lặng, không cần nói.
Đây là Quốc công phủ hậu trạch đấu đá, làm khách nhân, duy trì thái độ bàng quan là lựa chọn tốt nhất!
"Nhị tẩu nói đúng lắm, hôm nay chịu khổ là ta và Nhị tẩu, vậy mà Đại ca, Đại tẩu lại níu lấy không tha", Tô Dao gật đầu, đồng ý lời của Tôn Ngọc Tuyết.
Đây là muốn trệch hướng trọng điểm, dưa và trái cây vốn là do Tôn thị đưa đến cho nàng và Tô Phỉ ăn! Nụ cười trên mặt Thanh Ninh giảm vài phần: "Tam muội muội, đệ muội, không phải lần nào cũng gặp được trùng hợp như vậy, hôm nay là hai người các ngươi cản tai nạn, nhưng tiếp theo thì sao? Tiếp theo chưa hẳn đã may mắn được như thế!".
Trương thái y đứng bên cúi đầu rũ mắt, tựa hồ hết thảy đều không có liên quan gì với hắn, nhưng mà mỗi một chữ lọt ra hắn đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Tô lão phu nhân vốn không thích Đại tôn tử này, dĩ nhiên đối với Đại tôn tức cũng sẽ không thích. Trước mắt thấy hai người một bước cũng không chịu nhường, trong lòng liền càng thêm không ưa. Làm vãn bối, kể cả trưởng bối đã làm sai chuyện gì, nào có cái kiểu níu lấy không tha như vậy? Mà đối với lời của Tôn Ngọc Tuyết, Tô lão phu nhân lại thực hài lòng, người làm dâu phải nên hiểu quy củ, biết tiến thoái như thế!
Tô lão phu nhân nhíu mày, không vui nói: "Được rồi, nếu đã nói rõ ra rồi, các ngươi nên bớt tranh cãi một chút. Mẫu thân các ngươi mỗi ngày đều phải để ý mọi việc lớn nhỏ trong Quốc công phủ, nhất thời sơ sẩy là không thể tránh được, cũng đừng có như vậy níu lấy cái sai liền không chịu buông tha. Gia hòa vạn sự hưng, hai người các ngươi cũng đã sợ bóng sợ gió một hồi, mặc dù là bị ủy khuất, nhưng người bị hại hôm nay lại là Dao nhi và Ngọc Tuyết. Phải lập tức để thái y trị liệu cho các nàng, hai người các ngươi nếu có lời gì, đợi sau này hãy nói!".
Ngữ khí của Tô lão phu nhân uy nghiêm, sắc mặt âm u rất không cao hứng.
Vừa hùng hổ dọa người, vừa không chịu buông tha! Thực là hai kẻ tiện nhân không biết tiến thoái! Tôn thị chậm rãi thở ra một hơi, nghe được Tô lão phu nhân giúp nàng nói chuyện, vì vậy mở miệng: "Là ta sơ sẩy, là ta làm sai. Phỉ nhi, ngươi mặc dù không phải ruột thịt của ta, nhưng ta đối đãi với ngươi so với Khiêm nhi và Dao nhi còn yêu thương hơn, ngươi có yêu cầu gì, ta cũng chưa từng cự tuyệt ngươi...".
Nói rồi thở dài một cái thật lâu, vô cùng bất đắc dĩ và khó xử nói tiếp: "Nếu Phỉ nhi đã nói thế, vậy sau này ta sẽ không quản nữa. Về sau có đồ ăn gì, ta quy đổi thành bạc đưa đến là được!". Cảnh Tụy viên này, tay của nàng dù sao cũng không duỗi vào được, nàng chẳng qua là muốn mượn tay Tiêu Thanh Ninh thôi. Tuy không thể vào trong Cảnh Tụy viên, nhưng Tiêu Thanh Ninh chỉ cần một ngày là nàng dâu Tô gia, vậy thì vẫn tốt, còn có rất nhiều biện pháp! Tôn thị làm việc cho tới bây giờ đều ổn, lúc này đây, nàng không lợi dụng được Tiêu Thanh Ninh, không làm hại được tới Tô Phỉ chưa nói, trái lại còn để bị thương người phe mình, thật sự là lợi bất cập hại!
Hôm nay, nàng chỉ có thể lui một bước, chịu thua yếu thế.
Nói xong, sắc mặt vừa lúng túng, lại rất bất đắc dĩ khổ sở nhìn về phía Trương thái y: "Đã để Trương thái y chê cười". Lời của Tôn thị, cùng với sắc mặt đều rất hiển nhiên, ý muốn nói, làm kế mẫu thật khó!
Thanh Ninh cảm thấy rất buồn cười, Tôn thị làm bộ làm tịch, tròn mắt nói lời bịa đặt, đem trắng nói thành đen, ngược lại muốn biến mình thành người vô tội, ý nói là trưởng tử Tô Phỉ cùng vợ cả cố tình gây sự với bà ta, làm khó dễ kế mẫu đây mà!
Bà ta thật coi những người ở chỗ này đều là người mù, là người ngu, không hiểu chuyện sao?
Thực vô địch nha!
Kỳ thật, ở đây cũng chỉ có mình Trương thái y là người ngoài, về phần Tô lão phu nhân và đám người Tô Hoa Anh, hiển nhiên rất phối hợp với Tôn thị, cùng bà ta tạo cảnh thái bình giả tạo.
Trương thái y ôm quyền hướng Tôn thị: "Phu nhân quá lời".
"Được rồi, mẫu thân các ngươi đã nói thế, vậy cứ theo ý tứ hai người các ngươi, các ngươi cũng không cần sinh sự nữa, chuyện này đến đây chấm dứt!", Tô lão phu nhân nghiêm nghị nói, sau đó ngước mắt nhìn Tôn thị, lại cảnh cáo Tô Phỉ và Thanh Ninh một câu: "Nàng mặc dù là kế mẫu của các ngươi, nhưng cũng là trưởng bối, các ngươi phải nên hiếu thuận, tôn kính nàng! Chuyện này đừng nhắc lại nữa!".
Nói xong đỡ tay Đan ma ma tiếp tục đi lên phía trước.
Tô Phỉ và Thanh Ninh không lên tiếng nữa.
Bước chân đoàn người vô thức tăng nhanh, làm như chỉ sợ Tô Phỉ và Thanh Ninh lên tiếng ngăn cản lại cước bộ của bọn họ! Rất nhanh liền biến mất ở trước mắt.
Một hồi yến, tan rã trong không vui!
Chờ bọn người đi hết, Ngọc Trâm ngẩng đầu lên, nhịn không được liền cười ha ha, sắc mặt mang theo thần thái vui vẻ: "Thật đã ghiền, vừa nãy mặt phu nhân như gan heo, ta thấy nhiều lần còn như sắp hộc máu".
"Coi chừng để phu nhân nghe được, sẽ rút cái lưỡi ngươi!", Trà Mai nhìn Ngọc Trâm giáo huấn, giọng nói lộ ra khoan khoái, nụ cười trên mặt vô cùng sung sướng.
Ngọc Trâm le lưỡi một cái, nhát ma, ôm Bạc Hà cười đến vui vẻ.
"Tiểu đề tử các ngươi, phu nhân há là người các ngươi có thể bố trí sao!", Tôn ma ma cố ý trầm giọng.
Nhẫn Đông đứng bên, trên mặt cũng mang theo nụ cười.
"Ma ma, ngươi và các nàng dọn dẹp chỗ này một chút", Thanh Ninh cũng cười, phân phó Tôn ma ma.
"Vâng", Tôn ma ma gật đầu đáp: "Thế tử cùng thế tử phu nhân, thỉnh các ngài rời bước, nơi này rất bẩn".
Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết nôn hết xuống đất, vô cùng bẩn.
Thanh Ninh gật đầu, cùng Tô Phỉ rời đi.
Không bảo các nàng đi theo hầu hạ, mấy người Tôn ma ma, Trà Mai đều đã thành thói quen, lúc thế tử và thế tử phu nhân ở cùng một chỗ, cơ bản đều không để cho hạ nhân bọn họ hầu hạ.
Cho nên, không ai đi theo sau.
Vào phòng, hai người thay đổi y phục, an vị trên kháng gần cửa sổ trong nội thất.
Thanh Ninh rót cho Tô Phỉ một chén trà, đưa cho hắn, ngẩng đầu ngọt ngào cười nói: "Chàng mang Trương thái y đến thực kịp thời".
Nàng cho người đi mời đại phu, là muốn cùng Tôn thị và Tô lão phu nhân chu toàn một phen.
Tô Phỉ đưa tay tiếp trà nhưng không uống, đem trà đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, đưa tay cầm tay Thanh Ninh kéo vào trong lòng, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, dung nhan tuấn mỹ như ánh trăng trong suốt thấu sâu sắc, đôi mắt rạng rỡ phát sáng, cười nói: "Ừ, là do ta và nàng tâm hữu linh tê!".
(tâm hữu linh tê: tương tự "tâm ý tương thông" – là sự thấu hiểu sâu sắc giữa hai người yêu nhau)
Cách làm người của Tôn thị, hắn rất rõ ràng, tổ mẫu của hắn đương nhiên sẽ đứng về phía Tôn thị, hắn sao có thể để nàng thua thiệt, bọn người kia không thích nàng, hắn tất nhiên không muốn để nàng chịu nửa điểm ủy khuất!
"Trương thái y là do chàng mời tới trước đó?", Thanh Ninh nhướng mày hỏi, ngữ khí rất khằng định.
Nên mới tới nhanh như vậy!
"Ừ, lo trước khỏi họa!", Tô Phỉ cười gật đầu, đôi mắt ngập tràn ôn nhu: "Ninh nhi, ta thật cao hứng, chúng ta thật sự nghĩ giống nhau, tâm hữu linh tê".
Kể cả nàng không nghĩ tới điều này, hắn cũng vẫn sẽ dẫn theo thái y tới, lần này sao có thể để mọi chuyện biến thành tiểu đả tiểu nháo? Nếu nàng đã muốn chơi, vậy thì phải chơi lớn một chút!
Tâm hữu linh tê sao! Nét mặt Thanh Ninh tươi cười như hoa, trong lòng ngọt ngào, suy nghĩ một chút, hỏi: "Trương thái y này...".
"Y thuật tinh xảo", Tô Phỉ ve lưng Thanh Ninh, không chút để ý nói ra.
Thanh Ninh khiêu mi nhìn hắn, không hỏi thêm gì nữa, nghĩ đến vốn nàng có chuẩn bị ở sau, vừa vặn có hắn an bài, thì nàng cũng lười hỏi. Hơn nữa, cho dù hắn không an bài, tự nàng an bài là được, vừa rồi nhiều người như vậy, còn có cả Tô Hoa Anh và tỷ muội Hà gia, cùng với nha đầu của các nàng, từng đó người cũng đủ loạn rồi!
Qua một lúc sau, Thanh Ninh khe khẽ thở dài: "Đáng tiếc, không thể một lần giải quyết hết".
"Không vội", Tô Phỉ nhẹ đáp.
Đúng vậy, không vội, Thanh Ninh cười gật đầu.
Chỉ với một chiêu này mà muốn lật đổ Tôn thị, làm sao có thể! Tôn thị nhiều năm làm việc hoàn mỹ như vậy, sao có thể để một chút việc nhỏ này lật đổ được bà ta!
Nàng chỉ là thông qua việc này muốn nói cho Tôn thị biết, nàng không phải là người dễ chọc, không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp. Tôn thị muốn hại nàng, thì nàng sẽ phản kích lại gấp mười, cho nên, nếu muốn động thủ, vậy phải nghĩ kĩ rồi hẵng làm.
Hơn nữa, nàng muốn bức Tôn thị tiếp tục ra tay.
Tôn thị làm việc kín đáo, qua nhiều năm đều phong quang vô hạn.
Cho dù hoàn mỹ thì bà ta cũng là người, hôm nay thua một ván như vậy, bà ta sẽ can tâm? Hơn nữa, còn liên quan đến Tô Dao, Tôn thị nhất định sẽ không cam lòng!
Nếu nàng chỉ kéo Tôn Ngọc Tuyết làm bia ngắm, khả năng Tôn thị sẽ không ảnh hưởng gì, dù sao cũng chỉ là con dâu, nếu Tôn Ngọc Tuyết không sinh được, còn có rất nhiều người có thể sinh con cho Tô Khiêm, hơn nữa, con dâu cũng có thể thay!
Cho nên, nàng mới kéo cả Tô Dao vào.
Tô Dao là con gái ruột, Tôn thị sao nuốt nổi khẩu khí này!
Muốn tra ra chuyện của mẫu thân Tô Phỉ, thì phải quấy đục Quốc công phủ, như vậy mới có thể đục nước béo cò!
...
Editor: Ngọc Thương
"Đúng rồi, ta phải phái người về nhà mẹ đẻ nói một tiếng, miễn cho phụ thân, mẫu thân lo lắng". Nếu mẫu thân bỗng nhiên nghe được chuyện này, còn không phải sẽ lo lắng muốn chết? Mẫu thân đang mang song thai, cách ngày sinh cũng không còn nhiều, không thể để mẫu thân hoảng sợ, lo lắng.
Nghe vậy, Tô Phỉ gật đầu: "Ừ, tuyệt đối không thể để phụ thân, mẫu thân lo lắng".
Trà Mai chững chạc, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong, cho Trà Mai trở về một chuyến. Thanh Ninh quyết định vậy, sau đó cười đưa tay chọc chọc ngực Tô Phỉ, hỏi: "Hì hì, biểu hiện vừa rồi của ta có được không?".
"Ừ, phi thường tốt", Tô Phỉ khen.
"Dù sao, dựa vào danh tiếng của ta ở bên ngoài, về sau việc châm lửa những chuyện thế này, cứ để ta làm", Thanh Ninh cười nói.
"Hảo, ta chịu trách nhiệm giội dầu kết thúc", Tô Phỉ gật đầu.
Nàng châm lửa, hắn giội dầu kết thúc, ý tứ của hắn chính là, nàng muốn làm cái gì cứ việc làm, mọi sự đã có hắn! Thanh Ninh thản nhiên cười, ngửa đầu hôn môi Tô Phỉ.
Tô Phỉ cúi đầu, đôi mắt sâu hơn, ý vị thâm trường cười hỏi: "Ninh nhi, nàng có mệt không?".
"Không mệt", Thanh Ninh lắc đầu trả lời.
Tô Phỉ lập tức ôm vòng eo mềm mại của nàng, thì thầm: "Ninh nhi, thưởng cho ta". Ngoài cửa sổ chiếu vào ánh nắng, rọi lên gương mặt trắng nõn oánh nhuận như tuyết của Tô Phỉ, đôi mắt đen láy tựa hồ sáng chói, ôn nhu như sóng nước mùa xuân.
"Chàng muốn được thưởng cái gì? Ta phái Minh Hoa đường làm cho chàng một bộ y phục đẹp đẽ quý giá nhé? Hay là đi cửa hàng bạc mua một cây trâm, ừ, hoặc là ta trở về Tàng thư lâu Lý phủ nhìn một chút, xem có bức họa hoặc bản sách đặc biệt quý giá nào không?", Thanh Ninh cười nheo mắt, cố ý hỏi.
Trong thanh âm lộ ra vui vẻ cùng ôn nhu.
"Ừ? Ninh nhi chỉ có thể nghĩ đến những thứ đó thôi sao?", Tô Phỉ cười thấp giọng hỏi, mặt mày sinh huy.
"Vậy chàng muốn thế nào?", Thanh Ninh đưa tay vẽ vòng tròn trước ngực hắn, nũng nịu hỏi một câu, sau đó nghiêm mặt: "Ban ngày, không cho phép chàng làm loạn".
"Tiểu yêu tinh!", Tô Phỉ xoay người che trên người nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi anh đào kiều diễm.
Mười ngón tay đan xen, lời lẽ triền miên, rất nhanh hai người ý mê, thở , trong phòng, mỗi một hơi thở đều tựa hồ mang theo hương vị dục sắc.
Hôn môi, vào.
Ngón tay thon dài của Tô Phỉ ve đường cong lung linh thướt tha của Thanh Ninh, vô cùng khiêu khích.
Theo ngón tay hắn, thân thể như bị lửa đốt, Thanh Ninh rỉ thở gấp, dung nhan thanh lệ bội phần, như hoa đào diễm lệ quyến rũ.
Cánh môi Tô Phỉ mang theo nụ cười ôn nhu, hai tay cực nhanh cởi hết quần áo trên thân hai người, dục chống đỡ nơi hoa của Thanh Ninh.
Lại cố ý không đi vào, ở ngoài cửa từng khúc tư ma, tùy ý lưu luyến.
Hết sức trêu chọc nàng.
Thanh Ninh cảm giác toàn thân đều như nhũn ra, như một đoàn bông mềm nhũn, trong lòng gấp đến muốn thét chói tai, nhưng hắn lại không chịu vào, Thanh Ninh mở ra hai tròng mắt mê ly, nhìn dung nhan tuấn mỹ bức người của Tô Phỉ: "Tích Ngọc, chàng...".
Mau vào đi! Nhưng câu nói này nàng lại không nói nên lời, Thanh Ninh đưa miệng tại đầu vai hắn cắn cắn một cái: "Ta khó chịu muốn chết!".
Khi nàng tình, da thịt trắng tuyết tràn ra một tầng hồng phấn nhàn nhạt, giống như trân châu quý hiếm, oánh nhuận mà bóng loáng, tựa như gấm vóc thượng đẳng, xúc giác cảm nhận được sự non mềm, hoa đào dưới thân thể hắn nở rộ diễm lệ xinh đẹp, Tô Phỉ cười tiến lại gần vài phần, dán chặt lấy Thanh Ninh, cúi đầu cắn vành tai mượt mà sung mãn của nàng, hơi thở nóng bỏng phun ra toàn bộ trên vành tai và cổ nàng, ôn nhu cười hỏi: "Ninh nhi, nàng khó chịu ở đâu?".
"Chàng thật đáng ghét, chàng khi dễ ta!", hắn rõ ràng hiểu, còn cố ý hành hạ nàng! Thanh Ninh giả vờ tức giận mắng, xong lại lập tức nở nụ cười.
Tô Phỉ cười khẽ, sau đó cùng nàng dán mặt, khàn khàn thấp giọng nỉ non: "Nhi nhi".
Dứt lời, eo thon trầm xuống, rất nhanh đi vào.
...
Ngoài cửa sổ, ánh dương tháng năm tựa như bởi vì lưu luyến triền miên trong phòng mà càng thêm nhiệt nóng.
Editor: Ngọc Thương
"Mẫu thân, ngài đi về nghỉ trước, Dao nhi và Ngọc Tuyết bên này đã có con dâu", ra khỏi Cảnh Tụy viên, qua chín hành lang gấp khúc, đi thêm một đoạn, thời điểm tới ngã ba, Tôn thị dừng chân kính cẩn nói với Tô lão phu nhân.
"Ừ, quay đầu lại đem kết quả trị liệu đến bẩm báo với ta một tiếng". Tô lão phu nhân sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, đáp một câu, sau đó nhìn về phía Tô Hoa Anh: "Mạt nhi, Liên nhi cũng bị sợ hãi, ngươi mang hai đứa trở về phòng nghỉ ngơi đi".
"Vâng, mẫu thân", biết rõ lão nhân gia lúc này tâm tình không tốt, Tô Hoa Anh gật đầu thuận theo.
"Trở về đi", Tô lão phu nhân dẫn theo Đan ma ma cùng nha đầu của mình đi về Cúc uyển.
"Đại tẩu, vậy chúng ta đi trước, phải cho tỷ muội bọn nhỏ uống chén trà an ủi", chờ Tô lão phu nhân đi rồi, lúc này Tô Hoa Anh mới nói với Tôn thị.
"Ừ, chờ Dao nhi và Ngọc Tuyết trị liệu xong, ta sẽ cho Trương thái y qua bắt mạch cho Mạt nhi và Liên nhi", Tôn thị gật đầu.
"Vậy đa tạ đại tẩu", Tô Hoa Anh cám ơn một câu, rồi dẫn theo Hà Như Mạt, Hà Như Liên cáo từ.
"Mẫu thân, Tam muội muội ăn nhiều hơn con, nàng so với con nghiêm trọng hơn, trước hết để thái y tới xem cho nàng", Tôn Ngọc Tuyết nhìn Tôn thị, săn sóc nói.
Tôn thị hít một hơi, nhìn thoáng qua Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết, nói với nha đầu đang đỡ hai người: "Đem thiếu phu nhân và tiểu thư đỡ đi tới viện tử của ta".
Bọn nha đầu lập tức nghe theo, đỡ Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao hướng tới chủ viện.
Tôn thị cười nói với Trương thái y: "Thái y, thỉnh".
"Phu nhân hữu lễ". Trương thái y ôm quyền.
Tôn thị cho bọn nha đầu dìu Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết vào hai gian sương phòng phía đông viện, vào phòng, Trương thái y trước hết là bắt mạch cho Tô Dao.
Lúc Trương thái y bắt mạch, đương nhiên không thể quấy nhiễu.
Tôn thị cố nhịn lo lắng trong lòng, cho người mời dược đồng đi ra ngoài nói chuyện, lại cho lui hết nha đầu, chỉ chừa Võ ma ma ở bên người, biết không thể quấy rầy Trương thái y, đành phải gấp đến độ uống từng ngụm trà.
Hồi lâu, Trương thái y mới thu tay.
Tôn thị buông cốc trà xuống, vô cùng cấp bách hỏi: "Trương thái y, Dao nhi thế nào?".
"Mặc dù Tô tam tiểu thư mới phun ra, nhưng mà, đồ ăn đã vào bụng, ít nhiều gì cũng đã hấp thu chút ít, có điều, tình huống cụ thể thế nào, còn phải xem sau này. Trước mắt, mạch tượng vẫn chưa xem rõ được", Trương thái y đáp.
Có nghĩa là chưa rõ ràng, không biết kết quả! Mờ ảo như thế càng làm cho người ta thêm cuống cuồng! Tâm Tôn thị đột nhiên trầm xuống: "Thái y, ngài nhất định phải cứu hai người các nàng".
"Phu nhân, ta sẽ làm hết sức", Trương thái y châm chước một phen, nói: "Bất quá, hồng nhan lục châu này nếu đã ăn vào, thương thế ảnh hưởng trên thân, cũng chỉ có thể dùng thuốc bổ từ từ điều dưỡng".
"Làm phiền thái y". Tôn thị vội nói.
"Phu nhân khách khí". Trương thái y đi sang một bên viết phương thuốc.
Nhận phương thuốc, Tôn thị gấp rút phái nha đầu lập tức đi khố phòng lấy thuốc, sau đó cho Võ ma ma mời Trương thái y sang sương phòng cách vách bắt mạch cho Tôn Ngọc Tuyết.
"Mẫu thân", nước mắt Tô Dao rơi như mưa, dựa trên giường ô ô khóc: "Mẫu thân, con làm sao bây giờ? Con về sau phải làm sao bây giờ?".
Tim Tôn thị đau như bị đao cắt, đi tới ôm Tô Dao, đưa tay vỗ lưng nàng, lòng tự nhủ: "Không có việc gì, không có việc gì, Dao nhi không có việc gì đâu. Mới vừa nãy Trương thái y cũng nói không nhất định, con đã phun hết ra rồi, không sao đâu, không có chuyện gì, không có chuyện gì".
Tôn thị nghẹn ngào ôn nhu nói, tựa như vừa an ủi Tô Dao, vừa an ủi chính mình.
"Nếu như chưa phun hết ra được thì sao đây? Mẫu thân, con ăn nhiều như vậy, thời gian từ lúc ăn đến lúc phun ra, đã qua thật lâu", Tô Dao lắc đầu khóc ròng: "Con xong rồi, đời này đều xong rồi".
Không sinh được hài tử, sau này gả cho người, chính mình phải làm sao mới có thể đứng vững chân? Tô Dao cảm thấy trước mắt như một mảnh hắc ám, ngã vào lòng Tôn thị, khóc đến khàn cả giọng.
Trái tim Tôn thị đau đớn, ôn nhu dỗ dành Tô Dao: "Dao nhi à, đừng khóc, mọi sự có nương ở đây, nương sẽ không để con gặp chuyện không may".
"Ô ô ô ô, con xong rồi, mẫu thân... Con đời này đều xong rồi", Tô Dao khóc đến thở không ra hơi.
"Được rồi, đừng khóc, nương nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, con phải tin ta", Tôn thị nói: "Con là tiểu thư Quốc công phủ, là tiểu thư duy nhất, con sẽ thuận lợi vui vẻ, cả đời vinh hoa phú quý, làm sao mà xong rồi được? Nhân sinh của con mới vừa bắt đầu thôi!".
"Dao nhi, tin tưởng nương, nương sẽ không lừa con".
"Con là tâm can bảo bối của nương, nương làm sao có thể để con gặp chuyện không may? Kể cả ăn trái cây kia rồi thì thế nào? Bất quá là vài quả trái cây thôi, có cái gì không giải quyết được? Nương sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa lành cho con, đảm bảo con khỏe mạnh".
Tôn thị từ từ nói, âm thanh ôn nhu.
Tô Dao dần dần bình tĩnh lại, tâm tình cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, từ trong ngực Tôn thị bò dậy, nhìn Tôn thị, nước mắt trên mặt long lanh: "Thật sao mẫu thân? Con thật sự sẽ không có chuyện gì sao?".
"Ừ, không có việc gì", Tôn thị ôn nhu cười, rút khăn gấm dịu dàng lau nước mắt trên mặt cho Tô Dao: "Dao nhi, chẳng lẽ con không tin lời nương?".
Tô Dao nghẹn ngào trả lời: "Dao nhi tin tưởng nương".
"Ừ, nghĩ vậy đúng lắm", Tôn thị lau khô lệ cho nàng.
Dù Tôn thị nói chắc chắn, nhưng trong lòng Tô Dao đối với tương lai vẫn còn khủng hoảng lo lắng, lông mày cau chặt.
Tôn thị dịu dàng khuyên: "Được rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy".
"Vâng", Tô Dao đáp, suy nghĩ một chút, đôi mắt chuyển động: "Đều do tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia, đều do nàng ta hại con, nhất định là nàng ta cố ý, nhất định là nàng ta cố ý đem thứ đồ đó cho con ăn".
Tô Dao lại nâng tay mình lên: "Rõ ràng lúc đó nàng ta bóp tay con".
Tôn thị đau lòng cẩn thận tra xét ngón tay nữ nhi, hỏi: "Còn đau không?".
"Hiện tại đỡ rồi, không đụng sẽ không đau", Tô Dao lắc đầu, sắc mặt dần dần âm ngoan, ánh mắt oán hận, âm thanh bén nhọn: "Tiêu Thanh Ninh, con tiện nhân! Con nhất định phải cho nó đẹp mắt, nó dám đối với con như vậy! Còn có Đại ca, huynh ấy cũng bị nó mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cứ như thế che chở cho nó!", Tô Dao vô thức mắng rủa mà quên là, tất cả đều do mẫu thân nàng ra tay trước.
"Dao nhi, đại tẩu con cũng không biết, người không biết thì vô tội, con cũng không nên tìm đại tẩu gây phiền toái", Tôn thị vội vàng cản.
"Không, con nhất định phải cho nó đẹp mắt! Con nhất định phải báo thù!", Tô Dao quắc mắt.
"Nghe lời, không cho phép hồ nháo, về sau thấy đại tẩu con, phải nhất mực cung kính, không được mất quy củ", Tôn thị nghiêm khắc nói.
Nữ nhi nhà mình tính cách thế nào, nàng hiểu rõ, chuyện hôm nay là Tiêu Thanh Ninh thiết kế hay Tô Phỉ thiết kế, nàng còn chưa nắm chắc.
Nếu là Tiêu Thanh Ninh tự tay thiết kế, nữ nhi căn bản không phải là đối thủ của nó, nếu là Tô Phỉ thiết kế, xú tiểu tử kia người thân cũng không nể tình, đầu tiên là đệ đệ, hôm nay lại là muội muội!
Mà nàng chỉ có một nữ nhi này!
"Mẫu thân!", Tô Dao nhíu mày chu môi.
"Nghe lời!", Tôn thị cau mày.
Tô Dao vẻ mặt mất hứng gật gật đầu.
Sắc mặt Tôn thị lúc này mới buông lỏng: "Con nghỉ ngơi trước đi, ta qua xem Nhị tẩu con một chút".
Nói xong kêu nha đầu tiến đến hầu hạ Tô Dao, sau đó đi sang sương phòng bên cạnh.
Trương thái y đã bắt mạch xong cho Tôn Ngọc Tuyết, thấy Tôn thị đi đến, Tôn Ngọc Tuyết vội hỏi: "Mẫu thân, Tam muội muội sao rồi?".
Tôn thị cười đi vào: "Không sao".
Rồi nhìn về phía Trương thái y, hỏi: "Thái y, con dâu ta thế nào?".
Trương thái y trả lời, giống như vừa nãy nói về Tô Dao.
Chờ Trương thái y kê thuốc xong, Tôn thị cho nha đầu đi bốc thuốc.
"Thái y, làm phiền", Tôn thị thưởng cho Trương thái y phong bao hồng thật dày.
"Phu nhân. Này...". Trương thái y không đưa tay đón.
Tôn thị liếc nhanh sang Võ ma ma.
"Đây là chẩn kim, Trương thái y, ngài cầm lấy, sau này còn phải làm phiền ngài nhiều hơn", Võ ma ma hiểu ý, cười đem phong bao nhét vào trong tay Trương thái y.
Ngoại trừ chẩn kim, còn có phí ém miệng! Trương thái y từ chối đôi câu, sau đó nhận lấy cám ơn Tôn thị.
Tôn thị lúc này mới cười vui vẻ gọi Kết Hồng tiến đến, phân phó nàng dẫn Trương thái y qua chỗ Hà Như Mạt, Hà Như Liên.
"Không có chuyện gì, Ngọc Tuyết, con đừng nghĩ nhiều", Tôn thị ngồi cạnh giường an ủi Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết lúc đầu còn có chút khủng hoảng cùng e ngại, hiện thời nội tâm đã rất bình tĩnh, gật đầu: "Vâng, con không có nghĩ nhiều, chúng con mới vừa ăn, sau đó liền phun ra, nhất định không có việc gì".
Kỳ thật, nội tâm của nàng còn cảm thấy may mắn.
Nàng không thích Tô Khiêm, nội tâm nàng vốn không muốn sinh con cho Tô Khiêm!
Tôn thị nhìn kỹ sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết, thấy ánh mắt nàng tỉnh táo, sắc mặt dù có chút tái nhợt nhưng không có thần sắc thống khổ cùng oán hận, mới yên tâm chút ít: "Vậy là tốt rồi, con trước cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, đợi chốc nữa khỏe hơn rồi trở về".
Tôn Ngọc Tuyết ôn thuận gật đầu: "Mẫu thân, ngài bận thì đi đi, con không sao, đợi lát nữa con qua xem Tam muội muội một chút, con sẽ khuyên nhủ nàng thật tốt".
"Trước chớ vội đi xem nó, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng qua", Tôn Ngọc Tuyết ôn thuận hiểu chuyện như vậy, Tôn thị rất vui.
Tôn Ngọc Tuyết cười gật đầu, che giấu tâm tình dưới đáy mắt: "Vâng, vậy con nghỉ một lát rồi đi thăm Tam muội muội sau".
"Ừ, nghỉ ngơi cho tốt", Tôn thị hòa nhã cười, vỗ tay Tôn Ngọc Tuyết, lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới rời đi.
Ra khỏi phòng, Tôn thị liền sắc mặt âm trầm trở về phòng mình, để Võ ma ma lưu lại, cho toàn bộ nha đầu lui ra ngoài.
Võ ma ma rót một chén trà cho Tôn thị, lo lắng nói: "Phu nhân, ngài uống một ngụm trà nghỉ khẩu khí".
"Ngươi nói xem, chuyện hôm nay là nữ nhân Tiêu thị kia làm, hay là xú tiểu tử Tô Phỉ làm?", Tôn thị một tay tiếp trà, một tay chống trán, hỏi.
Võ ma ma suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Cái này, nô tỳ nói không chính xác được, nhìn Tiêu thị, giống như không có tâm cơ và thủ đoạn thâm sâu như vậy, nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm, cho nên, cũng không dám chắc".
Về phần thế tử - không cần nói, nếu hắn biết trước, khẳng định sẽ làm ra việc phản kích như hôm nay.
Tôn thị xoa xoa thái dương, không nói gì, chỉ yên lặng ngồi uống trà.
Võ ma ma nín thở tĩnh khí, an lặng yên tĩnh đứng ở một bên, cũng không lên tiếng nữa.
Không biết qua bao lâu, Tôn thị mói buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy nói với Võ ma ma: "Đi thôi, đến Cúc uyển".
Nói xong nhìn xuống quần áo của mình, lại duỗi tay sửa sang thái dương, sau đó mới đỡ tay Võ ma ma đi ra ngoài.
Cúc uyển rất yên lặng, bọn nha đầu bà tử đều rón rén làm việc, thấy Tôn thị đi vào, nha đầu đứng dưới mái hiên vội vã chạy vào phòng bẩm báo.
"Phu nhân", đại nha đầu Song Hỷ bên cạnh Tô lão phu nhân ra đón.
"Hai người các ngươi ở bên ngoài chờ", Tôn thị nghiêng đầu phân phó Mai Hồng và Đào Hồng, chỉ dẫn theo Võ ma ma đi vào.
"Phu nhân, thỉnh ngài", Song Hỷ vén rèm mời Tôn thị đi vào, sau đó Song Hỷ lui lại ngoài cửa, không cùng vào trong.
Tô lão phu nhân ngồi trên vị trí phía trước, cụp mắt nhìn không ra thần sắc, trong tay bưng một ly trà, bên cạnh chỉ có Đan ma ma, mấy người đại nha đầu cũng không ở bên cạnh. Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe được thanh âm tiếng gió xẹt nhẹ qua lá cây, dẫn theo mùi thơm đàn hương từ trong lò hương chậm rãi tản mát ra.
Đan ma ma hạ mí mắt, đứng bên cạnh Tô lão phu nhân.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, tựa như hít thở không thông.
Tôn thị hạ lông mày, cúi đầu, hướng Tô lão phu nhân quỳ gối hành lễ: "Mẫu thân".
Hồi lâu đều không nghe thấy âm thanh của Tô lão phu nhân, Tôn thị liền như vậy cong vòng eo cùng chân, suy nghĩ một chút, từ từ ngẩng đầu, mới vừa nâng mặt lên, Tô lão phu nhân đang cúi mi bưng cốc trà vừa động, cốc trà kia liền thẳng tắp hướng nàng bay tới.
Bên cạnh Tô lão phu nhân chỉ lưu lại Đan ma ma, nha đầu khác đều cho lui, hiển nhiên là tức giận muốn giáo huấn nàng, trong lòng Tôn thị hiểu, cực nhanh hạ mắt xuống, thân thể vẫn không nhúc nhích, không né tránh, nàng cũng không thể trốn, hơn nữa, nàng càng không dám trốn.
Tôn thị lập tức bị chung trà Tô lão phu nhân đập vào đầu, chảy máu.