Âm thanh tuy rất nhẹ nhưng do đang nửa đêm nên lại dị thường rõ ràng.
Nghe được tiếng bước chân gấp gáp bên ngoài, Thanh Ninh chỉ cảm thấy như có một cái gìđó giẫm lên , một loại cảm giác áp bách không thở nổi.
"Tiểu thư nô tỳđi xem một chút chuyện gì xảy ra." Tôn ma ma thấp giọng nói.
Thanh Ninh lắc đầu nói với Ngọc Trâm "Đem y phục lại đây."
Mặc quần áo xong Thanh Ninh liền tóc xõa đi ra ngoài.
Thanh Ninh mở cửa tức thì một luồng khí lạnh thổi vào mặt. Bầu trời đêm không trăng như một sân khấu bị màn đen bao phủ. Cuối hành lang lồng đèn trong sân tản ra tia sáng lung linh. Năm thân ảnh vội vã bước trên bậc thang hướng nhà chính màđi.
"Đêm hôm khuya khoắc, ai lúc này lại tìm phu nhân?" Ngọc Trâm lẩm bẩm một câu.
Trái tim Thanh Ninh dần trở nên băng giá. Thanh Ninh không chút suy nghĩ, nhấc chân hướng nhà chính bước nhanh.
"Ma ma, phu nhân đã ngủ. Làm phiền mấy ma ma trở vềđi."
"Chúng ta nhìn phu nhân một chút, thấy được phu nhân thực sự không việc gì lại ngủ ngon, sẽ trở về bẩm báo lão phu nhân."
"Các ngươi muốn gì?"
Trong phòng truyền đến thanh âm kinh hô của Mai ma ma, Thu Bội và Thu Hoàn.
Thanh Ninh đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy hai bà tử mỗi người đang giữ Thu Bội cùng Thu Hoàn. Mai ma ma bị ba bà tử còn lại dang tay ngăn trở.
Thấy Thanh Ninh đẩy cửa vào, năm bà tử mở to mắt kinh ngạc.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Thanh Ninh trầm mặt đi vào, đi tới bên cạnh Mai ma ma.
"Tiểu thư, họ nói phụng mệnh lão phu nhân tới thăm phu nhân. Nô tỳ nói phu nhân đã ngủ nhưng bọn họ lại cứng rắn muốn nhìn thấy phu nhân mới thôi." Mai ma ma nhìn Thanh Ninh đến, nhanh nhẹn trốn thoát từ trong tay ba bà tử.
Năm người này vai to lưng rộng, rất khỏe mạnh. Mai ma ma trong lòng đoán họ là lai giả bất thiện ().
Thanh Ninh đi tới, che đường dẫn đến giường nhìn sang mấy bà tử. Sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng ẩn chứa sát ý.
Hai bà từđang nhéo Thu Hoàn cùng Thu Bội không khỏi buông lỏng tay ra.
Năm bà kinh ngạc xong mồ hôi lạnh lia lịa gật đầu.
Đầu kia Ngô ma ma liếc nhìn Thanh Ninh lại liếc mắt nhìn năm người sau lưng Thanh Ninh suy nghĩ một chút cúi đầu nói "Tiểu thư, lão phu nhân rất lo lắng cho phu nhân. Nô tỳ là phụng mệnh lão phu nhân đến thăm phu nhân."
Ánh mắt Thanh Ninh dừng lại một chốc trên người Ngô ma ma, đột nhiên bật cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng như suối reo.
Ngô ma ma cùng bốn bà tửđầu cúi thấp dần. Tiếng cười kia làm cho các bà cảm thấy bất an, da đầu tê dại.
Thanh Ninh thu lại ý cười, nhìn Ngô ma ma lạnh giọng "Ngô ma ma, đã trễ thế này tổ mẫu còn chưa nghỉ ngơi sao? Muộn thế này còn tới vấn an, lẽ nào ma ma sợđêm khuya vắng người gặp quỷ?"
Thanh âm đột nhiên lạnh xuống khiến năm người lạnh cả người. Ngô ma ma mấp máy khóe miệng, liền vừa cười vừa nói "Lão phu nhân lo âu cho phu nhân sao có thể ngủđược, nên mới sai nô tỳđi một chuyến."
Nhưng là cũng sai nhiều người cùng đi quáđi!
"Khiến tổ mẫu quam tâm thực là có lỗi." Thanh Ninh lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt ác liệt "Các ngươi đã phụng mệnh tổ mẫu tới thăm mẫu thân sao lại vô lễ như vậy? Tổ mẫu tấm lòng nhân từ, ngày thường dung túng các ngươi cho nên các người coi thường quy củ? Đến thăm mẫu thân mà vấn an như vậy, cũng là dùng tổ mẫu làm lệnh bài đi."
"Nô tỳ không dám." Ngô mụ mụ cúi đầu "Lão phu nhân bên kia nóng lòng, nô tỳ muốn thấy tận mắt phu nhân rồi trở lại cũng khiến lão phu nhân yên tâm."
"Khó cóđược ma ma làm việc tận tâm như vậy." Thanh Ninh nhẹ giọng nói một câu, đi về phía trước hai bước vươn tay từ trong tay bà tử sau lưng Ngô ma ma rút ra thếp bạch lăng. Ngắm nhìn Ngô ma ma tự tiếu phi tiếu hỏi "Không biết ma ma mang theo ba thước bạch lăng này làý gì? Cũng làý tứ tổ mẫu sao?"
Ánh mắt lạnh giá khiếp người.
Mấy người Mai ma ma sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phẫn nộ không khỏi nắm chặt tay.
Ngô ma ma khẽ nâng mặt chỉ thấy ánh mắt Thanh Ninh so với lão phu nhân tức giận còn uy hiếp hơn. Ngô ma ma sắc mặt nhất thời tái nhợt, đầu đầy mồ hôi kiên trì trả lời "Tiểu thư nói đùa, chỉ là dây lưng quần của bà tử thôi."
"Vải sa lăng mỏng đắt giá này, ma ma cư nhiên dùng để làm thắt lưng quần thật đúng là....chậc chậc, thật đúng là hào phóng. Bất quáđặc biệt thế này, Ngọc Trâm ngươi mượn tạm vài ngày quay về giúp Tôn ma ma làm hai cái." Thanh Ninh nói.
"Vâng tiểu thư." Ngọc Trâm đi về phía trước, nhanh tay nhận bạch lăng Thanh Ninh đưa tới.
Thanh Ninh nhìn Ngô ma ma nói "Ma ma trở vềđi, nói với tổ mẫu một tiếng mẫu thân ởđây đã có ta, không cần lão nhân gia lo lắng."
"Vâng tiểu thư." Ngô ma ma lên tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bạch lăng trong tay Ngọc Trâm lấy lòng cười "Tiểu thư, đai lưng này..."
"Yên tâm đi, mấy ngày nữa ta sẽ sai Ngọc Trâm trả lại."
Nhìn tiểu thư cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh như băng, Ngô ma ma đành phải vái chào đem bốn người còn lại lui ra ngoài.
Thanh Ninh thấp giọng "Ma ma cùng Thu Bội đi nhìn một chút người giữ cửa."
Không biết người giữ cửa để Ngô ma ma vào hay là bị Ngô ma ma cấp mê dược?
"Vâng." Tôn ma ma và Thu Bội lên tiếng, bước nhanh ra ngoài.
"Ninh nhi."
Thanh Ninh xoay người.
Lý Vân nương chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, sắc mặt trắng nhợt ngồi trên giường.
Hai mắt đỏđậm, có kinh hoàng, có không thể tin, có phẫn nộ.
"Mẫu thân." Thanh Ninh đi tới nhẹ nhàng ôm Lý Vân Nương.
"Khinh người quáđáng." Lý Vân Nương từ trong kẽ răng phun ra bốn chữ.
Thanh Ninh ôm Lý Vân Nương, đáy mắt lạnh giá.
Như vậy đời trước mẫu thân chỉ sợ cũng "treo cổ tự tử" như vậy.
Tổ mẫu nàng, loại nào lạnh bạc!
Nàng nhưng thật ra muốn nhìn xem lần này tổ mẫu sẽ xử lý như thế nào cái khó khăn nàng đá trở lại, xử lý năm bà tử kia thế nào?
++++
Nghe Ngô ma ma đáp lời, lão phu nhân thiếu chút nữa liền đứng dậy. Thở ra một hơi, lông mày cay lại liếc nhìn Thúy Hương, rồi xua tay "Các ngươi tất cảđi xuống đi."
Thúy Hương đưa năm người ra ngoài, chỉ chốc lát bên ngoài liền truyền tới tiếng .
"Hôm nay đúng dịp tiểu thưở lại, lão phu nhân ngài sau này tìm cơ hội làđược." Lâm ma ma giúp lão phu nhân xoa thái dương nói.
"Cơ hội qua rồi. Nàng cùng Hoàng hậu có vài phần giao tình. Nếu náo loạn ra ngoài sẽ gây bất lợi cho Hầu phủ." Lão phu nhân thở dài một hơi "Vì Thẩm gia ta cũng bất đắc dĩ. Để xảy ra chuyện như vậy ở Vương phủ nên đâm đầu chết luôn ởđó."
Lâm ma ma giật giật khóe miệng không nói tiếp.
Im lặng chốc lát, lão phu nhân nhẹ nhàng nói một câu "Ngày mai đem năm người đó trói lại tiễn bước đi."
——————————————————————————————————————
(): kẻ mang đến chuyện xấu.