Editor: Ngọc Thương
Tưởng thị?
Nàng ta chắc là đến thăm Tôn Ngọc Tuyết. Chuyện đều truyền ra, khẳng định Tôn gia cũng đã biết rồi, nhưng Tôn thị lại không muốn gặp Tưởng thị, nàng bệnh thoát một lớp da, không có tinh thần đi ứng phó Tưởng thị.
Vì vậy liền phất tay, phân phó Võ ma ma: "Ta bị bệnh, miễn cho cữu phu nhân thấy qua bị nhiễm bệnh khí, cho nên, ma ma ngươi đi thỉnh cữu phu nhân đến viện tử của Nhị thiếu phu nhân đi".
"Vâng, phu nhân cứ việc nghỉ ngơi, nô tỳ chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tốt cữu phu nhân", Võ ma ma phúc thân lui ra ngoài.
Tôn thị nằm xuống, mới qua một lúc lâu, ngoài cửa liền vang lên âm thanh của Tưởng thị: "Cô nãi nãi, hôm nay ta đến là có lời riêng muốn nói với ngươi, đợi lát nữa qua xem Ngọc Tuyết...". Tưởng thị vừa dứt lời, người liền vào cửa, vẻ mặt mang theo giận dữ. Kết Hồng, Mai Hồng cùng với mấy người trong phòng đều ngăn không được.
Võ ma ma đi theo sau Tưởng thị, thần sắc cuống cuồng.
"Cô nãi nãi...", Tưởng thị vào cửa, vừa nhìn thấy Tôn thị còn chưa kịp ngồi dậy, âm thanh lập tức im bặt.
Ánh mắt Tưởng thị kinh ngạc nhìn Tôn thị.
Dung mạo cô nãi nãi ngày thường vốn quyến rũ động lòng người, cộng thêm được sống an nhàn sung sướng, thoạt nhìn chỉ như nữ nhân mới qua hai mươi mùa hoa.
Nhưng Tôn thị trước mắt, lại sắc môi tái nhợt, mặt xám như tro, tựa hồ như trong một đêm bị già đi vài tuổi.
Tôn thị nhíu mày, tùy Kết Hồng đỡ mình ngồi dậy, cười nói với Tưởng thị: "Tẩu tử tới rồi, ngồi đi".
Đáy mắt Tưởng thị khó nén vẻ kinh ngạc, giật sững người một lát, sau đó đi tới, ngồi cạnh giường, vội vàng hỏi: "Cô nãi nãi, mặt ngươi sao lại thế này? Sao lại bệnh nghiêm trọng như thế? Uống thuốc chưa? Thái y nói thế nào?".
Lo lắng mà cẩn thận nhìn Tôn thị.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, Tưởng thị cho rằng Tôn thị giả bộ bệnh. Phu nhân, tiểu thư trong cao môn đại hộ, một khi xảy ra việc gì gièm pha, lựa chọn đầu tiên đều là giả bệnh không gặp người, đợi gió êm sóng lặng, bệnh tự nhiên liền khỏi.
Cho nên, khi nghe nói Tôn thị bị bệnh, nàng đương nhiên cho rằng Tôn thị giả bệnh không gặp mình!
Nghe nói hôm qua Tôn thị bị Hoàng Hậu nương nương triệu kiến, thời điểm ra khỏi Phượng Nghi cung, sắc mặt tái nhợt rất là không tốt. Nhất định là Tôn thị bị Hoàng Hậu nương nương khiển trách. Hôm qua, Tôn thị chân trước ra khỏi cửa cung, trong cung liền truyền đi tin tức nàng bị Hoàng Hậu nương nương khiển trách.
Những năm gần đây Tôn thị phong quan vô hạn, nhưng hôm nay, toàn bộ kinh thành đều truyền đi nàng mưu hại con nối dòng của phu thê trưởng tử, so với hình tượng hiền lương thục đức thường ngày khác xa một trời một vực, lại bị Hoàng Hậu nương nương giáo huấn, Tôn thị sao có thể chịu được?
Nếu là mình, chỉ sợ là cũng tức giận tới mức đóng cửa lại nằm trên giường giả bệnh!
Cho nên, Tưởng thị căn bản không tin Tôn thị ngã bệnh!
Hôm nay nàng cố ý tới cửa, là có chút lời phải nói với Tôn thị, sao có thể để người ta tùy tiện đuổi đi?
Nữ nhi đương nhiên là qua thăm, nhưng Tôn thị cũng là tất phải gặp.
Vốn hôm qua nàng muốn đánh tới cửa, nhưng nghe nói Tôn thị phải vào cung yết kiến Hoàng Hậu nương nương, nên mới nhịn cho đến hôm nay.
Bởi vậy, nghe lời của Võ ma ma, nàng liền trực tiếp xông vào trong, đám nha đầu bà tử tuy có lòng muốn cản, nhưng cũng không dám quá phận.
Tưởng thị nàng dù sao cũng là cữu phu nhân.
Vậy mà, vào cửa vừa nhìn thấy Tôn thị, Tưởng thị liền giật mình, hiển nhiên là Tôn thị bị sinh bệnh nặng. Trước đó vài ngày, thời điểm tết Đoan Ngọ gặp qua, sắc mặt nàng ta còn đỏ thắm, dung quang tỏa sáng, thật kiều diễm.
Chỉ qua mấy ngày, liền bệnh nhanh đến mức không nhận ra!
"Không sao, chỉ là bị nhiễm phong hàn, cộng thêm mấy ngày nay trời có chút nóng, cho nên, bệnh liền như núi đổ". Tôn thị dựa vào gối, trên mặt tái nhợt dẫn theo một nụ cười, thanh âm khàn khàn.
Gì mà phong hàn! Là bị tức quá đổ bệnh thì có! Cô nãi nãi sống an nhàn quá lâu rồi, nay bị chuyện huyên náo lớn như vậy, không tích tụ vu tâm mới là lạ! Tưởng thị trong lòng trào phúng một phen, ngoài mặt nhưng lại ra vẻ quan tâm: "Vậy phải dưỡng thân thật tốt".
"Đa tạ tẩu tử quan tâm", nụ cười trên mặt có chút suy yếu, nghiêng đầu phân phó Võ ma ma phái tiểu nha đầu đi mời Tôn Ngọc Tuyết đến, sau đó nhìn Tưởng thị nói: "Biết tẩu tử đến đây, ta sợ lây bệnh khí qua cho ngươi, nên mới phân phó Võ ma ma đi tiếp đón tẩu tử, không ngờ tẩu tử lo lắng cho ta như thế".
Mâu quang nhưng lại thoáng hiện lên ám phúng, ngữ khí cũng mang theo hai phần không vui.
Đã nói rõ là có bệnh, mình còn cứng rắn xông vào, đây là châm chọc mình thất lễ! Tưởng thị làm sao mà không hiểu ý tứ của Tôn thị, lập tức trong lòng cũng có chút bực, ngoài mặt lại cười thuận lời của Tôn thị: "Cô nãi nãi bị bệnh, ta đương nhiên rất lo lắng, phải nhìn thấy ngươi mới yên tâm".
"Cảm ơn tẩu tử", Tôn thị cười cám ơn.
"Đây là ta cần phải vậy", Tưởng thị khách sáo nói.
Tôn thị cười, ánh mắt mang theo cảm kích: "Vẫn là đại tẩu thương ta".
Tưởng thị liếc nhanh qua nha đầu bà tử trong phòng, nhíu mày, suy tính một lát, hỏi: "Ngươi bị bệnh nghiêm trọng như thế, làm sao lại chỉ có nha đầu bà tử bên cạnh? Đứa nhỏ Ngọc Tuyết này thật không hiểu chuyện, đợt lát nữa ta phải hảo hảo nói nó một chút!".
Mẹ chồng ngã bệnh, lúc này đương nhiên con dâu phải hầu hạ bên giường!
Tôn thị hiểu Tưởng thị muốn đem đề tài hướng tới trên người Tôn Ngọc Tuyết, liền cười cười: "Ta mới vừa đuổi nàng về, ngươi cũng đừng mắng nàng, chỗ này đã có nha đầu bà tử hầu hạ ta, ta cũng đã quen sai sử các nàng rồi".
Lời này ý tứ là nàng ta thiên vị con gái mình, muốn cho mình yên tâm đây mà! Nhưng nàng sao có thể yên tâm cho được?
Bên ngoài truyền đi, nói bóng nói gió, chuyện rốt cuộc là thế nào? Trong lòng Tưởng thị cấp bách muốn biết, vì vậy giận dữ cùng lo lắng trong lòng nàng không vì lời của Tôn thị mà giảm đi phân nửa: "Kỳ thật hôm nay ta đến, là có chút lời muốn hỏi cô nãi nãi".
Nói xong liếc nhanh qua nha đầu bà tử trong phòng. Tôn thị một lòng muốn trốn tránh, vậy thì chính mình sẽ nói thẳng ra.
Tôn thị khẽ cúi đầu, dùng khăn bụm miệng ho khan hai cái.
Võ ma ma cùng đám người Kết Hồng vội vàng rót trà hầu hạ Tôn thị uống, lại cầm khăn ướt cho Tôn thị lau miệng, gấp rút một hồi.
Lúc này Tôn thị mới hướng Tưởng thị nói: "Đại tẩu có lời gì cứ hỏi đi, ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, đại tẩu không cần khách khí với ta".
(tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì nói nấy, đã nói là nói hết)
Tưởng thị lại nhìn bọn người trong phòng, thấy Tôn thị không có ý tứ cho các nàng lui ra ngoài, vì vậy thu liễm sắc mặt, hỏi: "Phía ngoài truyền đi sôi sục, cô nãi nãi, ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn có Ngọc Tuyết, rốt cuộc là thế nào? Dao nhi nữa, Dao nhi thế nào rồi?".
"Đại tẩu yên tâm, hai đứa nhỏ đều không sao", Tôn thị đáp.
"Thật sự không sao?", Tưởng thị không khỏi khẩn trương ngồi ngay ngắn: "Thái y nói thế nào? Thật không có chuyện gì?".
Con nối dòng là chuyện trọng yếu, nếu nữ nhi bị đả thương thân thể, không thể sinh con, vậy tương lai chẳng phải sẽ cơ khổ thê thảm? Hôm nay tuy có Tô Khiêm yêu thương, nhưng nam nhân như hoa trong gương, như trăng trong nước, nữ nhân lại yếu thế nhất là không có nhiều thời gian để lãng phí, về sau, tuổi già sắc suy, còn có rất nhiều mỹ nhân như hoa khác!
Tôn thị không trả lời.
Thái y nói không xác định, nàng có thể nói gì đây? Chính nàng cũng rất lo lắng cho nữ nhi của mình như Tưởng thị.
Thấy thần sắc của Tôn thị, Tưởng thị trong lòng cũng hiểu nàng ta không có lời chắc chắn, nếu không, thực là xác định, nàng ta còn không phải sẽ chém đinh chặt sắt khẳng định với mình?
Tưởng thị chau mày nhìn Tôn thị, âm thanh liền mang vài phần phẫn uất: "Ngọc Tuyết gả đến đây, có cô cô ngươi che chở, chiếu cố, ta yên tâm vô cùng, nhưng mà, lúc này con bé mới được gả đi vài ngày thôi? Liền gặp phải chuyện lớn như vậy, bị ủy khuất lớn như vậy? Sau này Ngọc Tuyết phải sống thế nào đây?".
Ý tứ rõ ràng là chỉ trích Tôn thị.
Tôn thị mặt cũng trầm xuống.
Tưởng thị tiếp tục nói: "Cô nãi nãi, chuyện này từ đầu đến cuối, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Ngọc Tuyết mới vào cửa, vô duyên vô cớ bị tai bay vạ gió lớn như vậy, cô nãi nãi, ngươi phải cho ta một lời bảo đảm, bảo đảm tương lai bất kể như thế nào, Tô gia đều không bạc đãi nàng".
Tôn thị thẳng tắp nhìn về phía Tưởng thị, đang định mở miệng.
Nha đầu bẩm báo nói Tôn Ngọc Tuyết đến.
Tôn thị phất tay cho nha đầu thỉnh Tôn Ngọc Tuyết tiến vào.
Tôn Ngọc Tuyết đi vào, hướng hai người hành lễ, sau đó nhìn Tưởng thị nói: "Mẫu thân, chuyện này không trách được mẫu thân, đều do nữ nhi không cẩn thận".
Mình tới là muốn cho nàng chỗ dựa, nếu tương lai thật sự không thể sinh con, vẫn có thể có một đảm bảo sẽ không lay chuyển địa vị thê tử của nàng! Vậy mà nha đầu này còn đứng về phía Tôn thị, giúp Tôn thị nói chuyện! Nha đầu chết tiệt! Tưởng thị không khỏi tức giận, trừng mắt với Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết cười, bỏ qua ánh mắt Tưởng thị, đi về phía trước một bước, ôn nhu kính cẩn hỏi Tôn thị: "Mẫu thân, có khá hơn nhiều chưa?".
Tôn thị cười đáp: "Khá hơn nhiều rồi".
"Vậy mẫu thân ngài nghỉ ngơi đi, con cùng với mẫu thân trở về viện của con nói chuyện, không quấy rầy mẫu thân ngài nghỉ ngơi nữa". Tôn Ngọc Tuyết nói.
"Ừ, đi đi". Nghe được lời săn sóc của Tôn Ngọc Tuyết, trong lòng Tôn thị rất vui mừng, khẽ gật đầu với nàng, lại nhìn về phía Tưởng thị: "Đại tẩu, vậy thì quay đầu lại, chờ ta khỏe lên, sẽ tìm ngươi tán gẫu chuyện nhà".
Đã nói đến nước này, Tưởng thị cũng đành buồn bã gật đầu: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt".
Tôn Ngọc Tuyết cong đầu gối, xoay người cùng Tưởng thị rời đi.
Tâm thần Tôn thị buông lỏng, sắc mặt lại xám trắng vài phần, cảm thấy mọi vật trước mắt có chút mơ hồ, liền kêu nha đầu hầu hạ nằm xuống.
Thân và tâm mệt đến cực hạn, rất muốn ngủ, nhưng đầu nhức dường như muốn nổ tung, Tôn thị khó chịu, chỉ muốn dùng đao đem đầu bổ ra.
Võ ma ma thấy thế vội vàng để Kết Hồng đi nấu canh ninh thần, lại duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho nàng.
...
Tôn Ngọc Tuyết cùng Tưởng thị trở lại viện tử của Tôn Ngọc Tuyết, chờ thêm trà cùng điểm tâm xong, nha đầu đều lui xuống.
Tưởng thị đưa tay trỏ vào trán Tôn Ngọc Tuyết: "Ngươi nha đầu này, ta là vì tốt cho ngươi". Nàng ngược lại thì giỏi rồi, tự hủy đi chỗ dựa của mình.
"Mẫu thân, nếu cô cô thương con, thì cho dù con không thể sinh được hài tử, bà ấy cũng sẽ che chở con. Nếu không thương con, vậy muốn tới đảm bảo thì có lợi ích gì?", Tôn Ngọc Tuyết nói.
Ngược lại, Tôn Ngọc Tuyết so với Tưởng thị càng nhìn thấu hơn.
Tưởng thị sửng sốt, sau đó thở dài một hơi: "Nhưng dẫu sao cũng có lời bảo đảm! Con nói thật với ta đi, thái y nói thế nào?".
Tôn Ngọc Tuyết thõng mắt xuống: "Thái y nói không xác định". Có sinh con cho Tô Khiêm được hay không, nàng không sao cả. Trong lòng nàng càng hi vọng không thể sinh con cho hắn.
Tưởng thị nghe vậy, trong mắt liền mang lệ, nắm tay Tôn Ngọc Tuyết: "Con của ta...", câu kế tiếp nghẹn ngào không nói được nữa.
Tôn Ngọc Tuyết rút khăn lau nước mắt cho Tưởng thị: "Mẫu thân, ngài yên tâm, con nhất định sẽ thật tốt. Ngài cũng không cần quấy rầy cô cô, hôm nay cô cô trong lòng tích tụ rất nhiều bực bội".
Nếu đại náo lên, Tôn thị vốn tâm tình đang không tốt, sẽ càng thêm bực bội, không chừng lại cùng mình sinh khúc mắc.
Còn ngược lại, chắc chắn bà ta đối với nàng sẽ càng thêm đau lòng vài phần.
Tưởng thị nhìn Tôn Ngọc Tuyết, mặt mày cùng dung nhan tuyệt sắc vô song, đau lòng như cắt. Nữ nhi của nàng, dựa vào tài mạo của con bé, kể cả có tiến cung làm nương nương cũng đều thừa sức.
Mà hôm nay... hốc mắt Tưởng thị lại bốc lên lệ nóng.
"Mẫu thân, hôm nay cô cô đang nổi nóng, nếu ngài cùng bà ta náo loạn, không chừng tương lai cô cô sẽ đem tức giận trút lên người con", Tôn Ngọc Tuyết nói: "Chuyện này, trong lòng cô cô đều hiểu".
Tưởng thị thở dài: "Được, liền theo ý con vậy".
Nữ nhi nói cũng có đạo lý.
Nữ nhi hiện tại đã là người Tô gia, Tôn thị là mẹ chồng, mẹ chồng muốn thu thập con dâu, thiếu gì biện pháp?
Nếu bây giờ nhất quyết không chịu buông tha, muốn Tôn thị phải ưng thuận bảo đảm, chắc chắn, quay đầu lại Tôn thị liền thu thập nữ nhi.
"Cô cô con định chắc là sẽ không cứ như vậy nuốt khẩu khí này, con phải cẩn thận chút ít, đừng có lại bị người làm bè", Tưởng thị dặn dò.
Tôn Ngọc Tuyết gật đầu: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi đã biết".
Tôn thị ăn thiệt thòi lớn như vậy, quay đầu lại, chắc chắn sẽ đấu với Tiêu thị đến một mất một còn. Nàng chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được rồi.
(tọa sơn quan hổ đấu: ngồi trên núi xem hổ đánh nhau)
Mà nàng, tự nhiên cũng sẽ không ăn thiệt thòi này một cách vô ích!
Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Ngọc Tuyết thoáng quẹt qua một tia ngoan lệ.
Tưởng thị cùng Tôn Ngọc Tuyết nói chuyện một hồi lâu, ăn cơm trưa, uống trà xong, lúc này mới đứng dậy.
Tới viện tử của Tôn thị, nghe nói Tôn thị còn đang ngủ, Tưởng thị không đi vào quấy rầy nữa, trực tiếp ly khai về Tôn phủ.
Editor: Ngọc Thương
Tôn thị ngủ một mạch đến gần hoàng hôn mới tỉnh. Ban ngày ngủ một giấc, buổi tối Tôn thị liền không buồn ngủ bao nhiêu.
Nghĩ tới Hoàng Hậu nương nương muốn nàng đi Định Tây hầu phủ đón người, trong lòng Tôn thị càng thêm bực bội, tức giận đến đạp chăn mền, càng thêm không ngủ được.
Nàng phải đi đón Tiêu Thanh Ninh trở về?
Tôn thị ngẫm lại đều cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này.
Nhưng mà Hoàng Hậu nương nương đã lên tiếng, nàng không thể trái lời!
...
Trong Định Tây hầu phủ, Tô Phỉ ngồi dưới ánh đèn, Thanh Ninh dẫn theo Trà Mai cùng vài nha đầu đang thu thập lại viện tử cách đó không xa.
Dưới ánh đèn nhu hòa, dung nhan tuấn tú của Tô Phỉ càng thêm sáng chói, lỗi lạc.
Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh.
Son chưa tô, môi không điểm mà hồng, mặt phấn má đào, da thịt vô cùng mịn màng, váy áo mặc ở nhà màu tím nhạt, tóc đen như vân rơi trên lưng... Dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp, mềm mại đáng yêu.
Ôn nhu trong mắt Tô Phỉ chậm rãi như nước mùa xuân từ từ tràn ra ngoài.
HẾT CHƯƠNG