Editor: Ngọc Thương
Nữ nhi phải về Quốc công phủ, Lý Vân Nương trong lòng tự nhiên không nỡ. Nhưng nữ nhi đã xuất giá, nên trở về nhà chồng. Buổi tối, Lý Vân Nương lưu Thanh Ninh ở lại nói một hồi lâu, dặn dò nàng không ít chuyện cần chú ý.
Cuối cùng Thanh Ninh thấy đêm đã khuya, cười nói: "Mẫu thân, lời ngài dặn dò con đều nhớ kỹ, ngài cũng yên tâm, bên cạnh nữ nhi còn có Tôn ma ma, bà ấy sẽ chiếu cố cho nữ nhi, mấy ngày nữa, con sẽ trở lại thăm ngài. Hôm nay thân thể ngài càng thêm nặng, nên cẩn thận nhiều hơn, lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh".
"Con không cần lo lắng, bên cạnh ta mười hai canh giờ đều có người chăm sóc, đêm đã khuya, con mau trở về phòng đi", Lý Vân Nương gật đầu.
"Vâng, mẫu thân ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi".
Thanh Ninh ra khỏi chủ viện, trở về viện của mình.
Ánh trăng như bạc, đêm mùa hè mang theo gió nhẹ mát mẻ, mới vừa vào cửa viện tử, Thanh Ninh liền nhìn thấy Tô Phỉ đang chắp tay đứng trong sân, ngửa đầu ngắm bầu trời đêm. Dưới ánh trăng sáng tỏ, thân thể hắn càng phát ra cao to tuấn dục, ngọn đèn quả quýt màu hồng trong sân và hành lang nhẹ nhàng chiếu ánh sáng lên gương mặt hắn, mặt mày nhu hòa mà tuấn tú.
Thanh Ninh không khỏi cong khóe miệng đi tới.
Tô Phỉ nghiêng đầu, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, hướng Thanh Ninh bước đến.
"Thiếp tưởng chàng còn đang nói chuyện cùng phụ thân", Thanh Ninh cười khoác tay Tô Phỉ.
Thời điểm nàng đang ngồi cùng mẫu thân, không thấy phụ thân quay lại.
Cho nên, cứ nghĩ là hai người bọn họ đang nói chuyện phiếm.
"Phụ thân trong lòng lo lắng cho mẫu thân, nên không tán gẫu lâu", Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, chậm rãi đi lên phía trước.
"Sao chàng không vào phòng, một mình đứng trong sân làm gì?", Thanh Ninh vừa cười vừa hỏi.
"Chờ nàng", thanh âm của Tô Phỉ nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Thanh Ninh không khỏi kéo cánh tay hắn, tay liền nắm thật chặt.
Hôm sau, bởi vì là ngày nghỉ, Tiêu Lĩnh cũng ở trong phủ, Lý Vân Nương và Tiêu Lĩnh dặn dò Thanh Ninh cùng Tô Phỉ không ít lời, lưu hai người ở lại ăn cơm trưa, sau đó mới để phu thê bọn họ động thân về Quốc công phủ.
Tôn thị thấy hai người qua giờ cơm trưa còn chưa trở lại, trong lòng liền tức giận, vô thức cho là Lý Vân Nương chỉ đồng ý suông với nàng, kỳ thật không hề có ý muốn cho hai đứa nhỏ trở về!
Trong lòng Tôn thị bốc hỏa, cân nhắc một phen, vẫn là nên nhẫn nại chờ xem, nói hôm nay trở lại, rốt cuộc là có thực sự trở lại hay không.
Mặt trời dần dần ngả về tây, Tôn thị cảm thấy tám chín phần mười là Lý Vân Nương lừa gạt nàng, đang định phân phó Võ ma ma phái người đi Định Tây hầu phủ hỏi xem thế nào, thì có tiểu nha đầu vào nhà bẩm báo, nói thế tử cùng thế tử phu nhân đã trở lại.
Tôn thị hừ lạnh một tiếng, phất tay cho tiểu nha đầu lui xuống: "Ta lại cứ tưởng Lý Vân Nương kia ngoài mặt một kiểu, trong lòng một kiểu!".
"Tiêu phu nhân lúc trước, thời điểm ở tại Hưng Ninh hầu phủ, đối đãi, xử sự với người cực kỳ hiền hòa, lại rất yêu thương thế tử phu nhân, vì thế, chỉ cần thế tử phu nhân khỏe, nàng sẽ để thế tử phu nhân trở về". Võ ma ma phân tích: "Hơn nữa, Tiêu phu nhân hiện thời lại sắp sinh, tối kị nhất là không thể hao tổn tinh thần, thế tử phu nhân cùng nàng mẫu tử liên tâm, cho nên, thế tử phu nhân đương nhiên là sẽ trở về".
"Xem như bọn họ thức thời", Tôn thị nói.
Nếu hôm nay không trở lại, nàng liền nghĩ biện pháp ngày mai kéo lão phu nhân đi Định Tây hầu phủ đón người.
Để xem Tiêu Thanh Ninh có nhận nổi hay không!
Editor: Ngọc Thương
Trở về Cảnh Tụy viên, đôi mắt Thanh Ninh khẽ đảo quanh.
Chẳng qua chỉ rời đi mấy ngày, mà nàng đã cảm thấy như rời đi rất lâu, hiện tại liền có cảm giác rốt cuộc đã trở về nhà.
Tôn ma ma dẫn người ra đón, hướng Thanh Ninh và Tô Phỉ hành lễ: "Thế tử, thế tử phu nhân".
Lần này về nhà mẹ đẻ, Thanh Ninh chỉ dẫn theo bốn nha đầu đi cùng, để lại Tôn ma ma trấn giữ ở Cảnh Tụy viên, quản lý công việc hàng ngày.
Thanh Ninh khẽ mỉm cười gật đầu với bà, vào phòng, trước tiên là để Trà Mai tìm y phục cho Tô Phỉ, giúp hắn thay đổi, Thanh Ninh vừa thay đồ cho hắn, vừa nghiêng đầu hỏi Tôn ma ma: "Ma ma, mấy ngày nay Cảnh Tụy viên có chuyện gì không?".
"Hết thảy đều tốt", Tôn ma ma cười vui vẻ trả lời.
Tôn ma ma nhìn Tô Phỉ, hướng Thanh Ninh ân cần hỏi thăm tình hình Lý Vân Nương: "Phu nhân thì sao, tình hình của nàng thế nào? Thai nhi có tốt không?".
"Phu nhân rất khỏe, bụng lớn như thế này này, sắc mặt cũng rất tốt", Ngọc Trâm cười hì hì khoa tay múa chân miêu tả.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi". Tôn ma ma xúc động.
Trà Mai đang tìm y phục cho Thanh Ninh, cũng cười nói với Tôn ma ma: "Phu nhân ăn được nhiều, tinh thần cũng đặc biệt tốt".
Ba người các nàng đều do Lý Vân Nương chọn đến bên cạnh Thanh Ninh, ở bên người Thanh Ninh thời gian dài nhất, Lý Vân Nương hôm nay là khổ tận cam lai, ba người các nàng vô cùng cao hứng.
Ngọc Trâm lại cùng Tôn ma ma nói đến chuyện tình Hầu phủ mấy ngày qua, Trà Mai và Bạc Hà khi rảnh rỗi lại chen vào một câu, Nhẫn Đông từ trước đến nay đều không nói nhiều lắm, liền ở một bên yên lặng dọn dẹp đồ mang về từ Hầu phủ.
Trong phòng một mảnh ấm áp.
Thanh Ninh cùng Tô Phỉ khẽ cười.
...
Hai người thay đổi y phục, rửa mặt một phen, xong hết mọi việc vừa vặn thời gian mặt trời lặn, liền đi thỉnh an Tôn thị.
Tôn thị sắc mặt hiền lành cười nói, tựa như chuyện tình mấy ngày trước chưa từng phát sinh qua, đơn giản chỉ là Thanh Ninh trở về nhà mẹ đẻ chơi một chuyến!
Tôn thị nói được đôi câu, thì Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết đến thỉnh an, Tôn thị liền đứng dậy nói với Thanh Ninh và Tô Phỉ: "Mấy ngày vừa rồi, tổ mẫu các ngươi luôn nhắc đến các ngươi đó".
Nói xong, Tôn thị mang trên mặt nụ cười, cùng Tô Phỉ, Thanh Ninh, Tôn Ngọc Tuyết, Tô Khiêm dẫn theo nha đầu bà tử hướng viện tử của Tô lão phu nhân mà đi.
Chuyện huyên náo lớn như thế, cùng hai người Thanh Ninh và Tô Phỉ không liên quan sao? Đánh chết nàng cũng không tin, lão phu nhân tự nhiên cũng không tin.
Thái y kia uống rượu nói lỡ miệng thì thôi, nhưng còn việc dính líu đến nha đầu trong sân Cúc uyển? Phải biết, quy củ và nghiêm cẩn nhất Quốc công phủ chính là Cúc uyển.
Trong lòng nàng đương nhiên không tin hai nha đầu kia lộ miệng.
Mặc dù lão phu nhân đã hạ lệnh đem hai nha đầu đó xử lý, nhưng Tôn thị hiểu, lão phu nhân trong lòng tức giận lắm.
Để Quốc công phủ mất hết thể diện, còn để người khác tính kế vào trong Cúc uyển!
Lão phu nhân có thể không tức sao?
Đến Cúc uyển, Tô Hoa Anh, ba tỷ đệ Hà Như Liên, còn có Tô Dao đang cùng Tô lão phu nhân nói chuyện, thấy đoàn người Tôn thị đi vào, gấp rút dừng lời.
Nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ vào nhà, thoáng chốc sắc mặt Tô Dao liền trầm xuống, vô cùng tức giận.
Thanh Ninh chỉ coi như không nhìn thấy, Tô Phỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, Tô Dao vội nhanh chóng thu liễm ánh mắt.
Hành lễ, Tô lão phu nhân không nói gì trách Tô Phỉ và Thanh Ninh, chỉ nhàn nhạt thả một câu: "Trở lại là tốt rồi".
Nhưng, ánh mắt nhìn về phía hai người lại mang theo lạnh thấu xương cùng tàn khốc.
Tô Phỉ và Thanh Ninh trấn định tự nhiên, cũng không có vì ánh mắt của Tô lão phu nhân mà thất vọng hay áy náy, lui túc.
Tô lão phu nhân nhìn thoáng qua, thu liễm tàn khốc trong đáy mắt, hỏi Thanh Ninh cho có lệ: "Mẫu thân ngươi thế nào? Thân thể có khỏe không?".
Lời nói dành cho nàng và dành cho Tôn thị hoàn toàn trái ngược, có điều Thanh Ninh cũng không ngoài ý, cười đáp: "Tạ tổ mẫu quan tâm, mẫu thân rất tốt".
Nàng đối với Tô lão phu nhân không có gì mong đợi, đương nhiên cũng sẽ không có cảm giác mất mát.
Tô lão phu nhân gật đầu, nâng tay cho hai người ngồi xuống, liền không hỏi thêm gì nữa.
Tôn Ngọc Tuyết cười nói yêu kiều, sắc mặt như thường.
Tô Dao mặc dù che dấu, nhưng trên mặt vẫn khó nén phẫn uất, thỉnh thoảng đưa ánh mắt mang vài phần lệ khí nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ.
Tô lão phu nhân không quá để ý tới hai người, mà Tô Hoa Anh lại cười kéo tay Thanh Ninh, nói: "Người một nhà nào có chuyện gây thù? Hôm nay đã trở lại, về sau phải hòa thuận tốt đẹp sống qua ngày"
"Ghi nhớ lời cô cô dạy bảo", Tô Phỉ nhàn nhạt đáp.
"Ninh nhi ghi nhớ lời cô cô dạy bảo", Thanh Ninh cười, không để lại dấu vết đem tay rút ra, bưng trà nhấp một ngụm.
Một bên Tôn thị nhìn lại: "Cô cô các ngươi mấy ngày nay đã giúp không ít việc, đáng tiếc sắp phải trở về Lệ thành".
Tôn thị cùng Thanh Ninh nói một câu, sau đó nhìn về phía Tô Hoa Anh hỏi: "Cô nãi nãi, đồ đạc đã thu thập xong chưa? Còn có đồ gì muốn mua, ngươi cứ việc phân phó Võ ma ma, để bà ấy an bài người giúp ngươi đi mua".
"Cô cô thế nào chỉ ở lại vài ngày? Khi nào thì đi?", Thanh Ninh theo lời Tôn thị, hỏi.
"Đều đã thu thập xong, tẩu tử không cần quan tâm", Tô Hoa Anh trước tiên là trả lời Tôn thị, sau đó nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ nói: "Ngày mai liền đi".
"Ngày mai đã đi? Nhanh vậy sao?", Thanh Ninh vội vàng nói: "Cô cô khó được trở về nhà một lần, hẳn là nên ở lại thêm mấy ngày nữa".
"Đã ở rất nhiều ngày rồi, cần phải trở về", Tô Hoa Anh cười.
Hai bên trong lòng đều hiểu, nếu không phải Quốc công phủ xảy ra chuyện, Tô Hoa Anh sớm mấy ngày trước đã lên đường trở về Lệ thành.
"Đúng vậy, cô cô ở lại thêm vài ngày nữa, tổ mẫu không nỡ để ngài đi đâu", Tôn Ngọc Tuyết nhìn Tô lão phu nhân, cười khuyên Tô Hoa Anh.
"Ngươi đi lần này, không biết lần sau tới khi nào mới có thể gặp lại", ánh mắt Tô lão phu nhân mờ sương.
Tô Hoa Anh đau xót, rất lưu luyến không nỡ.
"Mẫu thân, ngài muốn gặp cô nãi nãi chẳng phải rất dễ, chỉ cần cho người đón cô nãi nãi trở lại là được", Tôn thị cười nói.
Việc này, không phải đơn giản như vậy! Tô Hoa Anh cười cười, nói với Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, đại tẩu nói đúng, ngài nhớ con, liền cho người đưa tin cho con là được".
"Ngoại tổ mẫu, mẫu thân trở về, còn có Mạt nhi ở đây, Mạt nhi ở bên ngài, hiếu thuận ngài". Hà Như Mạt đứng dậy đi tới bên người Tô lão phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà.
"Còn có con, ngoại tổ mẫu, còn có con", Hà Như Nguyên cũng đi theo, chạy tới bên người lão phu nhân, cười lớn tiếng nói.
"Hảo", Tô lão phu nhân ôm tỷ đệ Hà Như Mạt, Hà Như Nguyên cười ha ha không ngừng.
...
Không khí trong phòng ngập tràn vui vẻ.
Tô Hoa Anh nói với Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết: "Liên nhi và Mạt nhi tuổi còn nhỏ, tỷ muội các nàng ở kinh thành cũng không biết ai với ai, mong hai người biểu tẩu các ngươi chiếu cố một hai".
Nói xong mắt nhìn sang Hà Như Mạt tươi cười như hoa cùng Hà Như Liên dịu dàng đoan trang.
"Cô cô nói quá lời", Tôn Ngọc Tuyết gấp rút vừa cười vừa nói.
Thanh Ninh theo ánh mắt Tô Hoa Anh, nhìn tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt, cũng cười: "Cô cô không cần lo lắng, hai vị biểu muội đều là người thân, chúng ta sẽ coi các nàng là muội muội ruột thịt".
Hai vị biểu muội như hoa như ngọc, nếu không có suy nghĩ không an phận, đem chủ ý đánh tới Cảnh Tụy viên, nàng tự sẽ cùng các nàng khách khí.
Nếu các nàng nảy sinh chủ ý với nàng.
Nàng tự liền sẽ không khách khí!
Trong kinh thành, mấy ngày qua, việc đại gia chú ý nhất chính là chuyện tình trong Tề quốc công phủ, Thanh Ninh và Tô Phỉ trở về Quốc công phủ, tin tức tự nhiên rất nhanh liền truyền ra.
Kiến An hầu phủ, Nghi An quận chúa nghe chuyện xong, không khỏi giễu cợt: "Hôm nay ngược lại nàng ta lại càng ra uy".
Nói xong lại hừ một câu: "Cáo mượn oai hùm!". Chẳng qua là mượn gió từ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mà thôi.
Tiện nhân Tiêu Thanh Ninh kia làm sao lại chưa ăn hồng nhan, lục châu!
Sắc mặt Nghi An quận chúa tuôn một tia âm lãnh.
Dứt lời, Đan Tâm đi đến.
Nghi An quận chúa vội thẳng thân người, hỏi: "Như thế nào? Thái y nói sao?". Ngón tay không tự chủ cấu chặt vào tay ghế.
"Vũ di nương chỉ là bị phong hàn, không có gì đáng ngại", Đan Tâm trả lời.
Nghi An quận chúa liền buông lỏng tay ra, lui về phía sau, khẽ dựa vào ghế, trên mặt cũng dẫn theo nụ cười.
Nàng đời này không thể sinh được hài tử, nàng thật hận, muốn tất cả mọi người trong thiên hạ này đều giống nàng, không sinh được hài tử mới tốt.
Trầm mặc một hồi, mấy ngày nữa lại là mười lăm, ánh mắt âm lãnh của Nghi An quận chúa quẹt qua một tia mong đợi, mong đợi cùng Đổng Khải Tuấn hẹn hò.
Lén lút qua lại với Đổng Khải Tuấn, như thể độc dược, một mặt làm cho nàng cực kỳ phản cảm cùng chán ghét, mặt khác lại khiến nàng mê niệm thật sâu loại cảm cực hạn này. Còn có, Đổng Khải Tuấn trên giường đa dạng hình thức, làm cho nàng không tự chủ sa vào trầm luân, niềm vui thích mà Đổng Khải Tuấn mang lại cho nàng khi trên giường, nàng chưa từng cảm nhận được như thế trên người Tống Tử Dật!
Nghĩ tới đây, Nghi An quận chúa liền có chút miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt mang theo một mảnh ửng hồng.
"Quận chúa, ngài làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không? Hay là do cửa sổ mở, nên bị gió thổi lạnh?", Chu ma ma đứng bên cạnh thấy sắc mặt Nghi An quận chúa đỏ lên, vội vàng hỏi, dứt lời liền hướng cửa sổ đi tới: "Để nô tỳ đóng cửa sổ này lại".
"Ừ", Nghi An quận chúa đáp, gấp rút che giấu, cúi đầu uống mấy ngụm trà, đè dục hỏa dưới đáy lòng.
Lập tức trong lòng lại dâng lên một hồi bực bội.
Thẩm Thanh Vũ cư nhiên bị bệnh đúng lúc này.
Rõ là...!
Đổng Khải Tuấn kia luôn tâm tâm niệm niệm nhớ tới thân thể của Thẩm Thanh Vũ.
Đổng Khải Tuấn thúc giục gấp, nàng cũng vốn định cho Đổng Khải Tuấn được như ý nguyện.
Thẩm Thanh Vũ kia tư thái mê hồn, Đổng Khải Tuấn nếu dính lấy nàng ta, sẽ không dễ dàng buông tha! Như thế, Đổng Khải Tuấn sẽ không dính níu nàng nữa! Tuy nói Đổng Khải Tuấn mang cho nàng vui vẻ cực hạn, nhưng nàng vẫn mong sớm thoát được con rắn độc Đổng Khải Tuấn này.
Thanh Ninh và Tô Phỉ đã trở lại, lời đồn đãi phía ngoài cũng sẽ từ từ tiêu tán. Sáng sớm thức dậy, Tôn thị cảm thấy không khí đã dễ thở hơn, nhưng hảo tâm của nàng chỉ kéo dài được đến buổi chiều, liền biến mất không còn.
Khó được dịp ba phụ tử Tô Hoa Kiểm, Tô Phỉ, Tô Khiêm cùng nhau trở về phủ một lúc.
Đi cùng còn có một vị công công.
Công công tới là truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.
Vì vậy, Tô lão phu nhân, Tôn thị, Thanh Ninh, Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao, mẹ con Tô Hoa Anh gấp rút ăn mặc chỉnh tề chạy tới đại sảnh.
Người đến đông đủ, công công liền bắt đầu truyền đọc khẩu dụ của Hoàng Thượng.
Ý tứ rất đơn giản, thu hồi cáo mệnh của Tôn thị.
Tôn thị nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
HẾT CHƯƠNG