Editor: Ngọc Thương
Tô lão phu nhân không chú ý tới vẻ mặt của Thanh Ninh, vẫn tự chủ như cũ, tiếp tục nói với Thanh Ninh và Tôn Ngọc Tuyết: "Hai người các ngươi tuy mới vào cửa, rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, không hiểu, nhưng những thứ này từ từ học là được. Chuyện trong phủ đều có lệ, còn việc giao tiếp với người ngoài cũng cứ theo lệ thường mà làm. Quay đầu lại, ta sẽ đưa hai bà tử tới bên cạnh giúp đỡ hai người các ngươi".
Tô lão phu nhân không phải nói lời thương lượng, mà là trực tiếp giao phó công việc cho hai người, sau này việc bếp núc trong Quốc công phủ là do chị em dâu hai nàng xử lý.
Thanh Ninh cười nhạt, không chút do dự cự tuyệt: "Mẫu thân đi từ đường, trong phủ đương nhiên phải có người quản lý, tổ mẫu an bài thế này cũng là ưu ái con, nhưng mà...".
Thanh Ninh nhìn sang dáng vẻ yểu điệu, thiên tư quốc sắc của Tôn Ngọc Tuyết, nụ cười trên mặt liền nhạt vài phần: "Nhưng mà làm thế nào bây giờ, hiện thời tôn tức vừa phải để ý công việc trong Cảnh Tụy viên, còn phải quản lý cả sản nghiệp hồi môn, chỉ sợ hết cách phân thân. E là đã để cho tổ mẫu ngài thất vọng rồi".
Để nàng quản lý việc bếp núc của Quốc công phủ, nhưng lại một mực muốn kéo cả Tôn Ngọc Tuyết vào?
Chớ nói nàng vốn không thèm quản chuyện của Quốc công phủ, lại thêm bọn họ đối với Tô Phỉ lương bạc như thế. Tôn thị ác độc, nhưng có thể hiểu được, vì bà ta là kế mẫu, còn Tô lão phu nhân cùng Tô Hoa Kiểm, một người là tổ mẫu, một người là phụ thân, lúc Tôn thị ngầm vụng trộm hãm hại Tô Phỉ, thì bọn họ làm cái gì? Tôn thị động tay động chân, lẽ nào bọn họ không biết? Một người là nhân tinh đã đắm chìm trong hậu trạch mấy chục năm, động tĩnh trong phủ có thể giấu diếm được ánh mắt bà ta sao? Một người là trọng thần triều đình, chẳng lẽ hắn không phát hiện được gì? Bọn họ là người thân nhất của Tô Phỉ, nhưng lại nhắm mắt tùy ý Tôn thị giày xéo Tô Phỉ!
Mười đầu ngón tay có dài có ngắn, người thiên vị là chuyện thường, chính nàng lúc trước ở Hưng Ninh hầu phủ đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, trưởng bối Thẩm gia cũng thiên vị, không thích nàng.
Bọn họ đã đối với Tô Phỉ như vậy, còn muốn nàng mệt mỏi rã rời tiếp nhận việc bếp núc của Quốc công phủ, vì bọn họ mà làm trâu làm ngựa sao?
Hơn nữa, Tôn thị bị giam trong từ đường, bảo nàng quản lý việc bếp núc của Quốc công phủ cũng là thuận lý thuận tình, nhưng muốn kéo cả Tôn Ngọc Tuyết vào là có ý gì?
Không tin nàng?
Hay là lo lắng cho nàng quá cực khổ, nên để Tôn Ngọc Tuyết đến trợ thủ, giúp đỡ nàng? Lý do này, Thanh Ninh cảm thấy rất buồn cười.
Hay là căn bản, Tô lão phu nhân thật ra là muốn Tôn Ngọc Tuyết tiếp nhận, nhưng không thể vượt qua mặt nàng, nên mới kéo nàng đến làm vật trang trí?
Từng bước từng bước, hao hết tâm tư lót đường mở núi cho Tô Khiêm.
Quả là dụng tâm lương khổ!
Muốn nàng chưởng quản việc bếp núc của Quốc công phủ?
Ép khô dầu của nàng, sau đó một cước đá văng nàng và Tô Phỉ ra ngoài? Đầu óc nàng có bị cửa kẹp mới tiếp nhận loại chuyện này!
Hạ nhân trong Quốc công phủ đều là người của bọn họ, để nàng quản lý chuyện trong phủ, vậy chắc chắn là đao quang kiếm ảnh! Đao quang kiếm ảnh nàng không sợ.
(đao quang kiếm ảnh: ánh sáng của đao, bóng của kiếm; ở đây có nghĩa là sẽ bị hãm hại)
Việc bếp núc của Quốc công phủ truyền tới trong tay nàng là đương nhiên, nhưng không phải là hiện tại, không phải lúc này cùng Tôn Ngọc Tuyết cùng nhau tiếp nhận.
Đây là có ý gì? Dám có ý kiến với việc mình an bài? Chuyện lần này, Tô lão phu nhân cho rằng cùng Cảnh Tụy Viên không thoát khỏi liên quan, nghe lời Thanh Ninh từ chối, ánh mắt Tô lão phu nhân lập tức như đao bắn về phía Thanh Ninh.
Thanh Ninh nhìn lại bà, bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Thanh Ninh trấn định tự nhiên.
"Cảnh Tụy Viên thì có bao nhiêu việc", mâu quang Tô lão phu nhân sắc bén như lưỡi dao, nói: "Đến lúc đó, đem việc của Cảnh Tụy Viên khép lại, cùng nhau đến quản lý là được. Hai người các ngươi trước kia ở nhà mẹ đẻ cũng đã cùng trưởng bối học qua, bất quá muốn lên tay cũng phải hao phí thêm một chút công phu và thời gian, hai người hai bên tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau".
Chuyện lần này nhất định là Cảnh Tụy viên thoát không khỏi liên quan.
Nhưng bà tra tới tra lui, Cảnh Tụy viên vẫn sạch sẽ.
Tiêu thị mặc dù có chút nhìn không thấu, nhưng nó chỉ là một đứa tân nương tử, làm được sạch sẽ như thế sao? Huống chi, còn có thể duỗi được tay vào trong viện tử của bà?
Cho nên, trong lòng Tô lão phu nhân tất nhiên là có định đoạt, nhưng không có bằng chứng, bà cũng không thể tùy tiện trách cứ.
Nhìn quyết định của con trai mình, Tô lão phu nhân ít nhiều có thể đoán được.
Hoàng Thượng như vậy, không phải là muốn cho Tô Phỉ chỗ dựa sao? Không phải là sợ người Quốc công phủ gây bất lợi cho Tô Phỉ sao? Về phần Tô Phỉ có ở trước mặt Hoàng Thượng nói lời gièm pha hay không, bà không biết, tay của bà duỗi không đến được bên người Hoàng Thượng.
Bọn chúng phí tâm trắc trở đem Tôn thị đánh vào trong bụi bặm như vậy, chẳng phải là muốn đem Quốc công phủ nắm trong tay sao?
Trưởng bối an bài, nó làm theo là được!
Lại dám cự tuyệt?
Là vì kéo Tôn Ngọc Tuyết vào cho nên không thích? Vì vậy mới cự tuyệt? Còn là cố ý...? Tô lão phu nhân nhíu mày cẩn thận đánh giá thần sắc Thanh Ninh một phen, thấy thần sắc Thanh Ninh thản nhiên, bình tĩnh, không hề có một tia mừng rỡ hay tức giận.
"Ừ, đại chất tức, Quốc công phủ lớn như vậy, chuyện của đại tẩu lại xảy ra quá đột ngột, việc quản lý này nên có người giúp đỡ, hai người có thương có lượng là tốt nhất", Tô Hoa Anh cười giúp Tô lão phu nhân khuyên Thanh Ninh.
Lại còn yêu cầu nàng đem chuyện tình Cảnh Tụy viên khép lại để đến tiếp quản Quốc công phủ! Cảnh Tụy viên trước kia Tô Phỉ mất bao nhiêu tâm tư, cứ như vậy khép lại? Cảnh Tụy viên an phận ở một góc, là tâm huyết nhiều năm của Tô Phỉ, nàng sao có thể đem việc trong Cảnh Tụy viên khép lại để đến Quốc công phủ đây? Nụ cười trên khóe môi Thanh Ninh thu lại sạch sẽ, âm thanh cũng lãnh vài phần: "Đem việc của Cảnh Tụy viên khép lại? Tổ mẫu, xin thứ cho tôn tức không thể đáp ứng, tôn tức tâm lực có hạn, cho nên, chuyện của Quốc công phủ, con không giúp được gì".
Nói xong, Thanh Ninh lại nhìn về phía Tô Hoa Anh, giễu cợt một câu: "Cô cô, lời cô cô nói rất đúng, cháu dâu cùng đệ muội đều là tân nương tử mới vào cửa, nếu hai bên thật sự có thể cùng tương trợ, giúp đỡ, tự nhiên là không còn gì tốt hơn".
Chị em dâu trong lúc đó, tranh quyền đoạt lợi, hạ thủ ngáng chân, hãm hại, vu oan, đâm dao sau lưng còn nhiều hơn đi! Huống chi, Tô Phỉ và Tô Khiêm, một người là trưởng tử con vợ cả, một người là con ruột của kế thất! Tô Hoa Anh đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Thanh Ninh, nở nụ cười, nhấp miệng đáp: "Chính là đạo lý này". Nói xong liền bưng trà uống, không nghĩ sẽ tiếp tục mở miệng nữa, vừa rồi nàng lên tiếng là vì mẫu thân mình mà thôi.
Người đời vì muốn được quản lý việc bếp núc mà đấu đá một mất một còn, nó là nàng dâu vừa vào cửa, được giao cho việc quản lý Quốc công phủ, nó nên cảm động rơi nước mắt mới phải chứ! Tô lão phu nhân tức giận vô cùng, thái dương kéo đến đau nhức: "Ngươi là vợ cả của trưởng tử Tô gia, ngươi quản lý Quốc công phủ là phải, ngươi lý nên gánh vác trách nhiệm này", âm thanh rất sắc bén.
Tôn Ngọc Tuyết nhìn Thanh Ninh, sau đó sắc mặt mang vài phần do dự nói với Tô lão phu nhân: "Tổ mẫu, phân phó của ngài tôn tức không dám không nghe theo, tôn tức cũng không muốn làm cho tổ mẫu thất vọng, nhưng Quốc công phủ không phải là phủ đệ bình thường, nhất là việc ngoại giao lui tới, không thể qua loa được, cũng không thể để xảy ra một tia sai lầm, cho nên, việc quản lý Quốc công phủ này, tôn tức sợ làm không nổi, hơn nữa, mẫu thân đi từ đường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ trở lại".
Tôn Ngọc Tuyết siết chặt tay trong ống tay áo.
Là quản lý việc bếp núc Quốc công phủ đó! Mà nàng là thê tử của Tô Khiêm, nàng vốn cho rằng bản thân sờ không tới được việc bếp núc này, bởi vì, dù sao Tô Khiêm cũng là con thứ, lại không phải cùng một mẹ sinh ra với Phỉ biểu ca. Cho nên, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tương lai chờ trưởng bối sau trăm tuổi, chi thứ hai bọn họ nhất định phải dọn ra ngoài ở riêng.
Đương nhiên, đấy là nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn giữa lúc đó xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy thì lại là chuyện khác!
Nhưng không biết Tiêu Thanh Ninh trúng tà gì, lại không đáp ứng!
Mới vừa rồi, khi nghe lời nói của Tô lão phu nhân, trong lòng Tôn Ngọc Tuyết lập tức mừng như điên.
Tiêu Thanh Ninh cùng Phỉ biểu ca ân ái triền miên làm nàng ghen ghét, oán hận đến phát điên! Lúc này vừa mừng rỡ, đồng thời nàng cũng bắt đầu tính kế, mặc dù Tôn thị bị đưa đi từ đường, nhưng Tôn thị chưởng quản Quốc công phủ nhiều năm như vậy, tự nhiên hạ nhân trong Quốc công phủ đều là người của bà ta, người của Tôn thị chẳng lẽ còn không nghe lời nàng, mà nghe lời Tiêu Thanh Ninh hay sao? Đến lúc đó, thu thập Tiêu Thanh Ninh còn không phải quá dễ dàng?
Ai ngờ, Tiêu Thanh Ninh thế nhưng lại không đáp ứng!
Tô Hoa Kiểm vỗ bàn quát hai người: "Tổ mẫu các ngươi an bài như vậy, các ngươi cứ nghe theo lời lão nhân gia ngài là được!".
Tôn Ngọc Tuyết nhìn Thanh Ninh, phụ thân đã lên tiếng, Tiêu Thanh Ninh còn dám không đồng ý?
Ai ngờ, Tô Hoa Kiểm vừa dứt lời, âm thanh réo rắt của Tô Phỉ liền vang lên: "Tổ mẫu, phụ thân, chuyện trong phủ, hay là chờ sau này từ từ dạy Ninh nhi đi, trước cứ để Ninh nhi ở Cảnh Tụy viên luyện tay một chút, chờ về sau tiếp nhận cũng không muộn".
"Đại ca, có người của tổ mẫu ở bên cạnh chỉ điểm, còn muốn luyện tay cái gì?", Tô Khiêm mỉm cười.
"Từ từ dạy? Hôm nay Quốc công phủ không đợi được tới lúc đó, nếu không đồng ý khép lại việc ở Cảnh Tụy viên, vậy thì làm xong việc của Cảnh Tụy viên rồi đến Quốc công phủ, một Cảnh Tụy viên nho nhỏ thì có bao nhiêu việc, mỗi ngày có thể tốn bao nhiêu thời gian?". Tô lão phu nhân không vui lên tiếng.
Tô Hoa Kiểm trầm mặt, nói với Tô Phỉ: "Không lẽ ngươi muốn tổ mẫu ngươi lớn tuổi rồi còn phải vất vả sao? Chuyện hậu viện này không cần ngươi lo, tổ mẫu ngươi tự có định đoạt!".
Tô Phỉ nhẹ nhàng cười: "Nếu Ninh nhi lúc này phải tiếp quản việc bếp núc trong phủ, qua ít ngày... Đến lúc đó, sợ là xảy ra việc gì, thân thể nàng không chịu nổi".
Ninh nhi không muốn, hắn cũng không nỡ để nàng vất vả, chịu ủy khuất.
Ninh nhi là thê tử của hắn, tiếp chưởng việc bếp núc của Quốc công phủ là đương nhiên, nhưng mà, kéo Tôn Ngọc Tuyết vào cùng Ninh nhi, hắn lại không đồng ý.
Tôn Ngọc Tuyết là cái thá gì?
Nghe lời mơ hồ của Tô Phỉ, những người ở đây, con mắt đều nhìn về bụng Thanh Ninh.
Kinh ngạc, hồ nghi, ghen ghét.
Tô Hoa Anh ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ, cao hứng hỏi: "Đại chất tử, ngươi là nói đại chất tức, là có?".
Kéo hài tử đến làm ngụy trang! Nhưng cũng là cây ngay không sợ chết đứng, có thai, việc này đương nhiên phải để cho người khác quản lý. Sắc mặt Thanh Ninh lập tức đỏ như ánh bình minh, lắc đầu nói với Tô Hoa Anh: "Cô cô, thế tử là nói tương lai". Rõ ràng là muốn kéo hài tử đến làm lí do, nhưng đứa nhỏ cũng không phải nói có thì sẽ có ngay được? Có vài người thành thân, một thời gian ngắn đã hoài hài tử, nhưng cũng có vài người, nhiều năm, thậm chí là hơn chục năm mới mang thai, là chuyện ở đâu cũng gặp.
Mặc dù nàng rất hi vọng mau có hài tử, nhưng vẫn cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Tiểu nhật tử tháng này còn đang diễn ra, ai mà biết được?
Tô Hoa Anh cười nói: "Ừ, vậy cũng không vội, các ngươi cũng mới thành thân chưa được hai tháng".
Thanh Ninh nhẹ gật đầu.
Tô lão phu nhân nói: "Chuyện sau này có thai thì nói sau, nàng dâu của Khiêm nhi cũng mới vào cửa, chẳng phải cũng giống nhau sao? Đến lúc đó, một trong hai ngươi, ai có thai thì để người kia tiếp nhận công việc là được".
Lúc này kéo Thanh Ninh lên, lại để Tôn Ngọc Tuyết nhân cơ hội chen vào, đến lúc một trong hai người có bầu, thì đem chuyện chuyển giao hết cho người kia sao? Tô Phỉ đáp: "Nếu như vậy, cần gì phải phiền toái, đến lúc đó còn khiến cho bà tử phía dưới cũng sợ. Như vậy đi, cứ để Ninh nhi ở lại Cảnh Tụy viên luyện tập trước, tổ mẫu, phụ thân, ta cùng Ninh nhi liền cáo từ trước".
Nói xong, Tô Phỉ lập tức đứng dậy.
Thanh Ninh cũng đứng lên theo.
Hai người hành lễ, liền xoay người đi ra ngoài.
Tôn Ngọc Tuyết nhìn sắc mặt rất không vui của Tô lão phu nhân, mắt lại nhìn sang Tô Khiêm, cúi thấp đầu xuống.
Tiêu Thanh Ninh không nhận, nàng cũng không có đạo lý để nhận.
Việc bếp núc trong phủ, nếu không để thế tử phu nhân quản lý, mà lại để cho con dâu thứ như nàng vượt mặt đến tiếp quản, tới lúc đó sẽ bị người chỉ trích.
Tô Khiêm hiểu ý tứ của Tôn Ngọc Tuyết, kéo Tôn Ngọc Tuyết chuẩn bị cáo lui.
Tô Hoa Kiểm tức giận, sắc mặt xanh mét, nghiêng đầu hướng Tô lão phu nhân nói: "Mẫu thân, con đưa ngài trở về".
"Đại ca, hay là để muội đưa mẫu thân trở về", Tô Hoa Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Tô lão phu nhân.
"Không cần, các ngươi đều trở về đi". Tô lão phu nhân đứng dậy, Song Hỷ ở bên cạnh gấp rút đỡ bà.
"Hay là để con trai đưa ngài trở về".
"Không cần". Tô lão phu nhân phất tay.
Cuối cùng hai người đành đi theo đằng sau Tô lão phu nhân, tự hướng viện tử của mình mà đi.
Trở về viện tử của mình, Tô Hoa Anh gọi Hà Như Liên và Hà Như Mạt đến bên cạnh, cho lui hết người làm, dặn dò tỷ muội hai người một phen.
Tô lão phu nhân trở về Cúc uyển liền nằm xuống, thái dương co rút đau đớn, tâm tình vốn phiền muộn, lại nghĩ tới ngày mai Tô Hoa Anh và Hà Như Nguyên lên đường rời đi, trong lòng càng buồn.
Hôm sau, Tô Hoa Anh dẫn theo Hà Như Nguyên lên đường trở về Lệ thành.
Tô Hoa Kiểm, Tô Phỉ vào triều, Tô Khiêm đi nha môn, vì vậy Tô lão phu nhân và đám nữ quyến dẫn theo nha đầu bà tử đến đưa tiễn hai mẹ con bọn họ.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt nhất thời khóc sướt mướt.
Tô Hoa Anh cũng kéo tay tỷ muội các nàng, nhìn về phía Tô lão phu nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Hà Như Nguyên nhào vào lòng Tô lão phu nhân khóc nức nở, Tô lão phu nhân nhất nhất một câu "Con của ta", lão lệ tung hoành.
Cuối cùng, bà tử nhắc nói chớ có bỏ lỡ giờ lành, Tô lão phu nhân mới lau lệ, cho Tô Hoa Anh dẫn theo Hà Như Nguyên lên xe ngựa, lên đường.
...
Editor: Ngọc Thương
Tô Hoa Anh đi, nhưng Hà Như Mạt lưu lại ở trong phủ, Tô lão phu nhân tuy là thương tâm nữ nhi rời đi, nhưng bởi vì có Hà Như Mạt bên người, lão phu nhân cũng có chút an ủi.
Về phần việc bếp núc của Quốc công phủ, Quốc công phủ tự không thể để thêm lời đồn đãi, Thanh Ninh không đáp ứng, Tô lão phu nhân đương nhiên không thể để cho Tôn Ngọc Tuyết quản lý, không còn cách nào khác, Tô lão phu nhân đành phải tiếp nhận quản lý lại sau mấy năm không màng đến.
Cuộc sống bình yên đến cuối tháng, Tô Phỉ nhân dịp ngày nghỉ, phân phó người chuẩn bị tốt, dẫn theo Thanh Ninh đi thôn trang.
HẾT CHƯƠNG