Editor: Ngọc Thương
Đại hôn của Hoàng Xảo Y, thêm trang Thanh Ninh cho nàng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ đến mùng bảy, đem thêm trang đến Hoàng phủ.
Buổi tối mùng sáu, Tô Phỉ có việc phải xử lý, tối muộn mới trở lại, Thanh Ninh cùng Tôn ma ma liền cùng bọn Trà Mai ở trong nội thất ngồi thêu thùa may vá, chờ Tô Phỉ về.
Trong phòng đặt mấy chụp đèn, chiếu đến sáng ngời.
Gió đêm mát mẻ theo ô cửa sổ mở rộng tiến vào, thổi vào người vô cùng thoải mái, thích ý.
Ngày mai Thanh Ninh phải xuất môn đến Hoàng phủ, liền cười nói: "Ngày mai Ngọc Trâm và Nhẫn Đông cùng ta xuất môn".
Nói xong lại quay sang Tôn ma ma: "Đợi lát nữa đem lễ thêm trang ra, kiểm tra lại một lần nữa".
Lúc ấy, Hoàng phu nhân giúp mẫu tử Lý Vân Nương và Thanh Ninh không ít, Tôn ma ma và bọn Trà Mai cũng đều rất thích và cảm kích Hoàng phu nhân, Hoàng Xảo Y cùng với ba vị thiếu phu nhân Hoàng gia. Vì vậy, Tôn ma ma thật vui vẻ cười đáp ứng: "Vâng, lát nữa nô tỳ sẽ đem lễ cùng hộp gấm đều cẩn thận kiểm tra".
Bọn nha đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Thanh Ninh ngẫu nhiên cũng nói vào đôi câu, nói xong, Thanh Ninh đi chưa được vài đường khâu, đã cảm thấy mí mắt có chút nặng, lại thêm gió mát thổi tới, thoải mái vô cùng, cảm thấy mắt không mở ra nổi, trong chốc lát liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khung thêu cùng kim châm may vá vẫn còn cầm trong tay.
Tôn ma ma vốn tỉ mỉ, lập tức chú ý tới, vội vàng buông châm xuống, hướng bốn người suỵt một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhỏ giọng một chút, phu nhân ngủ thiếp đi rồi".
Bốn người Trà Mai đang nhỏ giọng nói chuyện liền gấp rút ngừng thanh.
Trà Mai nhanh chóng đem kim châm và khung thêu đặt sang cái sọt đựng một bên, đứng dậy đi lấy chăn mỏng mang đến.
Tôn ma ma nhẹ nhàng lấy đồ may vá trên tay Thanh Ninh kéo ra, sau đó tiếp chăn từ Trà Mai đắp lên người nàng, lại đi ra đóng cửa sổ, không để gió đêm thổi tới làm lạnh Thanh Ninh.
Ngọc Trâm cùng Bạc Hà đem vài chiếc đèn nhỏ trên bàn tắt đi, chỉ chừa một chiếc chuyển đến cách xa bàn một chút.
Tôn ma ma đưa tay hướng bốn người chỉ chỉ ra bên ngoài: "Các ngươi đi ra bên ngoài, ta ở đây coi chừng phu nhân".
Bốn người gật đầu, nhẹ nhàng dọn dẹp một phen, mang đồ đang làm dở đều chuyển ra phòng ngoài.
Tôn ma ma ngồi trên ghế cạnh bàn, đang định mượn ngọn đèn để đi nốt đường chỉ cuối cùng cho xong, mới vừa đi một châm, liền dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn nhanh Thanh Ninh đang nằm trên kháng.
Mấy ngày nay phu nhân thường thèm ngủ, ngủ rất nhanh, khẩu vị lại càng tốt, có phải là... Tôn ma ma không khỏi một hồi mừng rỡ.
Bọn nha đầu đều là cô nương chưa chồng, tất nhiên là không hiểu những thứ này, nhưng Tôn ma ma bà là người từng trải, biết nhiều hơn.
Đây là dấu hiệu mang thai.
Nhưng tháng trước tiểu nhật tử của phu nhân vẫn đến đúng ngày, tiểu nhật tử tháng này còn mấy ngày nữa mới đến, trong lòngTôn ma ma cũng có chút không nắm chắc.
Mùa hè trời nóng, thân thể vốn dễ dàng mệt.
Cho nên, Tôn ma ma liền muốn xem lại một chút.
Bốn người Trà Mai ngồi phòng ngoài thêu thùa may vá, bởi vì Thanh Ninh ngủ thiếp đi, các nàng không mở miệng nói chuyện nữa.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên ngoài vang lên âm thanh: "Thế tử".
Bốn người Trà Mai gấp rút buông đồ may vá trong tay xuống, đứng dậy, Trà Mai mới vừa tiến đến màn cửa nghênh đón, Tô Phỉ đã đi vào.
"Thế tử".
"Ừ, phu nhân đâu?", Tô Phỉ thuận miệng hỏi, tiếp tục đi vào trong.
"Phu nhân mới vừa ngủ", Trà Mai giảm thấp âm thanh trả lời.
Nghe vậy, bước chân Tô Phỉ hơi chựng lại, nhẹ nhàng đi vào nội thất.
"Thế tử....".
Tô Phỉ hướng Tôn ma ma phất tay, đi về phía Thanh Ninh.
Dưới ánh đèn mê ly, dung nhan nàng khi ngủ thật an bình, khóe miệng còn khẽ vểnh lên.
Tô Phỉ đưa tay nhẹ nhàng đem Thanh Ninh bế lên, mới vừa đi hai bước, Thanh Ninh phút chốc mở mắt, trên mặt mang nét buồn ngủ, đáy mắt nhưng lại tuôn ra cảnh giác, thấy là Tô Phỉ, cảnh giác trong mắt lúc này mới tiêu tan: "Chàng đã về rồi? Sao ta lại ngủ thiếp đi?".
Nghiêng đầu nhìn về phía đám người Tôn ma ma: "Sao các ngươi không gọi ta dậy?".
Đám người Tôn ma ma cúi đầu.
Lúc trước cũng có một hai lần, thế tử gia buổi tối về trễ, lúc ấy các nàng khuyên phu nhân ngủ trước, nhưng phu nhân nhất định muốn đợi thế tử gia trở lại mới thôi.
Cho nên, đêm nay phu nhân có thể chợp mắt sớm, các nàng tự cũng không muốn đánh thức phu nhân, lúc đó mà tỉnh lại, không chừng cơn buồn ngủ của phu nhân sẽ liền bay sạch sẽ.
"Chàng ăn cơm tối chưa? Có đói bụng không? Thiếp lấy y phục cho chàng, chàng đi tắm trước đi". Hỏi xong, Thanh Ninh che miệng ngáp một cái, làm bộ muốn xuống đất.
"Ta ăn cơm tối rồi, không đói bụng, nàng mệt rồi, ngủ trước đi". Tô Phỉ không buông tay, tiếp tục ôm nàng đặt lên giường, lại đắp chăn giúp nàng, rồi ngồi bên giường nhìn nàng, có chút bận tâm hỏi: "Hôm nay ở nhà làm gì? Có phải mệt mỏi lắm không?".
"Không có gì, chỉ xử lý chuyện thường ngày, thiếp không mệt, có thể là mùa hè nên mới thế", Thanh Ninh híp mắt trả lời.
Trà Mai cùng Nhẫn Đông đã sớm chuẩn bị y phục cho Tô Phỉ đi tịnh phòng.
Tôn ma ma dẫn theo Ngọc Trâm, một lần nữa đóng cửa sổ lại, Bạc Hà thả tấm màn, lặng yên không một tiếng động.
"Thế tử gia". Trà Mai và Nhẫn Đông chuẩn bị xong, từ tịnh phòng đi ra.
"Nàng cứ nằm đó đi, không được đứng lên". Tô Phỉ dặn dò Thanh Ninh, thấy nàng gật đầu đáp ứng, lúc này mới đứng dậy đi vào tịnh phòng, đi vài bước, quay sang nói với Tôn ma ma và bốn người Trà Mai: "Nơi này không cần các ngươi hầu hạ nữa, đều lui xuống đi".
Tôn ma ma dẫn theo bốn người Trà Mai cong gối, lui ra ngoài.
Tô Phỉ đi vào tịnh phòng, tắm rửa một phen, lúc trở lại, đi tới bên giường vén màn nhìn, Thanh Ninh lại đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Phỉ vô thức bật cười, lên giường, cẩn thận ôm nàng vào lòng, nhìn dung nhan nàng, khóe môi bất giác phác thảo một nụ cười, cúi đầu hôn lên trán nàng, ôm nàng nhắm mắt lại.
...
Ngày hôm sau, thời điểm Tô Phỉ rời giường, Thanh Ninh mới mông lung ngồi dậy.
"Nhìn nàng mệt mỏi, tiếp tục ngủ thêm một lát đi". Tô Phỉ thấy nàng một bộ dáng không ngủ đủ, vội vàng nhỏ giọng.
"Thiếp hầu hạ chàng mặc triều phục". Thanh Ninh nói.
"Ta tự mặc được rồi!", Tô Phỉ ấn nàng trở về ổ chăn.
"Hôm nay thiếp phải đi Hoàng gia, mùng tám ngày mai là ngày đại hôn của nàng rồi". Thanh Ninh đã từng đề cập chuyện này với hắn, hôm nay lại nhịn không được nói lại thêm một lần nữa.
"Ừ", Tô Phỉ khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Từ Hoàng gia trở về, nếu còn sớm, nàng cũng không cần vội vã trở về phủ, đi dạo hoặc là về nhà mẹ đẻ xem một chút, lúc đó để Nhẫn Đông báo tin cho ta, quay đầu lại ta xuống nha môn, sẽ đi đón nàng cùng nhau trở về".
"Được", Thanh Ninh gật đầu đáp.
"Vậy ta đi rửa mặt trước". Tô Phỉ cười đứng dậy, phóng nhẹ cước bộ đi tịnh phòng, tới lúc hắn quay ra, quả nhiên, Thanh Ninh lại ngủ thiếp đi, Tô Phỉ cười thay xong y phục, lúc này mới đi ra ngoài.
Editor: Ngọc Thương
Thời điểm Thanh Ninh tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời đã xuyên qua song cửa sổ chiếu rọi vào phòng, Thanh Ninh sửng sốt một chút, vội gọi đám người Trà Mai tiến đến: "Thế tử đã ăn điểm tâm chưa?".
"Ăn rồi ạ", Trà Mai cười trả lời: "Thế tử dùng một chiếc bánh bao lung thủy tinh, ăn như ý hai cái tôm giáo, uống một chén cháo kê, còn dùng...". (NT: thứ lỗi, đoạn này ta cũng không hiểu lắm)
Ăn xong điểm tâm, lúc này Thanh Ninh mới dẫn theo Ngọc Trâm và Nhẫn Đông đi Hoàng gia.
Hoàng gia ngập trong vui vẻ, khuê phòng của Hoàng Xảo Y lại càng được bố trí thành một đoàn cẩm tú. Hoàng Xảo Y thấy Thanh Ninh đến, phi thường cao hứng, lôi kéo ta nàng dẫn vào phòng, ngồi vào chỗ của mình, chờ nha đầu lên trà và điểm tâm, Hoàng Xảo Y đem tiểu nha đầu đều cho lui ra ngoài, bên cạnh chỉ lưu lại hai đại a đầu, nhìn kỹ Thanh Ninh một chút, nói: "Mấy ngày không có gặp, sắc mặt ngươi hình như không tốt lắm". Thanh Ninh đã thành thân, cộng thêm Hoàng Xảo Y sắp được gả đi, cho nên, hai người quả thật đã lâu không được gặp nhau.
Thanh Ninh biết rõ Hoàng Xảo Y nói vậy là vì những lời đồn đãi về Quốc công phủ đang lan tràn trong kinh thành mà lo lắng cho mình, vì thế cười đáp: "Ta tốt lắm".
Nói xong mắt nhìn trong phòng một mảnh màu đỏ, sắc mặt vui mừng, bất giác nở nụ cười, để Ngọc Trâm đem hộp gấm lấy tới, hai tay đưa cho Hoàng Xảo Y.
Hoàng Xảo Y tiếp, mở ra vừa nhìn, bên trong là hai chiếc ngọc trâm làm bằng ngọc dương chi, một đôi vòng tay phỉ thúy, dương chi oánh nhuận nõn nà, phỉ thúy xanh như màu lá, Hoàng Xảo Y ngạc nhiên một hồi, lập tức vô cùng cao hứng bảo nha đầu thu vào, sau đó cùng Thanh Ninh nói lời cảm tạ.
Hàn huyên đôi câu, Hoàng Xảo Y mím môi hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, ngày đó có gì cần đặc biệt chú ý không?".
Trên mặt vừa mang theo cao hứng lại khẩn trương, vừa dẫn theo ba phần mong đợi, còn có một chút khổ sở, bởi vì sắp phải rời ngôi nhà từng sống quen thuộc từ nhỏ đến một nơi xa lạ, không biết tương lai mờ mịt sắp tới thế nào.
Thanh Ninh nhẹ cười: "Ngươi không cần khẩn trương, ngày mai Toàn Phúc phu nhân và ngươi săn sóc tân nương sẽ cẩn thận từng bước, từng bước nhắc nhở ngươi. Hơn nữa, bên người ngươi còn có mấy nha đầu đi theo, không cần lo lắng. Chỉ cần nhớ rõ là, ngày mai phải để nha đầu mang theo chút điểm tâm, đến lúc đó có thể ăn lót bụng".
Đại nha đầu đứng sau lưng Hoàng Xảo Y gật đầu cười đáp ứng.
Hoàng Xảo Y lại lôi kéo Thanh Ninh hỏi mấy vấn đề, mắt nhìn Ngọc Trâm và Nhẫn Đông cùng hai nha đầu của mình, sau đó nhích lại gần bên người Thanh Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm động phòng hoa chúc thì sao? Mẫu thân ta nói, chỉ cần ta nhắm mắt lại nhịn một chút là đã trôi qua rồi". Hỏi xong, Hoàng Xảo Y xấu hổ, mặt đỏ thành một đoàn.
Người không lộ tâm tình ra ngoài như Nhẫn Đông lúc này cũng đỏ mặt, Ngọc Trâm cùng hai nha đầu của Hoàng Xảo Y đỏ bừng cả mặt.
"Cái này sao...", Thanh Ninh hé miệng cười, dừng lời nói.
Hoàng Xảo Y lập tức tròn mắt khẩn trương nhìn Thanh Ninh, chờ nàng nói tiếp.
Thanh Ninh chân thành đáp: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết".
"Hảo, ngươi cố ý chơi ta", Hoàng Xảo Y ô một tiếng, cười to đưa tay cấu eo Thanh Ninh.
Thanh Ninh vừa trốn vừa cười: "Ta không có lừa ngươi".
"Ngươi chính là cố ý", Hoàng Xảo Y cười hì hì, cùng nàng náo loạn một hồi mới dừng tay.
Nói thêm một lúc, người thêm trang lục tục kéo tới đông hơn.
Có các tiểu thư khuê tú quen biết, cũng có các phu nhân thường lui tới.
Thanh Ninh ngồi thêm một lát rồi mới đứng dậy cáo từ.
Hoàng Xảo Y cho đại nha đầu Bạch Lan của mình tiễn nàng ra cửa.
Editor: Ngọc Thương
Ra khỏi viện tử của Hoàng Xảo Y, mới vừa đi qua hành lang gấp khúc, đoàn người Thanh Ninh liền đụng phải Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Nghiên.
Đã lâu không gặp, trổ mã càng nhiều, Thẩm Thanh Nghiên mặc y phục thiên thủy bích thêu hoa đinh hương, váy gấm trắng ngà điểm anh thảo vàng, trâm gài tóc đính vài đóa hoa màu hồng, tăng thêm vài phần diễm lệ, duyên dáng yêu kiều tựa như đóa bạch ngọc lan chớm nở.
Thẩm Thanh Vận một thân tử phấn thêu mẫu đơn, vải bồi đế giày, váy tím vung hoa, trâm gài tóc làm bằng vàng ròng, cũng đính hai đóa hồng bảo thả xuống chuỗi hạt đầu hoa, khuyên tai giọt châu hồng phỉ thúy, kiều diễm động lòng người.
Thanh Ninh dừng chân, khóe miệng quẹt qua một nụ cười xa cách.
"Đại tỷ tỷ", Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên ngẩng đầu thấy Thanh Ninh, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, gấp rút đi đến trước mặt Thanh Ninh quỳ gối hành lễ.
"Không cần đa lễ như vậy, hai vị Thẩm tiểu thư xin đứng lên", Thanh Ninh tránh lễ hai người, thản nhiên đáp.
Nghe lời nói hờ hững mà xa cách của Thanh Ninh, sắc mặt Thẩm Thanh Vận hiện lên buồn bã, khẽ cắn môi.
Sắc mặt Thẩm Thanh Nghiên có chút cứng đờ, lại mang theo vài phần khổ sở.
Lập tức hai người đều hồi phục thần trí, quỳ gối phúc lễ cho Thanh Ninh: "Thế tử phu nhân hảo".
Thanh Ninh lần này không tránh đi, khẽ trả thi lễ, nhưng lại mang vẻ mặt cự người ngoài ngàn dặm, không muốn cùng hai người nói nhiều, chỉ chờ hai người nhường ra đường, liền đi lên phía trước.
Hai tỷ muội ngước mắt nhìn Thanh Ninh.
Váy sam hải đường ám vân cành hạnh hoa, trâm cài vàng ròng rủ xuống tia châu thoa, khuyên tai trân châu, sắc mặt đỏ thắm, đôi con ngươi sáng ngời như muôn vì sao trên bầu trời đêm mùa hạ.
Cả người rực rỡ, chói lọi tựa ánh dương quang tháng năm.
Thẩm Thanh Vận không khỏi nắm chặt tay.
Lúc trước không phải Quốc công phủ truyền ra nhiều lời đồn đãi như vậy sao?
Kinh thành đồn rằng, Tề quốc công thế tử phu nhân bởi vì bị Tề quốc công phu nhân Tôn thị tặng cho hồng nhan, lục châu, nên trong lúc tức giận, thế tử phu nhân không chịu tiếp nhận việc bếp núc của Quốc công phủ, mà là cùng thế tử đóng kín cửa qua tiểu nhật tử của mình. Vì vậy, Tô lão phu nhân không thể không một lần nữa chấp chưởng việc quản lý Quốc công phủ.
Thẩm Thanh Vận khịt mũi coi thường.
Cái gì mà trong cơn tức giận? Cái gì mà không tiếp nhận việc bếp núc của Quốc công phủ?
Theo nàng, nhất định là Tiêu Thanh Ninh không được trưởng bối Quốc công phủ yêu thích, cho nên cố ý không giao cho nàng ta quản lý.
Bởi vậy, Tiêu Thanh Ninh nàng ta lẽ ra phải là buồn bực không vui, không cam lòng, sắc mặt tiều tụy mới phải chứ?
Làm sao bây giờ lại chói lọi như vậy?
Sắc mặt tốt thế kia không giống như giả vờ.
Tiêu Thanh Ninh tại Quốc công phủ xem ra trải qua cuộc sống rất khá, rất êm đẹp!
Thẩm Thanh Vận nghĩ tới chuyện chung thân của mình, trong mắt liền không khỏi dẫn theo oán hận.
Là người trước mắt này phế đi biểu ca, là nàng ta đem biểu ca của mình đánh đến tàn phế, nhưng mà, vì cái gì mà quả đắng nàng ta gây ra lại bắt nàng đến nếm?
Mà nàng ta thì lại được gả đến Quốc công phủ, gả cho một thế tử tài hoa hơn người, có được phu quân dung mạo tuyệt mỹ.
...
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Thẩm Thanh Vận tựa như có lửa đốt, thật muốn tiến lên bóp cổ Tiêu Thanh Ninh hỏi một câu: vì cái gì!
Nhưng thấy vẻ lãnh đạm trên mặt Tiêu Thanh Ninh, nàng lại không dám. Hôm nay, Tiêu Thanh Ninh nàng ta là cáo mệnh phu nhân, nếu nàng ta lục thân không nhận, tố cáo mình tội bất kính đưa đi quan phủ, vậy thì thảm rồi.
(lục thân không nhận: lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Tiêu Thanh Ninh nàng ta vốn chính là lục thân không nhận!
Hơn nữa, nơi này là Hoàng gia, ngày mai là ngày đại hỉ của Hoàng Xảo Y.
Vì vậy Thẩm Thanh Vận chỉ có thể nắm thật chặt quả đấm trong tay.
Thẩm Thanh Nghiên trong lòng cũng tâm tư bách chuyển, không chỉ có đến thêm trang, hôm nay nàng còn phụng mệnh lão phu nhân, cố ý tới gặp Thanh Ninh.
Nhưng đối mặt với Thanh Ninh, nàng một chữ đều không nói nên lời.
Thanh Ninh không mở miệng, thần sắc lãnh đạm.
Thẩm Thanh Vận cùng Thẩm Thanh Nghiên đành phải khẽ tránh ra bên cạnh, nhường ra đường.
Chờ Thanh Ninh đi về phía trước vài bước, Thẩm Thanh Vận đuổi theo hai bước, nói: "Đại tỷ tỷ, tổ mẫu thân thể không tốt, tỷ trước trở về thăm lão nhân gia ngài chút đi".
Thanh Ninh đi phía trước lại giống như không nghe thấy gì, cước bộ không hề dừng một cái, chưa đầy một lát liền biến mất trước mặt hai người.
...
Đưa lễ thêm trang xong, Thẩm Thanh Nghiên cùng Thẩm Thanh Vận ngồi một hồi liền cáo từ.
Vừa về tới Hưng Ninh hầu phủ, Thẩm Thanh Nghiên trong lòng liền có chút thấp thỏm, không biết phải bẩm báo với lão phu nhân thế nào, vừa nghĩ tới đây, tiểu nha đầu bên lão phu nhân đến, thỉnh nàng qua Đào Nhiên cư.
Nghĩ tới gương mặt gầy dữ tợn, con mắt âm u của lão phu nhân, Thẩm Thanh Nghiên không khỏi rùng mình một cái.
HẾT CHƯƠNG