Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh chọn bộ y phục màu đỏ châm tuyến phòng đưa tới, cài thêm trâm hoàn tương xứng, khuyên tai trân châu, vòng tay bạch ngọc, nổi bật làn da như tuyết trắng, dung nhan như tranh vẽ. Giữa xinh đẹp lộ ra thanh nhã, vừa lịch sự tao nhã lại thêm đoan trang.
Tô Phỉ một thân cẩm bào màu thiên thanh, kim quancột tóc, quý khí bức người.
"Đến chỗ tổ mẫu trước, hôm nay hai vị biểu muội cũng đi cùng, nhất định tổ mẫu có lời muốn dặn dò chúng ta". Thanh Ninh đưa tay sửa cổ áo cho hắn, cười nói.
Tô Phỉ khẽ gật đầu.
Thanh Ninh thu tay về, cùng Tô Phỉ hướng Cúc uyển mà đi.
Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia đều sớm đã đến, Tô lão phu nhân đang cười vui vẻ dặn dò bốn người các nàng ít lời.
Tô Dao một thân hạnh hoàng, Tôn Ngọc Tuyết một thần hồng sắc, Hà Như Liên một thân xanh lục, Hà Như Mạt một thân đạm tử, bốn người đứng thành một hàng, duyên dáng yêu kiều như thược dược đầu hạ nở rộ xinh đẹp.
Nhất là Tôn Ngọc Tuyết, một thân y phục hồng hồng, càng làm nổi bật dáng người yểu điệu, dung mạo diễm lệ vô song.
Trong phòng còn có Tô Hoa Kiểm và Tô Khiêm.
Tô Hoa Kiểm ngồi trên ghế, bưng trà uống, không nói lời nào.
Tô Khiêm đứng đằng sau mấy người Tôn Ngọc Tuyết, một thân áo choàng màu lam, cùng Tôn Ngọc Tuyết rất là xứng đôi.
Tô Phỉ và Thanh Ninh cười đi vào, quỳ gối hành lễ cho Tô lão phu nhân, Tô Hoa Kiểm: "Tổ mẫu, phụ thân".
Thấy Thanh Ninh đến, Tô lão phu nhân liền dừng lại lời nói, cười cho Thanh Ninh đứng lên, sau đó đánh giá y phục cùng đồ trang sức của nàng một phen, gật đầu tán thành. Y phục đỏ bạc sắc mang không khí vui mừng, cũng không đoạt sự nổi bật của chủ nhân.
Tô lão phu nhân dặn dò Thanh Ninh: "Lời ta đã nói qua, hôm nay nói lại một lần nữa, lần này ngươi mang theo các nàng ra cửa dự tiệc, ngươi là đại tẩu, phải chiếu cố các nàng, không được để xảy ra điều gì sai lầm, cần để ý hai người biểu muội của ngươi nhiều hơn một chút".
"Vâng, tổ mẫu", Thanh Ninh gật đầu.
Tô lão phu nhân lại nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết: "Hai người các ngươi giúp đỡ Đại tẩu, chiếu cố thật tốt cho Liên nhi và Mạt nhi".
Xuất môn ra ngoài, các nàng chính là đại biểu cho thể diện của Quốc công phủ, Tô lão phu nhân đương nhiên không hi vọng các nàng xảy ra điều gì làm mất mặt phủQuốc công.
Cho dù bà không thích đứa trưởng tôn tức Tiêu Thanh Ninh này, nhưng bà vẫn đối xử như nhau, y phục đồng dạng chọn lựa khéo léo, chọn lấy màu sắc nàng yêu thích, dựa theo váy áo ngày thường nàng thích mặc, phân phó tú nương châm tuyến phòng cẩn thận làm cho nàng. Đóng cửa lại là một chuyện, mở cửa ra lại là chuyện khác. Tô lão phu nhân muốn giữ thể diện Quốc công phủ, đương nhiên là sẽ phải được cái này mất cái kia.
Tô lão phu nhân lại dặn dò Tô Phỉ và Tô Khiêm: "Hai người các ngươi tuy là nam khách, cũng nên lưu tâm một chút".
Tô Phỉ cùng Tô Khiêm gật đầu ứng.
"Hai tỷ muội các ngươi mặc dù chưa quen thuộc kinh thành, cũng không biết khuê tú nhà nào trong kinh, nhưng có hai vị biểu tẩu, còn có Dao nhi ở đây, các ngươi cũng không cần khẩn trương, chỉ cần thể hiện tốt những gì đã được học ở nhà, rộng rãi đối đãi với người là được". Tô lão phu nhân lúc này mới nhìn về phía tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt nói.
"Vâng, Liên nhi/ Mạt nhi ghi nhớ lời ngoại tổ mẫu dạy bảo". Hà Như Liên, Hà Như Mạt đồng thanh đáp.
Ngoại tổ mẫu chọn tiệc sinh nhật Ngũ hoàng tử phi cho các nàng lộ mặt, đó chính là cho hai người thể diện lớn. Tiệc sinh nhật Ngũ hoàng tử phi, người bình thường há có thể tham gia.
Tham gia tiệc này, thân phận đều phải là quý nhân.
Tỷ muội hai người tất nhiên là hiểu ý tứ của Tô lão phu nhân.
"Được rồi, các ngươi lên đường đi, chậm lát nữa mặt trời sẽ rất nóng", lão phu nhân cười đuổi các nàng đi.
Tô Hoa Kiểm nãy giờ không mở miệng, lúc này buông chung trà xuống, nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh phân phó: "Hảo hảo chiếu cố hai vị biểu muội một chút".
Mọi người đáp một tiếng vâng, sau đó liền quỳ gối hành lễ.
Đám người rời đi, Tô lão phu nhân cau mày nhìn Tô Hoa Kiểm, lo lắng: "Đều là hài tử, không nên để xảy ra sai lầm mới tốt".
Tô Phỉ, Tô Khiêm tất nhiên là không cần lo lắng, nam nhân đơn giản chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm, nghe khúc, huynh đệ bọn chúng sớm mấy năm trước đã thường xuyên một mình đi dự tiệc.
Tô lão phu nhân lo lắng chính là đám người Thanh Ninh, ba vị cô nương, cộng thêm hai người tân nương tử, không có trưởng bối đi cùng.
Tô lão phu nhân đặc biệt là lo lắng cho Hà Như Liên, Hà Như Mạt, tỷ muội hai đứa chưa quen cuộc sống nơi đây, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
"Mẫu thân không cần lo lắng", Tô Hoa Kiểm ngược lại không có nhiều lo lắng như vậy.
Tô lão phu nhân nhẹ gật đầu, lo lắng thì có thể làm được gì, bọn chúng cũng đã đi cả rồi. Vì vậy không nghĩ nữa, lại nhớ tới Tôn thị, vì vậy nhìn về phía Tô Hoa Kiểm hỏi: "Ngươi định cứ giam giữ Tôn thị như vậy sao? Chuyện trong phủ ta còn có thể quản thêm một hai năm, nhưng đây cũng không phải là biện pháp. Tiêu thị trong lòng có lẽ tức giận khó tiêu, kiên trì không nhận, chúng ta lại không thể vượt qua nàng đem chuyện trong phủ giao cho Tôn Ngọc Tuyết quản lý, việc này không hợp quy củ, nếu không người ngoài sẽ nói Tô gia chúng ta không biết thứ tự lớn nhỏ. Ta quản lý việc vặt trong phủ thì không vấn đề gì, nhưng chuyện lui tới ngoại giao với các phu nhân, phải có người tiếp đãi mới được. Không thể lúc nào cũng để cho ta, lão bà tử này đi tiếp đãi khách nhân, như hôm nay, các nàng đi sinh nhật Ngũ hoàng tử phi mà không có trưởng bối mang theo".
Tô Hoa Kiểm trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Trước như vậy đi, việc trong nhà liền vất vả mẫu thân, khách nhân tới phủ chơi, cùng với yến hội phía ngoài, liền cứ giao cho bọn nhỏ là được".
Tô lão phu nhân thở dài nhìn Tô Hoa Kiểm, cũng không nói gì nữa, chỉ thêm một câu: "Aiz, vốn là chuyện hậu viện, không nên phiền não tới ngươi. Trước liền như thế đi, nhưng đây đến cùng cũng không thể là kế hoạch lâu dài".
"Vâng, con biết", Tô Hoa Kiểm gật đầu: "Vất vả mẫu thân".
"Chẳng qua ta chỉ cần mở miệng phân phó người phía dưới làm việc thôi, cũng không có gì vất vả hay khổ cực". Tô lão phu nhân nói.
Tô Hoa Kiểm nhìn xem lão phu nhân gần đây mặt mũi có chút gầy yếu, trong lòng rất áy náy: "Đều do con trai bất hiếu".
"Được rồi, không cần nói mấy lời này, trong lòng ngươi biết là tốt rồi". Tô lão phu nhân khoát tay: "Ngươi đi làm việc đi".
"Vâng, nhi tử cáo lui trước". Tô Hoa Kiểm đứng dậy cáo từ.
Tô lão phu nhân thở dài một hơi thật sâu: "Cũng may là bộ xương già này của ta còn có thể động đậy".
Đan ma ma đứng bên, cười đưa cho Tô lão phu nhân một ly trà: "Lão phu nhân ngài nhất định sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, đến lúc đó còn phải ôm trọng tôn tử, huyền tôn tử".
(trọng tôn tử, huyền tôn tử: chắt trai, chắt gái)
Tô lão phu nhân nghe vậy mặt mày liền hớn hở.
Editor: Ngọc Thương
Từ Tề quốc công phủ rời đến phủ đệ Ngũ hoàng tử mất lộ trình nửa canh giờ, thời điểm gần đến nơi, Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, nói: "Thời gian gần đây tinh thần nàng không tốt, nếu nàng thấy không thoải mái, lập tức phái người đi nói với ta, ta sẽ đón nàng về nhà".
Thanh Ninh cười gật đầu: "Được".
Tô Phỉ vẫn cảm thấy có chút không yên lòng: "Thân thể nàng có chút mệt mỏi, cứ để Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết mang theo hai vị biểu muội, nàng thỉnh thoảng nhìn một chút là được".
Thanh Ninh liền hì hì cười đáp: "Thiếp biết rồi". Nàng cũng tính làm như vậy.
Hai người nói một hồi, đã đến phủ đệ Ngũ hoàng tử.
Ngoài cửa lúc này đã có không ít xe ngựa hoa lệ.
Thấy xe ngựa Tề quốc công phủ đến, lập tức có người ra đón.
Vào phủ Ngũ hoàng tử, đi thêm một đoạn, Tô Phỉ cùng Tô Khiêm được gã sai vặt đón đi hướng đại sảnh, đám người Thanh Ninh thì tiếp tục đi vào trong, thời điểm đến cửa thùy hoa, vừa vặn có nha đầu đón bọn họ lên nhuyễn kiệu, đi một đoạn đường mới ngừng lại, tiếng cười nói mơ hồ càng lúc càng nghe thấy rõ ràng hơn.
Phía trước nhuyễn kiệu, một nha đầu mặc y phục màu lam, vải bồi đế giày, tướng mạo xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, mang theo hai tiểu nha đầu tiến lên nghênh đón, hướng Thanh Ninh quỳ gối hành lễ, sau đó lại theo thứ tự kiến lễ với đám người Tô Dao.
Kiến lễ xong, liền cười dài đón mấy người Thanh Ninh đi vào trong: "Thế tử phu nhân đã đến rồi, Hoàng phi có nhắc đến ngài mấy lần...".
Ngũ hoàng tử phi chiêu đãi nữ quyến ở một khu vườn gọi là Sướng Xuân viên. Trong vườn đang lúc muôn hoa đua thắm khoe sắc, còn có một cái hồ nhỏ, trong hồ trồng hoa sen, hiện tại chưa tới thời điểm hoa sen nở, chỉ tốp năm tốp ba mở ra vài đóa, gió nhẹ thổi tới, lá sen theo gió lơ lửng, như sóng biếc dập dờn, cực kỳ đẹp mắt.
Ngoài vườn, ở lương đình có vài nữ quyến hoa lệ tụ tập cùng chỗ một nói chuyện phiếm, còn có mấy người đang ở bên hồ ngắm lá sen.
Trong phòng đã có không ít người đang ngồi bên trong nói chuyện, Thanh Ninh mang theo mỉm cười bước vào, cùng đám người Tôn Ngọc Tuyết hành lễ chúc mừng sinh nhật Ngũ hoàng tử phi.
"Mau đứng lên, mau đứng lên". Ngũ hoàng tử phi cười đứng dậy, vươn tay đỡ, sau đó kéo tay Thanh Ninh: "Mới vừa nãy còn cùng các nàng nói về ngươi đây, đúng lúc các ngươi đã tới rồi".
Ngũ hoàng tử phi họ Nghiêm, là đích trưởng nữ của Định Quốc công, hôm nay là sinh thần hai mươi lăm tuổi của nàng. Nàng mười lăm tuổi gả cho Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn, gả vào Hoàng gia đến nay đã tròn mười năm.
Hôm nay là sinh nhật nàng, bởi vậy nàng mặc cung trang dệt gấm màu đỏ, tượng trưng cho không khí vui mừng, trâm phượng cài trên búi tóc mẫu đơn như thể giương cánh muốn bay, dung mạo tuyệt mỹ, một thân cung trang đỏ sắc khiến nàng tăng thêm vẻ uyển chuyển, hàm xúc, ưu nhã. Uyển chuyển, hàm xúc, ưu nhã như khắc vào trong từng động tác giơ tay nhấc chân, từ bên trong tản mát ra.
Thanh Ninh trên mặt mang theo cười, kính cẩn mà hữu lễ hướng Ngũ hoàng tử phi phúc thân: "Hoàng phi ưu ái".
"Đúng vậy, các ngươi nên đến sớm một chút, đệ muội quả thật nhắc tới các ngươi nhiều lần". Một bên Tứ hoàng tử phi mặc cung trang màu lam, nghiêng đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười nói.
Đám người Thanh Ninh lại hành lễ cho Tứ hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi vội cười nói không cần đa lễ như vậy.
Tôn Ngọc Tuyết thản nhiên cười, hướng Ngũ hoàng tử phi nói: "Nếu biết Hoàng tử phi nhắc đến như vậy, ta đã giục Đại tẩu dẫn chúng ta đến sớm một chút rồi".
"Lần sau chúng ta sẽ đến sớm", Tô Dao cũng cười phụ họa.
Hiển nhiên, Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao cùng các nàng đều là rất quen.
Hà Như Liên cùng Hà Như Mạt đứng một bên, không có mở miệng, tự nhiên, hào phóng, cũng không có một tia thúc giục, hai người đều mang trên mặt nụ cười hào phóng vừa vặn.
Ngũ hoàng tử phi uyển chuyển hàm xúc cười gật đầu: "Ừ, nên đến sớm". Ánh mắt lại nhìn về phía tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt, cười nhìn đánh giá một chút: "Rất xinh đẹp, đây chắc là hai vị biểu tiểu thư của Quốc công phủ?".
Thanh Ninh cười gật đầu trả lời: "Đúng vậy, đây là hai vị nữ nhi của cô cô".
"Hà thị, Như Liên, Như Mạt bái kiến Hoàng phi, chúc Hoàng phi xuân xanh vĩnh tồn". Hà Như Liên, Hà Như Mạt đi lên phía trước, yêu kiều quỳ gối hành lễ.
Ngũ hoàng tử phi tán dương vài câu, sau đó cho nha đầu cầm lễ ra mắt tặng hai người.
Tứ hoàng tử phi cũng cười, cho người lấy lễ ra mắt đem tới, khen tỷ muội hai nàng vài câu.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt tự nhiên rộng rãi tiếp lễ vật, quỳ gối cám ơn Ngũ hoàng tử phi cùng Tứ hoàng tử phi.
Ngũ hoàng tử phi lại khen thêm vài câu, cho nha đầu đi gọi muội muội nhà mẹ đẻ tiến lên, để nàng đến tiếp đón Tô Dao cùng tỷ muội Hà gia.
Muội muội Ngũ hoàng tử phi vẻ mặt tươi cười kéo Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt đến vườn chơi.
Vào ngồi, Ngũ hoàng tử phi liền cười cùng mọi người nói chuyện.
Thanh Ninh uống một ngụm trà, sau đó ngước mắt, nhìn sang hướng chếch đối diện, nghênh đón ánh mắt Nghi An quận chúa.
HẾT CHƯƠNG