Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh nhướng mày, chậm rãi buông đũa trong tay, quay đầu nhìn về phía Bùi thị, nhàn nhạt hỏi lại một câu: "Nhị thẩm? Gọi ta sao?".
Vừa rồi ánh mắt Bùi thị luôn hướng về phía nàng, nàng chỉ coi như không quen biết người này, không để ý đến, không nghĩ, nguyên lai là muốn nói chuyện với nàng.
Có cái gì để nói?
Không thể nghi ngờ, bất quá là muốn mình hồi Thẩm gia!
Thanh Ninh không nghĩ ra là Bùi thị và nàng còn có cái gì tốt đẹp để nói với nhau nữa.
Muốn ở trước mặt mọi người, làm cho nàng không thể không gật đầu trở về Thẩm gia sao?
Đại sảnh một mảnh vui vẻ hòa thuận nhất thời lặng ngắt như tờ, đại gia đều buông đũa ngẩng đầu hướng phía Thanh Ninh nhìn lại.
Thẩm gia lão phu nhân bệnh nặng, truyền rằng trước khi trút hơi thở cuối cùng, chính là muốn gặp lại đứa cháu gái bị đuổi khỏi gia môn này một lần!
Nếu là bình thường, khẳng định trong lòng mọi người sẽ chê cười, nói Thẩm gia muốn nhận lại Tề quốc công thế tử phu nhân, chẳng qua là muốn thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nhưng hiện thời, Thẩm lão phu nhân bệnh nặng, đối với người sắp chết, đại gia không khỏi liền đồng tình chi tâm, đồng tình với người bệnh sắp chết là Thẩm lão phu nhân.
Người sinh ra trên đời này, ai chẳng phải ra đi.
Huống chi, Thẩm lão phu nhân còn là trưởng bối, là tổ mẫu ruột thịt của Tề quốc công thế tử phu nhân, máu mủ tình thâm, kể cả trong lòng thế tử phu nhân có hận, nhưng hôm nay, người cũng chỉ còn lại một hơi, có cái gì để mà so đo nữa? Có cái gì mà không thể tha thứ?
Cho dù là bằng hữu sơ giao, hay là kẻ thù, cũng có thể buông xuống thù hận, coi trọng gặp mặt một lần cuối. Huống chi, giữa bọn họ còn là thân nhân huyết mạch tương liên.
Nhưng, Tề quốc công thế tử phu nhân lại không hề đi thăm Thẩm lão phu nhân.
Lòng dạ có phải là quá ác độc không?
Thẩm lão phu nhân là ai, là người cùng quan hệ huyết thống với nàng ta đó.
Có người không nhịn được liền nhỏ giọng nói thầm.
"Thì ra Thẩm nhị phu nhân luôn nhìn lén thế tử phu nhân là vì nguyên nhân này".
"Aiz, ta còn đang không hiểu, Thẩm lão phu nhân bị bệnh, Bùi nhị phu nhân thế nào còn ra cửa dự tiệc, nghĩ lại, có lẽ vì cửa Quốc công phủ không dễ mà vào, cho nên mới phải vòng vo, tới nơi này để thỉnh thế tử phu nhân".
"Aiz, thế tử phu nhân tâm địa quá độc ác".
"Đúng vậy, nghe nói Thẩm lão phu nhân bệnh rất nghiêm trọng, chỉ lưu lại một hơi, nghĩ là muốn gặp người cháu gái này một lần?".
...
Thanh Ninh mỉm cười nhìn Bùi thị như người xa lạ, đối với âm thanh nhỏ giọng nghị luận bên cạnh, nàng chỉ coi như không nghe thấy.
Hốc mắt Bùi thị đỏ lên: "Ninh nhi, trong lòng con hận, Nhị thẩm hiểu, nhưng tổ mẫu con, lão nhân gia ngài hiện thời bệnh nặng, bà ấy chỉ muốn gặp con một lần, muốn nhìn con một chút xem con có khỏe không, tổ mẫu con trong lòng luôn hối hận ngày đó nhất thời nóng giận, luôn nhắc tới con, lo lắng con sống thế nào... Thái y nói, mẫu thân sợ là không trụ được lâu, con mau đến gặp bà ấy một lần đi!".
Bùi thị vẻ mặt sốt ruột, mi mày mang theo vẻ u sầu, ăn nói khép nép, lệ nóng trong hốc mắt đảo quanh, thanh âm dẫn theo nghẹn ngào.
Bùi thị một bộ đau khổ, vẻ mặt cầu xin, khiến cho mọi người không khỏi đồng tình.
Vẻ mặt Thanh Ninh không thay đổi, độ cong khóe miệng không hề biến một tia, cười nói: "Thẩm nhị phu nhân về sau đừng gọi sai người, ta là nữ nhi Tiêu gia, Tiêu gia nhiều năm trước chỉ còn lại một mình phụ thân ta, ở đâu ra có thẩm thẩm? Ở đâu ra có tổ mẫu?".
Trưởng bối đã ăn nói khép nép như thế, nàng còn coi như không quen biết? Đúng là lãnh huyết vô tình, ánh mắt mọi người nhìn Thanh Ninh liền dẫn theo vài phần khiển trách.
"Thực ra chẳng qua là Thẩm gia bị thua, so ra kém Định Tây hầu đi!", Trương thị cách thật xa, thấp giọng thì thầm một câu.
Người bên cạnh nghe Trương thị nói thầm, trong lòng cũng nhịn không được gật đầu.
Hưng Ninh hầu phủ bị thua, Hầu gia Thẩm Phong lại là kẻ tầm thường vô năng, nhận cửa thân nhân này, trợ lực không có, đến lúc đó còn phải khiến Quốc công phủ quan tâm một hai.
Nhưng Định Tây hầu phủ lại không giống vậy.
Tiêu Lĩnh chiến công hiển hách, mặc dù hiện thời chỉ ở kinh thành cùng Lý Vân Nương sống qua ngày, nhưng Hoàng Thượng vẫn rất nể trọng hắn, huống chi, biên quan nơi xa còn có một thiếu niên mãnh tướng – Tiêu Nghi Quan.
Hai cái so với nhau, cái nào tốt hơn, vừa nhìn liền hiểu.
Thanh Ninh mỉm cười liếc mắt nhìn Trương thị, sau đó lại nhìn Bùi thị, ý cười nơi khóe miệng chậm rãi liễm đi, đôi mắt vừa chuyển, hai tròng mắt trong vắt như nước liền mang vài phần sắc bén: "Thẩm nhị phu nhân, sự tình lúc trước các ngươi không nhớ rõ, nhưng ta lại nhớ rõ ràng, rành rành trước mắt. Thẩm lão phu nhân lo lắng cho ta? Muốn gặp ta một lần? Chẳng phải quá buồn cười sao? Ngày đó là ai luôn miệng nói không muốn nhìn thấy chúng ta, là ai ước gì mẫu thân ta sớm chết đi? Nếu không phải lúc đó ta cảnh giác, hôm nay mẫu thân ta đã sớm nằm dưới đất, còn ta, không chừng lúc này đang bị ném ở một thôn trang nào đó tự sinh tự diệt rồi. Việc này ta vốn không muốn nói ra, nhưng Thẩm nhị phu nhân đã nói, ta đây không thể không đề cập tới, ngươi trở về có thể hỏi Thẩm lão phu nhân, hỏi xem bà ấy còn nhớ những việc ngày đó không? Hay là bà ấy sợ? Sợ đi đến Địa phủ, lên núi đao xuống vạc dầu phải chịu nỗi khổ nấu da nấu thịt?".
Thanh Ninh nói xong, đứng lên, hướng Ngũ hoàng tử phi đang ngồi trên ghế chủ vị, hơi khom người: "Thật xin lỗi, đã khiến Hoàng phi mất hứng". Nháo lên, chung quy là khó coi.
Bùi thị nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Năm đó Lý Vân Nương ở Vương phủ cùng một nam nhân, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vừa vặn bị người bắt gặp, nam nhân kia lại có quen biết với Lý Vân Nương, lúc đó bên ngoài muốn nói cái gì đều có.
Trước mắt Bùi thị liền hiện lên hình ảnh vài năm trước, Thanh Ninh cười như gió xuân, tươi như hoa, cố tình đem mấy người đắc lực bên cạnh lão phu nhân mang ra trừng trị.
Tuy rằng lão phu nhân không nói rõ, mẹ con Lý Vân Nương và Thanh Ninh cũng không đề cập tới.
Nhưng trong lòng Bùi thị ẩn ẩn hiểu đã phát sinh sự tình gì.
Việc qua lâu rồi, cho nên Bùi thị cũng đã quên.
Thẩm lão phu nhân bệnh nghiêm trọng là thật, nhưng trước lúc nhắm mắt muốn thấy mặt Thanh Ninh chỉ là lời cố ý thả ra ngoài, chính là muốn bức nàng trở về Hầu phủ mà thôi.
Ai ngờ, tin tức thả ra mấy ngày, cũng không thấy người tới cửa.
Vì vậy, Bùi thị mới cầu Nghi An quận chúa mang đến bái thiếp của Ngũ hoàng tử, đi tham gia yến hội, thứ nhất là muốn tới kết giao với các vị danh môn phu nhân.
Thứ hai, cũng quan trọng nhất, là muốn mượn cơ hội này, để Tiêu Thanh Ninh hồi Thẩm gia một chuyến.
Trước mặt các vị phu nhân, còn có Công chúa và Hoàng tử phi Hoàng gia, muốn nó không thể không gật đầu đáp ứng.
Như thế, Thẩm gia có thể cùng Tô gia kết mối quan hệ.
Nhưng mà, nó lại cố tình nhắc đến sự việc của hai năm trước.
Các phu nhân thế gia, ai mà không phải là người tâm tư lung linh, ai mà không hiểu rõ âm tư phía sau trạch viện?
Thanh Ninh sắc mặt đoan chính, ánh mắt sáng quắc, nói chuyện mơ hồ, nhưng lại biểu lộ rất rõ ý tứ.
Đã từng, Thẩm lão phu nhân đối với Lý Vân Nương hạ ngoan thủ.
Mẹ con liên tâm.
Đại gia đều là mẫu thân, cùng làm khuê nữ.
Ánh mắt đồng tình liền nhạt vài phần, mâu quang nhìn về phía Bùi thị liền mang vài phần khinh thị.
Trên mặt Ngũ hoàng tử phi có chút không vui, cười nói: "Thế tử phu nhân hữu lễ". Nói xong lại quay sang Bùi thị: "Thẩm nhị phu nhân, có lời gì, chờ quay đầu lại, yến hội xong rồi, cùng thế tử phu nhân nói sau đi".
Yến hội xong rồi, nào còn cơ hội tốt như vậy nữa? Khóe miệng Bùi thị giật giật, vẻ mặt khó xử nhìn Ngũ hoàng tử phi và Tứ hoàng tử phi, cùng với đám người Vân Cung công chúa, nhất nhất khom người: "Quấy nhiễu Hoàng phi và các vị quý nhân, thiếp thân tội đáng chết vạn lần, nhưng mẹ chồng còn nằm trên giường bệnh, chịu nỗi khổ bệnh tật, thỉnh các vị quý nhân thứ lỗi, quay đầu, thiếp thân lại đến chịu đòn nhận tội".
Bùi thị lệ nóng doanh tròng, gương mặt bi thương.
Đại gia không khỏi lại nổi lòng thương hại.
Ngũ hoàng tử phi tuy trong lòng không vui, nhưng đến cùng trên mặt không biểu lộ, tuy là sinh nhật mình, nhưng Bùi thị đã cầu xin, mà Thẩm lão phu nhân bệnh thực sự nặng, một chữ hiếu này có thể đè chết người, cho nên, Ngũ hoàng tử phi mỉm cười lễ phép hỏi một câu: "Thẩm nhị phu nhân, Thẩm lão phu nhân bệnh tình thế nào? Nghe nói Thẩm lão phu nhân không tốt, khó được ngươi một mảnh hiếu tâm, xuất môn còn nhớ thương đến Thẩm lão phu nhân trong nhà bị bệnh".
Bùi thị nghe vậy, che miệng, bả vai run run, cố nén lệ đang bắt đầu rơi. Một bộ cực kì bi ai, làm cho người ta thấy không khỏi thương xót.
"Nhị phu nhân yên tâm, Ngũ biểu tẩu của ta tâm địa Bồ Tát, thiện tâm, sẽ không so đo với ngươi". Nghi An quận chúa cười nhìn Bùi thị, sau đó quay sang Ngũ hoàng tử phi thở dài: "Thẩm lão phu nhân thật sự không tốt, hôm trước Vũ di nương trong phủ cũng đã trở về thăm".
Thẩm gia và Tống gia là thế giao, giao tình thâm hậu.
Vì vậy, Nghi An quận chúa biết tình huống của Thẩm lão phu nhân, tất nhiên cũng chẳng có gì là lạ, huống chi, Thẩm Thanh Vũ hiện thời còn là thiếp thất của Tống Tử Dật.
Thanh Ninh cười nhạt, quét mắt qua Nghi An quận chúa.
Bùi thị có thể đến đây, là nhờ dựa hơi Nghi An quận chúa.
Bùi thị muốn thỉnh mình hồi Thẩm gia, là vì muốn kết giao với Quốc công phủ.
Còn Nghi An quận chúa?
Nàng ta muốn cái gì? Là hi vọng thông qua Thẩm gia, giúp Tứ Hoàng tử mượn sức Quốc công phủ?
Hay là vì cái gì khác?
Muốn Bùi thị đè ép mình, để trong lòng nàng ta được thoải mái?
Thấy ánh mắt Thanh Ninh đi qua, Nghi An quận chúa mỉm cười nghênh đón ánh mắt nàng, tươi cười trên mặt ôn hòa mà lại thỏa đáng vạn phần.
Ngồi bên cạnh Nghi An quận chúa chính là Trương thị, hốc mắt lóe nước, nhỏ giọng nói về bệnh tình của Thẩm lão phu nhân: "... Trước kia sắc mặt hồng nhuận, xương cốt vững vàng, hôm nay lão phu nhân lại gầy như vậy... Thật sự là, ta cũng không đành lòng nhìn".
Thanh âm dẫn theo bi thiết cùng khổ sở.
Vài vị phu nhân bên cạnh Trương thị không nhịn được thở dài.
Bùi thị đỏ vành mắt, nhìn về phía Thanh Ninh, gương mặt thương tâm cực kì bi ai: "Ninh nhi, sự tình đều đã qua... Hiện thời mọi người đều tốt, con cũng nên quên đi".
Thanh Ninh nhếch môi, nâng lên một chút tươi cười hoa mỹ, đôi mắt dẫn theo trào phúng lãnh ý: "Đều đã quên?".
Thẩm Thanh Vận đột nhiên vọt tới, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Thanh Ninh, đau khổ cầu xin: "Đại tỷ tỷ... Không, thế tử phu nhân, ta van cầu ngài, ngài trở về gặp tổ mẫu đi. Từ sau khi ngài rời Thẩm gia, tổ mẫu mỗi ngày đều ăn không vào, ngủ không được, phi thường lo lắng cho ngài. Hôm nay người gầy chỉ còn lại một bộ da, mỗi ngày đều nhớ kỹ tên của ngài. Thế tử phu nhân, ta van cầu ngài, coi như ngài đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của tổ mẫu, quay về thăm bà đi".
Thẩm lão phu nhân nhớ thương nàng, lo lắng ăn không vào, ngủ không được?
Đây đúng thật là lời vớ vẩn, nực cười nhất trên đời.
Thanh Ninh không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười.
HẾT CHƯƠNG